Chưa bao giờ tôi phải đếm thời gian bằng tích tắc như hôm nay…ba tiếng 25 phút sau…con vịt thối quạc quạc cũng mò về. Khẽ khàng, rón rén…có lẽ hắn sợ làm tôi tỉnh giấc sao? Tôi nhìn gương mặt hắn, chất chứa nỗi ưu tư không thể giấu nổi, hắn nhanh nhẹn sờ tay chân, sờ trán tôi…tôi là gì cơ chứ…đất nặn hả? Nhưng tôi cũng không nói gì…tim tôi thường lệch nhịp mỗi lần hắn chạm vào như thế…một lúc, tôi thấy hắn thở phào…

Tôi định mở mồm đá đểu hắn:’Có cần tôi mang màn ra hiệu thuốc mắc cho anh không?’ nhưng lại thôi, nói vậy há chẳng thành tôi quan tâm hắn đi lâu hay đi chậm ư? Liên quan gì mà quan tâm…ngại chết…tôi tự giật mình, tôi biết ngại từ bao giờ…và chẳng phải tôi là quan tâm đó sao???

Nhìn lên, mới để ý, tay hắn xách nách đủ thứ, ngoài tôm, cá, thịt, rau, hoa quả, trứng, sữa…thì còn có một túi chục thang thuốc bắc…mắt tôi trợn tròn, thấy vậy, hắn nói:

-”Mua về để tẩm bổ…”

-”Anh lấy đâu ra lắm tiền vậy?”

Bây giờ mới phát hiện xương quai hàm đau nhức khủng khiếp, mở miệng ra là cũng thấy đau…

-”Tôi mua chịu đấy…”

-”Hả…”

-”Em không tin à, đẹp trai như tôi, người ta xếp hàng xin bán cho tôi ý chứ…”

Tự tin vãi cả đạn…Tôi cố gắng mở miệng hỏi hắn:

-”Bọn chúng…”

-”Bọn chúng rút hết rồi…thôi nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cơm…”

Lại vùi đầu vào chăn, tự dưng tôi thấy cảm giác không thoải mái cho lắm…Bọn chúng đi rồi ư? Há chẳng phải hắn cũng sắp rời khỏi đây ư…tôi luôn mong ngày này xảy ra cơ mà…sao bây giờ lại thấy bực bực…

-”Nếu đã vậy…Anh…?”

Thấy vẻ ngập ngừng của tôi, dường như hắn đoán ra ý đồ, đáp:

-”Tôi ở đây chăm em tới khi khỏi ốm thì đi…thực ra tôi cũng muốn đi lắm chứ, nhưng em như này, tôi không đành…”

-”Không cần, anh thích thì đi luôn đi cũng được…Á…”

Tôi ôm miệng, mẹ cha cái bệnh khỉ này…mở mồm ra nói cũng đau là sao…Hắn nhìn tôi, ánh mắt kia là thương hại ư?

-”Đấy, người ngợm thế còn bướng bỉnh…không phải áy náy, coi như tôi trả ơn em mấy hôm nọ đi…tôi cũng chẳng thích nợ nần ai bao giờ cả….”

Thôi thế cũng được…Tôi ngủ… đó là một giấc ngủ rất hạnh phúc…cảm giác lúc mình ốm, có một người chăm sóc, quan tâm, bên cạnh…ấy là ngọt ngào!!!

Lúc tôi tỉnh giấc thì mâm cơm đã dọn ra đầy đủ…Xem ra hắn nấu ăn cũng khá phết, chắc trước kia làm thêm ở nhà hàng?…Cá thu sốt cà chua, ba chỉ xiên rán, canh thiên lí thịt bò băm…Đã bao lâu tôi chưa được ăn ngon như thế này cơ chứ? Tôi cũng có đặc tính cực kì tốt…có lẽ là trời ban cho – dù có ốm đau như thế nào, cũng không bao giờ chán ăn…

Nhìn thấy cơm, bụng tôi đã réo cồn cào, lòng mừng khấp khởi…

-”Ăn thôi em bé…”

Hắn đùa tôi…Không cần hắn nhắc, tôi cũng đã lao ra rồi, hí hửng gắp miếng thịt…ôi thôi…tự trách mình ngu có thừa…nếu nghĩ ra sớm đã đỡ phải sung sướng rồi tụt hứng thế này…miếng ăn đưa lên miệng, vừa nhai tý thì cơn đau buốt vang lên tới tận đỉnh đầu…Phải nói là tôi buồn…buồn lắm ý…cuộc đời sao bất công vậy chứ? Thường ngày nhai được thì chẳng được ăn, giờ đồ ăn ngon trước mặt thì lại đếch ăn được…

Bình thường thì tôi cũng chỉ thở dài rồi cho qua thôi, tôi vốn lạc quan cứng tính mà, chẳng hiểu sao, hôm nay có mặt hắn…lòng tôi lại thấy tủi thân ghê gớm, lật đật quay về nằm, trùm chăn kín…tôi nghe tiếng hắn trầm ấm bên ngoài:

-”Sao vậy…em sao thế…”

Chán chẳng muốn nói.

-”Chỗ nào không khỏe…khó chịu lắm à?”

-”Ê…”

Hắn lay mãi không được, giật chăn, tôi thì giữ khư khư, nhưng cũng chẳng thắng nổi sức hắn…lúc chăn được giật ra, chẳng biết hắn mất đà hay cố ý…trán tôi thấy ươn ướt…nhìn lên, khuôn mặt hắn và tôi…rất gần…thì ra là hắn đẹp trai như vậy…trời đất, mặt tôi…phải nói, hơn xôi gấc…

Hắn cũng chẳng khá khẩm, lắp bắp:

-”Em không trả lời thì thôi…tôi khiêng đi viện…”

Đi viện? Không, tôi một là sợ đi viện, hai là cả tôi và hắn, đều nghèo kiết xác…viện viện cái con khỉ…tôi hỏi đểu hắn:

-”Tiền đâu?”

-”Vay”

Ặc, chẳng phải hắn đang là con nợ chồng chất hay sao? Máu ghê nhỉ…thấy thái độ hắn nghiêm túc tôi đành thật thà:

-”Không sao…miệng đau lắm, không ăn được…”

Hắn nhìn tôi, có vẻ đã thấu hiểu…

-”Em nằm đây đợi một lát…”

Ừ? Tôi không nằm đây thì đi đâu được cơ chứ? Cái một lát của hắn, là một lát hay là tầm vài tiếng? Không hiểu sao, tôi không có lo lắng hắn sẽ đi mất…yên tâm nhắm mắt với cái bụng đói…

Lần này, hắn về rất nhanh, sau đó vào bếp hì hụi….

-”Lan, dậy đi…ăn tạm cháo cho đỡ đói…”

-”Cháo gì vậy…”. Tôi nhìn màu nâu mà thắc mắc.

-”Tôi xay thịt bò lọc lấy nước nấu…tôi cũng nấu loãng lắm, em ăn đi…”

Máy xay lấy ở đâu cơ chứ? Lại mua chịu hả? Đến lạy cái ông tướng này…Nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại cầm bát cháo trên tay…lòng tôi dao động, thật là muốn khóc mà…Hắn lấy tay, khẽ đưa lên má tôi, sau đó từ từ xúc từng thìa cháo…

-”Ăn được không? Đau không?”

Cảm giác ăn cháo thì đỡ nhiều hơn ăn cơm, nhưng nói không đau chút nào là không đúng…có sao cơ chứ? Hắn vì tôi như thế…

-”Không đau tý nào…”

Tôi ăn sạch nồi cháo…

Buổi chiều, hắn cho tôi uống sữa và ăn chút hoa quả xay.

Bữa tối, tôi ăn cháo cá rồi uống thuốc bắc.

Tôi cứ như vậy, nằm ngoan ngoãn, hắn bảo gì, tôi nghe nấy…nhìn hắn, nhìn tôi…tôi đùa:

-”Tôi thật giống hoàng thái hậu…còn anh là tiểu thái giám…”

Hắn nheo mắt, tỏ vẻ không phục:

-”Sao em không nghĩ em thật giống một bà vợ, còn tôi là một đức lang quân tâm lí???”

Nói đoạn, hắn bê bát đi rửa, chẳng để cho tôi thời cơ cãi lại.

Tôi nằm trong nhà nhiều cũng chán, đau lưng, mà nhà thì đúng nghèo rớt mùng tơi, chẳng có lấy một phương tiện giải trí…mọi ngày đi làm về, mệt đánh một giấc là xong…hôm nay được phục vụ sung sướng, thì lại chẳng ngủ được, đầu cũng đau chứ…thấy tôi hết nằm rồi lại ngồi, hắn nhẹ nhàng tiến lại:

-”Khó chịu à…”

Tôi gật đầu.

Hắn cầm tay tôi, xoa xoa vuốt vuốt. Hắn nói, làm thế này cho máu lưu thông…sau đó hắn cũng matxa mặt, chân, rồi kể vài chuyện linh tinh…hắn biết đôi chút về bấm huyệt…hắn kể tôi vài câu chuyện cười…có lúc là chuyện tình yêu, hình như hắn gặp mối tình đầu của mình một lần đi đám cưới…hay gì đó…tôi lúc đó mơ mơ màng màng…chẳng nhớ nổi…tôi đã ngủ…rất say…

Sáng hôm sau tỉnh dậy…quy trình vẫn là như thế…

Được bốn ngày thì tôi đã gần như khỏi hẳn…cơ địa tôi tốt, cộng thêm hắn chu đáo thế cơ mà. Mấy hôm không suy nghĩ gì, hôm nay lại hơi lo…tôi khỏi ốm, chẳng phải hắn sẽ đi sao? Trong lòng tôi, sao lại không muốn đến thế…

Tôi dậy sớm, mặc áo quần, hắn vẫn còn đang ngủ…tôi để lại cho hắn một tờ giấy nói rằng tôi đã khỏe, hắn có thể đi, không cần lo cho tôi…rồi nhanh chóng đi làm, tôi thực sự…rất sợ cảm giác nhìn hắn đi…tối nay tôi về nhà, sẽ là căn phòng trống trải…như bao năm qua…nghĩ vậy, thực sự thấy rất buồn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện