Chuyển ngữ: Cực Phẩm

"Ây..." Địch Thần không kịp nói, ngượng ngùng rút bàn tay chìa ra về, quay đầu vỗ vỗ Cao Vũ Sanh còn đang mất hồn, "Đang ngây ngốc gì thế?"

Cao Vũ Sanh đang đờ ra bị gọi hồn về mở to hai mắt, đưa chìa khoá xe cho Địch Thần: "Muốn đi giúp à?"

Xe cảnh sát bên kia đã chạy rồi, Địch Thần "chậc" một tiếng, cất chìa khoá xe vào túi, kéo Cao Vũ Sanh bước nhanh đi ra ngoài: "Đi xe làm gì, chỉ có một con đường thôi."

"Hả?" Cao Vũ Sanh bị túm ra khỏi đồn cảnh sát, đi thẳng theo phương hướng đến nhà trẻ mà lúc trước Địch Thần làm. Mà xe cảnh sát không bật đèn hú còi, lại thong thả đi trước trong dòng xe chạy, chỉ nhanh hơn một chút so với xe đạp.

"Có phải lão viện trưởng Diệp có quan hệ gì với dì Diệp không?" Đường của khu cũ rất hẹp, xe máy và xe đạp lưu thông lẫn lộn, thường thường có người đạp xe điện đi vèo qua. Địch Thần để cho Cao Vũ Sanh đi bên trong, ngại hắn đi chậm nên vẫn không buông tay.

Lúc nãy Phương Sơ Dương chỉ nói một mình anh đi giúp, không gọi Cao Vũ Sanh. Nhưng chính bản thân Địch Thần đầy đầu toàn dấu hỏi nên chỉ có thể kéo người đi cùng, vừa đi vừa hỏi.

Căn nhà kia vốn là chỗ ở lúc đầu của mẹ Cao Vũ Sanh —— nữ sĩ Diệp Dung. Mấy năm nay Địch Thần thường đi hỏi thăm, ngóng trông có thể biết được tin tức của Thiên Tứ, nhưng hàng xóm cũng không biết cô và cậu con trai đã đi đâu. Nhà ở cho người thu nhập thấp chỉ có thể thuê chứ không thể chuyển nhượng, tên chủ nhà trên sổ đăng ký trả tiền của bảo vệ là họ "Diệp," cho nên Địch Thần vẫn cứ nghĩ là căn nhà đó vẫn thuộc về Diệp Dung. Mà bây giờ, Phương Sơ Dương nói tên đăng ký của căn nhà đó là tên của lão viện trưởng cô nhi viện Cao Viễn, lão viện trưởng kia cũng họ Diệp.

Sẽ không có trùng hợp vừa khớp như thế chứ?

"Chắc ông ấy là ông ngoại em." Cao Vũ Sanh từ từ nắm tay ngược lại, đưa ngón tay tiến vào vào khe hở giữa các ngón tay của Địch Thần.

"Chắc?" Địch Thần không chú ý lắm đến mờ ám của hắn, tất cả sự chú ý đã bị ngôn ngữ hấp dẫn, "Là phải hay là không phải, loại chuyện như ông ngoại mà cũng còn nghi ngờ à?"

"Sau khi ông ấy chết em mới biết." Đi quá nhanh, Cao Vũ Sanh bỗng bị một cục đá làm vấp một cái. Cũng may Địch Thần kéo hắn lại, giúp hắn giữ vững cân bằng.

Bước chân của hai người dừng lại, Địch Thần kéo hắn lại gần: "Sao vậy?"

"Khi còn sống thì ông ấy chưa đến tìm em bao giờ, cũng chẳng có ai nói với em cả." Cao Vũ Sanh rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người. Chuyện này đối với người khác thì có thể khó hiểu, nhưng hắn đã sớm quen rồi. Ngay cả Địch Thần cũng không đến tìm hắn, ông ngoại chưa từng gặp mặt cũng không chịu gặp hắn thì cũng chẳng phải chuyện ngạc nhiên gì.

Hắn vốn là người bị người ta chán ghét, không ai quan tâm...

"Anh muốn hỏi em là sao tự nhiên lại bị vấp chân vậy." Địch Thần giơ tay lên bóp mặt của hắn.

Đôi mắt của Cao Vũ Sanh hơi mở to, không ai quan tâm hắn... ngoại trừ ca ca.

"Đi, việc này về rồi hẵng nói." Đi đứng không tập trung, đây không giống như chuyện mà Cao Vũ Sanh làm cái gì cũng nghiêm túc sẽ làm, Địch Thần chỉ đành tạm dằn nghi vấn xuống, vẻ mặt thoải mái kéo Cao Vũ Sanh băng qua đường, "Anh chỉ hỏi em, em không quen với Lộ Trường Hoa chứ?"

Lộ Trường Hoa là con nuôi của lão viện trưởng Diệp, tính ra thì cũng được xem là cậu của Cao Vũ Sanh. Vốn nghĩ rằng chuyện này chẳng dính dáng gì đến cậu nhóc nhà mình, giờ lại có liên quan rồi. Thật ra người có thể chất Conan chân chính là Thiên Tứ mới đúng.

"Không quen." Cao Vũ Sanh không chút do dự trả lời.

"Vậy được rồi."

Nhóm cảnh sát mặc đồng phục bên đó đã bắt đầu chia nhóm đi xuống xe, mai phục xung quanh. Cao Vũ Sanh thấy chỗ đến, cực kỳ kinh ngạc. Cái mà được gọi là khu Quáng Nghiệp Gia Chúc Viện, vậy mà chính là tiểu khu đối diện nhà trẻ chỗ Địch Thần từng làm.

"Không phải chỗ này được gọi là Vạn Hoà Gia Viên sao?"

Bản đồ sống Cao tổng rõ như lòng bàn tay đối với những chỗ xung quanh nơi mình thường đi, không có chuyện nhớ lầm được.

"À, sau này thì đổi tên, nhưng trước đây thì gọi là khu Quáng Nghiệp Gia Chúc Viện." Địch Thần thuận miệng giải thích, để cho bạn nhỏ Cao ở chỗ an toàn, ra dấu với Phương Sơ Dương cách đó không xa, ý bảo bọn họ khoan hãy hành động.

Tiểu khu này hợp với mấy toà nhà xung quanh tạo thành một phân bố hình quạt. Diện tích sân chỉ lớn bằng bàn tay thôi, đứng ở trên lầu thì thấy không sót gì. Nếu như một đống cảnh sát vọt vào cùng lúc thì người trên lầu sẽ phát hiện, đến lúc đó chó cùng rứt giậu không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó. Địch Thần lùi về, bàn bạc vài câu với Phương Sơ Dương và đội trưởng Phạm. Sau đó anh đi vào trước, cà lơ phất phơ đi đến trước mặt bác bảo vệ Dương.

"Tiểu Địch à, lâu lắm rồi không thấy đến đây." Bác Dương đang ngồi ở ngoài phòng bảo vệ lắc lư đầu nghe bình thư, nhìn thấy Địch Thần đi tới thì lập tức vui vẻ ra mặt.

"Bác." Địch Thần hết sức thuận lợi xách một cái ghế đến, ngồi cùng với bác Dương, "Gần đây có tin tức gì không?"

"Không phải cháu nói mình đã tìm được rồi à?" Bác Dương kinh ngạc nói, lời này chính là lời Địch Thần chính miệng nói với ông hôm anh xin nghỉ.

"Hầy, một lời khó nói hết." Địch Thần làm bộ thở dài lắc đầu.

Câu chữ tiếng Hán bác đại tinh thâm, một câu "Một lời khó nói hết" là có thể hàm chứa tất cả xót xa đau khổ. Không giải thích cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra hay là lười nói, thì đối phương cũng sẽ nghiêm túc hỏi lại. Như bác Dương là một cụ ông có tâm tình hay đồng cảm, nghe thế là hiểu ngay.

"Sáng sớm nay bác tính gọi cho cháu, hôm nay căn nhà đó có người vào ở. Nhớ tới cháu nói không cần tìm nên mới không nói cho cháu." Bác Dương giống như là anh hùng đã ẩn núp bên phe địch nhiều năm, cuối cùng cũng lập được công lao lớn, lại bỗng nhiên nhớ đến chủ công nhà mình đã từ bỏ chuyện này rồi, sống không còn ý nghĩa gì. Chợt nghe chủ công nói lại cần mình, lập tức ngồi thẳng người, giả vờ mất tự nhiên trách móc hai câu.

"Thật sao?!" Hai mắt Địch Thần sáng lên, vội vàng hỏi, "Là ai thế? Là dì Diệp quay về à?"

"Hình như là một người đàn ông, đi vào lúc trời tờ mờ sáng. Bác mở to mắt nhìn ông ta đi vào trong nhà, trong đó còn bật đèn lên nữa, đúng là không sai đi đâu được." Bác Dương thề son sắt nói.

Địch Thần thật sự không dám khen tặng tài trông cửa của bác Dương. Người không biết mặt lại cho đi vào tiểu khu, chỉ dựa vào người ta có cái chìa khoá vào nhà liền xem thành người thuê nhà, cũng không hỏi xem thân phận ra sao. Thảo nào tiểu khu này quanh năm bị các loại quảng cáo quấy rầy, duy nhất có mỗi chỗ để xe là ít bị mất xe, bởi vì lúc nào bác Dương cũng ngồi ở chỗ phòng bảo vệ có thể nhìn qua đó.

Nhưng mà ngẫm lại, ở tiểu khu này, mỗi hộ thì hai mươi tệ một tháng, lại có khi còn có người khất nợ không chịu trả phí trông cửa, bác Dương có thể làm được đến trình độ này thì cũng xem như là chuyên nghiệp rồi.

"Vậy bác đi hỏi giúp con một chút được không, nói là để cho ông ta trả phí bảo vệ. Không phải nhà này đã thiếu nợ nhiều năm rồi à?" Địch Thần cổ vũ cho bác Dương đi trước, để xem bên trong có phải là Lộ Trường Hoa hay không.

"Ừ." Ăn đồ ăn sáng, mấy món điểm tâm của Địch Thần nhiều năm như thế rồi, đương nhiên bác Dương không tiện từ chối, đồng ý vô cùng sảng khoái. Dứt lời liền đứng dậy tắt đài radio nhỏ đi, cầm lấy quyển thu phí đi về hướng căn nhà số 3.

Địch Thần không nhanh không chậm theo ở phía sau, bước vào cánh cửa cổ xưa mờ tối kia.

Phía dưới cầu thang lầu một có vài ba chiếc xe đạp để ở đó, ngoài ra còn có mấy cái thùng, chai bị hư, dây xích chó dùng bẩn. Mười mấy năm trước thì điều kiện của tiểu khu này cũng không đến nỗi, bây giờ lại vô cùng lạc hậu, biến thành một khu xóm nghèo bẩn thỉu.

Năm đó khi Địch Thần mới đi từ trong núi ra, vô cùng thích ở chỗ này, thấy đâu cũng sạch sẽ. Bây giờ nhìn lại, cầu thang có một đống quảng cáo dán đầy lên đó, nước sơn loang lổ trên tay vịn có đầy bụi trên đó, từ lâu đã không còn là nơi ấm áp sạch sẽ trong trí nhớ nữa.

Bác Dương đi đứng không lanh lẹ, mãi mới lên tới lầu bốn, Địch Thần liền đứng ở khúc quanh không ló đầu ra chờ.

Cửa gõ ba cái, không ai trả lời.

Gõ thêm ba cái nữa, nhưng vẫn không ai trả lời.

Trong nhà ngay cả tiếng bước chân cũng không có, cố gắng tạo ra bộ dạng như không có ai ở nhà.

Nhưng mà chuyện này cũng không làm khó được bác Dương quanh năm đi đòi phí bảo vệ, không ngừng cố gắng gõ tiếp lại còn lớn tiếng nói: "Tôi là Lão Dương bảo vệ ở cổng, sáng nay chúng ta có gặp mặt rồi. Căn phòng này thiếu nợ hai năm, hôm nay anh phải trả đủ."

Cách âm của lầu này không tốt, bác Dương vừa nói xong thì cả tầng cũng có thể nghe. Hàng xóm ở đối diện mở cửa ra hỏi bác Dương: "Nhà đối diện có người ở à?"

"Đúng thế, sáng nay thấy anh ta đi vào." Bác Dương vui tươi hớn hở nói.

"Kẹt ——" Cửa đã cũ nên thiếu dầu mở ra, Địch Thần nghe thấy giọng nói quen tai, lập tức nhắn tin cho Phương Sơ Dương.

Trong nhà đúng là có Lộ Trường Hoa ở đó. Tốc độ nói chuyện của ông ta rất nhanh, rõ ràng không muốn dây dưa nhiều với bác Dương: "Tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi đưa cho ông."

"Để tôi tính cái nào, từ tháng sáu năm kia thì không đóng nữa. Ôi chà, đó là ba năm chưa đóng, xem cái trí nhớ của tôi này. Bây giờ là tháng chín, đó chính là ba năm lẻ hai tháng, ba mươi sáu tháng cộng hai thành ba mươi tám tháng..." Bác Dương dùng trình độ toán học tiểu học nghiêm túc tính.

"Bảy trăm sáu, đây là tám trăm không cần thối." Lộ Trường Hoa cũng sắp bị gấp tiểu ra quần, nhanh chóng giúp ông tính, đưa cho ông tám trăm rồi muốn đóng cửa, bị bác Dương ngăn lại.

"Không được, sao tôi có thể chiếm tiện nghi của anh được, vậy tôi xem là anh trả trước cho hai tháng tiếp theo đi, đến ký tên vào..." Bác Dương chăm chỉ làm việc, đợi khi xong hết rồi thì mới hài lòng đi xuống lầu, đi hai bước thì thấy được Địch Thần đang khoanh tay, lập tức quẹo lại, "Cháu xem đầu óc này của bác này!"

Địch Thần nghiêng người, ra dấu tay với Phương Sơ Dương đang ở góc lầu hai, nhóm cảnh sát yên lặng không một tiếng động nhanh chóng đi lên.

"Cộc cộc cộc!" Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, giọng oang oang của bác Dương tiếp tục gào, "Còn chuyện này nữa, xin mở cửa giùm."

"Làm gì nữa!" Lộ Trường Hoa không nhịn được mở cửa, mới vừa ló ra thì trước mặt bỗng nhiên có hai bóng đen ập đến. Sắc mặt của Lộ Trường Hoa còn chưa kịp thu, theo bản năng nhắm mắt lại, cơ thể phản ứng trước não, lập tức xoay người muốn chạy, bị bóng đen nhào đến đè thẳng xuống đất.

Kể ra nhiều động tác như thế, thật ra chuyện cũng chỉ xảy ra trong cái chớp mắt.

Người ra tay đè ông ta xuống chính là Trần Chiếu Huy mắt còn đỏ bừng. Tiểu Trần dứt khoát bẻ tay ông ra phía sau, giơ tay lên mò đến còng tay bên hông, sờ trúng khoảng không. Nhớ tới còng tay và chứng nhận cảnh sát của mình đã nộp rồi, không khỏi dừng một chút, bị Lộ Trường Hoa nhân cơ hội liều mạng giãy giụa: "Các người là ai, dựa vào cái gì mà bắt tôi."

Suýt nữa là Trần Chiếu Huy bị bung tay ra, hạ đầu gối xuống đặt trên lưng ông ta, vặn hai cánh tay cùng một chỗ. Một chiếc còng tay đưa đến trước mặt, Tiểu Trần ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua còng tay loáng bóng kia, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Phương Sơ Dương.

Hít mũi một cái, nhanh chóng cầm lấy còng người vào.

Cao Vũ Sanh đứng trước cổng sân, nhìn khu Gia Chúc Viện cũ kỹ này từng tấc từng tấc, chợt cảm thấy hít thở không thông.

Không căn nhà nào được thiết kế có lớp gạch màu đỏ ở ngoài, chia ra ba mặt xoay quanh sân nhỏ. Chỗ chân tường có trồng cây thường xuân, chúng nó dọc theo bức tường loang lổ để trườn lên. Trong bồn hoa dán gạch men kiểu cũ không có bất cứ hoa quả gì, tất cả chỉ là rau hẹ, hành lá và tỏi non.

Cảnh tượng trước mắt dần dần bị phủ lên một lớp kính vàng nhạt, cây cỏ vẫn như trước, chỉ là cảnh còn người mất.

"Mẹ, chúng ta đi tìm ca ca à?" Lúc đó Cao Vũ Sanh được bảy tuổi, nắm tay mẹ Diệp Dung của mình, đi ra từ trong cầu thang cũ kỹ đen thui kia, hai mắt trông mong hỏi.

Khi đó mẹ Diệp còn rất trẻ, mặc một bộ business casual (1) đẹp đẽ, một tay nắm tay hắn, một tay xách theo một chiếc giỏ xách nhỏ: "Không, chúng ta đi tìm cha con."

(1) Phong cách business casual: là một sự pha trộn giữa phong cách trang trọng của "business" và tính thoải mái của "casual." Trang phục theo phong cách này thường tiện lợi hơn.

"Vậy ca ca thì sao?" Cao Vũ Sanh nho nhỏ cảm thấy mình bị gạt, vùng vằng thả tay mẹ ra.

"Ca ca có nhà mới rồi, sau này sẽ dẫn con đi tìm ca ca được không?" Mẹ Diệp ngồi xổm xuống, ôn nhu nói với hắn. Trong trí nhớ, hình như mẹ mình chưa bao giờ kiên nhẫn như thế.

"Con muốn để cho ca ca đi đến nhà cha với con." Cao Vũ Sanh đã không còn là cậu nhóc dễ gạt bị lừa bán trước kia, hắn nhìn chằm chằm vào mắt mẹ mình, hỏi xem Tinh Tinh ca ca đi đâu rồi.

Diệp Dung hít một hơi thật sâu, ôm con mình vào lòng: "Cha con không đồng ý nuôi Tinh Tinh đâu, đợi khi con lớn thêm chút nữa thì hãy quay về đây. Nếu như Tinh Tinh còn nhớ con thì cậu ấy sẽ đến tìm con."

"Hu... con không muốn cha, con muốn ca ca."

"Không cho con nói như thế!" Mẹ Diệp bỗng nhiên nghiêm lên, sợ đến độ Cao Vũ Sanh không dám khóc nữa, lập tức hối hận, "Xin lỗi Thiên Tứ, mẹ không nên to tiếng với con. Nhưng con phải ở với cha, nghe theo lời cha con nói. Nhớ kỹ, con là con trai của mẹ, không cần sợ ai hết."

Một chiếc xe hạng sang đen toàn thân dừng trước cửa chính, còi vang "tít tít."

Sau khi Cao Vũ Sanh bò lên ghế, nhận cặp sách nhỏ mẹ đưa tới, cố gắng xích người vào trong để có chỗ cho mẹ lên. Nhưng không ngờ, sau một giây, cửa lại đóng "cạch" một tiếng, để lại mẹ Diệp ở ngoài.

"Mẹ ơi!" Cao Vũ Sanh nhào qua muốn mở cửa, cửa xe lại "cạch cạch" khoá cứng.

Diệp Dung đứng ngoài xe, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Thiên Tứ, mẹ quên ít đồ rồi, con đi trước mẹ, mẹ sẽ qua đó tìm con ngay."

"Mẹ gạt con! Mẹ, con muốn xuống xe! Mẹ ơi!" Cao Vũ Sanh dùng sức gõ cửa, cậu nhóc lớn lên ở trong núi không biết phải mở cửa xe hạng sang thế nào.

Xe khởi động, tài xế không chút do dự đạp chân ga.

"Thiên Tứ, mẹ yêu con..."

Thân ảnh của mẹ Diệp càng lúc càng xa, cuối cùng là bị bụi từ đuôi xe che mất. Ký ức phiếm vàng từ từ sụp xuống, lộ ra khung cảnh thật trước mắt.

Mặt đám người kìm Lộ Trường Hoa đã phủ vải đen lên đầu đi ra từ trong hành lang, Địch Thần cười vỗ vỗ bác Dương đang trưng vẻ mặt ngây ngốc, quay đầu nhìn qua, nụ cười trên mặt lập tức tắt đi.

Địch Thần đang giúp bác Dương hoàn hồn, nâng mắt nhìn thấy Cao Vũ Sanh đang đứng ở cửa như cây cột, khuôn mặt tuấn tú có ngũ quan được nắng đầu thu chiếu vào, một mảnh trắng bệch. Lập tức bất chấp bác Dương hay bác Ngưu, nhanh chóng đi đến: "Vũ Sanh, em sao thế?"

"Ca ca." Giọng nói run rẩy từ trong cổ họng phát ra, nỗi hoang mang từ từ lan ra.

"Nói đi, sao thế?" Địch Thần nóng nảy, giơ tay kéo hắn, lại bị hắn ôm cổ bất ngờ không kịp đề phòng. Cao Vũ Sanh đã thoát khỏi phạm trù thiếu niên, cánh tay rắn chắc hữu lực, khi không hít ô-xy thì bị vây khốn không động đậy được trong nháy mắt.

"Em nhớ ra rồi, chúng ta đã từng ở đây lúc còn bé!"

Địch Thần sửng sốt, đúng là cậu nhóc này quên mất rồi. Trách không được lần trước tới nơi này, Cao Vũ Sanh không phản ứng chút nào, bình thường cũng rất ít trò chuyện với anh về những ngày từng ở đây. Nhưng em ấy vẫn còn nhớ rõ những chuyện trong núi mà, không thể nào không nhớ được chuyện sau đó. Là gặp chuyện gì nên mất một phần trí nhớ sao?

"Anh vẫn luôn tìm em, đúng không?"

Đối diện chính là nhà trẻ mà Địch Thần từng làm, mấy năm nay anh vẫn luôn ở chỗ này đợi Thiên Tứ trở về. Hiểu rõ như thế, Cao Vũ Sanh vẫn không dám tin lắm, chỉ có thể hỏi lại như một cậu ngốc.

Người đã đói lâu ngày chợt thấy Mãn Hán toàn tịch, không dám ăn không dám động. Sợ là ảo giác do não tạo ra, một khi tin vào chính là vạn kiếp bất phục.

"Anh nghĩ em biết." Giờ Địch Thần mới hiểu được, thì ra đứa ngốc này vẫn luôn cho là mình không đi tìm hắn sao?

Chỉ là lúc nhận ra sợ quấy rầy đến hắn nên mới do dự mấy ngày, lại bị hiểu lầm thành như thế. Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên vừa bực mình vừa buồn cười lại vừa thương không sao cho hết, muốn dỗ hắn thả ra, lại bị ôm càng chặt hơn.

Cao Vũ Sanh vùi mặt vào cổ của anh: "Ca ca, là chính anh muốn tìm em. Sau này anh không thể rời khỏi em nữa. Cho dù là vì chuyện gì hay vì ai, cũng không thể."

Giọng nói dễ nghe vẫn bình tĩnh trước sau như một, len qua da thịt và khớp xương, chạy thẳng vào đầu, ầm ầm nổ tung, khiến cho Địch Thần nghe được rõ ràng vài phần không tầm thường trong đó. Đầu quả tim nhịn không được run lên theo, cánh tay khoác trên lưng dời đi, sờ vào cái gáy xù xù kia.

"Này, có đi hay không?" Lộ Trường Hoa đội khăn trùm đầu, bị hai cảnh sát kéo dừng ở giữa đường, vô cùng thắc mắc.

Địch Thần cứng đờ ngẩng đầu, chỉ thấy bác Dương và nhóm đồng chí cảnh sát đội hình cảnh đều đang cùng nhìn hai người.

Sắc mặt Phương Sơ Dương tái xanh: "Ngơ ra làm gì, mau tống ông ta vào xe."

Sáng sớm nghe được lời tố giác vạch trần trong lúc vô tình của Archibald tiên sinh, trên mặt đen kịt của Tiểu Trần có đỏ ửng không thấy rõ nổi lên, không dám nhìn nữa, lôi Lộ Trường Hoa nhét vào xe cảnh sát. Đội trưởng Phạm cười híp mắt chắp tay sau lưng đi qua: "Thần Thần lại giúp đại ân rồi, sau này mời cậu ăn thịt xiên nướng."

"Nói rồi đấy." Địch Thần vui vẻ đồng ý, phát hiện Phương Sơ Dương vẫn còn đang lườm mình, lập tức lườm lại, "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy dỗ trẻ bao giờ à?"

Phương Sơ Dương: "..."

/Hết chương 66/

Phong cách business casual.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện