Lúc Thiệu Chính Uy tỉnh giấc, hắn lập tức ngồi dậy quay trở lại bàn làm việc. Nhìn lên đồng hồ cũng đã tám giờ. Giờ này, chắc cô vẫn đang bận rộn trong bếp. Hắn muốn rút điện thoại ra gọi điện cho Hứa Cẩm Hy. Hỏi xem cô đã ăn tối chưa.
Nhưng mà người bên kia lại khóa máy. Hắn nhíu mày rất sâu.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, Lệ Tương Giao tiến vào cầm một chiếc túi, lễ phép đặt lên bàn.
" Thưa, đây là đồ ăn Hứa tiểu thư mang đến cho Thiệu tổng "
Khi nãy cô ta nhìn thấy túi đồ ăn trên bàn làm việc của mình có chút ngạc nhiên, lại nhìn thấy lời nhắn của Hứa Cẩm Hy. Dù rằng thực tâm của một người phụ nữ, cô ta không muốn đem túi đồ ăn của người phụ khác cho người đàn ông mình thích. Nhưng Lệ Tương Giao vẫn không muốn làm trái quy tắc làm việc của mình. Vả lại người kia còn là Hứa tiểu thư, cô ta tuyệt nhiên không dám mạo phạm.
" Cô ấy mang đến lúc nào? "
Thiệu Chính Uy khẩn trương hỏi.
Lệ Tương Giao lắc đầu - " Thưa tôi không biết, lúc trở về phòng đã nhìn thấy phần thức ăn này đặt trên bàn cùng lời nhắn của Hứa tiểu thư "
Hắn bất thình lình đứng bật dậy cầm lấy áo khoác, rời khỏi văn phòng trong tích tắc. Thiệu Chính Uy rất nhanh lái xe tìm cô. Nhưng khi xe của hắn vừa ra khỏi bãi đỗ xe dưới hầm, quẹo sang một con đường lớn. Hắn bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trong một cửa hàng trang sức.
Thiệu Chính Uy muốn lái xe đến chỗ đó nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông bước tới bên cạnh cô. Cô cùng anh ta hình như đang lựa chọn trang sức, còn rất vui vẻ.
Người đó là Diệp Thần.
Ánh mắt của hắn chuyển dần sang một mảng ưu tối. Bàn tay siết chặt vô lăng đến nổi gân. Lại nhìn thấy nơi hai người đang đứng là gian hàng bán nhẫn. Lửa trong lòng Thiệu Chính Uy như muốn thiêu rụi cảnh tưởng trước mắt. Đây là lý do cô một lời yêu hắn cũng không có nói ra?
Bởi vì thực ra cô vốn chưa từng yêu hắn, là Thiệu Chính Uy hắn tự mình ngộ nhận? Đợi hai người kia ra khỏi cửa hàng, hắn ngay lập tức bước xuống xe.
" Chính Uy... "
Cẩm Hy ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Hắn dường như không có nhìn cô, đi thẳng đến phía bên cạnh đấm thẳng vào mặt Diệp Thần. Anh không kịp phòng bị hơi mất thăng bằng ngã xuống, trên khóe miệng dính chút máu.
" Anh làm gì vậy?! "
Cô cả kinh, chạy tới đỡ Diệp Thần.
Thiệu Chính Uy nhìn thấy như vậy lại càng giận dữ hơn. Trong mắt căm hận điên cuồng.
" Tôi còn ngây thơ nghĩ rằng vì cha em mới mất nên em mới chưa muốn cùng tôi kết hôn. Thì ra em là muốn cùng hắn ta ở cùng một chỗ! "
" Thiệu Chính Uy, anh đang nói bậy cái gì?! " - Cô hung hăng nhìn hắn.
Cả hơi thở của Thiệu Chính Uy đều lạnh - " Tôi cấm em cùng hắn ta! "
Cẩm Hy lần này nổi giận - " Anh có tư cách gì quản em giao du cùng người khác? "
" Em là người phụ nữ của tôi! "
Cô cười ưu thương - " Không, tôi không phải người phụ nữ của anh. Lệ Tương Giao mới là người phụ nữ của anh "
" Ý em là gì? "
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Cô im lặng nhìn hắn.
" Hứa Cẩm Hy, thì ra tất cả những cố gắng của tôi đều không thể đổi lấy trái tim em "
Lần này là Thiệu Chính Uy cười, cười đến lạnh run. Hẳn xoay người trở vào xe, ngay lập tức chiếc xe màu đen biến mất vào màn đêm.
Diệp Thần đặt tay lên bả vai cô - " Em không sao chứ? "
" Em không sao "
Cô nhẹ giọng nói.
Anh thở dài - " Anh nghĩ cả hai đều đã hiểu lầm "
Cẩm Hy không nói gì. Chỉ quay đầu nắm chặt túi xách trong tay.
" Về thôi, em muốn về nhà "
•••••••••••••••••••••••••••
Hôm sau, Hứa Cẩm Hy vẫn đi làm như bình thường. Chỉ có điều, cô trở thành người im lặng đến đáng sợ. Nhân viên nhà hàng cũng nhận ra điều đó nhưng không dám hỏi thăm cô.
Mà cả ngày hôm nay Thiệu Chính Uy không có xuất hiện. Làm mọi người đoán mò có phải hai người giận nhau không.
Buổi tối, người xuất hiện trong nhà hàng cô lại là Hứa Minh. Cẩm Hy đi ra từ phòng bếp, liếc mắt nhìn cậu rồi lại quay đầu nói với ai kia.
" Doãn Hảo, tiếp khách "
Đây cũng phải KTV đèn xanh đèn đỏ nha.
Doãn Hảo đột nhiên mặt đỏ lên lại tìm phương hướng mà lủi đi.
Hứa Cẩm Hy tâm trạng không tốt nên cũng chẳng buồn để ý nhưng lại bị Hứa Minh gọi lại.
" Chuyện gì? " - Cô nhíu mày.
" Chị hai, chị với anh rể cãi nhau phải không? Anh ấy hôm nay lại nghỉ làm cả ngày. Hại chủ tịch như em nhiều việc lại càng nhiều việc hơn "
Cậu mặt mày nhăn nhó.
Hắn lại nghỉ làm? Cả ngày nay cũng không nhắn tin hay gọi điện cho cô. Lần duy nhất Thiệu Chính Uy nghỉ làm chính là lần trước mất tích cả bốn ngày. Hắn không biết làm như vậy khiến rất nhiều người lo lắng sao?
Hắn khi nào mới chịu thôi hành động trẻ con này?
Hứa Cẩm Hy chỉ hừ lạnh nhìn em trai mình đang nhàn nhã gọi món - " Hình như chị thấy em cũng không giống người bận rộn lắm. Còn có thời gian chạy đến tận đây ăn tối kia mà "
" Em là tiện đường, tiện đường thôi "
Cậu cười lớn.
Cô khẽ liếc rồi xoay người đi vào trong bếp. Cẩm Hy suy nghĩ gì đó, rút điện thoại gọi cho cô bạn thân của mình.
" Ái Linh, cậu đóng cửa cửa hàng vài hôm đi "
"..."
•••••••••••••••••••••••••••••••
Thiệu Chính Uy hai ngày ở trong căn hộ của mình uống rượu. Uống hết chai này rồi đến chai khác.
Đêm xuống, hắn vẫn tiếp tục đắm chìm trong rượu. Thiệu Chính Uy tức giận lại bi thương cực điểm. Cả hai ngày hôm nay, số của người con gái kia không hiện lên màn hình điện thoại của hắn một lần nào. Cô có phải thực sự đã không còn tình cảm với hắn rồi không? Một chút cũng không lo lắng cho hắn.
Thiệu Chính Uy lần này không can tâm, cũng không thể nào buông cô ra. Trong tiềm thức tận cùng của Thiệu Chính Uy, cô đã là của hắn. Hắn tuyệt đối không nhường cô cho ai.
Đã rất rất lâu rồi, khi hắn còn là một đứa trẻ. Hắn nhớ rất rõ, có một người bảo vệ hắn, vì hắn mà bị thương. Từ giây phút đó Thiệu Chính Uy đã muốn vì người đó mà làm tất cả.
Thiệu Chính Uy say rồi.
Hắn bắt đầu hành động theo bản năng của mình. Điên cuồng lái xe đến biệt thự Hứa gia. Hắn cứ như vậy xông vào làm quản gia muốn cản cũng cản không được.
" Thiệu tiên sinh, ngài không thể làm như vậy. Giờ này đã khuya rồi, không tiện để vào trong. Mời ngài về cho, sáng mai quay lại " - Quản gia khẩn trương vì nghe trong người hắn có mùi rượu.
" Cẩm Hy đâu? "
Giọng hắn ngà ngà say.
Quản gia đang định trả lời thì một tiếng nói đã vang lên. Hứa Minh từ trên lầu đi xuống.
" Chị ấy không có ở đây "
Thiệu Chính Uy trong mắt nóng nảy - " Cô ấy đâu? "
" Chị ấy đi rồi "
Cậu cảm thấy chị của mình đúng là rất biết cách hành hạ đàn ông.
" Đi đâu? "
Thiệu Chính Uy không chút kiên nhẫn hỏi.
Hứa Minh lắc đầu - " Chị ấy không nói em biết, chỉ đem một ít hành lý rồi cùng Diệp Ái Linh đi. Hình như hai người đó đi du lịch "
Hẳn khẩn trương muốn xoay người đi nhưng lại bị cậu gọi lại.
" Chị ấy có nói với em, bốn ngày sau chị ấy sẽ trở về. Đến khi nào anh trở lại làm việc, chị ấy sẽ cùng anh nói chuyện "
Thật ra câu cuối là cậu bịa.
Bởi vì mấy hôm nay Hứa Minh bận rộn sắp chết rồi. Nếu Thiệu Chính Uy còn không mau trở về cậu sẽ không còn thời gian hẹn hò nha.
Thiệu Chính Uy trong nháy mắt, mặt không có biểu cảm xoay người rời đi.
••••••••••••••••••••••••••
Trên bãi cát vàng xinh đẹp, Hứa Cẩm Hy thư thái nằm tắm nắng. Người nằm bên cạnh cũng thoải mái nằm đọc sách.
" Bạn hiền à, cậu nói thật cho mình biết đi. Lý do khi không cậu kéo mình đi du lịch là gì? "
Diệp Ái Linh không nhịn được hỏi.
Cô ngồi dậy kéo kéo dây áo của mình, điềm nhiên nói - " Quà sinh nhật sớm cho cậu "
Cô nàng khinh bỉ nhìn cô - " Làm ơn đi, mình còn chưa lú lẫn đến mức không biết chuyện gì xảy ra. Cậu và Thiệu Chính Uy cãi nhau? "
" Làm sao cậu biết? "
Cẩm Hy ngạc nhiên hỏi.
Diệp Ái Linh chỉ chỉ cái lắc dưới chân mình.
" Cậu xem đi, cũng là quà sinh nhật sớm của ông anh họ mình đấy "
Cô nhíu mày - " Là Diệp Thần nói cho cậu? "
" Anh ấy chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho mình. Vậy mà hôm kia lại tặng quà sớm cho mình. Mình hỏi thì Diệp Thần nói rằng cậu cùng anh ấy đi mua. Rồi mình lại hỏi sao tự nhiên cậu đi mua quà sớm như vậy làm gì. Sau đó phát hiện rất nhiều điểm bất thường, rồi sau đó tra hỏi anh ấy "
Cô nàng thong dong đáp.
Cẩm Hy chỉ hừ lạnh, nằm xuống tiếp tục sưởi nắng.
Người bên cạnh lắc đầu - " Vấn đề của Hứa Cẩm Hy cậu chính là lúc cần lý trí lại đi làm theo cảm tính. Lúc cần cảm tính thì lại dùng quá nhiều lý trí "
Cô giả vờ nhắm mắt ngủ. Lại nhớ đến hắn. Hôm nay là ngày thứ hai cô khăn gói đi du lịch. Cẩm Hy vốn dĩ tức giận vì hắn giận dỗi mà không xuất hiện nên cô muốn bỏ đi một lần thử xem. Để người đàn ông kia biết cảm giác lo lắng của cô như thế nào.
Chỉ là... Cô cũng rất nhớ hắn.
Nghĩ tới, Hứa Cẩm Hy không có hứng thú phơi nắng nữa. Liền đứng dậy rời khỏi bãi biển.
Diệp Ái Linh vẫn nằm phơi nắng, khinh bỉ nhìn theo - " Nói là muốn cùng mình đi du lịch. Cuối cùng là tâm hồn ở nơi nào "
Cô đi về khách sạn. Cẩm Hy muốn thay bikini ra. Liền lục quần áo trong vali, lấy ra một bộ đầm dài. Vừa lấy quần áo ra cô lại nhịn thấy chiếc hộp màu xanh đen bị nhét ở góc vali. Cô vươn tay lấy ra, mở hộp. Bên trong là một cặp nhẫn đôi được khắc chế tinh xảo.
Ngón tay cô chậm rãi khẽ vuốt ve mặt nhẫn lấp lánh.
••••••••••••••••
Từ sau cái đêm rời khỏi biệt thự của Hứa gia, Thiệu Chính Uy đã ngay lập tức trở lại làm việc. Bởi vậy Hứa Minh mới nói muốn dắt mũi hắn đi chỉ có đem Hứa Cẩm Hy ra uy hiếp.
Một buổi trưa, Diệp Thần đến gõ cửa văn phòng.
" Vào đi "
Hắn ngồi bên trong thấp giọng nói.
Anh đẩy cửa vào. Đứng trước bàn làm việc của hắn khẽ cúi đầu.
" Có chuyện gì? "
Thiệu Chính Uy không có ngước lên, lạnh lùng hỏi.
" Tôi có chuyện muốn nói với Thiệu tổng. Là về Cẩm Hy "
Anh vừa dứt lời người kia đã ngẩng đầu lên, đuôi mắt sắc như dao - " Đó không phải là cái tên để anh tùy tiện gọi "
Diệp Thần không để ý sự khó chịu của hắn, tiếp tục nói - " Tôi chỉ muốn giải thích. Đêm hôm đó, tôi cùng Hứa Cẩm Hy là đi mua quà sinh nhật cho Diệp Ái Linh. Anh cũng biết tôi là anh họ của nó "
" Đi mua quà sinh nhật tại sao lại mua nhẫn đôi? "
Hắn rõ ràng nhìn thấy hai người cùng lựa nhẫn, sau đó cô còn bảo nhân viên gói lại. Thiệu Chính Uy có thể nhìn nhầm sao?
Diệp Thần thở dài - " Đúng là cô ấy mua nhẫn đôi nhưng là mua cho hai người "
Hắn nghe thấy liền kinh ngạc nhìn người trước mắt mình - " Anh nói gì? "
" Tôi là muốn vào cửa hàng trang sức mua một món quà sinh nhật cho Ái Linh. Lúc đấy Cẩm Hy đột nhiên nhìn thấy một cặp nhẫn rất đẹp liền muốn mua. Cô ấy nói anh tâm trạng gần đây không tốt vì cô ấy vẫn chưa chịu kết hôn. Vậy nên Cẩm Hy muốn mua cặp nhẫn đôi đó tặng anh xem như một lời hứa của cô ấy "
Diệp Thần chậm rãi giải thích. Lúc đó, anh đã hiểu thì ra cô đối với Thiệu Chính Uy không phải chỉ là bị ép kết hôn, mà là loại tình cảm vô cùng chân thật.
Người đối diện anh ngồi bất động vài giây. Hai tay nắm chặt thành quyền.
" Còn một chuyện nữa... "
Diệp Thần nói.
Hắn ngước mặt lên nhìn về phía anh, sắc mặt không tốt.
" Anh có biết vì sao hôm đó Cẩm Hy mang bữa tối đến cho anh nhưng lại không gặp anh không? "
Anh thấp giọng dò hỏi.
Thiệu Chính Uy không lắc đầu cũng không gật đầu chỉ âm trầm nhìn anh.
Diệp Thần khẽ lắc đầu.
" Vì cô ấy nhìn thấy trợ lý Lệ hôn anh lúc anh đang ngủ "
Lần này ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lùng, tầng tầng lớp lớp cảm xúc phức tạp.
" Việc tôi có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi. Còn lại sẽ tự anh biết mình nên làm thế nào " - Anh nhẹ giọng nói.
" Sao lại cho tôi biết? "
Thiệu Chính Uy đột nhiên hỏi.
Diệp Thần nhìn hắn, không nhanh không chậm trả lời - " Vì tôi thích cô ấy "
Hắn đương nhiên không ngạc nhiên vì từ lâu rồi Thiệu Chính Uy đã nhìn ra.
" Vậy nên nếu như anh làm tổn thương cô ấy. Tôi sẽ giành lại Cẩm Hy "
Anh lại nói.
Hắn nhếch môi cười lạnh nhạt - " Đừng mơ tưởng "
Diệp Thần cười cười. Anh cúi đầu kính cẩn trước mặt vị tổng giám đốc trẻ rồi lui ra ngoài.
Cửa vừa khép lại.
Thiệu Chính Uy xoay ghế nhìn ra cửa sổ.
Cẩm Hy, rốt cuộc em đi đâu? Có phải em đang muốn trừng phạt tôi không?
••••••••••••••••••••••••••
Sang ngày thứ tư, Hứa Cẩm Hy cùng Diệp Ái Linh sắp xếp hành lý trở về. Vài tiếng sau, máy bay đã đáp xuống sân bay thành phố.
Lúc bước ra khỏi cổng, cô chợt nhìn thấy hắn.
Thiệu Chính Uy thân hình cao lớn đứng giữa đám đông ồn ào qua lại. Vì là mùa đông nên hắn mang một áo khoác măngtô màu ghi, dài gần đến đầu gối. Vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi lại xuất hiện vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Dù vậy vẫn không làm ảnh hưởng đến vẻ quyến rũ của người đàn ông. Trong đám đông đó người đàn ông anh tuấn vẫn nổi bật kinh người.
Thiệu Chính Uy chủ động lái xe đưa cô và Diệp Ái Linh về. Suốt quãng đường không ai nói với ai câu nào. Ái Linh ngồi đằng sau toát hết mồ hôi hột. Không khí trong xe đột nhiên thật là nóng.
Sau khi đưa cô nàng về nhà trước, hắn mới đưa cô về. Nhưng đi được một quãng, Hứa Cẩm Hy mới phát hiện đây không phải đường về nhà.
Cô quay ngang nhìn hắn - " Đây không phải đường về nhà "
" Đây là đường về nhà "
Hắn ngắn gọn đáp, sau đó bổ sung thêm một câu.
" Nhà tôi "
Cẩm Hy trừng mắt nhìn hắn nhưng là người bên cạnh vốn không có để ý đến vẻ mặt của cô. Cô khoanh tay trước ngực, giọng bướng bỉnh nói - " Tôi không muốn về nhà anh "
" Được "
Hắn lập tức nói.
Cẩm Hy còn chưa kịp ngạc nhiên thì hắn đã xoay tay lái di chuyển xe về hướng khác. Lần này cô càng không biết hắn muốn đi đâu.
Năm phút sau, hắn đưa cô đến một khách sạn năm sao trong thành phố. Hứa Cẩm Hy giận dữ nhìn hắn.
" Anh đưa tôi đến nơi này làm gì? "
" Chẳng phải em nói không muốn đến nhà tôi? "
Hắn mở dây an toàn, bước xuống xe, quăng chìa khóa cho người gác cổng. Anh ta liền cúi chào.
" Thiệu tiên sinh, chào mừng "
Cô nổi điên bước xuống xe theo - " Thiệu Chính Uy, anh đừng có.... Á... "
Cô còn chưa dứt lời đã bị người đàn ông cao lớn ôm lấy vác lên vai.
" Con mẹ nó, thả tôi xuống! Thả tôi xuống mau! "
Cẩm Hy bị vác như một bao tải, liên tục đấm đá vào người hắn.
Thiệu Chính Uy đương nhiên không đếm xỉa đến cô, lạnh lùng nói - " Câm miệng "
Và tất nhiên cô vẫn không câm miệng, tiếp tục chửi.
" Mẹ kiếp, anh là cái gì mà tôi phải nghe lời anh?! "
" Tôi là chồng em "
Hắn dứt khoát đáp.
Thiệu Chính Uy vác cô vào trong khách sạn, bộ dạng hai người cộng thêm tiếng chửi bới của Hứa Cẩm Hy làm cho toàn bộ đại sảnh phải chú ý.
Vừa nhìn thấy hắn, tiếp tân đã cúi chào rồi đưa chìa khóa phòng tổng thống.
Thiệu Chính Uy rất nhanh vác cô đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng trên cùng.
Hắn mở cửa tống cô vào bên trong, đóng sập cửa lại, giam Cẩm Hy vào cánh cửa. Thiệu Chính Uy dùng môi mình ép môi cô, điên cuồng mút lấy. Hắn như bão cát sa mạc đói khát tận cùng hương vị của cô.
Đã bao lâu rồi hắn không chạm đến cô. Đã bao nhiêu ngày không gặp, Thiệu Chính Uy kiềm chế bản thân mình không đi tìm cô. Nhưng như vậy lại càng khiến hắn khó chịu hơn, cảm giác bức bối, nhớ cô đến nghẹt thở. Nhưng hắn không dám uống rượu, vì hắn còn phải làm việc, chỉ cần hắn quay trở lại làm việc, cô sẽ quay trở về cùng hắn nói chuyện.
Hứa Cẩm Hy giãy giụa, muốn thoát khỏi tay hắn. Người đàn ông càng tấn công mạnh mẽ. Triệt để ma sát môi mình cùng môi cô. Thần tốc tiến vào quấn quýt chiếc lưỡi trong khoang miệng thơm tho.
" Buông tôi ra! Tôi rất ghét anh! Anh là đồ xấu xa! Buông ra! "
Cô giận dỗi như một đứa trẻ liên tục đánh hắn, lớn tiếng mắng.
Thiệu Chính Uy giữ chặt tay cô lại.
" Biết làm sao đây? Hiện tại dù em có căm ghét tôi đến mức nào tôi cũng sẽ không buông em ra. Tôi tuyệt đối không nhường em cho một ai khác "
Hắn lại đột nhiên vùi mặt vào cổ cô, hai cánh tay bao lấy cơ thể nhỏ nhắn, thấp giọng thì thầm - " Xin lỗi "
Cô bị làm cho bất ngờ trước hành động của hắn.
Nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn lại áp đến, triền miên hôn cô. Gặm cắn cánh môi hồng nhuận mềm mại.
Thiệu Chính Uy nóng nảy cởi áo khoác của cô ra. Tay hắn như bàn ủi nóng hổi trực tiếp là vào trong da thịt cô.
Không lâu sau, Hứa Cẩm Hy đã nằm dưới thân hắn. Bị hắn dùng miệng hôn xuống. Cả người cô lõa thể trước mắt hắn. Ánh mắt người đàn ông đỏ rực như lửa nóng muốn thiêu rụi cô.
Hắn rất nhớ cô, đêm ngày nhớ cô. Khao khát muốn chiếm giữ cô trên giường ngày càng một lớn.
Quần áo từng cái từng cái một rơi xuống thảm. Thiệu Chính Uy cắn lấy cần cổ xinh đẹp, lại di chuyển xuống rãnh ngực mê người, vuốt ve nơi đầy đặn kia. Cẩm Hy âm thầm thở gấp.
Cô cảm giác vật nam tính căng cứng của hắn xuyên vào người cô, rất nhanh đi vào bên trong. Lần này Thiệu Chính Uy có chút nóng nảy. Không kịp để cô thích ứng.
Cẩm Hy cắn chặt răng. Nơi đó của cô co thắt dữ dội. Thiệu Chính Uy không thể chịu được mà luân động điên cuồng.
" Cẩm Hy, em thật chặt,.. "
Cô bức bách xấu hổ vội mắng hắn - " Không được nói "
Hắn không tiếp tục nói mà cúi xuống ngậm môi cô, cắn mút cho đến thỏa mãn. Toàn bộ tiếng kêu của cô đều bị hắn nuốt lấy.
Hai chân thon dài trắng mịn quấn lấy bờ hông tinh tráng. Hắn rút ra lại đâm vào thật mạnh. Làm Cẩm Hy chỉ có thể nức nở trong lồng ngực hắn. Thân thể to lớn như tường thành sắt thép vây hãm cô, muốn giam giữ Cẩm Hy cho riêng hắn.
" Cẩm Hy, em chỉ có thể yêu anh, tuyệt đối chỉ có thể yêu anh "
Hắn bá đạo gầm nhẹ bên tai cô.
Thiệu Chính Uy lại đâm vào thật mạnh. Cô ôm lấy cổ hắn, lần tìm đôi môi mỏng nhạt màu mà chặn môi hắn lại. Cẩm Hy chủ động hôn hắn, dùng môi mình quấn quýt với hắn. Hắn rất nhanh xâm chiếm khoang miệng thơm tho của cô.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mảng màu tối, hai thân thể dính sát vào nhau trên giường.
••••••••••••••••••••••••••••
Buổi tối tỉnh giấc, Cẩm Hy thấy mình nằm ngủ trong lồng ngực người đàn ông. Cô lại cảm giác lạ lạ trên tay. Cô giơ bàn tay năm ngón lên, lại thấy một chiếc nhẫn lấp lánh đang nằm trên ngón áp út của mình. Là chiếc nhẫn mà cô đã mua. Hắn lấy ra từ lúc nào?
Cô kinh ngạc quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Hắn bất ngờ mở mắt nhìn cô. Hai cánh tay rắn chắc lại ôm chặt lấy cô.
" Nhẫn này... "
Cô muốn hỏi. Lại nhìn thấy trên tay hắn chiếc còn lại.
" Không phải em mua tặng anh sao? "
Hắn nhếch môi.
Cẩm Hy hơi ngạc nhiên, sao hắn lại biết? Cô nhìn hắn, không vui nói - " Em hết muốn tặng rồi. Trả cho em "
" Không trả "
Thiệu Chính Uy ngang ngược trả lời cô.
Hắn lại xoay người đè cô xuống.
" Chuyện khác anh có thể nhượng bộ nhưng chuyện kết hôn, anh sẽ không. Cẩm Hy anh muốn kết hôn với em, rất muốn, ngay bây giờ "
Cô nhìn hắn rất lâu, vòng tay qua cổ hắn - " Được "
" Em nói gì? " - Hắn không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cô lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói - " Chúng ta kết hôn đi "
Cẩm Hy đã suy nghĩ kỹ rồi, cô còn có gì mà phải lo lắng chứ?
Thiệu Chính Uy phấn khích hôn lấy cô. Hôn một hồi lâu cho đến khi cả hai đều không thể thở mới buông ra.
Suốt hai ngày liền, hắn đều đem cô nhốt trong phòng khách sạn, liên tục lăn qua lăn lại. Chỉ cần Cẩm Hy bước xuống giường liền bị hắn lôi trở ngược lên giường.
•••••••••••••••••••••••
Sau khi rời khỏi khách sạn, Thiệu Chính Uy gấp rút chuẩn bị hôn lễ. Hắn thực sự rất nôn nóng. Lại nói với Cẩm Hy năm ngày sau hôn lễ sẽ diễn ra làm cô cũng hoảng hồn. Hắn dường như rất sợ hôn lễ lại bị hủy.
Hai ngày sau cô đến công ty mang bữa trưa đến cho hắn. Đột nhiên nhìn qua phòng trợ lý, thấy Lệ Tương Giao đang dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc.
Cô ta nhìn thấy cô liền cúi chào kính cẩn. Cẩm Hy ngạc nhiên hỏi - " Cô định đi đâu sao? "
" Tổng giám đốc đã cho tôi nghỉ việc rồi "
Tương Giao nhẹ giọng nói.
" Tại sao? "
Cẩm Hy sửng sốt. Thực sự mà nói Lệ Tương Giao làm việc rất tốt, không có lý do gì để chê cả.
Cô ta mỉm cười nhìn cô - " Vì cô "
Lệ Tương Giao nhớ lại sáng hôm nay lúc hắn gọi cô ta vào phòng nói muốn cô ta rời đi. Còn nói sẽ chuyển khoản cho cô ta một số tiền, xem như lương nghỉ việc. Lúc nói còn rất lạnh lùng. Cô ta sửng sốt hỏi tại sao. Tương Giao ba năm nay đã ở bên cạnh làm việc cho hắn, vì sao bỗng dưng nói muốn đuổi cô đi. Sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Nhưng Thiệu Chính Uy trước mặt cô ta lại trả lời không đầu không đuôi
" Chỉ cần cô ấy thấy trên người tôi chỗ nào không tốt, tôi liền cắt bỏ chỗ ấy "
Hắn rất thẳng thắn nói.
Mà Lệ Tương Giao hiểu cô ấy trong lời Thiệu Chính Uy nhắc tới là ai.
Cô ta rốt cuộc hỏi - " Hứa Cẩm Hy ngoại trừ thân phận là tiểu thư của Hứa gia và nhan sắc ra thì có chỗ nào tốt? "
Hắn nhìn cô ta, thấp giọng nói - " Phải cô ấy ngoại trừ nhan sắc ra, thì chỗ nào cũng không tốt. Vừa thích mắng người lại ăn nhiều. Nhưng với tôi thiếu đi một chút cũng không được. Chỉ cần là của cô ấy, tôi tình nguyện yêu thích "
" Cô biết không, tôi thực sự ghen tị với cô. Vì có một người đàn ông như Thiệu Chính Uy thật lòng si mê cô "
Lệ Tương Giao chua xót nói.
Lúc Cẩm Hy nhìn thấy cô ta lén hôn Chính Uy. Cô trong lòng cực kỳ khó chịu. Cô đương nhiên là ghen. Nhưng chính lúc đó, cô cảm thấy có chút xót xa. Nhìn thấy hắn mệt mỏi nằm ngủ trên ghế, người phụ nữ bên cạnh chăm sóc hắn không phải cô mà là Lệ Tương Giao. So với việc ghen tuông, cô thấy mình có lỗi với hắn.
Nhưng khi nhìn thấy Thiệu Chính Uy đánh Diệp Thần, rồi hiểu lầm cô. Cẩm Hy lại sinh ra tức giận, đem những lời không nên nói ra nói.
Cô rời khỏi phòng Lệ Tương Giao, gõ cửa phòng làm việc của hắn.
" Vào đi "
Cẩm Hy bước vào mỉm cười với hắn. Thiệu Chính Uy đang ngồi trên bàn làm việc nhìn thấy cô liền gấp nhanh tài liệu lại. Gấp gáp bước đến ôm lấy cô.
" Sao em đến mà không báo cho anh biết? "
" Em mang bữa trưa cho anh "
Cô giơ phần bữa trưa lên, vui vẻ nói.
Cô chủ động hôn hôn lên môi hắn.
" Anh đói chưa? "
" Bây giờ thì anh đói rồi "
Thiệu Chính Uy cúi xuống chiếm lấy môi cô, tùy tiện cắn mút đến thỏa mãn.
" Đừng, Chính Uy, mau ăn trưa thôi, em còn phải trở lại nhà hàng "
Cô nhỏ giọng nói.
" Đi gấp như vậy, ở lại với anh lâu một chút " - Hắn rất nhanh di chuyển xuống cổ cô, hôn lên làn da non mịn.
Cẩm Hy cũng không có từ chối, vui vẻ nói - " Được "
Hai người ôm ấp một lúc mới chịu đi ăn trưa. Thiệu Chính Uy cắt thức ăn bỏ vào miệng cô, vẻ mặt hài lòng.
" Anh cho trợ lý Lệ nghỉ việc? "
Cô chần chừ hỏi.
" Ừ "
Hắn gọn ghẽ đáp.
Cẩm Hy thở dài - " Thật ra anh không nên làm như vậy "
Thiệu Chính Uy ăn xong đặt dao nĩa xuống, tao nhã dùng khăn lau đi khóe miệng. Bàn tay to lớn vuốt ve gò má xinh đẹp - " Chỉ cần trong lòng em có nửa điểm không vui, anh tuyệt đối triệt bỏ "
" Em cũng không phải không vui,... "
" Cẩm Hy, chuyện anh đã quyết thì sẽ không thay đổi. Anh cũng đã thuê một trợ lý nam mới rồi "
Anh nhanh chóng nói.
Cô cắn cắn môi.
Thiệu Chính Uy ôm cô vào lòng, âm thanh trầm thấp vang lên - " Được rồi, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi. Anh không muốn em để tâm đến chuyện khác nhiều như vậy "
Cẩm Hy thoải mái nằm trong ngực hắn gật đầu.
Chính Uy dịu dàng hôn lên trán cô.
" Cẩm Hy, vì em anh đều có thể thay đổi mọi thứ. Chỉ cần em yêu anh "
Bởi vì em, tôi đã chờ đợi, cố gắng thay đổi chính mình, thay đổi tất thảy, chỉ vì em.
" Em yêu anh "
Cô ngước mặt lên khẽ nói.
Lời nói của cô như dòng nước ấm len lỏi vào tim hắn. Thiệu Chính Uy hạnh phúc hiện lên trong đôi mắt hẹp dài. Hắn siết lấy cô, muốn khảm sâu thân thể này vào lòng hắn. Cuối cùng thì...
Cô cũng đã yêu hắn.
Cô sẽ kết hôn cùng hắn.
Tất cả, hắn đều mãn nguyện rồi.
~~~Hoàn Chính Văn~~~
Nhưng mà người bên kia lại khóa máy. Hắn nhíu mày rất sâu.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, Lệ Tương Giao tiến vào cầm một chiếc túi, lễ phép đặt lên bàn.
" Thưa, đây là đồ ăn Hứa tiểu thư mang đến cho Thiệu tổng "
Khi nãy cô ta nhìn thấy túi đồ ăn trên bàn làm việc của mình có chút ngạc nhiên, lại nhìn thấy lời nhắn của Hứa Cẩm Hy. Dù rằng thực tâm của một người phụ nữ, cô ta không muốn đem túi đồ ăn của người phụ khác cho người đàn ông mình thích. Nhưng Lệ Tương Giao vẫn không muốn làm trái quy tắc làm việc của mình. Vả lại người kia còn là Hứa tiểu thư, cô ta tuyệt nhiên không dám mạo phạm.
" Cô ấy mang đến lúc nào? "
Thiệu Chính Uy khẩn trương hỏi.
Lệ Tương Giao lắc đầu - " Thưa tôi không biết, lúc trở về phòng đã nhìn thấy phần thức ăn này đặt trên bàn cùng lời nhắn của Hứa tiểu thư "
Hắn bất thình lình đứng bật dậy cầm lấy áo khoác, rời khỏi văn phòng trong tích tắc. Thiệu Chính Uy rất nhanh lái xe tìm cô. Nhưng khi xe của hắn vừa ra khỏi bãi đỗ xe dưới hầm, quẹo sang một con đường lớn. Hắn bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trong một cửa hàng trang sức.
Thiệu Chính Uy muốn lái xe đến chỗ đó nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông bước tới bên cạnh cô. Cô cùng anh ta hình như đang lựa chọn trang sức, còn rất vui vẻ.
Người đó là Diệp Thần.
Ánh mắt của hắn chuyển dần sang một mảng ưu tối. Bàn tay siết chặt vô lăng đến nổi gân. Lại nhìn thấy nơi hai người đang đứng là gian hàng bán nhẫn. Lửa trong lòng Thiệu Chính Uy như muốn thiêu rụi cảnh tưởng trước mắt. Đây là lý do cô một lời yêu hắn cũng không có nói ra?
Bởi vì thực ra cô vốn chưa từng yêu hắn, là Thiệu Chính Uy hắn tự mình ngộ nhận? Đợi hai người kia ra khỏi cửa hàng, hắn ngay lập tức bước xuống xe.
" Chính Uy... "
Cẩm Hy ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Hắn dường như không có nhìn cô, đi thẳng đến phía bên cạnh đấm thẳng vào mặt Diệp Thần. Anh không kịp phòng bị hơi mất thăng bằng ngã xuống, trên khóe miệng dính chút máu.
" Anh làm gì vậy?! "
Cô cả kinh, chạy tới đỡ Diệp Thần.
Thiệu Chính Uy nhìn thấy như vậy lại càng giận dữ hơn. Trong mắt căm hận điên cuồng.
" Tôi còn ngây thơ nghĩ rằng vì cha em mới mất nên em mới chưa muốn cùng tôi kết hôn. Thì ra em là muốn cùng hắn ta ở cùng một chỗ! "
" Thiệu Chính Uy, anh đang nói bậy cái gì?! " - Cô hung hăng nhìn hắn.
Cả hơi thở của Thiệu Chính Uy đều lạnh - " Tôi cấm em cùng hắn ta! "
Cẩm Hy lần này nổi giận - " Anh có tư cách gì quản em giao du cùng người khác? "
" Em là người phụ nữ của tôi! "
Cô cười ưu thương - " Không, tôi không phải người phụ nữ của anh. Lệ Tương Giao mới là người phụ nữ của anh "
" Ý em là gì? "
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Cô im lặng nhìn hắn.
" Hứa Cẩm Hy, thì ra tất cả những cố gắng của tôi đều không thể đổi lấy trái tim em "
Lần này là Thiệu Chính Uy cười, cười đến lạnh run. Hẳn xoay người trở vào xe, ngay lập tức chiếc xe màu đen biến mất vào màn đêm.
Diệp Thần đặt tay lên bả vai cô - " Em không sao chứ? "
" Em không sao "
Cô nhẹ giọng nói.
Anh thở dài - " Anh nghĩ cả hai đều đã hiểu lầm "
Cẩm Hy không nói gì. Chỉ quay đầu nắm chặt túi xách trong tay.
" Về thôi, em muốn về nhà "
•••••••••••••••••••••••••••
Hôm sau, Hứa Cẩm Hy vẫn đi làm như bình thường. Chỉ có điều, cô trở thành người im lặng đến đáng sợ. Nhân viên nhà hàng cũng nhận ra điều đó nhưng không dám hỏi thăm cô.
Mà cả ngày hôm nay Thiệu Chính Uy không có xuất hiện. Làm mọi người đoán mò có phải hai người giận nhau không.
Buổi tối, người xuất hiện trong nhà hàng cô lại là Hứa Minh. Cẩm Hy đi ra từ phòng bếp, liếc mắt nhìn cậu rồi lại quay đầu nói với ai kia.
" Doãn Hảo, tiếp khách "
Đây cũng phải KTV đèn xanh đèn đỏ nha.
Doãn Hảo đột nhiên mặt đỏ lên lại tìm phương hướng mà lủi đi.
Hứa Cẩm Hy tâm trạng không tốt nên cũng chẳng buồn để ý nhưng lại bị Hứa Minh gọi lại.
" Chuyện gì? " - Cô nhíu mày.
" Chị hai, chị với anh rể cãi nhau phải không? Anh ấy hôm nay lại nghỉ làm cả ngày. Hại chủ tịch như em nhiều việc lại càng nhiều việc hơn "
Cậu mặt mày nhăn nhó.
Hắn lại nghỉ làm? Cả ngày nay cũng không nhắn tin hay gọi điện cho cô. Lần duy nhất Thiệu Chính Uy nghỉ làm chính là lần trước mất tích cả bốn ngày. Hắn không biết làm như vậy khiến rất nhiều người lo lắng sao?
Hắn khi nào mới chịu thôi hành động trẻ con này?
Hứa Cẩm Hy chỉ hừ lạnh nhìn em trai mình đang nhàn nhã gọi món - " Hình như chị thấy em cũng không giống người bận rộn lắm. Còn có thời gian chạy đến tận đây ăn tối kia mà "
" Em là tiện đường, tiện đường thôi "
Cậu cười lớn.
Cô khẽ liếc rồi xoay người đi vào trong bếp. Cẩm Hy suy nghĩ gì đó, rút điện thoại gọi cho cô bạn thân của mình.
" Ái Linh, cậu đóng cửa cửa hàng vài hôm đi "
"..."
•••••••••••••••••••••••••••••••
Thiệu Chính Uy hai ngày ở trong căn hộ của mình uống rượu. Uống hết chai này rồi đến chai khác.
Đêm xuống, hắn vẫn tiếp tục đắm chìm trong rượu. Thiệu Chính Uy tức giận lại bi thương cực điểm. Cả hai ngày hôm nay, số của người con gái kia không hiện lên màn hình điện thoại của hắn một lần nào. Cô có phải thực sự đã không còn tình cảm với hắn rồi không? Một chút cũng không lo lắng cho hắn.
Thiệu Chính Uy lần này không can tâm, cũng không thể nào buông cô ra. Trong tiềm thức tận cùng của Thiệu Chính Uy, cô đã là của hắn. Hắn tuyệt đối không nhường cô cho ai.
Đã rất rất lâu rồi, khi hắn còn là một đứa trẻ. Hắn nhớ rất rõ, có một người bảo vệ hắn, vì hắn mà bị thương. Từ giây phút đó Thiệu Chính Uy đã muốn vì người đó mà làm tất cả.
Thiệu Chính Uy say rồi.
Hắn bắt đầu hành động theo bản năng của mình. Điên cuồng lái xe đến biệt thự Hứa gia. Hắn cứ như vậy xông vào làm quản gia muốn cản cũng cản không được.
" Thiệu tiên sinh, ngài không thể làm như vậy. Giờ này đã khuya rồi, không tiện để vào trong. Mời ngài về cho, sáng mai quay lại " - Quản gia khẩn trương vì nghe trong người hắn có mùi rượu.
" Cẩm Hy đâu? "
Giọng hắn ngà ngà say.
Quản gia đang định trả lời thì một tiếng nói đã vang lên. Hứa Minh từ trên lầu đi xuống.
" Chị ấy không có ở đây "
Thiệu Chính Uy trong mắt nóng nảy - " Cô ấy đâu? "
" Chị ấy đi rồi "
Cậu cảm thấy chị của mình đúng là rất biết cách hành hạ đàn ông.
" Đi đâu? "
Thiệu Chính Uy không chút kiên nhẫn hỏi.
Hứa Minh lắc đầu - " Chị ấy không nói em biết, chỉ đem một ít hành lý rồi cùng Diệp Ái Linh đi. Hình như hai người đó đi du lịch "
Hẳn khẩn trương muốn xoay người đi nhưng lại bị cậu gọi lại.
" Chị ấy có nói với em, bốn ngày sau chị ấy sẽ trở về. Đến khi nào anh trở lại làm việc, chị ấy sẽ cùng anh nói chuyện "
Thật ra câu cuối là cậu bịa.
Bởi vì mấy hôm nay Hứa Minh bận rộn sắp chết rồi. Nếu Thiệu Chính Uy còn không mau trở về cậu sẽ không còn thời gian hẹn hò nha.
Thiệu Chính Uy trong nháy mắt, mặt không có biểu cảm xoay người rời đi.
••••••••••••••••••••••••••
Trên bãi cát vàng xinh đẹp, Hứa Cẩm Hy thư thái nằm tắm nắng. Người nằm bên cạnh cũng thoải mái nằm đọc sách.
" Bạn hiền à, cậu nói thật cho mình biết đi. Lý do khi không cậu kéo mình đi du lịch là gì? "
Diệp Ái Linh không nhịn được hỏi.
Cô ngồi dậy kéo kéo dây áo của mình, điềm nhiên nói - " Quà sinh nhật sớm cho cậu "
Cô nàng khinh bỉ nhìn cô - " Làm ơn đi, mình còn chưa lú lẫn đến mức không biết chuyện gì xảy ra. Cậu và Thiệu Chính Uy cãi nhau? "
" Làm sao cậu biết? "
Cẩm Hy ngạc nhiên hỏi.
Diệp Ái Linh chỉ chỉ cái lắc dưới chân mình.
" Cậu xem đi, cũng là quà sinh nhật sớm của ông anh họ mình đấy "
Cô nhíu mày - " Là Diệp Thần nói cho cậu? "
" Anh ấy chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho mình. Vậy mà hôm kia lại tặng quà sớm cho mình. Mình hỏi thì Diệp Thần nói rằng cậu cùng anh ấy đi mua. Rồi mình lại hỏi sao tự nhiên cậu đi mua quà sớm như vậy làm gì. Sau đó phát hiện rất nhiều điểm bất thường, rồi sau đó tra hỏi anh ấy "
Cô nàng thong dong đáp.
Cẩm Hy chỉ hừ lạnh, nằm xuống tiếp tục sưởi nắng.
Người bên cạnh lắc đầu - " Vấn đề của Hứa Cẩm Hy cậu chính là lúc cần lý trí lại đi làm theo cảm tính. Lúc cần cảm tính thì lại dùng quá nhiều lý trí "
Cô giả vờ nhắm mắt ngủ. Lại nhớ đến hắn. Hôm nay là ngày thứ hai cô khăn gói đi du lịch. Cẩm Hy vốn dĩ tức giận vì hắn giận dỗi mà không xuất hiện nên cô muốn bỏ đi một lần thử xem. Để người đàn ông kia biết cảm giác lo lắng của cô như thế nào.
Chỉ là... Cô cũng rất nhớ hắn.
Nghĩ tới, Hứa Cẩm Hy không có hứng thú phơi nắng nữa. Liền đứng dậy rời khỏi bãi biển.
Diệp Ái Linh vẫn nằm phơi nắng, khinh bỉ nhìn theo - " Nói là muốn cùng mình đi du lịch. Cuối cùng là tâm hồn ở nơi nào "
Cô đi về khách sạn. Cẩm Hy muốn thay bikini ra. Liền lục quần áo trong vali, lấy ra một bộ đầm dài. Vừa lấy quần áo ra cô lại nhịn thấy chiếc hộp màu xanh đen bị nhét ở góc vali. Cô vươn tay lấy ra, mở hộp. Bên trong là một cặp nhẫn đôi được khắc chế tinh xảo.
Ngón tay cô chậm rãi khẽ vuốt ve mặt nhẫn lấp lánh.
••••••••••••••••
Từ sau cái đêm rời khỏi biệt thự của Hứa gia, Thiệu Chính Uy đã ngay lập tức trở lại làm việc. Bởi vậy Hứa Minh mới nói muốn dắt mũi hắn đi chỉ có đem Hứa Cẩm Hy ra uy hiếp.
Một buổi trưa, Diệp Thần đến gõ cửa văn phòng.
" Vào đi "
Hắn ngồi bên trong thấp giọng nói.
Anh đẩy cửa vào. Đứng trước bàn làm việc của hắn khẽ cúi đầu.
" Có chuyện gì? "
Thiệu Chính Uy không có ngước lên, lạnh lùng hỏi.
" Tôi có chuyện muốn nói với Thiệu tổng. Là về Cẩm Hy "
Anh vừa dứt lời người kia đã ngẩng đầu lên, đuôi mắt sắc như dao - " Đó không phải là cái tên để anh tùy tiện gọi "
Diệp Thần không để ý sự khó chịu của hắn, tiếp tục nói - " Tôi chỉ muốn giải thích. Đêm hôm đó, tôi cùng Hứa Cẩm Hy là đi mua quà sinh nhật cho Diệp Ái Linh. Anh cũng biết tôi là anh họ của nó "
" Đi mua quà sinh nhật tại sao lại mua nhẫn đôi? "
Hắn rõ ràng nhìn thấy hai người cùng lựa nhẫn, sau đó cô còn bảo nhân viên gói lại. Thiệu Chính Uy có thể nhìn nhầm sao?
Diệp Thần thở dài - " Đúng là cô ấy mua nhẫn đôi nhưng là mua cho hai người "
Hắn nghe thấy liền kinh ngạc nhìn người trước mắt mình - " Anh nói gì? "
" Tôi là muốn vào cửa hàng trang sức mua một món quà sinh nhật cho Ái Linh. Lúc đấy Cẩm Hy đột nhiên nhìn thấy một cặp nhẫn rất đẹp liền muốn mua. Cô ấy nói anh tâm trạng gần đây không tốt vì cô ấy vẫn chưa chịu kết hôn. Vậy nên Cẩm Hy muốn mua cặp nhẫn đôi đó tặng anh xem như một lời hứa của cô ấy "
Diệp Thần chậm rãi giải thích. Lúc đó, anh đã hiểu thì ra cô đối với Thiệu Chính Uy không phải chỉ là bị ép kết hôn, mà là loại tình cảm vô cùng chân thật.
Người đối diện anh ngồi bất động vài giây. Hai tay nắm chặt thành quyền.
" Còn một chuyện nữa... "
Diệp Thần nói.
Hắn ngước mặt lên nhìn về phía anh, sắc mặt không tốt.
" Anh có biết vì sao hôm đó Cẩm Hy mang bữa tối đến cho anh nhưng lại không gặp anh không? "
Anh thấp giọng dò hỏi.
Thiệu Chính Uy không lắc đầu cũng không gật đầu chỉ âm trầm nhìn anh.
Diệp Thần khẽ lắc đầu.
" Vì cô ấy nhìn thấy trợ lý Lệ hôn anh lúc anh đang ngủ "
Lần này ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lùng, tầng tầng lớp lớp cảm xúc phức tạp.
" Việc tôi có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi. Còn lại sẽ tự anh biết mình nên làm thế nào " - Anh nhẹ giọng nói.
" Sao lại cho tôi biết? "
Thiệu Chính Uy đột nhiên hỏi.
Diệp Thần nhìn hắn, không nhanh không chậm trả lời - " Vì tôi thích cô ấy "
Hắn đương nhiên không ngạc nhiên vì từ lâu rồi Thiệu Chính Uy đã nhìn ra.
" Vậy nên nếu như anh làm tổn thương cô ấy. Tôi sẽ giành lại Cẩm Hy "
Anh lại nói.
Hắn nhếch môi cười lạnh nhạt - " Đừng mơ tưởng "
Diệp Thần cười cười. Anh cúi đầu kính cẩn trước mặt vị tổng giám đốc trẻ rồi lui ra ngoài.
Cửa vừa khép lại.
Thiệu Chính Uy xoay ghế nhìn ra cửa sổ.
Cẩm Hy, rốt cuộc em đi đâu? Có phải em đang muốn trừng phạt tôi không?
••••••••••••••••••••••••••
Sang ngày thứ tư, Hứa Cẩm Hy cùng Diệp Ái Linh sắp xếp hành lý trở về. Vài tiếng sau, máy bay đã đáp xuống sân bay thành phố.
Lúc bước ra khỏi cổng, cô chợt nhìn thấy hắn.
Thiệu Chính Uy thân hình cao lớn đứng giữa đám đông ồn ào qua lại. Vì là mùa đông nên hắn mang một áo khoác măngtô màu ghi, dài gần đến đầu gối. Vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi lại xuất hiện vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Dù vậy vẫn không làm ảnh hưởng đến vẻ quyến rũ của người đàn ông. Trong đám đông đó người đàn ông anh tuấn vẫn nổi bật kinh người.
Thiệu Chính Uy chủ động lái xe đưa cô và Diệp Ái Linh về. Suốt quãng đường không ai nói với ai câu nào. Ái Linh ngồi đằng sau toát hết mồ hôi hột. Không khí trong xe đột nhiên thật là nóng.
Sau khi đưa cô nàng về nhà trước, hắn mới đưa cô về. Nhưng đi được một quãng, Hứa Cẩm Hy mới phát hiện đây không phải đường về nhà.
Cô quay ngang nhìn hắn - " Đây không phải đường về nhà "
" Đây là đường về nhà "
Hắn ngắn gọn đáp, sau đó bổ sung thêm một câu.
" Nhà tôi "
Cẩm Hy trừng mắt nhìn hắn nhưng là người bên cạnh vốn không có để ý đến vẻ mặt của cô. Cô khoanh tay trước ngực, giọng bướng bỉnh nói - " Tôi không muốn về nhà anh "
" Được "
Hắn lập tức nói.
Cẩm Hy còn chưa kịp ngạc nhiên thì hắn đã xoay tay lái di chuyển xe về hướng khác. Lần này cô càng không biết hắn muốn đi đâu.
Năm phút sau, hắn đưa cô đến một khách sạn năm sao trong thành phố. Hứa Cẩm Hy giận dữ nhìn hắn.
" Anh đưa tôi đến nơi này làm gì? "
" Chẳng phải em nói không muốn đến nhà tôi? "
Hắn mở dây an toàn, bước xuống xe, quăng chìa khóa cho người gác cổng. Anh ta liền cúi chào.
" Thiệu tiên sinh, chào mừng "
Cô nổi điên bước xuống xe theo - " Thiệu Chính Uy, anh đừng có.... Á... "
Cô còn chưa dứt lời đã bị người đàn ông cao lớn ôm lấy vác lên vai.
" Con mẹ nó, thả tôi xuống! Thả tôi xuống mau! "
Cẩm Hy bị vác như một bao tải, liên tục đấm đá vào người hắn.
Thiệu Chính Uy đương nhiên không đếm xỉa đến cô, lạnh lùng nói - " Câm miệng "
Và tất nhiên cô vẫn không câm miệng, tiếp tục chửi.
" Mẹ kiếp, anh là cái gì mà tôi phải nghe lời anh?! "
" Tôi là chồng em "
Hắn dứt khoát đáp.
Thiệu Chính Uy vác cô vào trong khách sạn, bộ dạng hai người cộng thêm tiếng chửi bới của Hứa Cẩm Hy làm cho toàn bộ đại sảnh phải chú ý.
Vừa nhìn thấy hắn, tiếp tân đã cúi chào rồi đưa chìa khóa phòng tổng thống.
Thiệu Chính Uy rất nhanh vác cô đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng trên cùng.
Hắn mở cửa tống cô vào bên trong, đóng sập cửa lại, giam Cẩm Hy vào cánh cửa. Thiệu Chính Uy dùng môi mình ép môi cô, điên cuồng mút lấy. Hắn như bão cát sa mạc đói khát tận cùng hương vị của cô.
Đã bao lâu rồi hắn không chạm đến cô. Đã bao nhiêu ngày không gặp, Thiệu Chính Uy kiềm chế bản thân mình không đi tìm cô. Nhưng như vậy lại càng khiến hắn khó chịu hơn, cảm giác bức bối, nhớ cô đến nghẹt thở. Nhưng hắn không dám uống rượu, vì hắn còn phải làm việc, chỉ cần hắn quay trở lại làm việc, cô sẽ quay trở về cùng hắn nói chuyện.
Hứa Cẩm Hy giãy giụa, muốn thoát khỏi tay hắn. Người đàn ông càng tấn công mạnh mẽ. Triệt để ma sát môi mình cùng môi cô. Thần tốc tiến vào quấn quýt chiếc lưỡi trong khoang miệng thơm tho.
" Buông tôi ra! Tôi rất ghét anh! Anh là đồ xấu xa! Buông ra! "
Cô giận dỗi như một đứa trẻ liên tục đánh hắn, lớn tiếng mắng.
Thiệu Chính Uy giữ chặt tay cô lại.
" Biết làm sao đây? Hiện tại dù em có căm ghét tôi đến mức nào tôi cũng sẽ không buông em ra. Tôi tuyệt đối không nhường em cho một ai khác "
Hắn lại đột nhiên vùi mặt vào cổ cô, hai cánh tay bao lấy cơ thể nhỏ nhắn, thấp giọng thì thầm - " Xin lỗi "
Cô bị làm cho bất ngờ trước hành động của hắn.
Nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn lại áp đến, triền miên hôn cô. Gặm cắn cánh môi hồng nhuận mềm mại.
Thiệu Chính Uy nóng nảy cởi áo khoác của cô ra. Tay hắn như bàn ủi nóng hổi trực tiếp là vào trong da thịt cô.
Không lâu sau, Hứa Cẩm Hy đã nằm dưới thân hắn. Bị hắn dùng miệng hôn xuống. Cả người cô lõa thể trước mắt hắn. Ánh mắt người đàn ông đỏ rực như lửa nóng muốn thiêu rụi cô.
Hắn rất nhớ cô, đêm ngày nhớ cô. Khao khát muốn chiếm giữ cô trên giường ngày càng một lớn.
Quần áo từng cái từng cái một rơi xuống thảm. Thiệu Chính Uy cắn lấy cần cổ xinh đẹp, lại di chuyển xuống rãnh ngực mê người, vuốt ve nơi đầy đặn kia. Cẩm Hy âm thầm thở gấp.
Cô cảm giác vật nam tính căng cứng của hắn xuyên vào người cô, rất nhanh đi vào bên trong. Lần này Thiệu Chính Uy có chút nóng nảy. Không kịp để cô thích ứng.
Cẩm Hy cắn chặt răng. Nơi đó của cô co thắt dữ dội. Thiệu Chính Uy không thể chịu được mà luân động điên cuồng.
" Cẩm Hy, em thật chặt,.. "
Cô bức bách xấu hổ vội mắng hắn - " Không được nói "
Hắn không tiếp tục nói mà cúi xuống ngậm môi cô, cắn mút cho đến thỏa mãn. Toàn bộ tiếng kêu của cô đều bị hắn nuốt lấy.
Hai chân thon dài trắng mịn quấn lấy bờ hông tinh tráng. Hắn rút ra lại đâm vào thật mạnh. Làm Cẩm Hy chỉ có thể nức nở trong lồng ngực hắn. Thân thể to lớn như tường thành sắt thép vây hãm cô, muốn giam giữ Cẩm Hy cho riêng hắn.
" Cẩm Hy, em chỉ có thể yêu anh, tuyệt đối chỉ có thể yêu anh "
Hắn bá đạo gầm nhẹ bên tai cô.
Thiệu Chính Uy lại đâm vào thật mạnh. Cô ôm lấy cổ hắn, lần tìm đôi môi mỏng nhạt màu mà chặn môi hắn lại. Cẩm Hy chủ động hôn hắn, dùng môi mình quấn quýt với hắn. Hắn rất nhanh xâm chiếm khoang miệng thơm tho của cô.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mảng màu tối, hai thân thể dính sát vào nhau trên giường.
••••••••••••••••••••••••••••
Buổi tối tỉnh giấc, Cẩm Hy thấy mình nằm ngủ trong lồng ngực người đàn ông. Cô lại cảm giác lạ lạ trên tay. Cô giơ bàn tay năm ngón lên, lại thấy một chiếc nhẫn lấp lánh đang nằm trên ngón áp út của mình. Là chiếc nhẫn mà cô đã mua. Hắn lấy ra từ lúc nào?
Cô kinh ngạc quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Hắn bất ngờ mở mắt nhìn cô. Hai cánh tay rắn chắc lại ôm chặt lấy cô.
" Nhẫn này... "
Cô muốn hỏi. Lại nhìn thấy trên tay hắn chiếc còn lại.
" Không phải em mua tặng anh sao? "
Hắn nhếch môi.
Cẩm Hy hơi ngạc nhiên, sao hắn lại biết? Cô nhìn hắn, không vui nói - " Em hết muốn tặng rồi. Trả cho em "
" Không trả "
Thiệu Chính Uy ngang ngược trả lời cô.
Hắn lại xoay người đè cô xuống.
" Chuyện khác anh có thể nhượng bộ nhưng chuyện kết hôn, anh sẽ không. Cẩm Hy anh muốn kết hôn với em, rất muốn, ngay bây giờ "
Cô nhìn hắn rất lâu, vòng tay qua cổ hắn - " Được "
" Em nói gì? " - Hắn không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cô lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói - " Chúng ta kết hôn đi "
Cẩm Hy đã suy nghĩ kỹ rồi, cô còn có gì mà phải lo lắng chứ?
Thiệu Chính Uy phấn khích hôn lấy cô. Hôn một hồi lâu cho đến khi cả hai đều không thể thở mới buông ra.
Suốt hai ngày liền, hắn đều đem cô nhốt trong phòng khách sạn, liên tục lăn qua lăn lại. Chỉ cần Cẩm Hy bước xuống giường liền bị hắn lôi trở ngược lên giường.
•••••••••••••••••••••••
Sau khi rời khỏi khách sạn, Thiệu Chính Uy gấp rút chuẩn bị hôn lễ. Hắn thực sự rất nôn nóng. Lại nói với Cẩm Hy năm ngày sau hôn lễ sẽ diễn ra làm cô cũng hoảng hồn. Hắn dường như rất sợ hôn lễ lại bị hủy.
Hai ngày sau cô đến công ty mang bữa trưa đến cho hắn. Đột nhiên nhìn qua phòng trợ lý, thấy Lệ Tương Giao đang dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc.
Cô ta nhìn thấy cô liền cúi chào kính cẩn. Cẩm Hy ngạc nhiên hỏi - " Cô định đi đâu sao? "
" Tổng giám đốc đã cho tôi nghỉ việc rồi "
Tương Giao nhẹ giọng nói.
" Tại sao? "
Cẩm Hy sửng sốt. Thực sự mà nói Lệ Tương Giao làm việc rất tốt, không có lý do gì để chê cả.
Cô ta mỉm cười nhìn cô - " Vì cô "
Lệ Tương Giao nhớ lại sáng hôm nay lúc hắn gọi cô ta vào phòng nói muốn cô ta rời đi. Còn nói sẽ chuyển khoản cho cô ta một số tiền, xem như lương nghỉ việc. Lúc nói còn rất lạnh lùng. Cô ta sửng sốt hỏi tại sao. Tương Giao ba năm nay đã ở bên cạnh làm việc cho hắn, vì sao bỗng dưng nói muốn đuổi cô đi. Sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Nhưng Thiệu Chính Uy trước mặt cô ta lại trả lời không đầu không đuôi
" Chỉ cần cô ấy thấy trên người tôi chỗ nào không tốt, tôi liền cắt bỏ chỗ ấy "
Hắn rất thẳng thắn nói.
Mà Lệ Tương Giao hiểu cô ấy trong lời Thiệu Chính Uy nhắc tới là ai.
Cô ta rốt cuộc hỏi - " Hứa Cẩm Hy ngoại trừ thân phận là tiểu thư của Hứa gia và nhan sắc ra thì có chỗ nào tốt? "
Hắn nhìn cô ta, thấp giọng nói - " Phải cô ấy ngoại trừ nhan sắc ra, thì chỗ nào cũng không tốt. Vừa thích mắng người lại ăn nhiều. Nhưng với tôi thiếu đi một chút cũng không được. Chỉ cần là của cô ấy, tôi tình nguyện yêu thích "
" Cô biết không, tôi thực sự ghen tị với cô. Vì có một người đàn ông như Thiệu Chính Uy thật lòng si mê cô "
Lệ Tương Giao chua xót nói.
Lúc Cẩm Hy nhìn thấy cô ta lén hôn Chính Uy. Cô trong lòng cực kỳ khó chịu. Cô đương nhiên là ghen. Nhưng chính lúc đó, cô cảm thấy có chút xót xa. Nhìn thấy hắn mệt mỏi nằm ngủ trên ghế, người phụ nữ bên cạnh chăm sóc hắn không phải cô mà là Lệ Tương Giao. So với việc ghen tuông, cô thấy mình có lỗi với hắn.
Nhưng khi nhìn thấy Thiệu Chính Uy đánh Diệp Thần, rồi hiểu lầm cô. Cẩm Hy lại sinh ra tức giận, đem những lời không nên nói ra nói.
Cô rời khỏi phòng Lệ Tương Giao, gõ cửa phòng làm việc của hắn.
" Vào đi "
Cẩm Hy bước vào mỉm cười với hắn. Thiệu Chính Uy đang ngồi trên bàn làm việc nhìn thấy cô liền gấp nhanh tài liệu lại. Gấp gáp bước đến ôm lấy cô.
" Sao em đến mà không báo cho anh biết? "
" Em mang bữa trưa cho anh "
Cô giơ phần bữa trưa lên, vui vẻ nói.
Cô chủ động hôn hôn lên môi hắn.
" Anh đói chưa? "
" Bây giờ thì anh đói rồi "
Thiệu Chính Uy cúi xuống chiếm lấy môi cô, tùy tiện cắn mút đến thỏa mãn.
" Đừng, Chính Uy, mau ăn trưa thôi, em còn phải trở lại nhà hàng "
Cô nhỏ giọng nói.
" Đi gấp như vậy, ở lại với anh lâu một chút " - Hắn rất nhanh di chuyển xuống cổ cô, hôn lên làn da non mịn.
Cẩm Hy cũng không có từ chối, vui vẻ nói - " Được "
Hai người ôm ấp một lúc mới chịu đi ăn trưa. Thiệu Chính Uy cắt thức ăn bỏ vào miệng cô, vẻ mặt hài lòng.
" Anh cho trợ lý Lệ nghỉ việc? "
Cô chần chừ hỏi.
" Ừ "
Hắn gọn ghẽ đáp.
Cẩm Hy thở dài - " Thật ra anh không nên làm như vậy "
Thiệu Chính Uy ăn xong đặt dao nĩa xuống, tao nhã dùng khăn lau đi khóe miệng. Bàn tay to lớn vuốt ve gò má xinh đẹp - " Chỉ cần trong lòng em có nửa điểm không vui, anh tuyệt đối triệt bỏ "
" Em cũng không phải không vui,... "
" Cẩm Hy, chuyện anh đã quyết thì sẽ không thay đổi. Anh cũng đã thuê một trợ lý nam mới rồi "
Anh nhanh chóng nói.
Cô cắn cắn môi.
Thiệu Chính Uy ôm cô vào lòng, âm thanh trầm thấp vang lên - " Được rồi, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi. Anh không muốn em để tâm đến chuyện khác nhiều như vậy "
Cẩm Hy thoải mái nằm trong ngực hắn gật đầu.
Chính Uy dịu dàng hôn lên trán cô.
" Cẩm Hy, vì em anh đều có thể thay đổi mọi thứ. Chỉ cần em yêu anh "
Bởi vì em, tôi đã chờ đợi, cố gắng thay đổi chính mình, thay đổi tất thảy, chỉ vì em.
" Em yêu anh "
Cô ngước mặt lên khẽ nói.
Lời nói của cô như dòng nước ấm len lỏi vào tim hắn. Thiệu Chính Uy hạnh phúc hiện lên trong đôi mắt hẹp dài. Hắn siết lấy cô, muốn khảm sâu thân thể này vào lòng hắn. Cuối cùng thì...
Cô cũng đã yêu hắn.
Cô sẽ kết hôn cùng hắn.
Tất cả, hắn đều mãn nguyện rồi.
~~~Hoàn Chính Văn~~~
Danh sách chương