Mặc Tức ngẩn ra, hắn hiểu ý của Cố Mang, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải, lúc này chợt nghe Cố Mang thấp giọng hỏi: “Vậy công chúa Thẩm Đường thì sao? Cuối cùng linh hạch của y… bị hủy như thế nào?”

Mặc Tức đáp: “Là vì Hoa Phá Ám.”

Cố Mang hỏi tiếp: “Hoa Phá Ám đã làm gì?”

“Sau khi tự lập nên nước Liệu, gã tu hành quỷ đạo dựa theo di thư của Ma tộc, tự nuôi ra một con thú Huyết Ma có năng lực hủy diệt đất trời.”

“Thú Huyết Ma…”

“Phải.” Mặc Tức nói: “Con thú Huyết Ma đó có linh lực bẩm sinh mạnh khiếp người, một khi cao lớn trưởng thành, nó sẽ có thể nuốt trọn ngàn vạn bách tính của Trọng Hoa trong thời gian cực ngắn.”

Cố Mang mở to cặp mắt xanh: “Vậy phải làm thế nào?”

“Dị biến xảy ra quá bất ngờ. Những người khác đều bó tay chịu thua.” Mặc Tức ngừng một lát: “Lúc đó trong biên giới Trọng Hoa chỉ có Thẩm Đường hiểu rõ pháp thuật của Hoa Phá Ám, mà Thẩm Đường lại hết sức hối hận vì đã truyền dạy pháp thuật cho Hoa Phá Ám, cho rằng Trọng Hoa gặp phải kiếp nạn này đều do mình không biết nhìn người, thế nên trong lúc quyết chiến với Hoa Phá Ám, cuối cùng Thẩm Đường chọn cách lấy thân chôn cùng ma, dùng linh hạch và sức mạnh hồn phách của mình để phong ấn và tiêu diệt thú Huyết Ma.”

Cố Mang nghe mà sửng sốt, gần như có thể tưởng tượng được cảnh Thẩm cung chủ và thú Huyết Ma linh lực va nhau, pháp chú tung tóe.

“Kết cục cuối cùng của Thẩm Đường là linh hạch bị hủy, hài cốt bị ăn.” Mặc Tức nói: “Đừng nói là thành tiên, hồn phách của y đã đồng quy vu tận với ma thú, ngay cả chuyển thế cũng không được.”

“Huynh không thể nào từng gặp Quân Tử Tuệ bản tôn được.” Mặc Tức nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Cố Mang: “Ắt hẳn huynh đã gặp một người có tướng mạo tương tự như y.”

Cố Mang cúi đầu: “Nhưng mà…” Nhưng mà cả buổi vẫn chẳng nói được gì, qua một lúc lâu, Cố Mang mới do dự nói: “Vậy, chắc là vậy…”

Vài ngày sau khi nghe kể câu chuyện này, Cố Mang cứ thấp thỏm không yên.

Y cứ nằm mơ nhìn thấy một ít ảnh ngược linh tinh vụn vỡ, lúc thì là những chuyện từng mơ thấy, lúc lại là những đoạn ngắn mới hoàn toàn.

Thậm chí có vài lần y còn mơ thấy cung chủ Thẩm Đường trong câu chuyện kể trên. Y không thấy rõ gương mặt của đối phương, nhưng y lờ mờ nhận ra được đó chính là Thẩm Đường.

Thẩm Đường mặc một thân đồ trắng, đứng giữa mưa hoa bay rợp trời, nhưng khi Cố Mang định đến gần để nhìn rõ mặt đối phương, mưa hoa hải đường lại biến thành máu đổ ngập đất.

Giọng nói của Thẩm Đường lạnh buốt, chứa đầy oán trách, thất vọng, đau lòng và căm hận: “Phản đồ… ngươi làm sao xứng…”

Phản đồ…

“Trọng Hoa có từng bạc đãi ngươi chưa? Ta đây có từng bạc đãi ngươi chưa?”

Mỗi chữ thốt ra, lệ máu trào tuôn.

Phản đồ.

Phản đồ!

Cố Mang ngơ ngác, y không hiểu tại sao mình lại mơ thấy Thẩm Đường, cũng không hiểu tại sao Thẩm Đường lại nói thế với mình, nhưng mà y đang nghĩ… Đúng rồi, tại sao mình lại muốn phản bội? Đau đớn vẫy vùng, mạch nghĩ vướng vít, giữa tiếng chất vấn của Thẩm Đường, Cố Mang tự quỳ xuống trong giấc mộng của mình, y ôm lấy đầu mình…

Tại sao lại muốn phản bội chứ?

Thế rồi mộng cảnh đột nhiên vỡ nát, Thẩm Đường và mưa máu đầy trời đều biến mất, Cố Mang chậm rãi ngước đầu lên, chỉ thấy mình đang quỳ gối trước đại điện Kim Loan, toàn thân nhơ nhuốc nghẹn ngào khóc than.

Trên vương tọa, Quân thượng hờ hững như không.

Trong đại điện, bá quan tỏ vẻ cười chê.

Còn y giống như người đang chìm nổi giữa hồ máu nóng chảy dưới địa ngục Tu La, không ngừng dập đầu, trán đập “cộp cộp” xuống đất: “Xin các ngươi đấy… cho chúng ta dựng tấm bia đi…”

“Cầu xin các ngươi, chết quá nhiều người rồi… thật sự chết quá nhiều người rồi…”

Quân thượng… vương hầu…

Cầu xin các ngươi…

Ác mộng đó kéo dài suốt nhiều ngày.

Đến đêm thứ tư, tình hình càng nghiêm trọng hơn, ngay cả ăn cơm cũng không thể khiến Cố Mang vực dậy tinh thần. Y ngồi trên ghế đẩu nhỏ của mình, lẳng lặng cắn đũa thừ người ra ——

Lại nói tiếp, sau lần công chúa Mộng Trạch đến đây, Cố Mang không chịu ngồi vị trí đối diện Mặc Tức nữa. Về sau Lý Vi lấy cho Cố Mang một chiếc ghế đẩu nhỏ, Cố Mang bèn khom người ngồi trên ghế đẩu ăn cơm.

Mỗi ngày Mặc Tức đều sai người chia thức ăn trên bàn mình cho y, lý do là “không ngon không muốn ăn”, hoặc là “ăn không vô”, Cố Mang cũng vui vẻ phân ưu giúp Mặc Tức. Hôm nay Mặc Tức cũng không ngoại lệ, gắp vài đũa rồi chỉ vào vịt quay, thịt xào chua ngọt và cá quế hấp trên bàn, nói với Lý Vi: “Cho y đi.”

Khỏi cần phải nói, “y” tất nhiên là chỉ Cố Mang ngồi trên ghế đẩu nhỏ.

Dạo trước Cố Mang ngoan lắm, mỗi lần được thưởng đồ ăn đều biết nói một tiếng cảm ơn, nhưng hôm nay Cố Mang lại chẳng nói chẳng rằng, cứ thẫn thờ nhìn nhóm người hầu đặt từng món ngon trước mặt mình, không tỏ bất cứ thái độ vui vẻ nào.

Mặc Tức bảo nhóm người hầu lui xuống, uống vài hớp canh nóng rồi nói: “Lúc trước cho huynh một chiếc bánh bao thịt cũng mừng tít mắt. Bây giờ có cá có thịt mà cả một câu lọt tai cũng không biết nói.”

Cố Mang quay đầu, tay còn cầm một chiếc màn thầu kẹp thịt.

“Ta đang suy nghĩ chuyện này.”

“Chuyện gì?”

Cố Mang cúi đầu, buồn bã nói: “Hôm nay ta vẫn luôn nghĩ, tại sao mình lại làm phản.”

Mặc Tức yên lặng chốc lát: “Trước đó đã nói với huynh rồi, Lục Triển Tinh là ngòi nổ, dã tâm của huynh là thuốc nổ lưu huỳnh. Quân thượng tước quyền của huynh, mà huynh thì không cam lòng khuất phục trước người khác.”

Cố Mang líu ríu: “Nhưng… nhưng ta lại nhớ, hình như có rất nhiều người chết.”

Mặc Tức giật mình, đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt lạnh dần đi.

Cố Mang nói: “Ta chỉ nhớ được chút xíu thôi, ta nhớ mình quỳ trên đại điện, ta vẫn một mực dập đầu, cầu xin các ngươi mở một con đường…” Y nói khẽ: “Không ai nghe ta cả.”

Sau hồi lâu im lặng, cổ họng của Mặc Tức phát ra một tiếng truy hỏi trầm thấp vương mùi mưa gió: “Huynh nhớ ra cảnh này hồi nào?”

Cố Mang nói: “Mới hôm qua đó. Có gì không?”

Trái tim của Mặc Tức đập thình thịch, trong mắt lóe lên những vầng sáng phức tạp.

Hắn thật sự không ngờ Cố Mang đã có được mảnh ký ức này, dù rằng hiện giờ còn chưa rõ rệt, nhưng thông tin này vẫn đủ để cả nước Trọng Hoa hãi hùng.

Phải biết lần biện luận trên triều đó chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Cố Mang tuyệt vọng chết tâm, thị phi đúng sai khó mà nói rõ, nếu Cố Mang chỉ nhớ được một đoạn ngắn đứt quãng, tất nhiên càng dễ nung nấu phục thù và sinh lòng thù địch với quý tộc của Trọng Hoa hơn năm xưa.

“Mặc Tức?”

“…” Yên lặng chốc lát, Mặc Tức vẫn quyết định nói rõ một cách công bằng, thứ nhất hắn thật sự không giỏi nói dối bịa chuyện, thứ hai nói rõ từ sớm xem như giúp Cố Mang chuẩn bị tâm lý trước.

Mặc Tức bèn nói: “Huynh nghe đây Cố Mang, chuyện này không đơn giản như huynh nghĩ đâu. Bất luận sau này huynh nhớ ra ký ức nào liên quan, huynh phải đến hỏi ta nguyên do trước, đừng tự mình suy đoán.”

Cố Mang gật đầu, lát sau giơ tay hỏi: “Vậy giờ ta có chuyện muốn hỏi.”

“Huynh nói đi.”

“Lúc đó ta quỳ trên đại điện, là vì cầu tình thay Lục Triển Tinh sao?”

Mặc Tức nói: “Không hoàn toàn là thế.”

Thật ra năm đó Mặc Tức không được tận mắt chứng kiến lần tranh chấp trên triều này. Lúc Cố Mang về thành báo cáo, Mặc Tức còn đang ở chiến trường tuyến Tây, không thoát thân được, về sau hắn xem gương ghi sử của sử quan mới thấy được chuyện này.

Hắn chỉ biết rằng, năm đó nhóm người Lục Triển Tinh, Cố Mang và Mộ Dung Liên xuất binh lên núi Phượng Minh. Cố Mang và hai người kia chia binh làm hai ngả, Cố Mang tiến thẳng đến nội địa thành Nam của nước Liệu, còn Lục Triển Tinh và Mộ Dung Liên thì trấn giữ trung quân.

Đó vốn là kế hoạch tiến công hoàn hảo vô khuyết, nhưng chính vì Lục Triển Tinh nóng tính, không ngờ trong lúc bất đồng ý kiến lại kích động chém chết sứ thần nước thứ ba khi ấy còn đang lưỡng lự ở thế trung lập, khiến cho bên thứ ba dứt khoát nghiêng về phía nước Liệu, giận dữ tập kích bản doanh của bọn họ từ sau núi Phượng Minh.

Đại quân Trọng Hoa tử thương thảm trọng.

Lúc đó Cố Mang và đội quân của mình đang chiến đấu quyết liệt ở tiền tuyến, kế hoạch của bọn họ là đơn độc xông vào trận địa của quân địch, đập tan thế lực của thiết sư nước Liệu, nhưng tất nhiên không chống được quá lâu, vì vậy vương sư của Mộ Dung Liên nhất định phải chạy đến tiếp viện trong vòng ba ngày, nội ứng ngoại hợp, một kích diệt gọn.

Nhưng cũng chính vì Lục Triển Tinh nhất thời hồ đồ, khiến cho đội quân trong bản doanh của Mộ Dung Liên rơi vào khốn cảnh giao chiến với nước thứ ba, căn bản không thể chạy đến tiếp ứng. Cố Mang ở tiền tuyến chờ viện binh gần chết mà chẳng thấy ai đến, kế hoạch tiến công ban đầu rốt cuộc lại biến thành đường cùng. Lúc Cố Mang lọt giữa vòng vây, biết được nguyên nhân nước thứ ba đột nhiên kết minh với nước Liệu là do Lục Triển Tinh chém chết sứ thần, y giận đến mắng ầm lên, căm uất không tả xiết.

“Lục Triển Tinh, mẹ nó có phải huynh muốn hại chết ta không??! Mẹ nó sao huynh ngu quá vậy! Huynh có ích kỷ không! Huynh có ích kỷ không!!!”

Thế nhưng trách móc còn có ích lợi gì?

Mười vạn đại quân vào sinh ra tử với Cố Mang, từ hai bàn tay trắng đến hôm qua huy hoàng, chỉ trong một đêm đã bị tiêu diệt, chẳng biết còn mấy người về được.

Lúc đó Cố Mang không nghĩ ngợi nhiều, mắng xong rồi, hận đủ rồi, y cắn răng lau nước mắt, thắp sáng trái tim đã nát thành mảnh vụn, rọi đường cho mười vạn chiến hữu về nhà.

Đưa được người nào hay người nấy.

Sống được người nào hay người nấy.

Cố Mang y đánh nhiều chiến dịch như thế đều vì thắng, chỉ có trận này vì về nhà.

Thật ra sau đó Cố Mang lại nghĩ, sai lầm trong chiến dịch này không phải là ở Lục Triển Tinh, mà là ở chính y, y thừa hiểu tính tình nóng nảy của Lục Triển Tinh mà vẫn tin tưởng người anh em này có thể đảm đương trọng trách, là chính bản thân y sai quá nghiêm trọng, sai quá hoang đường.

Lúc ấy Cố Mang không hề muốn cởi bỏ trách nhiệm, y đã chuẩn bị lấy cái chết tạ tội.

Nhưng y không thể để cho mười vạn chiến hữu chịu tội chung với mình.

Sai lầm là ở một mình y, những sinh mạng nhiệt huyết ấy, những giọt máu vung vãi ấy, tất cả đều vô tội, đều đáng được tôn kính, không nên bị lãng quên. Y nguyện dâng hết mọi công huân mà trước đó mình có, chỉ mong đổi được một tấm bia có tên có họ cho các anh em chết oan của mình.

Là y hại bọn họ chết thảm. Chỉ cần nhắm mắt là y lại nhớ đến từng cái tên mộc mạc, từng gương mặt tươi cười nhem nhuốc, từng ánh mắt ngời sáng thấp thoáng một niềm tin trọn vẹn. Thậm chí có tu sĩ còn nhỏ xíu, chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, áo quần rách rưới, dạt dào kính ngưỡng và hy vọng mà gọi y: “Cố soái.”

Cố soái…

Cố soái.

Từng tiếng vang vọng, câu chữ rướm máu.

Y xứng sao? Y không xứng! Cố soái mà bọn họ sùng bái là phế vật vô dụng chỉ lo cả nể nghĩa khí anh em! Y hại bọn họ chết trận sa trường da ngựa bọc thây, y không thể tiếp tục hại bọn họ chết rồi mà cả cái tên cũng không có.

Thế nên y mới cầu xin, y quỳ gối trên điện Kim Loan, toàn thân vấy máu mặt mũi lấm bùn mà nài xin.

Cho bọn họ một cái tên đi.

Tất cả trừng phạt để một mình ta gánh.

Cho bọn họ một tấm bia đi.

Chiến bại là vì tướng bất tài, không phải lỗi của các binh sĩ.

Cầu xin ngươi… cầu xin các ngươi…

Thế nhưng Quân thượng không đồng ý, đám người trong điện chỉ tặng cho nỗi đau của y một tiếng cười khẩy. Cuối cùng tên bá vương bần tiện này cũng hát bài Cai Hạ rồi, bốn bề đều là nhạc nước Sở, không còn mặt mũi nào qua sông thì liên quan gì đến đám người Lưu Bang? (1) Hận không thể ban cho y một thanh kiếm, hận không thể bắt y ngửa cổ chết ngay lập tức!

(1) Năm 202 trước Công Nguyên, trong trận chiến Cai Hạ, Sở Bá Vương Hạng Vũ bị quân của Lưu Bang, Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố vây chặt bốn phương tám hướng. Quân Hạng Vũ tuy tinh nhuệ nhưng ít hơn, lại thiếu thốn lương thực. Ban đêm lại nghe tiếng sáo Trương Lương và những bài dân ca nước Sở vang lên bốn phía, quân của Hạng Vũ nhớ nhà xuống tinh thần bỏ trốn rất nhiều. Hạng Vũ thấy thế cuộc đã thua đến nơi, cùng với ái thiếp là Ngu Cơ uống rượu trong lều hát lên bài Cai Hạ bi tráng. Cuối cùng, Hạng Vũ bại binh ở Cai Hạ, rồi tự tử bên bờ sông Ô.(theo havuvhp.blogspot)

Y chết rồi, bọn chúng mới yên lòng.

Mới tin chắc rằng trong trăm năm tới sẽ không còn nô lệ nào đủ sức lật trời, cưỡi lên đầu giai cấp chủ nhân nữa.

Thậm chí có người kẻ còn mở cờ trong bụng, quả thật muốn vỗ tay hoan hô sự thất sách của Lục Triển Tinh —— Nếu không có sai lầm của trận chiến này, bọn chúng muốn trừng trị Cố Mang và đội quân nô lệ của y làm sao dễ dàng như thế được?

Thất bại này đến quá đúng lúc.

“Không lập bia, không quốc tang. Phó soái Lục Triển Tinh xử trảm sau thu, tước quân hàm và chức vị của chủ soái Cố Mang. Tàn quân tạm thời giam giữ để tránh bạo động.”

Đây là cách xử trí và phán quyết của Quân thượng đối với chiến dịch cuối cùng đó.

Hàng ngàn hàng vạn chiến thần rong ruổi sa trường, thật ra chẳng hề có ai bách chiến bách thắng cả, thế nhưng Mộ Dung Liên có thể thất bại, Nhạc Thần Tình có thể thất bại, Mặc Tức có thể thất bại, bởi vì bọn họ đều là người đứng bên phía vương quyền, trong xương chảy dòng máu giống nhau.

Riêng Cố Mang thì không.

Chỉ cần y ngã xuống một lần, đám quyền quý sẽ lũ lượt nhào lên, đạp đến khi y không thể đứng dậy được nữa, cũng không thể ngẩng đầu được nữa.

Thế nên Quân thượng nói không sai.

“Mạng của khanh là do cô ban cho, khanh có được hôm nay đã là thánh ân của Tiên vương rồi, khanh cho rằng mạng của khanh đủ để đổi lấy một lần an táng vẻ vang cho đội quân thất bại thảm hại này sao?” Giọng nói cay nghiệt truyền xuống từ vương tọa trên chín bậc thềm cao, trở thành cọng rơm cuối cùng đè sụp Cố Mang: “Khanh không có quyền nói chuyện với cô.”

Thế là trong cuộc tranh chấp trên triều này, lần phản bác duy nhất và thỉnh cầu cuối cùng của Cố Mang cũng bị Quân thượng nhẫn tâm bác bỏ. Cuối cùng Cố Mang không thể thực hiện được lời hứa, chiến hữu đã chết của y không được ghi nhớ, chiến hữu còn sống của y bị giam giữ giám sát, anh em của y đầu lìa khỏi xác, phơi thây ở chợ Đông ba ngày ba đêm.

Chỉ trong một đêm, mất trắng tất cả.

Lúc đó Mặc Tức không ở Đế đô, mà sau này hắn cầm kính ghi sử, cuối cùng cũng thấy được đoạn chuyện cũ này, thấy Cố Mang dập đến khi đầu bê bết máu, thấy Cố Mang quỳ gối co mình khóc nức nở, thấy Cố Mang từ tràn trề hy vọng đến tuyệt vọng cùng cực, từ phản bác quyết liệt đến thất thần lặng thinh… Khi hắn nhìn thấy quá khứ này, Cố Mang đã đi rồi, mọi thứ đã ngã ngũ.

Có lẽ là vì chấp niệm quá sâu.

Nhiều năm tỉnh mộng giữa đêm, Mặc Tức đều mơ thấy cảnh tượng đó, mơ thấy Cố Mang gào khóc thảm thiết dập đầu xuống đất, mơ thấy gương mặt nhạo báng của văn võ bá quan khắp điện, mơ thấy phán quyết vô tình của Quân thượng giáng xuống.

Mà trong giấc mộng của Mặc Tức, chính hắn thường xuyên xuất hiện trên triều đình, có lẽ là vì hắn luôn nghĩ rằng, nếu như lúc đó mình có mặt, biết đâu mọi việc sẽ khác đi.

Hoặc là sau khi về thành, nếu hắn có thể kịp thời phát hiện Cố Mang manh nha ý định làm phản, biết đâu mọi việc vẫn còn cứu vãn được.

Suy cho cùng cũng tại lúc đó hắn quá ngốc, hắn trở về từ tiền tuyến, rõ ràng trông thấy Cố Mang sa đọa, thấy Cố Mang đau lòng, nhưng khi ấy Cố Mang cứ chơi bời lêu lổng, rặt vẻ từ nay sống tạm bợ qua ngày, vì vậy hắn chỉ lo rằng Cố Mang sẽ không gượng dậy nổi, lại không nghĩ rằng Cố Mang sẽ phản bội.

Hắn thật sự không nghĩ rằng Cố Mang có thể phản bội.

Cố Mang vẫn luôn là vị thần trong lòng hắn, tiếc rằng lúc đó hắn còn quá trẻ, không biết thần linh cũng sẽ có ngày sụp đổ, cũng sẽ có ngày nát tan. Là hắn lầm tưởng Cố Mang không thể bị bẻ gãy, thế nên mới không dám tin rằng sư huynh chính trực nhiệt huyết luôn mỉm cười của mình, cũng như Cố soái tưởng đâu không gì đánh ngã được, gặp thêm bao nhiêu gian khó cũng có thể vượt qua, lần này thật sự đã chết tâm.

Vỡ thành mảnh vụn, nghiền thành bột phấn, không ráp lại được nữa.

“Thật ra huynh rời khỏi nước nhà, ta vốn dĩ cũng không nói gì được.” Mặc Tức nói: “Nhưng mà Cửu Châu hai mươi tám nước, cớ sao huynh nhất quyết phải đến nơi đen tối.”

Cố Mang không trả lời ngay, thật lâu sau mới thấp giọng thì thào: “… Ta không biết.”

Nghe xong tự thuật của Mặc Tức, Cố Mang chẳng thể đồng tình nổi với chính mình trong câu chuyện. Đầu óc y rối loạn, ít nhiều y cũng hiểu được sự tuyệt vọng và động cơ của mình năm đó, nhưng cũng như Mặc Tức đã nói vậy, y không sao hiểu được vì đâu mình lại khăng khăng đến nước Liệu.

Đến nước Liệu có thể làm gì chứ? Cho dù bảo y tự đoán, y cũng chỉ đoán được là vì báo thù thôi.

Chỉ có nước Liệu đủ sức giúp y báo thù, chỉ có trở nên nổi trội ở nước Liệu, y mới có thể trả thù Quân thượng đã từng hà hiếp coi thường mình.

Nhưng nếu là như thế, y thật sự sẽ thành người như Mặc Tức đã nói, là một kẻ quyết phải đấu tranh vì lý tưởng và thù hận của mình dẫu cho thấy máu đổ nhiều thêm.

Cố Mang bối rối vùi đầu vào lòng bàn tay, ngón tay tự vò tóc mình, lẩm bẩm nói: “Ta không biết… ta cũng nghĩ không ra lý do nào khác…”

“Ta cũng nghĩ không ra. Cố Mang, huynh có nghĩa khí anh em của huynh, có lời hứa đáng ngàn vàng của huynh, ta cũng có của mình.” Mặc Tức nói: “Nếu huynh lựa chọn báo thù, vậy thì ta và huynh, huynh và Trọng Hoa, đã định sẵn chỉ có thể là kết cục này thôi.”

Cố Mang không đáp, chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế đẩu nhỏ, thẫn thờ nhìn gạch lát dưới đất qua kẽ tay.

“Hôm nay uống thêm vài thang thuốc bình tâm đi.” Cuối cùng, Mặc Tức đứng dậy nói: “Quân thượng sẽ không hy vọng huynh nhớ lại quá nhiều chi tiết về việc tạo phản năm đó đâu, nếu huynh muốn sống lâu thêm mấy ngày, thì đừng tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện