Lăng Huyền Dạ thẳng thắn thừa nhận chuyện giữa mình và Mộ Phi Hàn với bà ba, sau khi bà ba chấp nhận sự thật, rất hận Mộ Phi Hàn thiên tính lạnh lùng không biết lấy lòng người khác, chỉ trích hắn làm hỏng con trai bà.
Vì để dỗ Mộ Phi Hàn vui vẻ, Lăng Huyền Dạ chủ động dẫn hắn đi dạo xung quanh, tránh để hắn ở nhà phải nghe bà ba dùng lời nói công kích.
Đi được xa rồi cũng chưa nghe thấy Mộ Phi Hàn nói một câu nào, Lăng Huyền Dạ hơi bất an nói: “Ngươi đừng tức giận với mẹ ta, vượt qua trận này là tốt rồi, ngươi kiên trì một tí nữa thôi, xem như là vì ta, được không?”
Mộ Phi Hàn liếc mắt nhìn gã, lạnh nhạt nói: “Mẹ ngươi nói ta làm hỏng ngươi.”
Lăng Huyền Dạ liều mạng lắc đầu nói: “Sao có khả năng đó được, ta vốn hỏng sẵn rồi!”
Mộ Phi Hàn: “…”
“…” Lăng Huyền Dạ ho khan nói, “Ý ta nói là, rõ ràng là ta làm xấu ngươi, mẹ ta đã quá đánh giá thấp con trai của mình.”
Mộ Phi Hàn cười nhẹ, “Chúng ta cũng không làm chuyện xấu gì.”
“Nói đúng.” Lăng Huyền Dạ nhìn hắn nở nụ cười mới yên lòng, “Không tức giận?”
Mộ Phi Hàn nói: “Ta không tức giận.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Thấy ven đường có quán trà, mọi người ra ra vào vào, có vẻ làm ăn rất tốt, Mộ Phi Hàn nói với Lăng Huyền Dạ: “Đi vào ngồi một lát?”
“Được.” Lăng Huyền Dạ nhón chân nhìn ở phía trước.
Mộ Phi Hàn cũng nhìn theo ánh mắt của gã, “Sao vậy?”
“Đằng trước có một lão bá bán lương cao ăn rất ngon, ta muốn mua cho ngươi nếm thử.” Lăng Huyền Dạ vỗ vỗ cánh tay của hắn nói, “Ngươi lên lầu trước gọi một bình trà ngon chờ ta đi, ta đi rồi trở lại ngay.”
Mộ Phi Hàn kéo gã, “Ta đi cho, ngươi đi lên trước.”
Lăng Huyền Dạ không tranh với hắn, “Cũng được, ta chờ ngươi.”
Chưởng quỹ tất nhiên không xa lạ gì Lăng Huyền Dạ, thấy gã đi vào, tự mình tiến lên bắt chuyện nhiệt tình, ý muốn giúp gã sắp xếp một căn phòng nhỏ, lại bị Lăng Huyền Dạ từ chối. Gã luôn cảm thấy phải mang Mộ Phi Hàn đến chỗ nào náo nhiệt một tí, thì mới chứng tỏ được trên người gã có bao nhiêu nhiệt huyết.
Lên lầu tìm một vị trí sát cửa sổ, Lăng Huyền Dạ kêu một bình trà hai đĩa điểm tâm, đang muốn ló đầu nhìn xem Mộ Phi Hàn có tìm được lão bá bán lương cao hay không, thì nghe có người gọi tên gã.
“Tứ thiếu!” Một tên nam tử trẻ tuổi y phục gấm vóc cũng vừa từ dưới lầu lên, còn theo mấy người phía sau, nhìn thấy Lăng Huyền Dạ thì vội vàng bước nhanh chân tới gần, “Đã lâu không thấy Tứ thiếu, mấy ngày trước lại nghe nói ngươi đã trở về, trước đó cũng muốn mời ngươi đi uống hoa tửu*, mà vẫn không có thời gian, không ngờ hôm nay ở đây lại gặp được ngươi. Hiếm thấy nha, Tứ thiếu cũng sẽ một mình uống trà.”
*hoa tửu: uống rượu ở hoa lâu ngắm mỹ nhân.
Những người còn lại cũng dồn dập chào hỏi với Lăng Huyền Dạ.
Lăng Huyền Dạ gật đầu xem như đáp lại, “Không phải ta đến đây một mình, bằng hữu ta sẽ tới đây nhanh. Vu Giang, nhìn khí sắc ngươi rất tốt, nói nghe thử đi, có phải gặp được chuyện gì tốt?”
Vu Giang ngồi đối diện gã, ra vẻ thần bí, “Tứ thiếu ngươi chắc không biết đâu, sau khi ngươi rời đi không bao lâu, thì U Hương Nhã Uyển mới tới một vị cô nương, phải nói là rất đẹp a~, mê hoặc chúng ta với đám ngưới kia đến thần hồn điên đảo, không thể làm gì khác là hàng đêm phải chạy tới đó. Đáng tiếc chúng ta đều không có phúc khí sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của cô nương đó, đành phải cho người ra ngoài, ra cho tú bà không ít bạc a.”
Mọi người nói ‘đúng thế’ theo, mồm năm miệng mười nói khuôn mặt cô nương kia tuyệt sắc cỡ nào.
Trước đó Lăng Huyền Dạ cũng là khách quen U Hương Nhã Uyển, nghe bọn họ nói thế tinh thần không khỏi tỉnh táo hẳn lên, “Đẹp đến vậy? Tên nàng là gì?”
Vu Giang say mê nói: “Tên của nàng đẹp phải so với Nguyệt cung tiên tử.”
Lăng Huyền Dạ nhấp ngụm trà, “Nguyệt Tử?” ( Trong tháng ~> tới tháng =)))
“…” Vu Giang im một lát mới nói, “Nàng tên Thường Nga!”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Vu Giang xoa xoa tay, “Tứ thiếu, ngươi ra ngoài làm việc lâu thế chắc cũng không được vui vẻ đi, tối nay cùng mấy ca đi cho đã ghiền?”
Lăng Huyền Dạ chống tay lên bàn, sờ sờ cằm, “Ừm…”
Vu Giang vừa vỗ bàn tay một cái, “Vậy thì quyết định thế đi!”
Lăng Huyền Dạ: “…” Ta là đang suy nghĩ một lý do để cự tuyệt.
Thật vất vả đuổi được những người kia, đã qua gần nửa canh giờ, Lăng Huyền Dạ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn như cũ không thấy Mộ Phi Hàn đâu cả.
Chẳng lẽ lạc đường? Lăng Huyền Dạ nhíu nhíu mày, để bạc xuống đứng dậy đi xuống lầu.
Ở trên đường tìm ba vòng cũng không tìm thấy người, Lăng Huyền Dạ lại trở về quán trà, hỏi chưởng quỹ: “Trần thúc, ông có thấy một vị công tử mặc áo trắng, dung mạo rất đẹp tới đây không?”
“Có có, vị công tử kia nói tìm người, thì ra là tìm Tứ thiếu hả?” Trần thúc kỳ quái nói, “Thấy hắn lên xong xuống rất nhanh? Lẽ nào không thấy Tứ thiếu sao?”
Lăng Huyền Dạ ngớ người, “Ông nói hắn lên lầu xong xuống rất nhanh? Là khi nào?”
“Là lúc, ” Trần thúc hồi tưởng, “Trước khi Tứ thiếu rời đi.”
Lăng Huyền Dạ thầm nói hỏng rồi, nhất định hắn đã nghe được cuộc nói chuyện giữa mình cùng Vu Giang, mà cũng giống như Vu Giang, tưởng lúc mình đang do dự là đồng ý, cho nên nhất thời tức giận bỏ đi. Nghĩ vậy, gã chạy thật nhanh về Ngự Kiếm sơn trang, ngay cả khinh công cũng vận dụng.
Vào cửa thì nhưng suýt chút nữa đụng phải Yến Thanh Tiêu đang bước ra cửa.
Cũng may Lăng Huyền Thư nhanh tay nhanh mắt, đẩy Lăng Huyền Dạ sang một bên.
Lăng Huyền Dạ chật vật lui lại hai bước, hoàn toàn không có lòng dạ tính toán với Lăng Huyền Thư khi hành vi của hắn chẳng biết yêu thương huynh đệ, vội vã hỏi: “Tam ca, huynh nhìn thấy Phi Hàn không?”
Lăng Huyền Thư vẫn đang để ý Yến Thanh Tiêu có bị gã đụng vào hay không, bị Yến Thanh Tiêu đập rơi tay ra mới nói: “Nhìn thấy.”
Lăng Huyền Dạ thở phào nhẹ nhõm, “Hắn trở về là tốt rồi.”
“Sau đó lại đi rồi.” Yến Thanh Tiêu bổ sung thêm.
“…” Tại sao ai cũng nói với gã Mộ Phi Hàn đến rồi lại đi rồi, Lăng Huyền Dạ hữu khí vô lực nói, “Hắn có nói hắn đi đâu không?”
Lăng Huyền Thư không nhanh không chậm nói: “Có.”
“Đi đâu?”
“Quy Tuyết Môn.”
“…”
Lăng Huyền Dạ nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình.
Từ lúc nghe nói Mộ Phi Hàn về Quy Tuyết Môn, gã đã tức giận, nên mặc kệ hắn luôn, không thèm đuổi theo. Mà từng ngày trôi qua, tức giận ban đầu đã dần lắng đọng, cũng chỉ còn sót lại oan ức.
Thời gian qua đi đã hơn một tháng, vẫn chưa thấy Mộ Phi Hàn trở về, Lăng Huyền Dạ ôm chăn ai thán, “Ta có nên đi tìm hắn không đây…”
“Tìm ai?” Có người đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, giọng điệu lành lạnh, “Nguyệt cung tiên tử?”
Trong nháy mắt Lăng Huyền Dạ đã thất thần, lập tức vươn mình ngồi dậy, vui vẻ nói: “Phi Hàn?”
Mộ Phi Hàn đặt bao y phục mang theo bên người để qua một bên, đi tới trước giường, “Là ta.”
Lăng Huyền Dạ đang định nhào tới ôm lấy hắn, đột nhiên nghĩ tới vấn đề hắn vừa nói, lo lắng hắn lại hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ta không muốn đi tìm Nguyệt cung tiên tử gì đó, ta đang nghĩ đi tìm ngươi.” Càng nói, âm thanh càng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Mộ Phi Hàn ngồi ở bên giường, dựa vào ánh trăng đánh giá Lăng Huyền Dạ, một lúc lâu sau mới giơ tay xoa mặt gã, “Gầy.”
Mũi Lăng Huyền Dạ muốn chua lên, giống như giận hờn né tránh tay hắn rồi xoay người nằm vật xuống, thầm nói: “Hơn một tháng ăn không ngon không ngủ ngon, không gầy mới là lạ.”
Mộ Phi Hàn liếc mắt nhìn gã có ý dành ra nửa giường, cười cười, cởi ra ngoại sam với giầy rồi nằm xuống, ôm người vào lòng, đau lòng nói: “Bắt đầu từ đêm nay phải ngủ cho tốt, từ sáng mai phải ăn thật ngon, từ từ dưỡng lại.”
Lăng Huyền Dạ xoay người lại đối mặt với hắn, tức giận nói: “Tại sao ngươi đi không lời từ biệt?”
Mộ Phi Hàn nói: “Lúc đi thì ta nhìn thấy Tam ca của ngươi, đã nói với hắn.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
“Thật ra ngày đó cũng tính nói với ngươi, ” Mộ Phi Hàn nói, “Sau đó lại nghe thấy các ngươi nói chuyện, trong lúc nóng giận, nên không nói gì đi luôn.”
Lăng Huyền Dạ hoảng sợ, “Tính nói với ta? Ngươi đã sớm tính đi, mà không phải là tức giận ta mới đi?”
Mộ Phi Hàn ừ một tiếng.
“Tại sao phải đi?”
Mộ Phi Hàn nói: “Ta rất hi vọng ngươi có thể đến Quy Tuyết Môn bồi ta, nhưng ngươi ở nơi bốn mùa như xuân náo động phồn hoa chắc đã quen rồi, nên hẳn không thể quen được cuộc sống lạnh lẽo nhàm chán, vậy thì không bằng để ta tới bồi ngươi là được rồi.”
“Ý của ngươi là, ” Lăng Huyền Dạ nằm sấp chống tay nhìn hắn, “Ngươi trở lại sắp xếp công việc trong Quy Tuyết Môn, mà giờ đã sắp xếp ổn thỏa, sau này đều ở đây bồi ta?”
“Cũng chưa chắc, sau này có chuyện gì lớn thì vẫn phải trở lại.” Mộ Phi Hàn chỉnh lại mái tóc tán lạc ở hai bên giúp gã, “Tạm thời thì chưa có chuyện gì, ta đã đem tất cả mọi chuyện giao cho Tử Kê quản lý, có Nhâm Viễn giúp hắn, ta cũng yên tâm.”
Khóe môi Lăng Huyền Dạ không nhịn được cong lên càng cao, nghĩ hắn đã đưa cho mình một món quà lớn đến thế, thì mình cũng phải đáp lễ gì đó, vì vậy nói: “Thật sự ngày hôm đó ta không có đáp ứng bọn họ, càng không đi cùng bọn họ, khi đó là ta đang suy nghĩ một lý do để cự tuyệt mà thôi. Ta đã cam đoan với ngươi sẽ không tới loại địa phương đó, thì nhất định sẽ làm được, ngươi phải tin ta.”
Mộ Phi Hàn cười giễu: “Còn phải quan sát.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Mộ Phi Hàn duỗi tay ôm lấy gã, lại dịch chăn cho gã, “Ngủ đi, đêm nay nhất định sẽ ngủ ngon.”
Lăng Huyền Dạ gối lên cánh tay của hắn, nhìn hắn một lúc mới nói: “Lần sau nếu như ta chỗ nào chọc giận làm ngươi không cao hứng, ngươi cũng phải nói thẳng ra cho ta biết, không được nuôi thành tính cách vừa giận là về nhà mẹ đẻ, biết chưa?”
Mộ Phi Hàn ở trong bóng tối nheo mắt lại.
“Có nghe hay không?” Lăng Huyền Dạ đá đá hắn.
Mộ Phi Hàn bỗng nhiên xoay người ngăn gã lại, “Về nhà mẹ đẻ?”
Ánh trăng đều bị hắn chắn lại phía sau, làm Lăng Huyền Dạ nhìn không rõ trước mặt, nhưng vẫn bị mê hoặc đến rối tinh rối mù, “Không đúng?”
Tay Mộ Phi Hàn thò vào áo gã, “Ta đến ở rể.”
Lăng Huyền Dạ cười ra tiếng, không khách khí sờ soạng lại hắn, muốn đổi bị động thành chủ động, “Vẫn để cho ta đến dạy dỗ ngươi đi, chuyện thế này ta rất là rành.”
Hơi thở vây quanh gã bắt đầu trở nên nguy hiểm, Lăng Huyền Dạ mới ý thức được gã vừa nói cái gì, lắp ba lắp bắp nói: “Cái đó… Ta…”
Mộ Phi Hàn khẽ cười một tiếng, “Ngươi muốn nhận sai với ta, cũng đã chậm.”
“Chờ đã! Ngươi để ta ở trên…”
“Nằm mơ!”
Đêm đen nồng ý.
Danh sách chương