Chương 38
Phương Hoa ngẩng đầu nhìn Đoàn Thích, ánh mắt có chút thương hại, cái người nhìn xấu hơn cậu nhóc một chút như vậy này, lại là tên đầu óc có vấn đề, thật sự muốn theo đuổi chị Đường Đường của cậu, còn sớm 800 năm đây!
Phương Hoa cảm thấy, cậu có thể yên tâm, chỉ bằng biểu hiện của người này chị Đường Đường sao cũng không thể sẽ chọn anh ta!
"Chị Đường Đường, bà nội hầm canh gà, bảo em gọi chị qua uống một chút." Phương Hoa không để ý Đoàn Thích nửa điểm uy hiếp cũng không có, cười hì nói với Đường Thi.
Đoàn Thích nghiêm mặt: ". . . . . ." Luôn cảm thấy, cậu bị thằng nhóc bí đao lùn này khinh thường.
Đường Thi không hiểu sao Phương Hoa lại thay đổi, hai người này vì sao vừa gặp mặt liền hận nhau? Hình như không có gì nha? Đường Thi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ ra được nguyên nhân.
Hiện tại dừng lại rồi, vừa hay để cho cô lừa dối qua đi, muốn thật sự để cô đánh nhau một trận với Đoàn Thích, ừm, cái này khả năng là không muốn rồi.
"Được, lát nữa chị sẽ qua." Đường Thi nhớ đến Đoàn Thích, lại dừng một chút, "Hôm nay chị vẫn là ăn cơm ở nhà thôi, canh gà chị không đi uống rồi, nhớ nói cảm ơn bà Phương giúp chị."
Phương Hoa liếc nhìn Đoàn Thích, nói: "Người này, chị Đường Đường có thể dẫn theo, có nhiều người uống canh bà hầm, bà nội sẽ rất vui vẻ." Cậu liền bất đắc dĩ đồng ý là được rồi.
"Đoàn Thích, anh muốn ở nhà chờ tôi làm xong cơm, hay là cùng đến nhà Tiểu Hoa với tôi?" Đường Thi hỏi Đoàn Thích.
Phương gia có những người khác ở nhà, Đường Thi cũng không tiện sang nhà khác cọ cơm, bây giờ canh gà vẫn khá đắt, điều kiện Phương gia cũng là bình thường.
Trong mắt Đoàn Thích sáng ngời, nói: "Không đi đâu cả, nhóc làm cơm."
"Vậy cũng tốt, Tiểu Hoa, ngày hôm nay cứ vậy đi, em mau về nhà ăn cơm đi." Đường Thi vỗ đầu Phương Hoa.
Phương Hoa hận đến nghiến răng ,hay lắm, tên này lại muốn ăn cơm chị Đường Đường làm!
Nhưng Phương Hoa cũng biết cậu nhóc không ngăn cản được, không thể làm gì khác hơn là phiền muộn về nhà.
Theo Đường Thi tiến vào Đường gia, Đoàn Thích nhàn nhạt nhìn lướt qua gian nhà, khi nhìn đến bức ảnh ở phòng khác, dừng bước lại, đứng lại, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào những bức hình kia, đặc biệt là bức ảnh có hình Đường Thi.
Chỉ là, càng xem, Đoàn Thích càng nhíu mày sâu hơn, người trong hình, không phải cô. . . . . .
"Đoàn Thích, để hành lý ở đây đi, đêm nay anh sẽ ở trong gian phòng này." Đường Thi đã sớm dọn dẹp xong một gian phòng khách, Đoàn Thích vừa đến, là có thể nghỉ ngơi.
Đoàn Thích hoàn hồn, nhìn lại Đường Thi cười đến vô cùng xán lạn trong bức ảnh toàn gia đình kia, xoay người đi về phía Đường Thi: "Được."
"Nếu không anh ngủ bù một giấc trước đi? Đợi tôi làm cơm xong, sẽ gọi anh dậy."
Đoàn Thích thả hành lý xuống, cúi đầu nhìn Đường Thi: "Không cần, tôi không buồn ngủ, chính là đói bụng."
". . . . . . Vậy cũng được, bây giờ tôi sẽ xuống bếp nấu cơm cho anh, anh muốn ăn gì?" Đường Thi cất bước đi về nhà bếp.
Đoạn thích theo sát phía sau Đường Thi: "Nhóc biết làm cái gì?"
"Rất nhiều nha, trong nhà còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn."
Nhà bếp sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhân thường xuyên dọn dẹp, cách sắp xếp đồ vật đều là ngay ngắn rõ ràng, Đoàn Thích suy nghĩ một chút, nói: "Những ngày qua đều là tự nhóc nấu cơm xào rau?"
Đường Thi và Đoàn Thích ở Đoàn gia đều không vào nhà bếp, Đoàn Thích cảm thấy có chút mới mẻ, Đường Thi thật sự biết nấu cơm?
"Đúng vậy, tự làm, ăn cũng yên tâm, hơn nữa cuối năm, mấy người bày bán nhỏ bên ngoài đều thu dọn rồi." Vén tay áo lên, Đường Thi lựa nguyên liệu nấu ăn.
" Anh còn chưa nói muốn ăn cái gì, nói đi, những thứ tôi có thể làm, tôi sẽ làm cho anh ăn." Đường Thi hào phóng nói, gấu con nhọc nhằn khổ sở chạy tới đến đón cô, cô phải tiếp đãi cậu ta thật tốt.
Đoàn Thích vẫn có chút nghi ngờ, cậu chưa từng nhìn thấy Đường Thi vào bếp, hơn nữa, Đường Thi ngay cả cải xanh cũng không rửa, tuy rằng đó là thím Xuân không cho cô làm.
Nhưng trong lòng Đoàn Thích lại vô cùng muốn ăn cơm Đường Thi tự làm, khi Đường Thi đưa lưng về phía cậu, Đoàn Thích nhìn bụng mình một cái, vậy hắn liền bỏ dạ dày theo quân tử rồi.
"Làm món sở trường nhất của nhóc đi." Cuối cùng Đoàn Thích nói.
Đường Thi cũng nghĩ ra, không ngờ Đoàn Thích là không tin tưởng cô có thể làm được một bữa cơm có thể ăn?
Cũng không tức giận, Đường Thi cười híp mắt nói: "Được, anh ra bên ngoài đợi đi, rất nhanh là xong rồi."
Đoàn Thích cả người run lên, lắc đầu: "Không, tôi cứ đứng ở chỗ này, xem nhóc làm." Cô nhóc này sẽ không đốt nhà bếp chứ? Chẳng lẽ nhà bếp sạch sẽ như vậy đều là lừa người? Đoàn Thích ở nhà chưa từng vào bếp, nhưng không có nghĩa là cậu không biết làm cơm, cậu vẫn có thể tự mình đun nước nấu mỳ, dù sao cũng.... mạnh hơn Đường Thi đi......
Động tác thành thục của Đường Thi xóa tan hết mọi nghi ngờ lải nhải trong lòng Đoàn Thích, Đoàn Thích lẳng lặng đứng một lúc, nhìn bóng lưng Đường Thi, nhìn động tác nhẹ nhàng nhanh chóng của cô, trầm mặc hồi lâu, không chút tiếng động, ra khỏi nhà bếp.
Mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, Đoàn Thích có chút đứng ngồi không yên, đối diện với nữ sinh đứng giữa trong bức ảnh toàn gia đình, nụ cười xán lạn của nữ sinh, thiếu chút nữa thiêu đốt đôi mắt cậu.
"Đoàn Thích, lại đây giúp tôi bưng đồ ăn chút?" Đường Thi từ cánh cửa phòng bếp ló đầu ra.
"Ừ."
"Anh làm sao vậy? Mệt mỏi?" Đường Thi nhạy bén cảm giác được cảm xúc của Đoàn Thích xuống rất thấp, Đoàn Thích như vậy, không bằng Đoàn Thích ngạo kiều khó hiểu kia.
Tay nắm đũa cứng đờ, Đoàn Thích nói: "Không có chuyện gì."
Đường Thi biết mình hỏi cũng không ra cái gì, cũng không tiếp tục truy hỏi: "Mau mau ăn đi, không thì sẽ nguội mất." Cô cũng không gắp thức ăn cho Đoàn Thích, Đường Thi nhớ, Đoàn Thích có tính sạch sẽ nhẹ.
Thức ăn trên bàn sắc hương vị đầy đủ, trong lòng Đoàn Thích có đủ loại cảm giác, nhưng lại không biết suy nghĩ của cậu nên đi chạy đi đâu, bây giờ cậu thật sự tin tưởng, Đường Thi có thể chăm sóc chính mình rất tốt, cho dù cô chỉ có một người.
Thế nhưng, Đường Thi, là như vậy sao?
"Sao nhóc lại nấu ăn thành thạo như vậy chứ?"
Đường Thi cười hờ hờ, thầm trách chính mình đắc ý quên hình, rất bình tĩnh giải thích: "Trước đây tôi cũng không từng tự mình nấu cơm, nhưng khi bà ngoại nấu cơm, tôi thường xuyên xem, khi thím Xuân nấu cơm cũng không cho tôi giúp đỡ, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng ở bên cạnh xem, đại khái là năng lực học tập của tôi trời sinh đã tốt, xem một lần liền biết, mấy ngày nay làm nhiều rồi, cũng thành thạo."
Khi Đường Thi thấp thỏm, Đoàn Thích ừ một tiếng, cơm rất ngon miệng, nhưng không có vui mừng như trong tưởng tượng.
Bữa cơm này, ăn có chút im lặng, Đường Thi không định nói nhiều lời, cô chỉ sợ nói nhiều nói sai, cô và nguyên Đường Thi, thật sự khác biệt rất nhiều, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Với bà Phương chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, sẽ không xuất hiện vấn đề lớn lao gì, người nhà họ Đoàn cũng chỉ biết đại khái thông tin của cô, cô của trước đây và cô của bây giờ, tuy lớn có sự khác biệt, nhưng một người từ từ thay đổi, là có thể hiểu được, cái này chính là nguyên nhân tại sao cô khiêm tốn, rất dễ thấy, đó là họa, không phải phúc.
Nhưng Đoàn Thích quá nhạy cảm, Đường Thi biết, Đoàn Thích nhìn chằm chằm những bức hình kia rất lâu, ánh mắt sâu thẳm, Đường Thi cũng không dám tiếp tục đối diện với tầm mắt của Đoàn Thích, chỉ sợ Đoàn Thích nhìn thấu sợ chột dạ của cô
Sau khi ăn xong, Đoàn Thích chủ động ôm đồm chuyện rửa bát, tâm tình Đường Thi vui vẻ hơn chút, cô thích nấu cơm, không thích rửa bát, có người rửa bát, thật sự là quá tốt!
Hai người lại xem TV một chút, Đường Thi không chịu nổi trước, nói: "Phòng vệ sinh ở bên kia, tôi muốn đi tắm rửa, đi ngủ trước."
Đoàn Thích gật đầu.
Đoàn Thích ngoan như vậy, Đường Thi nở nụ cười: "Có chuyện gì có thể tìm tôi, tôi ở ngay căn phòng bên cạnh."
Đoàn Thích lại gật đầu.
Ngoan như vậy? Thật giống một một chú chó lớn muốn được vuốt lông, Đường Thi ngứa tay, không nhịn được vỗ vỗ đầu Đoàn Thích, cười híp mắt nói: "Thật ngoan, có chuyện gì nhớ tới tìm chị nha."
Đoàn Thích sững sờ, nhiệt độ trên mặt lập tức nhắc nhở cậu, trên đầu cậu có người đang tác quái, trừng mắt nhìn Đường Thi, trong mắt chậm rãi nổi lên hai tia lửa: "Đường Thi!"
Đường Thi vội vàng rụt tay lại, cười ha ha nói: "Tôi đi trước ngủ, buồn ngủ quá."
Quả nhiên vẫn là gấu con đầy sức sống như vậy mới hợp mắt!
Đoàn Thích đứng lên, hoàn toàn bao trùm thân hình mảnh khảnh của Đường Thi, khóe miệng nhếch lên trên, trực tiếp giơ tay: "Đường Thi, đầu của con trai, không phải là nhóc muốn vò là vò."
Đường Thi không kịp che đầu, bị vò rối hết mái tóc dài, cuối cùng chỉ có thể đưa tay cào cào tóc dài rối tung của mình, tức giận nhìn Đoàn Thích chằm chằm: "Nhưng là tôi vỗ vỗ đầu của anh, anh lại làm rối tóc tôi, Đoàn Thích, anh cái người này, nhất định là. . . . . ."
Đoàn Thích hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn Đường Thi vuốt tóc: "Là cái gì?"
Lời nói chuyển động trong miệng, Đường Thi lập tức sửa lời nói: "Anh nhất định sẽ khó tìm được cô gái mình thích!" Thật ra cô muốn nói ế đến già, nhưng nói như vậy, thật giống rất có lỗi với ông bà Đoàn?
". . . . . ."
Đoàn Thích híp mắt, thả ra hai tay, cúi thấp thân thể, đến gần Đường Thi, Đường Thi vội vàng lùi về phía sau, lưng chống đỡ ở trên tường, thấy mặt Đoàn Thích còn đang tới gần, nhanh chóng đưa tay đẩy: "Dừng, Đoàn Thích, anh muốn làm gì, cho dù anh thật sự không tìm được cô gái mình thích, vậy cũng không có chuyện gì nha, tìm cô gái thích anh là được."
Lần đầu tiên trong cuộc đời Đoàn Thích biết thế nào là tan nát trái tim, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn dừng trước đôi mắt Đường Thi, nhìn chằm chằm không rời.
Đường Thi nuốt một ngụm nước bọt, đối diện khoảng cách gần như vậy, cô áp lực rất lớn: "Có chuyện nói đàng hoàng, nếu không, tôi thu hồi lại lời mình vừa nói?"
"Không cần." Hai chữ này bị Đoàn Thích nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Tiểu gia chỉ có thể tìm người mình thích."
"Hả?" Đường Thi sững sờ ngẩng đầu.
"Đoàn Thích!"
Đoàn Thích thả tay xuống, nhìn tóc Đường Thi rối hơn, hết sức hài lòng nheo mắt lại: "Như vậy coi như là nhóc bồi tội cho tiểu gia, ngủ ngon."
Đường Thi: ". . . . . ." Tay tiếp tục vuốt tóc dài của mình, quả nhiên, gấu con không trêu chọc, không trêu chọc nổi, quá ngây thơ, ngay cả cô cũng trở nên ấu trĩ, cô không nên bởi vì Đoàn Thích biểu hiện quá ngoan ngoãn, liền không nhịn được động thủ vỗ vỗ đầu chó của cậu ta!
****
"Rời giường? Bữa sáng sắp được rồi, ăn xong chúng ta thu dọn một lát là có thể đến trạm tàu hỏa rồi, nhưng mà lát nữa tôi phải mang mấy đồ còn thừa này đến nhà bà Phương." Đường Thi nghe thấy âm thanh ở phía sau, đoán là Đoàn Thích tỉnh rồi, cũng không quay đầu lại, tiếp tục chiên trứng.
Cúi đầu nhìn bóng lưng Đường Thi, Đoàn Thích cắn răng, buồn ngủ quá!
Không nghe được câu trả lời, Đường Thi nhân lúc rảnh tay quay đầu lại liếc mắt nhìn, bị quầng thâm trên mắt Đoàn Thích dọa sợ rồi, mùa đông này, Đoàn Thích trắng nên nhanh chóng, vì lẽ đó quầng thâm mắt càng thêm rõ ràng.
"Anh làm sao vậy? Lạ giường?" Đường Thi quan tâm hỏi.
Đoàn Thích đau buồn nói: ". . . . . . Ừ, tiểu gia lạ gường."
Đường Thi nhớ lại trước đây bà nội Đoàn nói với cô, kỳ quái nói: "Không đúng nha, ông bà Đoàn đã nói với tôi, trước đây anh đã vào quân đội huấn luyện, cũng có thể nghỉ ngơi rất tốt, mỗi ngày rất sớm đã dậy huấn luyện rồi."
Đoàn Thích nghẹn họng, bình tĩnh nói: "Đó là trước đây, bây giờ lạ giường."
"Này còn phải chia làm trước đây với bây giờ sao?" Đường Thi nói thầm, cũng không nghĩ nhiều, "Nếu không bây giờ anh ăn bữa sáng xong, lại đi ngủ một giấc, đợi lát nữa xuất phát tôi sẽ gọi anh dậy."
Đoàn Thích lắc đầu: "Không cần, tiểu gia không buồn ngủ, rất tinh thần."
Nghĩ đến nguyên nhân cậu không ngủ được tối hôm qua, Đoàn Thích có chút hận sắt không rèn thành thép, đối với bản thân cậu ấy.
Chỉ cần vừa nghĩ tới, cậu và Đường Thi hai người ở cùng một nhà, cậu liền. . . . . . Hưng phấn không ngủ được. . . . . .
Đường Thi nhìn ĐoànThích chăm chú, thẳng đến khi nhìn đến Đoàn Thích không được tự nhiên giật giật người, mới dời tầm mắt: "Vậy được thôi." Ở trên xe lửa ngủ cũng như nhau.
***
Phương Hoa lưu luyến không rời theo tiễn đến trạm xe lửa, lén lút liếc nhìn Đoàn Thích, Phương Hoa lặng lẽ nói với Đường Thi: "Chị Đường Đường, chị phải cẩn thận với tên này đó." Đoàn Thích chính là một tên sói lớn rắp tâm bất lương!
"Hả? Tại sao?" Đường Thi biết, tên này trong miệng Phương Hoa chính là Đoàn Thích, nhưng Đoàn Thích không có mà cô phải cẩn nhận nha!
"Đường Thi! Lên xe!" Đoàn Thích híp mắt nhìn Phương Hoa kéo tay Đường Thi, mắt dao găm xoạt xoạt xoạt ném qua, nhận được mặt quỷ của Phương Hoa, tức giận đến suýt chút nữa thì chạy qua đánh người!
"Cái này chị đừng quan tâm, dù sao cái tên này cũng không phải người tốt lành gì!" Phương Hoa tự định nghĩa cho Đoàn Thích, đôi mắt của tên họ Đoàn kia đều nhìn chằm chằm vào người chị Đường Đường, tên họ Đoàn này thích chị Đường Đường! Nhất định là muốn lấy chị Đường Đường!
Phương Hoa ngẩng đầu nhìn Đoàn Thích, ánh mắt có chút thương hại, cái người nhìn xấu hơn cậu nhóc một chút như vậy này, lại là tên đầu óc có vấn đề, thật sự muốn theo đuổi chị Đường Đường của cậu, còn sớm 800 năm đây!
Phương Hoa cảm thấy, cậu có thể yên tâm, chỉ bằng biểu hiện của người này chị Đường Đường sao cũng không thể sẽ chọn anh ta!
"Chị Đường Đường, bà nội hầm canh gà, bảo em gọi chị qua uống một chút." Phương Hoa không để ý Đoàn Thích nửa điểm uy hiếp cũng không có, cười hì nói với Đường Thi.
Đoàn Thích nghiêm mặt: ". . . . . ." Luôn cảm thấy, cậu bị thằng nhóc bí đao lùn này khinh thường.
Đường Thi không hiểu sao Phương Hoa lại thay đổi, hai người này vì sao vừa gặp mặt liền hận nhau? Hình như không có gì nha? Đường Thi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ ra được nguyên nhân.
Hiện tại dừng lại rồi, vừa hay để cho cô lừa dối qua đi, muốn thật sự để cô đánh nhau một trận với Đoàn Thích, ừm, cái này khả năng là không muốn rồi.
"Được, lát nữa chị sẽ qua." Đường Thi nhớ đến Đoàn Thích, lại dừng một chút, "Hôm nay chị vẫn là ăn cơm ở nhà thôi, canh gà chị không đi uống rồi, nhớ nói cảm ơn bà Phương giúp chị."
Phương Hoa liếc nhìn Đoàn Thích, nói: "Người này, chị Đường Đường có thể dẫn theo, có nhiều người uống canh bà hầm, bà nội sẽ rất vui vẻ." Cậu liền bất đắc dĩ đồng ý là được rồi.
"Đoàn Thích, anh muốn ở nhà chờ tôi làm xong cơm, hay là cùng đến nhà Tiểu Hoa với tôi?" Đường Thi hỏi Đoàn Thích.
Phương gia có những người khác ở nhà, Đường Thi cũng không tiện sang nhà khác cọ cơm, bây giờ canh gà vẫn khá đắt, điều kiện Phương gia cũng là bình thường.
Trong mắt Đoàn Thích sáng ngời, nói: "Không đi đâu cả, nhóc làm cơm."
"Vậy cũng tốt, Tiểu Hoa, ngày hôm nay cứ vậy đi, em mau về nhà ăn cơm đi." Đường Thi vỗ đầu Phương Hoa.
Phương Hoa hận đến nghiến răng ,hay lắm, tên này lại muốn ăn cơm chị Đường Đường làm!
Nhưng Phương Hoa cũng biết cậu nhóc không ngăn cản được, không thể làm gì khác hơn là phiền muộn về nhà.
Theo Đường Thi tiến vào Đường gia, Đoàn Thích nhàn nhạt nhìn lướt qua gian nhà, khi nhìn đến bức ảnh ở phòng khác, dừng bước lại, đứng lại, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào những bức hình kia, đặc biệt là bức ảnh có hình Đường Thi.
Chỉ là, càng xem, Đoàn Thích càng nhíu mày sâu hơn, người trong hình, không phải cô. . . . . .
"Đoàn Thích, để hành lý ở đây đi, đêm nay anh sẽ ở trong gian phòng này." Đường Thi đã sớm dọn dẹp xong một gian phòng khách, Đoàn Thích vừa đến, là có thể nghỉ ngơi.
Đoàn Thích hoàn hồn, nhìn lại Đường Thi cười đến vô cùng xán lạn trong bức ảnh toàn gia đình kia, xoay người đi về phía Đường Thi: "Được."
"Nếu không anh ngủ bù một giấc trước đi? Đợi tôi làm cơm xong, sẽ gọi anh dậy."
Đoàn Thích thả hành lý xuống, cúi đầu nhìn Đường Thi: "Không cần, tôi không buồn ngủ, chính là đói bụng."
". . . . . . Vậy cũng được, bây giờ tôi sẽ xuống bếp nấu cơm cho anh, anh muốn ăn gì?" Đường Thi cất bước đi về nhà bếp.
Đoạn thích theo sát phía sau Đường Thi: "Nhóc biết làm cái gì?"
"Rất nhiều nha, trong nhà còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn."
Nhà bếp sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhân thường xuyên dọn dẹp, cách sắp xếp đồ vật đều là ngay ngắn rõ ràng, Đoàn Thích suy nghĩ một chút, nói: "Những ngày qua đều là tự nhóc nấu cơm xào rau?"
Đường Thi và Đoàn Thích ở Đoàn gia đều không vào nhà bếp, Đoàn Thích cảm thấy có chút mới mẻ, Đường Thi thật sự biết nấu cơm?
"Đúng vậy, tự làm, ăn cũng yên tâm, hơn nữa cuối năm, mấy người bày bán nhỏ bên ngoài đều thu dọn rồi." Vén tay áo lên, Đường Thi lựa nguyên liệu nấu ăn.
" Anh còn chưa nói muốn ăn cái gì, nói đi, những thứ tôi có thể làm, tôi sẽ làm cho anh ăn." Đường Thi hào phóng nói, gấu con nhọc nhằn khổ sở chạy tới đến đón cô, cô phải tiếp đãi cậu ta thật tốt.
Đoàn Thích vẫn có chút nghi ngờ, cậu chưa từng nhìn thấy Đường Thi vào bếp, hơn nữa, Đường Thi ngay cả cải xanh cũng không rửa, tuy rằng đó là thím Xuân không cho cô làm.
Nhưng trong lòng Đoàn Thích lại vô cùng muốn ăn cơm Đường Thi tự làm, khi Đường Thi đưa lưng về phía cậu, Đoàn Thích nhìn bụng mình một cái, vậy hắn liền bỏ dạ dày theo quân tử rồi.
"Làm món sở trường nhất của nhóc đi." Cuối cùng Đoàn Thích nói.
Đường Thi cũng nghĩ ra, không ngờ Đoàn Thích là không tin tưởng cô có thể làm được một bữa cơm có thể ăn?
Cũng không tức giận, Đường Thi cười híp mắt nói: "Được, anh ra bên ngoài đợi đi, rất nhanh là xong rồi."
Đoàn Thích cả người run lên, lắc đầu: "Không, tôi cứ đứng ở chỗ này, xem nhóc làm." Cô nhóc này sẽ không đốt nhà bếp chứ? Chẳng lẽ nhà bếp sạch sẽ như vậy đều là lừa người? Đoàn Thích ở nhà chưa từng vào bếp, nhưng không có nghĩa là cậu không biết làm cơm, cậu vẫn có thể tự mình đun nước nấu mỳ, dù sao cũng.... mạnh hơn Đường Thi đi......
Động tác thành thục của Đường Thi xóa tan hết mọi nghi ngờ lải nhải trong lòng Đoàn Thích, Đoàn Thích lẳng lặng đứng một lúc, nhìn bóng lưng Đường Thi, nhìn động tác nhẹ nhàng nhanh chóng của cô, trầm mặc hồi lâu, không chút tiếng động, ra khỏi nhà bếp.
Mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, Đoàn Thích có chút đứng ngồi không yên, đối diện với nữ sinh đứng giữa trong bức ảnh toàn gia đình, nụ cười xán lạn của nữ sinh, thiếu chút nữa thiêu đốt đôi mắt cậu.
"Đoàn Thích, lại đây giúp tôi bưng đồ ăn chút?" Đường Thi từ cánh cửa phòng bếp ló đầu ra.
"Ừ."
"Anh làm sao vậy? Mệt mỏi?" Đường Thi nhạy bén cảm giác được cảm xúc của Đoàn Thích xuống rất thấp, Đoàn Thích như vậy, không bằng Đoàn Thích ngạo kiều khó hiểu kia.
Tay nắm đũa cứng đờ, Đoàn Thích nói: "Không có chuyện gì."
Đường Thi biết mình hỏi cũng không ra cái gì, cũng không tiếp tục truy hỏi: "Mau mau ăn đi, không thì sẽ nguội mất." Cô cũng không gắp thức ăn cho Đoàn Thích, Đường Thi nhớ, Đoàn Thích có tính sạch sẽ nhẹ.
Thức ăn trên bàn sắc hương vị đầy đủ, trong lòng Đoàn Thích có đủ loại cảm giác, nhưng lại không biết suy nghĩ của cậu nên đi chạy đi đâu, bây giờ cậu thật sự tin tưởng, Đường Thi có thể chăm sóc chính mình rất tốt, cho dù cô chỉ có một người.
Thế nhưng, Đường Thi, là như vậy sao?
"Sao nhóc lại nấu ăn thành thạo như vậy chứ?"
Đường Thi cười hờ hờ, thầm trách chính mình đắc ý quên hình, rất bình tĩnh giải thích: "Trước đây tôi cũng không từng tự mình nấu cơm, nhưng khi bà ngoại nấu cơm, tôi thường xuyên xem, khi thím Xuân nấu cơm cũng không cho tôi giúp đỡ, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng ở bên cạnh xem, đại khái là năng lực học tập của tôi trời sinh đã tốt, xem một lần liền biết, mấy ngày nay làm nhiều rồi, cũng thành thạo."
Khi Đường Thi thấp thỏm, Đoàn Thích ừ một tiếng, cơm rất ngon miệng, nhưng không có vui mừng như trong tưởng tượng.
Bữa cơm này, ăn có chút im lặng, Đường Thi không định nói nhiều lời, cô chỉ sợ nói nhiều nói sai, cô và nguyên Đường Thi, thật sự khác biệt rất nhiều, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Với bà Phương chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, sẽ không xuất hiện vấn đề lớn lao gì, người nhà họ Đoàn cũng chỉ biết đại khái thông tin của cô, cô của trước đây và cô của bây giờ, tuy lớn có sự khác biệt, nhưng một người từ từ thay đổi, là có thể hiểu được, cái này chính là nguyên nhân tại sao cô khiêm tốn, rất dễ thấy, đó là họa, không phải phúc.
Nhưng Đoàn Thích quá nhạy cảm, Đường Thi biết, Đoàn Thích nhìn chằm chằm những bức hình kia rất lâu, ánh mắt sâu thẳm, Đường Thi cũng không dám tiếp tục đối diện với tầm mắt của Đoàn Thích, chỉ sợ Đoàn Thích nhìn thấu sợ chột dạ của cô
Sau khi ăn xong, Đoàn Thích chủ động ôm đồm chuyện rửa bát, tâm tình Đường Thi vui vẻ hơn chút, cô thích nấu cơm, không thích rửa bát, có người rửa bát, thật sự là quá tốt!
Hai người lại xem TV một chút, Đường Thi không chịu nổi trước, nói: "Phòng vệ sinh ở bên kia, tôi muốn đi tắm rửa, đi ngủ trước."
Đoàn Thích gật đầu.
Đoàn Thích ngoan như vậy, Đường Thi nở nụ cười: "Có chuyện gì có thể tìm tôi, tôi ở ngay căn phòng bên cạnh."
Đoàn Thích lại gật đầu.
Ngoan như vậy? Thật giống một một chú chó lớn muốn được vuốt lông, Đường Thi ngứa tay, không nhịn được vỗ vỗ đầu Đoàn Thích, cười híp mắt nói: "Thật ngoan, có chuyện gì nhớ tới tìm chị nha."
Đoàn Thích sững sờ, nhiệt độ trên mặt lập tức nhắc nhở cậu, trên đầu cậu có người đang tác quái, trừng mắt nhìn Đường Thi, trong mắt chậm rãi nổi lên hai tia lửa: "Đường Thi!"
Đường Thi vội vàng rụt tay lại, cười ha ha nói: "Tôi đi trước ngủ, buồn ngủ quá."
Quả nhiên vẫn là gấu con đầy sức sống như vậy mới hợp mắt!
Đoàn Thích đứng lên, hoàn toàn bao trùm thân hình mảnh khảnh của Đường Thi, khóe miệng nhếch lên trên, trực tiếp giơ tay: "Đường Thi, đầu của con trai, không phải là nhóc muốn vò là vò."
Đường Thi không kịp che đầu, bị vò rối hết mái tóc dài, cuối cùng chỉ có thể đưa tay cào cào tóc dài rối tung của mình, tức giận nhìn Đoàn Thích chằm chằm: "Nhưng là tôi vỗ vỗ đầu của anh, anh lại làm rối tóc tôi, Đoàn Thích, anh cái người này, nhất định là. . . . . ."
Đoàn Thích hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn Đường Thi vuốt tóc: "Là cái gì?"
Lời nói chuyển động trong miệng, Đường Thi lập tức sửa lời nói: "Anh nhất định sẽ khó tìm được cô gái mình thích!" Thật ra cô muốn nói ế đến già, nhưng nói như vậy, thật giống rất có lỗi với ông bà Đoàn?
". . . . . ."
Đoàn Thích híp mắt, thả ra hai tay, cúi thấp thân thể, đến gần Đường Thi, Đường Thi vội vàng lùi về phía sau, lưng chống đỡ ở trên tường, thấy mặt Đoàn Thích còn đang tới gần, nhanh chóng đưa tay đẩy: "Dừng, Đoàn Thích, anh muốn làm gì, cho dù anh thật sự không tìm được cô gái mình thích, vậy cũng không có chuyện gì nha, tìm cô gái thích anh là được."
Lần đầu tiên trong cuộc đời Đoàn Thích biết thế nào là tan nát trái tim, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn dừng trước đôi mắt Đường Thi, nhìn chằm chằm không rời.
Đường Thi nuốt một ngụm nước bọt, đối diện khoảng cách gần như vậy, cô áp lực rất lớn: "Có chuyện nói đàng hoàng, nếu không, tôi thu hồi lại lời mình vừa nói?"
"Không cần." Hai chữ này bị Đoàn Thích nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Tiểu gia chỉ có thể tìm người mình thích."
"Hả?" Đường Thi sững sờ ngẩng đầu.
"Đoàn Thích!"
Đoàn Thích thả tay xuống, nhìn tóc Đường Thi rối hơn, hết sức hài lòng nheo mắt lại: "Như vậy coi như là nhóc bồi tội cho tiểu gia, ngủ ngon."
Đường Thi: ". . . . . ." Tay tiếp tục vuốt tóc dài của mình, quả nhiên, gấu con không trêu chọc, không trêu chọc nổi, quá ngây thơ, ngay cả cô cũng trở nên ấu trĩ, cô không nên bởi vì Đoàn Thích biểu hiện quá ngoan ngoãn, liền không nhịn được động thủ vỗ vỗ đầu chó của cậu ta!
****
"Rời giường? Bữa sáng sắp được rồi, ăn xong chúng ta thu dọn một lát là có thể đến trạm tàu hỏa rồi, nhưng mà lát nữa tôi phải mang mấy đồ còn thừa này đến nhà bà Phương." Đường Thi nghe thấy âm thanh ở phía sau, đoán là Đoàn Thích tỉnh rồi, cũng không quay đầu lại, tiếp tục chiên trứng.
Cúi đầu nhìn bóng lưng Đường Thi, Đoàn Thích cắn răng, buồn ngủ quá!
Không nghe được câu trả lời, Đường Thi nhân lúc rảnh tay quay đầu lại liếc mắt nhìn, bị quầng thâm trên mắt Đoàn Thích dọa sợ rồi, mùa đông này, Đoàn Thích trắng nên nhanh chóng, vì lẽ đó quầng thâm mắt càng thêm rõ ràng.
"Anh làm sao vậy? Lạ giường?" Đường Thi quan tâm hỏi.
Đoàn Thích đau buồn nói: ". . . . . . Ừ, tiểu gia lạ gường."
Đường Thi nhớ lại trước đây bà nội Đoàn nói với cô, kỳ quái nói: "Không đúng nha, ông bà Đoàn đã nói với tôi, trước đây anh đã vào quân đội huấn luyện, cũng có thể nghỉ ngơi rất tốt, mỗi ngày rất sớm đã dậy huấn luyện rồi."
Đoàn Thích nghẹn họng, bình tĩnh nói: "Đó là trước đây, bây giờ lạ giường."
"Này còn phải chia làm trước đây với bây giờ sao?" Đường Thi nói thầm, cũng không nghĩ nhiều, "Nếu không bây giờ anh ăn bữa sáng xong, lại đi ngủ một giấc, đợi lát nữa xuất phát tôi sẽ gọi anh dậy."
Đoàn Thích lắc đầu: "Không cần, tiểu gia không buồn ngủ, rất tinh thần."
Nghĩ đến nguyên nhân cậu không ngủ được tối hôm qua, Đoàn Thích có chút hận sắt không rèn thành thép, đối với bản thân cậu ấy.
Chỉ cần vừa nghĩ tới, cậu và Đường Thi hai người ở cùng một nhà, cậu liền. . . . . . Hưng phấn không ngủ được. . . . . .
Đường Thi nhìn ĐoànThích chăm chú, thẳng đến khi nhìn đến Đoàn Thích không được tự nhiên giật giật người, mới dời tầm mắt: "Vậy được thôi." Ở trên xe lửa ngủ cũng như nhau.
***
Phương Hoa lưu luyến không rời theo tiễn đến trạm xe lửa, lén lút liếc nhìn Đoàn Thích, Phương Hoa lặng lẽ nói với Đường Thi: "Chị Đường Đường, chị phải cẩn thận với tên này đó." Đoàn Thích chính là một tên sói lớn rắp tâm bất lương!
"Hả? Tại sao?" Đường Thi biết, tên này trong miệng Phương Hoa chính là Đoàn Thích, nhưng Đoàn Thích không có mà cô phải cẩn nhận nha!
"Đường Thi! Lên xe!" Đoàn Thích híp mắt nhìn Phương Hoa kéo tay Đường Thi, mắt dao găm xoạt xoạt xoạt ném qua, nhận được mặt quỷ của Phương Hoa, tức giận đến suýt chút nữa thì chạy qua đánh người!
"Cái này chị đừng quan tâm, dù sao cái tên này cũng không phải người tốt lành gì!" Phương Hoa tự định nghĩa cho Đoàn Thích, đôi mắt của tên họ Đoàn kia đều nhìn chằm chằm vào người chị Đường Đường, tên họ Đoàn này thích chị Đường Đường! Nhất định là muốn lấy chị Đường Đường!
Danh sách chương