Lăng Huyền Dạ dùng mu bàn tay vỗ vỗ lồng ngực, đứng bên cạnh Mộ Phi Hàn nói, “Đại ca với ngươi tuy có danh tiếng song bích ở ngoài, nếu mà so với hắn, cũng có mấy phần thất sắc.”
Lăng Huyền Sương quay đầu trừng gã, “Đệ nói ta không sánh được bằng hắn? Ai nói, rõ ràng là ta nhìn đẹp hơn!” Hắn lại nhón chân lên xoay mặt Thiệu Dục Tân qua nhìn mặt mình, ý đồ ngăn trở tầm mắt đối phương, “Không cho nhìn không cho nhìn, chỉ được nhìn mình ta!”
Thiệu Dục Tân buồn cười đè hắn lại, “Ngươi vừa nói mình đẹp hơn hắn, vậy ngươi còn sợ cái gì?”
Lăng Huyền Sương trừng mắt nhìn, “Ngươi cũng cảm thấy ta đẹp hơn?”
“Tất nhiên, ” Thiệu Dục Tân sờ sờ mặt hắn, “Ở trong mắt ta, trên đời này không ai đẹp hơn ngươi.”
Lăng Huyền Sương vui vẻ khẽ cười nhỏ.
Mộ Phi Hàn nhìn Lăng Huyền Dạ, “Tại sao ngươi không cảm thấy như vậy?”
Lăng Huyền Dạ: “…” Vừa nghe cũng biết là nói qua loa, chuyên dùng để lừa người dỗ trẻ, sao ngươi lại tin cơ chứ? “Huynh trưởng ngươi nói ngươi rất hoa tâm, ” Mộ Phi Hàn lại liếc mắt nhìn người ngồi ở trên cầu đá, “Có phải ngươi thích hắn hơn?”
“Ta bị oan!” Lăng Huyền Dạ hàm hồ nói, “Giống như thói quen nhìn thấy cái gì đẹp thì nhìn thêm…”
Mộ Phi Hàn giống như vô tâm nhìn sang, “Hả?”
“…” Lăng Huyền Dạ cười làm lành nói, “Ta nói không biết là huynh trưởng nào nói hưu nói vượn với ngươi như thế hả.”
Mộ Phi Hàn hơi hạ cằm, “Đại ca ngươi.”
“Đại ca!” Lăng Huyền Dạ quát, “Tại sao huynh đi khắp nơi nói với người khác là đệ hoa tâm?”
Lăng Huyền Sương chống nạnh, “Lẽ nào ta nói không đúng sao? Đệ không dám nhận à?”
“Ngươi đừng nghe huynh…” Lăng Huyền Dạ duỗi ra hai tay che lỗ tai Mộ Phi Hàn, lại quay đầu nói với Lăng Huyền Sương, “Huynh dám phá hoại quan hệ của chúng ta, chờ về nhà nhất định đệ sẽ cáo trạng với đại nương, nói huynh ra ngoài không nghe lời không muốn sống, để nàng mỗi ngày trừng trị huynh!”
Khóe môi Mộ Phi Hàn hơi cong.
Lăng Huyền Sương nói: “Đệ dám quát ta, không cần chờ về nhà, ta sẽ bảo Huyền Thư cắt bạc của đệ!”
“Đây không phải là chuyện huynh định đoạt!” Lăng Huyền Dạ lại quay đầu qua bên khác nhìn Lăng Huyền Thư, “Đúng không Tam ca?”
Lăng Huyền Thư còn đang nhìn chằm chằm Đại Hỏa Phong, nói: “Nếu người khác bảo ta phát bạc có lẽ ta sẽ không đồng ý, cắt bạc của đệ, thì có thể suy nghĩ kĩ lại.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Lăng Huyền Sương đắc ý làm ngoáo ộp với gã.
Mộ Phi Hàn bắt hai tay Lăng Huyền Dạ, mắt mang ý cười, “Không có bạc cũng không sao, ta nuôi nổi ngươi.”
“Ngươi nghe được a…” Khuôn mặt người trước mắt này bởi vì nhiễm phải ý cười mà trở nên đặc biệt sinh động tuấn mỹ, Lăng Huyền Dạ nhìn mà ngây dại, “Ta thu hồi lời lúc trước, vẫn là ngươi đẹp hơn.”
Yến Thanh Tiêu nghe huynh đệ bọn họ ở chỗ đó đẹp đẽ đến đẹp đẽ đi, mà Lăng Huyền Thư thì vẫn nhìn chòng chọc Đại Hỏa Phong không tha, không nhịn được phiền lòng. Y va nhẹ bả vai Lăng Huyền Thư, rầu rĩ nói: “Ngươi nhìn đủ chưa?”
Lăng Huyền Thư nói: “Chưa đủ.”
Yến Thanh Tiêu: “…”
Lăng Huyền Thư hậu tri hậu giác tỉnh ra giọng điệu cùng ý tứ trong lời nói của y, vội vàng ôm vai người lại, “Ta là đang lo lắng chúng ta không phòng bị sẽ bị hắn gây khó dễ, tuyệt đối không phải là vì hắn lớn lên xinh đẹp mà coi trọng hắn.”
“Có gì hay mà giải thích, chột dạ?” Yến Thanh Tiêu tránh hắn ra, nhỏ giọng nói, “Có chỗ nào đẹp, mà người nào cũng khen!”
Lăng Huyền Thư nắm lại tay y, “Dù có chột dạ vậy cũng là Huyền Dạ, sao lại là ta?”
Lăng Huyền Dạ: “…” Các ngươi được rồi!
“Này!” Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào Đại Hỏa Phong hô một tiếng, “Ngươi ngồi ở chỗ cao như vậy là muốn thế nào? Ta có lời hỏi ngươi, ngươi xuống đây nói, cái tư thế này làm ta rất mệt.”
Lăng Huyền Kỳ kéo hắn về phía sau mình, “Không được gây sự!”
Hạ Tĩnh Hiên mếu máo, “Ta nào có…”
Đại Hỏa Phong không để ý đến hắn, tầm mắt quay một vòng qua đám người, cuối cùng rơi vào trên người Hoắc Tư Quy, “Là ngươi?”
Tiếng nói của hắn ngoài ý muốn thật sự ôn hòa êm tai, khác rất nhiều so với Nhị Hỏa Phong Tiểu Hỏa Phong hung tàn.
Hoắc Tư Quy không tự chủ được gia tăng toàn bộ tinh thần mà đề phòng. Tuy rằng trước đây khi còn ở Ẩm Huyết Giáo gặp hắn không nhiều, cũng không hiểu quá sâu về hắn, nhưng thông qua Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong thì có thể nhìn ra, ba huynh đệ tàn nhẫn này không giống người thường, nếu tinh thần không đủ mười phần, chỉ sợ khó có thể toàn thân trở ra từ dưới tay hắn.
Sống lưng Hoắc Tư Quy thẳng tắp, nói: “Giáo chủ thế mà nhớ được kẻ vô danh tiểu tốt như ta, làm ta thực sự thụ sủng nhược kinh.”
Đại Hỏa Phong hạ mắt, “Chuyện của cha mẹ ngươi, ta rất xin lỗi.”
Hoắc Tư Quy lạnh rên một tiếng, “Chuyện đến nước này nói đến thì có ích lợi gì, lúc đệ đệ ngươi sát hại cha mẹ ta, sao ngươi không ngăn cản? Bây giờ lại nói tốt, ở đây giả mù sa mưa, hắn giết cùng ngươi giết có gì khác nhau?”
Đại Hỏa Phong dường như tán đồng theo ý hắn, không nói gì.
Hạ Tĩnh Hiên xoa xoa cái gáy, nói: “Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi phái người bắt ta?”
Mắt Đại Hỏa Phong lộ ra mê man, “Bắt ngươi?”
Hạ Tĩnh Hiên khinh bỉ nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi không thừa nhận?”
Đại Hỏa Phong lắc đầu, “Ý ta muốn hỏi, ngươi là ai?”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Hắn là tiểu công tử Sở Hoài Vương gia.”
Đại Hỏa Phong suy nghĩ một hồi, nói: “Hình như từng nghe qua Nhị đệ có nhắc qua chuyện này, nó muốn bắt ngươi để dùng gây nên tranh cãi giữa triều đình cùng Ngự Kiếm sơn trang, đỡ cho chúng ta tốn sức ra tay, dù sao võ công Lăng Kha cao như vậy, không phải kẻ địch dễ dàng đối phó.”
Điều này không khác gì suy đoán lúc trước của bọn họ, Lăng Huyền Kỳ xác nhận tự hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy.” Ánh mắt Đại Hỏa Phong hơi trầm xuống, “Hạ Tĩnh Hiên đúng không? Chỗ thương trên cổ Nhị đệ, do ngươi gây ra?”
Hạ Tĩnh Hiên bị hắn nhìn mà run lên, trốn ở phía sau Lăng Huyền Kỳ nói: “Ai kêu hắn… Hắn hung ác…”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Đệ đệ ngươi muốn giết ta, Tĩnh Hiên là vì cứu ta mới tổn thương hắn, ngươi có gì chỉ giáo thì hướng vào ta.”
Lăng Huyền Uyên bước lên hai bước ngăn Lăng Huyền Kỳ ở phía sau, nói với Đại Hỏa Phong: “Còn có một chuyện muốn thỉnh giáo các hạ.”
Đại Hỏa Phong để một tay nằm ngang ở cái chân chống trên cầu, nhàn nhã nói: “Chuyện gì?”
Lăng Huyền Uyên duỗi cánh tay dài qua ôm Bối Cẩn Du, “Các hạ còn nhận ra người này?”
Bối Cẩn Du kéo kéo ống tay áo của hắn, “Vẫn chưa thể xác định là hắn.”
“Như vậy ta thay đổi cách hỏi, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Trên vai phải các hạ, có một hình xăm?”
Đại Hỏa Phong nhíu mày, “Người này ta không nhớ rõ, nhưng trên vai ta đúng là có hình xăm, sao ngươi lại biết chuyện này?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Ngươi từng đả thương hắn, hại hắn suýt nữa bị mất mạng, lúc hắn bị thương bởi ngươi, có kéo áo của ngươi ra, tận mắt nhìn thấy.”
Đại Hỏa Phong hơi hồi tưởng, gật đầu nói: “Đúng là có chuyện như thế, hóa ra là đạo phỉ năm đó chặn đường cướp đoạt.”
“Ngươi tính trả lại hắn thế nào?” Lăng Huyền Uyên trực tiếp hỏi.
Đại Hỏa Phong cười lạnh, “Ta nghĩ ngươi nên rõ ràng, lấy võ công của ta lúc đó nếu muốn lấy mạng của hắn quả thực dễ như trở bàn tay, tuy hắn bị thương, còn sống đến giờ, ngươi đoán thử là nguyên nhân gì?”
Bối Cẩn Du ngớ người, nói: “Căn bản ngươi không muốn giết ta?”
“Không sai, ” Đại Hỏa Phong nói, “Nếu không phải do ngươi vừa tới không nói lời gì đã ra tay với ta, thì sao ta phải đả thương ngươi?”
“Nhị ca Nhị tẩu, các ngươi không nên tin hắn, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Nếu hắn thật sự có tâm tốt như vậy, sao lại giết nhiều người đến vậy?”
Sắc mặt Đại Hỏa Phong thay đổi mấy lần, lại khôi phục như thường, “Ngươi gọi hắn là cái gì? Nhị tẩu?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Mặc kệ ngươi vô tình hay cố ý đả thương hắn, nhưng người ngươi đả thương chính là phu nhân ta, ta muốn đòi lại thay hắn.”
Lăng Huyền Thư ho hai tiếng, nhắc nhở: “Nhị ca, ngươi là Minh Chủ, đừng quên công sự.”
Lăng Huyền Sương mất hứng nói: “Cái gì Minh Chủ cái gì công sự đều không quan trọng, đệ chỉ nhớ đòi lại cho em dâu Cẩn Du, vậy ta thì sao? Ta cũng suýt nữa bị bọn chúng hại chết, thậm chí ngay cả ta ngươi cũng không nhắc!”
Thiệu Dục Tân động viên, “Một phần đó ta giúp ngươi đòi lại.”
“Vẫn là ngươi tốt nhất!” Lăng Huyền Sương lôi kéo hắn tay hỏi Đại Hỏa Phong, “Ta nói, tại sao ngươi bảo đệ đệ ngươi đi giết hại Dục Tân?”
“Dục Tân, Thiệu Dục Tân?” Đại Hỏa Phong hơi nhíu lại lông mày, “Lúc đó ta cùng Nhị đệ luyện công xảy ra sự cố, không cách nào rời khỏi Ẩm Huyết Sơn, vốn định từ bỏ cơ hội hành động rất tốt trên Túy Tiên Sơn cùng đối phó Thiệu Dục Tân, lại không ngờ Tam đệ gạt ta lén lút chạy ra ngoài. Các ngươi khiến nó chật vật đến vậy, cái này ta có nên tính với các ngươi?”
Lăng Huyền Thư nói: “Nếu không kịp, vậy sao cứ phải gây chuyện?”
Đại Hỏa Phong nói: “Bởi vì chúng ta đã thật vất vả mới đợi được đến khi gom được các ngươi vào một chỗ.”
Lăng Huyền Uyên đè tay ở trên chuôi kiếm, “Đến cùng là chuyện gì thúc đẩy ngươi coi mạng người như rơm rác, lạnh lùng hạ sát thủ với rất nhiều người?”
Thiệu Dục Tân nói: “Từ trước đến giờ ta ít khi hỏi đến chuyện giang hồ, thực sự không biết đắc tội với ngươi ở đâu, để ngươi không thể không giết ta.”
Mộ Phi Hàn cũng nói: “Sao ngươi còn biết được bí mật Thiên Tàm tuyết y?”
“Cái này thì…” Đại Hỏa Phong kéo dài thanh âm, không nhìn ra là muốn nói hay không muốn nói.
Thân thể Lăng Huyền Thư đột nhiên căng thẳng, ngay sau đó đẩy Yến Thanh Tiêu ra, quay người chém tới một kiếm.
Kiếm khí mạnh mẽ, bức lui người muốn lén lút tới gần.
Nhị Hỏa Phong nhảy lùi lại trên núi đá sau lưng tránh thoát một kiếm này, vỗ tay nói: “Kiếm pháp Ngự Kiếm sơn trang, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Yến Thanh Tiêu phỉ nhổ nói: “Sau lưng ám hại, đúng là tiểu nhân!”
Tiểu Hỏa Phong đứng ở trên cây đại thụ phía sau bọn họ, nói: “Chúng ta lúc nào nói mình là chính nhân quân tử?”
Hạ Tĩnh Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, “Huynh đệ các ngươi không ai thích đứng trên mặt đất để nói chuyện với người khác hả?”
Nhị Hỏa Phong lườm hắn một cái, nói với Đại Hỏa Phong: “Đại ca, sao huynh nhiều lời với bọn chúng làm gì? Ta sớm nói với huynh nếu muốn báo thù thì phải tàn nhẫn, huynh cứ do dự thiếu quyết đoán như vậy, đại thù cha mẹ làm sao báo được?”
“Ngươi đủ kiên quyết, ” Trong giọng nói cuả Đại Hỏa Phong ẩn chứa không biết nên làm sao, “Cho nên ngươi sai người hạ độc huynh trưởng mình?”
Khuôn mặt Nhị Hỏa Phong căng thẳng.
Lăng Huyền Uyên cùng đám người Lăng Huyền Thư trao đổi ánh mắt.
Có hi vọng!
Lăng Huyền Sương quay đầu trừng gã, “Đệ nói ta không sánh được bằng hắn? Ai nói, rõ ràng là ta nhìn đẹp hơn!” Hắn lại nhón chân lên xoay mặt Thiệu Dục Tân qua nhìn mặt mình, ý đồ ngăn trở tầm mắt đối phương, “Không cho nhìn không cho nhìn, chỉ được nhìn mình ta!”
Thiệu Dục Tân buồn cười đè hắn lại, “Ngươi vừa nói mình đẹp hơn hắn, vậy ngươi còn sợ cái gì?”
Lăng Huyền Sương trừng mắt nhìn, “Ngươi cũng cảm thấy ta đẹp hơn?”
“Tất nhiên, ” Thiệu Dục Tân sờ sờ mặt hắn, “Ở trong mắt ta, trên đời này không ai đẹp hơn ngươi.”
Lăng Huyền Sương vui vẻ khẽ cười nhỏ.
Mộ Phi Hàn nhìn Lăng Huyền Dạ, “Tại sao ngươi không cảm thấy như vậy?”
Lăng Huyền Dạ: “…” Vừa nghe cũng biết là nói qua loa, chuyên dùng để lừa người dỗ trẻ, sao ngươi lại tin cơ chứ? “Huynh trưởng ngươi nói ngươi rất hoa tâm, ” Mộ Phi Hàn lại liếc mắt nhìn người ngồi ở trên cầu đá, “Có phải ngươi thích hắn hơn?”
“Ta bị oan!” Lăng Huyền Dạ hàm hồ nói, “Giống như thói quen nhìn thấy cái gì đẹp thì nhìn thêm…”
Mộ Phi Hàn giống như vô tâm nhìn sang, “Hả?”
“…” Lăng Huyền Dạ cười làm lành nói, “Ta nói không biết là huynh trưởng nào nói hưu nói vượn với ngươi như thế hả.”
Mộ Phi Hàn hơi hạ cằm, “Đại ca ngươi.”
“Đại ca!” Lăng Huyền Dạ quát, “Tại sao huynh đi khắp nơi nói với người khác là đệ hoa tâm?”
Lăng Huyền Sương chống nạnh, “Lẽ nào ta nói không đúng sao? Đệ không dám nhận à?”
“Ngươi đừng nghe huynh…” Lăng Huyền Dạ duỗi ra hai tay che lỗ tai Mộ Phi Hàn, lại quay đầu nói với Lăng Huyền Sương, “Huynh dám phá hoại quan hệ của chúng ta, chờ về nhà nhất định đệ sẽ cáo trạng với đại nương, nói huynh ra ngoài không nghe lời không muốn sống, để nàng mỗi ngày trừng trị huynh!”
Khóe môi Mộ Phi Hàn hơi cong.
Lăng Huyền Sương nói: “Đệ dám quát ta, không cần chờ về nhà, ta sẽ bảo Huyền Thư cắt bạc của đệ!”
“Đây không phải là chuyện huynh định đoạt!” Lăng Huyền Dạ lại quay đầu qua bên khác nhìn Lăng Huyền Thư, “Đúng không Tam ca?”
Lăng Huyền Thư còn đang nhìn chằm chằm Đại Hỏa Phong, nói: “Nếu người khác bảo ta phát bạc có lẽ ta sẽ không đồng ý, cắt bạc của đệ, thì có thể suy nghĩ kĩ lại.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Lăng Huyền Sương đắc ý làm ngoáo ộp với gã.
Mộ Phi Hàn bắt hai tay Lăng Huyền Dạ, mắt mang ý cười, “Không có bạc cũng không sao, ta nuôi nổi ngươi.”
“Ngươi nghe được a…” Khuôn mặt người trước mắt này bởi vì nhiễm phải ý cười mà trở nên đặc biệt sinh động tuấn mỹ, Lăng Huyền Dạ nhìn mà ngây dại, “Ta thu hồi lời lúc trước, vẫn là ngươi đẹp hơn.”
Yến Thanh Tiêu nghe huynh đệ bọn họ ở chỗ đó đẹp đẽ đến đẹp đẽ đi, mà Lăng Huyền Thư thì vẫn nhìn chòng chọc Đại Hỏa Phong không tha, không nhịn được phiền lòng. Y va nhẹ bả vai Lăng Huyền Thư, rầu rĩ nói: “Ngươi nhìn đủ chưa?”
Lăng Huyền Thư nói: “Chưa đủ.”
Yến Thanh Tiêu: “…”
Lăng Huyền Thư hậu tri hậu giác tỉnh ra giọng điệu cùng ý tứ trong lời nói của y, vội vàng ôm vai người lại, “Ta là đang lo lắng chúng ta không phòng bị sẽ bị hắn gây khó dễ, tuyệt đối không phải là vì hắn lớn lên xinh đẹp mà coi trọng hắn.”
“Có gì hay mà giải thích, chột dạ?” Yến Thanh Tiêu tránh hắn ra, nhỏ giọng nói, “Có chỗ nào đẹp, mà người nào cũng khen!”
Lăng Huyền Thư nắm lại tay y, “Dù có chột dạ vậy cũng là Huyền Dạ, sao lại là ta?”
Lăng Huyền Dạ: “…” Các ngươi được rồi!
“Này!” Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào Đại Hỏa Phong hô một tiếng, “Ngươi ngồi ở chỗ cao như vậy là muốn thế nào? Ta có lời hỏi ngươi, ngươi xuống đây nói, cái tư thế này làm ta rất mệt.”
Lăng Huyền Kỳ kéo hắn về phía sau mình, “Không được gây sự!”
Hạ Tĩnh Hiên mếu máo, “Ta nào có…”
Đại Hỏa Phong không để ý đến hắn, tầm mắt quay một vòng qua đám người, cuối cùng rơi vào trên người Hoắc Tư Quy, “Là ngươi?”
Tiếng nói của hắn ngoài ý muốn thật sự ôn hòa êm tai, khác rất nhiều so với Nhị Hỏa Phong Tiểu Hỏa Phong hung tàn.
Hoắc Tư Quy không tự chủ được gia tăng toàn bộ tinh thần mà đề phòng. Tuy rằng trước đây khi còn ở Ẩm Huyết Giáo gặp hắn không nhiều, cũng không hiểu quá sâu về hắn, nhưng thông qua Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong thì có thể nhìn ra, ba huynh đệ tàn nhẫn này không giống người thường, nếu tinh thần không đủ mười phần, chỉ sợ khó có thể toàn thân trở ra từ dưới tay hắn.
Sống lưng Hoắc Tư Quy thẳng tắp, nói: “Giáo chủ thế mà nhớ được kẻ vô danh tiểu tốt như ta, làm ta thực sự thụ sủng nhược kinh.”
Đại Hỏa Phong hạ mắt, “Chuyện của cha mẹ ngươi, ta rất xin lỗi.”
Hoắc Tư Quy lạnh rên một tiếng, “Chuyện đến nước này nói đến thì có ích lợi gì, lúc đệ đệ ngươi sát hại cha mẹ ta, sao ngươi không ngăn cản? Bây giờ lại nói tốt, ở đây giả mù sa mưa, hắn giết cùng ngươi giết có gì khác nhau?”
Đại Hỏa Phong dường như tán đồng theo ý hắn, không nói gì.
Hạ Tĩnh Hiên xoa xoa cái gáy, nói: “Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi phái người bắt ta?”
Mắt Đại Hỏa Phong lộ ra mê man, “Bắt ngươi?”
Hạ Tĩnh Hiên khinh bỉ nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi không thừa nhận?”
Đại Hỏa Phong lắc đầu, “Ý ta muốn hỏi, ngươi là ai?”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Hắn là tiểu công tử Sở Hoài Vương gia.”
Đại Hỏa Phong suy nghĩ một hồi, nói: “Hình như từng nghe qua Nhị đệ có nhắc qua chuyện này, nó muốn bắt ngươi để dùng gây nên tranh cãi giữa triều đình cùng Ngự Kiếm sơn trang, đỡ cho chúng ta tốn sức ra tay, dù sao võ công Lăng Kha cao như vậy, không phải kẻ địch dễ dàng đối phó.”
Điều này không khác gì suy đoán lúc trước của bọn họ, Lăng Huyền Kỳ xác nhận tự hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy.” Ánh mắt Đại Hỏa Phong hơi trầm xuống, “Hạ Tĩnh Hiên đúng không? Chỗ thương trên cổ Nhị đệ, do ngươi gây ra?”
Hạ Tĩnh Hiên bị hắn nhìn mà run lên, trốn ở phía sau Lăng Huyền Kỳ nói: “Ai kêu hắn… Hắn hung ác…”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Đệ đệ ngươi muốn giết ta, Tĩnh Hiên là vì cứu ta mới tổn thương hắn, ngươi có gì chỉ giáo thì hướng vào ta.”
Lăng Huyền Uyên bước lên hai bước ngăn Lăng Huyền Kỳ ở phía sau, nói với Đại Hỏa Phong: “Còn có một chuyện muốn thỉnh giáo các hạ.”
Đại Hỏa Phong để một tay nằm ngang ở cái chân chống trên cầu, nhàn nhã nói: “Chuyện gì?”
Lăng Huyền Uyên duỗi cánh tay dài qua ôm Bối Cẩn Du, “Các hạ còn nhận ra người này?”
Bối Cẩn Du kéo kéo ống tay áo của hắn, “Vẫn chưa thể xác định là hắn.”
“Như vậy ta thay đổi cách hỏi, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Trên vai phải các hạ, có một hình xăm?”
Đại Hỏa Phong nhíu mày, “Người này ta không nhớ rõ, nhưng trên vai ta đúng là có hình xăm, sao ngươi lại biết chuyện này?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Ngươi từng đả thương hắn, hại hắn suýt nữa bị mất mạng, lúc hắn bị thương bởi ngươi, có kéo áo của ngươi ra, tận mắt nhìn thấy.”
Đại Hỏa Phong hơi hồi tưởng, gật đầu nói: “Đúng là có chuyện như thế, hóa ra là đạo phỉ năm đó chặn đường cướp đoạt.”
“Ngươi tính trả lại hắn thế nào?” Lăng Huyền Uyên trực tiếp hỏi.
Đại Hỏa Phong cười lạnh, “Ta nghĩ ngươi nên rõ ràng, lấy võ công của ta lúc đó nếu muốn lấy mạng của hắn quả thực dễ như trở bàn tay, tuy hắn bị thương, còn sống đến giờ, ngươi đoán thử là nguyên nhân gì?”
Bối Cẩn Du ngớ người, nói: “Căn bản ngươi không muốn giết ta?”
“Không sai, ” Đại Hỏa Phong nói, “Nếu không phải do ngươi vừa tới không nói lời gì đã ra tay với ta, thì sao ta phải đả thương ngươi?”
“Nhị ca Nhị tẩu, các ngươi không nên tin hắn, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Nếu hắn thật sự có tâm tốt như vậy, sao lại giết nhiều người đến vậy?”
Sắc mặt Đại Hỏa Phong thay đổi mấy lần, lại khôi phục như thường, “Ngươi gọi hắn là cái gì? Nhị tẩu?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Mặc kệ ngươi vô tình hay cố ý đả thương hắn, nhưng người ngươi đả thương chính là phu nhân ta, ta muốn đòi lại thay hắn.”
Lăng Huyền Thư ho hai tiếng, nhắc nhở: “Nhị ca, ngươi là Minh Chủ, đừng quên công sự.”
Lăng Huyền Sương mất hứng nói: “Cái gì Minh Chủ cái gì công sự đều không quan trọng, đệ chỉ nhớ đòi lại cho em dâu Cẩn Du, vậy ta thì sao? Ta cũng suýt nữa bị bọn chúng hại chết, thậm chí ngay cả ta ngươi cũng không nhắc!”
Thiệu Dục Tân động viên, “Một phần đó ta giúp ngươi đòi lại.”
“Vẫn là ngươi tốt nhất!” Lăng Huyền Sương lôi kéo hắn tay hỏi Đại Hỏa Phong, “Ta nói, tại sao ngươi bảo đệ đệ ngươi đi giết hại Dục Tân?”
“Dục Tân, Thiệu Dục Tân?” Đại Hỏa Phong hơi nhíu lại lông mày, “Lúc đó ta cùng Nhị đệ luyện công xảy ra sự cố, không cách nào rời khỏi Ẩm Huyết Sơn, vốn định từ bỏ cơ hội hành động rất tốt trên Túy Tiên Sơn cùng đối phó Thiệu Dục Tân, lại không ngờ Tam đệ gạt ta lén lút chạy ra ngoài. Các ngươi khiến nó chật vật đến vậy, cái này ta có nên tính với các ngươi?”
Lăng Huyền Thư nói: “Nếu không kịp, vậy sao cứ phải gây chuyện?”
Đại Hỏa Phong nói: “Bởi vì chúng ta đã thật vất vả mới đợi được đến khi gom được các ngươi vào một chỗ.”
Lăng Huyền Uyên đè tay ở trên chuôi kiếm, “Đến cùng là chuyện gì thúc đẩy ngươi coi mạng người như rơm rác, lạnh lùng hạ sát thủ với rất nhiều người?”
Thiệu Dục Tân nói: “Từ trước đến giờ ta ít khi hỏi đến chuyện giang hồ, thực sự không biết đắc tội với ngươi ở đâu, để ngươi không thể không giết ta.”
Mộ Phi Hàn cũng nói: “Sao ngươi còn biết được bí mật Thiên Tàm tuyết y?”
“Cái này thì…” Đại Hỏa Phong kéo dài thanh âm, không nhìn ra là muốn nói hay không muốn nói.
Thân thể Lăng Huyền Thư đột nhiên căng thẳng, ngay sau đó đẩy Yến Thanh Tiêu ra, quay người chém tới một kiếm.
Kiếm khí mạnh mẽ, bức lui người muốn lén lút tới gần.
Nhị Hỏa Phong nhảy lùi lại trên núi đá sau lưng tránh thoát một kiếm này, vỗ tay nói: “Kiếm pháp Ngự Kiếm sơn trang, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Yến Thanh Tiêu phỉ nhổ nói: “Sau lưng ám hại, đúng là tiểu nhân!”
Tiểu Hỏa Phong đứng ở trên cây đại thụ phía sau bọn họ, nói: “Chúng ta lúc nào nói mình là chính nhân quân tử?”
Hạ Tĩnh Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, “Huynh đệ các ngươi không ai thích đứng trên mặt đất để nói chuyện với người khác hả?”
Nhị Hỏa Phong lườm hắn một cái, nói với Đại Hỏa Phong: “Đại ca, sao huynh nhiều lời với bọn chúng làm gì? Ta sớm nói với huynh nếu muốn báo thù thì phải tàn nhẫn, huynh cứ do dự thiếu quyết đoán như vậy, đại thù cha mẹ làm sao báo được?”
“Ngươi đủ kiên quyết, ” Trong giọng nói cuả Đại Hỏa Phong ẩn chứa không biết nên làm sao, “Cho nên ngươi sai người hạ độc huynh trưởng mình?”
Khuôn mặt Nhị Hỏa Phong căng thẳng.
Lăng Huyền Uyên cùng đám người Lăng Huyền Thư trao đổi ánh mắt.
Có hi vọng!
Danh sách chương