Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Phương Sơ Dương không hiểu sao lại bị lôi vào, đầu đầy dấu chấm hỏi, mở miệng muốn nói thay Địch Thần hai câu thì đã bị anh em nhà mình lườm qua.
Địch Thần lườm Phương Sơ Dương xong, quay đầu lại đối mặt với Cao Vũ Sanh đang tủi thân thì anh cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Ừm thì, cũng bốn giờ rồi, có phải đến giờ em cũng chưa ngủ đúng không?"
Cao Vũ Sanh "Ừ" một tiếng.
"Vậy nhanh ngủ nhanh ngủ nào, sắp đến giờ đi làm rồi. Phương Sơ Dương, chú đi ngủ với Mông Mông đi, bây giờ có về nhà cũng không kịp." Địch Thần vung tay lên sắp xếp cho tất cả mọi người, nói xong mới nhớ ra đây là nhà của Cao Vũ Sanh, ngượng ngùng hỏi hắn, "Có thể không?"
Cao Vũ Sanh gật đầu, cầm cái hộp nhỏ đi về phòng ngủ chính. Bóng lưng mặc áo ngủ bằng tơ tằm nhìn qua rất cô đơn, vô cùng tội nghiệp.
Địch Thần dạo quanh phòng khách một vòng, sau khi xác nhận tên trộm kia không nhân cơ hội lắp thiết bị nghe lén, camera, các loại đồ □□ thì liền vui vẻ đi về phòng ngủ chính dỗ người. Để lại Phương Sơ Dương ở trong phòng khách một mình, buồn bực nhìn hai bàn tay trống trơn, vốn muốn tịch thu cái vũ khí kia, giờ thì vũ khí đâu?
Đèn trong phòng ngủ chính không bật, tối om đen kịt, cái này đúng là làm khổ cho người mắc bệnh quáng gà. Địch Thần ướm chừng khoảng cách để đi vào, đến bên giường sờ sờ, liền mò tới trên người Cao Vũ Sanh. Người bị sờ giống như chẳng cảm thấy gì, nằm ngay đơ, rõ ràng là vẫn còn giận.
"Đây là cái gì thế này, sao mềm thế?" Địch Thần cố ý trêu hắn, sờ hắn từ trên xuống dưới cách lớp chăn, "Có phải là trong này có giấu một bé heo hay không, ừm, để anh sờ sờ xem."
"Ưm..." Không biết bị sờ tới chỗ nào, Cao Vũ Sanh nhịn không được run một cái, giơ tay lên nắm bàn tay đang sờ loạn kia.
"Chu cha, bé heo này còn biết bắt người nữa cơ à?" Địch Thần cúi người lại gần, cười híp mắt đùa hắn, bỗng nhiên cổ tay bị kéo xuống, bị Cao Vũ Sanh kéo ngã trên người hắn.
Cao Vũ Sanh thở gấp hai cái, không biết là do tức giận hay do gì khác, khàn giọng nói: "Không phải là nói em đi ngủ à?"
"Anh kiểm tra chút xem em ngủ chưa đó mà."
"..." Cao Vũ Sanh đè tay anh xuống sợ anh lộn xộn, lại không nỡ buông anh ra, liền nói đến chuyện khác, "Đã giải quyết xong chuyện ở cô nhi viện rồi à?"
Địch Thần đơn giản đạp dép một cái, nghiêng người nằm bên cạnh Cao Vũ Sanh, một tay chống đầu nói chuyện với hắn, nửa người còn lại vẫn còn đè trên người của Cao Vũ Sanh: "Tụi anh đã cứu Dao Dao ra rồi, cô nhi viện đó đúng là có giấu trẻ em bị mất tích."
Cao Vũ Sanh lặng lẽ thò tay ra, nhẹ nhàng đặt trên eo anh: "Phán đoán của ca ca lúc nào cũng đúng cả."
"Đương nhiên rồi." Địch Thần vô cùng hưởng thụ lời thổi phồng này, "Nhưng mà đứa bé của Archi cũng ở trong đó, chuyện nhận nuôi này của anh ta chắc phải huỷ rồi."
"Vậy à." Cao Vũ Sanh không có hứng thú với chuyện Archi có nhận con nuôi được hay không, "Mẹ Dao Dao có cảm ơn anh ngay lúc đó không?"
"Hầy, đừng nói nữa. Mới gặp đã quỳ xuống, suýt nữa là tổn thọ của anh."
"Tốt." Không có lấy thân báo đáp gì gì đó, Cao tổng vô cùng yên tâm.
"Cái gì tốt?"
"Truyền thống lễ tiết, đáng giá phát huy mạnh." Cao tổng trả lời đến cực kỳ thuận miệng, lời nói ngọt xớt này khiến cho Địch Thần suýt nữa cho là mình tự nói.
Bé cưng ngoan ngoãn học hư rồi!
"... Mau ngủ đi, bắt đầu nói mê sảng rồi đấy." Địch Thần chép miệng một cái, tốt xấu gì cũng dỗ được người rồi, giơ tay lên che mắt hắn, ép Cao Vũ Sanh nhắm mắt lại. Lông mi dài dài quét một lần trên lòng bàn tay, xúc cảm trong bóng tối bị phóng đại mấy lần, thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được người dưới tay mình mang theo một chút ý cười nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Cao Vũ Sanh đi một chuyến đến đồn công an trước.
Vị tiên sinh trộm đồ kia cứ khăng khăng nói mình bị thương nặng, ăn vạ ở bệnh viện không chịu đi. Nhưng bác sĩ nói hắn chỉ bị giống như một thanh sắt nhỏ xuyên qua vai thôi, khi đến bệnh viện thì máu cũng không chảy nữa, chích cho một mũi uốn ván là được.
Vì thế, cảnh sát liền tha hắn về đồn công an, ném vào phòng tra hỏi. Nói cho hắn biết là trong phòng tra hỏi có camera, còn an toàn hơn bệnh viện, nếu quả thật có xuất hiện tình huống "Pháo hoa nổ tung trên vai" như hắn nói, thì cảnh sát sẽ phát hiện được ngay.
"Người thuê anh ta đến trộm đồ chuyển khoản cho anh ta hai mươi ngàn, đây và tài khoản ngân hàng và tên chủ tài khoản." Cảnh sát đưa kết quả điều tra cho Cao Vũ Sanh xem, trên đó thình lình ghi tên Cao Mục Địch là người chuyển tiền.
Địch Thần lại gần nhìn xem, vô cùng câm nín: "Cậu em trai này của em có IQ tầm 80 (1) à?"
(1) IQ 70-80, "Vùng ranh giới" (borderline), có thể học đến lớp 6, sống tự lập được, đi làm việc được, có lúc cần giúp đỡ. Được xem là những đứa trẻ trì trệ tâm trí (mental retardation) (Nguồn:).
"Chắc là vậy." Cao Vũ Sanh mím môi, đi đến bên ngoài phòng tra hỏi nhìn thoáng qua tên trộm kia, cẩn thận nhìn xem cặp mắt đó, xem có đúng là tên sát thủ trên cao tốc không.
Khi tên trộm nhìn thấy Cao Vũ Sanh thì phản xạ đầu tiên của hắn là co rúm lại một chút, sau đó mới nhớ ra mình đang ở trong hoàn cảnh an toàn, lập tức lớn lối: "Tôi đã xin giám định tổn thương rồi, cậu chính là cố ý gây thương tích."
Vậy mà là một tên trộm biết luật, Địch Thần thưởng thức gật đầu một cái, đưa tay móc cái hộp nhỏ đựng đồng hồ từ trong túi Cao Vũ Sanh ra: "Anh biết không, hôm qua để cứu anh mà đã làm hư vật này đó, anh có biết giá trị của nó là bao nhiêu không? Nếu như tiền sửa được tính thành số tiền anh trộm thì anh đoán xem anh sẽ bị xử bao nhiêu năm?"
"Tiền sửa làm sao có thể xem là tiền trộm được!"
"Vậy thì anh không hiểu rồi." Địch Thần bí hiểm chớp chớp mắt, "Nếu như anh dám kiện em ấy tội cố ý gây thương tích, thì tôi liền dám kiện anh tội làm hư đồng hồ giá trị bạc triệu, anh tin không?"
Kẻ có tiền vạn ác! Vành mắt của tên trộm muốn nứt ra, giận đến suýt thì hôn mê.
"Em đang nghi ngờ tên sát thủ lần trước là em trai em thuê?" Ra khỏi đồn công an, nghe được mục đích Cao Vũ Sanh muốn nhìn tên trộm, Địch Thần có chút ngạc nhiên.
"Nó chưa chắc đã có gan này." Cao Vũ Sanh cất tài liệu có được từ chỗ cảnh sát đi, chuẩn bị cuối tuần đưa về nhà làm quà cho cha mình. Tuy là Cao Mục Địch vừa nhát vừa ngu, nhưng gần đây nó biểu hiện tích cực như thế, đúng là đáng để nghi ngờ.
"Nhà em có ngôi vị hoàng đế để thừa kế à?" Địch Thần nhíu mày, vừa có sát thủ vừa có khối u ác tính, lần trước còn thuê tên khốn khiếp Bạch Duệ kia để làm cái bẫy nữa, trình độ quyết liệt có thể so với "Cửu long đoạt đích" (2).
(2) Cửu long đoạt đích (còn gọi là "Cửu tử đoạt đích"), chỉ sự kiện lịch sử mà các con của hoàng đế Khang Hi triều Thanh cùng nhau tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Lúc đó, xếp theo thứ tự có 24 đứa con, trong đó có 9 người cùng tham dự việc tranh đoạt hoàng vị.
Cao Vũ Sanh rũ mắt, che giấu đi dữ tợn chợt lóe lên trong con ngươi: "Chắc bọn họ nghĩ đó là ngôi vị hoàng đế, em thì chẳng thèm."
"Giờ đi đâu?" Địch Thần giơ tay lên xoa đầu hắn, cài dây an toàn xong thì lái xe ra ngoài.
"Đưa cái này đi sửa một chút." Cao Vũ Sanh quơ quơ cái hộp nhỏ trong tay, chỉnh điểm đến trong bản đồ thành khách sạn mà Archi đang ở.
/Hết chương 62/
Phương Sơ Dương không hiểu sao lại bị lôi vào, đầu đầy dấu chấm hỏi, mở miệng muốn nói thay Địch Thần hai câu thì đã bị anh em nhà mình lườm qua.
Địch Thần lườm Phương Sơ Dương xong, quay đầu lại đối mặt với Cao Vũ Sanh đang tủi thân thì anh cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Ừm thì, cũng bốn giờ rồi, có phải đến giờ em cũng chưa ngủ đúng không?"
Cao Vũ Sanh "Ừ" một tiếng.
"Vậy nhanh ngủ nhanh ngủ nào, sắp đến giờ đi làm rồi. Phương Sơ Dương, chú đi ngủ với Mông Mông đi, bây giờ có về nhà cũng không kịp." Địch Thần vung tay lên sắp xếp cho tất cả mọi người, nói xong mới nhớ ra đây là nhà của Cao Vũ Sanh, ngượng ngùng hỏi hắn, "Có thể không?"
Cao Vũ Sanh gật đầu, cầm cái hộp nhỏ đi về phòng ngủ chính. Bóng lưng mặc áo ngủ bằng tơ tằm nhìn qua rất cô đơn, vô cùng tội nghiệp.
Địch Thần dạo quanh phòng khách một vòng, sau khi xác nhận tên trộm kia không nhân cơ hội lắp thiết bị nghe lén, camera, các loại đồ □□ thì liền vui vẻ đi về phòng ngủ chính dỗ người. Để lại Phương Sơ Dương ở trong phòng khách một mình, buồn bực nhìn hai bàn tay trống trơn, vốn muốn tịch thu cái vũ khí kia, giờ thì vũ khí đâu?
Đèn trong phòng ngủ chính không bật, tối om đen kịt, cái này đúng là làm khổ cho người mắc bệnh quáng gà. Địch Thần ướm chừng khoảng cách để đi vào, đến bên giường sờ sờ, liền mò tới trên người Cao Vũ Sanh. Người bị sờ giống như chẳng cảm thấy gì, nằm ngay đơ, rõ ràng là vẫn còn giận.
"Đây là cái gì thế này, sao mềm thế?" Địch Thần cố ý trêu hắn, sờ hắn từ trên xuống dưới cách lớp chăn, "Có phải là trong này có giấu một bé heo hay không, ừm, để anh sờ sờ xem."
"Ưm..." Không biết bị sờ tới chỗ nào, Cao Vũ Sanh nhịn không được run một cái, giơ tay lên nắm bàn tay đang sờ loạn kia.
"Chu cha, bé heo này còn biết bắt người nữa cơ à?" Địch Thần cúi người lại gần, cười híp mắt đùa hắn, bỗng nhiên cổ tay bị kéo xuống, bị Cao Vũ Sanh kéo ngã trên người hắn.
Cao Vũ Sanh thở gấp hai cái, không biết là do tức giận hay do gì khác, khàn giọng nói: "Không phải là nói em đi ngủ à?"
"Anh kiểm tra chút xem em ngủ chưa đó mà."
"..." Cao Vũ Sanh đè tay anh xuống sợ anh lộn xộn, lại không nỡ buông anh ra, liền nói đến chuyện khác, "Đã giải quyết xong chuyện ở cô nhi viện rồi à?"
Địch Thần đơn giản đạp dép một cái, nghiêng người nằm bên cạnh Cao Vũ Sanh, một tay chống đầu nói chuyện với hắn, nửa người còn lại vẫn còn đè trên người của Cao Vũ Sanh: "Tụi anh đã cứu Dao Dao ra rồi, cô nhi viện đó đúng là có giấu trẻ em bị mất tích."
Cao Vũ Sanh lặng lẽ thò tay ra, nhẹ nhàng đặt trên eo anh: "Phán đoán của ca ca lúc nào cũng đúng cả."
"Đương nhiên rồi." Địch Thần vô cùng hưởng thụ lời thổi phồng này, "Nhưng mà đứa bé của Archi cũng ở trong đó, chuyện nhận nuôi này của anh ta chắc phải huỷ rồi."
"Vậy à." Cao Vũ Sanh không có hứng thú với chuyện Archi có nhận con nuôi được hay không, "Mẹ Dao Dao có cảm ơn anh ngay lúc đó không?"
"Hầy, đừng nói nữa. Mới gặp đã quỳ xuống, suýt nữa là tổn thọ của anh."
"Tốt." Không có lấy thân báo đáp gì gì đó, Cao tổng vô cùng yên tâm.
"Cái gì tốt?"
"Truyền thống lễ tiết, đáng giá phát huy mạnh." Cao tổng trả lời đến cực kỳ thuận miệng, lời nói ngọt xớt này khiến cho Địch Thần suýt nữa cho là mình tự nói.
Bé cưng ngoan ngoãn học hư rồi!
"... Mau ngủ đi, bắt đầu nói mê sảng rồi đấy." Địch Thần chép miệng một cái, tốt xấu gì cũng dỗ được người rồi, giơ tay lên che mắt hắn, ép Cao Vũ Sanh nhắm mắt lại. Lông mi dài dài quét một lần trên lòng bàn tay, xúc cảm trong bóng tối bị phóng đại mấy lần, thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được người dưới tay mình mang theo một chút ý cười nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Cao Vũ Sanh đi một chuyến đến đồn công an trước.
Vị tiên sinh trộm đồ kia cứ khăng khăng nói mình bị thương nặng, ăn vạ ở bệnh viện không chịu đi. Nhưng bác sĩ nói hắn chỉ bị giống như một thanh sắt nhỏ xuyên qua vai thôi, khi đến bệnh viện thì máu cũng không chảy nữa, chích cho một mũi uốn ván là được.
Vì thế, cảnh sát liền tha hắn về đồn công an, ném vào phòng tra hỏi. Nói cho hắn biết là trong phòng tra hỏi có camera, còn an toàn hơn bệnh viện, nếu quả thật có xuất hiện tình huống "Pháo hoa nổ tung trên vai" như hắn nói, thì cảnh sát sẽ phát hiện được ngay.
"Người thuê anh ta đến trộm đồ chuyển khoản cho anh ta hai mươi ngàn, đây và tài khoản ngân hàng và tên chủ tài khoản." Cảnh sát đưa kết quả điều tra cho Cao Vũ Sanh xem, trên đó thình lình ghi tên Cao Mục Địch là người chuyển tiền.
Địch Thần lại gần nhìn xem, vô cùng câm nín: "Cậu em trai này của em có IQ tầm 80 (1) à?"
(1) IQ 70-80, "Vùng ranh giới" (borderline), có thể học đến lớp 6, sống tự lập được, đi làm việc được, có lúc cần giúp đỡ. Được xem là những đứa trẻ trì trệ tâm trí (mental retardation) (Nguồn:).
"Chắc là vậy." Cao Vũ Sanh mím môi, đi đến bên ngoài phòng tra hỏi nhìn thoáng qua tên trộm kia, cẩn thận nhìn xem cặp mắt đó, xem có đúng là tên sát thủ trên cao tốc không.
Khi tên trộm nhìn thấy Cao Vũ Sanh thì phản xạ đầu tiên của hắn là co rúm lại một chút, sau đó mới nhớ ra mình đang ở trong hoàn cảnh an toàn, lập tức lớn lối: "Tôi đã xin giám định tổn thương rồi, cậu chính là cố ý gây thương tích."
Vậy mà là một tên trộm biết luật, Địch Thần thưởng thức gật đầu một cái, đưa tay móc cái hộp nhỏ đựng đồng hồ từ trong túi Cao Vũ Sanh ra: "Anh biết không, hôm qua để cứu anh mà đã làm hư vật này đó, anh có biết giá trị của nó là bao nhiêu không? Nếu như tiền sửa được tính thành số tiền anh trộm thì anh đoán xem anh sẽ bị xử bao nhiêu năm?"
"Tiền sửa làm sao có thể xem là tiền trộm được!"
"Vậy thì anh không hiểu rồi." Địch Thần bí hiểm chớp chớp mắt, "Nếu như anh dám kiện em ấy tội cố ý gây thương tích, thì tôi liền dám kiện anh tội làm hư đồng hồ giá trị bạc triệu, anh tin không?"
Kẻ có tiền vạn ác! Vành mắt của tên trộm muốn nứt ra, giận đến suýt thì hôn mê.
"Em đang nghi ngờ tên sát thủ lần trước là em trai em thuê?" Ra khỏi đồn công an, nghe được mục đích Cao Vũ Sanh muốn nhìn tên trộm, Địch Thần có chút ngạc nhiên.
"Nó chưa chắc đã có gan này." Cao Vũ Sanh cất tài liệu có được từ chỗ cảnh sát đi, chuẩn bị cuối tuần đưa về nhà làm quà cho cha mình. Tuy là Cao Mục Địch vừa nhát vừa ngu, nhưng gần đây nó biểu hiện tích cực như thế, đúng là đáng để nghi ngờ.
"Nhà em có ngôi vị hoàng đế để thừa kế à?" Địch Thần nhíu mày, vừa có sát thủ vừa có khối u ác tính, lần trước còn thuê tên khốn khiếp Bạch Duệ kia để làm cái bẫy nữa, trình độ quyết liệt có thể so với "Cửu long đoạt đích" (2).
(2) Cửu long đoạt đích (còn gọi là "Cửu tử đoạt đích"), chỉ sự kiện lịch sử mà các con của hoàng đế Khang Hi triều Thanh cùng nhau tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Lúc đó, xếp theo thứ tự có 24 đứa con, trong đó có 9 người cùng tham dự việc tranh đoạt hoàng vị.
Cao Vũ Sanh rũ mắt, che giấu đi dữ tợn chợt lóe lên trong con ngươi: "Chắc bọn họ nghĩ đó là ngôi vị hoàng đế, em thì chẳng thèm."
"Giờ đi đâu?" Địch Thần giơ tay lên xoa đầu hắn, cài dây an toàn xong thì lái xe ra ngoài.
"Đưa cái này đi sửa một chút." Cao Vũ Sanh quơ quơ cái hộp nhỏ trong tay, chỉnh điểm đến trong bản đồ thành khách sạn mà Archi đang ở.
/Hết chương 62/
Danh sách chương