Giai Kỳ buồn cười ngước nhìn anh nhưng cũng không nói gì.

Mạc Thiệu Khiêm vứt mọi người ra sau đầu, bế Giai Kỳ lên phòng.

Anh đặt cô ngồi xuống giường, đưa tay xoa xoa đầu cô.

Giai Kỳ cười cười túm lấy tay anh: "Anh đang tức giận?"

Anh lơ đãng nhìn cô, anh đúng là đang tức giận.

Nụ cười trên môi Giai Kỳ càng sâu, cô nhấn mạnh câu cuối: "Không nói tức là thừa nhận, anh-đang-giận!"

Mạc Thiệu Khiêm nhướng mày nhìn cô, bàn tay khớp xương nhấc cằm cô, đôi mắt nheo lại: "Anh giận."

Giai Kỳ nhăn mũi nhìn anh, đôi mắt to đẹp long lanh, khóe môi khẽ nhếch lên để lộ hàm răng trắng, cô cười tới đáng yêu.

Anh nhìn cô một lúc, ngứa ngáy cúi xuống hôn cô.

"Ưm..hưm..sao lại hôn em?" cô nhíu mày hỏi, đương nhiên không nhận được câu trả lời của anh.

Một chân anh để lên giường, một chân khụy xuống, cánh tay nâng cằm cô, lưỡi tiến sâu vào trong.

"Ưm.." cô khẽ rên một tiếng, vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần mình.

Nụ hôn triền miên rơi xuống cổ, Giai Kỳ khẽ run, cổ là nơi nhạy cảm nhất của cô. Anh khẽ cắn cắn xương quai xanh xinh đẹp, để lại trên làn da trắng hồng của cô những dấu đỏ đỏ. Anh muốn mọi người nhìn thấy, cũng như muốn nói cho họ biết, cô là của anh, của một mình anh! Anh đưa tay nhấc váy của cô, cho vào trong quần, cảm nhận được bên dưới ướt át sa, ngón tay anh khẽ di chuyển.

"A..." cô thở dốc, ôm lấy cổ anh vặn vẹo người, từng hơi thở nóng rực phả vào tai anh, khiến bụng dưới của anh ngứa ngáy khó chịu.

Anh đẩy cô xuống giường, kéo váy xuống, để lộ bầu ngực căng đầy, anh cúi xuống cắn vào nhũ tiêm, hết mút rồi lại liếm.

Người cô run lên, khoái cảm từ bên dưới khiến người cô nóng rực, anh nhanh chóng nhận thấy sự biến đổi của cô, cởi quần, để lộ vật nam tính đang căng cứng.

"Anh vào đây." anh khẽ nói bên tai cô, vật nam tính cũng từ từ tiến vào trong.

"Ah...ha..." cô mở miệng rên rỉ, hai tay nắm lấy áo anh, chân mở rộng để cho anh dễ tiến vào.

Thứ thô to kia vào hết cũng là lúc anh đong đưa hông di chuyển, mạnh mẽ chiếm lấy cô.

Ra vào chục cái, cả hai người đều nóng lên, mồ hôi chảy ướt gối, những tiếng rên rỉ dụ tình vang lên ám muội, cơn khoái cảm của anh sắp tới, đang định rút ra thì nghe tiếng cô nỉ non dưới thân.

"Anh bắn vào đi, em muốn có con."

Ba mẹ hay thúc dục cô phải mau mau sinh em bé để ông bà bế, cô cũng hiểu, và cô cũng muốn có con.

Nghe cô nói vậy, yết hầu anh lên xuống mấy lần, cuối cùng đâm sâu một cái, phóng thích vào cơ thể cô.

Anh thở dốc đè lên cô, hôn nhẹ một cái vào trán cô, vén lọn tóc ướt mồ hôi của cô ra sau tai, mỉm cười.

Anh nghĩ cô còn quá trẻ, cũng chưa có kiến thức gì cả, tuổi xuân của cô còn dài, anh muốn cô cả ngày vô lo vô nghĩ, sông vui vẻ không cần phải bận tâm điều gì.

Nhưng nếu cô đã muốn có, anh đương nhiên rất vui vẻ mà chiều theo ý cô.

Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, Giai Kỳ đưa tay đẩy anh, kéo lại áo rồi với điện thoại để ở tủ đầu giường.

"Alo?"

Đầu bên kia vang lên giọng nữ, là lớp trưởng: "Giai Kỳ, tối mai 7h họp lớp, địa chỉ là quán bar Thường Tín, nhớ đấy." nói xong liền cúp máy, không cần biết cô có đồng ý hay không.

Ngày trước mặc dù lớp trưởng không hay đem cô ra trêu đùa đánh đập nhưng thường dùng ánh mắt xem thường và kinh bỉ để nhìn cô, từ trước tới giờ vẫn vậy.

"Họp lớp?" Mạc Thiệu Khiêm nằm trên giường, chống tay nhìn cô.

Cô gật đầu.

Anh lại nói: "Anh đi cùng em."

Cô vội xua tay: "Không..không cần. Anh còn rất nhiều việc phải làm, họp lớp thôi mà, em đi một mình cũng được. Nếu anh không yên tâm có thể cho vệ sĩ đi theo em."

Anh suy nghĩ một lúc liền gật đầu: "Được."

- --

Chuyện của Huân Thiên Hàn đã được Từ Hạo Hiên giải quyết êm đẹp, Huân Thiên Hàn sau này sẽ không tới tìm cô gây phiền phức nữa.

Giai Kỳ mặc bộ váy màu xanh ngọc, khoác một chiếc túi nhỏ màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng sau đó lên xe đi tới quán bar Thường Tín.

Kính Minh vênh váo đi sau Giai Kỳ, đánh ánh mắt khiêu khích về ba người phía sau.

Mạc Thiệu Khiêm nói cô phải mang vệ sĩ theo, nhưng cô không muốn quá lộ liễu nên chỉ mang một người. Kính Minh, Hiếu Chính, Hạ Mộc, Trình Thiên túm tụm lại một chỗ bắt đầu oẳn tù tì để bầu người được đi cùng với cô.

Cuối cùng là Kính Minh thắng.

Giai Kỳ dở khóc dở cười nhìn bốn người lớn hùa nhau chơi oẳn tù tì như trẻ con.

Chiếc xe sang trọng dừng trước quán bar Thường Tín, Kính Minh xuống trước mở cửa cho Giai Kỳ. Cô vén tóc ra phía sau, cười với anh coi như cảm ơn rồi xuống xe.

Một động tác bình thường thôi mà cũng khiến tim người ta xao xuyến, không chỉ Kính Minh mà những người đàn ông xung quanh cũng phải đứng hình mười mấy giây.

Cô gái này quá đáng yêu rồi đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện