"Nữ chính không chọn, lại chọn vai nữ phụ?" Thịnh Nam cầm lấy kịch bản trong tay Lạc Kim Vũ, tùy tay lật vài tờ, giọng nói lại rất nhẹ nhàng.
Lạc Kim Vũ cười cười: "Nếu chị Nam thật sự không muốn để em tự chọn, hôm nay nó sẽ không xuất hiện ở trước mặt em."
Thịnh Nam nhấc lên mí mắt, nhìn cô, cũng nhếch lên khóe miệng: "Đây là tác phẩm của Từ An, em có từng nghe nói đến người này chưa?"
Lạc Kim Vũ lắc đầu, cô vẫn luôn bận đóng phim, không biết nhiều đạo diễn trong giới.
"Từ An..... Người này cũng từng quay hai ba bộ điện ảnh nổi tiếng, nhưng anh ta rất tùy hứng, không biết liệu cơm gắp mắm, chi phí cho đoàn phim chỉ tăng không giảm, có khi tiêu phí cả trăm triệu chỉ để quay 1 cảnh duy nhất"
"Một chiếc ferrari mấy trăm ngàn đô, anh ta nói đập là đập. Trước bộ này, anh ta từng cho ra lò liên tục 7 bộ, trong suốt 6 năm, nhưng không có một bộ nào được đề cử, mặc dù doanh số phòng vé rất cao"
"Xem như là đạo diễn thê thảm nhất từng nhận giải Quả Cầu Vàng mục đạo diễn mới xuât sắc nhất, nghe nói hiện tại anh ta còn chưa tìm ra nhà đầu tư cho bộ này."
Thịnh Nam nhún vai: "Hiazzz, anh ta dùng tiền như rác, ai mà dám đưa tiền cho anh ta làm phim, giới giải trí chính là như vậy, hiện thực rất tàn nhẫn, diễn viên hay đạo diễn đều thế, chỉ cần bản thân không có một tác phẩm tiêu biểu, nói trắng ra là không lấy ra giải thưởng, người xem cùng nhà đầu tư đều sẽ quên đi."
Lạc Kim Vũ đương nhiên biết điều Thịnh Nam muốn nói không đơn giản như vậy, nếu Từ An một chút tài năng đáng khen đều không có, tại sao chị ấy lại lấy kịch bản này cho cô?
Quả nhiên, Thịnh Nam dừng một chút, lại nói tiếp:
"Từ An có một tác phẩm được đánh giá khá, kêu 《 Khách sạn không tên 》, cũng là bộ điện ảnh kiếm hiệp võ thuật kinh điển trong lòng người xem. Có lẽ là do năm đó nhận được quá nhiều lời khen ngợi, cho nên không muốn kinh điển biến thành rác rưởi, anh ta không muốn quay trùng chủ đề"
"Cho nên nhiều năm như vậy, anh ta vẫn quanh quẩn mấy cái chủ đề hiện đại tình cảm, dù vậy cũng có một vị trí nhỏ trong giới. Mà hiện tại cái này......"
Thịnh Nam gõ gõ ngón tay lên cuốn kịch bản chưa hoàn thành, nói: "Chính là bộ điện ảnh kiếm hiệp võ thuật thứ hai trong cuộc đời đạo diễn của anh ta"
"Tuy rằng thị trường võ hiệp hiện tại không lớn, nhưng nếu phát hỏa, em chính là một trong những nhân chứng sống khi tham gia vào một tác phẩm khiến thời đại võ hiệp quay trở lại. Cho nên, em muốn đánh cuộc một phen không?"
"Of course!" Lạc Kim Vũ nhoẻn miệng cười.
Thịnh Nam cất kịch bản vào, đang muốn nói chuyện về hành trình kế tiếp thì cửa văn phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào, cửa gỗ nện ở trên tường phát ra một tiếng vang lớn, Lạc Kim Vũ vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hi Tử Khiên mặc kệ sự ngăn cản của mọi người mà nhào vào.
Trợ lý chạy theo phía sau vẻ mặt xấu hổ: "Chị Nam, anh ta......"
Thịnh Nam ngay cả lông mày cũng chưa động, vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, em đi xuống làm việc đi."
Trợ lý vội vàng đóng cửa, lui ra ngoài.
Hi Tử Khiên râu ria xồm xàm, tóc mái cũng không có xử lý, hơi che khuất đôi mắt, quần áo giống như tùy tiện ra cửa chạy bộ, cả người thoạt nhìn rất là mỏi mệt, khác xa một trời một vực với người từng đứng ở chỗ này quát mắng Lạc Kim Vũ, giống như hai người khác nhau.
Tiếp nhận ánh mắt đánh giá của Lạc Kim Vũ, Hi Tử Khiên nhíu nhíu mày, anh nhìn Thịnh Nam, giọng nói nghe rất cầu khẩn: "Nam Nam, anh có lời muốn nói với em......"
Thịnh Nam trực tiếp đánh gãy: "Tôi không cho rằng chúng ta còn có chuyện gì muốn nói, anh đã không phải là nghệ sĩ của tôi, có chuyện gì, anh hẳn là đi tìm người quản lý mới, mà không phải tự tiện xông vào văn phòng tôi, đánh gãy cuộc nói chuyện giữa tôi với nghệ sĩ của tôi. Còn có......"
Nói, cô cúi người nhìn tấm bảng tên xà cừ trên bàn, nói: "Mời kêu tôi là phó giám đốc Thịnh."
Hi Tử Khiên khóe mắt giật giật, mặt thay đổi, nhưng thực mau bị đè ép xuống, thay thành một bộ nhu tình như nước: "Nam nam......"
Thịnh Nam nhíu nhíu mày, Hi Tử Khiên nhìn thấy sắc mặt cô, nhấp nhấp môi, rốt cuộc vẫn là mở miệng: "Phó giám đốc Thịnh, phía trước đều là anh sai, anh là thật lòng đến nói lời xin lỗi."
Thịnh Nam gật gật đầu, nói: "Anh xác thật hẳn là xin lỗi, nhưng không ngừng là đối với tôi, còn có toàn bộ người trong đoàn đội của anh cùng toàn thể nhân viên trên dưới trong công ty."
"Em biết anh không phải nói cái này......" Hi Tử Khiên mắt đưa tình nhìn cô.
Thịnh Nam không hề dao động: "Tôi không nhớ rõ giữa chúng ta còn có chuyện gì, xem ở tình cảm cấp trên cấp dưới mấy năm nay, tôi không so đo chuyện anh xông vào lần này, lần sau nhớ rõ hẹn trước. Hiện tại mời đi ra ngoài, tôi còn có công việc phải làm."
Có lẽ là nhìn đến thái độ của Thịnh Nam quá cường ngạnh, Hi Tử Khiên cũng không rảnh lo cái gì mặt mũi, bước nhanh đi đến bàn làm việc, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, dùng đầu gối di chuyển đến dưới chân Thịnh Nam, cầu xin nói:
"Nam Nam, anh thật sự không có, đều là do con đàn bà kia tự đạo tự diễn, paparazzi là cô ta kêu tới, cô ta nói điều vô căn cứ, căn bản không có cái gì mang thai, người anh yêu vẫn luôn là em, em tốt như vậy, anh sao có thể làm chuyện thực xin lỗi với em?"
Sao mỗi lần cô tới văn phòng của Thịnh Nam đều gặp được loại chuyện này?
Lạc Kim Vũ xấu hổ mà cúi đầu xuống, làm bộ nghiêm túc mà đùa nghịch di động, ai ngờ thật sự thấy mục tin nhắn WeChat có ba tin chưa đọc, cô lập tức click mở thì thấy, thế nhưng là Cảnh Tư Hàn.
【J】: Buổi tối về nhà ăn cơm sao?
【J】: Dương Dương nói muốn uống milkshake dâu tây, trên đường về nhà thuận tiện mua hai hộp dâu tây, dâu tây trong nhà vừa lúc ăn hết rồi.
Có thể là thấy cô lâu quá không trả lời, sau đó Cảnh Tư Hàn lại gửi tới một video clip ngắn, quay Cảnh Gia Dịch. Cô lấy tai nghe ra c4m vào di động, tiếp theo click mở video, nhìn thấy nho nhỏ Cảnh Gia Dịch đang ngồi ở cạnh mô hình xe đua, nhìn về phía màn ảnh quơ quơ tay nhỏ, kêu "Mommy mau về nhà".
Không về được cũng phải chạy trở về.
Vừa thấy Cảnh Gia Dịch, Lạc Kim Vũ tự nhiên sẽ nói "Ok", Hi Tử Khiên còn ở nơi đó khóc lóc kể lể bản thân bị hãm hại có bao nhiêu thảm, cô mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại nhắn tin qua lại với Cảnh Tư Hàn hai câu.
【Cá vàng thích phun bong bóng】: Còn có cái gì muốn mua không?
【Cá vàng thích phun bong bóng】: Nhưng có khả năng 5 giờ rưỡi tôi mới có thể về đến nhà.
Hình như Cảnh Tư Hàn vẫn luôn đang đợi tin tức của cô, vừa mới gửi đi một giây trở về.
【J】: Không có gì muốn mua thêm, nguyên liệu nấu ăn đều có, hôm nay ăn canh cá quế, sườn non kho tàu, tôm lăn bột cùng salad rau quả trộn dầu dấm, nếu cô có cái gì muốn ăn thêm thì có thể tự mua về tới, nhưng mà không cần mua, vì tôi sẽ không biết làm.
Đều là nói dối! Lạc Kim Vũ cảm khái, giống như nói chuyện phiếm trở về một câu.
【Cá vàng thích phun bong bóng】: Còn có món anh không biết làm?
Trả lời xong, đột nhiên nghe được Thịnh Nam như là cười một tiếng, Hi Tử Khiên lại thê thảm nói: "Thật sự chỉ có một lần, là cô ta cô tình chuốc say, anh không nghĩ..... Nam Nam, thật sự...... Em hãy tin anh, cũng chỉ có một lần đó......"
"Anh còn nhớ rõ, lần trước cũng ở chỗ này, anh nói gì với tôi không?" Thịnh Nam từ trên cao nhìn xuống.
Hi Tử Khiên cứng người lại, ngay sau đó nói: "Anh, khi đó đầu óc anh không bình thường, nói không lựa lời...... Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy..... Anh biết em rất tốt với anh, vì anh trả giá nhiều như vậy, mỗi một chuyện em làm anh đều ghi tạc trong lòng, anh thật sự yêu em, anh không thể rời khỏi em"
Lạc Kim Vũ nghe xong đều nhịn không được ở trong lòng "ha" một tiếng, nếu lúc đóng phim tên khốn nạn này có thể diễn hay như vậy, thì cũng không đến mức bị dân mạng chửi là bình hoa di động.
Cô khẽ âm thầm liếc liếc Thịnh Nam, lo lắng cô bị Hi Tử Khiên dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nhưng Thịnh Nam ngay cả đôi mắt cũng chưa chớp, cô giống như là đụng vào rác rưởi, dùng móng tay ngón trỏ nâng cằm người đàn ông quỳ dưới chân mình, khóe môi đầy ý cười nhếch lên sự trào phúng:
"Anh có khả năng nghĩ sai rồi, Hi tiên sinh, trước kia tôi nguyện ý tốn tâm tư dỗ anh là do tôi thích làm như vậy. Nhưng nếu anh lại tiếp tục quấy rầy làm cho tôi thấy không vui, tôi bảo đảm, tình hình của anh chỉ biết càng kém so với hiện tại hơn thôi"
Ôi má ơi! Ngầu bá cháy. Lạc Kim Vũ nhịn không được muốn nhấn 1 like cho phó tổng giám đốc Thịnh.
Hi Tử Khiên cả người chấn động, có chút không dám tin tưởng nhìn Thịnh Nam: "Em, em cũng ở sau lưng hại anh?"
Thịnh Nam chán ghét mà rút ra một tờ khăn ướt chùi chùi tay, ánh mắt nhìn Hi Tử Khiên giống như nhìn một tên thiểu năng trí tuệ: "Nếu anh lại lì lợm la li3m chướng mắt tôi, tôi không ngại làm anh chứng kiến thủ đoạn của tôi."
"Không! Không, Nam Nam, em sẽ không đối với anh như vậy" Hi Tử Khiên mặt mũi trắng bệch.
"Anh không tin có thể thử xem xem." Thịnh Nam híp mắt vô cùng bình tĩnh mà nhìn anh.
Hi Tử Khiên khẽ nhếch miệng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng dẫn đầu dời đi tầm mắt, thất tha thất thểu mà đứng lên đi ra ngoài.
Cửa văn phòng bị nhẹ nhàng đóng lại, Thịnh Nam nhướng mày nhìn Lạc Kim Vũ: "Nhìn chị như vậy làm cái gì?"
"Quá ngầu! Phó tổng giám đốc Thịnh" Lạc Kim Vũ yên lặng giơ ngón tay cái.
Thịnh Nam cũng không nói những chuyện có quan hệ với Hi Tử Khiên: "Ok, hôm nay chỉ đến đây thôi, có chuyện gì chị sẽ liên lạc qua điện thoại với em, để chị kêu Tiểu Vương đưa em về nhà trước."
Hai ngày trước, Lạc Kim Vũ lại nghe Dụ Phương Phương nói, thật ra đối với Hi Tử Khiên, Thịnh Nam cũng coi như đã tận tình tận nghĩa, chỉ là sau tin mang thai lại bị tuôn ra cảnh giường chiếu, dư lại cuối cùng một chút tình ý cũng chỉ có thể làm được không bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Di động Lạc Kim Vũ đặt lên bàn đột nhiên run vài cái, giao diện màn hình khóa nhảy ra tin nhắn từ, cô mở khóa, phát hiện là Cảnh Tư Hàn gửi lại đây, dùng ảnh của Cảnh Gia Dịch làm emoji.
【J】: Rất nhiều đồ ăn đều sẽ không biết làm.
【J】: [ quá khó khăn ].jpg
Đó là vẻ mặt làm nũng đưa đám của Dương Dương, mấy ngày hôm trước, Lạc Kim Vũ dạy Cảnh Gia Dịch đếm số, thằng bé làm sai hoài nên mới biểu lộ ra nét mặt như vậy, cũng không biết Cảnh Tư Hàn chụp khi nào?
Lạc Kim Vũ nhìn nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Thịnh Nam thấy bộ dáng này của cô, giơ lên một bên lông mày: "Tuy rằng em có nói với chị rằng nhà em có một người bạn khác phái dọn vào ở chung một thời gian, nhưng chị còn muốn hỏi lại một câu, hai người thật sự chỉ là bạn bè sao?"
Lạc Kim Vũ từ di động ngẩng đầu: "Đương nhiên! Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Thịnh Nam nhìn kỹ biểu tình của cô, phát hiện xác thật không có dấu diếm bất kỳ cái gì, cũng không tiếp tục hỏi tiếp đề tài này:
"Không có gì, chắc tại chị suy nghĩ nhiều thôi. À, đúng rồi, có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của em, bên phía Chu Quý muốn để em xào tai tiếng couple cùng Hàng Uyển Kiệt, cùng nhau nâng cao nhiệt độ, show thời trang lần này tính để hai người tay trong tay cùng nhau bước lên thảm đỏ, em thấy thế nào?"
Chu Quý là một trong những quản lý cao cấp của Trì Việt, Hàng Uyển Kiệt là người mới anh ta mới mang theo một năm, gần đây đang khá nổi sau khi diễn vai nam chính trong một bộ phim trên mạng, hiện tại đang là thời kỳ nổi bật.
Nếu không phải xem Thịnh Nam mặt mũi, hơn nữa chuyện của Lạc Kim Vũ với Khúc Phỉ Nhi khá náo nhiệt ở trên mạng một thời gian, cộng thêm sắp công chiếu phim vào dịp Tết âm lịch, chắc cũng sẽ không tuyển cô.
Lạc Kim Vũ trầm ngâm, cự tuyệt: "Từ bỏ."
"Ừm, chị sẽ nói với Chu Quý." Thịnh Nam không nói thêm cái gì.
"Cảm ơn chị Nam." Lạc Kim Vũ thành tâm nói lời cảm ơn.
Cái loại hợp tác lăng xê tai tiếng này, là phương thức chiêu trò người quản lý thích nhất, đã có nhiệt độ sẽ rất có phương tiện tìm công việc, sau đó đứng ra phủ nhận mọi chuyện, cũng không có gì ảnh hưởng gì đối với nghệ sĩ. Mà Thịnh Nam lại chủ động tới trưng cầu ý kiến của cô, chắc là thấy cô có con, nên đối xử đặc biệt thôi.
Tính cách chu toàn của Thịnh Nam làm cô rất thích.
"Ừ." Thịnh Nam giả vờ mặt lạnh: "Này không được kia không được, vậy em tự tranh đua đi, lấy tác phẩm nói chuyện. Nếu《 Về nhà 》 lấy không được giải thưởng, em chuẩn bị sẵn sàng xào qua xào lại cho chị đi"
Lạc Kim Vũ cười: "Tuân lệnh! Phó tổng giám đốc Thịnh"
Bất quá chuyện khiến hai người bọn họ không nghĩ tới chính là, bên này cự tuyệt liên hợp lăng xê, vài ngày sau lại lộ ra một tấm ảnh Lạc Kim Vũ ôm hôn ca vương Cao Dục Thành ở phía sau cánh gà show thời trang, tấm ảnh này bùng nổ ở trên mạng, tai tiếng không xào cũng thành xào, nhưng là với người khác.
Hết chương 77
Lạc Kim Vũ cười cười: "Nếu chị Nam thật sự không muốn để em tự chọn, hôm nay nó sẽ không xuất hiện ở trước mặt em."
Thịnh Nam nhấc lên mí mắt, nhìn cô, cũng nhếch lên khóe miệng: "Đây là tác phẩm của Từ An, em có từng nghe nói đến người này chưa?"
Lạc Kim Vũ lắc đầu, cô vẫn luôn bận đóng phim, không biết nhiều đạo diễn trong giới.
"Từ An..... Người này cũng từng quay hai ba bộ điện ảnh nổi tiếng, nhưng anh ta rất tùy hứng, không biết liệu cơm gắp mắm, chi phí cho đoàn phim chỉ tăng không giảm, có khi tiêu phí cả trăm triệu chỉ để quay 1 cảnh duy nhất"
"Một chiếc ferrari mấy trăm ngàn đô, anh ta nói đập là đập. Trước bộ này, anh ta từng cho ra lò liên tục 7 bộ, trong suốt 6 năm, nhưng không có một bộ nào được đề cử, mặc dù doanh số phòng vé rất cao"
"Xem như là đạo diễn thê thảm nhất từng nhận giải Quả Cầu Vàng mục đạo diễn mới xuât sắc nhất, nghe nói hiện tại anh ta còn chưa tìm ra nhà đầu tư cho bộ này."
Thịnh Nam nhún vai: "Hiazzz, anh ta dùng tiền như rác, ai mà dám đưa tiền cho anh ta làm phim, giới giải trí chính là như vậy, hiện thực rất tàn nhẫn, diễn viên hay đạo diễn đều thế, chỉ cần bản thân không có một tác phẩm tiêu biểu, nói trắng ra là không lấy ra giải thưởng, người xem cùng nhà đầu tư đều sẽ quên đi."
Lạc Kim Vũ đương nhiên biết điều Thịnh Nam muốn nói không đơn giản như vậy, nếu Từ An một chút tài năng đáng khen đều không có, tại sao chị ấy lại lấy kịch bản này cho cô?
Quả nhiên, Thịnh Nam dừng một chút, lại nói tiếp:
"Từ An có một tác phẩm được đánh giá khá, kêu 《 Khách sạn không tên 》, cũng là bộ điện ảnh kiếm hiệp võ thuật kinh điển trong lòng người xem. Có lẽ là do năm đó nhận được quá nhiều lời khen ngợi, cho nên không muốn kinh điển biến thành rác rưởi, anh ta không muốn quay trùng chủ đề"
"Cho nên nhiều năm như vậy, anh ta vẫn quanh quẩn mấy cái chủ đề hiện đại tình cảm, dù vậy cũng có một vị trí nhỏ trong giới. Mà hiện tại cái này......"
Thịnh Nam gõ gõ ngón tay lên cuốn kịch bản chưa hoàn thành, nói: "Chính là bộ điện ảnh kiếm hiệp võ thuật thứ hai trong cuộc đời đạo diễn của anh ta"
"Tuy rằng thị trường võ hiệp hiện tại không lớn, nhưng nếu phát hỏa, em chính là một trong những nhân chứng sống khi tham gia vào một tác phẩm khiến thời đại võ hiệp quay trở lại. Cho nên, em muốn đánh cuộc một phen không?"
"Of course!" Lạc Kim Vũ nhoẻn miệng cười.
Thịnh Nam cất kịch bản vào, đang muốn nói chuyện về hành trình kế tiếp thì cửa văn phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào, cửa gỗ nện ở trên tường phát ra một tiếng vang lớn, Lạc Kim Vũ vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hi Tử Khiên mặc kệ sự ngăn cản của mọi người mà nhào vào.
Trợ lý chạy theo phía sau vẻ mặt xấu hổ: "Chị Nam, anh ta......"
Thịnh Nam ngay cả lông mày cũng chưa động, vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, em đi xuống làm việc đi."
Trợ lý vội vàng đóng cửa, lui ra ngoài.
Hi Tử Khiên râu ria xồm xàm, tóc mái cũng không có xử lý, hơi che khuất đôi mắt, quần áo giống như tùy tiện ra cửa chạy bộ, cả người thoạt nhìn rất là mỏi mệt, khác xa một trời một vực với người từng đứng ở chỗ này quát mắng Lạc Kim Vũ, giống như hai người khác nhau.
Tiếp nhận ánh mắt đánh giá của Lạc Kim Vũ, Hi Tử Khiên nhíu nhíu mày, anh nhìn Thịnh Nam, giọng nói nghe rất cầu khẩn: "Nam Nam, anh có lời muốn nói với em......"
Thịnh Nam trực tiếp đánh gãy: "Tôi không cho rằng chúng ta còn có chuyện gì muốn nói, anh đã không phải là nghệ sĩ của tôi, có chuyện gì, anh hẳn là đi tìm người quản lý mới, mà không phải tự tiện xông vào văn phòng tôi, đánh gãy cuộc nói chuyện giữa tôi với nghệ sĩ của tôi. Còn có......"
Nói, cô cúi người nhìn tấm bảng tên xà cừ trên bàn, nói: "Mời kêu tôi là phó giám đốc Thịnh."
Hi Tử Khiên khóe mắt giật giật, mặt thay đổi, nhưng thực mau bị đè ép xuống, thay thành một bộ nhu tình như nước: "Nam nam......"
Thịnh Nam nhíu nhíu mày, Hi Tử Khiên nhìn thấy sắc mặt cô, nhấp nhấp môi, rốt cuộc vẫn là mở miệng: "Phó giám đốc Thịnh, phía trước đều là anh sai, anh là thật lòng đến nói lời xin lỗi."
Thịnh Nam gật gật đầu, nói: "Anh xác thật hẳn là xin lỗi, nhưng không ngừng là đối với tôi, còn có toàn bộ người trong đoàn đội của anh cùng toàn thể nhân viên trên dưới trong công ty."
"Em biết anh không phải nói cái này......" Hi Tử Khiên mắt đưa tình nhìn cô.
Thịnh Nam không hề dao động: "Tôi không nhớ rõ giữa chúng ta còn có chuyện gì, xem ở tình cảm cấp trên cấp dưới mấy năm nay, tôi không so đo chuyện anh xông vào lần này, lần sau nhớ rõ hẹn trước. Hiện tại mời đi ra ngoài, tôi còn có công việc phải làm."
Có lẽ là nhìn đến thái độ của Thịnh Nam quá cường ngạnh, Hi Tử Khiên cũng không rảnh lo cái gì mặt mũi, bước nhanh đi đến bàn làm việc, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, dùng đầu gối di chuyển đến dưới chân Thịnh Nam, cầu xin nói:
"Nam Nam, anh thật sự không có, đều là do con đàn bà kia tự đạo tự diễn, paparazzi là cô ta kêu tới, cô ta nói điều vô căn cứ, căn bản không có cái gì mang thai, người anh yêu vẫn luôn là em, em tốt như vậy, anh sao có thể làm chuyện thực xin lỗi với em?"
Sao mỗi lần cô tới văn phòng của Thịnh Nam đều gặp được loại chuyện này?
Lạc Kim Vũ xấu hổ mà cúi đầu xuống, làm bộ nghiêm túc mà đùa nghịch di động, ai ngờ thật sự thấy mục tin nhắn WeChat có ba tin chưa đọc, cô lập tức click mở thì thấy, thế nhưng là Cảnh Tư Hàn.
【J】: Buổi tối về nhà ăn cơm sao?
【J】: Dương Dương nói muốn uống milkshake dâu tây, trên đường về nhà thuận tiện mua hai hộp dâu tây, dâu tây trong nhà vừa lúc ăn hết rồi.
Có thể là thấy cô lâu quá không trả lời, sau đó Cảnh Tư Hàn lại gửi tới một video clip ngắn, quay Cảnh Gia Dịch. Cô lấy tai nghe ra c4m vào di động, tiếp theo click mở video, nhìn thấy nho nhỏ Cảnh Gia Dịch đang ngồi ở cạnh mô hình xe đua, nhìn về phía màn ảnh quơ quơ tay nhỏ, kêu "Mommy mau về nhà".
Không về được cũng phải chạy trở về.
Vừa thấy Cảnh Gia Dịch, Lạc Kim Vũ tự nhiên sẽ nói "Ok", Hi Tử Khiên còn ở nơi đó khóc lóc kể lể bản thân bị hãm hại có bao nhiêu thảm, cô mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại nhắn tin qua lại với Cảnh Tư Hàn hai câu.
【Cá vàng thích phun bong bóng】: Còn có cái gì muốn mua không?
【Cá vàng thích phun bong bóng】: Nhưng có khả năng 5 giờ rưỡi tôi mới có thể về đến nhà.
Hình như Cảnh Tư Hàn vẫn luôn đang đợi tin tức của cô, vừa mới gửi đi một giây trở về.
【J】: Không có gì muốn mua thêm, nguyên liệu nấu ăn đều có, hôm nay ăn canh cá quế, sườn non kho tàu, tôm lăn bột cùng salad rau quả trộn dầu dấm, nếu cô có cái gì muốn ăn thêm thì có thể tự mua về tới, nhưng mà không cần mua, vì tôi sẽ không biết làm.
Đều là nói dối! Lạc Kim Vũ cảm khái, giống như nói chuyện phiếm trở về một câu.
【Cá vàng thích phun bong bóng】: Còn có món anh không biết làm?
Trả lời xong, đột nhiên nghe được Thịnh Nam như là cười một tiếng, Hi Tử Khiên lại thê thảm nói: "Thật sự chỉ có một lần, là cô ta cô tình chuốc say, anh không nghĩ..... Nam Nam, thật sự...... Em hãy tin anh, cũng chỉ có một lần đó......"
"Anh còn nhớ rõ, lần trước cũng ở chỗ này, anh nói gì với tôi không?" Thịnh Nam từ trên cao nhìn xuống.
Hi Tử Khiên cứng người lại, ngay sau đó nói: "Anh, khi đó đầu óc anh không bình thường, nói không lựa lời...... Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy..... Anh biết em rất tốt với anh, vì anh trả giá nhiều như vậy, mỗi một chuyện em làm anh đều ghi tạc trong lòng, anh thật sự yêu em, anh không thể rời khỏi em"
Lạc Kim Vũ nghe xong đều nhịn không được ở trong lòng "ha" một tiếng, nếu lúc đóng phim tên khốn nạn này có thể diễn hay như vậy, thì cũng không đến mức bị dân mạng chửi là bình hoa di động.
Cô khẽ âm thầm liếc liếc Thịnh Nam, lo lắng cô bị Hi Tử Khiên dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nhưng Thịnh Nam ngay cả đôi mắt cũng chưa chớp, cô giống như là đụng vào rác rưởi, dùng móng tay ngón trỏ nâng cằm người đàn ông quỳ dưới chân mình, khóe môi đầy ý cười nhếch lên sự trào phúng:
"Anh có khả năng nghĩ sai rồi, Hi tiên sinh, trước kia tôi nguyện ý tốn tâm tư dỗ anh là do tôi thích làm như vậy. Nhưng nếu anh lại tiếp tục quấy rầy làm cho tôi thấy không vui, tôi bảo đảm, tình hình của anh chỉ biết càng kém so với hiện tại hơn thôi"
Ôi má ơi! Ngầu bá cháy. Lạc Kim Vũ nhịn không được muốn nhấn 1 like cho phó tổng giám đốc Thịnh.
Hi Tử Khiên cả người chấn động, có chút không dám tin tưởng nhìn Thịnh Nam: "Em, em cũng ở sau lưng hại anh?"
Thịnh Nam chán ghét mà rút ra một tờ khăn ướt chùi chùi tay, ánh mắt nhìn Hi Tử Khiên giống như nhìn một tên thiểu năng trí tuệ: "Nếu anh lại lì lợm la li3m chướng mắt tôi, tôi không ngại làm anh chứng kiến thủ đoạn của tôi."
"Không! Không, Nam Nam, em sẽ không đối với anh như vậy" Hi Tử Khiên mặt mũi trắng bệch.
"Anh không tin có thể thử xem xem." Thịnh Nam híp mắt vô cùng bình tĩnh mà nhìn anh.
Hi Tử Khiên khẽ nhếch miệng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng dẫn đầu dời đi tầm mắt, thất tha thất thểu mà đứng lên đi ra ngoài.
Cửa văn phòng bị nhẹ nhàng đóng lại, Thịnh Nam nhướng mày nhìn Lạc Kim Vũ: "Nhìn chị như vậy làm cái gì?"
"Quá ngầu! Phó tổng giám đốc Thịnh" Lạc Kim Vũ yên lặng giơ ngón tay cái.
Thịnh Nam cũng không nói những chuyện có quan hệ với Hi Tử Khiên: "Ok, hôm nay chỉ đến đây thôi, có chuyện gì chị sẽ liên lạc qua điện thoại với em, để chị kêu Tiểu Vương đưa em về nhà trước."
Hai ngày trước, Lạc Kim Vũ lại nghe Dụ Phương Phương nói, thật ra đối với Hi Tử Khiên, Thịnh Nam cũng coi như đã tận tình tận nghĩa, chỉ là sau tin mang thai lại bị tuôn ra cảnh giường chiếu, dư lại cuối cùng một chút tình ý cũng chỉ có thể làm được không bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Di động Lạc Kim Vũ đặt lên bàn đột nhiên run vài cái, giao diện màn hình khóa nhảy ra tin nhắn từ, cô mở khóa, phát hiện là Cảnh Tư Hàn gửi lại đây, dùng ảnh của Cảnh Gia Dịch làm emoji.
【J】: Rất nhiều đồ ăn đều sẽ không biết làm.
【J】: [ quá khó khăn ].jpg
Đó là vẻ mặt làm nũng đưa đám của Dương Dương, mấy ngày hôm trước, Lạc Kim Vũ dạy Cảnh Gia Dịch đếm số, thằng bé làm sai hoài nên mới biểu lộ ra nét mặt như vậy, cũng không biết Cảnh Tư Hàn chụp khi nào?
Lạc Kim Vũ nhìn nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Thịnh Nam thấy bộ dáng này của cô, giơ lên một bên lông mày: "Tuy rằng em có nói với chị rằng nhà em có một người bạn khác phái dọn vào ở chung một thời gian, nhưng chị còn muốn hỏi lại một câu, hai người thật sự chỉ là bạn bè sao?"
Lạc Kim Vũ từ di động ngẩng đầu: "Đương nhiên! Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Thịnh Nam nhìn kỹ biểu tình của cô, phát hiện xác thật không có dấu diếm bất kỳ cái gì, cũng không tiếp tục hỏi tiếp đề tài này:
"Không có gì, chắc tại chị suy nghĩ nhiều thôi. À, đúng rồi, có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của em, bên phía Chu Quý muốn để em xào tai tiếng couple cùng Hàng Uyển Kiệt, cùng nhau nâng cao nhiệt độ, show thời trang lần này tính để hai người tay trong tay cùng nhau bước lên thảm đỏ, em thấy thế nào?"
Chu Quý là một trong những quản lý cao cấp của Trì Việt, Hàng Uyển Kiệt là người mới anh ta mới mang theo một năm, gần đây đang khá nổi sau khi diễn vai nam chính trong một bộ phim trên mạng, hiện tại đang là thời kỳ nổi bật.
Nếu không phải xem Thịnh Nam mặt mũi, hơn nữa chuyện của Lạc Kim Vũ với Khúc Phỉ Nhi khá náo nhiệt ở trên mạng một thời gian, cộng thêm sắp công chiếu phim vào dịp Tết âm lịch, chắc cũng sẽ không tuyển cô.
Lạc Kim Vũ trầm ngâm, cự tuyệt: "Từ bỏ."
"Ừm, chị sẽ nói với Chu Quý." Thịnh Nam không nói thêm cái gì.
"Cảm ơn chị Nam." Lạc Kim Vũ thành tâm nói lời cảm ơn.
Cái loại hợp tác lăng xê tai tiếng này, là phương thức chiêu trò người quản lý thích nhất, đã có nhiệt độ sẽ rất có phương tiện tìm công việc, sau đó đứng ra phủ nhận mọi chuyện, cũng không có gì ảnh hưởng gì đối với nghệ sĩ. Mà Thịnh Nam lại chủ động tới trưng cầu ý kiến của cô, chắc là thấy cô có con, nên đối xử đặc biệt thôi.
Tính cách chu toàn của Thịnh Nam làm cô rất thích.
"Ừ." Thịnh Nam giả vờ mặt lạnh: "Này không được kia không được, vậy em tự tranh đua đi, lấy tác phẩm nói chuyện. Nếu《 Về nhà 》 lấy không được giải thưởng, em chuẩn bị sẵn sàng xào qua xào lại cho chị đi"
Lạc Kim Vũ cười: "Tuân lệnh! Phó tổng giám đốc Thịnh"
Bất quá chuyện khiến hai người bọn họ không nghĩ tới chính là, bên này cự tuyệt liên hợp lăng xê, vài ngày sau lại lộ ra một tấm ảnh Lạc Kim Vũ ôm hôn ca vương Cao Dục Thành ở phía sau cánh gà show thời trang, tấm ảnh này bùng nổ ở trên mạng, tai tiếng không xào cũng thành xào, nhưng là với người khác.
Hết chương 77
Danh sách chương