Chương 8

Đợi đến khi Lộ Khiết tỉnh dậy đã là trời tối , khẽ xoay người một chút , phía sau gáy liền xuất hiện cơn đau , lại cảm nhận cơ thể nặng trịch , cô nhẹ nhàng mở đôi mắt , quan sát xung quanh phòng cuối cùng dần lại ở khuôn mặt của Cố Duật đang kề sát vai cô .

Lộ Khiết giật mình , rồi tự trấn an mình , anh đang ngủ , lại ôm cô chặt vào lòng như vậy chả khác nào xem cô là gối ôm ? Khẽ đẩy cánh tay anh ra , Lộ Khiết liền nhận được giọng nói ngáy ngủ mệt mỏi của Cố Duật .

" Nằm im "

Thân thể Lộ Khiết bất động , đôi mắt cô trừng to ra nhìn trần nhà , cô cảm nhận hình như mình đang nín thở , hồi hộp đến mức nín thở . Không phải anh đang ngủ sao ? Sao có thể nhạy cảm đến như vậy ?

" Lộ Khiết "

Cố Duật nhẹ nhàng mở đôi mắt ngáy ngủ ra , cánh tay càng siết chặt cô vào lòng , hít nhẹ hương thơm của cô khiến lòng anh bình yên đến lạ , giá mà thời gian dừng lại ở đây thì tốt biết mấy .

Lộ Khiết vẫn một mực trừng mắt nhìn trần nhà , miệng không nói một tiếng . Kiếp này vào thời gian này hình như cô chỉ mới 18 thôi ? Kiếp trước 21 mới thất thân mà ? Không lẽ đến sớm như vậy sao ?

Anh nằm bên cạnh cô , da chạm da , thịt chạm thịt , cô có thể cảm nhận được sự ấm áp bên trên da thịt của anh , chân thực đến vậy sao ?

" Lộ Khiết , em đang suy nghĩ gì ? "

Cố Duật nhíu mày , khó chịu khi cô thẫn thờ không thèm để ý đến mình , anh xoay mặt cô đối diện mình , bất chợt chạm đến ánh mắt vô hồn khiến lòng anh trùng xuống .

Lộ Khiết nhìn thẳng vào mắt Cố Duật , lý trí quay về khiến cô nhìn chằm chằm vào mắt anh , giọng nói nhẹ nhàng vang lên .

" Khi nào anh mới trả cho em tự do ? "

" Em nghĩ xem ? "

Cố Duật nhếch môi thách thức , càng kéo cô sát lại mình , muốn chạm môi với cô , cô liền xoay đầu né tránh , khiến anh hôn lệch lên má cô .

Cố Duật không vừa nhẹ nhàng liếm má cô , khiến cả người Lộ Khiết một trận run lên , cô đẩy anh ra , gương mặt vặn vẹo khó chịu .

" Anh đừng có quá đáng "

" Ngoan ngoãn , bên cạnh anh , anh không muốn tổn thương em "

" Hừ , hiện tại không phải tổn thương sao ? "

Lộ Khiết hừ lạnh chế giễu , con người thật kì lạ rõ ràng đã thương tổn người khác nhưng vẫn dửng dưng cho là mình chưa làm gì .

" Trả tự do cho em cũng được , vậy kết hôn với anh đi "

" Không bao giờ "

Lộ Khiết vừa nghe hai từ " kết hôn " liền hoảng hốt phản bác lại , cô sẽ không dại dột mà phá hủy đi cuộc sống của chính mình đâu . Cho dù có thế nào cô nhất định sẽ không kết hôn .

" Lộ Khiết , trong lòng em xem anh là cái gì hả ? "

Trong đôi mắt của Cố Duật ẩn hiện sự tức giận , cô chính là muốn ép anh phải tàn nhẫn , tình yêu của anh chưa đủ sâu đậm để cô cảm nhận sao ? Rõ ràng cô biết anh yêu cô như chết đi sống lại vậy mà vẫn vô tâm không xem anh ra gì .

" Cố Duật , đã từ rất lâu , rất lâu chúng ta đã kết thúc rồi "

Đúng vậy , từ khi thân thể cô nằm giữa vũng máu loang lỗ , thì cô đã biết , giữa cô và anh đã kết thúc rồi . Cả hai sinh ra nhưng lại không dành cho nhau , thật trớ trêu .

" Em nói bậy , chính em ép anh , nếu đã như vậy , vậy thì đừng hòng mong tự do . Em chỉ có thể bên cạnh anh , cả đời này cũng vậy "

Cố Duật tức giận , ánh mắt đã hằng lên tia máu , nói xong anh đứng dậy bỏ đi , chính cô ép anh , vậy thì anh sẽ toại nguyện , nhốt cô vào cái lồng vàng tráng lệ này , một bước cũng không thể rời khỏi anh .

" Rầm "

Cánh cửa vô tội lại bị Cố Duật đóng thật mạnh khiến Lộ Khiết giật mình . Ánh mắt cô lại thẫn thờ , xong rồi mọi chuyện đã bắt đầu xảy ra rồi , không ngờ lại nhanh đến vậy .

Điện thoại lại bị anh lấy mất , căn phòng lại u ám như vậy , không khác gì Cố gia ngày xưa cả , hai cánh tay khẽ bao bọc cơ thể nhỏ bé , giống như cô đang tự an ủi mình , thật ra trốn tránh không phải là cách , chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi , đối mặt vẫn là cách tốt nhất .

_________________________________

Trong phòng tắm , Cố Duật ngâm mình trong dòng nước lạnh , ánh mắt nhắm lại như đang suy nghĩ điều gì đó . Anh không biết mình hiện tại đang làm gì và muốn làm gì , anh chỉ sợ cảm cô rời bỏ mình , cái cảm giác len lỏi trong lòng anh đã từ rất lâu .

Chỉ cần nghĩ đến cô rời xa anh , trái tim lại đau nhói , cảm giác đau nhói này quen thuộc đến khó tả , giống như vụt mất thứ gì đó nhưng không thể nắm bắt được .

Anh chỉ muốn cô ở lại bên cạnh mình , tại sao cô lại lựa chọn rời bỏ anh chứ ? Anh đã làm gì sai sao ? Hàng vạn câu hỏi cứ bủa vây lí trí của anh khiến anh khó thở đến tột cùng .

Nếu một ngày cô rời xa anh , nếu một ngày trên thế giới này không còn hình bóng của cô , nếu một ngày ngay cả hơi thở của cô anh không cảm nhận được nữa , vậy trong cuộc sống này còn gì để anh lưu luyến ? .

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện