Edit: OhHarry

【 Thói quen thật đáng sợ, rõ ràng trước đây không thích mùi hoa quế, nhưng giờ không được ngửi dù chỉ một ngày thôi tôi cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. 】

Dưới sự trấn áp của lực lượng an ninh, cuộc bạo loạn ở sảnh bệnh viện nhanh chóng được kiểm soát.

Lạc Mộng Bạch khoác áo blouse trắng từ ngoài cửa đi vào, bình tĩnh chỉ huy mọi người, cặp kính gọng vàng trên mặt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

"Đưa những ai bị thương đi sơ cứu trước, bao giờ cảnh sát đến thì trực tiếp chuyển giao những người không bị thương cho họ, ai chống cự cứ cho giật gây mê."

Theo sau là Lý Tuần đang dáo dác ngó quanh, kế đó nhanh chóng chạy về phía chúng tôi.

"Tổng giám đốc Tống, anh Ninh, hai người không sao chứ?"

Vụ án vi phạm thương mại giữa Hạ Thịnh và Viêm Hoa Thế Kỷ sắp bắt đầu, vào sáng nay Hạ Thịnh đã có buổi gặp gỡ hỏi đáp với giới truyền thông, mà hôm qua Tống Bách Lao bảo có thể chiều hắn mới về được nên khi nghe Hàn Âm nói rằng cuộc biểu tình đang rơi vào tình trạng hỗn loạn, tôi còn tưởng hắn sẽ bị kẹt trên đường.

Nhưng nào ngờ, hắn không những không bị kẹt trên đường mà còn cứu được tôi và cô y tá từ cõi chết trở về.

Chẳng biết do số tôi may mắn, hay giữa hai chúng tôi vốn tồn tại một loại cảm ứng đặc biệt.

"Không sao." Nãy giờ tôi đã để ý thấy Lý Tuần xách giày cao gót để chạy bằng chân trần nên hỏi, "Sao cô không đi giày?"

Lý Tuần vội vàng xỏ giày cao gót vào, mồ hôi chảy ròng ròng dọc hai bên thái dương: "Nãy tôi chạy gấp quá, Tổng giám đốc thấy biểu tình hỗn loạn nên lo bệnh viện cũng xảy ra chuyện, thế là xuống xe chạy thẳng đến đây luôn, tôi đi giày cao gót không chạy được, đành phải cởi ra."

Hèn gì cả hai đều thở như đứt hơi thế này, hóa ra bỏ xe lại chạy tới.

Tôi nhìn Tống Bách Lao, hắn mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác rồi nói với Lý Tuần: "Cô đưa anh Ninh về phòng bệnh trước, tôi sẽ đến sau." Vừa dứt lời, hắn liếc tôi một cái, sau đó xoay người đi về phía Lạc Mộng Bạch.

Xỏ giày xong, Lý Tuần và y tá chia nhau mỗi người đứng một bên, "dìu" tôi về phòng như thể tôi là bệnh nhân hiểm nghèo.

"Lúc ngồi trên xe, Tổng giám đốc Tống liên tục gọi điện cho anh nhưng không anh nghe, một lát sau thì có y tá tiếp máy, bảo rằng anh đi kiểm tra sức khỏe chưa về phòng. Chưa cúp máy thì Tổng giám đốc Tống đã mở cửa xuống xe luôn, tôi không theo kịp được." Cô ấy cẩn thận đỡ tôi nằm xuống giường, nhớ lại cảnh tượng mình gặp trên đường, "Người ta nằm la liệt khắp đường ấy, chẳng biết bị thương hay chết rồi nữa, trông đáng sợ lắm."

Lý Tuần là thư ký của Tống Bách Lao nên luôn phải giữ sự bình tĩnh, có chuyện nào mà cô chưa thấy qua? Để cô ấy phải nói "đáng sợ" thì tình trạng ngoài kia chắc chắc rất bi thảm.

Cô ngồi xuống ghế sô pha kê bên cạnh giường tôi: "Thực ra lần này tôi đến để cho anh xem hiệu quả trang trí nội thất của "Hứa Mỹ Nhân", công việc gần như đã hoàn thành, giờ chỉ đợi quét dọn lại thôi." Vừa nói cô vừa lấy máy tính bảng ra từ túi xách rồi đưa cho tôi, "Vì trong cửa hàng vẫn còn mùi sơn, cũng khá bụi bặm, không tốt cho sức khỏe của anh nên Tổng giám đốc Tống đã nhờ người làm mô hình 3D bằng công nghệ VR, anh thử xem xem có thích không nhé?"

Màn hình sáng lên, "Hứa Mỹ Nhân" hoàn toàn mới hiện ra trước mắt tôi. Đầu ngón tay trượt màn hình một cách chậm rãi, hô hấp không tự chủ được dần thả lỏng.

Trông thế này rồi mà cô ấy còn hỏi tôi thích không? Nói thích thôi chưa đủ, phải là vui mừng khôn xiết mới đúng.

Nội thất được thiết kế theo phong cách hiện đại, tối giản, những chiếc kệ được kê gọn gàng dựa vào tường, quầy trưng bày lớn đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc, và...... giấc mơ của mọi thợ làm bánh, gian bếp sang trọng đẳng cấp quốc tế.

Tủ bảo quản đồ tươi, lò nướng điện, những dụng cụ chế biến nguyên liệu thuộc các thương hiệu hàng đầu mà trước đây tôi chỉ biết vừa ngắm ảnh vừa chảy nước miếng, tính toán sơ sơ, chỉ riêng chi phí nâng cấp gian bếp thôi đã rơi vào tầm hơn một triệu.

Cộng với mười triệu bỏ ra để mua lại cửa tiệm, chắc bán bánh cả đời cũng không hoàn được vốn.

"Anh thích chứ?" Lý Tuần hỏi lại tôi với giọng điệu hơi lo lắng.

Tôi ngắm đi ngắm lại mọi ngóc ngách của gian bếp, ngẩng đầu cười với cô ấy: "Thích lắm, cảm ơn."

Lý Tuần vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Anh thích thì tốt quá rồi."

Như chợt nhớ ra điều gì, cô lấy một chiếc túi đựng tài liệu màu da bò từ trong cặp ra, đưa cho tôi.

"Thứ này cũng giao cho anh. Tổng giám đốc Tống đã thương lượng với người của Hiệp hội rất lâu, cuối cùng hôm qua họ cũng gửi đến."

Tôi ngờ vực mở khóa con dấu, rút ra một tờ giấy mỏng.

Khi trông thấy nội dung trên tờ giấy, đầu óc tôi choáng váng, ngón tay run lên bần bật.

Đây là Chứng chỉ thợ làm bánh.

Viết tên, tuổi, thông tin cá nhân, Chứng chỉ thợ làm bánh với...... con dấu đỏ của Hiệp hội.

Sau khi Hướng Bình và Thường Tinh Trạch thua kiện, vì không muốn mất mặt trước dư luận nên họ thông báo rằng tôi có thể thi lại chứng chỉ, nhưng tấm bằng chứng chỉ trước đó không thể khôi phục được.

Việc thi cử cùng lắm chỉ mất chút thời gian chứ không khó đối với tôi, vậy nên tôi không tiếp tục khiếu nại nữa.

Mà giờ, họ thực sự gửi chứng chỉ mới cho tôi ư?

Chỉ những người từng làm việc với Hiệp hội mới biết họ cứng nhắc, kiêu ngạo, cũng như thái độ cứng rắn đến mức nào, không biết Tống Bách Lao đã tốn bao nhiêu nước bọt để giải thích cho họ thông suốt......

Tôi vuốt ve từng dòng chữ trên giấy chứng nhận một cách trân trọng, đang say sưa, người tôi thầm nghĩ đến trong lòng đã mở cửa bước vào.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Tống Bách Lao vừa tươm tất lại vẻ ngoài, vết máu trên mặt và tay được rửa sạch, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng.

Lý Tuần đứng dậy nhường chỗ cho hắn, cung kính nói: "Tôi đã hoàn thành việc Tổng giám đốc giao phó, nếu không còn gì thì tôi xin đi trước."

Tống Bách Lao nhẹ nhàng gật đầu: "Bảo tài xế vòng ra cửa sau đón."

Lý Tuần đáp lời hắn bằng một nụ cười rồi bước nhanh ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tống Bách Lao, hắn đứng bên giường, tầm mắt dừng trên bằng chứng chỉ trên tay tôi.

"Thích không?"

Trong giây lát, tôi không biết hắn đang hỏi đến việc thiết kế lại nội thất của Hứa Mỹ Nhân, bằng chứng chỉ trên tay tôi, hay tất cả những điều hắn làm cho tôi.

Nhưng, cho dù là gì đi nữa thì sẽ chẳng có người bình thường nào trả lời "không thích" nhỉ?

Tôi gật gật đầu, "Ừ" nhẹ một tiếng: "Lý Tuần bảo anh đã thương lượng rất lâu với Hiệp hội, sao họ quyết định nghe theo thế?"

Tống Bách Lao nhếch khóe môi tạo thành nụ cười giễu cợt khinh thường, ngồi xuống nói: "Tài trợ cho các cuộc thi, huấn luyện, hội nghị hàng năm của họ, chắc rơi vào tầm hai mươi sự kiện trong vòng ba năm."

Toi rồi, hai mươi sự kiện, thể nào cũng phải đốt vào mấy triệu cho xem...... Đúng là cắt cổ người ta mà.

(*) 1 triệu NDT = 3 tỷ 567 triệu VNĐ.

Tờ giấy mỏng manh trong tay trở nên thật nặng nề, lấy ba triệu tệ đi đúc thành cục vàng còn đập chết người được. Đột nhiên, tôi muốn nhờ Tống Bách Lao đi trả lại chứng chỉ, đằng nào tôi tự đi thi cũng chỉ mất mỗi mấy trăm tệ phí đăng ký mà thôi.

"Cái này......"

Nhưng khi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Bách Lao, tôi chẳng thể thốt ra lời nào được nữa. Dựa theo trực giác bản thân, nếu bảo hắn đi trả lại, tôi chắc chắn hắn sẽ tức giận, cực kỳ tức giận là đằng khác.

"Cái gì?" Thấy tôi nói nửa chừng, hắn nhướng mày.

"Cảm ơn." Chốc sau, tôi quyết định đính chính lại lời nói của mình.

Khóe môi hắn cong lên tựa như một nụ cười "dịu dàng", nhưng tôi vừa chớp mắt thì nó đã biến mất hoàn toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện