Cảnh Tư Hàn mang hòm thuốc tới, Cảnh mẹ đã lau khô mặt Lạc Kim Vũ, bà cũng chú ý tới vết thương trên người Lạc Kim Vũ, nhưng ngại Cảnh Gia Dịch, lo lắng lại làm bé sợ, tạm thời không có xoa bóp máu bầm.

“Mày ôm Dương Dương đi rửa mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu khóc đều là nước mắt nước mũi, sắp trở thành mèo đốm rồi” 

Cảnh mẹ cầm lấy hòm thuốc, lại giơ tay sờ sờ quần áo của bé, thấy đã ướt đẫm, nói: 

“Thuận tiện tắm rửa luôn, thằng bé trùm kín mít ở trong chăn lâu như vậy, trên người toàn là mồi hôi, quần áo đều ướt, phải lau thật sạch, nếu không sẽ cảm lạnh.”

Cảnh Tư Hàn hơi hơi do dự: “Con …… Con không biết ….. Hay là chờ má Trương ……”

“Má Trương phải xử lý chuyện của Chu Hiểu Hoa, mẹ còn phải xứt thuốc cho kim Vũ, còn thay quần áo cho con bé mới muốn mày giúp mẹ một chút, mày muốn kêu người khác làm, hay ở lại giúp mẹ?” 

Hiểu con không ai bằng mẹ, Cảnh mẹ chỉ nói hai ba câu đã làm Cảnh Tư Hàn á khẩu.

Cảnh Tư Hàn: “……”

Cảnh mẹ không chút lưu tình, tiếp tục nói: “Mày có thể quản lý cả một tập đoàn lớn, hiện tại kêu tắm cho con trai mày cũng không biết? Trở về nhà một chuyến đầu óc đều ném ở bên ngoài?”

“……” 

Cảnh Tư Hàn: “Mẹ làm gì thì làm đi, con ôm Gia Dịch ra ngoài.”

Bé thấy ba ba vươn tay ra với mình, lần đầu tiên không có biểu hiện sự hạnh phúc, bé chần chờ nhìn mommy đang nằm ngủ say ở trên giường, ngẩng đầu nhìn bà nội nói: “Bà nội, con ở lại với mommy.”

Cảnh mẹ sờ sờ đầu bé, giọng điệu nói chuyện với cháu trai khác xa một trời một vực với thằng con trai trời đánh, bà dịu dàng nói: 

“Dương Dương ngoan, hôm nay mommy không thoải mái, lỡ như buổi tối con lăn qua lộn lại làm bị thương mommy thì làm sao bây giờ? Hay là tối nay con hãy ngủ với ba ba ……”

Cảnh mẹ đang nói, Lạc Kim Vũ đột nhiên xoay người đấm đá lung tung, đá nghe rầm rầm rầm, trong miệng còn nói mớ: “Đạo diễn Trương, động tác đúng không ……”

Cảnh Tư Hàn nhanh tay lẹ mắt ôm bé rời khỏi phạm vi công kích của Lạc Kim Vũ, khuôn mặt nhỏ của bé còn đang trong trạng thái ngơ ngác, hình như là bị hành động của mommy làm hoảng sợ.

“Từ từ.” Thấy Cảnh Tư Hàn ôm bé tính toán rời đi, Cảnh mẹ gọi anh lại.

“Còn có việc gì nữa?”

Cảnh mẹ nói: 

“Đêm nay cảm xúc của Dương Dương không ổn định, Kim Vũ như vậy khẳng định không thể chăm sóc bé được, bệnh tim của ba mày gần đây lại tái phát, giấc ngủ lại không ổn định, mày ở lại ngủ chung với Dương Dương đi”

Cảnh Tư Hàn nghe vậy nghiêng đầu xuống nhìn Cảnh Gia Dịch, vừa vặn bé cũng ngước mắt nhìn anh, hai ánh mặt chạm vào nhau, anh nhìn đôi mắt ngập nước của bé.

Đôi mắt rất tròn rất đen, bên trong là hình ảnh ngược của anh, lông mi dài bị nước mắt làm dính lại với nhau, nhìn rất là đáng thương.

Anh trừ bỏ nói ‘ok’ cũng không biết nói cái gì.

Cảnh Gia Dịch nghe được anh trả lời, cơ thể nhỏ bé căng chặt lúc này mới thả lỏng, đôi tay nhỏ ôm chầm bả vai Cảnh Tư Hàn, quay đầu lại nhìn Lạc Kim Vũ.

Cảnh mẹ yêu thương nhìn bé nói: “Đừng lo lắng, sáng mai Dương Dương thức dậy, thì mommy đã khỏe rồi nha.”

Cảnh Gia Dịch gật gật đầu: “Vậy ngày mai con sẽ dậy sớm một chút.”

“Giỏi.” 

Cảnh mẹ cười nói: “Vậy còn không mau đi tắm với ba ba, nhanh đi ngủ, bằng không ngày mai phải ngủ quên nha”

Cảnh Tư Hàn ôm bé rời khỏi phòng, đang định bế bé về phòng của mình, nhưng thằng bé lại nâng tay nhỏ chỉ chỉ vào căn phòng cách vách, là phòng của Lạc Kim Vũ, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến, nói: “Con có thể ngủ lại phòng của mommy được không?”

Cảnh Tư Hàn không thích, vừa muốn cự tuyệt, bé lại cúi đầu xuống, nhìn vô cùng đáng thương, tiếp tục nói: “Con muốn ở gần mommy một chút, ngày mai có thể sớm một chút nhìn thấy mommy ……”

Điểm mấu chốt của Cảnh tổng giám đốc đã hạ đến mức thấp nhất, anh còn có thể nói cái gì? Đương nhiên chỉ có thể nói “Ok”.

“Con có thấy nước nóng không?” Cảnh Tư Hàn nâng hai nách của bé, nhúng gót chân nhỏ của bé vào trong bồn tắm.

Quần áo cởi hết ra, cơ thể nhỏ bé trơn bóng, béo căn trắng nõn, nếu mặc cái yếm đỏ, nhìn giống y chang bức tranh chúc tết của bé trai hay dán ngoài cửa.

“Không nóng.” Bé lắc đầu, lại nhịn không được vươn chân đá đá mặt nước, một chuỗi bọt nước tạt ra ngoài bồn tắm.

Cảnh Tư Hàn thật cẩn thận bỏ bé vào trong bồn, hỏi: “Có thể tự rửa mặt không?”

Cảnh Gia Dịch gật gật đầu, chỉ vào khăn lông trên kệ, nói: “Đó là khăn mommy mua cho con.”

Cảnh Tư Hàn quay đầu lại, nhìn thấy một chồng khăn tắm được xếp chỉnh tề trên kệ, có màu trắng, màu phấn hồng, khăn ngắn là rửa mặt, cái lớn hơn là khăn tắm, toàn là khăn lông cao cấp.

“Cái này?” Cảnh Tư Hàn chỉ cái màu trắng, quay đầu lại hỏi.

“Đúng vậy! Là mommy mua cho con” Cảnh Gia Dịch một câu hai câu cũng đều là mommy.

Cảnh Tư Hàn nhúng khăn vào nước ấm, ngồi ở bồn tắm đưa cho con trai, nói: “Tự lau”

“Được.” Cảnh Gia Dịch cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, Lạc Kim Vũ hiện tại cũng làm bé tự mình đánh răng, rửa mặt.

Rũ mắt nhìn Cảnh Gia Dịch vụng về nghiêm túc lau mặt, Cảnh Tư Hàn tò mò, duỗi tay chạm chạm vào mặt bé, nói: “Nhẹ một chút, không cần dùng sức như vậy”

Cảnh Gia Dịch từ khăn lông ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ bị bé xoa đỏ bừng, tròn xoe đôi mắt nhìn ba ba: “Rửa xong rồi”

Cảnh Tư Hàn tiếp nhận khăn lông, xoa xoa đầu tóc bù xù của bé, hơi gượng gạo, nói: “Ừ, rất giỏi”

Cảnh Gia Dịch nhấp nhấp miệng nhỏ ngượng ngùng cười.

Buổi tối hôm nay, Cảnh tiểu thiếu gia, cậu bạn nhỏ tiểu Dương Dương phát hiện ba ba của mình hình như không được thông minh cho lắm.

Bởi vì lúc ba ba tắm cho bé, lấy sai sữa tắm nha, đó là của mommy, gội đầu lại làm toàn thân bé đều là bọt biển, bé chỉ đành phải chịu khó tắm thêm một lần nữa.

Hơn nữa ba ba cũng không biết tắm xong phải xức phấn thơm nha, sấy tóc cũng không nhẹ nhàng, bức rất nhiều tóc nhỏ của bé nha, làm bé rất đau, sấy xong tóc bé đau muốn khóc nha, nhưng nghĩ lại phải rửa mặt thêm lần nữa nên bé nhịn. 

Nhọc lòng Cảnh tiểu thiếu gia phải chỉ từng bước từng bước một cho ba ba.

“Rửa mặt xong phải xức phấn thơm nha, là cái hộp màu xanh”

“Quần áo ở bên trong cái ngăn kia”

“Nơi này là vớ, mommy nói ngủ phải mang, bằng không sẽ sinh bệnh.”

“Còn có…… Còn có……”

Bị chỉ tới chỉ lui Cảnh ba ba không nghe kịp, vươn lại gần hỏi: “Hả? Còn có cái gì?”

Cảnh tiểu thiếu gia bọc khăn tắm, chỉ chỉ một cái ngăn kéo bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tã ….. Tã giấy …..”

Kể từ lần bé vẽ một cái bản đồ khá to trên giường mommy, nghe mommy nói ba ba cũng từng đái dầm, cũng không hề bài xích tã giấy nữa.

“Tã giấy?” 

Cảnh Tư Hàn buồn bực hỏi: “Mới hồi nãy không phải con nói phải mặc quần lót ngủ sao?”

“Dạ đúng, nhưng khi ngủ nhất định phải mặc tã giấy nha, Dương Dương là bé ngoan”

Cảnh Tư Hàn nhớ tới khi cởi quần áo bé ra có nhìn thấy tã giấy, bừng tỉnh đại ngộ: “Ờ, tã giấy đúng không?”

“Dạ, dạ.” Cảnh Gia Dịch ngoan ngoãn gật đầu.

Yêu cầu đồ vật được anh quăng khắp giường, Cảnh Tư Hàn ôm bé đến trên giường, mới vừa lấy tã giấy ra, đã bị bước tiếp theo làm khó.

Anh loay hoay nhìn nửa ngày, không biết nên mặc như thế nào, chỉ đành phải cầm lại cái bao, xoay qua xoay lại, xem có ghi phần hướng dẫn sử dụng ở đâu không.

Cảnh tiểu thiếu gia ở trên giường nhìn ba ba vùi đầu nghiên cứu tã giấy, nhịn không được thở dài:

Ai..! Tã giấy mà ba ba cũng không biết mặc, khó trách lớn như vậy vẫn còn đái dầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện