Điều này sao có thể?!!
Rõ ràng hai phách chủ quản ký ức và thần thức của Cố Mang đã bị rút mất, rõ ràng gương Thời Gian chỉ có thể đưa người ta trở về quá khứ chứ không thể thay đổi thế giới thực.
Làm sao Cố Mang trở ra từ trong gương có thể khôi phục ký ức của ngày trước? Thế nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, tháp Dơi thình lình truyền ra tiếng rít thảm thiết, chợt có thú dơi vẫy cánh phành phạch lao về phía Cố Mang! Thú dơi vừa giang cánh, hơn mười mũi tên tóe lửa bắn xuống mặt đất như gió táp mưa rào!
Giang Dạ Tuyết nói: “Cẩn thận!”
Giang Dạ Tuyết định ra tay phòng ngự, nhưng tên bắn quá nhanh, cuối cùng hẳn sẽ tránh không kịp. Mắt thấy sắp bị dơi tinh gây thương tích, đột nhiên có một lá bùa ném ra từ bên sườn, lá bùa lập tức căng thành kết giới xèn xẹt ánh chớp, “ầm” một tiếng chặn hết mũi tên lửa ở ngoài!
Người ném bùa chú không phải ai khác, đúng là Cố Mang…
Tuy rằng suy nghĩ vẫn còn rối loạn, nhưng dù sao Cố soái cũng là Cố soái, y thình lình bật dậy, hành động dũng mãnh mà nhạy bén, hệt như đao nhọn sáng loáng bay ra khỏi vỏ giữa màn đêm.
Qua giây lát, sau lưng bọn họ lại truyền đến tiếng sột soạt lạ thường, vừa ngoảnh đầu chỉ thấy cả bầy chuột tinh chạy về phía bọn họ như thủy triều.
Trước sau gặp địch như thế, Giang Dạ Tuyết hai tay khó địch lại bốn tay, Cố Mang cũng không kịp chỉnh đốn ký ức hỗn loạn, không kịp nghĩ nhiều về chuyện khác ——
Vừa chịu kích thích xong đã phải chiến đấu ngay, chuyện này có lẽ người khác làm không được, nhưng Cố Mang thì khác. Cố Mang là tướng soái không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm cũng có thể tỉnh táo chỉ huy chiến dịch vạn người, y thật sự có khả năng thích ứng và khống chế trời sinh đối với chiến tranh.
Cố Mang quyết định thật nhanh, bỏ qua tạp niệm, đôi mắt xanh sắc bén nhìn quanh trái phải, đại khái đã có đánh giá về tình hình:
Đầu tiên là gương Thời Gian, gương Thời Gian đã chìm xuống hồ máu không thấy đâu.
Tiếp theo là Sơn Cao, con heo tinh kia đã bị một lá bùa cực kỳ phức tạp phong ấn, hiện giờ đang nằm trong góc ngủ mê mệt.
Ngoại trừ những thứ đó, dưới đất còn ghim một kim lệnh dẫn yêu, coi bộ là thứ cuối cùng mà Sơn Cao ném ra trước khi bị chế phục, vô số yêu vật giờ đang ùa ra từ các góc đều vì kim lệnh này.
Lại nhìn tình hình thiệt hại, trạng thái của Mặc Tức cực kỳ tệ, Giang Dạ Tuyết cũng không khá hơn là bao, trên người đã có vài vết thương, một thân đồ trắng bị máu nhuộm loang lổ, còn Mộ Dung Sở Y…
Cố Mang nhíu mày hỏi: “Mộ Dung Sở Y đâu?! Hắn đâu rồi?”
Giang Dạ Tuyết đáp: “Sở Y… khụ khụ, huynh ấy lên đỉnh tháp cứu Thần Tình rồi.”
Nói cách khác, tạm thời không thể trông chờ vào chiến lực của Mộ Dung Sở Y.
Cố Mang âm thầm tính toán thật nhanh về thực lực địch ta, mắt thấy bầy chuột chạy càng lúc càng gần, y đột ngột đứng dậy, đón đầu đám yêu thú cuồn cuộn, khẽ quát một tiếng: “Phong Ba!”
Một luồng sáng bạc lấp lóe trong bàn tay của y, tụ thành hình dáng của một thanh thần võ kèn xôna, lụa trắng buộc ở chuôi thần võ như ngân hà tuôn chảy trong bóng đêm.
“Tới đây!”
Gương mặt anh tuấn của Mặc Tức đã không còn màu máu, hắn nhìn bóng lưng của Cố Mang, thần võ Phong Ba ngày trước của Cố Mang phát ra một tiếng vang xa xăm mà mông lung, bùng tỏa hào quang sáng chói mắt ——!
Nhưng không lâu sau, ánh sáng triệu hồi rực rỡ kia đột nhiên vỡ nát.
Thần võ Phong Ba chưa hoàn toàn tụ hình biến thành những đốm sáng nhạt, phiêu tán khắp nơi.
“…” Cố Mang thở dài, đây là một lần thử bất chấp của y —— Yêu thú quá nhiều, dùng vũ khí quần công (đánh cả bầy) là tốt nhất, mà vũ khí quần công duy nhất của y chính là thần võ Phong Ba. Chỉ là với kết quả triệu hồi thất bại này, Cố Mang cũng không hề bất ngờ.
Linh hạch của y đã nát từ lâu, sau khi nhận lại ký ức từ gương Thời Gian, dù rằng có thể nhớ lại chú quyết tâm pháp triệu hồi Phong Ba, ngặt nỗi thần võ liên kết với linh hạch, được chứa bởi linh hồn, không có linh hồn và linh hạch hùng mạnh, y đã định trước không thể thật sự triệu hồi được Phong Ba.
Bầy chuột tinh đã càng lúc càng gần. Đáy mắt của Cố Mang tối sầm, cuối cùng quát một tiếng: “Vĩnh Dạ, tới đây!”
Những đốm lấp lánh của Phong Ba còn chưa hoàn toàn tan mất, một luồng khí hắc ma mạnh mẽ đã trào ra từ lòng bàn tay của y, tức khắc tụ thành một thanh lưỡi lê đen nhánh bén nhọn.
Là thanh ma võ mà nước Liệu rèn cho y sau khi y đầu quân theo địch, là thanh ma võ suýt nữa đã lấy mạng Mặc Tức ở trên hồ Động Đình…
Lưỡi lê Vĩnh Dạ!
Ngón tay thon dài của Cố Mang vừa nhấc, lưỡi lê linh hoạt xoay vài vòng trong tay y, sau đó y bất ngờ phóng đi như mũi tên rời cung, thân thủ vừa nhanh vừa hung hãn, lao vào chém giết bầy yêu thú. Thanh ma võ này tự mang khí hút hung, chỉ cần trận pháp vừa mở, nó sẽ như máu tươi thu hút bầy dơi, có thể hấp dẫn mọi yêu vật ma vật đến quanh người Cố Mang.
Chẳng mấy chốc, bầy chuột tinh đã bao vây Cố Mang, khí đen tà ác dày đặc vây kín y, bóng dáng của y bị nhấn chìm triệt để, chỉ thấy chính giữa bầy yêu nơi y đứng thường xuyên có ánh lửa bùng lên, xác yêu thú nát vụn văng tứ tung, máu đen tung tóe như gió giật.
Giang Dạ Tuyết không so được với Mặc Tức, đến tận lúc này mới phát hiện Cố Mang có gì đó không ổn, sắc mặt của hắn cũng thay đổi, sau cùng quay đầu hỏi Mặc Tức: “Cố Mang huynh ấy… chẳng lẽ huynh ấy khôi phục rồi sao?”
“…” Mặc Tức không đáp, đôi mắt phượng đỏ thẫm nhìn chằm chằm trung tâm của luồng khí đen đó.
Nhìn nét mặt này của Mặc Tức, Giang Dạ Tuyết còn gì mà không hiểu. Hắn thốt lên với giọng gần như kinh ngạc: “Trước đó Sơn Cao nói muốn làm ký ức của Cố Mang ‘lóe về’, lẽ nào lóe về là chỉ phục hồi sao? … Vậy gương Thời Gian… có thể bổ khuyết ký ức của huynh ấy trong tình trạng mất hai phách à?”
Mặc Tức định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã sặc ra máu đen.
Giang Dạ Tuyết hốt hoảng gọi: “Hi Hòa quân…”
Thật ra Mặc Tức bị tổn thương nặng hơn Cố Mang nhiều. Cố Mang là người trực tiếp tiến vào trong gương, tuy rằng cũng chịu ảnh hưởng của nó, nhưng dù sao gương Thời Gian cũng là thần khí thượng cổ, không phải vật gì quá tà đạo, chỉ cần ra vào một cách bình thường, gương sẽ không gây tổn thương quá lớn cho người đó.
Mặc Tức thì lại khác, ban đầu là hắn ngoan cố che chở Cố Mang nên bị hút chung vào trong thế giới gương, gần như có thể xem là khách không mời hoặc kẻ xâm lấn. Thế nên dù hắn không làm gì bên trong gương Thời Gian, linh lực vẫn bị tổn hao nghiêm trọng. Đến lúc thoát ra ngoài, thật ra thể trạng của hắn đã suy yếu cùng cực rồi.
Nhưng nhìn Cố Mang đứng giữa bầy yêu, nhìn ma võ Vĩnh Dạ lượn lờ khí đen trong tay Cố Mang, cuối cùng Mặc Tức vẫn cố nhịn, gắng nuốt vị máu trong cổ họng xuống, nâng tay khàn giọng nói: “Thôn Thiên, tới đây.”
Quyền trượng chuôi dài Thôn Thiên nghe gọi mà ra, cả vật thể tỏa ánh sáng thánh khiết.
Thấy Cố Mang cầm ma võ của nước Liệu đại khai sát giới, Mặc Tức nhắm mắt lại, cố nén cảm giác mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nâng quyền trượng lên, chỉ vào trời cao —— Giông tố tức thì cuộn trào, bốn bề vang tiếng triều dâng.
“Kình Thôn Liệt Khu!” (Nuốt trọn xé xác)
Một chùm sáng bạc tuôn ra từ quyền trượng, linh thể của một con cá voi khổng lồ che trời rợp đất phóng lên giữa không trung! Theo một tiếng gầm rú như đến từ thời cổ, gió lốc cuốn đất nổi lên, dùng khí thế bẻ cành đẽo gỗ hất mọi yêu thú đang tấn công dồn dập trong tháp Dơi lên trời ngay tắp lự!
Tiếp theo cá voi khổng lồ vẫy mạnh đuôi, ngửa đầu lao về phía đỉnh tháp, đám yêu vật đó cũng bị kéo đi theo, bấy giờ cá voi Thôn Thiên lại dùng đuôi quất mạnh một cái ——
Chỉ trong chớp mắt, máu đen rợp trời, hệt như mưa to mưa tầm tã trút xuống từ đỉnh tháp…
Tất cả yêu thú đều chia năm xẻ bảy!
Giữa cơn mưa máu gió tanh đó, Cố Mang thảng thốt quay đầu, trợn to cặp mắt xanh, nhìn Mặc Tức đang đứng yên tại chỗ.
“Mặc Tức…”
Tay cầm quyền trượng run lẩy bẩy, Mặc Tức không tạo kết giới che chắn cho mình, máu tươi còn nóng hổi nhỏ lên bờ vai và đầu tóc của hắn, lăn xuống lông mày đen như mực của hắn.
Chảy dài trên gò má tái nhợt của hắn.
Cứ như lệ máu vậy.
Mặc Tức mệt mỏi và bất lực cùng cực đứng giữa cơn mưa do máu nóng tụ thành, chậm rãi nhắm mắt lại.
Huyết thống của nhà họ Mặc hung hãn bá đạo, trong đó thần võ Thôn Thiên là đáng sợ nhất, thậm chí không thể kiểm soát được sức mạnh của nó, chỉ cần sử dụng sát chiêu, định trước sẽ xác trôi ngàn vạn, khó lòng thoát nạn.
Vì vậy trước đây Mặc Tức chưa bao giờ dùng chiêu này.
Chẳng sợ hai quân đối chọi, giằng co hơn nữa, trước giờ Mặc Tức luôn kiềm chế được mình, không cho mình triệu hồi Thôn Thiên, không cho mình đọc một tiếng “Kình Thôn Liệt Khu” này.
Chiêu này chẳng những sẽ làm cho tất cả những người đứng xem cảm thấy hắn là quái vật, mà quan trọng hơn là, bản thân Mặc Tức không muốn đuổi cùng giết tận đối thủ ——
Hắn căm hận sa trường, hắn thúc ngựa tòng quân là vì bảo vệ, không phải vì chinh phục, lại càng không phải vì báo thù. Bất luận đối phương là người hay yêu, thiện hay ác, Mặc Tức luôn nghĩ rằng mình nên cố gắng khoan dung độ lượng, nên cho đối phương cơ hội ăn năn hối cải.
Thế nên chiến lực một kích hủy diệt cả hàng ngàn sinh linh, hắn có đấy, nhưng xưa nay luôn kiềm chế không dùng.
Chỉ là bây giờ…
Để không phải nhìn thấy Cố Mang cầm ma võ của nước Liệu đại khai sát giới.
Để mau chóng chấm dứt tất cả những chuyện này.
Trong trạng thái cận kề bờ vực sụp đổ, không ngờ hắn lại sử dụng thuật tuyệt sát mà mình gần như chưa bao giờ dùng.
Giang Dạ Tuyết nhẹ giọng gọi: “Mặc Tức…”
Mặc Tức như chẳng nghe thấy, toàn thân hắn lan tỏa sát khí còn sót lại của Thôn Thiên, đâm thủng luôn kết giới mà Giang Dạ Tuyết định tạo quanh người hắn.
Hắn đứng đơ như tượng, trơ trọi dưới mưa máu.
“…” Lưỡi lê trong tay Cố Mang chậm rãi thu hồi, biến thành một luồng khí đen, thu nạp vào trong buồng tim. Sau đó y bước về phía Mặc Tức.
Mặc Tức vẫn đứng yên tại chỗ, hệt như một người gỗ rách nát, mặt mũi thì tái nhợt, biểu cảm thì vụn vỡ, ánh mắt thì trống rỗng. Hắn tự ngâm mình dưới mưa máu tầm tã.
Cố Mang dừng chân trước mặt hắn, ngước đầu nhìn người đã ướt sũng.
Một người cao ngạo như thế, giờ đây lại giống hệt một chú chó bị vứt bỏ chịu tổn thương quá nặng không biết phải làm sao.
Thật ra lúc này suy nghĩ của Cố Mang cũng loạn hết cả lên, tuy ký ức nhận về đã đủ để giúp y tỉnh táo, nhưng cũng khiến y mê man và bất an đến lạ.
—— Lúc ở trong gương, y bị nghịch chuyển cơ thể, nhớ lại được những chuyện xảy ra trước khi làm phản. Sau khi rời gương, những ký ức đó chẳng những không biến mất mà còn nối liền với quá khứ về thành dưới thân phận tù binh.
Bây giờ với Cố Mang mà nói, quả thật cứ như đằng kia y vừa vác đầu của Lục Triển Tinh rời khỏi Trọng Hoa, đằng này vừa mở mắt đã phát hiện mình ngồi trong xe chở tù của nước mẹ, trở thành phản đồ bị trục xuất về nước.
Những chuyện nằm chính giữa, những chuyện xảy ra trong tám năm mình phản quốc, Cố Mang gần như không có ấn tượng gì.
Thiếu mất thông tin mang tính quyết định này khiến Cố Mang cảm thấy rất nhiều chuyện của lúc này quá kỳ lạ khó hiểu, vì vậy chính y cũng bối rối bội phần, mà cảm giác bối rối này khiến y càng thận trọng hơn.
“…” Sau hồi lâu cân nhắc, Cố Mang nói với Mặc Tức: “Đa tạ Hi Hòa quân giải vây.”
Nghe được giọng nói của Cố Mang, bấy giờ tròng mắt của Mặc Tức mới động đậy, ánh mắt mất tiêu cự dừng trên người Cố Mang. Mãi một lúc sau, hắn mới thốt ra một chữ: “Huynh…”
Cổ họng đắng chát, những chữ thốt ra cũng đắng chát: “… Nhớ lại hết rồi sao?”
Cố Mang im lặng giây lát rồi đáp: “Không phải toàn bộ. Nhưng… gần như là thế.”
“…”
“Ít nhất bây giờ, đầu óc xem như tỉnh táo, là một người bình thường.”
“Vậy… những chuyện xảy ra trong gương… huynh vẫn còn…”
“Ừ.” Cố Mang nói: “Còn nhớ hết.”
Mặc Tức không nói nữa, hắn nhắm mắt lại, hầu kết trượt lên trượt xuống, dường như muốn giữ cho mình trông thật bình thản, thật điềm tĩnh, song bờ môi lại run rẩy từng hồi.
Hắn nhắm nghiền mắt, nói với giọng chua chát: “Vậy tốt lắm.”
Cõi lòng của hắn rối như tơ vò, cơ thể cũng hao mòn nghiêm trọng. Mặc Tức của lúc này yếu ớt chẳng khác gì người năm đó ngã xuống vũng máu trong chiến dịch Động Đình, thể xác và tinh thần đều suy kiệt.
Hắn không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Cố Mang, vì thế chỉ thều thào lặp lại: “Vậy tốt lắm…”
Dừng một lát lại hỏi: “… Phải đi sao?”
“Hả?”
“Huynh sẽ không bằng lòng tiếp tục ở lại Trọng Hoa làm tù nhân. Lúc trước huynh không đi là vì huynh không nhớ được gì, bây giờ huynh nhớ lại hết rồi.” Mặc Tức hỏi: “Có phải huynh muốn đi không?”
Cố Mang im lặng, lát sau đột ngột nhấc tay kéo cổ áo, để lộ chiếc vòng màu đen buộc quanh cần cổ trắng nhợt.
“…”
“Vòng Tỏa Nô. Đệ đeo cho ta.”
Cố Mang nhìn hắn: “Bây giờ ta là nô lệ của đệ, đệ không cho ta đi, ta vĩnh viễn không đi được.”
Mặc Tức như bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Cố Mang đâm trúng, thân hình hơi chao đảo. Điều này không chỉ vì vừa rồi trong ảo cảnh hắn đã biết rất nhiều quá khứ mà mình chưa hề biết, giờ đây tình cảm dành cho Cố Mang vốn đã rất phức tạp, mà còn vì biểu cảm của Cố Mang lúc này ——
Hắn từng nhìn thấy vô vàn biểu cảm của Cố Mang.
Xán lạn, khoan dung, thuần khiết, mê man, bi thương, tan rã.
Hắn nghĩ bất luận lúc này Cố Mang khóc hay cười, buồn hay giận, hắn đều sẽ dễ chịu hơn một chút, chí ít có thể khiến hắn cảm giác được Cố Mang vẫn là một người sống sờ sờ, nắm bắt được đuổi theo được, nhìn thấy được chạm đến được.
Chỉ sợ nhất là Cố Mang vô tình.
Cố Mang chỉ từng để lộ gương mặt lạnh lùng vô tình ấy trong vài lần gặp hắn sau phản quốc. Cảm xúc này bỗng chốc cuốn Mặc Tức vào đoạn chuyện cũ đen tối kia —— Cố Mang cầm lưỡi lê đứng trên boong thuyền, khăn chữ nhất dính máu bay phần phật, nói với hắn rằng mọi thứ đã hết đường cứu vãn.
Mặc Tức muốn nói gì đó, nhưng sẹo cũ trên ngực lại đau như dao cắt.
Hoặc biết đâu không phải là vết sẹo đang đau, mà là khí quan nằm dưới vết sẹo đang co rút, chậm rãi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Trước mắt choáng váng mơ hồ, trong lúc đầu óc mụ mị, Mặc Tức ngỡ như thấy được chút bi thương toát ra từ đôi mắt xanh của Cố Mang.
Hắn khát khao muốn biết chút bi thương đó có phải là thật không, hay là do hắn quá chấp nhất nên nảy sinh ảo giác. Vì thế hắn bước về phía trước…
Đôi chân lại như rót chì, lập tức ngã về phía trước.
Phổi quặn thắt dữ dội làm hắn sặc ra một búng máu, điều này khiến cho Cố Mang không kịp đề phòng đưa tay ôm lấy hắn theo bản năng, hệt như thuở còn trẻ khi hắn còn gọi Cố Mang là sư huynh.
Giang Dạ Tuyết ở bên cạnh lo lắng nói: “Huynh ấy không xong rồi, huynh thả huynh ấy xuống đi, ta có uẩn linh tán (thuốc tụ hồn?). Mau cho huynh ấy uống.”
Mặc Tức lại chẳng hề quan tâm, hắn cảm thấy cơ thể sao nhẹ tênh, hồn phách như sắp rời xác vào bất cứ lúc nào, mà hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm trước cảm giác cận kề cái chết này.
Có lẽ năm đó trên thuyền lầu ở hồ Động Đình, hắn nên chết đi cho rồi. Nếu lúc đó chết đi, hắn sẽ không phải dằn vặt suốt bao năm ròng rã.
Hắn không phải là người đúc từ sắt thép, sống trong khe hẹp lâu như thế, hắn sắp bị dồn ép đến điên rồi.
Bất luận là tổn thương Trọng Hoa hay Cố Mang, hắn đều sẽ đau lòng. Mỗi câu mỗi chữ hắn tổn thương Cố Mang, hắn cũng sẽ đau xót. Mỗi lần hắn tự nhủ rằng mình phải hận Cố Mang, không được có tư tình, mỗi lần hắn nhắc nhở mình mấy năm qua Cố Mang đã làm những gì chịu đựng cái gì, mỗi lần lật lại quá khứ đều như da tróc thịt bong máu thịt nhầy nhụa, hắn cũng đau lắm chứ!!!
Nhưng hắn vẫn phải sống tiếp.
Không có hắn, quân Bắc Cảnh chắc chắn sẽ tan rã.
Hắn phải dùng thân xác đã mất mười năm tuổi thọ để chứa đựng bóng hình cũ mà cố nhân để lại.
Không có hắn, Cố Mang sẽ phải trở về Lạc Mai biệt uyển.
Hắn phải dùng ngôi phủ không thể nào đoàn viên sum vầy nữa để thu nhận tấm thân tàn tạ mà anh hùng để lại.
Giọng của Giang Dạ Tuyết càng lúc càng xa xăm: “Mặc Tức… huynh tỉnh lại đi… Mặc Tức…”
Hắn quá mỏi mệt, hắn nhìn đôi mắt xanh thẳm của Cố Mang, muốn nâng tay chạm vào nhưng cả đầu ngón cũng chẳng nhúc nhích nổi. Hắn nhẹ giọng nói: “Của huynh… mắt của huynh… nếu là màu đen, thì tốt biết mấy.”
Nếu là màu đen, ta còn có thể lừa mình dối người, nói rằng tất cả những chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chỉ là khi chúng ta đóng quân nơi biên tái, ta mơ thấy một cơn ác mộng quá hoang đường.
Ta còn có thể lừa mình dối người, nói rằng sau khi tỉnh giấc, huynh vẫn là thiếu niên tươi cười rạng rỡ tràn trề hy vọng ấy, ta vẫn có thể bầu bạn bên huynh và nghe huynh nói cười.
Chúng ta còn ở nơi đóng quân, quân hàm của đôi bên không cao, quân lương ít ỏi chẳng bỏ dính răng. Nhưng mà, huynh yêu tất cả mọi người, anh em chiến hữu và bạn thời thơ ấu của huynh vẫn chưa rời xa huynh, ta có thể lòng đầy thành kính nắm tay huynh, dùng ánh mắt chỉ chan chứa tình yêu nhìn huynh nghiêng mặt đi, nhìn mỗi một đường nét của huynh đều có ánh mặt trời vấn vương.
Mí mắt của Mặc Tức chậm rãi khép lại.
Cố Mang, nếu mắt của huynh là màu đen… vậy thì tốt biết mấy…
Khi đó, nỗi lo cấp bách duy nhất của chúng ta chính là Lục Triển Tinh có đột nhiên lỗ mãng vén màn lều trại xông vào hay không.
Khi đó, ta còn có thể ấp ủ vô vàn ảo tưởng và hy vọng về tương lai của chúng ta.
Thật tốt biết bao.
Hoặc là, không phải Mặc Tức chưa từng sầu khổ nghĩ, nếu mình bỏ mạng trong trận chiến trên hồ Động Đình, vậy cũng tốt…
Có lẽ vì tổn thương quá nhiều, người mạnh mẽ và quật cường đến vậy cũng nảy sinh kỳ vọng như thế này.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tiếng động cuối cùng mà Mặc Tức nghe được là tiếng ngự kiếm vù vù, tiếp theo là một giọng nói trong trẻo như ngọc truyền đến từ nơi xa.
——
“Ta chỉ lên đỉnh tháp cứu người thôi, các ngươi gây mưa máu gió tanh gì dưới đây vậy?”
Rõ ràng hai phách chủ quản ký ức và thần thức của Cố Mang đã bị rút mất, rõ ràng gương Thời Gian chỉ có thể đưa người ta trở về quá khứ chứ không thể thay đổi thế giới thực.
Làm sao Cố Mang trở ra từ trong gương có thể khôi phục ký ức của ngày trước? Thế nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, tháp Dơi thình lình truyền ra tiếng rít thảm thiết, chợt có thú dơi vẫy cánh phành phạch lao về phía Cố Mang! Thú dơi vừa giang cánh, hơn mười mũi tên tóe lửa bắn xuống mặt đất như gió táp mưa rào!
Giang Dạ Tuyết nói: “Cẩn thận!”
Giang Dạ Tuyết định ra tay phòng ngự, nhưng tên bắn quá nhanh, cuối cùng hẳn sẽ tránh không kịp. Mắt thấy sắp bị dơi tinh gây thương tích, đột nhiên có một lá bùa ném ra từ bên sườn, lá bùa lập tức căng thành kết giới xèn xẹt ánh chớp, “ầm” một tiếng chặn hết mũi tên lửa ở ngoài!
Người ném bùa chú không phải ai khác, đúng là Cố Mang…
Tuy rằng suy nghĩ vẫn còn rối loạn, nhưng dù sao Cố soái cũng là Cố soái, y thình lình bật dậy, hành động dũng mãnh mà nhạy bén, hệt như đao nhọn sáng loáng bay ra khỏi vỏ giữa màn đêm.
Qua giây lát, sau lưng bọn họ lại truyền đến tiếng sột soạt lạ thường, vừa ngoảnh đầu chỉ thấy cả bầy chuột tinh chạy về phía bọn họ như thủy triều.
Trước sau gặp địch như thế, Giang Dạ Tuyết hai tay khó địch lại bốn tay, Cố Mang cũng không kịp chỉnh đốn ký ức hỗn loạn, không kịp nghĩ nhiều về chuyện khác ——
Vừa chịu kích thích xong đã phải chiến đấu ngay, chuyện này có lẽ người khác làm không được, nhưng Cố Mang thì khác. Cố Mang là tướng soái không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm cũng có thể tỉnh táo chỉ huy chiến dịch vạn người, y thật sự có khả năng thích ứng và khống chế trời sinh đối với chiến tranh.
Cố Mang quyết định thật nhanh, bỏ qua tạp niệm, đôi mắt xanh sắc bén nhìn quanh trái phải, đại khái đã có đánh giá về tình hình:
Đầu tiên là gương Thời Gian, gương Thời Gian đã chìm xuống hồ máu không thấy đâu.
Tiếp theo là Sơn Cao, con heo tinh kia đã bị một lá bùa cực kỳ phức tạp phong ấn, hiện giờ đang nằm trong góc ngủ mê mệt.
Ngoại trừ những thứ đó, dưới đất còn ghim một kim lệnh dẫn yêu, coi bộ là thứ cuối cùng mà Sơn Cao ném ra trước khi bị chế phục, vô số yêu vật giờ đang ùa ra từ các góc đều vì kim lệnh này.
Lại nhìn tình hình thiệt hại, trạng thái của Mặc Tức cực kỳ tệ, Giang Dạ Tuyết cũng không khá hơn là bao, trên người đã có vài vết thương, một thân đồ trắng bị máu nhuộm loang lổ, còn Mộ Dung Sở Y…
Cố Mang nhíu mày hỏi: “Mộ Dung Sở Y đâu?! Hắn đâu rồi?”
Giang Dạ Tuyết đáp: “Sở Y… khụ khụ, huynh ấy lên đỉnh tháp cứu Thần Tình rồi.”
Nói cách khác, tạm thời không thể trông chờ vào chiến lực của Mộ Dung Sở Y.
Cố Mang âm thầm tính toán thật nhanh về thực lực địch ta, mắt thấy bầy chuột chạy càng lúc càng gần, y đột ngột đứng dậy, đón đầu đám yêu thú cuồn cuộn, khẽ quát một tiếng: “Phong Ba!”
Một luồng sáng bạc lấp lóe trong bàn tay của y, tụ thành hình dáng của một thanh thần võ kèn xôna, lụa trắng buộc ở chuôi thần võ như ngân hà tuôn chảy trong bóng đêm.
“Tới đây!”
Gương mặt anh tuấn của Mặc Tức đã không còn màu máu, hắn nhìn bóng lưng của Cố Mang, thần võ Phong Ba ngày trước của Cố Mang phát ra một tiếng vang xa xăm mà mông lung, bùng tỏa hào quang sáng chói mắt ——!
Nhưng không lâu sau, ánh sáng triệu hồi rực rỡ kia đột nhiên vỡ nát.
Thần võ Phong Ba chưa hoàn toàn tụ hình biến thành những đốm sáng nhạt, phiêu tán khắp nơi.
“…” Cố Mang thở dài, đây là một lần thử bất chấp của y —— Yêu thú quá nhiều, dùng vũ khí quần công (đánh cả bầy) là tốt nhất, mà vũ khí quần công duy nhất của y chính là thần võ Phong Ba. Chỉ là với kết quả triệu hồi thất bại này, Cố Mang cũng không hề bất ngờ.
Linh hạch của y đã nát từ lâu, sau khi nhận lại ký ức từ gương Thời Gian, dù rằng có thể nhớ lại chú quyết tâm pháp triệu hồi Phong Ba, ngặt nỗi thần võ liên kết với linh hạch, được chứa bởi linh hồn, không có linh hồn và linh hạch hùng mạnh, y đã định trước không thể thật sự triệu hồi được Phong Ba.
Bầy chuột tinh đã càng lúc càng gần. Đáy mắt của Cố Mang tối sầm, cuối cùng quát một tiếng: “Vĩnh Dạ, tới đây!”
Những đốm lấp lánh của Phong Ba còn chưa hoàn toàn tan mất, một luồng khí hắc ma mạnh mẽ đã trào ra từ lòng bàn tay của y, tức khắc tụ thành một thanh lưỡi lê đen nhánh bén nhọn.
Là thanh ma võ mà nước Liệu rèn cho y sau khi y đầu quân theo địch, là thanh ma võ suýt nữa đã lấy mạng Mặc Tức ở trên hồ Động Đình…
Lưỡi lê Vĩnh Dạ!
Ngón tay thon dài của Cố Mang vừa nhấc, lưỡi lê linh hoạt xoay vài vòng trong tay y, sau đó y bất ngờ phóng đi như mũi tên rời cung, thân thủ vừa nhanh vừa hung hãn, lao vào chém giết bầy yêu thú. Thanh ma võ này tự mang khí hút hung, chỉ cần trận pháp vừa mở, nó sẽ như máu tươi thu hút bầy dơi, có thể hấp dẫn mọi yêu vật ma vật đến quanh người Cố Mang.
Chẳng mấy chốc, bầy chuột tinh đã bao vây Cố Mang, khí đen tà ác dày đặc vây kín y, bóng dáng của y bị nhấn chìm triệt để, chỉ thấy chính giữa bầy yêu nơi y đứng thường xuyên có ánh lửa bùng lên, xác yêu thú nát vụn văng tứ tung, máu đen tung tóe như gió giật.
Giang Dạ Tuyết không so được với Mặc Tức, đến tận lúc này mới phát hiện Cố Mang có gì đó không ổn, sắc mặt của hắn cũng thay đổi, sau cùng quay đầu hỏi Mặc Tức: “Cố Mang huynh ấy… chẳng lẽ huynh ấy khôi phục rồi sao?”
“…” Mặc Tức không đáp, đôi mắt phượng đỏ thẫm nhìn chằm chằm trung tâm của luồng khí đen đó.
Nhìn nét mặt này của Mặc Tức, Giang Dạ Tuyết còn gì mà không hiểu. Hắn thốt lên với giọng gần như kinh ngạc: “Trước đó Sơn Cao nói muốn làm ký ức của Cố Mang ‘lóe về’, lẽ nào lóe về là chỉ phục hồi sao? … Vậy gương Thời Gian… có thể bổ khuyết ký ức của huynh ấy trong tình trạng mất hai phách à?”
Mặc Tức định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã sặc ra máu đen.
Giang Dạ Tuyết hốt hoảng gọi: “Hi Hòa quân…”
Thật ra Mặc Tức bị tổn thương nặng hơn Cố Mang nhiều. Cố Mang là người trực tiếp tiến vào trong gương, tuy rằng cũng chịu ảnh hưởng của nó, nhưng dù sao gương Thời Gian cũng là thần khí thượng cổ, không phải vật gì quá tà đạo, chỉ cần ra vào một cách bình thường, gương sẽ không gây tổn thương quá lớn cho người đó.
Mặc Tức thì lại khác, ban đầu là hắn ngoan cố che chở Cố Mang nên bị hút chung vào trong thế giới gương, gần như có thể xem là khách không mời hoặc kẻ xâm lấn. Thế nên dù hắn không làm gì bên trong gương Thời Gian, linh lực vẫn bị tổn hao nghiêm trọng. Đến lúc thoát ra ngoài, thật ra thể trạng của hắn đã suy yếu cùng cực rồi.
Nhưng nhìn Cố Mang đứng giữa bầy yêu, nhìn ma võ Vĩnh Dạ lượn lờ khí đen trong tay Cố Mang, cuối cùng Mặc Tức vẫn cố nhịn, gắng nuốt vị máu trong cổ họng xuống, nâng tay khàn giọng nói: “Thôn Thiên, tới đây.”
Quyền trượng chuôi dài Thôn Thiên nghe gọi mà ra, cả vật thể tỏa ánh sáng thánh khiết.
Thấy Cố Mang cầm ma võ của nước Liệu đại khai sát giới, Mặc Tức nhắm mắt lại, cố nén cảm giác mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nâng quyền trượng lên, chỉ vào trời cao —— Giông tố tức thì cuộn trào, bốn bề vang tiếng triều dâng.
“Kình Thôn Liệt Khu!” (Nuốt trọn xé xác)
Một chùm sáng bạc tuôn ra từ quyền trượng, linh thể của một con cá voi khổng lồ che trời rợp đất phóng lên giữa không trung! Theo một tiếng gầm rú như đến từ thời cổ, gió lốc cuốn đất nổi lên, dùng khí thế bẻ cành đẽo gỗ hất mọi yêu thú đang tấn công dồn dập trong tháp Dơi lên trời ngay tắp lự!
Tiếp theo cá voi khổng lồ vẫy mạnh đuôi, ngửa đầu lao về phía đỉnh tháp, đám yêu vật đó cũng bị kéo đi theo, bấy giờ cá voi Thôn Thiên lại dùng đuôi quất mạnh một cái ——
Chỉ trong chớp mắt, máu đen rợp trời, hệt như mưa to mưa tầm tã trút xuống từ đỉnh tháp…
Tất cả yêu thú đều chia năm xẻ bảy!
Giữa cơn mưa máu gió tanh đó, Cố Mang thảng thốt quay đầu, trợn to cặp mắt xanh, nhìn Mặc Tức đang đứng yên tại chỗ.
“Mặc Tức…”
Tay cầm quyền trượng run lẩy bẩy, Mặc Tức không tạo kết giới che chắn cho mình, máu tươi còn nóng hổi nhỏ lên bờ vai và đầu tóc của hắn, lăn xuống lông mày đen như mực của hắn.
Chảy dài trên gò má tái nhợt của hắn.
Cứ như lệ máu vậy.
Mặc Tức mệt mỏi và bất lực cùng cực đứng giữa cơn mưa do máu nóng tụ thành, chậm rãi nhắm mắt lại.
Huyết thống của nhà họ Mặc hung hãn bá đạo, trong đó thần võ Thôn Thiên là đáng sợ nhất, thậm chí không thể kiểm soát được sức mạnh của nó, chỉ cần sử dụng sát chiêu, định trước sẽ xác trôi ngàn vạn, khó lòng thoát nạn.
Vì vậy trước đây Mặc Tức chưa bao giờ dùng chiêu này.
Chẳng sợ hai quân đối chọi, giằng co hơn nữa, trước giờ Mặc Tức luôn kiềm chế được mình, không cho mình triệu hồi Thôn Thiên, không cho mình đọc một tiếng “Kình Thôn Liệt Khu” này.
Chiêu này chẳng những sẽ làm cho tất cả những người đứng xem cảm thấy hắn là quái vật, mà quan trọng hơn là, bản thân Mặc Tức không muốn đuổi cùng giết tận đối thủ ——
Hắn căm hận sa trường, hắn thúc ngựa tòng quân là vì bảo vệ, không phải vì chinh phục, lại càng không phải vì báo thù. Bất luận đối phương là người hay yêu, thiện hay ác, Mặc Tức luôn nghĩ rằng mình nên cố gắng khoan dung độ lượng, nên cho đối phương cơ hội ăn năn hối cải.
Thế nên chiến lực một kích hủy diệt cả hàng ngàn sinh linh, hắn có đấy, nhưng xưa nay luôn kiềm chế không dùng.
Chỉ là bây giờ…
Để không phải nhìn thấy Cố Mang cầm ma võ của nước Liệu đại khai sát giới.
Để mau chóng chấm dứt tất cả những chuyện này.
Trong trạng thái cận kề bờ vực sụp đổ, không ngờ hắn lại sử dụng thuật tuyệt sát mà mình gần như chưa bao giờ dùng.
Giang Dạ Tuyết nhẹ giọng gọi: “Mặc Tức…”
Mặc Tức như chẳng nghe thấy, toàn thân hắn lan tỏa sát khí còn sót lại của Thôn Thiên, đâm thủng luôn kết giới mà Giang Dạ Tuyết định tạo quanh người hắn.
Hắn đứng đơ như tượng, trơ trọi dưới mưa máu.
“…” Lưỡi lê trong tay Cố Mang chậm rãi thu hồi, biến thành một luồng khí đen, thu nạp vào trong buồng tim. Sau đó y bước về phía Mặc Tức.
Mặc Tức vẫn đứng yên tại chỗ, hệt như một người gỗ rách nát, mặt mũi thì tái nhợt, biểu cảm thì vụn vỡ, ánh mắt thì trống rỗng. Hắn tự ngâm mình dưới mưa máu tầm tã.
Cố Mang dừng chân trước mặt hắn, ngước đầu nhìn người đã ướt sũng.
Một người cao ngạo như thế, giờ đây lại giống hệt một chú chó bị vứt bỏ chịu tổn thương quá nặng không biết phải làm sao.
Thật ra lúc này suy nghĩ của Cố Mang cũng loạn hết cả lên, tuy ký ức nhận về đã đủ để giúp y tỉnh táo, nhưng cũng khiến y mê man và bất an đến lạ.
—— Lúc ở trong gương, y bị nghịch chuyển cơ thể, nhớ lại được những chuyện xảy ra trước khi làm phản. Sau khi rời gương, những ký ức đó chẳng những không biến mất mà còn nối liền với quá khứ về thành dưới thân phận tù binh.
Bây giờ với Cố Mang mà nói, quả thật cứ như đằng kia y vừa vác đầu của Lục Triển Tinh rời khỏi Trọng Hoa, đằng này vừa mở mắt đã phát hiện mình ngồi trong xe chở tù của nước mẹ, trở thành phản đồ bị trục xuất về nước.
Những chuyện nằm chính giữa, những chuyện xảy ra trong tám năm mình phản quốc, Cố Mang gần như không có ấn tượng gì.
Thiếu mất thông tin mang tính quyết định này khiến Cố Mang cảm thấy rất nhiều chuyện của lúc này quá kỳ lạ khó hiểu, vì vậy chính y cũng bối rối bội phần, mà cảm giác bối rối này khiến y càng thận trọng hơn.
“…” Sau hồi lâu cân nhắc, Cố Mang nói với Mặc Tức: “Đa tạ Hi Hòa quân giải vây.”
Nghe được giọng nói của Cố Mang, bấy giờ tròng mắt của Mặc Tức mới động đậy, ánh mắt mất tiêu cự dừng trên người Cố Mang. Mãi một lúc sau, hắn mới thốt ra một chữ: “Huynh…”
Cổ họng đắng chát, những chữ thốt ra cũng đắng chát: “… Nhớ lại hết rồi sao?”
Cố Mang im lặng giây lát rồi đáp: “Không phải toàn bộ. Nhưng… gần như là thế.”
“…”
“Ít nhất bây giờ, đầu óc xem như tỉnh táo, là một người bình thường.”
“Vậy… những chuyện xảy ra trong gương… huynh vẫn còn…”
“Ừ.” Cố Mang nói: “Còn nhớ hết.”
Mặc Tức không nói nữa, hắn nhắm mắt lại, hầu kết trượt lên trượt xuống, dường như muốn giữ cho mình trông thật bình thản, thật điềm tĩnh, song bờ môi lại run rẩy từng hồi.
Hắn nhắm nghiền mắt, nói với giọng chua chát: “Vậy tốt lắm.”
Cõi lòng của hắn rối như tơ vò, cơ thể cũng hao mòn nghiêm trọng. Mặc Tức của lúc này yếu ớt chẳng khác gì người năm đó ngã xuống vũng máu trong chiến dịch Động Đình, thể xác và tinh thần đều suy kiệt.
Hắn không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Cố Mang, vì thế chỉ thều thào lặp lại: “Vậy tốt lắm…”
Dừng một lát lại hỏi: “… Phải đi sao?”
“Hả?”
“Huynh sẽ không bằng lòng tiếp tục ở lại Trọng Hoa làm tù nhân. Lúc trước huynh không đi là vì huynh không nhớ được gì, bây giờ huynh nhớ lại hết rồi.” Mặc Tức hỏi: “Có phải huynh muốn đi không?”
Cố Mang im lặng, lát sau đột ngột nhấc tay kéo cổ áo, để lộ chiếc vòng màu đen buộc quanh cần cổ trắng nhợt.
“…”
“Vòng Tỏa Nô. Đệ đeo cho ta.”
Cố Mang nhìn hắn: “Bây giờ ta là nô lệ của đệ, đệ không cho ta đi, ta vĩnh viễn không đi được.”
Mặc Tức như bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Cố Mang đâm trúng, thân hình hơi chao đảo. Điều này không chỉ vì vừa rồi trong ảo cảnh hắn đã biết rất nhiều quá khứ mà mình chưa hề biết, giờ đây tình cảm dành cho Cố Mang vốn đã rất phức tạp, mà còn vì biểu cảm của Cố Mang lúc này ——
Hắn từng nhìn thấy vô vàn biểu cảm của Cố Mang.
Xán lạn, khoan dung, thuần khiết, mê man, bi thương, tan rã.
Hắn nghĩ bất luận lúc này Cố Mang khóc hay cười, buồn hay giận, hắn đều sẽ dễ chịu hơn một chút, chí ít có thể khiến hắn cảm giác được Cố Mang vẫn là một người sống sờ sờ, nắm bắt được đuổi theo được, nhìn thấy được chạm đến được.
Chỉ sợ nhất là Cố Mang vô tình.
Cố Mang chỉ từng để lộ gương mặt lạnh lùng vô tình ấy trong vài lần gặp hắn sau phản quốc. Cảm xúc này bỗng chốc cuốn Mặc Tức vào đoạn chuyện cũ đen tối kia —— Cố Mang cầm lưỡi lê đứng trên boong thuyền, khăn chữ nhất dính máu bay phần phật, nói với hắn rằng mọi thứ đã hết đường cứu vãn.
Mặc Tức muốn nói gì đó, nhưng sẹo cũ trên ngực lại đau như dao cắt.
Hoặc biết đâu không phải là vết sẹo đang đau, mà là khí quan nằm dưới vết sẹo đang co rút, chậm rãi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Trước mắt choáng váng mơ hồ, trong lúc đầu óc mụ mị, Mặc Tức ngỡ như thấy được chút bi thương toát ra từ đôi mắt xanh của Cố Mang.
Hắn khát khao muốn biết chút bi thương đó có phải là thật không, hay là do hắn quá chấp nhất nên nảy sinh ảo giác. Vì thế hắn bước về phía trước…
Đôi chân lại như rót chì, lập tức ngã về phía trước.
Phổi quặn thắt dữ dội làm hắn sặc ra một búng máu, điều này khiến cho Cố Mang không kịp đề phòng đưa tay ôm lấy hắn theo bản năng, hệt như thuở còn trẻ khi hắn còn gọi Cố Mang là sư huynh.
Giang Dạ Tuyết ở bên cạnh lo lắng nói: “Huynh ấy không xong rồi, huynh thả huynh ấy xuống đi, ta có uẩn linh tán (thuốc tụ hồn?). Mau cho huynh ấy uống.”
Mặc Tức lại chẳng hề quan tâm, hắn cảm thấy cơ thể sao nhẹ tênh, hồn phách như sắp rời xác vào bất cứ lúc nào, mà hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm trước cảm giác cận kề cái chết này.
Có lẽ năm đó trên thuyền lầu ở hồ Động Đình, hắn nên chết đi cho rồi. Nếu lúc đó chết đi, hắn sẽ không phải dằn vặt suốt bao năm ròng rã.
Hắn không phải là người đúc từ sắt thép, sống trong khe hẹp lâu như thế, hắn sắp bị dồn ép đến điên rồi.
Bất luận là tổn thương Trọng Hoa hay Cố Mang, hắn đều sẽ đau lòng. Mỗi câu mỗi chữ hắn tổn thương Cố Mang, hắn cũng sẽ đau xót. Mỗi lần hắn tự nhủ rằng mình phải hận Cố Mang, không được có tư tình, mỗi lần hắn nhắc nhở mình mấy năm qua Cố Mang đã làm những gì chịu đựng cái gì, mỗi lần lật lại quá khứ đều như da tróc thịt bong máu thịt nhầy nhụa, hắn cũng đau lắm chứ!!!
Nhưng hắn vẫn phải sống tiếp.
Không có hắn, quân Bắc Cảnh chắc chắn sẽ tan rã.
Hắn phải dùng thân xác đã mất mười năm tuổi thọ để chứa đựng bóng hình cũ mà cố nhân để lại.
Không có hắn, Cố Mang sẽ phải trở về Lạc Mai biệt uyển.
Hắn phải dùng ngôi phủ không thể nào đoàn viên sum vầy nữa để thu nhận tấm thân tàn tạ mà anh hùng để lại.
Giọng của Giang Dạ Tuyết càng lúc càng xa xăm: “Mặc Tức… huynh tỉnh lại đi… Mặc Tức…”
Hắn quá mỏi mệt, hắn nhìn đôi mắt xanh thẳm của Cố Mang, muốn nâng tay chạm vào nhưng cả đầu ngón cũng chẳng nhúc nhích nổi. Hắn nhẹ giọng nói: “Của huynh… mắt của huynh… nếu là màu đen, thì tốt biết mấy.”
Nếu là màu đen, ta còn có thể lừa mình dối người, nói rằng tất cả những chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chỉ là khi chúng ta đóng quân nơi biên tái, ta mơ thấy một cơn ác mộng quá hoang đường.
Ta còn có thể lừa mình dối người, nói rằng sau khi tỉnh giấc, huynh vẫn là thiếu niên tươi cười rạng rỡ tràn trề hy vọng ấy, ta vẫn có thể bầu bạn bên huynh và nghe huynh nói cười.
Chúng ta còn ở nơi đóng quân, quân hàm của đôi bên không cao, quân lương ít ỏi chẳng bỏ dính răng. Nhưng mà, huynh yêu tất cả mọi người, anh em chiến hữu và bạn thời thơ ấu của huynh vẫn chưa rời xa huynh, ta có thể lòng đầy thành kính nắm tay huynh, dùng ánh mắt chỉ chan chứa tình yêu nhìn huynh nghiêng mặt đi, nhìn mỗi một đường nét của huynh đều có ánh mặt trời vấn vương.
Mí mắt của Mặc Tức chậm rãi khép lại.
Cố Mang, nếu mắt của huynh là màu đen… vậy thì tốt biết mấy…
Khi đó, nỗi lo cấp bách duy nhất của chúng ta chính là Lục Triển Tinh có đột nhiên lỗ mãng vén màn lều trại xông vào hay không.
Khi đó, ta còn có thể ấp ủ vô vàn ảo tưởng và hy vọng về tương lai của chúng ta.
Thật tốt biết bao.
Hoặc là, không phải Mặc Tức chưa từng sầu khổ nghĩ, nếu mình bỏ mạng trong trận chiến trên hồ Động Đình, vậy cũng tốt…
Có lẽ vì tổn thương quá nhiều, người mạnh mẽ và quật cường đến vậy cũng nảy sinh kỳ vọng như thế này.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tiếng động cuối cùng mà Mặc Tức nghe được là tiếng ngự kiếm vù vù, tiếp theo là một giọng nói trong trẻo như ngọc truyền đến từ nơi xa.
——
“Ta chỉ lên đỉnh tháp cứu người thôi, các ngươi gây mưa máu gió tanh gì dưới đây vậy?”
Danh sách chương