Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Đầu lưỡi anh tung hoành trong khoang miệng cô, không ngừng cuốn lấy lưỡi thơm của người con gái trêu đùa. Tay anh luồn từ dưới váy lên phần mông cô, nắn bóp mạnh mẽ.
“Chú… hưm…” Nguyễn Nhuyễn giậm chân, linh cảm cô mách bảo cô sắp bị ăn sạch rồi.
Người đàn ông đẩy cô lên tủ ở hành lang, áo phông của cô bị anh vén lên ngực, cách lớp nội y vuốt ve đôi bồng đào no đủ, rồi cúi đầu gặm cắn.
“Chú… không phải ở đây…” Bàn tay cô nắm lấy tóc anh, thẹn thùng nói. Ngay lập tức môi lại bị hôn lấy, lời nói phía sau đều tan vào giữa răng môi quấn quýt.
Phó Thanh Hành ôm lấy cô gái, xúc cảm mềm mại và trơn mịn khiến anh liên tục xoa xoa bắp đùi cô, chạm vào quần lót đã dính hơi ẩm. Anh kéo quần mình xuống, côn thịt bắn ra ngoài, quy đầu nhếch lên, trông như một con quái vật ẩn mình vô cùng dữ tợn.
“Chú…” Nguyễn Nhuyễn yêu kiều rên rỉ, quy đầu chạm vào môi âm hộ, từ từ cọ xát.
“Cô bé, dương vật của anh chào hỏi miệng nhỏ của em…” Phó Thanh Hành thấp giọng mở miệng, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cả người như bị điện giật, âm hộ ngứa ngáy và muốn được lấp đầy.
“Chú… cho em… Ưm ~ Anh đút vào nha ~” Cô bấu chặt eo anh lắc người.
Quy đầu vỗ về lỗ nhỏ phát ra tiếng nho nhỏ, người đàn ông nhìn mặt cô gái nhỏ đầy xuân sắc, cười hỏi: “Muốn chỗ nào? Hử?”
“Ưm ~ chú trừng phạt em đi ~ ‘chơi’ tiểu huyệt đi…”
Anh ôm cô, bẻ hai chân cô, cả cây gậy hiên ngang cắm vào.
“A…” Đầu cô tựa vào tủ, miệng nhỏ ngâm nga, cánh tay bám chặt anh.
Tiểu huyệt gắt gao âu yếm côn thịt, hai vách thịt non điên cuồng mút vào, Phó Thanh Hành hụt hơi, “Sao vẫn chặt như thế?”
Quy đầu quậy phá hai vách, sự sung sướng lan ra khắp cơ thể cô, Nguyễn Nhuyễn thở hổn hển, “Chú… sâu… sướng…”
Môi âm hộ tiếp xúc với lông mu của người đàn ông, cậy thịt vẫn đắm chìm trong lỗ nhỏ, trán anh đã đọng lại tầng mồ hôi mỏng.
“Bảo bảo dâm đãng, trận này mới là mở màn thôi.” Anh ôm cô lên, còn cô nép chặt vào người anh.
“A… Chú…A…”
“Bốp!!!” Mông nhỏ bị đánh, Nguyễn Nhuyễn không chịu nổi khép chặt bàn chân kẹp chặt tiểu huyệt, Phó Thanh Hành rên lên một tiếng.
“Bảo bảo dâm đãng, gọi anh là gì?” Anh đặt lên da thịt cô từng dấu hôn đậm nhạt.
“A… Baba… Baba… Sâu quá!”
Nhiều lần quy đầu chạm đến tận hoa tâm, cả người cô treo lơ lửng trên người anh, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ phải bị đâm hỏng.
Phó Thanh Hành hít thở nặng nề, bên dưới đập liên tục vào miệng nhỏ của cô, quy đầu càn quét bên trong, cả người cô đong đưa theo nhịp, từ chỗ giao nhau từng giọt nước tí tách nhỏ xuống đất.
“Baba… Baba ~ Anh chậm một chút… Một chút thôi…” Hốc mắt phiến hồng, rên rỉ đứt quãng.
“Bảo bối, không thể chậm được…” Giọng nói bị nghẹn lại vì tình dục, miệng anh vẫn cắn mút da thịt trắng nõn của cô, tốc độ bên dưới không hề giảm đi.
Người đàn ông giống như máy đóng cọc, nện giã không biết mệt mỏi, eo anh nhịp nhàng chuyển động. Nguyễn Nhuyễn bám vào người anh như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cả người bị việc làm tình rút cạn sức lực, khóc nức nở. Không biết qua bao lâu, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cô sắp xong đời rồi…
“Ư… Chú… chờ một chút… chờ một chút…” Cả người cô căng ra, vừa nói dâm dịch vừa rỉ ra, chất lỏng tưới lên quy đầu.
Anh nghiến răng, bàn tay to dùng sức bóp lấy mông thịt no đủ, dưới lớp áo sơ mi là từng múi cơ bắp nổi lên rõ ràng, lớp lông mu dày thấm ướt dâm thủy của cô gái, cơ bụng hõm xuống, mồ hôi chảy dọc theo đường nhân ngư ẩn hiện.
Nguyễn Nhuyễn không kiềm được tiếng rên, cả người hít thở khó khăn, chỉ còn cách khóc gọi anh, thân thể run rẩy, ngón tay nắm lấy cổ áo anh, “Ưm… Ba… Baba…”
Côn thịt vẫn thỏa sức đâm trái đâm phải, theo động tác thọc vào rút ra đều kéo theo hai vách thịt cùng mật dịch ra ngoài, Phó Thanh Hành thúc mạnh hông như bị điện giật, liên tục đậm mạnh vào nơi sâu nhất ở hoa tâm.
“Baba… Cầu xin anh… Chờ… Nơi đó!!! A!!!” Cô chịu không nổi cắn bả vai anh, quy đầu vừa đâm vào miệng tử cung lập tức bị hút chặt. Phó Thanh Hành vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong, đẩy người cô lên, toàn bộ tinh dịch đặc sệt được giải phóng sâu trong.
Đầu lưỡi anh tung hoành trong khoang miệng cô, không ngừng cuốn lấy lưỡi thơm của người con gái trêu đùa. Tay anh luồn từ dưới váy lên phần mông cô, nắn bóp mạnh mẽ.
“Chú… hưm…” Nguyễn Nhuyễn giậm chân, linh cảm cô mách bảo cô sắp bị ăn sạch rồi.
Người đàn ông đẩy cô lên tủ ở hành lang, áo phông của cô bị anh vén lên ngực, cách lớp nội y vuốt ve đôi bồng đào no đủ, rồi cúi đầu gặm cắn.
“Chú… không phải ở đây…” Bàn tay cô nắm lấy tóc anh, thẹn thùng nói. Ngay lập tức môi lại bị hôn lấy, lời nói phía sau đều tan vào giữa răng môi quấn quýt.
Phó Thanh Hành ôm lấy cô gái, xúc cảm mềm mại và trơn mịn khiến anh liên tục xoa xoa bắp đùi cô, chạm vào quần lót đã dính hơi ẩm. Anh kéo quần mình xuống, côn thịt bắn ra ngoài, quy đầu nhếch lên, trông như một con quái vật ẩn mình vô cùng dữ tợn.
“Chú…” Nguyễn Nhuyễn yêu kiều rên rỉ, quy đầu chạm vào môi âm hộ, từ từ cọ xát.
“Cô bé, dương vật của anh chào hỏi miệng nhỏ của em…” Phó Thanh Hành thấp giọng mở miệng, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cả người như bị điện giật, âm hộ ngứa ngáy và muốn được lấp đầy.
“Chú… cho em… Ưm ~ Anh đút vào nha ~” Cô bấu chặt eo anh lắc người.
Quy đầu vỗ về lỗ nhỏ phát ra tiếng nho nhỏ, người đàn ông nhìn mặt cô gái nhỏ đầy xuân sắc, cười hỏi: “Muốn chỗ nào? Hử?”
“Ưm ~ chú trừng phạt em đi ~ ‘chơi’ tiểu huyệt đi…”
Anh ôm cô, bẻ hai chân cô, cả cây gậy hiên ngang cắm vào.
“A…” Đầu cô tựa vào tủ, miệng nhỏ ngâm nga, cánh tay bám chặt anh.
Tiểu huyệt gắt gao âu yếm côn thịt, hai vách thịt non điên cuồng mút vào, Phó Thanh Hành hụt hơi, “Sao vẫn chặt như thế?”
Quy đầu quậy phá hai vách, sự sung sướng lan ra khắp cơ thể cô, Nguyễn Nhuyễn thở hổn hển, “Chú… sâu… sướng…”
Môi âm hộ tiếp xúc với lông mu của người đàn ông, cậy thịt vẫn đắm chìm trong lỗ nhỏ, trán anh đã đọng lại tầng mồ hôi mỏng.
“Bảo bảo dâm đãng, trận này mới là mở màn thôi.” Anh ôm cô lên, còn cô nép chặt vào người anh.
“A… Chú…A…”
“Bốp!!!” Mông nhỏ bị đánh, Nguyễn Nhuyễn không chịu nổi khép chặt bàn chân kẹp chặt tiểu huyệt, Phó Thanh Hành rên lên một tiếng.
“Bảo bảo dâm đãng, gọi anh là gì?” Anh đặt lên da thịt cô từng dấu hôn đậm nhạt.
“A… Baba… Baba… Sâu quá!”
Nhiều lần quy đầu chạm đến tận hoa tâm, cả người cô treo lơ lửng trên người anh, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ phải bị đâm hỏng.
Phó Thanh Hành hít thở nặng nề, bên dưới đập liên tục vào miệng nhỏ của cô, quy đầu càn quét bên trong, cả người cô đong đưa theo nhịp, từ chỗ giao nhau từng giọt nước tí tách nhỏ xuống đất.
“Baba… Baba ~ Anh chậm một chút… Một chút thôi…” Hốc mắt phiến hồng, rên rỉ đứt quãng.
“Bảo bối, không thể chậm được…” Giọng nói bị nghẹn lại vì tình dục, miệng anh vẫn cắn mút da thịt trắng nõn của cô, tốc độ bên dưới không hề giảm đi.
Người đàn ông giống như máy đóng cọc, nện giã không biết mệt mỏi, eo anh nhịp nhàng chuyển động. Nguyễn Nhuyễn bám vào người anh như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cả người bị việc làm tình rút cạn sức lực, khóc nức nở. Không biết qua bao lâu, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cô sắp xong đời rồi…
“Ư… Chú… chờ một chút… chờ một chút…” Cả người cô căng ra, vừa nói dâm dịch vừa rỉ ra, chất lỏng tưới lên quy đầu.
Anh nghiến răng, bàn tay to dùng sức bóp lấy mông thịt no đủ, dưới lớp áo sơ mi là từng múi cơ bắp nổi lên rõ ràng, lớp lông mu dày thấm ướt dâm thủy của cô gái, cơ bụng hõm xuống, mồ hôi chảy dọc theo đường nhân ngư ẩn hiện.
Nguyễn Nhuyễn không kiềm được tiếng rên, cả người hít thở khó khăn, chỉ còn cách khóc gọi anh, thân thể run rẩy, ngón tay nắm lấy cổ áo anh, “Ưm… Ba… Baba…”
Côn thịt vẫn thỏa sức đâm trái đâm phải, theo động tác thọc vào rút ra đều kéo theo hai vách thịt cùng mật dịch ra ngoài, Phó Thanh Hành thúc mạnh hông như bị điện giật, liên tục đậm mạnh vào nơi sâu nhất ở hoa tâm.
“Baba… Cầu xin anh… Chờ… Nơi đó!!! A!!!” Cô chịu không nổi cắn bả vai anh, quy đầu vừa đâm vào miệng tử cung lập tức bị hút chặt. Phó Thanh Hành vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong, đẩy người cô lên, toàn bộ tinh dịch đặc sệt được giải phóng sâu trong.
Danh sách chương