Khuyết Y lao thẳng đến phía Lăng Kha cùng Lưu Chưởng Môn, liên thủ với Khuyết Hữu đối phó hai người.

Khuyết Vũ lập tức muốn hỗ trợ, lại bị bốn huynh đệ Lăng Huyền Uyên ngăn cản.

Lăng Kha phải bảo vệ Lưu Chưởng Môn, lại vô tâm cùng hai huynh đệ họ giao thủ, nên cứ thế lùi về sau, nên cứ thế đã đến gần cầu cây.

Khuyết Vũ liếc mắt nhìn, thấy Lăng Kha có ý định nhường, tâm thả xuống một nửa —— còn một nửa, bởi vì một thân tà công này tổn hại quá nặng tới cơ thể, không biết khi nào sẽ xuất hiện tình trạng khó chịu, mà Khuyết Vũ cũng không thể ra hết sức.

“Ta nhìn ra ngươi vô tâm tiếp tục trận chiến này, ” Lăng Huyền Thư để ý cử chỉ của hắn, khuyên nhủ, “Không bằng ngươi gọi hai đệ đệ về, chúng ta ngồi xuống thương lượng tìm cách giải quyết vấn đề.”

Khuyết Vũ cười khổ, “Nếu bọn nó chịu nghe lời của ta, cũng không đến nỗi đi tới ngày hôm nay.”

Lăng Huyền Dạ nói, “Vậy không bằng ngươi phối hợp với bọn ta, để chúng ta bắt ngươi làm con tin, uy ép hai người bọn họ ngừng tay?”

Lăng Huyền Kỳ oán giận nói: “Cha cũng thật là, không thể bắt người lại trước rồi nghĩ tiếp chuyện phía sau được à.”

Khuyết Vũ nhìn về phía Lăng Huyền Uyên, “Ngươi sẽ thương tổn tính mạng bọn nó?”

Lăng Huyền Uyên lắc đầu, “Ngươi thấy thái độ cha ta rồi đấy, có ông ở đây, sẽ không để ai thương tổn huynh đệ các ngươi.”

Khuyết Vũ than thở: “Nhưng dù sao trên tay chúng ta đã vấy máu nhiều người.”

“Trả giá không thể tránh khỏi, nhưng cũng là một cách không thể tốt hơn.” Lăng Huyền Thư nói, “Hơn nữa các ngươi còn gặp sự cố khi luyện công đúng không? Vẫn không giải quyết, sẽ không sao chứ?”

Khuyết Vũ nhíu nhíu mày, một lát sau mới thở dài ra một hơi, “Tư vị mất đi người thân quá không dễ chịu, ta không muốn trải qua thêm lần nào nữa.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Vậy hãy thu tay lại đi.”

Khuyết Vũ trầm tư giây lát, nói: “Ngươi nhân lúc hai đứa nó nhìn sang bên này, đánh ta một chưởng.”

Lăng Huyền Uyên không rõ.

“Nếu ta không bị thương ở trên tay các ngươi, bọn nó sẽ không tin tưởng và cũng sẽ không ngừng tay.” Giữa hai lông mày Khuyết Vũ khó nén sầu lo, “Chúng ta luyện môn công phu này quá mức nham hiểm, không cẩn thận thì sẽ rơi vào ma đạo, đặc biệt là người có chấp niệm quá sâu. Hiện giờ hai đứa nó đã ở ranh giới ma đạo, hoặc phải nói, Tiểu Hữu nó đã rơi vào ma đạo. Ta không muốn nhìn thấy sẽ có một ngày, bọn nó cũng sẽ rơi vào kết cục như phụ thân năm đó, nếu như có thể, ta hi vọng các ngươi có thể nghĩ cách cứu bọn nó.”

Lăng Huyền Thư nghi hoặc, “Chỉ cứu bọn họ?”

Khuyết Vũ khẽ mỉm cười, “Một mạng đổi hai mạng, ta vẫn kiếm lời.”

“Ngươi…” Lăng Huyền Uyên muốn nói chuyện này còn có thể thương lượng, mới mở miệng lại nghe thấy Khuyết Vũ một tiếng gầm nhẹ.

Khuyết Vũ nói: “Bây giờ, ra tay đi!”

Lăng Huyền Uyên đành phải giơ bàn tay lên đánh một chưởng vào bả vai hắn.

Thân thể Khuyết Vũ bay chéo ra ngoài, bay về phía Thiệu Dục Tân.

Thiệu Dục Tân đẩy Lăng Huyền Sương ra, đỡ được người lại, còn chưa rõ là chuyện gì, liền nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Trói ta lại!”

Thiệu Dục Tân nghe mà đầu óc mơ hồ.

“Đại ca!” Khuyết Hữu hô to một tiếng rồi muốn vọt qua.

“Đừng tới đây!” Khuyết Vũ giơ tay ngăn cản hắn, sau đó thân hình hơi chấn động, đột nhiên ói ra một ngụm máu lớn.

Khuyết Hữu không dám cử động nữa, cả giận nói: “Các ngươi lại dám tổn thương đại ca ta, hôm nay ai cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi nơi này!”

Lăng Huyền Thư nhìn Lăng Huyền Uyên, “Nhị ca, chuyện này…”

Lăng Huyền Uyên nhìn tay mình, “Ta hoàn toàn không dùng tí sức nào, nhưng ta nhận thấy khi tay ta chạm vào bả vai hắn thì kinh mạch trong người hắn truyền đến rung động.”

Lăng Huyền Thư kinh ngạc, “Chính hắn tự vận công chấn thương mình?”

Lăng Huyền Uyên đi tới chỗ Khuyết Vũ, “Người này thật khó hiểu.”

Khuyết Y cũng ngừng tay, phẫn nộ chỉ Thiệu Dục Tân, “Ngươi mau thả đại ca ta ra!”

Thiệu Dục Tân thấy mình vô cùng vô tội, thật ra ta đây cũng không muốn giữ đại ca ngươi được chứ? Lăng Huyền Uyên bước tới bên cạnh Khuyết Vũ thì dừng, rút kiếm ở tay, đặt ngang ở trước người Khuyết Vũ, nói với Khuyết Hữu Khuyết Y: “Ngừng tay, không thì hắn khó mà giữ được tính mạng.”

Hai huynh đệ họ còn chưa nói cái gì, Lăng Kha đã quặm mặt lại nói: “Không phải đã bảo các ngươi không được hại người hay sao!”

Anh em nhà họ Lăng: “…”

Khuyết Hữu trừng Lăng Kha, rồi nhìn chằm chằm Khuyết Vũ, nói: “Đại ca, chúng ta luyện công phu đó chung quy cũng khó mà thoát khỏi cái chết, huynh an tâm đi đi. Huynh yên tâm, đệ và Tiểu Y sẽ báo thù cho huynh, huynh ở dưới cửu tuyền, nhớ nói cho cha mẹ một tiếng, một nhà chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ đoàn tụ.”

“Nhị ca!” Khuyết Y không thể tin vào tai của mình, “Huynh muốn vứt bỏ đại ca?”

Khuyết Hữu nói: “Huynh ấy vô tâm báo thù, không giúp được huynh và đệ tí nào.”

“Nhưng mà…”

Khuyết Vũ không nhịn được cười lớn, khí tức trong cơ thể rối loạn cực đỉnh, hắn phải khom người để cố hết sức đè xuống khi huyết đang muốn bốc lên.

Thiệu Dục Tân mặc hắn ngã quỵ xuống đất.

Khuyết Vũ thật vất vả mới dừng cười được, khóe mắt vẫn còn mang lệ, “Tiểu Hữu, đệ nhập ma đạo, nhẫn tâm đến mức vứt bỏ cả ta, vì để báo thù, thật sự đáng giá sao?”

Thống khổ trong mắt Khuyết Hữu chợt lóe lên, kiên định nói: “Đáng giá!”

Khuyết Vũ cực kỳ bi thương, duỗi tay nắm lấy vạt áo Lăng Huyền Uyên, “Nhớ kỹ lời ngươi đáp ứng ta.”

Lăng Huyền Uyên gật đầu.

“Thừa lúc hiện giờ đi bắt bọn nó lại, ” Khuyết Vũ thấp giọng nói, “Sau đó ngươi sẽ báo thù một chưởng đó cho phu nhân của ngươi.”

“Được rồi!” Lăng Kha đạp lên cành cây mọc ra từ cầu cây, “Các ngươi đều lui hết lại, không được làm khó dễ hắn!”

Ông vừa mới động, Lưu Chưởng Môn vốn bị ông ngăn ở phía sau cũng di chuyển theo, nhắm ngay Khuyết Y đứng khá gần ông, đột ngột ra sát chiêu.

“Tiểu Y!” Khuyết Vũ kinh hãi, như gió lướt tới.

Lăng Huyền Uyên vội vã cất kiếm, trên mũi kiếm còn bị dính một vệt máu.

Khuyết Y nghe thấy tiếng gió cũng không tránh không né, còn bày ra tư thế cùng lão đối chưởng.

Khuyết Hữu đã quay người lại, “Tiểu Y không được!”

Song chưởng đối nhau.

Lưu Chưởng Môn có thương tích trong người, Khuyết Y vốn định nhân cơ hội này giết chết lão dưới chưởng, lại quên bản thân cũng mới vừa trọng thương còn đang khôi phục, nội lực không thể dồi dào so với bình thường, xem như lực lượng ngang nhau với lão.

Lực lượng ngang nhau dồn hết vào một đòn này, tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương.

Chân khí khuấy động, thân thể hai người đều không thể ức chế được mà lùi về sau.

Mà độ rộng của cầu cây cũng chỉ vừa vừa, hai người bị chân khí của nhau phản phệ đẩy lên giữa không trung, cùng rơi xuống dưới khe độc.

Lăng Kha muốn đi cứu Khuyết Y, lại bị Khuyết Hữu xông lại chặn, thời gian lửa xém lông mày, làm ông không kịp do dự suy nghĩ nhiều, đành phải thả người nhảy tới cứu Lưu Chưởng Môn giữa không trung túm được đai lưng của lão, thuận thế nhảy đến khe bên kia.

Khuyết Vũ chậm hơn Khuyết Hữu một bước, trơ mắt nhìn hắn phi thân nhảy ra ngoài để cứu Kuyết Y.

Thần trí Khuyết Y đã không rõ ràng.

Khuyết Hữu dù có khinh công tuyệt thế, trong tình huống không chỗ mượn lực đạp chân, còn phải mang theo Khuyết Y gần như mất đi tri giác trở về mặt đất. Hắn nhìn thấy Khuyết Vũ chạy vội tới rìa khe, cắn răng, vận kình đẩy Khuyết Y lên trên.

Cứ như vậy, thân thể Khuyết Hữu do mất cân bằng, rơi xuống bên dưới.

“Không!” Khuyết Vũ lớn tiếng hô.

Khuyết Hữu nhắm mắt lại.

Đại ca, huynh nói đệ nhập ma đạo, nhưng huynh nhìn đi, tâm của đệ cũng không tàn nhẫn đến mức như huynh nghĩ.

Thân thể của hắn nhanh chóng bị khói độc tràn ngập che lấp.

Khuyết Vũ tiếp nhận Khuyết Y, để hắn ở một bên, trong miệng yên lặng thì thầm: “Tiểu Hữu, mau lên, đệ có thể mà!”

Phía dưới cũng không truyền đến tiếng vật dày nặng rơi xuống đất, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng độc vật hưng phấn.

“Tiểu Hữu, đệ mau…” Khuyết Vũ cảm thấy, Khuyết Hữu nếu dựa vào một thân khinh công thoát thân khỏi phía dưới cũng không khó.

Bên khe đối diện vào lúc này lại bay xuống vô số binh khí, tất cả đều rơi vào chỗ Khuyết Hữu ngã xuống.

Khuyết Vũ nổi giận: “Dừng tay! Các ngươi dừng tay!”

Khuyết Y ho hai tiếng, phun ra mấy búng máu, cuối cùng cũng xem như tỉnh táo lại.

Hắn kéo lấy ống tay áo Khuyết Vũ, “Đại ca, xảy ra chuyện gì?”

Hai mắt Khuyết Vũ đỏ chót, “Nhị ca đệ ở dưới…”

Khuyết Y chỉnh lý hỗn loạn đầy đầu, trợn hai mắt lên, giẫy giụa bò đến rìa khe, lớn tiếng nhiều lần hô gọi Khuyết Hữu.

Phía dưới truyền lên một tiếng thống khổ khàn khàn, Khuyết Hữu vẫn chưa đi lên.

“Tiểu Hữu!” Khuyết Vũ đứng lên, lúc này chỉ muốn nhảy xuống.

“Đại ca không được!” Khuyết Y ôm lấy chân hắn, “Đừng để đệ lại một mình…”

Khuyết Vũ cúi người gỡ tay hắn ra, “Ta sẽ không bỏ đệ lại, ta phải đi cứu nhị ca đệ dưới đó, đệ thả ta ra, không đi là không kịp.”

Khuyết Y chần chờ thả hắn ra.

Bên này trì hoãn trong giây lát, đã có người chạy qua cầu cây, kéo Khuyết Vũ xa khỏi rìa khe.

Liễu Nương ôm chặt hắn, “Ngươi không thể đi, xuống đó sẽ khó mà sống được, ta không cho ngươi đi!”

“Ngươi thả ta ra!” Khuyết Vũ nhận thấy được dấu hiệu một cách rõ ràng tâm tình nôn nóng khiến dòng máu trong thân thể nghịch lưu, nếu còn tiếp tục như vậy, không cần tới nhiếp hồn tán hắn cũng biến thành một tên ma quỷ điên cuồng giết người.

Liễu Nương dùng hai tay ôm chặt hắn, giọng điệu nghẹn ngào, “Không buông!”

“Ta sẽ giết ngươi!”

“Ngươi sẽ không!” Liễu Nương rơi lệ thành hàng, “Năm đó ta bị thương nặng tới nguy cấp ngươi cũng đã cứu ta, thì bây giờ cũng không giết ta.”

“Cha!”

Khuyết Vũ còn đang cố tránh, bỗng dưng nghe thấy một tiếng gọi, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Lăng Kha ở trên cầu nhảy xuống chỗ Khuyết Hữu vừa rơi xuống.

Huynh đệ nhà họ Lăng mỗi người đều rơi một tầng mồ hôi lạnh.

Cũng may Lăng Kha đã nhanh chóng trở lên lại, lần này vọt thẳng đến trước mặt Khuyết Vũ, trên tay còn man theo Khuyết Hữu thoi thóp.

“Huyền Kỳ, ” Lăng Huyền Thư nói, “Đi tìm Giám Tâm xin thuốc giải độc tới đây.”

Lăng Huyền Kỳ nghe lời đi tìm.

Thời gian thuốc giải độc chống đỡ cũng sắp hết, hơn nữa Lăng Kha còn trực tiếp chạm vào Khuyết Hữu vừa rơi xuống, điều này cũng làm cho Lăng Huyền Thư không yên lòng.

Thân thể Khuyết Hữu bất giác cuộn lại, hơi co giật.

Đùi phải của hắn, bị một thanh trường kiếm xuyên thấu sườn trái, lộ ra da thịt màu tím đen đầy khủng bố, mắt thấy đã không sống được.

“Tiểu Hữu!” Khuyết Vũ muốn vồ tới.

Liễu Nương vẫn không chịu thả hắn ra, “Đừng đụng vào hắn, cả người hắn toàn là độc!”

“Ngươi thả ta ra!” Khuyết Vũ cường vận nội lực, đánh văng nàng ra, chạy đến bên cạnh Khuyết Hữu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện