Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

Sau đó, Phó Thanh Hành kéo tay cô ra khỏi trung tâm thương mại.

“Mình đi đâu vậy anh?” Cô rảo bước cùng anh.

Quảng trường trước trung tâm thương mại đã trở thành biển hoa, cả con đường được trải bằng hoa hồng, cuối đường hoa là bức tường hoa hồng trắng khổng lồ.

Người đàn ông đưa cô đến bức tường hoa, nhìn cô cười.

Cô bất ngờ đến mức sắp khóc, cô… hình như cô biết anh muốn làm gì rồi.

“Phó Thanh Hành, anh chụp gì đấy!” Giọng nói của một người con gái vang vọng khắp quảng trường, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn.

Đèn trong toàn bộ quảng trường đều bật, trong không gian rộng lớn sáng như ban ngày có rất nhiều người tụ tập xung quanh.

Trên màn hình, cô gái nhỏ đang mặc đồ ở nhà, đầu tóc còn hơi bết dầu.

“Đừng chụp nữa, tóc em còn đang bẩn lắm.” Đổi lại là điệu cười xí xớn của người nào đó.

“Tóc bẩn cũng vẫn đẹp.” Thanh âm trầm ấm của người đàn ông đã thu hút sự chú ý của đám đông đang đứng xem.

“Không cho ~~ Anh không được chụp lúc em xấu!” Người con gái cướp lấy di động, trên màn hình chuyển sang cảnh khác.

“A!!! Không chịu nổi!!! Chú!!! Cứu mạng!!!” Trên màn hình là khung cảnh có cửa sổ kính sát sàn, cảnh bên ngoài của sổ rất đẹp, có ánh nắng rọi vào và có người con gái đang thở hồng hộc trên máy chạy bộ.

“Vậy dừng lại.”

“Anh… Không được!!! Em béo!!! Em đang béo lên!!! Béo thêm nữa em sẽ có hai cằm mất! Quyết tâm chạy thêm năm phút nữa.”

Tiếng cười của người đàn ông phát ra, anh nói, “Béo cũng vẫn đẹp.”

“Anh chả hiểu gì cả! Nếu em béo thì không thể dùng sắc đẹp để dụ dỗ anh! Nhỡ lúc đó xuất hiện một cô gái trẻ đẹp hơn em, em sẽ không chịu nổi.”

“Bây giờ em cũng đâu có sắc đẹp dụ dỗ anh…”

Trên máy tập, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ thể thao màu đen, mồ hôi chảy ròng ròng theo sườn mặt.

“Anh dám… Anh dám gửi video chạy của em cho người khác, anh chết với em!”

“Ha ha ha ha.” Nguyễn Nhuyễn nghe được tiếng cười sảng khoái của anh, xấu hổ che miệng lại.

Khung cảnh đến đây lại chuyển, tiếp theo xuất hiện một người đàn ông mặc áo len màu vàng nhạt ngồi trên ghế, vẻ đẹp trai tuấn tú của anh khiến cho người xem một phen xôn xao.

“Cô bé.” Anh cong khóe môi, không giấu được nụ cười.

“Anh không nghĩ đến ở tầm tuổi của anh lại phải làm chuyện như thế này…” Nguyễn Nhuyễn bật cười nhưng hai dòng lệ đã tuôn ra từ bao giờ không biết.

“Lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ, cô bé này, lá gan cũng lớn ghê!” Anh nói chậm lại như đang hồi tưởng.

“Về sau… chuyện sau em cũng biết.” Phó Thanh Hành rũ mắt cười, anh lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ từ trong ngăn kéo.

“Bên trong, là thứ em thích, một chiếc nhẫn kim cương 10 cara đặc biệt riêng cho em… Lấy anh nhé, không chỉ chiếc nhẫn này, toàn bộ con người anh đều dành hết cho em.” Đôi mắt anh nhìn thẳng máy quay, người con gái ngẩng đầu, đôi mắt đã nhòe đi, cô giơ tay lau nước mắt.

Trên màn hình, người đàn ông cười nói, “Bảo bối, đừng làm khó anh, đồng ý kết hôn với anh, trở thành vợ yêu của Phó Thanh Hành em nhé.”

Thời khắc video kết thúc, người đàn ông trước mặt cũng quỳ một gối xuống.

“Không ngờ chúng ta đều có suy nghĩ muốn gây bất ngờ cho đối phương vào khoảnh khắc này, tuy vậy, tất cả đều rất tuyệt vời.” Anh cười mở chiếc hộp ra.

“Gả cho anh được không em?” Ánh sáng lấp lánh của viên kim cương phản chiếu trong mắt cô, cô hạnh phúc vừa khóc vừa cười.

“Ừm… em đồng ý.” Người con gái gật đầu với đôi mắt đỏ hoe, bày tay run run vươn ra.

Nhẫn kim cương được lồng vừa khít vào ngón áp út, đúng lúc ấy, tiếng pháo giấy bật ra làm cô giật mình, cô nhìn thấy rất nhiều người quen, có Sở Mộ, Sở Quỳnh, Cố Quyền, Ôn Nhu… còn có cả Lý Duy…

“Anh gạt em ~~” Màn cầu hôn này, rõ ràng là anh…

Phó Thanh Hành cúi đầu hôn lên môi cô, cướp đi câu nói tiếp theo của cô. Người con gái phối hợp nhón chân, ôm anh cùng anh môi lưỡi giao hòa triền miên.

“Chúc mừng năm mới, cũng chúc chính mình sinh nhật vui vẻ… Gả cho anh, hôn nhân hạnh phúc.” Trán anh tì vào trán cô, ánh mắt anh dán chặt vào cô.

“Anh có ý gì?”

“Anh mang hộ khẩu cho em… Sổ hộ khẩu của anh cũng để ở thành phố A… Cho nên… Sáng mai mình đi làm thủ tục kết hôn được không em?” Phó Thanh Hành cúi đầu lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng hỏi.

“Xét thấy… 10 cara… ừm…” Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu.

“Khốn nạn thật!!! Mới đầu năm đã ăn đĩa cơm chó to đùng!!! Đi thôi đi thôi!!!” Sở Mộ đột nhiên lên tiếng, Nguyễn Nhuyễn ôm Phó Thanh Hành cười, anh liếc mắt qua anh ta, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.

“Buổi tối anh không ‘chiều hư’ em, ngày mai lấy giấy kết hôn xong, mình nói tiếp.”

“Này!!!” Cô gái nhỏ đỏ mặt đẩy anh, còn anh nhân cơ hội ôm chặt cô vào lòng, ý cười trên khuôn mặt ngày càng đậm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện