Lầu 5 phòng 501
Hải bế Hà My đặt xuống giường, vào nhà vệ sinh để lấy khăn lau mặt cho cô, vừa đứng dậy bàn tay anh đã bị My nắm lại.
- Nóng…nóng… quá- Hà My khó chịu lên tiếng.
- Anh đi mua thuốc cho em. – Hải lo lắng
- Ở…lại…đi
Cô khó chịu dơ tay lên tuột dây áo xuống, cô muốn mở đồ ra. Nhưng liền bị Hải nắm lại.
- Em bị thuốc rồi, khó chịu lắm phải không? Ngủ đi, anh đi mua thuốc, uống xong liền hết ngay.
Hà My lắc đầu nguầy nguậy, khi anh đứng lên, cô bất ngờ ôm anh lại. Cô khóc.
- Khó…chịu…quá..em…muốn…về…nhà…hu…hu
Vì cô đứng lên ôm anh, nên đầm cũng tuột xuống, anh quay lại thì bất ngờ liền quay chỗ khác, lấy tấm chăn quấn quanh người cô.
- My ngoan, ngủ nha, sáng mai anh đưa em về nhà. – Hải vừa nói vừa xoa đầu cô.
- Mà em…khó…chịu…lắm…nóng…nữa
- Ngủ đi, không sao đâu. Anh ngủ với em đừng lo gì cả.
Hải dìu cô nằm xuống, anh vuốt ve mái tóc dài đẹp của cô. Ngắm nhìn cô ngủ, anh nhớ lại về một đoạn ký ức lúc xưa khi 2 người còn trong trại mồ côi.
- A…. quả ổi kìa, anh hái xuống ăn đi – một cô bé mũm mĩm chừng 9 tuổi trông xinh xắn vô cùng.
Lúc này, cô đang nằm trên đùi anh, một tay anh vuốt ve mái tóc cô, tay còn lại cầm cuốn truyện cổ tích đọc cho cô nghe, dưới bóng cây mát mẻ.
- Cây này nhiều kiến lắm, anh leo không được đâu.
- Anh Tũn cùi bắp, không leo thì để em leo.
- Không được, em leo ngã sẽ bị đau đó.
- Nhưng mà em muốn ăn, em thèm lắm thèm lắm– giọng cô bé nũng nịu.
Anh nhìn cái cây rồi quay sang véo má cô bé
- My ngốc, anh sẽ hái cho em, được chưa? - Được ạ được ạ - cô bé vừa hô to vừa vỗ tay, trên mặt chứa đầy ý cười, hào hứng.
Cậu bé trai leo lên hái được vài ổi rồi trèo xuống. Cậu để My ăn chứ cậu không ăn, cậy bé biết My rất thích ăn ổi.
- Anh Tũn không ăn ạ?- cô bé đưa quả ổi đang ăn dở ra.
- Em ăn đi anh không ăn đâu. – Cậu bé nhìn quả ổi trên tay cô bé rồi cười.
Cô bé thì ngồi gặm ổi, cậu bé thì ngồi thoa dầu vào những đốt kiến cắn trên chân và tay.
Năm đó cô 9 tuổi anh 13 tuổi.
————————————-
Sáng sớm nghe tiếng điện thoại, cô liền giật mình thức dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ cô vô cùng lo lắng. Nhìn lại thân mình thì ôi thôi, cô chả mặc gì cả. Chuyện gì thế này? Cô nhìn xung quanh một lượt thấy ga giường nhăn nheo lại. Cô nhớ tối qua mình còn đi cùng Kiến Thành mà sao giờ lại ở đây?
Đang còn hoang mang thì điện thoại lại reo, thấy số vú gọi cô liền nhấc máy.
- Alo, My con đang ở đâu? Sao tối qua con không về? Có chuyện gì vậy con? Thằng Boo khóc đòi con suốt,
- Con không sao vú ạ, con đang ở khách sạn, đêm qua anh Thành có về không vú?
- Có, vú thấy nó về có một mình à nên vú mới hỏi con đâu, con biết nó nói sao không con?
- Sao ạ?
- Theo trai rồi,huhuhu- vú khóc
Cô nghe xong cũng giật mình, điện thoại tí nữa là rơi xuống rồi. Theo trai gì chứ??? Cô có theo ai đâu, chỉ có theo anh với Boo thôi mà.
- Dạ không có đâu vú ơi, anh nói giỡn á, lát con về liền nè, đừng khóc nữa nha vú yêu.
- Ừ, về lẹ đi, Boo đòi nảy giờ kìa.
- Vâng ạ.
Tắt điện thoại, cô bò dậy lấy cái đầm tối qua mang vào.
Lúc đi tới cửa phòng, đột nhiên bên ngoài có người mở cửa đi vào. Thấy rõ là ai, cô đột nhiên kêu to.
- Anh Tũn, anh Tũn đúng không?
- Ừ, anh đây.
Cô vui mừng liền ôm chầm lấy anh.
- Anh đi đâu mà đến bây giờ mới gặp em vậy?- cô oán trách hỏi Hải
- Anh đi Mỹ học mới về tháng trước.
- Anh khoẻ không? Anh học gì bên Mỹ vậy?
- Anh khoẻ,anh học y, giờ anh đang làm ở bệnh viện X.
- Trời trời, hãnh diện quá à, anh Tũn giờ làm bác sĩ rồi nha, em vậy mà có quen biết người làm bác sĩ luôn hahaha- Hà My cười lớn, trên mặt hiện lên rất rõ niềm vui vẻ.
Nhưng mà trước bão giông bầu trời thường rất đẹp.
——————————
Hải chở cô về tới nhà, trước khi đi anh còn dặn dò cô cẩn thận
- Trông em gầy lắm đó, phải ăn nhiều một chút.
- Vâng, em biết rồi, mà….em có điều này muốn hỏi anh Tũn.
- Ừ.
- Sao em với anh… lại ở trong phòng đó vậy ạ?
- À, em bị bỏ thuốc, anh giúp em vào phòng sau đó thì em cũng hiểu.
- Vậy em với anh…thật sao?
- Ừ
Nghe anh nói thế, trong lòng cô chùng xuống, mặt cuối xuống đất, lòng nhói lên, cô đã phản bội Kiến Thành rồi.
Hải thấy cô im im thì lên tiếng hỏi tiếp:
- Chồng em không tốt với em?
- Không có, anh ấy tốt với em lắm – cô trả lời Hải mà trong lòng cô tự giễu chính mình.
- Tốt mà bỏ thuốc hại em như vậy hả? Nếu hôm qua không phải là anh thì sẽ là thằng khác đó em biết không?
Nghe Hải nói thế cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
- Có khác gì nhau, dù là ai thì em cũng không còn trong sạch nữa rồi. – Cô hững hờ trả lời, nhưng diều này cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm vế trước câu mà Hải vừa nói.
- Em…
- Em vô nhà đây, anh về đi.- Nói rồi cô quay lưng đi ngay lập tức.
Đi được một đoạn thì nghe anh nói.
- Nếu không chịu nổi nữa thì đi đi, anh luôn bên cạnh em.
Hải bế Hà My đặt xuống giường, vào nhà vệ sinh để lấy khăn lau mặt cho cô, vừa đứng dậy bàn tay anh đã bị My nắm lại.
- Nóng…nóng… quá- Hà My khó chịu lên tiếng.
- Anh đi mua thuốc cho em. – Hải lo lắng
- Ở…lại…đi
Cô khó chịu dơ tay lên tuột dây áo xuống, cô muốn mở đồ ra. Nhưng liền bị Hải nắm lại.
- Em bị thuốc rồi, khó chịu lắm phải không? Ngủ đi, anh đi mua thuốc, uống xong liền hết ngay.
Hà My lắc đầu nguầy nguậy, khi anh đứng lên, cô bất ngờ ôm anh lại. Cô khóc.
- Khó…chịu…quá..em…muốn…về…nhà…hu…hu
Vì cô đứng lên ôm anh, nên đầm cũng tuột xuống, anh quay lại thì bất ngờ liền quay chỗ khác, lấy tấm chăn quấn quanh người cô.
- My ngoan, ngủ nha, sáng mai anh đưa em về nhà. – Hải vừa nói vừa xoa đầu cô.
- Mà em…khó…chịu…lắm…nóng…nữa
- Ngủ đi, không sao đâu. Anh ngủ với em đừng lo gì cả.
Hải dìu cô nằm xuống, anh vuốt ve mái tóc dài đẹp của cô. Ngắm nhìn cô ngủ, anh nhớ lại về một đoạn ký ức lúc xưa khi 2 người còn trong trại mồ côi.
- A…. quả ổi kìa, anh hái xuống ăn đi – một cô bé mũm mĩm chừng 9 tuổi trông xinh xắn vô cùng.
Lúc này, cô đang nằm trên đùi anh, một tay anh vuốt ve mái tóc cô, tay còn lại cầm cuốn truyện cổ tích đọc cho cô nghe, dưới bóng cây mát mẻ.
- Cây này nhiều kiến lắm, anh leo không được đâu.
- Anh Tũn cùi bắp, không leo thì để em leo.
- Không được, em leo ngã sẽ bị đau đó.
- Nhưng mà em muốn ăn, em thèm lắm thèm lắm– giọng cô bé nũng nịu.
Anh nhìn cái cây rồi quay sang véo má cô bé
- My ngốc, anh sẽ hái cho em, được chưa? - Được ạ được ạ - cô bé vừa hô to vừa vỗ tay, trên mặt chứa đầy ý cười, hào hứng.
Cậu bé trai leo lên hái được vài ổi rồi trèo xuống. Cậu để My ăn chứ cậu không ăn, cậy bé biết My rất thích ăn ổi.
- Anh Tũn không ăn ạ?- cô bé đưa quả ổi đang ăn dở ra.
- Em ăn đi anh không ăn đâu. – Cậu bé nhìn quả ổi trên tay cô bé rồi cười.
Cô bé thì ngồi gặm ổi, cậu bé thì ngồi thoa dầu vào những đốt kiến cắn trên chân và tay.
Năm đó cô 9 tuổi anh 13 tuổi.
————————————-
Sáng sớm nghe tiếng điện thoại, cô liền giật mình thức dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ cô vô cùng lo lắng. Nhìn lại thân mình thì ôi thôi, cô chả mặc gì cả. Chuyện gì thế này? Cô nhìn xung quanh một lượt thấy ga giường nhăn nheo lại. Cô nhớ tối qua mình còn đi cùng Kiến Thành mà sao giờ lại ở đây?
Đang còn hoang mang thì điện thoại lại reo, thấy số vú gọi cô liền nhấc máy.
- Alo, My con đang ở đâu? Sao tối qua con không về? Có chuyện gì vậy con? Thằng Boo khóc đòi con suốt,
- Con không sao vú ạ, con đang ở khách sạn, đêm qua anh Thành có về không vú?
- Có, vú thấy nó về có một mình à nên vú mới hỏi con đâu, con biết nó nói sao không con?
- Sao ạ?
- Theo trai rồi,huhuhu- vú khóc
Cô nghe xong cũng giật mình, điện thoại tí nữa là rơi xuống rồi. Theo trai gì chứ??? Cô có theo ai đâu, chỉ có theo anh với Boo thôi mà.
- Dạ không có đâu vú ơi, anh nói giỡn á, lát con về liền nè, đừng khóc nữa nha vú yêu.
- Ừ, về lẹ đi, Boo đòi nảy giờ kìa.
- Vâng ạ.
Tắt điện thoại, cô bò dậy lấy cái đầm tối qua mang vào.
Lúc đi tới cửa phòng, đột nhiên bên ngoài có người mở cửa đi vào. Thấy rõ là ai, cô đột nhiên kêu to.
- Anh Tũn, anh Tũn đúng không?
- Ừ, anh đây.
Cô vui mừng liền ôm chầm lấy anh.
- Anh đi đâu mà đến bây giờ mới gặp em vậy?- cô oán trách hỏi Hải
- Anh đi Mỹ học mới về tháng trước.
- Anh khoẻ không? Anh học gì bên Mỹ vậy?
- Anh khoẻ,anh học y, giờ anh đang làm ở bệnh viện X.
- Trời trời, hãnh diện quá à, anh Tũn giờ làm bác sĩ rồi nha, em vậy mà có quen biết người làm bác sĩ luôn hahaha- Hà My cười lớn, trên mặt hiện lên rất rõ niềm vui vẻ.
Nhưng mà trước bão giông bầu trời thường rất đẹp.
——————————
Hải chở cô về tới nhà, trước khi đi anh còn dặn dò cô cẩn thận
- Trông em gầy lắm đó, phải ăn nhiều một chút.
- Vâng, em biết rồi, mà….em có điều này muốn hỏi anh Tũn.
- Ừ.
- Sao em với anh… lại ở trong phòng đó vậy ạ?
- À, em bị bỏ thuốc, anh giúp em vào phòng sau đó thì em cũng hiểu.
- Vậy em với anh…thật sao?
- Ừ
Nghe anh nói thế, trong lòng cô chùng xuống, mặt cuối xuống đất, lòng nhói lên, cô đã phản bội Kiến Thành rồi.
Hải thấy cô im im thì lên tiếng hỏi tiếp:
- Chồng em không tốt với em?
- Không có, anh ấy tốt với em lắm – cô trả lời Hải mà trong lòng cô tự giễu chính mình.
- Tốt mà bỏ thuốc hại em như vậy hả? Nếu hôm qua không phải là anh thì sẽ là thằng khác đó em biết không?
Nghe Hải nói thế cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
- Có khác gì nhau, dù là ai thì em cũng không còn trong sạch nữa rồi. – Cô hững hờ trả lời, nhưng diều này cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm vế trước câu mà Hải vừa nói.
- Em…
- Em vô nhà đây, anh về đi.- Nói rồi cô quay lưng đi ngay lập tức.
Đi được một đoạn thì nghe anh nói.
- Nếu không chịu nổi nữa thì đi đi, anh luôn bên cạnh em.
Danh sách chương