“…” Mộ Dung Liên không trả lời ngay, đầu tiên chậm rãi trợn mắt, sau đó đầu cũng không quay, nhìn khoảng đất trống trước mặt, cười nói: “Vậy Hi Hòa quân cứ chờ trở mặt với bản vương đi.”
Cách tự xưng đã thay đổi, rõ ràng đang lôi huyết thống vương tộc ra đè đầu Mặc Tức.
Mặc Tức cũng thừa biết thế, sắc mặt càng thêm buốt giá, khí chất quanh thân khiến người người khiếp sợ. Đại điện lặng thinh chốc lát, không ai dám hó hé tiếng nào, cuối cùng Mặc Tức mới mở miệng.
“Ngươi nên nhớ, Cố Mang thân mang vô số bí mật và nợ máu, đã vì tư dục của chính ngươi mà xảy ra chuyện trong tay ngươi.”
Mặc Tức khựng lại, ánh mắt sa sầm, như băng đá vỡ vụn: “Người này, ta sẽ không nhường cho ngươi. Nếu Vọng Thư quân vẫn muốn chỉ giáo, ta sẽ rửa mắt chờ xem.”
“Ngươi —!”
Một người là vua kế vị, một người là thống soái quân đoàn, lúc này bốn mắt nhìn nhau, tưởng chừng xẹt điện tóe lửa.
Da mặt nhợt nhạt của Mộ Dung Liên tái đi, động tác nghiến răng nghiến lợi trông càng thêm dọa người, gã căm tức cắn răng một hồi rồi chợt phá lên cười: “Được lắm!”
“…”
“Ngươi còn dám nói ngươi sẽ không che chở y? Ngươi còn dám nói ngươi hận y?” Con ngươi sáng bóng của Mộ Dung Liên chớp lóe, nụ cười bỗng dưng trở nên méo mó: “Mặc Tức, bản thân ngươi có nhận ra không vậy? Những lời hôm nay ngươi nói với bản vương, quả thật giống hệt năm đó ngươi thất thế, Cố Mang chắn trước mặt ngươi che chở cho ngươi đã nói đấy!”
Mặc Tức bình tĩnh nhìn gã, một ít cảm xúc khó tả thoáng hiện trên mặt.
“Ngươi vốn dĩ không hận được Cố Mang, hôm nay giao y cho ngươi, ngày nào đó chắc chắn Trọng Hoa sẽ xảy ra chuyện!”
“…”
Bỗng nhiên, Mặc Tức cũng bật cười.
Nụ cười của hắn anh tuấn đến mức tưởng chừng như hư ảo, sắc mặt lại lạnh như tiền: “Cố Mang che chở ta cái gì? … Ta chỉ biết y để lại một vết sẹo vĩnh viễn không thể phai mờ trên ngực ta, ta chỉ nhớ y từng muốn lấy mạng ta.”
“Ta hận y.” Cuối cùng, Mặc Tức bình thản nói, đáy mắt như từng đổ một trận tuyết giá lạnh: “Ngươi nói y từng che chở ta, xin lỗi, Vọng Thư quân, đó là chuyện của đời kiếp nào rồi. Bổn soái nhớ không rõ.”
Dứt lời, hắn xoay người, quỳ một gối trước vương tọa, hàng mi khẽ buông.
“Quân thượng, ở Trọng Hoa, không ai hiểu rõ pháp thuật của Cố Mang hơn thần, hơn nữa cũng do Vọng Thư quân giám sát sơ suất nên mới xảy ra tai vạ hôm nay. Kính mong Quân thượng cho phép thần bắt y về phủ, quản giáo nghiêm ngặt.”
Mộ Dung Liên quay phắt đầu lại, rít lên: “Mặc Tức, tại sao ngươi vừa trở về đã dốc hết tâm sức muốn bảo vệ y! Rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì!”
Mặc Tức không để ý đến gã nữa.
Quân thượng đăm chiêu một lát, đang định mở miệng, chợt có một vị đội trưởng cấm vệ quân chạy tới trước cửa, hối hả nói vài câu với thị quan truyền lệnh. Thị quan tức thì biến sắc, đi nhanh đến trước điện: “Quân thượng, trong thành cấp báo!”
Quân thượng suýt đạp bàn: “Vụ thứ hai của đêm nay rồi, lại chuyện gì nữa?”
Thị quan tái mặt nói: “Lầu Hồng Nhan ở thành Bắc xảy ra án mạng, gần như tất cả xướng kỹ và khách quan trong lầu đều bỏ mạng, ngay cả, ngay cả Ngu đại nhân của đài Thừa Thiên cũng…”
“Cái gì?!”
Chúng thần nghe mà hãi hùng.
Quân thượng cũng bật dậy khỏi vương tọa, trợn to mắt: “Là kẻ nào làm!!”
“Không, không biết ạ… Lúc cấm vệ quân phát hiện tình hình ở lầu Hồng Nhan không ổn, hung thủ đã trốn mất rồi, còn để, để lại một câu trên tường…”
“Câu gì?!”
Thị quan chưa hết hoảng sợ, lắp ba lắp bắp: “Bỉ, bỉ nhân cô tịch, thành nạp thê thiếp.” (Kẻ hèn này cô độc quá, thật lòng muốn nạp thê thiếp)
“Bỉ nhân cô tịch, thành nạp thê thiếp?” Quân thượng đọc hai lần, giận dữ mắng: “Cái vớ vẩn gì đây, thằng ế vợ nào khùng thế, viết mấy lời này rồi giết một đống người, rốt cuộc muốn giết người hay muốn đàn bà?” Dừng một lát, hắn càng cáu giận hơn: “Còn manh mối nào khác không?!”
“Tạm, tạm thời không có.”
Quân thượng lại mắng câu cửa miệng của mình: “Phế vật!!”
Tựa vào vương tọa nghỉ mệt một hồi, Quân thượng giật giật lông mi, liếc nhìn Mặc Tức và Mộ Dung Liên, trong lòng chợt nảy ra một kế.
“Chuyện Cố Mang tạm thời gác lại.” Quân thượng chậm rãi ngồi thẳng dậy, nói.
Vụ án lầu Hồng Nhan tuy đến không đúng lúc, nhưng xác thực có thể lấy ra lợi dụng. Dù gì hai người cãi nhau trước điện giành Cố Mang, một người có quan hệ huyết thống, một người là trọng thần, từ chối người nào cũng không tốt. Bây giờ xảy ra chuyện này, vừa khéo giúp hắn đỡ bớt việc.
“Đế đô vương thành lại để xảy ra huyết án thế này, quả thật không thể chấp nhận nổi. Cô lệnh cho hai khanh lập tức đi tra án, ai bắt được hung thủ trước, thì cứ tới tìm cô đòi người.”
Mộ Dung Liên hỏi: “Nghe ý của Quân thượng, tức là muốn dùng Cố Mang làm quà thưởng?”
Quân thượng nhìn gã: “Các khanh vì báo thù mà giành giật tới mức này, sao hả, lẽ nào y không đủ tư cách?”
Mộ Dung Liên cười cười: “Đủ chứ. Có điều thần là vì báo thù, Hi Hòa quân vì cái gì thì không biết à nha.”
Mặc Tức: “…”
“Được rồi Mộ Dung Liên, Hi Hòa quân xưa nay luôn quân tử chính trực, khanh đừng vì chút thù riêng mà nói nhăng cuội nữa.” Quân thượng bực dọc phất tay cắt lời gã, sau đó chỉ vào Cố Mang ngủ say giữa trận pháp bảo hộ của đài Thần Nông, nói: “Hi Hòa quân, cô cũng muốn xem thử, khanh với Mộ Dung Liên ai có bản lĩnh hơn. Nếu khanh không ý kiến thì quyết định thế nhé.”
Mặc Tức nói: “Rõ.”
“Vậy bắt tay vào làm đi.” Quân thượng xoay chuỗi ngọc trong tay, nói: “Người nào thắng, người đó dẫn y đi.”
Thế là Cố Mang lơ ngơ lác ngác trở thành quà thưởng phá án của hai vị thần quân.
Có điều Mộ Dung Liên muốn y nếm mùi đau khổ.
Mặc Tức thì muốn y…
Quên đi, hắn cũng không biết thật sự đưa Cố Mang về phủ rồi, tiếp theo mình nên làm thế nào. Đây không phải là chuyện mà hắn nên suy xét lúc này.
Trong lầu Hồng Nhan, Mặc Tức mặc quân phục thống lĩnh cấm vệ quân màu đen, chắp tay mà đứng, im lặng nhìn chữ Thảo viết bằng máu trên tường.
(1) Chữ Thảo: một kiểu viết của thư pháp Trung Hoa, bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết nhanh, nổi tiếng khó đọc.
Theo lệnh của Quân thượng, nhóm dược tu đài Thần Nông đang ở trong lầu xử lý những thi thể te tua kia, còn hắn và Mộ Dung Liên được điều đến tra rõ chân tướng, truy bắt hung thủ.
“Kỹ nữ chết bốn mươi mốt người, khách chết ba mươi bảy người, cùng với bảy tạp dịch trong lầu.” Một dược tu đang báo cáo với Mặc Tức: “Ngoài ra qua đối chiếu danh sách, còn năm kỹ nữ bị mất tích.”
Mộ Dung Liên cũng đứng cạnh nghe, không khỏi nhíu mày: “Mất tích?”
“Vâng ạ.”
“Giết gần hết người trong lầu, ngay cả Ngu đại nhân cũng không may mắn thoát khỏi… Vậy năm kỹ nữ kia tất nhiên không phải tự bỏ trốn, tám phần mười là bị hung thủ bắt đi rồi.” Mộ Dung Liên suy tính: “Hung thủ chỉ bắt năm ả đó làm gì? Bắt về làm thê thiếp thật à?”
Mặc Tức đi tới bên cầu thang vấy máu, có vài dược tu đang xử lý xác của Ngu trưởng lão, thấy hắn thì vội vàng hành lễ: “Hi Hòa quân.”
“Ừ. Dấu vết pháp thuật trên người Ngu trưởng lão thế nào?”
“Hồi bẩm Hi Hòa quân, hình như là chú quyết hắc ma của nước Liệu, nhưng lại không giống hoàn toàn, ngài xem chỗ này nè.”
Một dược tu nói, vén một góc vải che thi thể lên cho Mặc Tức xem.
“Hai mắt của Ngu đại nhân bị móc ra, tim cũng bị khoét mất, máu thịt ở miệng vết thương thối rữa cực nhanh, không giống do vũ khí tầm thường gây nên, mà giống như…”
Mặc Tức cau mày nói tiếp: “Lệ quỷ ăn thịt người.”
“Đúng vậy, đích thực giống hệt dấu vết lệ quỷ ăn thịt người.”
Mặc Tức nhìn lướt qua thảm trạng của Ngu trưởng lão, hai lỗ mắt lõm xuống đã bắt đầu chảy nước đen, lỗ thủng ở ngực cũng thế. Nhưng lệ quỷ giết người thông thường thần chí không rõ, viết cái gì “Bỉ nhân cô tịch, thành nạp thê thiếp” lên tưởng chẳng giống tác phong của chúng nó chút nào.
Hắn suy tư một hồi, ánh mắt chậm rãi dời xuống, dừng trên bộ ngực máu thịt bấy nhầy của Ngu trưởng lão: “Thi thể những người khác cũng thế?”
Dược tu lật sổ, lắc đầu: “Không, chỉ có mười bảy người bị móc mắt và tim.”
“Đưa danh sách ta xem.”
Chết kiểu này đầu tiên là Ngu trưởng lão, tên những người sau Mặc Tức nhận không ra, nhưng bốn năm cái tên mà hắn nhận ra, xác thực đều của một vài tiểu công tử thế gia.
“Bị khoét tim đều là tu sĩ sao?”
“Vẫn chưa thể xác định, nhưng xét tình hình trước mắt thì hẳn là như thế.”
Trái tim tu sĩ là vị trí của linh hạch, mắt là vị trí linh khí mạnh nhất chỉ xếp sau mỗi tim, với lệ quỷ ranh mãnh mà nói, dùng hai thứ này thật sự rất có lợi với tu vi của chúng.
Mặc Tức cúi đầu trầm tư.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt có một cấm vệ quân đẩy cửa bước vào, chạy như trối chết, mùa đông rét cóng mà trán vẫn ứa mồ hôi: “Hi Hòa quân! Vọng, Vọng, Vọng —”
Mộ Dung Liên liếc cặp mắt đào hoa, cười có phần khoái chí: “Gâu gì mà gâu, ngươi đang mỉa mai Hi Hòa quân của chúng ta là chó à?”
Cấm vệ quân kia nuốt nước bọt: “Vọng Thư quân!”
(2) “Vọng” với “gâu” đồng âm, đều đọc là wang.
“…” Nụ cười của Mộ Dung Liên tắt ngóm, mắng to: “Mẹ nó ngươi thở đều rồi hẵng nói tiếp cho ta!”
Cấm vệ quân kia vội đáp: “Vâng ạ! Có tin tức mới, sau khi Cố Mang phát rồ, kết giới Khiếu Khiếu của Lạc Mai biệt uyển đã bị phá. Vừa rồi quản sự kiểm kê nhân số trong biệt uyển, phát hiện, phát hiện thiếu một người!”
Mộ Dung Liên giật thót, bước lên nắm cổ áo của cấm vệ quân kia: “Sao lại thế này? Chẳng phải trước đó đã kiểm kê ba lần, nói không có người nào thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn sao? Sao bây giờ lại nói thiếu?!”
Cấm vệ quân còn chưa trả lời, một đội cưỡi ngựa vội vã chạy tới trong đêm tuyết, thì ra là Tần ma nương, quản sự của Lạc Mai biệt uyển, bị người ta đưa đến. Mụ vừa xuống ngựa đã quỳ rạp dưới đất, run rẩy nói: “Vọng Thư quân, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!!”
Mộ Dung Liên giận sắp tăng xông: “Muốn chết đợi lát nữa hẵng chết, trước tiên nói rõ ràng cho ta, ngươi bị mù hay bị ngu, trước đó đếm ba lần đều nói không thiếu người, sao bây giờ tự dưng lại bảo thiếu một đứa! Nói mau!”
“Vọng Thư quân thứ tội — Hu hu, trước đó nô tỳ chỉ để ý tiểu quan ca nữ trong uyển, cộng tới cộng lui nhiều lần, đích thực tất cả đều ngoan ngoãn ở yên tại chỗ, nhưng, nhưng nô tỳ lại quên…”
“Ngươi lại quên cái gì!?!”
Ma nương khóc lóc: “Nô tỳ lại quên trong phòng tiểu nhị còn một gã đầu bếp nằm liệt giường!”
“Đầu bếp?” Mộ Dung Liên sửng sốt.
Tần ma nương nức nở: “Đúng vậy, hơn một tháng trước, ngài phạt Cố Mang cấm túc tự kiểm điểm, cắt xén thức ăn. Y đói quá chịu không nổi nên mò vào phòng bếp trộm đồ ăn. Đầu bếp kia bắt gặp y ngay lúc đó, ra tay đánh chửi y, kết quả phát động kiếm trận, toàn thân bị chém tơi bời.”
“…”
“Đại phu nói, vết thương này ít nhất phải nằm trên giường dưỡng hai ba tháng, vậy nên, vậy nên ban đầu nô tỳ thật sự không nghĩ rằng gã sẽ làm gì khác thường, nhưng ai ngờ, gã lại thừa dịp Cố Mang phá vỡ kết giới, lén, lén…”
“Phế vật!!”
Mộ Dung Liên giận tím mặt, tung một cú vào ngực mụ, đá mụ ngã vào đống tuyết, chỉ vào mụ mà mắng: “Ngươi có biết ngươi gây họa lớn thế nào không?!”
Tất cả người hầu và tiểu quan ca nữ ở Lạc Mai biệt uyển đều là tù binh có thù sâu oán nặng với Trọng Hoa, tuy rằng trước khi vào uyển đã bị hủy linh hạch, nhưng pháp thuật mỗi nước có cái tinh diệu của nó. Nghe đồn ngày xưa nước Liệu có một vị hắc thuật sĩ, có thể hội tụ linh hạch đã vỡ nát, thế nên ngoài Lạc Mai biệt uyển mới phải giăng hàng lớp kết giới.
Ngặt nỗi chẳng ai ngờ lần này Cố Mang phát rồ lại phá vỡ đống kết giới đó, phá thì thôi đi, lại còn có một đầu bếp “nằm liệt giường” bỗng nhiên dậy được chạy được, thừa cơ trốn mất, mà quản sự đến tận lúc này mới phát hiện! Càng tệ hại hơn là, đầu bếp này trốn đi chưa bao lâu, Đế đô đã xảy ra huyết án nghiêm trọng chết gần trăm người —
Chuyện này nếu Quân thượng giáng tội, là kẻ nào thất trách? Còn không phải Mộ Dung Liên gã sao!
Nghĩ đến đây, gương mặt tái nhợt của Mộ Dung Liên không khỏi đỏ lên vì giận, gần như muốn hoa cả mắt.
“Cố Mang… Cố Mang…” Gã phẫn nộ quát: “Lại là chuyện tốt do ngươi làm!!”
Dứt lời quay đầu rống: “Còn không mau lấy hồ sơ gia phả của đầu bếp đó tới đây tra cho ta!! Lai lịch thế nào! Năm nay bao nhiêu tuổi, chuyện quá khứ ra sao, ngay cả đời này gã ngủ với bao nhiêu phụ nữ ta cũng phải biết từng đường tơ kẽ tóc, đi mau!!”
“Vâng! Vâng!” Ma nương loạng choạng bò dậy, hớt hải lên ngựa phóng đi.
Mộ Dung Liên phất ống tay áo, vừa sốt ruột vừa tức giận trở vào lầu Hồng Nhan, ngửa đầu thở hổn hển nhìn câu “Bỉ nhân cô tịch, thành nạp thê thiếp” trên vách tường.
Người hầu theo sau đột nhiên nhịn không được bước lên gọi: “Chủ thượng…”
Mộ Dung Liên gắt giọng: “Gì nữa?!”
“Chuyện này không ổn ạ.”
Mộ Dung Liên đang rối trí, không khỏi ngẩn ra: “Không ổn chỗ nào?”
“Một tháng trước Cố Mang đả thương đầu bếp, một tháng sau Cố Mang phát rồ, đầu bếp thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn…” Người hầu dè dặt nhìn Mộ Dung Liên, giọng nhỏ dần: “Ngài không cảm thấy, thật sự quá trùng hợp sao?”
Mộ Dung Liên im lặng một hồi, nheo mắt hỏi: “Ý ngươi là đầu bếp kia đã tính kế sẵn, muốn lợi dụng Cố Mang?”
“Nhưng biết đâu… Cố Mang không phải bị lợi dụng thì sao? Bây giờ xảy ra chuyện thế này, chi bằng chủ thượng suy đoán theo hướng xấu nhất đi. Ngài thử nghĩ xem, phải chăng Cố Mang đã bàn bạc với đầu bếp đó từ sớm?”
Mộ Dung Liên căng thẳng.
“Đầu bếp kia là tù binh nước nào?”
Người hầu xác thực đang lo lắng điều này, cúi đầu đáp: “Nước Liệu.”
…!!
Cũng là cẩu tặc của nước Liệu?!
Lưng Mộ Dung Liên túa mồ hôi lạnh, gã nghĩ, Cố Mang… Cố Mang hiện giờ còn ở trong vương cung!
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu y thật sự có mưu đồ không ai biết với gã đầu bếp kia, hai người nội ứng ngoại hợp, điệu hổ ly sơn, vậy thì…
Mộ Dung Liên biến sắc, đờ ra giây lát rồi bước vội ra ngoài trời gió tuyết: “Gọi ngựa Kim Sí Phiêu Tuyết (cánh vàng tuyết bay) của ta tới đây! Ta phải lập tức về cung gặp Quân thượng!!
Danh sách chương