Một canh giờ sau máu mũi mới chịu dừng, mùi máu tanh trong cổ họng không cách nào biến mất được, cứ quẩn quanh. Sau khi người nhà ngủ hết tôi mới rón rén cầm quần áo đi tắm. Lúc tắm tôi xoay người mấy vòng trước gương, xoay cổ xoay đùi kiểm tra thương tích, không có vết thương rõ ràng, đoán là sáng mai rời giường sẽ nổi mấy vết máu bầm lên.

Tắm rửa vô cùng vất vả, vì tay nâng lên thấy đau điếng, giơ chân lên cũng cực khổ. Xong hết rồi cũng không có sức mà lau người, tôi mặc quần lót vào, mở cửa phòng tắm, xác nhận là không có ai mới đi vèo về phòng.

Hiện giờ tôi vô cùng tỉnh táo, bị đánh một trận này giống như bị mát xa cấp độ dã man vậy, tôi tưởng tượng như mình được đả thông kinh mạch, kích thích gân cốt, gia tăng tuổi thọ. Tôi nằm lên giường, ngón tay lần theo xương sườn sờ qua một lượt, ờ, không có bị gãy chỗ nào, hoặc ít ra là không thấy như bị gãy.

Sự việc cho người đánh tôi, không nhất định là bố Lăng Tiêu hoặc mẹ Lăng Tiêu, nhưng đảm bảo chẳng phải cướp bóc, vì câu nói sau cùng của kẻ kia đã nói rõ cho tôi biết.

Về mục đích sau cùng, muốn đánh cho tôi biết mặt hay muốn đưa Lăng Tiêu về, đây không phải điểm mấu chốt, quan trọng là tôi có nói ra hay không. Tôi đã hạ quyết tâm, không đến giây phút cuối cùng sẽ không buông tay, vậy nên chỉ cần không có can đảm đánh chết tôi, đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt. Tôi không dám chắc là Lăng Tiêu biết việc này xong có về nhà làm um lên hay không nên phải suy nghĩ một chút, tôi thấy không nói cho anh biết thì ổn hơn.

Tôi lấy miếng ngọc của Lăng Tiêu từ dưới gối ra, đeo lên cổ, oải thật chứ, còn chưa giải quyết xong bố mình, lại lòi thêm bà mẹ bon chen trong chốn xã hội đen của Lăng Tiêu.

Tôi buồn bực ho khan một tiếng, ngủ thiếp đi.

Buổi sáng bị cơn đau làm tỉnh. Chỗ nào cũng đau, cả đầu cũng đau, mẹ nó, tôi nằm trên giường cả buổi không nhúc nhích được, rõ ràng đâu có đánh lên đầu…

Lúc rời giường xém xíu nữa bò ra đất luôn, tôi cúi đầu nhìn một chút, quả nhiên trên đùi và cánh tay hiện ra một mảng bầm, đệt, hiệu quả ra phết.

Tôi lấy quần dài mặc vào, định mặc cả áo dài tay, nhưng nóng vậy mà mặc áo dài tay thì rõ là nói cho mẹ biết, con có bí mật không muốn cho người ta hay nè. Vậy nên mặc áo tay ngắn, vết thương trên tay không quá rõ, có vài ba vết, nếu như bị hỏi thì có thể nói mình mang túi đồ ăn cho chó, bị va quẹt.

Tôi ăn qua loa chút đỉnh rồi ra cửa, lúc xuống đến dưới lầu, nhận được tin nhắn của Kiều Đóa Đóa, em thấy tay anh bị thương, anh đi đánh nhau à? Em thấy anh còn trẻ trâu vậy hả, bị bao thức ăn cho đập trúng.

Em không tin, anh tưởng em gái anh ngốc vậy hả, anh làm gì bất cẩn như vậy được.

Không tin thì thôi, anh trai em lơ ngơ vậy lâu nay.

Người đi làm trên xe buýt rất nhiều, lần đầu tiên tôi thấm thía nỗi khổ của việc chen chúc trên xe buýt. Không nói đến nóng, nóng chút tôi chịu được, vấn đề là đau, ai đụng tôi chút xíu thôi tôi đã sững sờ, quãng đường từ nhà đến tiệm suốt 10 phút tôi trong tình thế đau bên trái, nhức bên phải, lát sau đau ran toàn thân.

Xuống xe xong tôi lại một lần nguyền rủa bố mẹ Lăng Tiêu.

Vừa vào tiệm, thấy chú hai đang lấy điếu thuốc ra, thấy tôi liền quăng cho một điếu.

“Thằng nhỏ mày xem ra tinh thần không tệ”.Ổng vỗ vai tôi một phát, xem chừng khá vui.

Cái vỗ vai nhẹ hẫng này lại làm tôi xém trào nước mắt. Mắt chú hai bị sao vậy, này mà là tinh thần không tệ? Tôi cầm điếu thuốc, không lên tiếng, lấy bật lửa ra châm, hiện giờ chẳng phải tôi đang trong tình cảnh sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải sao.

Tôi nhìn vào trong tiệm, nhận ra Lâm Hoành Vũ đang chéo chân thong thả đọc báo. Tôi nhanh chóng nhận ra nguyên nhân chú hai thấy khoái trá trong mình, tuy tôi thấy mình quá là lấy cảm tính cá nhân ra đong đếm, nhưng vầy mà là trùng hợp thì đúng là khéo léo quá đi.

“Dạo gần đây thế nào rồi?”. Lâm Hoành Vũ thừa dịp chú hai vào phòng trong, nhỏ giọng hỏi tôi.

“Tạm ổn, cứ vậy thôi, lãnh lương sẽ mời ông bữa cơm”. Tôi trả lời, ngồi xuống cạnh hắn.

“Không cần khách sáo với tôi như thế”.Lâm Hoành Vũ cười cười, đột nhiên lấy ngón trỏ chọt lên bả vai tôi.

“Ông làm gì vậy?”. Tôi đau đến xém nổi cáu, cắn răng mắng.”Có bệnh hả?”

“Chắc cậu không bị người nhà đập chứ?”. Hắn cười, hỏi tôi.

“Cút mẹ ông đi, ông mới là bị người nhà đập, cả nhà ông đều bị đập”.Tôi xoa vai, nói năng hơi lộn xộn, tên này so với chú hai tôi sắc sảo hơn, không biết nhận ra tôi có vết thương từ lúc nào.

“Xảy ra chuyện gì? Cậu nói với tôi chút xíu đi, hay chờ đến lúc chú hai cậu hỏi?”. Hắn nói nhỏ bên tai tôi.

“Đệt”. Tôi nhìn hắn, hơi do dự.”Ông đừng có nói cho Lăng Tiêu biết”

“Chà, không phải cậu ta làm sao”

“Nói nhảm, ảnh có gan làm à”

“Cũng không chắc, đôi khi lúc mần nhau có thể….”

“Mẹ ông chứ có thể, câm đi”

“Vậy là làm sao?”

“Bà mẹ ảnh”

“Nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra rồi hãy chửi thề”

“Ý tôi là bà mẹ của ảnh”

Lâm Hoành Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, hắn nhìn chằm chằm làm tôi thấy mất tự nhiên, nói thêm một câu.”Cũng không chắc chắn là mẹ ảnh, có khi là bố ảnh, chẳng qua không phải ăn cướp”.

Ngón tay Lâm Hoành Vũ gõ đều mấy cái lên quầy, im lặng một lúc rồi bảo.”Cậu không nói cho Lăng Tiêu sao?”

“Không, ông cũng đừng có nói, tôi sợ ảnh đi tìm mẹ mình”

“Tôi không nói”.Lâm Hoành Vũ đứng lấy, cuộn tờ báo gõ gõ lên đầu tôi.”Chịu nổi à?”

“Nhất định nổi”. Tôi cười cười.

Lâm Hoành Vũ không nói nữa, quay về sân sau kêu lên.”bác sĩ Kiều, tôi đi đây, anh không tiễn sao?”

“Còn sớm mà đi cái gì”.Chú hai đáp lời.

“Bảo vệ mắt”

“Lát nữa đi”

Tôi nghe bọn họ đối đáp, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hoành Vũ, muốn quan sát biểu cảm trên mặt hắn, nhưng không nhìn ra cái gì hết. Nhưng đánh chết tôi cũng không tin hai người họ thật sự không có gì với nhau.

“Tối hôm qua hai người lại đi đánh bài à?”. Tôi hỏi.

“Ừ”. Lâm Hoành Vũ cười, đáp một tiếng.

“Hai người…”. Tôi do dự không biết có nên hỏi không, mặc dù Lăng Tiêu gọi hắn là anh, người ở sân sau lại là chú tôi.

“Đi thôi đi thôi, đưa cậu ra lề đường”. Chú hai từ sân sau đi ra, làm nửa câu sau của tôi nghẹn lại trong họng. “Kiều Dương mày trông quán đi, có chuyện tao sẽ gọi cho mày”

“Hả?”. Tôi sững sờ, không phải đi tiễn người ta ra lề đường thôi sao.

Tôi nhìn chú hai với Lâm Hoành Vũ ra khỏi tiệm, đi về hướng bên trái, sau đó không tin tức luôn. Nửa tiếng sau chú hai vẫn không trở lại, tôi vẫn dựa suốt trên ghế, chú hai ơi chú hai, làm sao con không nghi ngờ chú cho được.

Cả buổi tôi lê cái thân đầy thương tích lòng vòng trong tiệm, cũng may là hôm nay không có việc, cũng không đến phiên tôi dẫn chó đi dạo, cho nên hết một ngày xong không có cảm giác gì quá mức, cứ như là sau một ngày vận động nhiều thôi.

Lúc tan tầm Lăng Tiêu lại gọi điện đến, bảo là hôm nay 9:30 mới về, không đón tôi được. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá, chứ cái thân bầm dập thế này, rất khó để không bị anh phát hiện.

Lúc ngồi xe buýt, lướt qua qua hẻm nhỏ, tôi liếc mắt nhìn, một mực yên tĩnh như thường.

Thật tình tôi nghĩ không ra, lẽ nào mấy người kia lúc nào cũng rình theo tôi, khoảng thời gian trước Lăng Tiêu tan tầm lúc 6:00, vẫn không việc gì cả, một ngày anh không đến tôi đã bị đập, nếu như tôi ngồi xe buýt, có thể không sao hay không? Từ xe buýt đến nhà tôi vẫn cách 100 m, chẳng lẽ vẫn còn cơ hội.

Tôi nghĩ đến việc có lẽ mình đã bị theo dõi từ lâu, bỗng thấy nổi da gà. Xuống xe rồi vẫn nhìn đông ngó tây, sau lưng không có người khả nghi, nếu phải nói có thì là tôi, cứ nhìn dáo dác đủ kiểu.

Đến khi tôi lên lầu, vẫn liếc từ cửa sổ hành lang nhìn xuống mới an tâm vào cửa. Xem ra dạy dỗ tôi xong rồi, giờ đến giai đoạn quan sát hiệu quả là cùng.

Ăn cơm cũng là cực hình, không cần lo đến bố, theo thường lệ bố không nhìn tôi, mẹ tôi có khi quay đầu nhìn cũng chỉ ở mặt, tôi không tận lực gắp đĩa rau trước mặt mẹ, nếu muốn đĩa rau thì ráng lấy cho nhanh xong rút tay về, sau đó giấu tay dưới bàn.

Kiều Đóa Đóa rất nhanh trí, mặc dù tôi không nói cho nhỏ biết mình bị thương thế nào, nhưng nhỏ vẫn che giấu giúp tôi, mới ăn hai cái đã lo giúp tôi gắp đồ ăn, hạn chế được những lần đưa tay cho tôi.

“Anh rốt cục là sao vậy? Không phải đánh nhau với Lăng Tiêu chứ?”. Cơm nước xong tôi về phòng ngay, Kiều Đóa Đóa mãnh liệt áp sát tôi.

“Không sao, không cần tưởng tượng phong phú như vậy”. Tôi mở cửa sổ ra, châm điếu thuốc.

“Giữ bí mật với em luôn sao, cỡ nào em cũng giúp anh mà”. Kiều Đóa Đóa mở quạt điện trong phòng tôi, quay về phía tôi, sau đó đưa tôi một cái chai nhỏ.”Thoa đi”

Tôi cầm cái chai, liếc mắt nhìn.”dầu thần Ấn Độ?”

“Dầu thoa bóp, mẹ đi Việt Nam mua về”.Nhỏ cau mày.”Em thoa giúp anh”

“À, hút xong điếu này đã”. Tôi nói.

Kiều Đóa Đóa giật điếu thuốc trên tay tôi, sau đó chỉ lên giường, tôi đành phải ngoan ngoãn nằm lên giường. Nhỏ vén áo tôi lên, sau đó kêu lên .”Đây là bị người ta đánh à”

“Nói nhỏ giùm đi!”. Tôi vội vàng nhắc nhỏ.

Kiều Đóa Đóa không nói nữa, ấn trên người tôi như đang nhào bột, chà xáp tay, hà hơi, sau đó bắt đầu ấn xuống lưng tôi.

“Chời ơi, đây là mưu sát lần hai à…”

Cũng không biết có phải vì dầu làm nhẹ cơn đau, hay vì Kiều Đóa Đóa xoa bóp nặng nhẹ đủ kiểu làm tôi đờ đẫn luôn, tóm lại là không còn thấy đau như trước nữa, tôi tựa đầu xuống ghế, buồn ngủ, sau đó ngủ thật luôn, nhỏ ra ngoài lúc nào tôi cũng không biết.

Giấc ngủ này rất sâu, lúc tỉnh lại thấy như vừa mới bị bệnh nặng xong, mặc dù còn đau nhưng tinh thần thoải mái hơn hôm qua nhiều.

Điện thoại có hai tin nhắn Lăng Tiêu gửi đến.

Bảo bối đã ngủ chưa?

Lại không để ý đến anh rồi, hôm trước cũng chưa hôn nè, anh ghi sổ rồi sẽ bắt em trả một lượt cho hết thở luôn.

Tôi hí hửng, gửi tin nhắn trả lời, hôm qua ngủ sớm quá, không nghe tiếng tin nhắn.

Em chuẩn bị mặt nạ dưỡng khí đi.

Tôi cười, ngồi dậy, thử hoạt động tay một chút, nhịn không được phải cắn răng. Lăng đại thiếu gia, em vì anh xông vào núi đao biển lửa đây nè, em vĩ đại quá đi.

Vừa định đứng dậy, điện thoại di động vang, hiện là Từ Tiếu Thiên.

“Mới sáng đã gọi điện, mày nhớ tao?”. Tôi nhận cuộc gọi.

“Nhớ mày muốn chết, mày nhớ không?”. Từ Tiếu Thiên hớn hở.

“Nhớ chứ, mẹ nó nhớ ghê luôn”.

“Vậy mẹ nó một tiếng sau ra nhà ga đón tao đi, thưởng mày cái hôn”

“Tao đệt”. Tôi nhảy xuống giường, chân muốn nhũn ra, vừa co đùi vừa hỏi.”Mày trở lại? Mẹ nó đã trở lại?”

“Ừ, tao về rồi, mừng không?”

“Đâu chỉ có mừng, còn hết hồn nữa”

Tôi chưa ăn điểm tâm đã ra cửa, Từ Tiếu Thiên canh giờ không chuẩn, từ nhà tôi đến ga tàu phải đi ba chuyến xe buýt, thời gian một tiếng có khi không đủ.

Tôi không nghĩ rằng nó nói về là về thật, đệt, tôi leo lên xe buýt, mẹ nó thế này mới gọi là anh em chứ!

Lúc đến nhà ga, tàu của Từ Tiếu Thiên đã đến nơi, đang đi ra ngoài, tôi xem chiếc đồng hồ lớn treo ở nhà ga, ghê thật, thế mà tôi không trễ?

“Kiều Dương”. Từ Tiếu Thiên vẫy tay gọi tôi giữa đám đầu người.

“Chời ơi”. Tôi len lỏi giữa đám người, nhào đến ôm nó.”Mày điên rồi, mẹ nó tao cảm động chết luôn”

“Đệt, tình cảnh mày ra làm sao, thảm đến vậy à?”. Từ Tiếu Thiên nắm cánh tay tôi lên nhìn.

“Không sao…”. Tôi khoát tay, đột nhiên thấy có người đi theo sau Từ Tiếu Thiên.”Đây là…”

“Lạc Hiên”. Nó khịt mũi, như là có hơi ngượng ngùng, quay đầu lại nói với Lạc Hiên.”Đây là Kiều Dương”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện