Lạc Kim Vũ mở mắt ra, trạng thái trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi.
Trong vòng chưa tới một phúc đã trực tiếp nhập vai.
Tay trái của cô mò mẫm xung quanh, nhặt lên một vật gì đó, nâng lên tay, có tiết tấu gõ gõ ở phía trên, môi khẽ run rẫy, vang lên tiếng nói khô khốc: “Cứu mạng ……”
Trương Triệt nháy mắt tinh thần tỉnh táo, người diễn viên quần chúng vô tình nhặt được ở phim trường còn biết cách khống chế giọng nói.
Chỉ đơn giản một câu đã có thể biết được năng lực của cô. Không chỉ có như thế, toàn bộ động tác hình thể của cô đều rất chi tiết, tăng lên không ít màu sắc cho nhân vật này.
Cô mang cho tiết thân thể suy yếu, động tác hô hấp cầu cứu, ngực lên xuống phập phồng, cổ họng gian nan nuốt nước miếng, chân muốn hoạt động cuối cùng lại chỉ có giật giật đầu ngón chân.
Mặc dù hiện tại chỉ là ở trong phòng khách của khách sạn, nhưng những chi tiết này làm người đứng xem lập tức có thể liên tưởng đến tình cảnh trước mắt của cô
Chi tiết khiến cho Trương Triệt giật mình là ánh mắt của Lạc Kim Vũ.
Rất nhiều diễn viên đều sẽ bắt chước thói quen của nhân vật, nhưng lại không cách nào trở thành chân chính nhân vật, không thể nhập diễn.
Khi chiếu lên rạp, biểu cảm được phóng to ra, rất dễ dàng bại lộ
Mà đôi mắt của Lạc Kim Vũ hòa chung làm một với nhân vật, cô không cần phải nói, mọi người đều có thể thông qua ánh mắt của cô mà cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong cô.
Cặp mắt kia chứa đựng tuyệt vọng, lo lắng, sự nhẫn nại, cũng có tình mẹ……
Cô đột nhiên cúi người, thân thể rất nhỏ lay động lên, tiếng có tiếng không hát ru, nhìn dáng vẻ là con của cô tỉnh.
Đói khát làm em bé từ trong giấc ngủ tỉnh lại, tuổi còn quá nhỏ nên bé không cảm giác với mọi việc xảy ra xung quanh, chỉ biết thăm dò duỗi tay đi tìm sữa uống.
Cô hút không khí một tiếng, thân thể gầy yếu đột nhiên run lên, động tác của con làm cô đau hít hà một hơi.
Nhưng cô không có rút người lại, mà là nghiêng người về phía trước vạch ngực ra cho con bú. Động tác này không làm cho người khác cảm thấy gợi cảm, chỉ có sự kính trọng.
Nhưng vô dụng, đã ba bốn ngày trôi qua, cơ thể mẹ không có chất dinh dưỡng nên nguồn sữa cũng đã cạn kiệt. Con nhỏ cực lực mút vào lại không có sữa uống, rốt cuộc buông ra, khóc lên.
“Ngoan, bảo bối ngoan ngoãn ngủ tiếp một lát……” Người mẹ trẻ này cố gắng lay động qua lại, ý muốn dùng phương pháp này làm con ngủ một giấc, nhưng lại không thể chống cự cơn đói.
Cô lấy tay sờ sờ ở trên mặt con, ngón tay chạm vào nước mắt làm cô càng thêm sầu lo.
Giờ phút này bọn họ còn ở dưới mặt đất, vốn đã không có đồ ăn cùng nước sạch. Nếu cứ để con khóc mãi như vậy, cơ thể sẽ mau mất nước, cơ hội còn sống sẽ càng thêm nhỏ bé.
Suy nghĩ hồi lâu, cô đã làm ra quyết định.
Cô bỏ ngón tay vào trong miệng, thoáng mút mút, một tiếng kêu rên, hàm răng hung hăng cắn đi xuống, giây tiếp theo, ngón tay đầy máu đã bị cô nhét vào trong miệng con.
“Ngoan, ăn đi, ăn đi……”
Tiếng nói khàn khàn vì mất nước của cô vô cùng dịu dàng, ngón chân trần cuộn chặt lại, gân xanh trên bàn chân lộ rõ ra, tô đậm một loại tuyệt vọng đánh bạc với tánh mạng.
“Phần diễn của tôi đã kết thúc”
Lạc Kim Vũ đứng thẳng người, gượng đứng lên, cô cười lau sạch nước mắt trên khóe mắt bởi vì nhập diễn mà chảy ra, cười cúi đầu chào mấy người đang ngồi trên sô pha.
Người đầu tiên phản ứng không phải đạo diễn cùng Hứa Từ, mà là Dịch Thiên Hữu.
“Quá tuyệt vời, chị Lạc, chị diễn thật quá hay”
Anh vô tay ‘bộp bộp bộp’ âm thanh rất lớn, lập tức đánh vỡ không khí cảm động mà Lạc Kim Vũ vừa diễn xong.
Lạc Kim Vũ nhìn anh hơi hơi gật đầu, cười nói: “Cảm ơn.”
“Rất tuyệt.”
Sớm đã ngồi thẳng tắp, Hứa Từ cũng thật lòng nói: “Đạo diễn Trương, chúc mừng ngài, ánh mắt thật tốt, tìm được một diễn viên giỏi như vậy”
Trương Triệt cũng rất hưng phấn, ông đứng bật dậy, xoa xoa tay cảm khái nói: “Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công”
“Hoan nghênh cô gia nhập đoàn phim《 trận động đất Ung thành》.”
Trương Triệt đi đến trước mặt Lạc Kim Vũ, trịnh trọng vươn tay.
“Cảm ơn đạo diễn Trương đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!” Lạc Kim Vũ vững vàng cầm tay Trương Triệt.
“Tuyệt vời, tuyệt vời” Trương Triệt cười đến mắt mở không lên, quay mặt nhìn về phía Trần Tử Cát, dặn dò nói: “Tử Cát, anh kêu tiểu Chu cùng tiểu……”
“Lạc Kim Vũ.” Lạc Kim Vũ thấy Trương Triệt không nhớ rõ tên của mình, đúng lúc đứng ở bên cạnh bổ sung.
“Đối! Tiểu Lạc.”
Trương Triệt nhìn Trần Tử Cát vẫy tay, nói: “Anh kêu tiểu Chu ký hợp đồng với tiểu Lạc ngay hôm nay, chúng ta mau chóng quay cảnh nhân vật Đường Viện, đã trì hoãn đã lâu rồi”
Trần Tử Cát lập tức trả lời: “Tốt! Đạo diễn Trương, hiện tại tôi kêu tiểu Dịch mang Lạc tiểu thư đi qua”
“Ok, ok,ok, càng nhanh càng tốt” Trương Triệt cười tủm tỉm, tâm tình hiển nhiên rất tốt.
Trần Tử Cát quay đầu lại nhìn Dịch Thiên Hữu giơ giơ lên cằm, nói: “Đi thôi, nói với tiểu Chu ký hợp đồng hạng D.”
*Hợp đồng cấp D: tức hợp đồng dành cho diễn viên hạng D
Dịch Thiên Hữu vừa nghe, mới vừa bước ra chân lại rụt trở về, biểu tình không vui: “Đạo diễn Trần, hạng D hình như quá thấp?”
Trần Tử Cát trừng mắt, trầm giọng nói: “Mày biết cái gì? Có mọi chuyện trong đoàn phim đều phải hỏi qua ý kiến của mày mới được?”
Dịch Thiên Hữu bĩu môi, không lên tiếng.
Trương Triệt tiếp lời, nói: “Hạng D có thấp một chút, ký hạng C đi, theo lời tôi nói mà làm”
Trần Tử Cát: “Đạo diễn Trương, Lạc Kim Vũ chưa từng có kinh nghiệm diễn, cái này ……”
Trương Triệt trực tiếp đánh gãy, nói: “Diễn viên ưu tú đáng giá đãi ngộ cao, theo lời tôi nói mà làm đi”
“Được” Trần Tử Cát chỉ đành phải nhỏ giọng trả lời, quay đầu nhíu mày hung dữ trừng mắt nhìn Dịch Thiên Hữu: “Không nghe đạo diễn Trương nói cái gì sao? Còn không mau đi”
Dịch Thiên Hữu lúc này mới “Biết” một tiếng, nhìn Lạc Kim Vũ, ý muốn cô đi theo.
Lạc Kim Vũ tự nhiên hào phóng tạm biệt bọn họ: “Đạo diễn Trương, đạo diễn Trần, Thầy hứa, tôi xin phép đi trước.”
Trương Triệt vẫy vẫy tay: “Đi đi.”
Ngay cả Hứa Từ cũng mở miệng: “Gặp lại ở phim trường.”
Đi đến ngoài hành lang, Lạc Kim Vũ còn chưa nói cái gì, Dịch Thiên Hữu bất bình thay cô, nói:
“Chị Lạc, chỉ bằng kỹ thuật diễn vừa rồi của chị, nếu em là đạo diễn, em khẳng định sẽ ký hợp đồng hạng A. Chẳng lẽ không phải diễn viên nói chuyện bằng kỹ thuật diễn sao?”
“Không có tác phẩm tiêu biểu, không có độ nổi tiếng, đạo diễn Trương nguyện ý nhận tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi”
Lạc Kim Vũ cười, tự tin nói: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đi đến đỉnh cao. Tới lúc ấy, thù lao đóng phim sẽ không phụ thuộc vào người khác định ra”
Dịch Thiên Hữu ngơ ngác nhìn Lạc Kim Vũ, nụ tươi xinh đẹp của cô lung lay đâm vào đôi mắt.
Lạc Kim Vũ cười duỗi tay vỗ nhẹ ở trên vai anh một cái, nói: “Thất thần làm gì? Đi thôi”
“A, đúng đúng, em mang chị đi tìm chị Chu.” Dịch Thiên Hữu hoàn hồn, hai bên tai đỏ au, mang cô đi vào thang máy.
Lạc Kim Vũ đuổi theo đi cùng với anh, có chút lo lắng hỏi: “hôm nay cậu giúp tôi nói chuyện, đạo diễn trần có thể hay không ……”
“Không có việc gì.”
Dịch Thiên Hữu nhìn cô nhanh chóng trả lời, vừa ấn thang máy vừa lẩm bẩm một câu: “Chỉ bằng bản lĩnh của ông ta thì không có tư cách gây chuyện với tôi ……”
“Cái gì?”
Bởi vì âm thanh quá nhỏ nên Lạc Kim Vũ không nghe rõ.
“À? Không có gì.”
Dịch Thiên Hữu ngẩng đầu cười cười, nói: “Thang máy tới rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Lạc Kim Vũ cũng không có để ý, cất bước đi vào thang máy.
Chu Phương là trợ lý của Trương Triệt, nghe Dịch Thiên Hữu nói rõ mọi chuyện, mời Lạc Kim Vũ ngồi xuống, đồng thời từ trong ngăn kéo tìm ra một túi giấy tờ, từ bên trong rút ra một phần hợp đồng:
“Nhìn dáng vẻ này, đạo diễn Trương là thật sự vô cùng thưởng thức Lạc tiểu thư.”
Lạc Kim Vũ nghe vậy chỉ cười cười, nói: “Đạo diễn Trương là một người đạo diễn tôn trọng tác phẩm cùng diễn viên, tôi rất cảm kích có thể gia nhập đoàn phim.”
Trong mắt Chu Phương hiện lên sự khôn khéo, nhìn người con gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi trước mặt này, không chỉ có sắc đẹp mà còn có trí tuệ, rất thông minh.
Cô thu hồi thái độ hời hợt, đẩy đẩy mắt kính, dùng bút chỉ chỉ ở trên hợp đồng, việc công xử theo phép công, nói:
“Căn cứ theo suất diễn của nhân vật Đường Viện này, hợp đồng Hạng C tính luôn thù lao là cùng thuế là ba mươi ngàn, Lạc tiểu thư cảm thấy có thể chập nhận sao?”
Lạc Kim Vũ biết mỗi hạng thù lao mỗi khác, Chu Phương báo giá không tính thấp nhất, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính giá trung bình.
Nếu cô nói, có thể nâng lên một con số không cho cô hay không? nhưng nghĩ lại, bản thân lấy quyền gì yêu cầu người ta tăng thù lao cho cô, lấy lý lịch hiện tại thì cái giá này cũng không tính thấp.
Trương Triệt nguyện ý nâng hợp đồng lên 1 bậc cho cô thì cô cũng không thể lòng tham không đáy.
Huống chi, cô cũng không để ý mấy ngàn vạn này, bởi vì cô tin tưởng, bản thân sẽ không ký loại cấp bậc thù lao này thêm lần nào nữa.
“Tôi chấp nhận, phiền toái chị Chu.” Lạc Kim Vũ gật đầu.
Chu Phương giương mắt, kinh ngạc. Cô căn cứ theo lẽ thường, trong quá trình báo giá sẽ cho diễn viên một chút thời gian để suy nghĩ, vốn dĩ cho rằng Lạc Kim Vũ sẽ cò kè mặc cả với cô.
Kết quả người ta không cần tự hỏi đã khẳng định trả lời. Là bởi vì cô không hiểu báo giá trong giới này?
Chu Phương cẩn thận quan sát Lạc Kim Vũ, thấy khí chất của cô xuất chúng, tự nhiên hào phóng, trong mắt tràn ngập ý cười.
Thì ra chỉ là biết mình biết ta thôi.
Biết Lạc Kim Vũ có tự hiểu lấy, giọng điệu của Chu Phương tốt hơn một chút: “Vậy được rồi, Lạc tiểu thư nhìn xem nội dung hợp đồng, không có vấn đề gì cứ ký tên là được.”
Trong lúc Lạc Kim Vũ đọc hợp đồng, Chu Phương tiếp tục giải thích:
“Thù lao sẽ chi trả làm hai kỳ, chuyển thẳng vào tài khoản. Lần thứ nhất, sau khi ký hợp đồng ba ngày, lần thứ hai, sau khi đoàn phim đóng máy mới có thể kết toán.”
“Không thành vấn đề.” Lạc Kim Vũ ngẩng đầu nhìn cô, đặt bút ký tên cùng tài khoản ngân hàng.
Cứ như thế, Lạc Kim Vũ ở chỗ này chính thức bước ra bước chân đầu tiên leo lên con đường nghệ thuật.
Trong vòng chưa tới một phúc đã trực tiếp nhập vai.
Tay trái của cô mò mẫm xung quanh, nhặt lên một vật gì đó, nâng lên tay, có tiết tấu gõ gõ ở phía trên, môi khẽ run rẫy, vang lên tiếng nói khô khốc: “Cứu mạng ……”
Trương Triệt nháy mắt tinh thần tỉnh táo, người diễn viên quần chúng vô tình nhặt được ở phim trường còn biết cách khống chế giọng nói.
Chỉ đơn giản một câu đã có thể biết được năng lực của cô. Không chỉ có như thế, toàn bộ động tác hình thể của cô đều rất chi tiết, tăng lên không ít màu sắc cho nhân vật này.
Cô mang cho tiết thân thể suy yếu, động tác hô hấp cầu cứu, ngực lên xuống phập phồng, cổ họng gian nan nuốt nước miếng, chân muốn hoạt động cuối cùng lại chỉ có giật giật đầu ngón chân.
Mặc dù hiện tại chỉ là ở trong phòng khách của khách sạn, nhưng những chi tiết này làm người đứng xem lập tức có thể liên tưởng đến tình cảnh trước mắt của cô
Chi tiết khiến cho Trương Triệt giật mình là ánh mắt của Lạc Kim Vũ.
Rất nhiều diễn viên đều sẽ bắt chước thói quen của nhân vật, nhưng lại không cách nào trở thành chân chính nhân vật, không thể nhập diễn.
Khi chiếu lên rạp, biểu cảm được phóng to ra, rất dễ dàng bại lộ
Mà đôi mắt của Lạc Kim Vũ hòa chung làm một với nhân vật, cô không cần phải nói, mọi người đều có thể thông qua ánh mắt của cô mà cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong cô.
Cặp mắt kia chứa đựng tuyệt vọng, lo lắng, sự nhẫn nại, cũng có tình mẹ……
Cô đột nhiên cúi người, thân thể rất nhỏ lay động lên, tiếng có tiếng không hát ru, nhìn dáng vẻ là con của cô tỉnh.
Đói khát làm em bé từ trong giấc ngủ tỉnh lại, tuổi còn quá nhỏ nên bé không cảm giác với mọi việc xảy ra xung quanh, chỉ biết thăm dò duỗi tay đi tìm sữa uống.
Cô hút không khí một tiếng, thân thể gầy yếu đột nhiên run lên, động tác của con làm cô đau hít hà một hơi.
Nhưng cô không có rút người lại, mà là nghiêng người về phía trước vạch ngực ra cho con bú. Động tác này không làm cho người khác cảm thấy gợi cảm, chỉ có sự kính trọng.
Nhưng vô dụng, đã ba bốn ngày trôi qua, cơ thể mẹ không có chất dinh dưỡng nên nguồn sữa cũng đã cạn kiệt. Con nhỏ cực lực mút vào lại không có sữa uống, rốt cuộc buông ra, khóc lên.
“Ngoan, bảo bối ngoan ngoãn ngủ tiếp một lát……” Người mẹ trẻ này cố gắng lay động qua lại, ý muốn dùng phương pháp này làm con ngủ một giấc, nhưng lại không thể chống cự cơn đói.
Cô lấy tay sờ sờ ở trên mặt con, ngón tay chạm vào nước mắt làm cô càng thêm sầu lo.
Giờ phút này bọn họ còn ở dưới mặt đất, vốn đã không có đồ ăn cùng nước sạch. Nếu cứ để con khóc mãi như vậy, cơ thể sẽ mau mất nước, cơ hội còn sống sẽ càng thêm nhỏ bé.
Suy nghĩ hồi lâu, cô đã làm ra quyết định.
Cô bỏ ngón tay vào trong miệng, thoáng mút mút, một tiếng kêu rên, hàm răng hung hăng cắn đi xuống, giây tiếp theo, ngón tay đầy máu đã bị cô nhét vào trong miệng con.
“Ngoan, ăn đi, ăn đi……”
Tiếng nói khàn khàn vì mất nước của cô vô cùng dịu dàng, ngón chân trần cuộn chặt lại, gân xanh trên bàn chân lộ rõ ra, tô đậm một loại tuyệt vọng đánh bạc với tánh mạng.
“Phần diễn của tôi đã kết thúc”
Lạc Kim Vũ đứng thẳng người, gượng đứng lên, cô cười lau sạch nước mắt trên khóe mắt bởi vì nhập diễn mà chảy ra, cười cúi đầu chào mấy người đang ngồi trên sô pha.
Người đầu tiên phản ứng không phải đạo diễn cùng Hứa Từ, mà là Dịch Thiên Hữu.
“Quá tuyệt vời, chị Lạc, chị diễn thật quá hay”
Anh vô tay ‘bộp bộp bộp’ âm thanh rất lớn, lập tức đánh vỡ không khí cảm động mà Lạc Kim Vũ vừa diễn xong.
Lạc Kim Vũ nhìn anh hơi hơi gật đầu, cười nói: “Cảm ơn.”
“Rất tuyệt.”
Sớm đã ngồi thẳng tắp, Hứa Từ cũng thật lòng nói: “Đạo diễn Trương, chúc mừng ngài, ánh mắt thật tốt, tìm được một diễn viên giỏi như vậy”
Trương Triệt cũng rất hưng phấn, ông đứng bật dậy, xoa xoa tay cảm khái nói: “Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công”
“Hoan nghênh cô gia nhập đoàn phim《 trận động đất Ung thành》.”
Trương Triệt đi đến trước mặt Lạc Kim Vũ, trịnh trọng vươn tay.
“Cảm ơn đạo diễn Trương đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!” Lạc Kim Vũ vững vàng cầm tay Trương Triệt.
“Tuyệt vời, tuyệt vời” Trương Triệt cười đến mắt mở không lên, quay mặt nhìn về phía Trần Tử Cát, dặn dò nói: “Tử Cát, anh kêu tiểu Chu cùng tiểu……”
“Lạc Kim Vũ.” Lạc Kim Vũ thấy Trương Triệt không nhớ rõ tên của mình, đúng lúc đứng ở bên cạnh bổ sung.
“Đối! Tiểu Lạc.”
Trương Triệt nhìn Trần Tử Cát vẫy tay, nói: “Anh kêu tiểu Chu ký hợp đồng với tiểu Lạc ngay hôm nay, chúng ta mau chóng quay cảnh nhân vật Đường Viện, đã trì hoãn đã lâu rồi”
Trần Tử Cát lập tức trả lời: “Tốt! Đạo diễn Trương, hiện tại tôi kêu tiểu Dịch mang Lạc tiểu thư đi qua”
“Ok, ok,ok, càng nhanh càng tốt” Trương Triệt cười tủm tỉm, tâm tình hiển nhiên rất tốt.
Trần Tử Cát quay đầu lại nhìn Dịch Thiên Hữu giơ giơ lên cằm, nói: “Đi thôi, nói với tiểu Chu ký hợp đồng hạng D.”
*Hợp đồng cấp D: tức hợp đồng dành cho diễn viên hạng D
Dịch Thiên Hữu vừa nghe, mới vừa bước ra chân lại rụt trở về, biểu tình không vui: “Đạo diễn Trần, hạng D hình như quá thấp?”
Trần Tử Cát trừng mắt, trầm giọng nói: “Mày biết cái gì? Có mọi chuyện trong đoàn phim đều phải hỏi qua ý kiến của mày mới được?”
Dịch Thiên Hữu bĩu môi, không lên tiếng.
Trương Triệt tiếp lời, nói: “Hạng D có thấp một chút, ký hạng C đi, theo lời tôi nói mà làm”
Trần Tử Cát: “Đạo diễn Trương, Lạc Kim Vũ chưa từng có kinh nghiệm diễn, cái này ……”
Trương Triệt trực tiếp đánh gãy, nói: “Diễn viên ưu tú đáng giá đãi ngộ cao, theo lời tôi nói mà làm đi”
“Được” Trần Tử Cát chỉ đành phải nhỏ giọng trả lời, quay đầu nhíu mày hung dữ trừng mắt nhìn Dịch Thiên Hữu: “Không nghe đạo diễn Trương nói cái gì sao? Còn không mau đi”
Dịch Thiên Hữu lúc này mới “Biết” một tiếng, nhìn Lạc Kim Vũ, ý muốn cô đi theo.
Lạc Kim Vũ tự nhiên hào phóng tạm biệt bọn họ: “Đạo diễn Trương, đạo diễn Trần, Thầy hứa, tôi xin phép đi trước.”
Trương Triệt vẫy vẫy tay: “Đi đi.”
Ngay cả Hứa Từ cũng mở miệng: “Gặp lại ở phim trường.”
Đi đến ngoài hành lang, Lạc Kim Vũ còn chưa nói cái gì, Dịch Thiên Hữu bất bình thay cô, nói:
“Chị Lạc, chỉ bằng kỹ thuật diễn vừa rồi của chị, nếu em là đạo diễn, em khẳng định sẽ ký hợp đồng hạng A. Chẳng lẽ không phải diễn viên nói chuyện bằng kỹ thuật diễn sao?”
“Không có tác phẩm tiêu biểu, không có độ nổi tiếng, đạo diễn Trương nguyện ý nhận tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi”
Lạc Kim Vũ cười, tự tin nói: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đi đến đỉnh cao. Tới lúc ấy, thù lao đóng phim sẽ không phụ thuộc vào người khác định ra”
Dịch Thiên Hữu ngơ ngác nhìn Lạc Kim Vũ, nụ tươi xinh đẹp của cô lung lay đâm vào đôi mắt.
Lạc Kim Vũ cười duỗi tay vỗ nhẹ ở trên vai anh một cái, nói: “Thất thần làm gì? Đi thôi”
“A, đúng đúng, em mang chị đi tìm chị Chu.” Dịch Thiên Hữu hoàn hồn, hai bên tai đỏ au, mang cô đi vào thang máy.
Lạc Kim Vũ đuổi theo đi cùng với anh, có chút lo lắng hỏi: “hôm nay cậu giúp tôi nói chuyện, đạo diễn trần có thể hay không ……”
“Không có việc gì.”
Dịch Thiên Hữu nhìn cô nhanh chóng trả lời, vừa ấn thang máy vừa lẩm bẩm một câu: “Chỉ bằng bản lĩnh của ông ta thì không có tư cách gây chuyện với tôi ……”
“Cái gì?”
Bởi vì âm thanh quá nhỏ nên Lạc Kim Vũ không nghe rõ.
“À? Không có gì.”
Dịch Thiên Hữu ngẩng đầu cười cười, nói: “Thang máy tới rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Lạc Kim Vũ cũng không có để ý, cất bước đi vào thang máy.
Chu Phương là trợ lý của Trương Triệt, nghe Dịch Thiên Hữu nói rõ mọi chuyện, mời Lạc Kim Vũ ngồi xuống, đồng thời từ trong ngăn kéo tìm ra một túi giấy tờ, từ bên trong rút ra một phần hợp đồng:
“Nhìn dáng vẻ này, đạo diễn Trương là thật sự vô cùng thưởng thức Lạc tiểu thư.”
Lạc Kim Vũ nghe vậy chỉ cười cười, nói: “Đạo diễn Trương là một người đạo diễn tôn trọng tác phẩm cùng diễn viên, tôi rất cảm kích có thể gia nhập đoàn phim.”
Trong mắt Chu Phương hiện lên sự khôn khéo, nhìn người con gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi trước mặt này, không chỉ có sắc đẹp mà còn có trí tuệ, rất thông minh.
Cô thu hồi thái độ hời hợt, đẩy đẩy mắt kính, dùng bút chỉ chỉ ở trên hợp đồng, việc công xử theo phép công, nói:
“Căn cứ theo suất diễn của nhân vật Đường Viện này, hợp đồng Hạng C tính luôn thù lao là cùng thuế là ba mươi ngàn, Lạc tiểu thư cảm thấy có thể chập nhận sao?”
Lạc Kim Vũ biết mỗi hạng thù lao mỗi khác, Chu Phương báo giá không tính thấp nhất, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính giá trung bình.
Nếu cô nói, có thể nâng lên một con số không cho cô hay không? nhưng nghĩ lại, bản thân lấy quyền gì yêu cầu người ta tăng thù lao cho cô, lấy lý lịch hiện tại thì cái giá này cũng không tính thấp.
Trương Triệt nguyện ý nâng hợp đồng lên 1 bậc cho cô thì cô cũng không thể lòng tham không đáy.
Huống chi, cô cũng không để ý mấy ngàn vạn này, bởi vì cô tin tưởng, bản thân sẽ không ký loại cấp bậc thù lao này thêm lần nào nữa.
“Tôi chấp nhận, phiền toái chị Chu.” Lạc Kim Vũ gật đầu.
Chu Phương giương mắt, kinh ngạc. Cô căn cứ theo lẽ thường, trong quá trình báo giá sẽ cho diễn viên một chút thời gian để suy nghĩ, vốn dĩ cho rằng Lạc Kim Vũ sẽ cò kè mặc cả với cô.
Kết quả người ta không cần tự hỏi đã khẳng định trả lời. Là bởi vì cô không hiểu báo giá trong giới này?
Chu Phương cẩn thận quan sát Lạc Kim Vũ, thấy khí chất của cô xuất chúng, tự nhiên hào phóng, trong mắt tràn ngập ý cười.
Thì ra chỉ là biết mình biết ta thôi.
Biết Lạc Kim Vũ có tự hiểu lấy, giọng điệu của Chu Phương tốt hơn một chút: “Vậy được rồi, Lạc tiểu thư nhìn xem nội dung hợp đồng, không có vấn đề gì cứ ký tên là được.”
Trong lúc Lạc Kim Vũ đọc hợp đồng, Chu Phương tiếp tục giải thích:
“Thù lao sẽ chi trả làm hai kỳ, chuyển thẳng vào tài khoản. Lần thứ nhất, sau khi ký hợp đồng ba ngày, lần thứ hai, sau khi đoàn phim đóng máy mới có thể kết toán.”
“Không thành vấn đề.” Lạc Kim Vũ ngẩng đầu nhìn cô, đặt bút ký tên cùng tài khoản ngân hàng.
Cứ như thế, Lạc Kim Vũ ở chỗ này chính thức bước ra bước chân đầu tiên leo lên con đường nghệ thuật.
Danh sách chương