Xe chậm rãi dừng trước cửa nhà Đoàn gia, tài xế căng thẳng nắm tay lái, không dám nhìn về phía sau, càng không dám nhìn về gương chiếu hậu, ngay cả hô hấp cũng cố gắng thả nhẹ.
Đoàn Thích ngồi một lúc lâu, mới phát hiện đã đến nhà, lại cúi đầu nhìn Đường Thi đang ngủ say không biết trời đất chăm chú.
"Mở cửa."
Rốt cuộc, khi tài xế đang thấp thỏm, nhị thiếu nhà ông ta cũng mở miệng, vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa vội vàng mở cửa xuống xe, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng, bởi vì âm thanh nói chuyện của nhị thiếu nhà ông ta cũng rất nhẹ!
Đầu tiên Đoàn Thích chậm rãi đặt Đường Thi nằm ngang, chính mình xuống xe, lại đưa tay vào, ôm người vào trong ngực, lần đầu tiên cảm nhận được trọng lượng cả người Đường Thi, Đoàn Thích hơi nhướng mày, nha đầu này bình thường ăn nhiều như vậy, đều chạy đi đâu hết rồi?
Sau đó, tài xế thì may mắn nhìn nhị thiếu nhà ông toàn bộ quá trình đều không nhìn ông ta, chỉ lo ôm Đường Thi vào nhà, thực sự là một ánh mắt cũng không cho ông ta!
Tài xế đứng trước cửa xe âm thầm đứng một lát, quay đầu về lại ghế lái, lái xe đi.
Giây phút Diệp Hoa nhìn thấy Đoàn Thích ôm Đường Thi tiến vào, mặt đầy kinh ngạc, vốn định hỏi cái gì, nhưng nhìn thấy biểu hiện dịu dàng trên mặt cùng với bộ dáng cẩn thận từng li từng tí như che chở chí bảo của Đoàn Thích, liền nhẹ giọng nói: "Ngủ rồi?"
Đoàn Thích gật gật đầu, bước chân cũng không ngừng, thấp giọng nói: "Mẹ, con ôm em ấy về phòng ngủ trước."
Diệp Hoa gật đầu.
Khi Đoàn Thích đi lên cầu thang, thấy đằng sau không có động tĩnh, dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Hoa.
Diệp Hoa: "........."
Đoàn Thích: "Mẹ không lên thay đồ cho nha đầu này?"
Diệp Hoa: "...." Cái gì gọi là có vợ rồi không cần mẹ, chính là cái này.
Đường Thi ngủ rất sâu, nhưng khi quần áo trên người bị cởi ra, cô tỉnh tỉnh mê mê che quần áo lại, cố gắng mở mắt, khi nhìn thấy rõ Diệp Hoa, mông lung nói: "Bác Diệp?"
Diệp Hoa thấy Đường Thi tỉnh lại, cũng không tiếp tục giúp cởi nữa, chỉ cười híp mắt nói: "Cháu ngủ tiếp đi, A Thích sợ cháu ngủ không thoải mái, bảo ta giúp cháu thay thành đồ ngủ."
Đường Thi đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy, còn muốn xuống giường, Diệp Hoa ngăn cản cô: "Cháu tỉnh lại cũng tốt, thay đồ ngủ xong thì ngủ đi."
"Được ạ, cảm ơn bác Diệp."
Đợi sau khi đóng cửa, Đường Thi không nhịn được vùi mặt xuống gối kêu hai tiếng, để cho người khác thay đồ giúp mình, xấu.... xấu hổ quá, có điều vừa nghĩ đến mọi người đều là giới nữ, cũng không có gì ngại ngùng cả, nếu như đổi thành Đoàn Thích, vậy còn thật sự là...
Thật ra lúc cô được ôm đi thì cũng có chút cảm giác, nhưng khi đó cô không muốn tỉnh lại, luôn cảm giác cái ôm đó rất an toàn, cho nên cô khó có khi phóng túng bản thân tiếp tục ngủ.
Mà sau khi Diệp Hoa ra ngoài, nhìn thấy con trai đang dựa vào tường, hơi nhướng mày, ngữ khí trêu chọc: "Sao, sợ ta chiếm hời của Đường Đường?"
Đoàn Thích có chút cạn lời nhìn mẹ ruột mình: "Không có." Mẹ ruột cậu cũng không phải là nam.
"Chúng ta nói chuyện?" Diệp Hoa thu lại biểu tình, mặt mày nghiêm túc.
Đoàn Thích gật đầu, hai người đi đến thư phòng.
Diệp Hoa vừa mở cửa liền nói luôn vào điểm chính: "Con nhận định là Đường Đường rồi?"
Đoàn Thích trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
Trầm ngâm chốc lát, Diệp Hoa nghiêm túc nói: "Con đã nhận định, ta và ba con cũng sẽ không có ý kiến gì, chỉ là con phải nắm chắc mức độ, Đường Đường còn nhỏ, hơn nữa con bé cũng không phải là con thì không thể, con không thể bức bách Đường Đường, tuy rằng Đường Đường bên kia không có người thân, nhưng ta cũng phải nói rõ cho con, ông bà con sẽ không để con bắt nạt Đường Đường đâu."
"Nhà chúng ta cũng không thịnh hành mấy cái môn đăng hộ đối, nếu như con đã lựa chọn Đường Đường, vậy thì con cũng phải gánh vác trách nhiệm, có điều, ta thấy, bây giờ con vẫn chưa thể gánh vác được tương lai của một người, vì thế con nhất định phải thận trọng."
"Được rồi, có những lời vẫn là để ba con nói với con, mẹ con cũng chỉ nói nhiều như vậy thôi."
Đoàn Thích: "Vâng."
Con trai Đoàn gia chung tình tự nhiên không cần nghi vấn, Diệp Hoa lúc đầu cũng là nhìn trúng hai lão Đoàn gia sống chung với nhau, mới càng thêm chắc chắn giao du với Đoàn Trường Vệ, tuy rằng từ nhỏ bà đã lớn lên trong hào môn đại tộc, nhưng này cũng không trở ngại bà muốn có một ông chồng tốt.
Ba bà đến đời anh trai bà, vẫn tính là chung tình, nhưng đến đời Steve, cũng không biết gien đột biến hay là cái gì, phảng phất như muốn để cho mấy đứa nhỏ đời của Steve chung tình là chuyện không thể nào, bây giờ xem ra, con trai nhà bà cũng không bị anh họ của nó làm hư.
Vừa ngủ dậy, Đường Thi tinh thần thoải mái, cho dù tối hôm qua cô uống một chút rượu, cũng không ảnh hưởng đến tinh thần, như thường ra ngoài vận động buổi sáng, cũng không ngờ được, đụng phải Tô Tiếu.
Đường Thi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Tô Tiếu lại chuyển về Văn gia, hôm nay lại là chủ nhật, buổi sáng gặp phải Tô Tiếu cũng không kỳ lạ.
Tô Tiếu liếc nhìn Đường Thi: "Chào buổi sáng."
Đường Thi sững sờ, nhanh chóng hồi thần: "Chào buổi sáng."
"Tiếu Tiếu con đi cùng Đường Đường một chút đi, không cần cứ phải đi bên người bà ngoại." Bà ngoại Văn vỗ vỗ tay Tô Tiếu, lại hiền lành mà nhìn Đường Thi, "Đường Thi tham gia cao khảo rồi? Bà Văn chúc cháu đỗ vào trường mình mong muốn trước nhé."
Đường Thi lễ phép gật đầu: "Cảm ơn bà Văn."
Dưới sự thúc giục của bà Văn, Tô Tiếu cũng chỉ có thể đi cùng Đường Thi, có điều, hai người cũng không nói gì.
Nhìn Tô Tiếu một cái, Đường Thi đột nhiên có loại cảm giác hốt hoảng, cảm giác cô và Tô Tiếu cùng chạy bộ như còn là ngày hôm qua, nhưng rõ ràng đã sắp được một năm, thì ra, cô đã đến thế giới này lâu như vậy rồi.
Lần nữa đối mặt với Tô Tiếu, cảm giác hoàn toàn bất đồng, Đường Thi nghĩ, đại khái là bởi vì không còn tầng gánh nặng trong lòng kia đi, cho nên cho dù cô biết bí mật của Tô Tiếu, cô cũng không lo lắng sợ hãi, bởi vì cô và Tô Tiếu gặp nhau, cũng chỉ là như thế này, có lẽ sau này sẽ gặp lại, nói vài câu, nhưng cũng không thâm giao, như vậy là đủ rồi.
Ngay lúc Đường Thi cho rằng hai người sẽ im lặng đến điểm bắt đầu, Tô Tiếu lại mở miêng, "Đường Thi, sao cô lại muốn nhảy lớp?"
Đường Thi sững sờ, quay đầu liếc nhìn Tô Tiếu, nhưng chỉ có thể thấy gò má của cô ta, khóe miệng mím thẳng kia của Tô Tiếu, hiện lên tâm tình Tô Tiếu có lẽ không phải quá tốt.
"Không có tại sao, chỉ là muốn nhảy lớp thôi." Âm thanh của Đường Thi rất nhạt.
Tô Tiếu cắn môi, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, trong lòng cô ta vẫn luôn nghi hoặc, tại sao? Tại sao lại biến thành như thế này?
Đường Thi, Đường Thi chính là một vị khách từ bên ngoài đến, đột nhiên xông vào cuộc sống của cô ta, làm cho cô ta không kịp phòng bị, cũng làm cho tâm tình đắc ý của cô ta hỏng bét, cô ta cho rằng, trên tay cô ta có con bài tốt nhất.
Nhưng sự xuất hiện của Đường Thi, lại nói cho cô ta biết, cho dù cô ta có những thứ người khác không cách nào có được, những vẫn không thể so được với một số người, ví dụ như Đường Thi, ví dụ như Trịnh Tiểu Hy, lại ví dụ như, Tô Đình Đình.
Tại sao chứ? Rõ ràng cô ta cố gắng như vậy.
Tô Tiếu nhất thời có chút điên cuồng, cô ta nghĩ không ra.
Đường Thi cũng không để ý sự điên cuồng trong mắt Tô Tiếu, cho dù cô lơ đãng thấy được, cô cũng xem như không thấy, mỗi người có cách sống khác nhau, Tô Tiếu muốn không ngừng đứng lên đỉnh, giống như một nữ vương được người khác tôn sùng, người như vậy, mãi mãi không thỏa mãn, dục vọng không thỏa mãn được, vậy cũng chỉ có lúc nào cũng đau khổ đi tìm.
"Bà Văn, cháu phải về trước rồi." Đường Thi chào tạm biết bà Văn, đối với vị bà cụ này, cô vẫn rất tôn kính, không quan tâm Tô Tiếu như thế nào.
Bà Văn nhìn Tô Tiếu chậm rì rì ở phía sau, khẽ cười: "Được, Đường Đường mau về đi thôi."
Tô Tiếu đã đứng bên người Đường Thi, nhìn cô, Đường Thi khẽ gật đầu với cô ta, xem như chào tạm biệt.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Đường Thi, Tô Tiếu không nhịn được sinh ra cảm giác bất mãn, thật sự không công bằng, rõ ràng cô ta có nước linh tuyền tẩm bổ, mỗi ngày đều xinh đẹp hơn, thế nhưng, tại sao Đường Thi lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa, lại càng ngày càng đẹp hơn.
Bà Văn không nhìn thấy biểu tình của Tô Tiếu, thấy Tô Tiếu cứ nhìn bóng hình của Đường Thi mãi, cười híp mắt nói: "Tiếu Tiếu nếu như không nỡ Đường Đường, sau này mỗi ngày có thể tìm cô bé chơi, tính cách của con quá nóng nảy, phải trầm ổn hơn chút, như Đường Đường vậy, khá tốt."
Trong lòng Tô Tiếu như bị đâm một nhát, lại là Đường Thi, ngay cả trong mắt bà ngoại yêu quý nhất, Đường Thi cũng tốt hơn cô ta, Tô Tiếu xiết chặt nắm đấm, khi quay về phía bà Văn, cười đến mặt mày cong cong: "Vâng, bà ngoại."
Sau lưng Đường Thi lành lạnh, sờ sờ cổ, đại khái là do chảy mồ hôi đi, cũng không để ý nhiều.
"Lại sớm như vậy đã ra ngoài chạy bộ? Em không thể lười biếng một hôm?" Đoàn Thích ngáp một cái bước xuống lầu, vừa hay đụng phải Đường Thi một thân mồ hôi.
Đường Thi liếc mắt nhìn Đoàn Thích, nhưng nghĩ đến hôm qua có vẻ như Đoàn Thích khổ sở ôm cô về nhà, chuyển thành cười nói: "Cảm ơn anh tối qua ôm tôi về."
Đoàn Thích bị nụ cười này sáng chói đến hoa mắt, trấn định nói: "Chút chuyện nhỏ này đối với tiểu gia là chuyện cỏn con, ôm em giống như là ôm một cái rễ khô vậy."
Đường Thi: "Hờ hờ, cảm ơn lời khen của anh, không nặng đến anh thật sự xin lỗi quá."
Rễ cây khô? Mặc dù thân hình cô không có lồi lõm hoàn chỉnh, nhưng rễ cây? Ngại quá, cô xem như là chưa từng nghe thấy.
Đoàn Thích không để ý lắm, dựa vào ưu thế chiều cao đánh giá Đường Thi từ trên xuống dưới, Đường Thi mặc áo cộc quần cộc, rất bình thường, nhưng vì vận động ra chút mồ hôi, vì thế quần áo hơi bó sát vào người, như vậy càng hiện ra dáng người bằng phẳng.
Đường Thi cảm nhận được sự đánh giá của Đoàn Thích, không lùi lại, ngược lại đứng thẳng eo.
Trong mắt đào hoa của Đoàn Thích lóe lên thú vị, nói: "Đừng ưỡn, em cái gì cũng không có."
Đường Thi: "................" Cuộc sống tàn nhẫn!
(*Nguyên văn là : Ý chỉ "cuộc sống đã khó khăn như vậy, có một số chuyện đừng có bóc trần, xuất phát từ một câu hát trong bài Nói Dối của Lâm Hựu Gia, thường được dân mạng dùng với ý nghĩa lầu trên nói ra chân tướng sự việc, làm cho người ta nhất thời không cách nào đối diện.)
Lại tỉ mỉ quan sát thân hình Đường Thi, dừng lại một chút ở hai cái nho nhỏ nổi lên trước ngực, Đoàn Thích vội vàng dời tầm mắt, đến eo nhỏ mảnh khảnh, lại tới đôi chân thẳng tắp thon dài.
Đoàn Thích cuối cùng dừng mắt ở khuôn mặt của Đường Thi, nghĩ thầm, thật sự không có thứ gì, xem ra cậu phải dưỡng béo nha đầu này, vì chính phúc lợi của cậu sau này....
"Sáng sớm đã náo nhiệt như vậy rồi? Đường Đường vẫn thức dậy sớm như vậy? Thỉnh thoảng thả lỏng chút cũng được." Diệp Hoa cười nói.
"Bác Diệp, chào buổi sáng ạ." Đường Thi thở phào một hơi, cô thật sự không muốn tiếp tục đứng mặt đối mặt với Đoàn Thích nữa, ánh mắt của Đoàn Thích quá rõ ràng rồi!
"Chào buổi sáng, Đường Đường có muốn lát nữa đi dạo phố với bác không, hai đứa vừa thi xong, vừa hay ra ngoài thả lỏng." Diệp Hoa đề nghị.
Đường Thi không muốn từ chối một phen ý tốt của Diệp Hoa, nghĩ ra ngoài đi dạo cũng không tồi, liền gật gật đầu.
"A Thích cũng đi theo cầm đồ đi, cứ quyết định như vậy." Diệp Hoa trực tiếp thô bạo kéo Đoàn Thích đi làm lao động chân tay.
Đoàn Thích: "............"
Đoàn Thích ngồi một lúc lâu, mới phát hiện đã đến nhà, lại cúi đầu nhìn Đường Thi đang ngủ say không biết trời đất chăm chú.
"Mở cửa."
Rốt cuộc, khi tài xế đang thấp thỏm, nhị thiếu nhà ông ta cũng mở miệng, vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa vội vàng mở cửa xuống xe, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng, bởi vì âm thanh nói chuyện của nhị thiếu nhà ông ta cũng rất nhẹ!
Đầu tiên Đoàn Thích chậm rãi đặt Đường Thi nằm ngang, chính mình xuống xe, lại đưa tay vào, ôm người vào trong ngực, lần đầu tiên cảm nhận được trọng lượng cả người Đường Thi, Đoàn Thích hơi nhướng mày, nha đầu này bình thường ăn nhiều như vậy, đều chạy đi đâu hết rồi?
Sau đó, tài xế thì may mắn nhìn nhị thiếu nhà ông toàn bộ quá trình đều không nhìn ông ta, chỉ lo ôm Đường Thi vào nhà, thực sự là một ánh mắt cũng không cho ông ta!
Tài xế đứng trước cửa xe âm thầm đứng một lát, quay đầu về lại ghế lái, lái xe đi.
Giây phút Diệp Hoa nhìn thấy Đoàn Thích ôm Đường Thi tiến vào, mặt đầy kinh ngạc, vốn định hỏi cái gì, nhưng nhìn thấy biểu hiện dịu dàng trên mặt cùng với bộ dáng cẩn thận từng li từng tí như che chở chí bảo của Đoàn Thích, liền nhẹ giọng nói: "Ngủ rồi?"
Đoàn Thích gật gật đầu, bước chân cũng không ngừng, thấp giọng nói: "Mẹ, con ôm em ấy về phòng ngủ trước."
Diệp Hoa gật đầu.
Khi Đoàn Thích đi lên cầu thang, thấy đằng sau không có động tĩnh, dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Hoa.
Diệp Hoa: "........."
Đoàn Thích: "Mẹ không lên thay đồ cho nha đầu này?"
Diệp Hoa: "...." Cái gì gọi là có vợ rồi không cần mẹ, chính là cái này.
Đường Thi ngủ rất sâu, nhưng khi quần áo trên người bị cởi ra, cô tỉnh tỉnh mê mê che quần áo lại, cố gắng mở mắt, khi nhìn thấy rõ Diệp Hoa, mông lung nói: "Bác Diệp?"
Diệp Hoa thấy Đường Thi tỉnh lại, cũng không tiếp tục giúp cởi nữa, chỉ cười híp mắt nói: "Cháu ngủ tiếp đi, A Thích sợ cháu ngủ không thoải mái, bảo ta giúp cháu thay thành đồ ngủ."
Đường Thi đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy, còn muốn xuống giường, Diệp Hoa ngăn cản cô: "Cháu tỉnh lại cũng tốt, thay đồ ngủ xong thì ngủ đi."
"Được ạ, cảm ơn bác Diệp."
Đợi sau khi đóng cửa, Đường Thi không nhịn được vùi mặt xuống gối kêu hai tiếng, để cho người khác thay đồ giúp mình, xấu.... xấu hổ quá, có điều vừa nghĩ đến mọi người đều là giới nữ, cũng không có gì ngại ngùng cả, nếu như đổi thành Đoàn Thích, vậy còn thật sự là...
Thật ra lúc cô được ôm đi thì cũng có chút cảm giác, nhưng khi đó cô không muốn tỉnh lại, luôn cảm giác cái ôm đó rất an toàn, cho nên cô khó có khi phóng túng bản thân tiếp tục ngủ.
Mà sau khi Diệp Hoa ra ngoài, nhìn thấy con trai đang dựa vào tường, hơi nhướng mày, ngữ khí trêu chọc: "Sao, sợ ta chiếm hời của Đường Đường?"
Đoàn Thích có chút cạn lời nhìn mẹ ruột mình: "Không có." Mẹ ruột cậu cũng không phải là nam.
"Chúng ta nói chuyện?" Diệp Hoa thu lại biểu tình, mặt mày nghiêm túc.
Đoàn Thích gật đầu, hai người đi đến thư phòng.
Diệp Hoa vừa mở cửa liền nói luôn vào điểm chính: "Con nhận định là Đường Đường rồi?"
Đoàn Thích trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
Trầm ngâm chốc lát, Diệp Hoa nghiêm túc nói: "Con đã nhận định, ta và ba con cũng sẽ không có ý kiến gì, chỉ là con phải nắm chắc mức độ, Đường Đường còn nhỏ, hơn nữa con bé cũng không phải là con thì không thể, con không thể bức bách Đường Đường, tuy rằng Đường Đường bên kia không có người thân, nhưng ta cũng phải nói rõ cho con, ông bà con sẽ không để con bắt nạt Đường Đường đâu."
"Nhà chúng ta cũng không thịnh hành mấy cái môn đăng hộ đối, nếu như con đã lựa chọn Đường Đường, vậy thì con cũng phải gánh vác trách nhiệm, có điều, ta thấy, bây giờ con vẫn chưa thể gánh vác được tương lai của một người, vì thế con nhất định phải thận trọng."
"Được rồi, có những lời vẫn là để ba con nói với con, mẹ con cũng chỉ nói nhiều như vậy thôi."
Đoàn Thích: "Vâng."
Con trai Đoàn gia chung tình tự nhiên không cần nghi vấn, Diệp Hoa lúc đầu cũng là nhìn trúng hai lão Đoàn gia sống chung với nhau, mới càng thêm chắc chắn giao du với Đoàn Trường Vệ, tuy rằng từ nhỏ bà đã lớn lên trong hào môn đại tộc, nhưng này cũng không trở ngại bà muốn có một ông chồng tốt.
Ba bà đến đời anh trai bà, vẫn tính là chung tình, nhưng đến đời Steve, cũng không biết gien đột biến hay là cái gì, phảng phất như muốn để cho mấy đứa nhỏ đời của Steve chung tình là chuyện không thể nào, bây giờ xem ra, con trai nhà bà cũng không bị anh họ của nó làm hư.
Vừa ngủ dậy, Đường Thi tinh thần thoải mái, cho dù tối hôm qua cô uống một chút rượu, cũng không ảnh hưởng đến tinh thần, như thường ra ngoài vận động buổi sáng, cũng không ngờ được, đụng phải Tô Tiếu.
Đường Thi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Tô Tiếu lại chuyển về Văn gia, hôm nay lại là chủ nhật, buổi sáng gặp phải Tô Tiếu cũng không kỳ lạ.
Tô Tiếu liếc nhìn Đường Thi: "Chào buổi sáng."
Đường Thi sững sờ, nhanh chóng hồi thần: "Chào buổi sáng."
"Tiếu Tiếu con đi cùng Đường Đường một chút đi, không cần cứ phải đi bên người bà ngoại." Bà ngoại Văn vỗ vỗ tay Tô Tiếu, lại hiền lành mà nhìn Đường Thi, "Đường Thi tham gia cao khảo rồi? Bà Văn chúc cháu đỗ vào trường mình mong muốn trước nhé."
Đường Thi lễ phép gật đầu: "Cảm ơn bà Văn."
Dưới sự thúc giục của bà Văn, Tô Tiếu cũng chỉ có thể đi cùng Đường Thi, có điều, hai người cũng không nói gì.
Nhìn Tô Tiếu một cái, Đường Thi đột nhiên có loại cảm giác hốt hoảng, cảm giác cô và Tô Tiếu cùng chạy bộ như còn là ngày hôm qua, nhưng rõ ràng đã sắp được một năm, thì ra, cô đã đến thế giới này lâu như vậy rồi.
Lần nữa đối mặt với Tô Tiếu, cảm giác hoàn toàn bất đồng, Đường Thi nghĩ, đại khái là bởi vì không còn tầng gánh nặng trong lòng kia đi, cho nên cho dù cô biết bí mật của Tô Tiếu, cô cũng không lo lắng sợ hãi, bởi vì cô và Tô Tiếu gặp nhau, cũng chỉ là như thế này, có lẽ sau này sẽ gặp lại, nói vài câu, nhưng cũng không thâm giao, như vậy là đủ rồi.
Ngay lúc Đường Thi cho rằng hai người sẽ im lặng đến điểm bắt đầu, Tô Tiếu lại mở miêng, "Đường Thi, sao cô lại muốn nhảy lớp?"
Đường Thi sững sờ, quay đầu liếc nhìn Tô Tiếu, nhưng chỉ có thể thấy gò má của cô ta, khóe miệng mím thẳng kia của Tô Tiếu, hiện lên tâm tình Tô Tiếu có lẽ không phải quá tốt.
"Không có tại sao, chỉ là muốn nhảy lớp thôi." Âm thanh của Đường Thi rất nhạt.
Tô Tiếu cắn môi, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, trong lòng cô ta vẫn luôn nghi hoặc, tại sao? Tại sao lại biến thành như thế này?
Đường Thi, Đường Thi chính là một vị khách từ bên ngoài đến, đột nhiên xông vào cuộc sống của cô ta, làm cho cô ta không kịp phòng bị, cũng làm cho tâm tình đắc ý của cô ta hỏng bét, cô ta cho rằng, trên tay cô ta có con bài tốt nhất.
Nhưng sự xuất hiện của Đường Thi, lại nói cho cô ta biết, cho dù cô ta có những thứ người khác không cách nào có được, những vẫn không thể so được với một số người, ví dụ như Đường Thi, ví dụ như Trịnh Tiểu Hy, lại ví dụ như, Tô Đình Đình.
Tại sao chứ? Rõ ràng cô ta cố gắng như vậy.
Tô Tiếu nhất thời có chút điên cuồng, cô ta nghĩ không ra.
Đường Thi cũng không để ý sự điên cuồng trong mắt Tô Tiếu, cho dù cô lơ đãng thấy được, cô cũng xem như không thấy, mỗi người có cách sống khác nhau, Tô Tiếu muốn không ngừng đứng lên đỉnh, giống như một nữ vương được người khác tôn sùng, người như vậy, mãi mãi không thỏa mãn, dục vọng không thỏa mãn được, vậy cũng chỉ có lúc nào cũng đau khổ đi tìm.
"Bà Văn, cháu phải về trước rồi." Đường Thi chào tạm biết bà Văn, đối với vị bà cụ này, cô vẫn rất tôn kính, không quan tâm Tô Tiếu như thế nào.
Bà Văn nhìn Tô Tiếu chậm rì rì ở phía sau, khẽ cười: "Được, Đường Đường mau về đi thôi."
Tô Tiếu đã đứng bên người Đường Thi, nhìn cô, Đường Thi khẽ gật đầu với cô ta, xem như chào tạm biệt.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Đường Thi, Tô Tiếu không nhịn được sinh ra cảm giác bất mãn, thật sự không công bằng, rõ ràng cô ta có nước linh tuyền tẩm bổ, mỗi ngày đều xinh đẹp hơn, thế nhưng, tại sao Đường Thi lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa, lại càng ngày càng đẹp hơn.
Bà Văn không nhìn thấy biểu tình của Tô Tiếu, thấy Tô Tiếu cứ nhìn bóng hình của Đường Thi mãi, cười híp mắt nói: "Tiếu Tiếu nếu như không nỡ Đường Đường, sau này mỗi ngày có thể tìm cô bé chơi, tính cách của con quá nóng nảy, phải trầm ổn hơn chút, như Đường Đường vậy, khá tốt."
Trong lòng Tô Tiếu như bị đâm một nhát, lại là Đường Thi, ngay cả trong mắt bà ngoại yêu quý nhất, Đường Thi cũng tốt hơn cô ta, Tô Tiếu xiết chặt nắm đấm, khi quay về phía bà Văn, cười đến mặt mày cong cong: "Vâng, bà ngoại."
Sau lưng Đường Thi lành lạnh, sờ sờ cổ, đại khái là do chảy mồ hôi đi, cũng không để ý nhiều.
"Lại sớm như vậy đã ra ngoài chạy bộ? Em không thể lười biếng một hôm?" Đoàn Thích ngáp một cái bước xuống lầu, vừa hay đụng phải Đường Thi một thân mồ hôi.
Đường Thi liếc mắt nhìn Đoàn Thích, nhưng nghĩ đến hôm qua có vẻ như Đoàn Thích khổ sở ôm cô về nhà, chuyển thành cười nói: "Cảm ơn anh tối qua ôm tôi về."
Đoàn Thích bị nụ cười này sáng chói đến hoa mắt, trấn định nói: "Chút chuyện nhỏ này đối với tiểu gia là chuyện cỏn con, ôm em giống như là ôm một cái rễ khô vậy."
Đường Thi: "Hờ hờ, cảm ơn lời khen của anh, không nặng đến anh thật sự xin lỗi quá."
Rễ cây khô? Mặc dù thân hình cô không có lồi lõm hoàn chỉnh, nhưng rễ cây? Ngại quá, cô xem như là chưa từng nghe thấy.
Đoàn Thích không để ý lắm, dựa vào ưu thế chiều cao đánh giá Đường Thi từ trên xuống dưới, Đường Thi mặc áo cộc quần cộc, rất bình thường, nhưng vì vận động ra chút mồ hôi, vì thế quần áo hơi bó sát vào người, như vậy càng hiện ra dáng người bằng phẳng.
Đường Thi cảm nhận được sự đánh giá của Đoàn Thích, không lùi lại, ngược lại đứng thẳng eo.
Trong mắt đào hoa của Đoàn Thích lóe lên thú vị, nói: "Đừng ưỡn, em cái gì cũng không có."
Đường Thi: "................" Cuộc sống tàn nhẫn!
(*Nguyên văn là : Ý chỉ "cuộc sống đã khó khăn như vậy, có một số chuyện đừng có bóc trần, xuất phát từ một câu hát trong bài Nói Dối của Lâm Hựu Gia, thường được dân mạng dùng với ý nghĩa lầu trên nói ra chân tướng sự việc, làm cho người ta nhất thời không cách nào đối diện.)
Lại tỉ mỉ quan sát thân hình Đường Thi, dừng lại một chút ở hai cái nho nhỏ nổi lên trước ngực, Đoàn Thích vội vàng dời tầm mắt, đến eo nhỏ mảnh khảnh, lại tới đôi chân thẳng tắp thon dài.
Đoàn Thích cuối cùng dừng mắt ở khuôn mặt của Đường Thi, nghĩ thầm, thật sự không có thứ gì, xem ra cậu phải dưỡng béo nha đầu này, vì chính phúc lợi của cậu sau này....
"Sáng sớm đã náo nhiệt như vậy rồi? Đường Đường vẫn thức dậy sớm như vậy? Thỉnh thoảng thả lỏng chút cũng được." Diệp Hoa cười nói.
"Bác Diệp, chào buổi sáng ạ." Đường Thi thở phào một hơi, cô thật sự không muốn tiếp tục đứng mặt đối mặt với Đoàn Thích nữa, ánh mắt của Đoàn Thích quá rõ ràng rồi!
"Chào buổi sáng, Đường Đường có muốn lát nữa đi dạo phố với bác không, hai đứa vừa thi xong, vừa hay ra ngoài thả lỏng." Diệp Hoa đề nghị.
Đường Thi không muốn từ chối một phen ý tốt của Diệp Hoa, nghĩ ra ngoài đi dạo cũng không tồi, liền gật gật đầu.
"A Thích cũng đi theo cầm đồ đi, cứ quyết định như vậy." Diệp Hoa trực tiếp thô bạo kéo Đoàn Thích đi làm lao động chân tay.
Đoàn Thích: "............"
Danh sách chương