Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

Nguyễn Nhuyễn cẩn thân đút nửa cây vào miệng, quy đầu men theo lưỡi tiến sâu vào, khoang miệng bị nhét đầy, đầu lưỡi nhỏ vòng quanh đầy thích thú, mã mắt chọc thẳng vào cuống họng.

“Tiết Tưởng Niệm, tôi không có thời gian nghe cô kể lể. Không xóa Wechat của cô vì không quan trọng. Tôi không biết cô lấy được số điện thoại của tôi ở đâu…” Anh bị cô mút mạnh, nói mãi mới lên lời.

Hơi thở nặng nề, cô gái nhỏ nhả ra côn thịt, loát hai cái xong côn thịt càng thêm cứng rắn, gân xanh bao quanh nó trông hơi đáng sợ, yết hầu người đàn ông trượt lên xuống liên tục.

“Asa, anh đang làm gì?”

“Cô nghĩ sao?” Nguyễn Nhuyễn ôm cổ anh, ngồi lên người anh, tiểu huyệt cách lớp quần lót ma sát gửi lời chào tới côn thịt.

“…” Đầu bên kia không đáp.

“Cô à, nếu tôi là cô sẽ trông chừng ông chồng ngoại quốc thật tốt, hơn nữa, Phó Thanh Hành cũng không phải lốp xe dự phòng của cô…” Vừa nói cô vùa đong đưa mông nhỏ, hoa môi mềm mại cách lớp vải vóc đè lên côn thịt, người đàn ông từ nãy đã thở hổn hển.

“Bảo bối nhỏ, vào đi…” Phó Thanh Hành thì thầm bên tai cô, hai tay ôm lấy bầu ngực mềm mại qua lớp quần áo, cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng dậy cởi quần lót của mình.

“Bà cô à, cúp điện thoại đi, đừng bao giờ ôm mộng tìm Phó Thanh Hành nữa. Tôi không biết cô gọi điện đến là có mục đích gì, nhưng đừng nghĩ mình bây giờ còn là bông hoa thanh tao có quyền chọn này chọn kia, thực ra cũng chỉ là một bông hoa dập nát thôi. Cô bảo anh ấy đối với cô không công bằng, có nghĩ đến lúc trước vượt tường tìm thú vui không, lúc ấy có công bằng với Phó Thanh Hành không, bớt ảo tưởng… Còn muốn anh ấy lập đền thờ trinh tiết sao!” Cô cọ xát lỗ nhỏ ẩm ướt vào cây thịt, quy đầu chạm vào môi âm hộ, Nguyễn Nhuyễn hơi xấu hổ kiềm chế không rên ra tiếng, nhẹ nhàng di chuyển mông của mình.

Mông nhỏ nhẹ nhàng lắc lư, côn thịt đã dính đầy dâm thủy.

“Nhìn thấy tin nhắn thì gọi lại cho cô? Mơ à, anh ấy đang bận, mà không bận tôi cũng không cho. Chốt lại là Phó Thanh Hành không rảnh tiếp chuyện với cô.” Cô duỗi tay lấy điện thoại.

“Nói tạm biệt.” Tay trái cô nắm côn thịt, tay phải cầm di động. Ánh mắt giống như muốn nói, nếu không làm bà đâu hài lòng, đừng hòng được làm tình với bà đây! “Tạm biệt.” Phó Thanh Hành nhanh chóng mở miệng.

“Cục cưng yêu, tự mình cho vào…”

“Này!!!” Cô tắt máy, người đàn ông xấu xa này!

“Nhanh lên, anh sắp phát nổ rồi… Cắm vào đi.” Điện thoại đã tắt, Phó Thanh Hành buông lời nói tục.

“Anh cầu xin em đi.”

“Cầu xin em, bảo bảo, baba cầu xin em, cắm vào đi, tự mình bỏ vào đi.”

Cô cầm gậy thịt, bám vào vai anh, cọ miệng huyệt nhỏ, sau mấy lần cọ xát cũng chưa đi vào.

“Ưm… Vào không được…” Cô cũng đang khó chịu lắm đây.

“Tháo còng giúp baba, bảo bảo, tháo cho anh… Baba sẽ hết lòng thỏa mãn em.”

“Không được!!!” Nguyễn Nhuyễn lắc đầu.

Phó Thanh Hành vươn tay ra, cầm lấy tay của cô gái nhỏ, dẫn cô xuống hoa huyệt, người con gái không nhịn được ngâm nga, chậm rãi ngồi xuống.

Gần một tuần không làm, tiểu huyệt khôi phục trạng thái khăng khít. Người đàn ông ngẩng cao đầu, gân xanh trên cổ nổi lên, cổ họng không ngừng lăn lộn, từ miệng anh bật ra tiếng rên thoả mãn.

Huyệt nhỏ co lại vắt kiệt côn thịt đến mức trên trán anh đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

“Chú, vì sao… Anh còn có Wechat của vợ cũ.” Cô bám vai anh nhấp nhô lên xuống, côn thịt mới chỉ đâm vào một nửa, bụng cô đã căng lên, cô khẽ chuyển động eo, đồ vật cũng được miệng nhỏ nhào nặn đẩy đưa theo nhiều hướng.

“Hự… Anh không biết… Lát nữa sẽ xóa… Bảo bảo… Vào hết đi… Miệng nhỏ mở to ăn dương vật baba vào đi…” Phó Thanh Hành dỗ dành cô.

“Không được… Anh cầu xin em đi.”

“Xin em, bảo bối của anh, nuốt hết dương vật đi.” Bóng anh sát lại gần bóng cô, muốn hôn cô nhưng ngay lập tức đã bị cô nghiêng đầu tránh đi.

“Không cho anh ‘ăn’ nữa!!!” Nguyễn Nhuyễn nhấc chân muốn lấy côn thịt ra, ngay lúc ấy, người đàn ông mắt nhanh tay lẹ duỗi cánh tay dài, ghì chặt cô trong tay, ấn bả vai cô ép cô ngồi trở lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện