Ba ngày sau, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, rời khỏi Quy Tuyết Môn.
Ẩm Huyết Giáo nằm ở cực Nam, cách nơi này rất xa, muốn từ đấy tới đó, chỉ sợ phải mất hơn một tháng ngày đường. Có cái bọn họ biết rõ Hỏa Phong lúc này cũng không ở Ẩm Huyết Giáo, nên không vội chạy đi, xem như du sơn ngoạn thủy.
Đám người Lưu Chưởng Môn được cho ở phòng chứa củi xem đó là nhục, lòng sinh bất mãn với Mộ Phi Hàn; còn tức giận Ngự Kiếm sơn trang không đứng về phe họ, trơ mắt mà nhìn bọn họ chịu nhục, bản thân thì giường gối êm đềm ăn ngon mặc đẹp, trong lòng không khỏi sinh ra khoảng cách, lúc đi đường dần dần chia thành hai nhóm.
Lăng Huyền Sương thích ý tựa ở trước ngực Thiệu Dục Tân, nói: “Ngươi nói mấy tên kia đầu óc có bệnh không hử, nếu không thích chúng ta, tại sao không đi đường khác?”
Thiệu Dục Tân nói: “Có lẽ vì chuyện đối phó Hỏa Phong vẫn cần dựa vào Ngự Kiếm sơn trang các ngươi đi.”
“Vậy thì cần phải tạo mối quan hệ với đám Huyền Uyên mới đúng, bày sắc mặt cho ai xem.” Lăng Huyền Sương nhắm mắt lại, ánh mặt trời quá ấm, làm hắn buồn ngủ.
Thiệu Dục Tân giơ ra một tay chỉnh góc áo choàng cho hắn, “Cái này gọi là ‘Ngạo cốt’ đi.”
Lăng Huyền Sương cười ra tiếng, “Hai chữ này đặt ở trên người vị Mộ môn chủ ta còn tin tưởng, mấy người đó thì thôi đi.”
Mộ Phi Hàn đi ở phía trước hơi nghiêng đầu, lại xem như không nghe thấy gì, quay mặt trở lại.
Thiệu Dục Tân thu hồi khoảng cách giữa hai cánh tay, hạ thấp giọng nói: “Chuyện đuổi bắt này cũng không quá vội, nếu ngươi mệt thì ngủ một lúc đi.”
“Quả nhiên ta vẫn không quen dậy sớm.” Lăng Huyền Sương càng thêm thả lỏng nằm sát vào ngực hắn, “Vậy ngươi phải coi chừng ta, không để cho ta ngã xuống.”
Thiệu Dục Tân nói: “Cái này ta khó mà đảm bảo.”
Lăng Huyền Sương tìm một tư thế thoải mái xong thì không cử động nữa, “Ta tin tưởng ngươi.”
Tay Thiệu Dục Tân nắm dây cương hơi ngừng một chốc, lập tức mở miệng cười khẽ.
Yến Thanh Tiêu nhìn bên trái Lăng Huyền Sương ngủ tựa vào lòng Thiệu Dục Tân, nhìn bên phải Bối Cẩn Du nghỉ ngơi tựa trước ngực Lăng Huyền Uyên, tầm mắt cuối cùng rơi vào Lăng Huyền Thư đằng trước canh tay hơi rũ sống lưng thì ưỡn quá thẳng, do dự một lúc, thì chửi thầm trong lòng vì sự nhẹ dạ của mình, sau đó thúc ngựa chạy lên vài bước đi sát ngang hàng cùng hắn.
Khóe môi Lăng Huyền Thư hơi cong, thoáng như sớm đã dự liệu, “Sao thế, có việc?”
Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Vết thương của ngươi có chịu được không?”
“Cũng còn tốt, ” Lăng Huyền Thư nói, “Thuốc của Nhị tẩu rất linh, vết thương đã khép lại bảy tám phần.”
Yến Thanh Tiêu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, “Sao ta thấy ngươi có vẻ khó nhọc?”
Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ do mấy ngày qua vẫn đang nghỉ ngơi, tự dưng phải đi đường nên chưa thích ứng, cho nên mệt mỏi là hiển nhiên.”
“Ngươi cảm thấy mệt?” Yến Thanh Tiêu nắm được lời then chốt.
Lăng Huyền Thư cười nhẹ, “Cũng còn tốt.”
“Đừng cứ nói hai chữ đó với ta!” Yến Thanh Tiêu gắt, “Mệt hay không mệt!”
Lăng Huyền Thư mím mím môi, “Có hơi mệt.”
Yến Thanh Tiêu cau mũi một cái với hắn, nhảy vọt qua ngồi vào phía sau hắn, đoạt lấy dây cương, nói: “Ta đến, ngươi nghỉ ngơi đi.”
( Mẹ nó, tới đây ta không thể nhịn được cười, Thanh Tiêu cảm thấy ghen tỵ với những người kia a!!!)
Lưng Lăng Huyền Thư đối mặt y, không hề che lấp ý cười, “Đa tạ.”
Lại đi được một hồi, Yến Thanh Tiêu trái lay lay phải lay lay, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Không có chuyện gì sao lại cao thế hả, hại ta không nhìn thấy đường!”
“Bằng không ngươi ngồi đằng trước?” Lăng Huyền Thư thầm nghĩ xem ra ngươi còn ý thức được chuyện này, “Mà ta bị thương trên vai trên lưng, ngươi ngồi phía sau ta khó dựa vào.”
Yến Thanh Tiêu không nghi ngờ nói, “Sao không nói sớm?” Y nói xong, một chân đạp vào bàn đạp, thân thể hơi nghiêng một cái, xoay mình một cái trên không, rơi vào trước người Lăng Huyền Thư.
Chờ hắn ngồi vững, đầu Lăng Huyền Thư đặt trên bả vai y, cùng lúc dùng cái tay không bị thương nhẹ nhàng vòng lấy eo hắn, “Khổ cho ngươi rồi.”
Yến Thanh Tiêu cứng đờ toàn thân, một ít hình ảnh nhấn chìm từ lâu ở trong ký ức bỗng nhiên xông lên đầu, lại ngoài ý muốn không khiến cho y tức giận phát rồ giống như lúc trước. Y nhanh chóng thả lỏng thân thể, ổn ổn tâm thần, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lăng Huyền Thư khép hai mặt lại, nụ cười khóe môi vẫn còn chưa giảm.
(Ai za, bắn tim, tôi không thể nhịn được!!! ORZ)
Đi khoảng năm, sáu ngày, mới xem như ra khỏi ranh giớiTây Bắc, khí trời cũng ấm hơn không ít.
Buổi trưa ngày hôm đó, mọi người vào một tòa thành nhỏ tìm một tửu lâu dùng bữa. Sau khi tiến vào, đám người Lưu Chưởng Môn Hách bang chủ ngồi ở bàn nhỏ, Lăng Huyền Thư gọi tiểu nhị ghép bàn thành một bàn lớn, gọi mọi người sang ngồi.
Lăng Huyền Kỳ nhìn hai bên một chút, tự mình ngồi ở một bàn khác.
Lăng Huyền Uyên nhìn cậu, “Đệ làm gì vậy?”
Lăng Huyền Kỳ ủy khuất nói: “Mấy ngày nay đệ vẫn cảm thấy, trong các huynh đã không có vị trí của đệ.” ( FA hahahaha)
Lăng Huyền Sương cười đểu, “Giờ đệ mới nhận ra?”
“Huyền Kỳ, tuổi đệ cũng không còn nhỏ, có thể tìm một người.” Bối Cẩn Du trêu ghẹo.
Thiệu Dục Tân di chuyển cái ghế, chỉ chỉ bên cạnh nói: “Lại đây ngồi đi.”
“Không cần không cần, ” Lăng Huyền Kỳ chờ mong mà nhìn Lăng Huyền Thư, “Tam ca, xem phần đệ thảm thương thế này, gọi một bàn món ăn cho đệ được chứ? Không cần quá nhiều, bốn món là đủ rồi, thế nào?”
Lăng Huyền Thư mấy ngày nay tâm tình khá tốt, lập tức đồng ý, “Hà tất phải khách khí với ca ca của mình thế hử, muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi, huynh mời.”
Lăng Huyền Kỳ hoan hô một tiếng, gọi tiểu nhị đọc ra một chuỗi dài tên món ăn.
Mộ Phi Hàn không hiểu ra sao mà nhìn Lăng Huyền Dạ mấy ngày nay cứ bám sát lấy mình, “Rốt cuộc họ đang nói cái gì?”
Lăng Huyền Dạ châm trà cho y, “Ngươi xem bọn họ như không tồn tại là được.”
Yến Thanh Tiêu ngồi xuống, nói với Lăng Huyền Thư nói: “Chắc vết thương của ngươi đã hoàn toàn không sao cả rồi, sau giờ ngọ lại chạy tiếp, chúng ta tách ra thôi.”
Lăng Huyền Thư đang muốn lấy đũa thì tay run lên, “Vết thương của ta…”
“Tốt đến không thể tốt hơn.” Yến Thanh Tiêu giúp hắn nói xong hết câu.
“Nhưng mà…”
“Đừng có ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của ta.”
“…” Lăng Huyền Thư bình tĩnh nói, “Huyền Kỳ, bữa cơm này đệ tự trả.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Ăn được một nửa, có hai tên nam tử một cao một thấp đi vào tửu lâu, thân mặc bạch y tương tự nhau, nhìn là biết ở cùng một môn phái.
Hai người chọn đại một bàn ngồi xuống, kêu bốn món ăn cùng hai bầu rượu xong thì nói chuyện.
Người cao hơn nói: “Án mạng ở Tây Nam thật là ly kỳ, chỉ trong mấy ngày đã liên tục chết mấy chưởng môn, thậm chí còn có hai môn phái bị tàn sát, thêm vào án mạng ở Tây Bắc, năm nay có thể được cho là xảy ra nhiều chuyện nhất trong vòng hai mươi năm qua trên giang hồ.”
“Nghe nói tất cả chuyện này đều do giáo chủ Hỏa Phong Ẩm Huyết Giáo làm, lần này sư phụ vội vã triệu tập đệ tử bên ngoài trở về, có lẽ chính là việc này.” Người thấp hơn nói, “Hơn nữa còn có tin nói, sự việc liên tiếp diễn ra đã kinh động triều đình, Hoàng Thượng đã phái Hoài Thân Vương đi tra này án, đủ thấy coi trọng chuyện này cỡ nào.”
Cao to lại nói: “Hiện nay còn chưa biết vì sao Hỏa Phong lại giết những chưởng môn này, làm hại sư phụ ban đêm khi ngủ cũng không yên ổn, chỉ lo lúc mình đang ngủ mơ mơ hồ hồ bị Hỏa Phong giết.”
Người thấp hơn nói: “Ta đoán sư phụ cũng không sầu lâu đâu, chuyện lần này đã ầm ĩ tới bước này, các môn phái khác sẽ nhanh chóng đứng ra, đến lúc đó ngày Ẩm Huyết Giáo sẽ biến mất hoàn toàn trong chốn giang hồ sẽ không còn xa.”
Lăng Huyền Uyên từ cách bàn đi qua, ôm quyền với hai người nọ, nói: “Hai vị, xin hỏi hai vị vừa nói ở Tây Nam chết không ít chưởng môn, hai vị có biết rõ là mấy người không?”
Hai người thấy có người hỏi dò mình, tinh thần lập tức tỉnh táo, người cao to nói: “Huynh đài không linh thông tin tức, còn chưa biết đi, ta nói cho ngươi a.” Hắn lập tức đọc ra năm, sáu cái tên.
Đám người Lăng Huyền Thư ngồi tại chỗ nghe, có hơi hoảng sợ.
Lăng Huyền Uyên lại hỏi: “Xác định những người này đều do Hỏa Phong giết?”
“Đúng vậy, ” Người thấp hơn nói, “Mặc đồ đen, tóc dài, tiểu bạch kiểm, không khác Hỏa Phong là mấy, đã sớm truyền ra từ lâu.”
(小白脸 = tiểu bạch kiểm, có lẽ ám chỉ HP da trắng?)
Thiệu Dục Tân hơi xoay người nhìn sang, “Thủ pháp giết người thì sao, bị người cắt đầu?”
Người cao to tự tát nhẹ vào mặt mình hai cái, “Huynh đài, ngươi nói còn tàn nhẫn nhiều hơn Hỏa Phong, người ta nhiều nhất chỉ lấy lợi khí xuyên tim mà mất mạng, sao ngươi còn muốn cắt đầu người ta?”
Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân liếc mắt nhìn nhau, đều thấy kỳ quái.
“Quấy rầy.” Hơi gật đầu với hai người, Lăng Huyền Uyên trở về bàn mình.
Bối Cẩn Du nói: “Mọi chuyện xảy ra quá kỳ quái, đúng không?”
“Hình dung rõ ràng là cùng một người, ” Lăng Huyền Thư sờ sờ cằm, “Sao cách giết người lại khác nhau?”
Yến Thanh Tiêu nói: “Hay là thù hận với mấy chưởng môn này không sâu bằng mấy người trước đó?”
Lưu Chưởng Môn ở một bên khác nói: “Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, chính là Hỏa Phong giết hết không sai vào đâu được, đại ma đầu giết người không chớp mắt hết chỗ này qua chỗ khác, trên đời nào có chuyện trùng hợp đến vậy?”
Hách bang chủ gật đầu, “Không sai, chúng ta không đi Ẩm Huyết Giáo nữa, đi Tây Nam tìm hắn!”
Lăng Huyền Dạ không thèm nghe bọn họ nghị luận nữa, nói: “Vấn đề tương tự lại xuất hiện, không biết hắn làm cách nào trong thời gian ngắn chạy từ Tây Bắc qua Tây Nam gây ra chuyện lớn như này?”
Mộ Phi Hàn để đũa xuống, tay mò qua bên hông tìm bội kiếm, “Ta không hề hay biết sẽ có người luyện khinh công đến cảnh giới cỡ này, xem ra nếu muốn giết hắn, thật sự phải phí một chút công phu.”
“Cho dù khinh công của hắn có như ngàn dặm lương câu, ” Lăng Huyền Kỳ vừa ăn vừa nói, “Lẽ nào chạy hẳn một đường tới đây hắn không cần ăn cần ngủ sao?”
Mọi người trầm mặc, tất cả những thứ này càng trở nên khó bề phân biệt.
“Muốn biết đáp án, phải bắt được Hỏa Phong trước mới biết được, ” Lăng Huyền Thư nói, “Thảm kịch này không nên tiếp tục nữa.”
Lăng Huyền Uyên nói: “Chúng ta đi Tây Nam.”
Bên ngoài đột nhiên xảy ra náo loạn, có người hô lớn: “Tại sao ở đây lại có sư tử hả!”
Mọi người cùng nhìn Thiệu Dục Tân.
Lăng Huyền Sương đứng tránh ra một chút, “Không phải ngươi bảo chúng nó đi vòng qua cửa thành phía nam sao?”
Thiệu Dục Tân đứng dậy đi đón tuyết sư, “Ngươi nghĩ câu nào ta nói chúng nó cũng nghe hiểu hết được sao?”
Lăng Huyền Sương: “…”
...
Ẩm Huyết Giáo nằm ở cực Nam, cách nơi này rất xa, muốn từ đấy tới đó, chỉ sợ phải mất hơn một tháng ngày đường. Có cái bọn họ biết rõ Hỏa Phong lúc này cũng không ở Ẩm Huyết Giáo, nên không vội chạy đi, xem như du sơn ngoạn thủy.
Đám người Lưu Chưởng Môn được cho ở phòng chứa củi xem đó là nhục, lòng sinh bất mãn với Mộ Phi Hàn; còn tức giận Ngự Kiếm sơn trang không đứng về phe họ, trơ mắt mà nhìn bọn họ chịu nhục, bản thân thì giường gối êm đềm ăn ngon mặc đẹp, trong lòng không khỏi sinh ra khoảng cách, lúc đi đường dần dần chia thành hai nhóm.
Lăng Huyền Sương thích ý tựa ở trước ngực Thiệu Dục Tân, nói: “Ngươi nói mấy tên kia đầu óc có bệnh không hử, nếu không thích chúng ta, tại sao không đi đường khác?”
Thiệu Dục Tân nói: “Có lẽ vì chuyện đối phó Hỏa Phong vẫn cần dựa vào Ngự Kiếm sơn trang các ngươi đi.”
“Vậy thì cần phải tạo mối quan hệ với đám Huyền Uyên mới đúng, bày sắc mặt cho ai xem.” Lăng Huyền Sương nhắm mắt lại, ánh mặt trời quá ấm, làm hắn buồn ngủ.
Thiệu Dục Tân giơ ra một tay chỉnh góc áo choàng cho hắn, “Cái này gọi là ‘Ngạo cốt’ đi.”
Lăng Huyền Sương cười ra tiếng, “Hai chữ này đặt ở trên người vị Mộ môn chủ ta còn tin tưởng, mấy người đó thì thôi đi.”
Mộ Phi Hàn đi ở phía trước hơi nghiêng đầu, lại xem như không nghe thấy gì, quay mặt trở lại.
Thiệu Dục Tân thu hồi khoảng cách giữa hai cánh tay, hạ thấp giọng nói: “Chuyện đuổi bắt này cũng không quá vội, nếu ngươi mệt thì ngủ một lúc đi.”
“Quả nhiên ta vẫn không quen dậy sớm.” Lăng Huyền Sương càng thêm thả lỏng nằm sát vào ngực hắn, “Vậy ngươi phải coi chừng ta, không để cho ta ngã xuống.”
Thiệu Dục Tân nói: “Cái này ta khó mà đảm bảo.”
Lăng Huyền Sương tìm một tư thế thoải mái xong thì không cử động nữa, “Ta tin tưởng ngươi.”
Tay Thiệu Dục Tân nắm dây cương hơi ngừng một chốc, lập tức mở miệng cười khẽ.
Yến Thanh Tiêu nhìn bên trái Lăng Huyền Sương ngủ tựa vào lòng Thiệu Dục Tân, nhìn bên phải Bối Cẩn Du nghỉ ngơi tựa trước ngực Lăng Huyền Uyên, tầm mắt cuối cùng rơi vào Lăng Huyền Thư đằng trước canh tay hơi rũ sống lưng thì ưỡn quá thẳng, do dự một lúc, thì chửi thầm trong lòng vì sự nhẹ dạ của mình, sau đó thúc ngựa chạy lên vài bước đi sát ngang hàng cùng hắn.
Khóe môi Lăng Huyền Thư hơi cong, thoáng như sớm đã dự liệu, “Sao thế, có việc?”
Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Vết thương của ngươi có chịu được không?”
“Cũng còn tốt, ” Lăng Huyền Thư nói, “Thuốc của Nhị tẩu rất linh, vết thương đã khép lại bảy tám phần.”
Yến Thanh Tiêu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, “Sao ta thấy ngươi có vẻ khó nhọc?”
Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ do mấy ngày qua vẫn đang nghỉ ngơi, tự dưng phải đi đường nên chưa thích ứng, cho nên mệt mỏi là hiển nhiên.”
“Ngươi cảm thấy mệt?” Yến Thanh Tiêu nắm được lời then chốt.
Lăng Huyền Thư cười nhẹ, “Cũng còn tốt.”
“Đừng cứ nói hai chữ đó với ta!” Yến Thanh Tiêu gắt, “Mệt hay không mệt!”
Lăng Huyền Thư mím mím môi, “Có hơi mệt.”
Yến Thanh Tiêu cau mũi một cái với hắn, nhảy vọt qua ngồi vào phía sau hắn, đoạt lấy dây cương, nói: “Ta đến, ngươi nghỉ ngơi đi.”
( Mẹ nó, tới đây ta không thể nhịn được cười, Thanh Tiêu cảm thấy ghen tỵ với những người kia a!!!)
Lưng Lăng Huyền Thư đối mặt y, không hề che lấp ý cười, “Đa tạ.”
Lại đi được một hồi, Yến Thanh Tiêu trái lay lay phải lay lay, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Không có chuyện gì sao lại cao thế hả, hại ta không nhìn thấy đường!”
“Bằng không ngươi ngồi đằng trước?” Lăng Huyền Thư thầm nghĩ xem ra ngươi còn ý thức được chuyện này, “Mà ta bị thương trên vai trên lưng, ngươi ngồi phía sau ta khó dựa vào.”
Yến Thanh Tiêu không nghi ngờ nói, “Sao không nói sớm?” Y nói xong, một chân đạp vào bàn đạp, thân thể hơi nghiêng một cái, xoay mình một cái trên không, rơi vào trước người Lăng Huyền Thư.
Chờ hắn ngồi vững, đầu Lăng Huyền Thư đặt trên bả vai y, cùng lúc dùng cái tay không bị thương nhẹ nhàng vòng lấy eo hắn, “Khổ cho ngươi rồi.”
Yến Thanh Tiêu cứng đờ toàn thân, một ít hình ảnh nhấn chìm từ lâu ở trong ký ức bỗng nhiên xông lên đầu, lại ngoài ý muốn không khiến cho y tức giận phát rồ giống như lúc trước. Y nhanh chóng thả lỏng thân thể, ổn ổn tâm thần, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lăng Huyền Thư khép hai mặt lại, nụ cười khóe môi vẫn còn chưa giảm.
(Ai za, bắn tim, tôi không thể nhịn được!!! ORZ)
Đi khoảng năm, sáu ngày, mới xem như ra khỏi ranh giớiTây Bắc, khí trời cũng ấm hơn không ít.
Buổi trưa ngày hôm đó, mọi người vào một tòa thành nhỏ tìm một tửu lâu dùng bữa. Sau khi tiến vào, đám người Lưu Chưởng Môn Hách bang chủ ngồi ở bàn nhỏ, Lăng Huyền Thư gọi tiểu nhị ghép bàn thành một bàn lớn, gọi mọi người sang ngồi.
Lăng Huyền Kỳ nhìn hai bên một chút, tự mình ngồi ở một bàn khác.
Lăng Huyền Uyên nhìn cậu, “Đệ làm gì vậy?”
Lăng Huyền Kỳ ủy khuất nói: “Mấy ngày nay đệ vẫn cảm thấy, trong các huynh đã không có vị trí của đệ.” ( FA hahahaha)
Lăng Huyền Sương cười đểu, “Giờ đệ mới nhận ra?”
“Huyền Kỳ, tuổi đệ cũng không còn nhỏ, có thể tìm một người.” Bối Cẩn Du trêu ghẹo.
Thiệu Dục Tân di chuyển cái ghế, chỉ chỉ bên cạnh nói: “Lại đây ngồi đi.”
“Không cần không cần, ” Lăng Huyền Kỳ chờ mong mà nhìn Lăng Huyền Thư, “Tam ca, xem phần đệ thảm thương thế này, gọi một bàn món ăn cho đệ được chứ? Không cần quá nhiều, bốn món là đủ rồi, thế nào?”
Lăng Huyền Thư mấy ngày nay tâm tình khá tốt, lập tức đồng ý, “Hà tất phải khách khí với ca ca của mình thế hử, muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi, huynh mời.”
Lăng Huyền Kỳ hoan hô một tiếng, gọi tiểu nhị đọc ra một chuỗi dài tên món ăn.
Mộ Phi Hàn không hiểu ra sao mà nhìn Lăng Huyền Dạ mấy ngày nay cứ bám sát lấy mình, “Rốt cuộc họ đang nói cái gì?”
Lăng Huyền Dạ châm trà cho y, “Ngươi xem bọn họ như không tồn tại là được.”
Yến Thanh Tiêu ngồi xuống, nói với Lăng Huyền Thư nói: “Chắc vết thương của ngươi đã hoàn toàn không sao cả rồi, sau giờ ngọ lại chạy tiếp, chúng ta tách ra thôi.”
Lăng Huyền Thư đang muốn lấy đũa thì tay run lên, “Vết thương của ta…”
“Tốt đến không thể tốt hơn.” Yến Thanh Tiêu giúp hắn nói xong hết câu.
“Nhưng mà…”
“Đừng có ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của ta.”
“…” Lăng Huyền Thư bình tĩnh nói, “Huyền Kỳ, bữa cơm này đệ tự trả.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Ăn được một nửa, có hai tên nam tử một cao một thấp đi vào tửu lâu, thân mặc bạch y tương tự nhau, nhìn là biết ở cùng một môn phái.
Hai người chọn đại một bàn ngồi xuống, kêu bốn món ăn cùng hai bầu rượu xong thì nói chuyện.
Người cao hơn nói: “Án mạng ở Tây Nam thật là ly kỳ, chỉ trong mấy ngày đã liên tục chết mấy chưởng môn, thậm chí còn có hai môn phái bị tàn sát, thêm vào án mạng ở Tây Bắc, năm nay có thể được cho là xảy ra nhiều chuyện nhất trong vòng hai mươi năm qua trên giang hồ.”
“Nghe nói tất cả chuyện này đều do giáo chủ Hỏa Phong Ẩm Huyết Giáo làm, lần này sư phụ vội vã triệu tập đệ tử bên ngoài trở về, có lẽ chính là việc này.” Người thấp hơn nói, “Hơn nữa còn có tin nói, sự việc liên tiếp diễn ra đã kinh động triều đình, Hoàng Thượng đã phái Hoài Thân Vương đi tra này án, đủ thấy coi trọng chuyện này cỡ nào.”
Cao to lại nói: “Hiện nay còn chưa biết vì sao Hỏa Phong lại giết những chưởng môn này, làm hại sư phụ ban đêm khi ngủ cũng không yên ổn, chỉ lo lúc mình đang ngủ mơ mơ hồ hồ bị Hỏa Phong giết.”
Người thấp hơn nói: “Ta đoán sư phụ cũng không sầu lâu đâu, chuyện lần này đã ầm ĩ tới bước này, các môn phái khác sẽ nhanh chóng đứng ra, đến lúc đó ngày Ẩm Huyết Giáo sẽ biến mất hoàn toàn trong chốn giang hồ sẽ không còn xa.”
Lăng Huyền Uyên từ cách bàn đi qua, ôm quyền với hai người nọ, nói: “Hai vị, xin hỏi hai vị vừa nói ở Tây Nam chết không ít chưởng môn, hai vị có biết rõ là mấy người không?”
Hai người thấy có người hỏi dò mình, tinh thần lập tức tỉnh táo, người cao to nói: “Huynh đài không linh thông tin tức, còn chưa biết đi, ta nói cho ngươi a.” Hắn lập tức đọc ra năm, sáu cái tên.
Đám người Lăng Huyền Thư ngồi tại chỗ nghe, có hơi hoảng sợ.
Lăng Huyền Uyên lại hỏi: “Xác định những người này đều do Hỏa Phong giết?”
“Đúng vậy, ” Người thấp hơn nói, “Mặc đồ đen, tóc dài, tiểu bạch kiểm, không khác Hỏa Phong là mấy, đã sớm truyền ra từ lâu.”
(小白脸 = tiểu bạch kiểm, có lẽ ám chỉ HP da trắng?)
Thiệu Dục Tân hơi xoay người nhìn sang, “Thủ pháp giết người thì sao, bị người cắt đầu?”
Người cao to tự tát nhẹ vào mặt mình hai cái, “Huynh đài, ngươi nói còn tàn nhẫn nhiều hơn Hỏa Phong, người ta nhiều nhất chỉ lấy lợi khí xuyên tim mà mất mạng, sao ngươi còn muốn cắt đầu người ta?”
Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân liếc mắt nhìn nhau, đều thấy kỳ quái.
“Quấy rầy.” Hơi gật đầu với hai người, Lăng Huyền Uyên trở về bàn mình.
Bối Cẩn Du nói: “Mọi chuyện xảy ra quá kỳ quái, đúng không?”
“Hình dung rõ ràng là cùng một người, ” Lăng Huyền Thư sờ sờ cằm, “Sao cách giết người lại khác nhau?”
Yến Thanh Tiêu nói: “Hay là thù hận với mấy chưởng môn này không sâu bằng mấy người trước đó?”
Lưu Chưởng Môn ở một bên khác nói: “Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, chính là Hỏa Phong giết hết không sai vào đâu được, đại ma đầu giết người không chớp mắt hết chỗ này qua chỗ khác, trên đời nào có chuyện trùng hợp đến vậy?”
Hách bang chủ gật đầu, “Không sai, chúng ta không đi Ẩm Huyết Giáo nữa, đi Tây Nam tìm hắn!”
Lăng Huyền Dạ không thèm nghe bọn họ nghị luận nữa, nói: “Vấn đề tương tự lại xuất hiện, không biết hắn làm cách nào trong thời gian ngắn chạy từ Tây Bắc qua Tây Nam gây ra chuyện lớn như này?”
Mộ Phi Hàn để đũa xuống, tay mò qua bên hông tìm bội kiếm, “Ta không hề hay biết sẽ có người luyện khinh công đến cảnh giới cỡ này, xem ra nếu muốn giết hắn, thật sự phải phí một chút công phu.”
“Cho dù khinh công của hắn có như ngàn dặm lương câu, ” Lăng Huyền Kỳ vừa ăn vừa nói, “Lẽ nào chạy hẳn một đường tới đây hắn không cần ăn cần ngủ sao?”
Mọi người trầm mặc, tất cả những thứ này càng trở nên khó bề phân biệt.
“Muốn biết đáp án, phải bắt được Hỏa Phong trước mới biết được, ” Lăng Huyền Thư nói, “Thảm kịch này không nên tiếp tục nữa.”
Lăng Huyền Uyên nói: “Chúng ta đi Tây Nam.”
Bên ngoài đột nhiên xảy ra náo loạn, có người hô lớn: “Tại sao ở đây lại có sư tử hả!”
Mọi người cùng nhìn Thiệu Dục Tân.
Lăng Huyền Sương đứng tránh ra một chút, “Không phải ngươi bảo chúng nó đi vòng qua cửa thành phía nam sao?”
Thiệu Dục Tân đứng dậy đi đón tuyết sư, “Ngươi nghĩ câu nào ta nói chúng nó cũng nghe hiểu hết được sao?”
Lăng Huyền Sương: “…”
...
Danh sách chương