“Nhị ca, ” Lăng Huyền Dạ cưỡi ngựa đi ở bên cạnh Lăng Huyền Uyên, liếc mắt một cái về phía sau đầu, “Có mấy môn phái đã bắt đầu có lời oán hận, chê chúng ta đi đường quá chậm.”
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng khuỷu tay đã khỏi hẳn, Lăng Huyền Kỳ đã hết chịu nổi Lăng Huyền Sương mà vọt ra cưỡi ngựa khinh thường nói: “Chậm chính là bọn họ đi, vào lúc độc phát mỗi ngày bọn họ có thể đi được bao nhanh?”
Lăng Huyền Dạ nói: “Bọn họ sao mà không biết đạo lý này, hơn nữa không dám đắc tội Ngự Kiếm sơn trang chúng ta, lúc này mới nghị luận ở sau lưng, nhưng không dám tìm Nhị ca đưa ra yêu cầu muốn tăng nhanh tốc độ.”
Năm gần đây sức ảnh hưởng từ Ngự Kiếm sơn trang càng lúc càng lớn, tuy vị trí ở trên giang hồ không nằm trong đệ nhất đệ nhị, nhưng rất nhiều môn phái trong chốn võ lâm gặp chuyện thường lấy Ngự Kiếm sơn trang như Thiên Lôi sai đâu đánh đó cũng đã thành thói quen khó mà nói rõ.
“Vậy không cần để ý tới, đây vốn không phải chuyện ép buộc.” Lăng Huyền Uyên nói, “Lạc Trần Nguyên khó tìm hơn nữa, tuyệt đối cũng không mất tới trăm ngày, mà còn đủ thời gian cho Thiệu Dục Tân cứu người, tất cả chúng ta cứ bình tĩnh là được.”
“Bọn họ không dám cùng Nhị ca nói thẳng chỉ sợ còn một nguyên nhân khác, ” Lăng Huyền Thư cười nói, “Nghe nói Thiệu nguyên chủ cũng không phải là một người thích nói chuyện, may ra thì hắn sẽ cho Ngự Kiếm sơn trang cùng Nhị ca mấy phần mặt mũi, còn người ngoài thì khó mà nói.”
Lăng Tiểu Vụ từ phía sau chạy tới, nói với Lăng Huyền Thư: “Tam Thiếu gia, Đại thiếu gia gọi ngài.”
Lăng Huyền Thư đáp một tiếng được, thoáng nhường ra đường đi ghìm ngựa đứng chờ, đợi cho xe ngựa Lăng Huyền Sương lại đây, mới chạy chầm chậm ở bên cạnh xe ngựa cùng hắn vừa đi vừa nói chuyện, “Gọi ta có chuyện gì?”
Lăng Huyền Sương thò đầu ra từ bên trong cửa sổ nhỏ của xe ngựa, “Ta nghe Tiểu Tuyết cùng Tiểu Vụ nói, Yến lâu chủ của ngươi, cũng không nói một tiếng theo sát ở phía sau đó.”
“Bọn họ có hai tên đệ tử đắc lực bị trúng độc, có đi theo cũng không kỳ quái gì hết.” Lăng Huyền Thư nghiêm nghị, “Có chỗ ta muốn sửa lại một cái, y không phải là của ta.”
“Loại chuyện đó đừng để ý tới nữa.” Lăng Huyền Sương vung vung tay, “Hắn theo cũng không phải trọng điểm, trọng điểm đó là, nghe nói có mấy môn phái đang trách cứ hắn nặng nề, nói hắn nói lung tung hại tính mạng người ta. Tốt xấu gì thì đã cùng ngươi từng có một đoạn tình, ngươi nhẫn tâm nhìn y chịu oan ức hay sao?”
Lăng Huyền Thư nhức đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, “Một, ta với hắn chưa từng có tình gì hết, nếu ta là đệ ruột huynh, huynh cũng đừng tung lời đồn nhảm về đệ đệ; Hai, ta không cảm thấy y bị ủy khuất, mấy câu nói đó thật sự ra từ miệng y, người nghe y dẫn dắt bị làm mất mạng, y nghe vài câu chỉ trích cũng là phải.”
Lăng Huyền Sương làm ra biểu cảm vô cùng đau đớn, “Sao ngươi nhẫn tâm như vậy! Y coi trọng ngươi thực sự là do kiếp trước thiếu nợ ngươi!” Sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh về trạng thái không biểu cảm, “Không muốn đề cập tới chuyện ngươi là đệ đệ với ta, là vì ngươi chưa bao giờ xem ta là ca ca ruột!”
“Lời này cũng từ trong lương tâm sâu thẳm của huynh còn nói đến lẽ thẳng khí hùng, ” Lăng Huyền Thư thúc ngựa chạy đi, “Huynh không đi hát hí khúc thật đúng là khuất tài.” (1)
(1): Có tài mà không phát huy được
Đường đi về hướng Lạc Trần Nguyên có phần xa xôi, bọn họ đã ngủ mấy đêm ngoài trời, ngày hôm đó cũng không ngoại lệ, mặt trời vừa rơi xuống núi, Lăng Huyền Uyên liền hạ lệnh để người Ngự Kiếm sơn trang đóng quân nghỉ ngơi, chuẩn bị bữa tối.
Bọn họ dừng lại, người cùng đi ở phía sau tự nhiên cũng ngừng theo, tất cả mọi người bắt đầu vội vàng nhóm lửa.
Lăng Huyền Thư đi vòng vài vòng tại chỗ, trong lòng cuối cùng cũng có chỗ không bỏ xuống được, quay đầu đi.
“Thiệt cho ngươi còn mặt dày đi theo, nếu không do ngươi tự cho mình thông minh nói bậy, làm sao sẽ không công hại chết tính mạng nhiều ngươi như vậy?”
Xa xa truyền đến tiếng la hét, Lăng Huyền Thư ngóng về phía đó, hình như có không ít người, liền đi tới.
“Cách đó không phải ngươi nói ra sao, tại sao không cho đệ tử môn hạ của ngươi ra thử?”
“Ngươi cố ý dùng đệ tử phái khác thí nghiệm thay cho Phi Vũ lâu, sẽ chắc chắn hơn đúng không?”
“Đủ rồi!” Yến Thanh Tiêu tức giận hét một tiếng, “Ta cũng đang vì mọi người nghĩ cách, lẽ nào ta biết trước bọn họ sẽ mất mạng còn để bọn họ đi thử sao? Người chết rõ ràng là do các ngươi rất sợ chết mới trong lúc chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn thì vội vã giải độc, tại sao xảy ra nhân mạng thì muốn quăng đến trên đầu của ta?”
Bước chân Lăng Huyền Thư hơi dừng một lát, rồi lại đi nhanh hơn trước.
“Này! Không xin lỗi thì cũng được thôi, còn cãi chày cãi cối!”
“Đúng vậy, nếu hôm nay không giáo huấn y, y sẽ không biết trời cao đất rộng là gì!”
“Các huynh đệ, lên cho ta!”
Mắt thấy một quyền bí mật mang theo thế gió đang muốn đập đến trước mặt mình, Yến Thanh Tiêu trong lòng nổi giận, hận không thể giết người cho hả giận. Y từ trước đến giờ tùy tính mà làm, nghĩ ra là làm, giơ tay thành chưởng, càng dẫn theo mười phần nội lực, nhắm người vừa rồi đánh qua.
Đoàn người vây xem chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua bên cạnh, người vung quyền với Yến Thanh Tiêu đã nhiều hơn một người.
Lăng Huyền Thư đỡ vững một quyền đang nhắm vào Yến Thanh Tiêu, cùng lúc làm hết sức không để người khác phát hiện gã đang hóa giải một chưởng của Yến Thanh Tiêu, ngăn y ở phía sau hắn, nói với người vung quyền nói: “Hách bang chủ, có lời gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, hãy xem ở mặt mũi của ta, không nên dùng võ được chứ?”
Yến Thanh Tiêu ở sau lưng hắn hừ một tiếng, hơi xoay người, hiển nhiên không muốn nhận ân tình từ hắn.
Hách bang chủ nọ nói: “Mặt mũi Lăng Tam thiếu Hách mỗ ta tất nhiên sẽ phải cho, nhưng người này hại chết vài tên đệ tử của ta, lại không chịu nhận sai, cũng xin nhờ Lăng Tam thiếu vì chúng ta nói vài lẽ phải!”
Bên cạnh lại có hai người kêu đúng, gây ra bốn phía rất nhiều người đáp lời.
Lăng Huyền Thư nhận ra giọng hai người nọ, là người vừa mới cùng Hách bang chủ chất vấn Yến Thanh Tiêu, nhớ ra phân biệt là người của Tàng Long Phong cùng Tần môn chủ, một người tên là Vạn Trung, một người tên là Tào Nghĩa. Lăng Huyền Thư ôm quyền với hai người nọ, nói: “Nhận được Hác bang chủ, Vạn Phong chủ cùng Tào môn chủ để mắt, vậy tại hạ liền không ngại nói một chút những gì đã thấy.”
Môn phái của mấy người họ không tính là lớn, không ngờ sẽ được Lăng Huyền Thư nhớ ra thân phận cùng họ tên của bọn họ, sắc mặt không khỏi hòa hoãn không ít.
Yến Thanh Tiêu ra sức kéo gã, “Không cần ngươi ở đây nhiều chuyện, nếu ngươi muốn giúp bọn họ, ra tay thẳng với ta là được.”
Lăng Huyền Thư bị y kéo làm cho lảo đảo hai bước, nhíu nhíu mày.
Hách bang chủ xì một tiếng, “Thật là nóng nảy!”
Lăng Huyền Thư giơ tay ra hiệu mọi người đừng có cãi vã nữa, nói: “Căn nguyên việc này, hẳn do Ẩm huyết giáo làm hại, nên không thể trách Phi Vũ lâu. Ta tin tưởng thái độ làm người của Yến lâu chủ, cũng không phải y có ý định hại người, cũng không phải muốn người ngoài thay y thí nghiệm, là vì nội công Phi Vũ lâu là dòng Âm nhu, y cũng chỉ có một loại nội công này, cũng không rành về cầu người, lúc này mới chậm chạp không cho đệ tử môn hạ thử giải độc.”
Yến Thanh Tiêu tuy không lạ thèm hắn giúp đỡ, nhưng không muốn thừa nhận hắn đang nói thật cũng không được, lệ khí trong mắt rốt cuộc mới hơi thu về.
Có điều khi nghe Lăng Huyền Thư nói vậy, những người kia lại không quá vui, tuy biết rõ hắn nói có lý, nhưng vẫn còn muốn hỏi có phải hắn đang thiên vị hay không.
Lăng Huyền Thư không chờ bọn họ mở miệng, liền nói với Yến Thanh Tiêu: “Nhưng Yến lâu chủ cũng có chỗ không đúng, người chết là chuyện lớn, bất kể thế nào cũng phải tôn trọng mới đúng. Yến lâu chủ, ngươi hãy gửi lời xin lỗi đến người đã chết đi.” Nếu chỉ vậy thì sẽ không phải xin lỗi những kẻ còn sống đang ở chỗ này.
Yến Thanh Tiêu trừng hắn, hiển nhiên không muốn.
Lăng Huyền Thư nháy mắt với y, còn không mau lên!
Yến Thanh Tiêu tâm không cam tình không nguyện cắn răng, ôm quyền nhìn lên trên trời, nhưng ngay cả một câu cũng không nói.
Đám người Hách bang chủ tất nhiên sẽ cực kỳ bất mãn với loại thái độ này của hắn, đang muốn mở miệng tiếp, lại nghe Lăng Huyền Thư nói: “Được rồi được rồi đến đây thôi, nếu song phương đều có chỗ không đúng, Yến lâu chủ cũng đã xin lỗi, ta thấy việc này cũng nên quên đi thôi. Các vị nên sớm nghỉ ngơi một chút, đừng có lãng phí tinh lực nữa.”
Thế nhân đều muốn mua Ngự Kiếm sơn trang mấy phần mặt mũi, đám người Hách bang chủ tuy có cảm thấy Lăng Huyền Thư lần này hòa giải vẫn chưa công bằng, nhưng không có gì để nói nữa, từng người phất tay áo tản ra.
Người ngoài đều đi xa, Yến Thanh Tiêu mới lạnh giọng nói với Lăng Huyền Thư: “Đã nói nếu gặp ta thì ngươi phải đi đường vòng rồi, tại sao ngươi còn để ý mấy chuyện không đâu này?”
Lăng Huyền Thư thở một hơi, chậm rãi đi tới một cây đại thụ, đỡ thân cây nhẹ giọng ho.
Yến Thanh Tiêu đề phòng mà nhìn hắn, “Ngươi lại muốn làm gì?”
Lăng Huyền Thư ho một trận, thật vất vả điều hoà hô hấp, “Ta không ngờ một chưởng vừa rồi ngươi dùng toàn lực.”
Yến Thanh Tiêu ngẩn ra, “Ngươi bị thương? Bị ta đả thương?”
“Ừ, ” Lăng Huyền Thư nói, “Chỉ là tiểu thương, không có gì quan trọng, ngươi không cần để trong lòng.”
Yến Thanh Tiêu chợt cười to lên, “Ta đương nhiên sẽ không để trong lòng, nếu muốn để trong lòng, cũng phải hối hận tại sao vừa rồi không dùng một chưởng đánh chết nhà ngươi.”
Lăng Huyền Thư: “…” Tại sao ta phải giúp? Bị Lăng Huyền Thư nhìn chằm chằm hồi lâu, Yến Thanh Tiêu mới cảm giác mình đã cười trên sự đau khổ của người khác, không tự nhiên nói: “Ta không cần ngươi giúp ta, ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ cảm kích ngươi.”
Lăng Huyền Thư gật đầu, “Do ta nhiều chuyện, từ trước đến giờ chỉ có Yến lâu chủ thích bắt nạt người, nào có chuyện ngươi để cho người khác bắt nạt đi.”
Yến Thanh Tiêu dào dạt hứng thú mà nhìn hắn, “Ngươi sợ ta bị người khác bắt nạt cho nên mới đến?”
“Ta chỉ nghe nói ngươi cùng người khác xảy ra tranh chấp, sợ rằng lấy tính tình của ngươi sẽ một lời bất hòa liền cùng người ta ra tay đánh nhau cho nên mới đến.” Lăng Huyền Thư nói, “Bây giờ nghĩ lại điều ta lo lắng không phải là không có đạo lý, tốt xấu gì thì cũng cứu được một cái mạng.”
Yến Thanh Tiêu cầm quyền, “Ta thích giết người thì giết người, liên quan gì tới ngươi?”
“Ngươi muốn giết người thì đừng ở trong lúc có người Ngự Kiếm sơn trang ở đây, bằng không thì ngươi cũng biết bọn họ ắt sẽ tìm Nhị ca ta phân xử, ” Lăng Huyền Thư gằn từng chữ một, “Không muốn thêm phiền phức cho Ngự Kiếm sơn trang.”
“Tuy ta rất muốn vỗ tay vì ngươi, ” Lăng Huyền Sương chậm rãi đi tới, “Nhưng mà lý do đường hoàng kiểu này, ngươi lừa quỷ hả?”
Yến Thanh Tiêu: “…” Có phải là có chỗ nào không đúng?
Biết hắn đã đến thì sẽ không có chuyện tốt, Lăng Huyền Thư nghênh đón nói: “Đại ca, ta đói bụng, chúng ta trở về đi.”
Lăng Huyền Sương đẩy hắn ra, nói với Yến Thanh Tiêu: “Nó là nhớ ngươi, lại không chịu thừa nhận!”
“Ta bị hắn đả thương, cần nghỉ ngơi, ” Lăng Huyền Thư kéo hắn, “Đi thôi.”
Ánh mắt Lăng Huyền Sương theo bản năng mà dời xuống dưới, “Y rốt cuột quyết định muốn phế bỏ ngươi?”
Lăng Huyền Thư: “…”
Yến Thanh Tiêu: “…” Quả nhiên người Lăng gia đều đáng chết!
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng khuỷu tay đã khỏi hẳn, Lăng Huyền Kỳ đã hết chịu nổi Lăng Huyền Sương mà vọt ra cưỡi ngựa khinh thường nói: “Chậm chính là bọn họ đi, vào lúc độc phát mỗi ngày bọn họ có thể đi được bao nhanh?”
Lăng Huyền Dạ nói: “Bọn họ sao mà không biết đạo lý này, hơn nữa không dám đắc tội Ngự Kiếm sơn trang chúng ta, lúc này mới nghị luận ở sau lưng, nhưng không dám tìm Nhị ca đưa ra yêu cầu muốn tăng nhanh tốc độ.”
Năm gần đây sức ảnh hưởng từ Ngự Kiếm sơn trang càng lúc càng lớn, tuy vị trí ở trên giang hồ không nằm trong đệ nhất đệ nhị, nhưng rất nhiều môn phái trong chốn võ lâm gặp chuyện thường lấy Ngự Kiếm sơn trang như Thiên Lôi sai đâu đánh đó cũng đã thành thói quen khó mà nói rõ.
“Vậy không cần để ý tới, đây vốn không phải chuyện ép buộc.” Lăng Huyền Uyên nói, “Lạc Trần Nguyên khó tìm hơn nữa, tuyệt đối cũng không mất tới trăm ngày, mà còn đủ thời gian cho Thiệu Dục Tân cứu người, tất cả chúng ta cứ bình tĩnh là được.”
“Bọn họ không dám cùng Nhị ca nói thẳng chỉ sợ còn một nguyên nhân khác, ” Lăng Huyền Thư cười nói, “Nghe nói Thiệu nguyên chủ cũng không phải là một người thích nói chuyện, may ra thì hắn sẽ cho Ngự Kiếm sơn trang cùng Nhị ca mấy phần mặt mũi, còn người ngoài thì khó mà nói.”
Lăng Tiểu Vụ từ phía sau chạy tới, nói với Lăng Huyền Thư: “Tam Thiếu gia, Đại thiếu gia gọi ngài.”
Lăng Huyền Thư đáp một tiếng được, thoáng nhường ra đường đi ghìm ngựa đứng chờ, đợi cho xe ngựa Lăng Huyền Sương lại đây, mới chạy chầm chậm ở bên cạnh xe ngựa cùng hắn vừa đi vừa nói chuyện, “Gọi ta có chuyện gì?”
Lăng Huyền Sương thò đầu ra từ bên trong cửa sổ nhỏ của xe ngựa, “Ta nghe Tiểu Tuyết cùng Tiểu Vụ nói, Yến lâu chủ của ngươi, cũng không nói một tiếng theo sát ở phía sau đó.”
“Bọn họ có hai tên đệ tử đắc lực bị trúng độc, có đi theo cũng không kỳ quái gì hết.” Lăng Huyền Thư nghiêm nghị, “Có chỗ ta muốn sửa lại một cái, y không phải là của ta.”
“Loại chuyện đó đừng để ý tới nữa.” Lăng Huyền Sương vung vung tay, “Hắn theo cũng không phải trọng điểm, trọng điểm đó là, nghe nói có mấy môn phái đang trách cứ hắn nặng nề, nói hắn nói lung tung hại tính mạng người ta. Tốt xấu gì thì đã cùng ngươi từng có một đoạn tình, ngươi nhẫn tâm nhìn y chịu oan ức hay sao?”
Lăng Huyền Thư nhức đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, “Một, ta với hắn chưa từng có tình gì hết, nếu ta là đệ ruột huynh, huynh cũng đừng tung lời đồn nhảm về đệ đệ; Hai, ta không cảm thấy y bị ủy khuất, mấy câu nói đó thật sự ra từ miệng y, người nghe y dẫn dắt bị làm mất mạng, y nghe vài câu chỉ trích cũng là phải.”
Lăng Huyền Sương làm ra biểu cảm vô cùng đau đớn, “Sao ngươi nhẫn tâm như vậy! Y coi trọng ngươi thực sự là do kiếp trước thiếu nợ ngươi!” Sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh về trạng thái không biểu cảm, “Không muốn đề cập tới chuyện ngươi là đệ đệ với ta, là vì ngươi chưa bao giờ xem ta là ca ca ruột!”
“Lời này cũng từ trong lương tâm sâu thẳm của huynh còn nói đến lẽ thẳng khí hùng, ” Lăng Huyền Thư thúc ngựa chạy đi, “Huynh không đi hát hí khúc thật đúng là khuất tài.” (1)
(1): Có tài mà không phát huy được
Đường đi về hướng Lạc Trần Nguyên có phần xa xôi, bọn họ đã ngủ mấy đêm ngoài trời, ngày hôm đó cũng không ngoại lệ, mặt trời vừa rơi xuống núi, Lăng Huyền Uyên liền hạ lệnh để người Ngự Kiếm sơn trang đóng quân nghỉ ngơi, chuẩn bị bữa tối.
Bọn họ dừng lại, người cùng đi ở phía sau tự nhiên cũng ngừng theo, tất cả mọi người bắt đầu vội vàng nhóm lửa.
Lăng Huyền Thư đi vòng vài vòng tại chỗ, trong lòng cuối cùng cũng có chỗ không bỏ xuống được, quay đầu đi.
“Thiệt cho ngươi còn mặt dày đi theo, nếu không do ngươi tự cho mình thông minh nói bậy, làm sao sẽ không công hại chết tính mạng nhiều ngươi như vậy?”
Xa xa truyền đến tiếng la hét, Lăng Huyền Thư ngóng về phía đó, hình như có không ít người, liền đi tới.
“Cách đó không phải ngươi nói ra sao, tại sao không cho đệ tử môn hạ của ngươi ra thử?”
“Ngươi cố ý dùng đệ tử phái khác thí nghiệm thay cho Phi Vũ lâu, sẽ chắc chắn hơn đúng không?”
“Đủ rồi!” Yến Thanh Tiêu tức giận hét một tiếng, “Ta cũng đang vì mọi người nghĩ cách, lẽ nào ta biết trước bọn họ sẽ mất mạng còn để bọn họ đi thử sao? Người chết rõ ràng là do các ngươi rất sợ chết mới trong lúc chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn thì vội vã giải độc, tại sao xảy ra nhân mạng thì muốn quăng đến trên đầu của ta?”
Bước chân Lăng Huyền Thư hơi dừng một lát, rồi lại đi nhanh hơn trước.
“Này! Không xin lỗi thì cũng được thôi, còn cãi chày cãi cối!”
“Đúng vậy, nếu hôm nay không giáo huấn y, y sẽ không biết trời cao đất rộng là gì!”
“Các huynh đệ, lên cho ta!”
Mắt thấy một quyền bí mật mang theo thế gió đang muốn đập đến trước mặt mình, Yến Thanh Tiêu trong lòng nổi giận, hận không thể giết người cho hả giận. Y từ trước đến giờ tùy tính mà làm, nghĩ ra là làm, giơ tay thành chưởng, càng dẫn theo mười phần nội lực, nhắm người vừa rồi đánh qua.
Đoàn người vây xem chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua bên cạnh, người vung quyền với Yến Thanh Tiêu đã nhiều hơn một người.
Lăng Huyền Thư đỡ vững một quyền đang nhắm vào Yến Thanh Tiêu, cùng lúc làm hết sức không để người khác phát hiện gã đang hóa giải một chưởng của Yến Thanh Tiêu, ngăn y ở phía sau hắn, nói với người vung quyền nói: “Hách bang chủ, có lời gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, hãy xem ở mặt mũi của ta, không nên dùng võ được chứ?”
Yến Thanh Tiêu ở sau lưng hắn hừ một tiếng, hơi xoay người, hiển nhiên không muốn nhận ân tình từ hắn.
Hách bang chủ nọ nói: “Mặt mũi Lăng Tam thiếu Hách mỗ ta tất nhiên sẽ phải cho, nhưng người này hại chết vài tên đệ tử của ta, lại không chịu nhận sai, cũng xin nhờ Lăng Tam thiếu vì chúng ta nói vài lẽ phải!”
Bên cạnh lại có hai người kêu đúng, gây ra bốn phía rất nhiều người đáp lời.
Lăng Huyền Thư nhận ra giọng hai người nọ, là người vừa mới cùng Hách bang chủ chất vấn Yến Thanh Tiêu, nhớ ra phân biệt là người của Tàng Long Phong cùng Tần môn chủ, một người tên là Vạn Trung, một người tên là Tào Nghĩa. Lăng Huyền Thư ôm quyền với hai người nọ, nói: “Nhận được Hác bang chủ, Vạn Phong chủ cùng Tào môn chủ để mắt, vậy tại hạ liền không ngại nói một chút những gì đã thấy.”
Môn phái của mấy người họ không tính là lớn, không ngờ sẽ được Lăng Huyền Thư nhớ ra thân phận cùng họ tên của bọn họ, sắc mặt không khỏi hòa hoãn không ít.
Yến Thanh Tiêu ra sức kéo gã, “Không cần ngươi ở đây nhiều chuyện, nếu ngươi muốn giúp bọn họ, ra tay thẳng với ta là được.”
Lăng Huyền Thư bị y kéo làm cho lảo đảo hai bước, nhíu nhíu mày.
Hách bang chủ xì một tiếng, “Thật là nóng nảy!”
Lăng Huyền Thư giơ tay ra hiệu mọi người đừng có cãi vã nữa, nói: “Căn nguyên việc này, hẳn do Ẩm huyết giáo làm hại, nên không thể trách Phi Vũ lâu. Ta tin tưởng thái độ làm người của Yến lâu chủ, cũng không phải y có ý định hại người, cũng không phải muốn người ngoài thay y thí nghiệm, là vì nội công Phi Vũ lâu là dòng Âm nhu, y cũng chỉ có một loại nội công này, cũng không rành về cầu người, lúc này mới chậm chạp không cho đệ tử môn hạ thử giải độc.”
Yến Thanh Tiêu tuy không lạ thèm hắn giúp đỡ, nhưng không muốn thừa nhận hắn đang nói thật cũng không được, lệ khí trong mắt rốt cuộc mới hơi thu về.
Có điều khi nghe Lăng Huyền Thư nói vậy, những người kia lại không quá vui, tuy biết rõ hắn nói có lý, nhưng vẫn còn muốn hỏi có phải hắn đang thiên vị hay không.
Lăng Huyền Thư không chờ bọn họ mở miệng, liền nói với Yến Thanh Tiêu: “Nhưng Yến lâu chủ cũng có chỗ không đúng, người chết là chuyện lớn, bất kể thế nào cũng phải tôn trọng mới đúng. Yến lâu chủ, ngươi hãy gửi lời xin lỗi đến người đã chết đi.” Nếu chỉ vậy thì sẽ không phải xin lỗi những kẻ còn sống đang ở chỗ này.
Yến Thanh Tiêu trừng hắn, hiển nhiên không muốn.
Lăng Huyền Thư nháy mắt với y, còn không mau lên!
Yến Thanh Tiêu tâm không cam tình không nguyện cắn răng, ôm quyền nhìn lên trên trời, nhưng ngay cả một câu cũng không nói.
Đám người Hách bang chủ tất nhiên sẽ cực kỳ bất mãn với loại thái độ này của hắn, đang muốn mở miệng tiếp, lại nghe Lăng Huyền Thư nói: “Được rồi được rồi đến đây thôi, nếu song phương đều có chỗ không đúng, Yến lâu chủ cũng đã xin lỗi, ta thấy việc này cũng nên quên đi thôi. Các vị nên sớm nghỉ ngơi một chút, đừng có lãng phí tinh lực nữa.”
Thế nhân đều muốn mua Ngự Kiếm sơn trang mấy phần mặt mũi, đám người Hách bang chủ tuy có cảm thấy Lăng Huyền Thư lần này hòa giải vẫn chưa công bằng, nhưng không có gì để nói nữa, từng người phất tay áo tản ra.
Người ngoài đều đi xa, Yến Thanh Tiêu mới lạnh giọng nói với Lăng Huyền Thư: “Đã nói nếu gặp ta thì ngươi phải đi đường vòng rồi, tại sao ngươi còn để ý mấy chuyện không đâu này?”
Lăng Huyền Thư thở một hơi, chậm rãi đi tới một cây đại thụ, đỡ thân cây nhẹ giọng ho.
Yến Thanh Tiêu đề phòng mà nhìn hắn, “Ngươi lại muốn làm gì?”
Lăng Huyền Thư ho một trận, thật vất vả điều hoà hô hấp, “Ta không ngờ một chưởng vừa rồi ngươi dùng toàn lực.”
Yến Thanh Tiêu ngẩn ra, “Ngươi bị thương? Bị ta đả thương?”
“Ừ, ” Lăng Huyền Thư nói, “Chỉ là tiểu thương, không có gì quan trọng, ngươi không cần để trong lòng.”
Yến Thanh Tiêu chợt cười to lên, “Ta đương nhiên sẽ không để trong lòng, nếu muốn để trong lòng, cũng phải hối hận tại sao vừa rồi không dùng một chưởng đánh chết nhà ngươi.”
Lăng Huyền Thư: “…” Tại sao ta phải giúp? Bị Lăng Huyền Thư nhìn chằm chằm hồi lâu, Yến Thanh Tiêu mới cảm giác mình đã cười trên sự đau khổ của người khác, không tự nhiên nói: “Ta không cần ngươi giúp ta, ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ cảm kích ngươi.”
Lăng Huyền Thư gật đầu, “Do ta nhiều chuyện, từ trước đến giờ chỉ có Yến lâu chủ thích bắt nạt người, nào có chuyện ngươi để cho người khác bắt nạt đi.”
Yến Thanh Tiêu dào dạt hứng thú mà nhìn hắn, “Ngươi sợ ta bị người khác bắt nạt cho nên mới đến?”
“Ta chỉ nghe nói ngươi cùng người khác xảy ra tranh chấp, sợ rằng lấy tính tình của ngươi sẽ một lời bất hòa liền cùng người ta ra tay đánh nhau cho nên mới đến.” Lăng Huyền Thư nói, “Bây giờ nghĩ lại điều ta lo lắng không phải là không có đạo lý, tốt xấu gì thì cũng cứu được một cái mạng.”
Yến Thanh Tiêu cầm quyền, “Ta thích giết người thì giết người, liên quan gì tới ngươi?”
“Ngươi muốn giết người thì đừng ở trong lúc có người Ngự Kiếm sơn trang ở đây, bằng không thì ngươi cũng biết bọn họ ắt sẽ tìm Nhị ca ta phân xử, ” Lăng Huyền Thư gằn từng chữ một, “Không muốn thêm phiền phức cho Ngự Kiếm sơn trang.”
“Tuy ta rất muốn vỗ tay vì ngươi, ” Lăng Huyền Sương chậm rãi đi tới, “Nhưng mà lý do đường hoàng kiểu này, ngươi lừa quỷ hả?”
Yến Thanh Tiêu: “…” Có phải là có chỗ nào không đúng?
Biết hắn đã đến thì sẽ không có chuyện tốt, Lăng Huyền Thư nghênh đón nói: “Đại ca, ta đói bụng, chúng ta trở về đi.”
Lăng Huyền Sương đẩy hắn ra, nói với Yến Thanh Tiêu: “Nó là nhớ ngươi, lại không chịu thừa nhận!”
“Ta bị hắn đả thương, cần nghỉ ngơi, ” Lăng Huyền Thư kéo hắn, “Đi thôi.”
Ánh mắt Lăng Huyền Sương theo bản năng mà dời xuống dưới, “Y rốt cuột quyết định muốn phế bỏ ngươi?”
Lăng Huyền Thư: “…”
Yến Thanh Tiêu: “…” Quả nhiên người Lăng gia đều đáng chết!
Danh sách chương