Sau khi rời khỏi quán cafe, Hà My cũng chẳng biết mình nên làm gì nữa, cô cứ vô thức đi, cứ đi, đi mãi giật mình nhận ra là cô đang trên con đường về nhà- ngôi nhà sang trọng ấy, bây giờ đã trở thành một thứ gì đó, mà mỗi khi nói đến “nhà” là cô nghĩ ngay đến nó, mỗi khi vô thức mà đi, theo bản năng lại đi trên con đường trở về nhà. Cô gọi đó là nhà, nhưng lại không phải là nhà của cô, đó là nơi cô chẳng bao giờ chạm tới, cũng như trái tim anh cũng sẽ không bao giờ có em phải không? Cô đi mà sống mũi cay xè, mắt đỏ hoe đi từ lúc nào, giọt nước mắt không tự chủ mà lăn xuống.
—————————
Về đến nhà, cô thấy anh đã về từ lúc nào.
- Anh về rồi ạ? – cô lên tiếng hỏi
Anh đang xem tivi trong phòng khách, nghe cô hỏi anh cũng chả thèm trả lời.
Lúc cô đi ngang qua anh để vào bếp, thì anh nói:
- Tối nay lên phòng tôi.
- Vâng…
Sau khi rửa chén bát cho buổi tối xong xuôi, cô lên phòng chơi với nhóc Boo đến 21h cô dỗ nhóc ngủ, rồi lúc này mới qua phòng tìm anh.
Vừa bước vào phòng, anh liền quăng vào người cô mấy tấm hình, đó là hình cô và anh Tũn ở quán cafe lúc sáng. Cô bất giác cười, nhanh thật, anh đúng là có một đội ngũ làm việc hết sức chuyện nghiệp luôn đó nha.
- Hình chụp rõ nét, view đẹp, người chụp có tâm. Phải nói là tay nghề cao nha, nhìn em không có một lỗ chân lông nào luôn nè. – cô lên tiếng trêu đùa.
- Hãnh diện lắm sao? – anh cười nhếch môi nói.
- Hay đêm đó hắn ta chưa đủ thoả mãn cô sao? Mà giờ đã lết xác đi tìm hắn rồi.- từng lời anh nói ra, tất cả đều có ý mỉa mai, khinh bỉ.
Thật sự là đêm đó em chưa thoả mãn chút nào. Cô muốn nói như thế, nhưng anh lại không cho cô bất kì cơ hội nào mà lên tiếng.
- Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cổ tích. Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vì lý do nào đó mà phải xa cách nhau mấy năm trời, ngày gặp lại họ lại được lên giường với nhau, nhưng đáng tiếc, công chúa đã được gã cho phù thuỷ rồi, hoàng tử không chịu thua như thế liền giết chết phù thuỷ sau đó cướp công chúa đi, họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc tới già.
- Đây có phải là mục đích của cô và Hải không? – anh rít điếu thuốc, từ từ đi về phía cô, rồi nhã một làn khói vào mặt cô.
- Anh đoán xem.
Cô cũng không sợ hãi gì nữa, từ bây giờ cô phải mạnh mẽ mới được. Nếu cô không mạnh mẽ thì yếu đuối cho họ cười chê à, mục đích của họ muốn được về bên nhau, cô nhất định sẽ không cho họ đạt được ý nguyện. Cô rất ghét, rất ghét Hoài An, cô ta thật giả tạo, cô ta bỏ anh, làm cho anh đau khổ, cô nhất định sẽ khiến ả ta trả giá. Còn đối với anh, cô vẫn luôn yêu anh, luôn quan tâm đến anh, cô thật sự không hận thù gì anh cả, đối với cô anh đáng thương hơn đáng trách, nhưng cô vẫn phải mạnh mẽ, không yếu đuối trước mặt anh nữa. Vì cô biết trong nhà này có người của Hoài An.
- Vậy tôi đoán đúng rồi. Chỉ không ngờ lòng dạ cô thâm hiểm như vậy.
- Lời này có được coi là anh khen em không? Điều đó em học được từ bạn gái của anh đấy.
- Cô làm như ai cũng như cô. – anh bóp mạnh cằm cô.
- Rồi anh xem. – nói rồi cô hất tay anh ra, đi ra khỏi phòng, cô không chịu nỗi nữa rồi, nãy giờ cô đã cố gắng kiềm chế không rơi lệ trước mặt anh.
Nhưng tay vừa đụng đến nắm cửa, liền bị anh kéo lại.
“Roẹt”
Kiến Thành xé áo cô ra, đè cô xuống giường, cắn mạnh vào cổ cô, cơn đau ập tới nước mắt cũng không e ngại gì mà tuôn ra. Anh chỉ như vậy mà cắn, không làm thêm bất cứ hành động nào nữa cả.
Anh cắn rất mạnh, cô có thể cảm thấy máu bắt đầu rỉ ra. Qua một lúc, anh mới buông, trong mắt đầy sự tức giận, cô có thể thấy rõ tia máu trong mắt anh, anh gằn giọng, nhìn cô lên tiếng:
- Cô đừng có cái thái độ đó với tôi.
————————————
Tại một nơi nào đó, có hai kẻ đang nằm trên giường, cả hai đều không mặc gì, chỉ có một tấm chăn che đậy hai thân thể đang ôm lấy nhau. Nhìn vào ai cũng biết họ vừa mới lâm trận xong.
- Em có tìm hiểu được gì chưa? – Hoàng vuốt ve bờ vai trần của Hoài An, hỏi.
- Chưa, em mới xuất hiện trở về, trước tiên là tạo lòng tin với hắn trước đã. – đầu tựa vào lòng ngực của Hoàng trả lời.
- Nhanh lên nha em yêu, thời gian không có nhiều đâu.
- Em biết rồi. À mà anh, con My biết chuyện chúng mình.
- Cái gì? Sao nó biết?
- Em không biết, nhưng nó chỉ mới biết chuyện chúng mình cùng một chỗ thôi, chưa biết kế hoạch của mình.
- Biết anh với em ở cùng một chỗ cũng đủ chết rồi. Thằng Thành nó thông minh lắm, nó mà biết là nó sẽ điều tra ra liền. Rồi giờ con My xử sao đây?
- Con My anh cứ để em lo.
—————————
Về đến nhà, cô thấy anh đã về từ lúc nào.
- Anh về rồi ạ? – cô lên tiếng hỏi
Anh đang xem tivi trong phòng khách, nghe cô hỏi anh cũng chả thèm trả lời.
Lúc cô đi ngang qua anh để vào bếp, thì anh nói:
- Tối nay lên phòng tôi.
- Vâng…
Sau khi rửa chén bát cho buổi tối xong xuôi, cô lên phòng chơi với nhóc Boo đến 21h cô dỗ nhóc ngủ, rồi lúc này mới qua phòng tìm anh.
Vừa bước vào phòng, anh liền quăng vào người cô mấy tấm hình, đó là hình cô và anh Tũn ở quán cafe lúc sáng. Cô bất giác cười, nhanh thật, anh đúng là có một đội ngũ làm việc hết sức chuyện nghiệp luôn đó nha.
- Hình chụp rõ nét, view đẹp, người chụp có tâm. Phải nói là tay nghề cao nha, nhìn em không có một lỗ chân lông nào luôn nè. – cô lên tiếng trêu đùa.
- Hãnh diện lắm sao? – anh cười nhếch môi nói.
- Hay đêm đó hắn ta chưa đủ thoả mãn cô sao? Mà giờ đã lết xác đi tìm hắn rồi.- từng lời anh nói ra, tất cả đều có ý mỉa mai, khinh bỉ.
Thật sự là đêm đó em chưa thoả mãn chút nào. Cô muốn nói như thế, nhưng anh lại không cho cô bất kì cơ hội nào mà lên tiếng.
- Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cổ tích. Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vì lý do nào đó mà phải xa cách nhau mấy năm trời, ngày gặp lại họ lại được lên giường với nhau, nhưng đáng tiếc, công chúa đã được gã cho phù thuỷ rồi, hoàng tử không chịu thua như thế liền giết chết phù thuỷ sau đó cướp công chúa đi, họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc tới già.
- Đây có phải là mục đích của cô và Hải không? – anh rít điếu thuốc, từ từ đi về phía cô, rồi nhã một làn khói vào mặt cô.
- Anh đoán xem.
Cô cũng không sợ hãi gì nữa, từ bây giờ cô phải mạnh mẽ mới được. Nếu cô không mạnh mẽ thì yếu đuối cho họ cười chê à, mục đích của họ muốn được về bên nhau, cô nhất định sẽ không cho họ đạt được ý nguyện. Cô rất ghét, rất ghét Hoài An, cô ta thật giả tạo, cô ta bỏ anh, làm cho anh đau khổ, cô nhất định sẽ khiến ả ta trả giá. Còn đối với anh, cô vẫn luôn yêu anh, luôn quan tâm đến anh, cô thật sự không hận thù gì anh cả, đối với cô anh đáng thương hơn đáng trách, nhưng cô vẫn phải mạnh mẽ, không yếu đuối trước mặt anh nữa. Vì cô biết trong nhà này có người của Hoài An.
- Vậy tôi đoán đúng rồi. Chỉ không ngờ lòng dạ cô thâm hiểm như vậy.
- Lời này có được coi là anh khen em không? Điều đó em học được từ bạn gái của anh đấy.
- Cô làm như ai cũng như cô. – anh bóp mạnh cằm cô.
- Rồi anh xem. – nói rồi cô hất tay anh ra, đi ra khỏi phòng, cô không chịu nỗi nữa rồi, nãy giờ cô đã cố gắng kiềm chế không rơi lệ trước mặt anh.
Nhưng tay vừa đụng đến nắm cửa, liền bị anh kéo lại.
“Roẹt”
Kiến Thành xé áo cô ra, đè cô xuống giường, cắn mạnh vào cổ cô, cơn đau ập tới nước mắt cũng không e ngại gì mà tuôn ra. Anh chỉ như vậy mà cắn, không làm thêm bất cứ hành động nào nữa cả.
Anh cắn rất mạnh, cô có thể cảm thấy máu bắt đầu rỉ ra. Qua một lúc, anh mới buông, trong mắt đầy sự tức giận, cô có thể thấy rõ tia máu trong mắt anh, anh gằn giọng, nhìn cô lên tiếng:
- Cô đừng có cái thái độ đó với tôi.
————————————
Tại một nơi nào đó, có hai kẻ đang nằm trên giường, cả hai đều không mặc gì, chỉ có một tấm chăn che đậy hai thân thể đang ôm lấy nhau. Nhìn vào ai cũng biết họ vừa mới lâm trận xong.
- Em có tìm hiểu được gì chưa? – Hoàng vuốt ve bờ vai trần của Hoài An, hỏi.
- Chưa, em mới xuất hiện trở về, trước tiên là tạo lòng tin với hắn trước đã. – đầu tựa vào lòng ngực của Hoàng trả lời.
- Nhanh lên nha em yêu, thời gian không có nhiều đâu.
- Em biết rồi. À mà anh, con My biết chuyện chúng mình.
- Cái gì? Sao nó biết?
- Em không biết, nhưng nó chỉ mới biết chuyện chúng mình cùng một chỗ thôi, chưa biết kế hoạch của mình.
- Biết anh với em ở cùng một chỗ cũng đủ chết rồi. Thằng Thành nó thông minh lắm, nó mà biết là nó sẽ điều tra ra liền. Rồi giờ con My xử sao đây?
- Con My anh cứ để em lo.
Danh sách chương