Edit + beta: Hi Văn.

_

Trịnh Ý Miên quay đầu lại.

Ánh sáng chói mắt từ phía sau anh phóng tới, chiếu lên mặt đất thành một tầng ánh sáng mỏng.

Thần sắc anh không hề khác thường, dẫm lên bóng trước người mình, tự nhiên mà đứng bên cạnh cô.

Trịnh Ý Miên nhấp nhấp môi, tiếp tục xem kịch bản.

"Tốt, hiện tại tôi sẽ phân chia nhân vật một chút. Phân chia này một là chúng ta cứ tham khảo các phương diện trước, hai là tham khảo ý nguyện của mọi người...."

"Trịnh Ý Miên, em sắm vai Ngải Ti Mỹ nhé, không có ý kiến gì chứ?"

"Phất La Lạc, Lương Ngụ."

Có người cười: "Còn Tạp Tây Mạc thì sao?"

Học tỷ: "Triệu Viễn chủ động xin ra trận, cậu ta cảm thấy chính mình có thể đảm nhận nhân vật này."

Triệu Viễn xì một tiếng: "Tâm linh đẹp như vậy, lũ phàm nhân các cậu không hiểu rõ sao?"

"Được rồi," học tỷ nói, "Chúng ta luyện tập cảnh tượng này một lần trước nhé, mọi người trước tiên cứ mặt đối mặt tập kịch."

Mọi người trước tiên học một chút lời kịch cho quen thuộc, mơ mơ màng màng mà đi ngang qua sân khấu, học tỷ nói: "Phải nhớ kĩ chỗ đứng của mỗi người nhé, hôm nay chỉ tập tới đây thôi, hôm nay mọi người trở về học kịch, sau đó chúng ta lại tập luyện tiếp nhé."

Chuẩn bị giải tán, học tỷ thấy trạng thái của Trịnh Ý Miên không tốt, hỏi cô: "Hôm nay em không thoải mái sao? Thấy em vẫn luôn che bụng, cái kia tới rồi sao?"

Trịnh Ý Miên gật đầu: "Dạ."

"Vậy em trở về nhớ nghỉ ngơi tốt nhé, nhớ là mua trà sữa táo đỏ nóng mà uống."

"Em biết rồi ạ."

Mọi người giải tán trước cửa, Trịnh Ý Miên vừa lấy di động ra nhìn thấy tin nhắn lớp trưởng vừa phát: Hôm nay giữa trưa chúng ta cùng lớp họa số 2 cùng nhau dọn dẹp phòng vẽ tranh, lần dọn dẹp này đến phiên tổ ba, 1 giờ rưỡi mọi người nhớ đi tới phòng vẽ tranh.

Vừa vặn, Trịnh Ý Miên chính là người tổ ba.

Cô thầm than chuyện gì cũng ào ào đuổi tới, một bên nhận mệnh mà chạy tới phòng vẽ tranh.

Phòng vẽ tranh cách chỗ này không xa, trên dưới lầu mà thôi.

Tới phòng vẽ tranh rồi, mọi người đã chuẩn bị bắt đầu quét dọn.

Người cùng tập luyện kịch bản với cô Tưởng Nhã Đình là lớp hội họa số 2, cũng muốn lên lầu dọn dẹp phòng vẽ.

Tưởng Nhã Đình vừa lúc là người an bài cho việc tổng vệ sinh này.

Cô ta chỉ chỉ Trịnh Ý Miên: "Cậu sát cửa sổ."

Lúc này là mùa thu, nước tuy rằng không lạnh như mùa hè, nhưng vẫn nhất định là có chút ấm.

Chỉ cần không đụng tới nước đặc biệt lạnh, hoặc là vẫn luôn ngâm mình trong nước lạnh, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Trịnh Ý Miên gật đầu: "Tôi đi rót nước."

Đang muốn xoay người, Tưởng Nhã Đình gọi cô lại: "Chờ đã.... Nước đã chuẩn bị tốt cho cậu rồi."

"Này, lấy thùng nước tới cho tôi."

Sau đó có người lấy thùng tới, Tưởng Nhã Đình ở một bên cầm lấy một chai nước khoáng lạnh đã chuẩn bị tốt, vặn ra, đem một bình nước lớn kia đổ vào thùng, sau đó ném giẻ lau vào.

Cô ta nhìn Trịnh Ý Miên.

Lý Mẫn thấy được, tựa hồ muốn kêu to giận dữ: "Này, Miên Miên cậu ấy bây giờ không tiện."

"Tôi biết chứ," Tưởng Nhã Đình kiêu căng ngạo mạn, "Nhưng có cái kia, liền có thể không dọn dẹp sao?"

Tuy là người trì độn, nhưng giờ phút này, cũng đều có thể phát hiện Tưởng Nhã Đình này đang muốn gây chuyện với cô.

Trịnh Ý Miên đang muốn mở miệng, có đôi tay đặt lên bả vai cô.

Khí vị quen thuộc xâm nhập vào khoang mũi.

Cô quay đầu lại, Lương Ngụ đỡ lấy bả vai cô, đem cô đẩy đến mép ghế dựa, tay hơi dùng sức —— 

Trịnh Ý Miên cứ như vậy mà ngồi trên ghế.

Lương Ngụ thấy cô ngồi xong, lúc này mới buông tay, đi tới thùng nước trước mặt, tầm mắt nhìn lướt qua Tưởng Nhã Đình.

Tuy là không nói một lời, nhưng trước nay anh luôn có năng lực không nói lời nào cũng khiến cho người khác sợ hãi.

Tưởng Nhã Đình khoảnh khắc liền mềm nhũn, há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói chuyện, Lương Ngụ cúi người, đột nhiên đem một xô nước lớn hắt lên cửa sổ.

Động tác quá  nhanh, âm thanh nước đập lên cửa sổ quá vang dội, Tưởng Nhã Đình sợ tới mức lui về sau hai bước.

Vệt nước theo mặt pha lê không ngừng trượt xuống, chảy dọc theo cửa sổ tí tách tí tách chảy.

Lương Ngụ xả báo đang cầm trong tay ra, Tưởng Nhã Đình lại muốn lui về phía sau, anh duỗi tay đem báo vo thành một cục, dán lên cửa sổ.

Âm điệu lương bạc, mang theo một cổ phản bác hờ hững làm người không yên: "—— cô ấy không được, tôi làm."

Tuy rằng là lời giải thích, lại làm cho Tưởng Nhã Đình đánh rắm cũng không dám thả, rõ ràng cái gì cũng không nói với cô ta là cô ta làm, nhưng cô ta đợi người đi rồi mới dám hít sâu mấy cái.

Lương Ngụ lau sạch cửa sổ, đem rác rưởi ném vào trong sọt, rất nhanh liền rời đi.

Trịnh Ý Miên ngồi ở chỗ đó, nhìn Tưởng Nhã Đình dùng vận tốc ánh sáng sửa sang lại mọi thứ, chỉ cho mọi người dọn dẹp, dọn dẹp xong rồi liền lôi kéo đồng lõa hấp tấp rời đi, nhìn cũng không nhìn Trịnh Ý Miên cái nào.

Lý Mẫn vỗ vỗ bả vai Trịnh Ý Miên: "Đi thôi."

Thời điểm đứng dậy rời đi, Lý Mẫn nhỏ giọng nói với Trịnh Ý Miên: "Có lẽ từ hôm nay về sau, không còn ai dám tìm cậu gây phiền toái nữa đâu."

Trịnh Ý Miên: "Tớ cũng thấy rất kì quái, tớ cũng không quen biết gì Tưởng Nhã Đình, cô ta đối với tớ có ý kiến làm gì?"

Lý Mẫn: "Cậu không biết sao?"

Trịnh Ý Miên kì quái nhìn cô: "Tớ biết cái gì?"

"Chính là, không lâu sau khi vẽ vật thực trở về, Trưởng Nhã Đình này mờ mịt biểu lộ tình yêu của mình, giống như vẽ truyện tranh rồi nhân vật truyện tranh gì ở trong đó, nói hình tượng mình vẽ chính là Lương Ngụ, còn dán cái poster rất lớn ở nhà ăn bên kia...."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó," Lý Mẫn hắng giọng, nói: "Lương Ngụ nói: "tôi không muốn làm bất kì một hình tượng trong tiểu thuyết truyện tranh hay phim gì cả, hi vọng các người cho tôi một chút không gian.""

"Không sai biệt lắm đâu, ý tứ chính là vậy đó."

Trịnh Ý Miên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Mới vừa ra khỏi phòng học, liền thấy được Lương Ngụ cùng Triệu Viễn đang đứng ở chỗ ngoặt.

Triệu Viễn cùng nhìn thấy các cô, xa xa mà chào hỏi, đâm đâm bả vai Lương Ngụ: "Người ra tới rồi, đi thôi."

Lương Ngụ liếc liếc mắt nhìn Triệu Viễn đang cầm điếu thuốc, nói: "Tắt thuốc."

Triệu Viễn không nghe rõ, vừa đi vừa hỏi: "Cái gì?"

Trịnh Ý Miên từ phía sau đi tới ngửi được mùi thuốc lá, bị sặc hai cái, Lương Ngụ không kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa: "Thuốc lá."

Triệu Viễn lúc này mới ý thức được, đem thuốc lá dập tắt.

Bốn người song hành một đoạn đường, Trịnh Ý Miên dẫn đầu hỏi Lương Ngụ: "Buổi chiều cậu có đi học không?"

Triệu Viễn vốn dĩ đang tính toán đi nơi khác, vừa nghe tới Trịnh Ý Miên nói lời này, nội tâm vô cùng xác định, khóa thị phi này không thể.....

Giây tiếp theo, Lương Ngụ liên gật đầu nói: "Có."

Triệu Viễn: "......."

Trịnh Ý Miên: "Tớ thuận tiện giúp các cậu chiếm hai vị trí nhé."

"Được thôi."

Chờ tới khi tách ra, Triệu Viễn hỏi Lương Ngụ: "Chị dâu chiếm vị trí giúp anh, anh hận không thể cắt bỏ rồi dọn tới phòng ngủ mỗi ngày ngồi nó đúng không?"

Lương Ngụ lườm cậu ta: "........"

_

Khóa học nghệ thuật thiết kế buổi chiều muốn chiếm hết cả buổi trưa, khóa học suốt bốn tiết, mọi người đều nghỉ ngơi ở phòng học này.

Thời điểm tan học, Lý Mẫn nhìn Trịnh Ý Miên ghé mặt lên bàn, hỏi cô: "Sao thế, vẫn không quá thoải mái sao?"

"Vẫn còn tốt, không đau như trước kia," Trịnh Ý Miên nói, "Đau từng đợt từng đợt, chờ một lát thì tốt thôi."

"Sớm biết vậy thì đã mua nước nóng uống, hoặc là ra cửa đem theo nước nóng rồi." Lý Mẫn nói.

Trịnh Ý Miên: "Không phải là không đủ thời gian sao, thôi, tớ cũng lười động đậy."

Nói xong câu đó, cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác được đằng sau có người đi tới, nhưng ý thức không thanh tỉnh bao lâu, liền mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Chuông vào học làm cô thức giấc.

Trịnh Ý Miên ngồi dậy, chống tay lên trán nhìn máy chiếu xuất thần.

Bài giảng vừa bắt đầu không lâu, cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra.

Lương Ngụ xách theo đồ uống nóng bước vào lớp, đóng cửa chuẩn bị trở lại vị trí.

Trịnh Ý Miên vốn dĩ cũng chưa chú ý, cho tới khi Triệu Viễn ở phía sau than một tiếng: "Nhanh như vậy đã trở lại, anh ấy dùng phi tiêu mà bay à?"

Cô thế mới biết người tiến vào chính là Lương Ngụ, liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên kia.

Lương Ngụ bước được hai bước, bỗng nhiên cảm nhận được tầm mắt của Trịnh Ý Miên, chợt cứng lại, trong nội tâm như là suy tư gì đó —— 

Sau đó, Trịnh Ý Miên trơ mắt mà nhìn anh lùi lại trước cửa lớp, tựa hồ như nỗ lực lắm mới có thể nói tiếp được.

Chỉ thấy anh mở miệng, âm thanh mang theo chút do dự, trong do dự mang theo một chút tạm dừng, trong tạm dừng lại mang theo một chút trúc trắc mà mở miệng nói —— 

"....... Báo cáo?"

Như vậy có phải là lễ phép một chút không? 

Cô nhìn mình có phải là tại mình chưa nói những lời này hay không? 

Kế tiếp, có phải là được về chỗ rồi không? 

Lương Ngụ nghĩ như thế, lúc này mới một lần nữa cất bước trở về vị trí.

Rốt cuộc là ai phát minh ra những lời này vậy chứ, thật mẹ nó khó đọc.

Triệu Viễn ngồi sau lưng Trịnh Ý Miên, cả người đã hoàn toàn hóa đá.

Tuy rằng thanh âm của anh không lớn, cũng không có bao nhiêu người nhìn, nhưng Triệu Viễn bằng khẩu hình đó, mơ hồ có thể phân biệt được câu nói mà Lương Ngụ vừa nói kia.

"Anh ấy vừa nói cái gì? Tớ bị điếc cmnr à?!"

"Nói báo cáo đó," Lý Mẫn quay đầu lại nhìn Triệu Viễn, "Thế nào? Không biết còn tưởng cậu ấy nói cái gì kinh hãi thế tục lắm...."

"Lương Ngụ nói báo cáo đó, chuyện này còn chưa đủ kinh hãi thế tục sao?! Tớ hận tớ không ghi âm lại đây này ——" Triệu Viễn chụp bàn, "Nhiều năm như vậy, tớ mẹ nó là lần đầu tiên từ trong miệng anh ấy nghe được hai từ báo cáo này đấy, trình độ khiếp sợ này có thể so sánh được với tớ trúng 500 vạn đó, không được, tan học tớ phải đi mua vé số."

Trịnh Ý Miên: "......."

Lương Ngụ rất nhanh đã đi tới đây, lúc đi ngang qua còn đem thức uống nóng đặt lên bàn Trịnh Ý Miên, sau đó tự nhiên mà ngồi lại vị trí.

Triệu Viễn bà tám mà thò lại gần: "Phỏng vấn một chút, Ngụ ca, mười chín năm qua lần đầu tiên nói báo cáo cảm giác thế nào?" 

Lương Ngụ bắn ánh mắt lạnh lẽo vào cậu ta: "Tôi cảm thấy cậu ngại mình sống lâu quá rồi."

Triệu Viễn:???? _

Chuông tan học vang lên, Trịnh Ý Miên chậm rì rì mà sửa sang lại cặp sách, thời điểm tới nhà ăn ăn cơm, Lý Mẫn nhìn cô, bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: "Cảm giác cậu hai ngày nay đều thất thần, có chuyện gì sao?"

Trịnh Ý Miên há miệng thở dốc, châm chước mở miệng: "Mẫn Mẫn, nếu như có một ngày cậu phát hiện, có một người có khả năng....."

Nói còn chưa dứt lời, lại bị tiếng chuông điện thoại của học tỷ tập luyện kịch bản đánh tới: "Miên Miên ơi Miên Miên, tụi chị muốn tăng tốc độ lên, hiện tại em có thể tới tập luyện không?"

Trịnh Ý Miên sửng sốt một chút: "Được ạ, em ăn cơm xong sẽ chạy tới."

Một tiếng chuông điện thoại, xem như đem sự tình cô muốn nói phá hủy sạch sẽ. 

Cô cúi đầu ăn cơm, sau đó đi lên lầu nghệ thuật tập luyện.

Vừa chạy tới, tập luyện đã bắt đầu trong chốc lát.

Cô đi đến dưới sân khấu, bỗng nhiên nhìn thấy Lương Ngụ xoay người lại đối mặt với cô.

Bốn mắt nhìn nhau, anh mở miệng nói lời kịch, như là gió thổi qua không khí, như là những giấc mộng khi đêm dài ngủ say.

Giống mũi chân nghiền qua một chồng lá phong mùa thu thật dày, thanh âm vụn vặt mà êm tai.

"Em xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là anh sai?" 

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai tới sớm một chút nha, ngày mai sẽ chính thức tỏ tình đó ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện