Khi chúng yêu tiên trở lại ao, liền nhìn thấy Hồ Ly với Thính Thông ở đó.
Thấy chúng nó trở về, Hồ Ly kích động không thôi chạy thẳng tới.
"Các ngươi cuối cùng cũng về rồi ~~ người ta rất lo lắng ~~55555..." Hồ Ly khóc lớn.
Cá Chép vẻ mặt cảm động, "Oa ~~ cảm giác có người mong thật thích, thật hạnh phúc ~~ "
Cá Chuối cảm động tiếp lời, "Cả nhà mạnh khỏe mới là tốt ~~ "
Tôm Sông khinh bỉ nói: "Cá đần..."
"Oa —— kỳ thị chủng... —— "
Cá Chép và Cá Chuối còn chưa rống xong, Hồ Ly đã cực kỳ hoảng sợ nói: "Hà Tử!!! Hà Tử, ngươi cũng đã về!!!"
Tôm Sông gật đầu, sau đó, nhìn thấy Thính Thông bên cạnh.
Thính Thông bất giác lui lại một bước, "Làm cái gì?"
Tôm Sông trừng hắn, "Nói! Chuyện của Quý Du ngươi biết được bao nhiêu!"
Thính Thông không hiểu chớp mắt mấy cái, "Sư phụ? Chuyện của sư phụ, ta làm sao biết được? Rốt cục là ngươi định nói cái gì?"
Tôm Sông nhíu mày, "Ngươi không biết?"
"Ta đương nhiên không biết!"
Một người một yêu đang tranh luận, Hồ Ly đột nhiên cả kinh nói: "Ô hay? Ếch đâu?"
Con Cua đáp, "Về giếng rồi."
"Lão Niêm đâu?"
"Đi theo rồi... Còn có vị ca ca áo đen đi cùng nữa..."
"Hành động nhanh thật..."
"Lão Niêm dạo này hành động nhanh thật..." Cá chép nhìn trời.
"Đúng, tại sao nhỉ?" Cá Chuối cũng nhìn trời.
Đúng lúc đó, Tôm Sông kéo Thính Thông, "Đi với ta tìm sư phụ của ngươi lý luận!"
Hồ Ly thấy thế lập tức đuổi theo, " Hà Tử, ngươi bình tĩnh một chút ~~ "
= =|||
Cá Chép và Cá Chuối nhìn theo hướng bọn họ rời đi, thở dài một hơi.
"Đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ hận không thể tương phùng..."(*)
Cá Chép đang hát, đột nhiên hỏi, "Ô hay? Bạch Si đâu?"
Con Cua mặt chút biểu cảm đáp, "Vừa theo Giao Long về ao bên cạnh rồi..."
"Nó cũng nhanh thật..." Cá Chuối tiếp tục nhìn trời.
"Đúng..." Cá Chép cũng nhìn trời.
"Là các ngươi không quan tâm đến người khác thôi." Con Cua cũng nhìn trời theo.
"..."
~~
Ly theo đến đáy ao bên cạnh, ngoan ngoãn nằm yên.
Giao Long giải trừ tá hình thuật, bộ dáng có chút mỏi mệt.
"Sau này sẽ ra sao?" Ly ôm móng vuốt, nhịn không được mở miệng hỏi.
Giao Long nhắm mắt lại, "Ta làm sao mà biết..."
Ly cúi đầu, trầm mặc.
Dòng nước yên ả vờn qua lớp vảy của nó, rất lâu, nó lẳng lặng mở miệng, "Ngươi đi đến đâu, ta cũng đến đó."
Giao Long đột nhiên mở to mắt, nhìn nó.
Ly ôm móng vuốt, sợ hãi nói: "Không... Không đúng hả?"
Giao Long than thở một tiếng, nói: "Ta phạm giới luật của trời..."
"Ta cũng phạm..." Ly nghiêm túc đáp.
"Ngươi thì không tính!" Giao Long giận dữ.
"Vì sao?" Ly nghiêng đầu.
"..." Giao Long nhìn nó, nghĩ kỹ một lúc, "Nói ngươi cũng không hiểu."
"Thế ngươi phạm giới luật gì của trời?" Ly lại hỏi.
Giao Long nhìn xiềng xích trên thân mình, lạnh nhạt nói, "Cho dù vì lý do gì, dùng tá hình thuật tự ý thoát khỏi trói buộc, cũng sẽ bị đày xuống nhân gian..."
"Ừ." Ly gật đầu.
Giao Long nổi giận, "Cái gì mà 'ừ'?! Đày xuông nhân gian đấy, rất nghiêm trọng!"
Ly ôm móng vuốt, "Có sao? Không phải là làm người sao?"
Giao Long im lặng.
"Hồ Ly với Thính Thông cũng là người mà, không phải rất tốt sao?" Ly bổ sung.
"Người rất nhanh chết."
Ly chớp mắt mấy cái, nói: "Thế thì liên quan gì?"
"Ngươi..." Giao Long nói không ra lời.
Ly ôm móng vuốt, nói, "Ngươi muốn tiếp tục bị nhốt ở đây, ta sẽ tiếp tục tới tìm ngươi nói chuyện; nếu ngươi bị đày xuống nhân gian, ta sẽ cùng ngươi xuống nhân gian..."
Giao Long yên lặng nghe, sau đó, có chút do dự mở miệng hỏi, "Vì sao?"
Ly trảo trảo đầu, "Ừm... Nói sao nhỉ?" Ly nỗ lực ngẫm nghĩ, "... Trên trời dưới đất, nơi nào có người đó chính là nơi mình muốn ở lại... Ngươi đã từng nói với ta như vậy mà? Cho nên, trên trời dưới đất, nơi nào có ngươi, chính là nơi ta muốn ở lại..."
Giao Long ngây ngốc nhìn nó. Đau đớn do Trấn Thủy kiếm cùng với xiềng xích gây ra, nó đột nhiên không còn cảm thấy nữa.
"Trước câu này còn có một câu nữa, còn nhớ không?" Trầm mặc một hồi, Giao Long mở miệng, hỏi. Trong thanh âm hơi có ý cười. *
Ly nỗ lực nghĩ, rất nỗ lực nghĩ, phi thường nỗ lực nghĩ, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi...
"Là câu gì?" Nó mở đôi mắt ngây thơ, sợ hãi hỏi, giống như đứa nhỏ không trả bài được vậy.
Giao Long cười, "... Thật sự muốn đi theo ta?"
Ly gật mạnh đầu.
"Ngươi động tác chậm như vậy, có theo nổi hay không?" Giao Long thở dài, nói.
Ly vẫn giữ vẻ nghiêm túc, "Không sao, lần này ta sẽ nhanh!"
"Bạch Si..." Giao Long cười lên, xiềng xích rung động, khiến dòng nước lan ra tầng tầng, hóa thành từng vòng gợn sóng trên mặt ao...
...
~~
Ếch đứng trong giếng, tay ôm đàn tam huyền, trầm mặc.
Cảm giác rất kỳ quái, rất lâu rất lâu trước kia, cũng ở cùng một chỗ như vậy. Có điều, bây giờ cảm xúc hoàn toàn khác, đã không còn khấn trương và đau đớn, trong đáy lòng chỉ còn sự bình thản mang theo chút cảm kích.
Quanh đi quẩn lại, đến cuối cùng, vẫn là trở lại nơi cũ. Thì ra có đi trăm núi ngàn sông, sau cũng vẫn muốn trở lại giếng... Chỉ là, nó không hiểu, nếu ngày ấy, nó không đi ra khỏi giếng, liệu có được cảm giác ngày hôm nay không. Đây chính là duyên phận sao...
"Sau này, muốn thế nào?" Ếch cười mở miệng, hỏi.
Cá Nheo và Hắc Xà thoáng nhìn nhau, trầm mặc.
Rất lâu sau đó, Hắc Xà mới lấy dũng khí, hỏi: "Ta... Có thể ở lại đây hay không?"
Ếch nhìn nó, lẳng lặng cười, "Nếu ngươi muốn..."
Hắc Xà gật đầu, nhìn Cá Nheo.
Cá Nheo không nói gì cả, giống như ngàn năm trước, cười ngại ngùng.
"Sao không nói?" Ếch nhìn chúng nó, trêu chọc hỏi.
Cá Nheo lắc đầu cười nói, "Không vội... Thời gian, còn rất dài..."
Nói xong, Hắc Xà cũng cười.
Thời gian đã từng khiến nó cô đơn thống khổ kia bây giờ lại biến thành thứ trân quý nhất. Đúng, thời gian, còn rất dài. Đủ để tích lũy, cũng đủ nảy mầm...
Ếch đưa tay gảy đàn, "Nói trước ~ chỗ này của ta không phải trung tâm tị nạn liên hiệp quốc, không làm từ thiện ~~ muốn sống an nhàn, phải gọi một tiếng Huyền Thanh tỷ tỷ trước ~~ "
Cá Nheo và Hắc Xà biểu tình đột nhiên thay đổi.
"Thế nào?" Ếch nhíu mày.
"A a ~ nói đến sống an nhàn nhéo, ta đã từng..."
"Nhạc Tuyển! Đừng có nói lạc đề!"
= =#
Giọng nói tức giận, đổi lại nụ cười rực rỡ sáng lạn của đương sự.
Cá Nheo cười, nhíu mày, "Nói đến..."
"Không cho nói nữa! Tên Cá Nheo chết tiệt này!!!" Ếch quơ đàn tam huyền, làm bộ như muốn đánh nó.
Cá Nheo liền xoay người chạy.
Trong một lúc, đáy giếng vô cùng náo nhiệt.
Nếu được ở cùng một chỗ, ai thích ai, còn quan trọng như vậy sao?... Chúng nó có đủ thời gian...
Cuối cùng trong một khắc nó đã hiểu ra vài điều, cả ngàn năm tu luyện kia, có lẽ chính là để đổi được quãng thời gian này....
...
* Câu này Giao Long từng nói với Ly trong"Nếu như là tình, thì có thể vì đối phương mà sống, vì đối phương mà chết, trên trời dưới đất, nơi nào có người đó chính là nơi mình muốn ở lại..."
(**) Bài hát Đao Kiếm Như Mộng (Châu Hoa Kiện)
Thấy chúng nó trở về, Hồ Ly kích động không thôi chạy thẳng tới.
"Các ngươi cuối cùng cũng về rồi ~~ người ta rất lo lắng ~~55555..." Hồ Ly khóc lớn.
Cá Chép vẻ mặt cảm động, "Oa ~~ cảm giác có người mong thật thích, thật hạnh phúc ~~ "
Cá Chuối cảm động tiếp lời, "Cả nhà mạnh khỏe mới là tốt ~~ "
Tôm Sông khinh bỉ nói: "Cá đần..."
"Oa —— kỳ thị chủng... —— "
Cá Chép và Cá Chuối còn chưa rống xong, Hồ Ly đã cực kỳ hoảng sợ nói: "Hà Tử!!! Hà Tử, ngươi cũng đã về!!!"
Tôm Sông gật đầu, sau đó, nhìn thấy Thính Thông bên cạnh.
Thính Thông bất giác lui lại một bước, "Làm cái gì?"
Tôm Sông trừng hắn, "Nói! Chuyện của Quý Du ngươi biết được bao nhiêu!"
Thính Thông không hiểu chớp mắt mấy cái, "Sư phụ? Chuyện của sư phụ, ta làm sao biết được? Rốt cục là ngươi định nói cái gì?"
Tôm Sông nhíu mày, "Ngươi không biết?"
"Ta đương nhiên không biết!"
Một người một yêu đang tranh luận, Hồ Ly đột nhiên cả kinh nói: "Ô hay? Ếch đâu?"
Con Cua đáp, "Về giếng rồi."
"Lão Niêm đâu?"
"Đi theo rồi... Còn có vị ca ca áo đen đi cùng nữa..."
"Hành động nhanh thật..."
"Lão Niêm dạo này hành động nhanh thật..." Cá chép nhìn trời.
"Đúng, tại sao nhỉ?" Cá Chuối cũng nhìn trời.
Đúng lúc đó, Tôm Sông kéo Thính Thông, "Đi với ta tìm sư phụ của ngươi lý luận!"
Hồ Ly thấy thế lập tức đuổi theo, " Hà Tử, ngươi bình tĩnh một chút ~~ "
= =|||
Cá Chép và Cá Chuối nhìn theo hướng bọn họ rời đi, thở dài một hơi.
"Đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ hận không thể tương phùng..."(*)
Cá Chép đang hát, đột nhiên hỏi, "Ô hay? Bạch Si đâu?"
Con Cua mặt chút biểu cảm đáp, "Vừa theo Giao Long về ao bên cạnh rồi..."
"Nó cũng nhanh thật..." Cá Chuối tiếp tục nhìn trời.
"Đúng..." Cá Chép cũng nhìn trời.
"Là các ngươi không quan tâm đến người khác thôi." Con Cua cũng nhìn trời theo.
"..."
~~
Ly theo đến đáy ao bên cạnh, ngoan ngoãn nằm yên.
Giao Long giải trừ tá hình thuật, bộ dáng có chút mỏi mệt.
"Sau này sẽ ra sao?" Ly ôm móng vuốt, nhịn không được mở miệng hỏi.
Giao Long nhắm mắt lại, "Ta làm sao mà biết..."
Ly cúi đầu, trầm mặc.
Dòng nước yên ả vờn qua lớp vảy của nó, rất lâu, nó lẳng lặng mở miệng, "Ngươi đi đến đâu, ta cũng đến đó."
Giao Long đột nhiên mở to mắt, nhìn nó.
Ly ôm móng vuốt, sợ hãi nói: "Không... Không đúng hả?"
Giao Long than thở một tiếng, nói: "Ta phạm giới luật của trời..."
"Ta cũng phạm..." Ly nghiêm túc đáp.
"Ngươi thì không tính!" Giao Long giận dữ.
"Vì sao?" Ly nghiêng đầu.
"..." Giao Long nhìn nó, nghĩ kỹ một lúc, "Nói ngươi cũng không hiểu."
"Thế ngươi phạm giới luật gì của trời?" Ly lại hỏi.
Giao Long nhìn xiềng xích trên thân mình, lạnh nhạt nói, "Cho dù vì lý do gì, dùng tá hình thuật tự ý thoát khỏi trói buộc, cũng sẽ bị đày xuống nhân gian..."
"Ừ." Ly gật đầu.
Giao Long nổi giận, "Cái gì mà 'ừ'?! Đày xuông nhân gian đấy, rất nghiêm trọng!"
Ly ôm móng vuốt, "Có sao? Không phải là làm người sao?"
Giao Long im lặng.
"Hồ Ly với Thính Thông cũng là người mà, không phải rất tốt sao?" Ly bổ sung.
"Người rất nhanh chết."
Ly chớp mắt mấy cái, nói: "Thế thì liên quan gì?"
"Ngươi..." Giao Long nói không ra lời.
Ly ôm móng vuốt, nói, "Ngươi muốn tiếp tục bị nhốt ở đây, ta sẽ tiếp tục tới tìm ngươi nói chuyện; nếu ngươi bị đày xuống nhân gian, ta sẽ cùng ngươi xuống nhân gian..."
Giao Long yên lặng nghe, sau đó, có chút do dự mở miệng hỏi, "Vì sao?"
Ly trảo trảo đầu, "Ừm... Nói sao nhỉ?" Ly nỗ lực ngẫm nghĩ, "... Trên trời dưới đất, nơi nào có người đó chính là nơi mình muốn ở lại... Ngươi đã từng nói với ta như vậy mà? Cho nên, trên trời dưới đất, nơi nào có ngươi, chính là nơi ta muốn ở lại..."
Giao Long ngây ngốc nhìn nó. Đau đớn do Trấn Thủy kiếm cùng với xiềng xích gây ra, nó đột nhiên không còn cảm thấy nữa.
"Trước câu này còn có một câu nữa, còn nhớ không?" Trầm mặc một hồi, Giao Long mở miệng, hỏi. Trong thanh âm hơi có ý cười. *
Ly nỗ lực nghĩ, rất nỗ lực nghĩ, phi thường nỗ lực nghĩ, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi...
"Là câu gì?" Nó mở đôi mắt ngây thơ, sợ hãi hỏi, giống như đứa nhỏ không trả bài được vậy.
Giao Long cười, "... Thật sự muốn đi theo ta?"
Ly gật mạnh đầu.
"Ngươi động tác chậm như vậy, có theo nổi hay không?" Giao Long thở dài, nói.
Ly vẫn giữ vẻ nghiêm túc, "Không sao, lần này ta sẽ nhanh!"
"Bạch Si..." Giao Long cười lên, xiềng xích rung động, khiến dòng nước lan ra tầng tầng, hóa thành từng vòng gợn sóng trên mặt ao...
...
~~
Ếch đứng trong giếng, tay ôm đàn tam huyền, trầm mặc.
Cảm giác rất kỳ quái, rất lâu rất lâu trước kia, cũng ở cùng một chỗ như vậy. Có điều, bây giờ cảm xúc hoàn toàn khác, đã không còn khấn trương và đau đớn, trong đáy lòng chỉ còn sự bình thản mang theo chút cảm kích.
Quanh đi quẩn lại, đến cuối cùng, vẫn là trở lại nơi cũ. Thì ra có đi trăm núi ngàn sông, sau cũng vẫn muốn trở lại giếng... Chỉ là, nó không hiểu, nếu ngày ấy, nó không đi ra khỏi giếng, liệu có được cảm giác ngày hôm nay không. Đây chính là duyên phận sao...
"Sau này, muốn thế nào?" Ếch cười mở miệng, hỏi.
Cá Nheo và Hắc Xà thoáng nhìn nhau, trầm mặc.
Rất lâu sau đó, Hắc Xà mới lấy dũng khí, hỏi: "Ta... Có thể ở lại đây hay không?"
Ếch nhìn nó, lẳng lặng cười, "Nếu ngươi muốn..."
Hắc Xà gật đầu, nhìn Cá Nheo.
Cá Nheo không nói gì cả, giống như ngàn năm trước, cười ngại ngùng.
"Sao không nói?" Ếch nhìn chúng nó, trêu chọc hỏi.
Cá Nheo lắc đầu cười nói, "Không vội... Thời gian, còn rất dài..."
Nói xong, Hắc Xà cũng cười.
Thời gian đã từng khiến nó cô đơn thống khổ kia bây giờ lại biến thành thứ trân quý nhất. Đúng, thời gian, còn rất dài. Đủ để tích lũy, cũng đủ nảy mầm...
Ếch đưa tay gảy đàn, "Nói trước ~ chỗ này của ta không phải trung tâm tị nạn liên hiệp quốc, không làm từ thiện ~~ muốn sống an nhàn, phải gọi một tiếng Huyền Thanh tỷ tỷ trước ~~ "
Cá Nheo và Hắc Xà biểu tình đột nhiên thay đổi.
"Thế nào?" Ếch nhíu mày.
"A a ~ nói đến sống an nhàn nhéo, ta đã từng..."
"Nhạc Tuyển! Đừng có nói lạc đề!"
= =#
Giọng nói tức giận, đổi lại nụ cười rực rỡ sáng lạn của đương sự.
Cá Nheo cười, nhíu mày, "Nói đến..."
"Không cho nói nữa! Tên Cá Nheo chết tiệt này!!!" Ếch quơ đàn tam huyền, làm bộ như muốn đánh nó.
Cá Nheo liền xoay người chạy.
Trong một lúc, đáy giếng vô cùng náo nhiệt.
Nếu được ở cùng một chỗ, ai thích ai, còn quan trọng như vậy sao?... Chúng nó có đủ thời gian...
Cuối cùng trong một khắc nó đã hiểu ra vài điều, cả ngàn năm tu luyện kia, có lẽ chính là để đổi được quãng thời gian này....
...
* Câu này Giao Long từng nói với Ly trong"Nếu như là tình, thì có thể vì đối phương mà sống, vì đối phương mà chết, trên trời dưới đất, nơi nào có người đó chính là nơi mình muốn ở lại..."
(**) Bài hát Đao Kiếm Như Mộng (Châu Hoa Kiện)
Danh sách chương