“Đàn chị, chị không cảm thấy bài thơ này có chút rùng rợn sao?”

“Ồ?”

“Mình giờ là đang đi trên đường đấy, nhưng vẫn cứ luôn suy nghĩ, suy nghĩ mãi, cả đời suy nghĩ…”

Bất chợt, Chu Lạc thả trọng tâm về phía trước, cái ghế về lại vị trí cũ, cậu lập tức vươn người tới trước mặt Nam Nhã, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Đàn chị, chị nói xem, con đường chị không chọn đó, phong cảnh trông như thế nào?”

Mắt Nam Nhã đen thẳm, nhìn cậu, không nói gì.

Chu Lạc đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, hất tay một cái đem đồng phục vắt lên vai. Cậu nghiêm túc hút một hơi thuốc lá, ngụm khói còn chưa xuống tới họng, Trần Quân đã giật mất nửa điếu thuốc trong tay cậu: “Tới lượt tao.”

Trần Quân hút mạnh một hơi, suýt chút nữa bị sặc, tay hơi run lên, tàn thuốc bắn ra, bay vào áo Chu Lạc.

Chu Lạc giũ giũ áo, tàn thuốc rơi sạch.

Xế chiều ngày thu trời mát mẻ, nhưng mới nãy tiết thể dục cuối ngày vừa chơi bóng, trên người giờ chỉ toàn mồ hôi. Tàn thuốc dính vào ngón tay ướt nhẹp, vẩy thế nào cũng không ra.

“Sợ mẹ mày nhìn ra?” Trần Quân cố tình chọc đểu.

Chu Lạc lừ mắt nhìn cậu ta, mày rậm khẽ nhíu: “Mày có gan thì cút ra trước mặt mẹ mày hút đi.”

Trần Quân cười khà khà: “Mày không dám sao tao dám chứ?”

Chu Lạc đem mấy sợi tóc vương trước trán vuốt lên đỉnh đầu, để lộ vầng trán cao cao.

Trần Quân khoác vai Chu Lạc, trả mẩu thuốc lại cho cậu: “Tới lượt mày.”

Cánh tay cậu ta nhớp nháp đầy mồ hôi, Chu Lạc ghét bỏ mà hất ra: “Cho mày nốt đó.”

Trần Quân hớn hở ra mặt, hút nốt vài hớp khói cuối, lông mày nhướng nhướng: “À, mày có nghe được chuyện đó không? Chuyện Dương Tiểu Xuyên và Sử Giai Lệ…làm chuyện đó đó.”

Chu Lạc dời mắt lên mặt cậu ta: “Chuyện gì?”

“Còn gì nữa? Quan hệ, ăn nằm, chịch choạc chứ sao.”

Chu Lạc sửng sốt: “Bọn nó dám…”

“Ừ đấy, gan đủ lớn rồi.” Trần Quân tặc lưỡi, “Dương Tiểu Xuyên đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, ăn hết cả lũ chúng ta rồi.”

Đúng lúc đó một đám học sinh tan trường bắt kịp hai người, Trần Quân vội ném điếu thuốc lá đi, ngậm miệng.

Gió núi se lạnh, Chu Lạc lại mặc đồng phục vào, cặp sách khoác lên vai, dọc theo bậc thang đi xuống núi. Đi ngang qua một ao sen, gió thu đưa mùi lá sen khô tới, lòng Chu Lạc xao động không nhẹ, cái chuyện nam nữ này, ở tuổi cậu chỉ dám mơ mộng chứ không có gan thực hiện. Cậu không sao tưởng tượng được đứa bạn cùng lớp lại làm chuyện đó, cái chuyện mà cậu đã nhìn thấy ngoài cửa sổ dưới tán cây phượng hoàng. Vừa nghĩ đến những cô cậu bạn cùng lứa đã vượt biên cấm kỵ, Chu Lạc lại cảm thấy toàn thân rạo rực.

Trần Quân vẫn tức tối: “Mày không biết thằng chó Dương Tiểu Xuyên đó nói gì đâu, nó bảo chịch gái xong giờ nó là đàn ông rồi, hơn hẳn bọn mình đấy. Tức chết được, thật muốn úp sọt nó một trận.”

Chu Lạc hừ một tiếng: “Ngứa tay à?”

“Tao mà là mày, tao đã kêu Trương Thanh Lý cùng làm một phát rồi.”

Chu Lạc quay đầu: “Mày nói gì?”

“Trương Thanh Lý thích mày, mày không nhìn ra à? Mặt mũi nó cũng được mà, chỉ mỗi tội da hơi ngăm, mày…”

“Đầu mày không có gì bình thường hơn được hả?” Chu Lạc nói.

Trần Quân tiếc rẻ: “Tại tao chẳng có con nào thích, chứ không thì đã chẳng đến lượt thằng Dương Tiểu Xuyên lên mặt với tao.”

Trần Quân rủ xong mấy thằng bạn đi hội đồng Dương Tiểu Xuyên, hỏi Chu Lạc có đi không, Chu Lạc cảm thấy mấy đứa này đúng là ăn no rửng mỡ đến độ ấm đầu rồi, nói phải về đọc sách.

Chu Lạc đi xuống sườn núi, một mình đi vào con ngõ nhỏ, nghĩ thầm bọn con trai tuổi này quả nhiên đứa nào cũng là trẻ trâu, đầy một bụng toàn trò lưu manh. Lại nghĩ đến bản thân cũng nào có khác gì, nằm mơ cũng muốn nuốt Nam Nhã vào bụng.

Nghĩ thế, Chu Lạc lại có chút phấn khởi.

Được, lưu manh thì lưu manh thôi.

Chu Lạc rảo bước nhanh hơn, chạy xuống sườn núi.

Trục đường chính nằm ở khu địa hình thấp nhất trấn Thanh Thủy, như đáy của một cái bánh ga-tô bị úp ngược, phía sau dãy cửa tiệm là sườn núi rợp bóng cây và tầng tầng lớp lớp những bờ tường thấp bao dọc các con ngõ nhỏ.

Nam Nhã đang chuẩn bị đóng cửa, chợt nghe bịch một tiếng nặng nề, Chu Lạc cứ như từ trên trời đáp xuống, phủi phủi lá cây vụn dính trên mông. Cậu ngẩng đầu lên, tủm tỉm cười với nàng một cái.

Nam Nhã: “…”

Nam Nhã đóng cửa, Chu Lạc nhanh chóng chen vào trong. Nam Nhã dùng hết sức mình, không cho cậu vào cửa. Chu Lạc chen được một tay một chân vào, lưu manh la lên: “Ái ái đau, chị không chịu bỏ ra là em gào lên đấy!”

“Đi ra ngoài!”

“Á! Đau…” Chu Lạc bắt đầu ngoạc mồm ra gào.

Người đi giày chỉ sợ kẻ chân đất, người có lý chỉ ngại kẻ ăn vạ. Nam Nhã dù sao cũng không muốn nhà bên nghe thấy, đành sầm mặt thả tay.

Chu Lạc vui vẻ ra mặt, mau lẹ chui vào trong, tay chân đều chẳng đau buốt gì, lại còn ân cần đóng cửa sau cho nàng.

Nam Nhã nhìn cậu như nhìn một tên điên: “Chu Lạc, cậu đúng là một học sinh giỏi đấy nhỉ.”

Chu Lạc cười: “Đâu chỉ có thành tích giỏi đâu, trông cũng ngon giai mà. Đức trí thể mỹ đều hạng nhất cả nhé.”

Nghe cậu ba hoa chích chòe, sắc mặt nàng cũng chẳng hòa hoãn hơn: “Cậu ra ngoài đi, tôi không muốn bị người ta nói xấu, đối với cậu hay với tôi cũng đều không tốt cả.”

Nàng muốn đi mở cửa, Chu Lạc vội lắc mình ngăn nàng lại, đứng chắn trước cửa sau, bất mãn: “Nói xấu gì chứ? Hai chúng ta là trong sạch. Lại nói, chị mà còn sợ ánh mắt người khác à? Em thấy chị rõ ràng là không quan tâm đó.”

Nam Nhã ngước mắt nhìn cậu, cười nhạt: “Chiêu khích tướng này của cậu còn non lắm. Tôi đúng là không để tâm, nhưng tôi cũng không muốn khiến mình bị nói nhiều thêm đâu.”

Chu Lạc nhíu mày: “Sao lại đuổi em rồi? Nói chuyện cũng không được à?”

Nam Nhã nói: “Chu Lạc, tôi không cần bạn bè. Cậu chạy tới chỗ tôi, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, người ngoài cũng đều nghĩ là không đơn thuần cả. Chuyện mà vỡ lở ra, cậu có một trăm cái miệng cũng không thanh minh được. Đến lúc đó quan hệ sụp đổ, cậu và tôi nằm trong mắt bão sẽ phải ứng phó với xung quanh thế nào, phải đối mặt với nhau ra sao? Còn mong không bị lộ mặt xấu của mình ra sao? Chẳng tốt đẹp gì đâu. Cậu cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, đúng không?”

Chu Lạc ngẩn ra, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu đúng là quá kích động, nàng lý trí phân tích, khiến cậu phải nể phục.

Nhưng cậu cũng không muốn buông tay: “Em tôn trọng tất cả những gì chị nói. Thật đấy, đàn chị, nhưng chị có một chỗ nói sai rồi.”

“Hả?”

“Chị nên nói với em là ‘Chu Lạc, cấm cậu đi rêu rao, cấm cậu để bị người khác phát hiện, nếu không chúng ta tuyệt giao.’ chứ không nên đẩy người tốt đi, đúng không? Cái đám người dở quẻ trong trấn kia, chị không cần phải để ý đến họ làm gì, chị trốn biệt trong nhà, họ sẽ không nói chị chắc? Em không đến tìm chị, họ có thôi nói chị không?”

Chu Lạc thấy nàng không nói lời nào, lại nói: “Hơn nữa, em đâu phải đứa không hiểu chuyện đâu, phải không? Nếu không phải vì suy nghĩ cho chị, em đã đi cửa trước rồi, cần gì phải cẩn thận từng li từng tí mà mò cửa sau? Em mà thật sự là thằng điên thì đã chỉ quan tâm mỗi bản thân mà mặc kệ chị, cứ quang minh chính đại xông vào là được, không phải sao?”

Nam Nhã im lặng.

Qua nửa khắc, hỏi: “Cậu chạy tới đây làm gì?”

Chu Lạc lúc này mới nở nụ cười, nói: “Chị đáp ứng với em rồi mà?”

“Đáp ứng gì?”

“Đàn chị, chị đáp ứng là nếu em có gì không hiểu thì có thể tới hỏi chị còn gì. Em còn mang sách tới nữa, lẽ nào lại về tay không.”

Nam Nhã chối không nổi, chỉ có thể trách ngày ấy trong phút chốc đã lỡ nhẹ dạ.

“Hỏi gì?”

Chu Lạc rất ra vẻ ăn không nói có mà thả cặp xuống khỏi vai, nhìn căn phòng chật hẹp đặt máy may, lại không khỏi nhớ tới lần trước ở đây đã xảy ra chuyện không vui, trong lòng cũng thấy xấu hổ, bèn vén rèm chạy vào trước.

Trong tiệm cửa cuốn đã được hạ xuống một nửa, chỉ còn cách mặt đất chưa đến nửa thước, ngoài một mét ở mép cửa được nắng chiếu vào, còn lại đều chìm trong bóng tối.

Chỉ còn chiếc đèn bàn trên quầy là đang bật, sổ sách, bản thiết kế, vải vóc hàng mẫu và các loại đồ đạc đều bày trên mặt bàn, sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ.

Chu Lạc đem cặp sách ném trên mặt đất, Nam Nhã từ sau rèm đi ra, ngồi vào quầy, mở sổ sách ra, nói: “Cậu có mười lăm phút, đối chiếu xong sổ sách tôi sẽ đi đón Uyển Loan.”

“Được, được, em vào đầu nhanh lắm.” Chu Lạc kéo một cái ghế đến ngồi đối diện nàng, vừa định nói tiếp, Nam Nhã chợt nhíu nhíu mày, ngẩng đầu, hỏi: “Cậu hút thuốc?”

Trong đầu Chu Lạc ầm một tiếng, há miệng, một giây sau, gật đầu.

Cậu không muốn nói dối nàng chút nào.

Nam Nhã dường như cũng bất ngờ khi thấy cậu thẳng thắn thừa nhận, cứ nghĩ là cậu không chối bay chối biến thì cũng phải quanh co một lúc, phút chốc không nói nên lời, qua vài giây, lại hỏi:

“Mẹ cậu biết không?”

Chu Lạc mím chặt môi, chậm rãi lắc đầu. Cứ tưởng rằng nàng định dạy dỗ cậu, kết quả sau đó cũng chẳng nói thêm gì. Nàng cúi đầu tính tóan sổ sách. Trong phòng tranh tối tranh sáng, dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng nõn nà, cổ cũng vậy, tay cũng vậy.

Chu Lạc nhớ tới giấc mơ đêm đó, nhớ đến Nam Nhã cầm điếu thuốc trong mộng, hỏi: “Chị có hút thuốc không?”

Nam Nhã thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu thấy sao?”

“Không biết.”

“Không biết?”

Chu Lạc dửng dưng đáp: “Em đâu có ngờ chị nghe cả The Beatles đâu, kết quả là phải mở rộng tầm mắt còn gì.”

Nam Nhã nở nụ cười, lại tỏ ra nghiêm túc, nói: “Ý là tôi trong ngoài bất nhất, hẳn là có hút thuốc chứ gì?”

Chu Lạc phản ứng cực nhanh: “Trong ngoài bất nhất không phải em nói.”

“Tức là hẳn có hút rồi.”

“Hay là, chị thử chút xem.” Chu Lạc nói, tỏ vẻ lưu manh, cũng không biết lấy đâu ra gan lớn, lôi từ đáy cặp ra một bao thuốc và cái bật lửa, nghiêng người về phía quầy, một tay cầm bật lửa, một tay cầm thuốc lá, đưa cho nàng.

Đôi mắt cậu thiếu niên hun hút như vực thẳm, lóe lên chút ý cười và vẻ khiêu khích, nhìn nàng.

Nam Nhã ngước mắt nhìn cậu, nói: “Không đàng hoàng chút nào.”

Chu Lạc cười cười, tách một cái đánh lửa, châm điếu, đưa cho nàng.

Nam Nhã nhìn thẳng cậu, cậu lại được nước lấn tới đấu mắt, cuối cùng, nàng thu lại vẻ mặt, giật lấy điếu thuốc trong tay cậu, để sang một bên, hăm dọa nói: “Không có việc gì thì biến đi.”

Lưu manh như vậy, so với thường ngày thì nào có giống như cùng một người. Chỉ sợ toàn bộ người trong trấn, bố mẹ thầy cô bạn bè đều chẳng biết đến bộ mặt này của cậu.

“Có việc chứ, việc lớn luôn đó.” Chu Lạc cũng biết đường mà thu tay lại, khom lưng lấy tập “Tuyển tập thơ” trong cặp sách ra.

Nam Nhã nhìn tập thơ ố vàng, trong chốc lát đáy mắt lộ vẻ kích động, nhưng chỉ thoáng lóe lên, nàng không nói gì nhìn cậu một cái: “Cái này thì liên quan gì đến học tập? Về đi…”

“Đây cũng là văn học nha.”

“Yên tâm, thi đại học không vào bất kỳ bài nào trong này đâu.”

“Thơ ca văn viết đều liên quan tới nhau cả.”

Nam Nhã dù sao cũng nói không lại cậu, lười để ý.

Chu Lạc cũng không vội, cậu giở sách ra, tĩnh tâm xem cả bài thơ một lượt, rồi bắt đầu chậm rãi đọc:

“Rừng vàng sắc lá, đường phân đôi,

Một chân hai lối, đi sao nổi,

Suy tư khó chóng, dùng dằng mãi,

Thẳng mắt dõi theo một con đường,

Thăm thẳm tít tắp nơi rừng sâu.”

Giọng cậu thiếu niên ngây ngô mà trong trẻo, vừa chăm chú vừa thong thả, giống như đang ngồi bên đống lửa kể một câu chuyện cũ. Nam Nhã trong lúc lơ đãng cũng dừng tay lại, cụp mi mắt lắng tai nghe.

“Hai ngả nơi đây,

Dấu chân chẳng mấy,

Buổi sớm mai ấy lá rụng đầy,

Nào còn thấy nữa dấu chân vương.

Từ trong hai lối, chọn một đường,

Cỏ hoang mọc khắp, tịch mịch sâu,

Lối khác hôm khác tạm dành đấy,

Nhưng đường vô tận cũng tỏ tường,

Quay đầu chọn lại sợ chẳng dễ.

Rất nhiều năm sau, thân nơi nào

Nghe lòng bồi hồi buông tiếng than,

Ngày ấy, rừng thu phân hai ngả,

Ít dấu chân hơn mà đi tới,

Một đời về sau mãi một đường.”

Rừng cây sau nhà rào rạt gió thổi, con đường phía trước người tới kẻ lui, trong phòng im ắng, ánh đèn khoanh tròn một khoảnh ấm áp.

Cậu thiếu niên gần như thành kính mà đọc hết, đáy lòng tĩnh lặng, đắm chìm hồi lâu chưa thoát ra được.

Nam Nhã cũng có chút cảm động, hai người liếc nhìn nhau, đều biết người kia có chung cảm nhận thơ ca giống mình, không cần nhiều lời, mọi tranh chấp bất hòa trước đó đều hóa thành mây khói.

Sự ăn ý này, cũng giống như ngày đó ở tiệm băng đĩa, hay như phút giây tươi đẹp kia khi giai điệu “Năm tháng huy hoàng” vang lên.

Hai trái tim, một nhịp đập.

Nam Nhã cười nhạt một tiếng: “Thật sự không hiểu? Muốn tôi giống như giáo viên ngữ văn phân tích từng đoạn cho cậu?”

“Không cần.” Chu Lạc nhếch miệng, “Em chính là muốn nói với chị, đoạn thơ này rất đẹp, rất hay. Hay đến mức em phải chia sẻ với chị mới được, nếu không trong lòng sẽ rất khó chịu. Đàn chị, chẳng lẽ chị không cảm nhận được sao? Thứ tốt đẹp nhất định phải được chia sẻ.”

“Hay chỗ nào?” Nam Nhã hỏi ngược lại.

“Ấy, cái này em không nói được. Đọc bài thơ này, tựa như mình đang đứng giữa ngã ba vậy, trước mặt là hai con đường dẫn tới hai hướng khác nhau.” Chu Lạc ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân chống xuống mà ngả ghế ra sau, đung đưa, “Phong cảnh hai đường cũng khác nhau, cả hai mình đều muốn đi, nhưng chỉ có thể chọn một trong hai. Dù cho là chọn cái nào, cuộc đời sau này cũng theo đó mà thay đổi.”

“Điều này cũng chưa phải là tàn khốc nhất. Mà là…” Chu Lạc nhìn lên trần nhà, chậm rãi lắc lư cái ghế, “Đàn chị, chị không cảm thấy bài thơ này có chút rùng rợn sao?”

“Ồ?”

“Mình giờ là đang đi trên đường đấy, nhưng vẫn cứ luôn suy nghĩ, suy nghĩ mãi, cả đời suy nghĩ…”

Bất chợt, Chu Lạc thả trọng tâm về phía trước, cái ghế về lại vị trí cũ, cậu lập tức vươn người tới trước mặt Nam Nhã, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Đàn chị, chị nói xem, con đường chị không chọn đó, phong cảnh trông như thế nào?”

Mắt Nam Nhã đen thẳm, nhìn cậu, không nói gì.

Bên ngoài cửa cuốn hạ nửa, có người lướt qua tiệm, ánh mắt Nam Nhã từ từ rời khỏi mặt cậu thiếu niên, thoáng liếc ra ngoài. Chu Lạc cũng quay đầu lại, thấy một đám ống quần đồng phục xanh nhạt đứng đó. Cậu đang định tránh vào gian trong, thì mấy cái ống quần đó lại rời đi.

Bên mép cửa cuốn, nửa thước nắng chiều đã nhạt bớt.

Chu Lạc vừa ngồi trở lại, Nam Nhã đã đứng lên: “Tôi phải đi đón Uyển Loan rồi.”

Chu Lạc đồng ý, cũng không cố níu kéo, cậu không muốn gây phiền hà cho nàng, thơ ca để sau cũng được. Cậu khoác cặp sách đứng dậy, lại cầm nửa điếu thuốc đốt còn dư lên, đi ra từ cửa sau. Chu Lạc leo lên sườn núi, trèo lên cây nhảy sang bờ tường, vừa mới bò lên đầu tường, lại đụng phải Trần Quân đang đi qua.

Cậu thầm kêu không ổn, muốn tránh cũng không kịp nữa, Trần Quân đã trông thấy cậu.

“Mày không phải là nói về nhà xem sách sao?” Trần Quân thấy lạ, rướn người nhìn sang phía bên kia tường, “Bên kia có gì thế?”

Chu Lạc tê hết cả da đầu, gắng động não mà không nghĩ ra cái cớ nào. Mắt thấy Trần Quân muốn nhảy lên nhìn sang phía bên kia tường, Chu Lạc rất sợ cậu ta phát hiện ra đó là cửa sau tiệm xường xám, lập tức ấn cậu ta xuống, trong cái khó ló cái khôn mà xấu hổ vội vàng dỗ dành: “Đừng có nhìn, bên đó có người.”

Trần Quân sửng sốt nửa khắc, lập tức đứng yên, xấu xa thấp giọng cười hỏi: “Con gái hả?”

Chu Lạc đành gật đầu.

Trần Quân huých cậu một cái, mặt mày hớn hở mấp máy khẩu hình: “Đắc thủ không?”

Chu Lạc bó tay toàn tập, chộp lấy gáy Trần Quân cố kéo ra xa hơn rồi mới đáp: “Không.”

Trần Quân sao đã thỏa mãn, không ngừng hỏi cặn kẽ: “Không sờ được nhiều cũng phải sờ được đôi chút chứ! Sờ bên trên hay bên dưới thế, thằng quỷ nhà mày cũng được lắm. Lại đến đây giở trò cơ đấy.”

Đầu Chu Lạc muốn nổ tung, cúi đầu không ngừng xoa trán.

Trần Quân lại hỏi: “Có phải Trương Thanh Lý không?”

Thấy phiền phức ngày càng biến lớn, Chu Lạc lập tức nói: “Không phải!”

Lần này đến lượt Trần Quân nghẹn họng, trân trối: “Còn có đứa khác sao?” nửa khắc sau, bật ngón tay cái lên với cậu: “Mày khá lắm.”

Trên đường về nhà, Trần Quân liên tục cảm khái tên Chu Lạc này số đào hoa thật vượng, đảo mắt lại bắt gặp Trương Thanh Lý đi mua xì dầu về. Trần Quân thấy tiếc cho Trương Thanh Lý, nói: “Này, không hay cho cậu rồi. Chu Lạc vừa mới lén lút đi hú hí với đứa con gái khác đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện