Chương 23
 
Tô Tiếu dọn vào ký túc xá rồi!
 

Là nhân vật trung tâm trong các cuộc bàn luận của Thanh Cao, từng hành động của Tô Tiếu, đều được người khác quan tâm!
 
Tin tức này làm cho mọi người sôi nổi bình luận, suy đoán là vì sao, đột nhiên Tô Tiếu lại dọn vào ký túc.
 
Sáng sớm nay khi Đường Thi chạy bộ, không cẩn thận nghe được mấy người ở đại viện túm lại nói chuyện về Văn gia và Tô Tiếu.
 
Thì ra, ông nội Văn không muốn để cho Tô Tiếu đi đóng phim, nhưng Tô Tiếu lại gạt Văn gia, để cho Văn Thuần Tĩnh ký hợp đồng với Vương Chính giúp mình, biết được Tô Tiếu đã ký hợp đồng, ông nội Văn tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
 
Ông nội Văn một đời chính trực, tính cách lại cứng rắn, không để đóng phim vào mắt, kết quả cháu gái và con gái mình lại đột nhiên cãi lời, thêm vào đó phí bồi thường hợp đồng không ít, Văn gia không thể lấy ra số tiền đó, Tô Tiếu cũng chỉ có thể đi đóng phim.
 
Ông nội Văn tức giận nói không lựa lời, trước mắt tất cả mọi người, muốn đuổi Tô Tiếu ra khỏi Văn gia!
 
Tô Tiếu tự nhiên không chịu được cơn tức này, thu dọn đồ đạc, nói rõ tình huống của mình với giáo viên chủ nhiệm lớp 11, muốn vào ở ký túc, dưới tình huống này, giáo viên không đồng ý, còn có thể làm gì?
 
"Sự chuyển đi này của Tô Tiếu, mình cho cô ta điểm tối đa, chà chà, cô ta quá ngang bướng rồi, nếu như cô ta chịu cúi đầu một chút, sau khi ông nội Văn nói xong, sẽ hối hận vô cùng, tuy rằng mở miệng nói lời khác thì không thể, nhưng vẫn ngầm để cho cô ta ở lại Văn gia, này có khả năng rất lớn, ông Văn có điều không tốt, đó chính là quá nghiêm khắc vói con cháu, nhưng ông lại đối xử bình đằng với tất cả cháu trái cháu gái."

 
Trịnh Tiểu Hy lắc đầu, nhún vai: "Bây giờ mình hy vọng ba mình đừng quá mềm lòng, nếu như Tô Tiếu ở cùng nhà với mình, mình lập tức chuyển đến nhà ông ngoại!"
 
Đường Thi chỉ chỉ vào sách bài tập của Trịnh Tiểu Hy: "Câu này, cậu làm sai rồi."
 
Trịnh Tiểu Hy: "..... Đừng làm mất hứng như thế, mình đang nói bát quái hưng phấn mà."
 
"Được rồi, còn năm phút nữa, là sẽ thu bài luyện tập này đấy."
 
Trịnh Tiểu Hy cúi đầu nhìn bài thi: "... Mình xem chút, sai ở chỗ nào?"
 
Nộp bài thi cho Vưu Lỵ, Vưu Lỵ nhìn bài thi tiếng anh chỉnh tề, cảm thán: "Đường Thi, em đi rồi, cô mất đi một trợ thủ đắc lực rồi."
 
Đường Thi cười cười, không lên tiếng.
 
"Bên lão Từ, đã được rồi, lúc nào em cũng có thể qua đó, em muốn chuyển đến khi nào?"
 
Suy nghĩ một chút, Đường Thi nói: "Thứ hai đi ạ."
 
"Cũng được, dù sao tuần này cũng sắp hết rồi, trước khi em đi, chào tạm biệt với bạn cùng lớp đi." Ánh mắt Vưu Lỵ có chút phức tạp, tình huống trong lớp, cô đều biết hết.
 

Cũng biết tình huống trong lớp của Đường Thi, vừa mới bắt đầu, cô muốn tìm người đến hòa giải, nhưng Đường Thi lại tự xử lý rất được, cuối cùng cô vẫn không gọi Đường Thi đến, em học sinh này, quá thành thục rồi, có lúc cô cảm thấy, cô đối mặt, là một người cùng tuổi tác, chứ không phải là một học sinh của mình.
 
Mà có một số học sinh,Vưu Lỵ tự nhiên cũng xử lý thỏa đáng, học sinh tầm tuổi này, có một số tật xấu không sao, nhưng sau khi trưởng thành rồi,  vẫn có một số tật xấu này, Vưu Lỵ không mong học sinh mình người nào cũng có tiền đồ rộng lớn, nhưng làm người, nhất định phải dạy dỗ thật tốt.
 
Đường Thi nhìn Vưu Lỵ, vốn định phản bác, nhưng dưới sự kiên trì của Vưu Lỵ, lại sửa miệng: "Vâng, cô Vưu."
 
"Đường Thi, em vẫn còn nhỏ, tuy rằng em chuyển lên lớp 12, nhưng sau này em vẫn còn gặp mặt với bạn học bây giờ. Tuy rằng chỉ có ba tháng ngắn ngủi, em vẫn là học sinh của cô."
 
"Cô Vưu, em biết, cảm ơn ạ, có thể thành học sinh của cô, em cảm thấy rất may mắn." Không phải là mỗi học sinh đều có thể gặp được một giáo viên thông suốt như vậy, Đường Thi vô cùng cảm kích mình đã gặp được Vưu Lỵ.
 
"Nói đến, cô dạy bao nhiêu năm rồi, cũng lần đầu tiên dạy một học sinh thi được điểm cao như em, đây cũng là may mắn của cô." Vưu Lỵ cười trêu chọc.
 
"Nói như vậy, tuần sau em chuyển lớp rồi, mình ngồi một mình?" Trịnh Tiểu Hy tủi thân nằm bò lên bàn học.
 
"Ừ." Đường Thi sờ đầu Trịnh Tiểu Hy, rất mềm mại, liền sờ thêm một lát nữa.
 
Trịnh Tiểu Hy không có tâm tình bỏ tay Đường Thi ra, mặt chôn dưới cánh tay.
 
"Hừ!"
 
"Nếu không, mình mời cậu ăn chè nhé?" Đường Thi chỉ nghĩ được cách hối lộ, để Trịnh Tiểu Hy ngôi giận.
 
"Chè cũng không thể chữa trị được trái tim bị tổn thương sâu sắc của mình."
 
Đường Thi bất đắc dĩ, luôn cảm thấy kỹ thuật dỗ người khác của cô thật chẳng ra sao.
 
Trịnh Tiểu Hy quay đầu về phía Đường Thi: "Không còn mỹ nhân bên người, mình sẽ rất cô đơn, rất đau lòng, rất buồn chán."
 
"Đường Thi, cậu thật sự chuyển lên lớp 12 hả?" Cao Sơn ngồi ở phía sau hai người, nghe được Trịnh Tiểu Hy cố tình gây sự, có chút nơm nớp lo sợ hỏi.
 
"Đúng, sao vậy?" Đường Thi gật đầu.
 
Cao Sơn một lời khó nói hết mà nhìn Trịnh Tiểu Hy: "Tôi rất hy vọng, Trịnh Tiểu Hy và cậu có thể duy trì trạng thái tốt đẹp như vậy, phải biết, Trịnh Tiểu Hy không có linh cảm, rất đáng sợ."
 
Đường Thi một mặt tò mò, Cao Sơn vừa nói thế, làm cho cô nhớ đến lúc khai giảng, trong lớp một mảng náo nhiệt, lại không có người nào ngồi gần Trịnh Tiểu Hy, thậm chí một vòng xung quanh Trịnh Tiểu Hy đều rất yên tĩnh.
 
Trịnh Tiểu Hy trừng mắt nhìn Cao Sơn, một mặt "nếu cậu dám nói lung tung, tôi liền đánh cậu!"
 
Cao Sơn: "... Đường Thi, cậu chưa từng nhìn thấy Trịnh Tiểu Hy bạo lực, bởi vì cái này, hồi cấp hai tiếng tăm quá lớn, mọi người đều không dám chọc cậu ấy, có điều, nói như vậy cũng không đúng, Trịnh Tiểu Hy không rơi vào trạng thái vẽ vời điên cuồng, vẫn khá tốt."
 
Cao Sơn vừa nói vậy, Đường Thi liền nghĩ, cô vẫn chưa từng thấy Trịnh Tiểu Hy ở trạng thái đó.
 
"Cao Sơn! Cậu nói lung tung, tôi cũng chỉ như vậy có một lần, cái gì mà rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ là lần đó mấy người đùa giỡn, làm hại bức tranh tôi vẽ mấy tháng mới được, tôi không đánh các cậu, đánh ai? Hơn nữa, mấy cậu đường đường là con trai, còn không đánh lại được một nữ sinh là tôi, còn dám nói?" Trịnh Tiểu Hy cắn răng nghiến lợi nói.

 
"Này không phải do nam sinh bọn tôi sợ làm cậu bị thương, mới để cho cậu đánh sao?" Nói đến cái này, Cao Sơn có chút ngượng ngùng, lúc đó bọn họ quả thật không để ý đến Trịnh Tiểu Hy ở phía sau đang vẽ vời, bị đánh là phải, may mà Trịnh Tiểu Hy khéo tay, tự mình sửa lại được.
 
Trịnh Tiểu Hy: "..." Ha ha ha, nhớ lúc đầu, tôi còn tưởng mình giỏi như vậy chứ!
 
Đường Thi cười xấu xa, nhận lấy ánh mắt oan ức của Trịnh Tiểu Hy, nhất thời thu lại nụ cười.
 
"Tiểu Hy, mình rất hy vọng có thể nhìn thấy cậu như vậy." Đường Thi vô cùng nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
 
Trịnh Tiểu Hy: "Không được! Quá mất hình tượng!"
 
"Không đùa cậu nữa, không giận nữa chứ?" Đường Thi cười hỏi.
 
Trịnh Tiểu Hy chép miệng: "Chè vẫn phải mời."
 
"Được."
 
Trịnh Tiểu Hy cười.
 
"Đường Đường đã xác định muốn nhảy lớp, thứ hai liền chuyển lên lớp 12 rồi," Trần Nghĩa nói, "Anh Đoàn, anh nói xem, em có phải gọi Đường Đường là đàn chị không?"
 
Đoàn Thích mới nhớ đến, Đường Thi nhảy lớp, liền cao hơn cậu một lớp, sắc mặt trong nháy mắt trở nên không quá tốt: "Cậu muốn gọi thì gọi."
 
Trần Nghĩa cười có chút gian trá: "Anh Đoàn có phải là cũng phải gọi là đàn chị không? Sau này khi em nhìn thấy Đường Đường, đều phải gọi là đàn chị à? Tuy rằng Đường Đường nhỏ hơn chúng ta, nhưng Thanh Cao của chúng ta, rất kính trọng đàn anh đàn chị.
 
Thanh Cao tôn sư trọng đạo, các đàn anh đàn chị lớp cao hơn sẽ chăm sóc quan tâm đàn em phía dưới, đàn em phía dưới cũng phải tôn trọng các anh chị khóa trên, trên phương diện xưng hô, thật sự phải chú ý.
 
Trần Nghĩa thì không sao, nhưng mà nghĩ đến anh Đoàn của cậu ta phải gọi Đường Đường là đàn chị, cảnh tượng này, nghĩ thế nào, cũng thấy rất đẹp nha!
 
Đoàn Thích nghĩ đến việc mình phải gọi Đường Thi là đàn chị, sắc mặt tối sầm, đôi mắt đào hoa kín đáo mà nhìn Trần Nghĩa: "Trần Nghĩa, cậu chắc phải gọi tôi là đàn anh rồi."
 
Trần Nghĩa: "... Anh Đoàn, em sai rồi...." Vẫn là thôi đi! Tuy rằng cậu ta gọi "Anh Đoàn" vô cùng vui vẻ, nhưng muốn cậu ta gọi đàn anh, này cũng không phải từ tốt đẹp gì nha!
 
Kỳ lạ? Ai gửi thư cho mình?
 
Lúc Đường Thi nhận được thư, nhìn thấy chữ Tạp chí người suy lí, nháy mắt liền sáng tỏ, thế nhưng, tại sao tòa soạn lại gửi thư cho cô? Gần đây cô không gửi bài nha.
 
Nhanh chóng đọc qua một lượt, Đường Thi có chút dở khóc dở cười, trong thư dùng từ rất nghiêm túc, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự nóng ruột từ trong bức thư.
 
Thành tác giả hợp đồng, vốn là mục đích của cô, chỉ là không nghĩ đến, tòa soạn ném ra cành ô liu cho cô sớm như vậy.
 

Tính một chút, cô đã rất lâu không viết bài rồi, chuyện chuyển lớp đã làm xong, kế tiếp cô cũng có nhiều thời gian viết văn hơn, nhưng bây giờ cô là trẻ vị thành niên, ký hợp đồng cần người giám hộ, mà người giám hộ bây giờ của cô, là Đoàn gia, nói như vậy, chuyện cô viết văn, cũng cần phải suy nghĩ báo cho hai vị trưởng bối như thế nào.
 
"Đường Đường, cậu lại viết thư cho bà Phương kia hả?" Trịnh Tiểu Hy đoán thư trong tay Đường Thi lại là bà Phương kia gửi đến.
 
Đường Thi giải thích: "Không phải, là tòa soạn gửi đến cho mình."
 
"Tòa soạn?"
 
"Ừ, mình gửi bài cho tòa soạn, bản thảo được chọn, tòa soạn gửi thư qua cho mình, muốn ký hợp đồng với mình."
 
"Đường Đường giỏi quá! Tòa soạn nào? Mình đi mua tạp chí, ủng hộ cậu." Biết được chuyện này từ chỗ Đường Thi, Trịnh Tiểu Hy có chút giật mình, nhưng nhanh chóng hồi phục, ngay cả chuyện Đường Thi nhảy lớp cô còn chấp nhận được, còn có gì không thể nữa?
 
Trịnh Tiểu Hy biết Đường Thi đang sáng tác, chỉ là không biết, Đường Thi đã gửi bản thảo, giống như Đường Thi chưa từng miễn cưỡng xem tác phẩm hội họa của Trịnh Tiểu Hy, khi Đường Thi sáng tác, Trịnh Tiểu Hy cũng không ngó đến, điều này, hai người tư tưởng lớn gặp nhau!
 
Này cũng không trách hai người có thể thành bạn tốt nhanh như vậy.
 
Đường Thi không định gạt Trịnh Tiểu Hy: " Người Suy Lý, cuốn lần trước mình đưa cho cậu."
 
Lần đầu tiên truyện ngắn được đăng trên tạp chí, tòa soạn gửi đến cho cô mấy cuốn, Đường Thi liền đưa cho Trịnh Tiểu Hy một cuốn, nhưng lúc đó Trịnh Tiểu Hy tưởng là Đường Thi dùng tiền mua, cũng không nghĩ nhiều, cũng không hỏi cái gì.
 
"Đường Đường, công phu giấu mình của cậu, thật sự là hạng nhất!" Trịnh Tiểu Hy cảm khái nói.
 
Đường Thi ngại ngùng khụ một tiếng: "Chuyện không chắc chắn, mình không quen nói ra trước."
 
Thời cơ chín mồi, Đường Thi mới có thể báo cho cô biết chuyện mình muốn làm.
 
"Cái Đường Thi 300 bài kia, là cậu?" Thấy Đường Thi gật đầu, Trịnh Tiểu Hy lại nói, "Khó trách, mình xem sao lại giống phong cách của cậu thế chứ."
 
Trịnh Tiểu Hy nhìn Đường Thi, đột nhiên nói: "Đường Đường, sau này cậu có chuyện gì không thể xác định được, có thể đến tìm mình bàn bạc, tuy rằng mình không đáng tin như cậu, nhưng mình có thể cho cậu ý kiến, hoặc là nghĩ cách làm tâm tình cậu tốt hơn, nói chung, so với một mình suy nghĩ, vẫn tốt hơn."
 
Đường Thi ngẩn ra, nhìn vẻ mặt tha thiết của Trịnh Tiểu Hy, không biết nên nói cái gì, cô đã quen, một mình.
 
"Đừng nhìn mình như vậy, mình sẽ cho rằng, cậu yêu mình đó!" Trịnh Tiểu Hy ôm tay Đường Thi, làm nũng nói.
 
Đường Thi cười: "Ừ, mình cảm thấy, mình đã yêu cậu."
 
Đoàn Thích và Trần Nghĩa nhìn thấy hai người, đang muốn tiến lên chào hỏi: "....."
 
Trịnh Tiểu Hy dựa đầu lên bả vai Đường Thi: "Ai nha, ngại quá, Đường Đường tỏ tình với mình!"
 
Trần Nghĩa sợ ngây người, tay run run chỉ, chỉ vào hai người: "Hai người.... Hai người, sẽ không như tôi nghĩ đấy chứ?"
 
Trịnh Tiểu Hy quay đầu lại: ".... Ngu ngốc."
 
Đoàn Thích: "Khụ, hai người vừa nãy đang làm gì?" Ánh mắt đòa hoa tìm tòi nghiên cứu mà nhìn hai người mấy cái.
 
Trịnh Tiểu Hy như là chuyện thường tình: "Tỏ tình nha, không thấy sao?"
 
Đoàn Thích: "Trịnh Tiểu Hy."

 
Trịnh Tiểu Hy: "Đoàn lão đại...."
 
"Hừ hừ?"
 
"Cái kia, tôi và Đường Đường đang nói giỡn." Trịnh Tiểu Hy cắn răng nghĩ thầm, một ngày nào đó, Đoàn Thích chắc chắn sẽ bị Đường Đường của cô ép gắt gao, cho anh phách lối như vậy! Hừ hừ, đến lúc đó, cô sẽ không thèm giúp đâu!
 
"Đến ngã rẽ rồi." Đoàn Thích nhìn Đường Thi.
 
Đường Thi vẫy vẫy tay, chào tạm biệt Trần Nghĩa và Trịnh Tiểu Hy.
 
Im lặng đi một đoạn đường ngắn, Đoàn Thích tùy ý hỏi: "Nhóc và Trịnh Tiểu Hy, có chuyện gì?" Tuy rằng ngữ khí tùy ý, nhưng đôi mắt đào hoa lại nhìn Đường Thi chăm chú.
 
Đường Thi không trả lời vấn đề này, mà đưa thư đến trước mặt Đoàn Thích.
 
"Thư? Cho tôi?" Đoàn Thi không nhận thư Đường Thi đưa qua, mà có chút cảnh giác nhìn Đường Thi.
 
Dáng vẻ này của Đoàn Thích, làm cho Đường Thi có chút buồn cười: "Yên tâm, tuyệt đối không phải thư tình gì, yên tâm đi."
 
Đoàn Thích nghi ngờ mà nhìn Đường Thi: "Sao nhóc lại cho rằng tiểu gia nghĩ như vậy?"
 
"Nói mới nhớ, ngày nào đó, tôi đi qua rừng cây nhỏ trong trường, nhìn thấy một nữ sinh đưa cho anh bức thư màu hồng..."
 
"Được rồi!" Lời nói chậm rãi của Đường Thi bị Đoàn Thích ngắt lời.
 
Đường Thi nhìn Đoàn Thích, khẽ mỉm cười.
 
Cho dù thế nào, Đường Thi cũng không nghĩ đến, thời đại này, đã có những nữ sinh to gan nhiệt tình như vậy, cô cũng không hề nghĩ đến, mình sẽ thấy một màn Đoàn Thích được nữ sinh đưa thư tình.
 
Mặt Đoàn Thích hơi hồng, như là bị người nhìn thấu tâm sự, nói: "Tiểu gia không thèm nhận thư tình."
 
"Vâng vâng vâng." Đường Thi nghiêm túc gật đầu, nhóc con hung dữ lại xù lông rồi!
 
Cô cũng không phải cố ý muốn thấy Đoàn Thích được tỏ tình, nhưng không chịu được tư thế bất phàm không giống người thường của Đoàn tiểu gia khi từ chối người khác, cô không muốn xem, cũng bị ép xem xong rồi.
 
"Ngày ấy, nhóc xem hết toàn bộ quá trình?" Đoàn Thích có chút không yên lòng, lại hỏi lại.
 
Đường Thi: "Khụ, đúng vậy."
 
Tâm tình Đoàn Thích thoáng trùng xuống, liếc mắt nhìn Đường Thi, còn có bức thư trong tay Đường Thi: "Thư gì? Nói rõ trước, nếu như thư tình nhóc cũng không cần đưa cho anh đây, nếu như là..."
 
"Không phải thư tình, người ta gửi thư đến cho tôi."
 
Đoàn Thích nháy mắt nhếch môi, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào bức thư, như là muốn chọc một lỗ trên bức thư đó: "Người khác gửi cho nhóc, nhóc đưa cho anh xem?"
 
Đường Thi: "Ừm, muốn cho anh xem một chút."
 
Đoàn Thích: "....."
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện