Type: Mều

Lạc Dịch bế Chu Dao đă mềm oặt đi tắm rửa, rồi lại bế về giường, đắp cho cô chiếc chăn mỏng. Chu Dao lăn trên giường, ôm chặt chiếc gối, lim dim nhắm mắt ngủ. Cô quay người ôm lấy anh, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh.

Tay anh khoác trên eo cô, không tài nào ngủ được: "Chu Dao?".

"Hử?" Chu Dao nhắm mắt lại, lầm bầm khẽ đáp.

"Sao tự dưng em lại chạy đến Vân Nam? Bình thường, mẹ em sẽ không chủ động đưa em đi theo."

Cô mơ màng cau mày: "Lúc ăn cơm, trợ lý Nguyễn gọi điện thoại hỏi mẹ em, em tình cờ nghe thấy". Rồi cô gãi mắt, lơ mơ ngủ tiếp.

Lạc Dịch cau mày giây lát, hỏi tiếp: “Tối hôm qua, em ở phòng ngủ, nghe thấy tiếng người cãi nhau trên hành lang à?".

"Ừm."

"Cãi nhau về chuyện gì?"

"Thì là..." Chu Dao tỉnh táo đôi chút, mở mắt ra kể lại: "Một người đàn ông đánh vợ, ông ta chửi vợ đi chơi với trai".

Chu Dao sửng sốt, chầm chậm chớp mắt, ngước nhìn lạc Dịch. Anh cũng đang nhìn cô.

Chu Dao: "Câu nói của trợ lý Nguyễn có vẻ không đúng".

Chính là câu nói ở quán bún qua cầu.

Hạ tổng: "Khách sạn này làm ăn không chuyên nghiệp gì cả. Ban đêm có người đánh nhau ồn ào, quấy rầy giấc ngủ người khác".

Trợ lý Nguyễn tiếp lời: "Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy, hai người kia đúng là vô văn hóa".

Hai người kia... đúng là vô văn hóa? Người bình thường không ai nói đàn bà bị đánh là vô văn hóa cả. Vậy có phải trợ lý Nguyễn tưởng rằng hai người đàn ông đánh nhau không? Chu Dao tỉnh ngủ hoàn toàn: "Đêm qua, chú ấy không ở khách sạn. Anh nghi ngờ chú ấy ư?".

Lạc Dịch: "Tối qua, anh đến nhà ông chủ Cao, ông ta cũng nói một câu rất kì quái: “Ồ, hóa ra anh là người giám định sai"".

"Ông chủ Cao thừa nhận là ông ta làm mối giúp Âu Á thu mua Phật tháp thật. Nhưng ông ta lại nói anh là người giám định sai. Không phải mâu thuẫn lắm sao?"

Chu Dao suy nghĩ chốc lát, ngay tức khắc hiểu ra: "Ông chủ Cao nghĩ rằng lúc giao Phật tháp cho anh đã bị đổi thành đồ giả rồi, vì thế anh mới giám định sai. Nhưng ông ta không ngờ Phật tháp trong tay anh là hàng thật. Sau khi anh giám định đem trả mới bị đánh tráo thành hàng giả".

"Đúng vậy. Điều này chứng tỏ kế hoạch ban đầu của họ là để người trong nội bộ Âu Á đổi Phật tháp, lừa gạt hoặc mua chuộc người giám định Khương Hồng thuê. Nhưng Khương Hồng không tìm đến tổ giám định vẫn hay hợp tác mà mời anh đến giúp. Yến Lâm biết rõ không thể nào lừa gạt hay mua chuộc anh nên đẩy lùi thời điểm đổi Phật tháp. Nhưng ông chủ Cao không biết, tưởng Phật tháp đã bị người thuộc nội bộ Âu Á đánh tráo."

Chu Dao sửng sốt: "Anh cho rằng kẻ đó là trợ lý Nguyễn?".

"Trừ ông ta ra thì còn ai có khả năng làm vậy?" Lạc Dịch ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường.

Chu Dao: "Anh đi đâu thế?".

"Không phải trợ lý Nguyễn thích ra ngoài vào ban đêm sao? Cơ hội tốt thế này, không đi xem hơi phí.”

Chu Dao lập tức bật dậy, hưng phấn nói: "Để em giúp anh!".

Chu Dao đi tới phòng trợ lý Nguyễn, gõ cửa đến ba lần mà bên trong không có một ai đáp lời. Chu Dao chuồn về phòng, giơ tay làm dấu ok với Lạc Dịch. Lạc Dịch tắt đèn, cầm chiếc đèn pin nhỏ để phòng trường hợp khẩn cấp đặt ở khách sạn, nhảy một bước nhẹ nhàng lên bệ cửa sổ. Chu Dao túm lấy cổ chân anh, nhỏ giọng gọi: "Ông chủ Lạc, cho em theo với”.

Lạc Dịch ngồi xổm xuống, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô: “Một mình anh đi dễ hành động hơn".

Chu Dao dẩu miệng không chịu buông tay. Lạc Dịch bó tay, đành nhấc cô lên cửa sổ như xách một chú mèo nhỏ.

Lạc Dịch nhảy lên cành cây, đỡ Chu Dao sang theo. Hai người rón rén và lặng lẽ bước đi giữa các nhánh cây. Đến cửa sổ phòng trợ lý Nguyễn, Lạc Dịch bảo Chu Dao đứng đợi, anh khẽ khàng nhảy phắt lên bệ cửa sổ, chậm chạp vén rèm bằng lụa mỏng lên, hé ra một khoảng nhỏ nhòm vào bên trong.

Không có ai cả.

Anh ngồi trên bệ cửa sổ, một chân móc vào vách tường, kéo Chu Dao lên. Hai người nhẹ nhàng nhảy vào phòng rồi phân chia nhiệm vụ đâu ra đấy. Lạc Dịch ngậm đèn pin, lục soát các loại văn kiện trên bàn làm việc, còn Chu Dao thì tìm trong va li.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người đều không tìm được bất cứ manh mối có ích nào. Bên Lạc Dịch toàn là tài liệu nội bộ Âu Á, phía Chu Dao lại chỉ toàn quần áo, không có một thứ nào khả nghi. Chu Dao thậm chí còn lục hết cả túi quần túi áo của trợ lý Nguyễn rồi.

Hai người đang tìm kiếm trong bóng tối, chợt nghe tiếng "ting" giòn giã vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng. Thang máy đến rồi! Hai người cảnh giác nhìn nhau, Lạc Dịch kéo Chu Dao đi vầ hướng cửa sổ. Vừa bế được cô lên bệ cửa thì Chu Dao quay đầu lại, ánh đèn quét qua chiếc tủ đầu giường.

Chu Dao mở to mắt, chỉ tay vào nó, nói khẽ: "Cái kia không phải đồ ở khách sạn!".

Có một hộp diêm đặt trên tủ đầu giường. Lạc Dịch nhanh chóng quay lại. Chu Dao hạ giọng gọi anh: "Chụp ảnh thôi! Đừng lấy đi!"

Lạc Dịch lấy điện thoại di động ra, Chu Dao khẩn trương đến độ túa mồ hôi. Hình như cô có thể nghe thấy cả tiếng giày da bước ra khỏi thang máy rồi dần dần giảm âm khi bước lên thảm. Không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Đối phương đang lặng lẽ tới gần.

Lạc Dịch nhanh chóng chụp hình rồi chạy về phía cửa sổ. Lúc này, ngoài phòng vọng lại tiếng lục túi quần. Anh lập tức nhảy lên bệ cửa, buông rèm xuống.

“Tít tít tít!" Cánh cửa mở ra, đèn được bật sáng.

Lạc Dịch và Chu Dao ngồi bất động trên cửa sổ, cố giữ hơi thở ổn định dù những giọt mồ hôi nóng hổi đang tuôn rơi.

Trong phòng vang lên tiếng trợ lý Nguyễn cởi giày, duỗi người, uống nước. Phán đoán theo theo âm thanh, chắc hẳn ông ta đang ngồi trên giường, cầm diêm châm thuốc. Một giây sau, ông ta xé hộp thuốc lá, quẹt diêm xoèn xoẹt rồi vứt vào thùng rác.

Chu Dao liếc mắt ra hiệu cho Lạc Dịch, ý là hộp diêm có vẩn đề. Lạc Dịch ngầm hiểu, cụp mắt nhìn bệ cửa sổ chật hẹp. Một tay anh chăm chăm nắm bám lấy chỗ đứng bên dưới, tay còn lại giữ chặt Chu Dao, đề phòng cô sơ ý bị ngã.

Hai người lẳng lặng ngồi im một chỗ, người trong phòng chỉ chăm chăm hút thuốc, mãi mà không chịu đi tắm. Dần dần, mồ hôi Chu Dao túa ra như tắm, chân bùn rủn sắp không chịu nổi nữa.

Lạc Dịch tìm kiếm chạc cây gần đây, nghĩ xem có thể nhảy lên cây mà không gây ra một tiếng động nào không. Đương nhiên không có một tia hi vọng nào cả. Tiếng giường đệm kẽo kẹt, trợ lý Nguyễn đứng dậy. Chu Dao mừng quýnh, cứ tưởng ông ta định đi tắm, nhưng nghe tiếng bước chân hình như đang đi về phía bên này thì phải.

Chu Dao kinh hỏang. Lẽ nào ông ta định mở cửa sổ để thông gió, xua khói thuốc?

Cô đang ở chính giữa cửa sổ đấy!

Lạc Dịch lập tức ôm lấy Chu Dao, núp ở một góc. Nửa người Chu Dao treo lơ lửng giữa không trung, nhắm chặt mắt không dám cúi đầu nhìn xuống.

Lạc Dịch ngồi xổm ôm chặt lấy cô. Cơ thể anh căng thẳng đến độ run rẩy, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Trợ lý Nguyễn vén rèm lên được một khoảng nhỏ, vừa định kéo cửa thì tiếng "tít tít tít" vang lên. Có người đang thử quẹt thẻ phòng hết lần này đến lần khác, nhưng cánh cửa không mở ra.

Trợ lý Nguyễn buông tay, quay người ra ngoài: "Ai vậy?".

Lạc Dịch vội vàng đặt Chu Dao ngồi vững trên cửa sổ, quay người tìm kiếm đường rút lui.

"Ai vậy?"

Hình như người bên ngoài không nghe thấy, tiếp tục thử quẹt thẻ.

"Tít tít tít!"

"Mẹ nó, cửa này bị làm sao mà mãi không mở được? Bị hỏng thiết bị từ rồi à?"

"Thằng điên." Trợ lý Nguyễn khẽ chửi, tức giận mở cửa ra.

Trong khoảnh khắc mở cửa, tiếng tít tít vang lên rõ rệt. Lạc Dịch tranh thủ khoảng thời gian này, nhẹ nhàng đáp lên thân cây. Cành cây đung đưa một hồi nhưng được anh giữ ổn định ngay lập tức.

"Mẹ kiếp!” Người bên ngoài giật mình, lớn tiếng hỏi: "Anh là ai vậy?",

"Tôi mới phải hỏi anh là ai!"

Chu Dao nhảy về phía cành cây, được Lạc Dịch đỡ lấy.

Trợ lý Nguyễn bực dọc quát: "Đây là phòng của tôi!".

"Phòng của anh á, rõ ràng đây là phòng của... Hở? Không phải, ây da, xin lỗi anh bạn nhé, tôi nhìn nhầm phòng rồi.”

Lạc Dịch và Chu Dao trở về phòng sau vài phen thót tim.

Chu Dao vừa đặt chân xuống đất đã vỗ ngực thở hổn hển: "May quá may quá! Suýt nữa thì toi. Đúng là số hên thật".

Lạc Dịch nhìn cô cười nhạo: "Cái gì gọi là số hên? Trước khi xuất phát, anh đã nói với Khương Bằng, nhờ anh ta phái người trợ giúp rồi".

"Thảo nào!" Chu Dao thầm bội phục, nhưng ngay sau đó lại vênh mặt đắc ý. Cô hất cằm tranh công. "Còn có em nữa đấy! Vừa nãy, anh còn không chịu cho em theo đuôi. Thế nào, đã thấy tác dụng của em chưa?".

"Tác dụng lớn ấy chứ!"

Lạc Dịch cười thản nhiên, mở thư viện ảnh trong điện thoại di động ra, trên hộp diêm in hình của câu lạc bộ giải trí Khổng tước vàng.

"Tôi đã từng để ý đến câu lạc bộ này nhưng chưa điều tra chi tiết." Khương Bằng hút thuốc, chậm rãi cung cấp thông tin. "Diện tích câu lạc bộ này rất lớn, tầng trên là khu vực giải trí, tầng dưới là sòng bạc. Hạn chế hội viên. Mấy hôm trước, tôi đã trà trộn vào trong, cũng không rảnh rỗi chút nào, mãi mới tìm được đường đăng kí làm hội viên. Sao vậy... anh muốn đi xem à?"

"Ừm." Lạc Dịch đưa ra phán đoán. "Trợ lý Nguyễn là nhân vật quan trọng, tôi nghi ngờ ông ta quan trọng đến mức có thể tham gia lên kế hoạch cùng với Đan Sơn, bao gồm cả chuyến đi đến Vân Nam lần này".

Lục Tự cũng cho rằng câu lạc bộ kia có vấn đề. "Lần này, ổng ta đến Vân Nam mục đích là ra tay với Chu Dao, thế mà nửa đêm vẫn còn tâm tư đi lượn câu lạc bộ giải trí được à?". 

Khương Bằng nhướng mày: "Vậy có nghĩa là câu lạc bộ giải trí kia là một cơ sở của chúng?".

Lạc Dịch nói: "Lúc ở ngoài cửa sổ, tôi nghe thấy tiếng trợ lý Nguyễn xé hộp diêm".

Khương Bằng gật đầu tỉnh ngộ.

Lạc Dịch nói tiếp: "Đan Sơn muốn có được LAND, trước mắt chưa xác định mục đích của hắn là muốn bán LAND kiếm tiền hay muốn sử dụng để khai khoáng. Nhưng về căn bản mà nói, Đan Sơn buôn lậu ngọc, mà đã buôn lậu ngọc thì ắt hẳn hắn phải có hang ổ".

Lục Tự bổ sung: "Căn cứ vào những tin tức nằm vùng trưóc kia, phạm vi hoạt động của Đan Sơn chỉ ở Bản Nạp và biên giới Myanmar. Có điều mãi đến bây giờ vẫn chưa tìm được hang ổ của chúng".

Khương Bằng nghe xong, sắp xếp lại suy nghĩ: "Vì thế Lạc Dịch à, cậu cho rằng cứ điểm Khổng Tước Vàng này có nhân vật quan trọng, từ đó có thể tìm ra hang ổ của Đan Sơn sao?".

"Đúng. Chúng ta sắp đi đến bước cuối cùng rồi." Lạc Dịch vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay. "Mười một giờ chính là thời điềm náo nhiệt nhất, tôi sẽ đi xem xét thử".

Khương Bằng: "Tôi đi cùng anh".

Lạc Dịch lắc đầu: "Để võ sĩ của anh đi theo tôi".

Khương Bằng lại nhướng mày: "Anh khinh tôi à?".

Lạc Dịch cười trừ: "Có người quan trọng cần phó thác cho anh".

"Ồ, cô em đó à? Được!" Khương Bằng khẳng khái nhận lời.

Lục Tự cảm thấy thật bất lực: "Có cảnh sát bảo vệ Chu Dao rồi".

Lạc Dịch gật gù: "Thế cơ đấy!".

Lục Tự chỉ biết lặng thinh, nhưng không chịu từ bỏ ý định, vẫn muốn chen chân: "Họ biết mặt tôi nên tôi không đi được, nhưng tôi có thể cử mấy đồng nghiệp âm thầm đi cùng các anh".

"Đừng." Khương Bằng vội vàng giơ tay lên ngăn cản. "Người ta đã mò ra mặt của đồng nghiệp anh rồi, đừng nhúng tay nữa. Bứt dây động rừng".

Lục Tự bực bội: "Chẳng lẽ tôi cứ đứng yên không làm gì?".

"Thật đúng là không thể ngồi không được." Lạc Dịch cười hờ hững. "Người của các anh canh giữ ở bên ngoài, nhỡ may có chuyện gì thì tiếp ứng".

Lạc Dịch dừng một lát, đột ngột hỏi: "Ở trong đó có súng không?".

Câu hỏi này khiến ba người đều trầm mặc.

"Có lẽ không có." Lục Tự đánh giá tình hình. "Trên đường tới đây, chỗ nào cũng có trạm kiểm tra và tuần cảnh, bên này điều tra ma túy rất gay gắt, súng đạn cũng vậy".

"Chỉ mong là thế."

Lạc Dịch trở lại phòng Chu Dao, cô đang xem ti vi, chương trình đêm khuya không có gì đặc sắc. Anh ngồi cạnh cô, nhẹ vuốt đầu cô: "Vần chưa ngủ à?".

"Em chờ anh về.” Chu Dao lại gần ôm hông anh.

Anh cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, dỗ dành: "Em ngủ trước đi. Anh đi ra ngoài xử lý chút chuyện".

"Đến câu lạc bộ kia à?"

"Ừ."

Chu Dao tựa đầu vào lồng ngực anh, một lát sau nhỏ giọng hỏi: "Một mình anh đi thôi à?".

"Đàn em của Khương Bằng cũng đi cùng." Lạc Dịch nhẹ vuốt tóc cô.

Chu Dao mím chặt môi, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên kiên định: "Vậy anh đi đi. Chú ý an toàn nhé!".

"Được.” Lạc Dịch xoa má cô, đang định đứng lên thì chợt nhớ ra, dặn cô: "Tối nay, Khương Bằng sẽ bảo vệ em, ban đêm không phải sợ nữa".

Chu Dao ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt long lanh lóe sáng: "Em không sợ đâu". 

“Anh đã nói với Lục Tự rồi, ngày mai, anh ta sẽ sắp xếp cho em và Hạ tổng quay về Bắc Kinh.”

“Vậy còn anh?” Cô hỏi ngay.

“Nếu tôi nay thuận lợi thì anh sẽ về cùng em.”

“Được ạ!” Chu Dao hé miệng cười.

Lạc Dịch cúi đầu, ấn mạnh một nụ hôn lên đôi môi cô rồi đứng dậy rời đi.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện