Triệu Văn Hoa? Lục Hi thả lỏng người dựa vào lưng ghế, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Biệt thự cách vách.

Đang chăm chỉ gõ chữ, Tô Cẩm bất ngờ nhận được tin nhắn từ biên tập Mân Phi.

Mân Phi: 『 Tố Cẩm đại đại có đó không? Có người của Thịnh Minh điện ảnh liên hệ với chúng ta, nói là muốn chuyển thể tác phẩm 《 Hoa hướng dương 》của cô, hy vọng có thể gặp cô để nói chuyện, cô xem có được không ~』

Tô Cẩm sửng sốt nhìn chằm chằm những lời này một lúc, mãi đến khi âm báo qq liên tiếp vang lên mới phản ứng lại.

Mân Phi: 『 Tôi đã kiểm tra rồi, thực sự là người của Thịnh Minh, không phải lừa đảo không rõ lai lịch gì đó đâu. 』

Mân Phi: 『 Trước đây đại đại chỉ ký hợp đồng bản quyền internet, cho nên chuyện chuyển thể phía trang web không can thiệp được, nếu đại đại có ý định thì tôi sẽ gửi phương thức liên hệ của đối phương cho cô, sau đó mọi người gặp mặt nói? 』

Mân Phi: 『 Ơ, đại đại không có đó sao? 』

『 Có 』 Ngón tay Tô Cẩm run run, khựng lại vài lần mới gõ được chữ này trên bàn phím.

Gần như cô vừa gửi đi đã nhận được tin nhắn của Mân Phi.

『 Vậy đại đại thấy thế nào? 』

『 Ừ, 』 Tô Cẩm cắn môi nghiêm túc gõ chữ trên bàn phím, 『 Cô gửi phương thức liên hệ của đối phương cho tôi đi. 』

Mân Phi: 『 Được, 186****3574, họ Tần. 』

Sau khi cảm ơn Mân Phi, Tô Cẩm nhìn chằm chằm dãy số này một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được cong cong khóe môi.

Khác với công việc để kiếm tiền, cô thật sự rất thích viết truyện, nếu không kiếp trước cũng sẽ không kiên trì lâu như vậy.

《 Hoa hướng dương 》 là cuốn tiểu thuyết đầu tiên cô viết ở thế giới này, vừa mới kết thúc cách đây không lâu. Mặc dù ở đây cô chỉ là người mới, số liệu cũng không quá xuất sắc, nhưng dù sao vẫn có nền tảng từ trước, hơn nữa cũng không có áp lực nên càng tiến bộ hơn vài phần.

Cô bấm dãy số kia, nghe tiếng nhạc chờ truyền ra từ trong điện thoại, vu vơ nghĩ không biết ai mà có ánh mắt tốt như vậy.

“Alo.” Trong điện thoại truyền ra một giọng nam hơi cục mịch.

“Chào anh, Tần tiên sinh,” Tô Cẩm lập tức định thần lại, “Tôi là Tố Cẩm, tác giả của 《 Hoa hướng dương 》.”

“Chào cô, cô Tố Cẩm.” Giọng nói ở đầu bên kia rất trầm ổn, “Nếu cô đã gọi điện thoại đến, chắc hẳn cô cũng có hứng thú với đề nghị của tôi đúng không?”

“Ừ.” Tô Cẩm gật đầu, “Tôi rất hứng thú với việc chuyển thể 《 Hoa hướng dương 》.”

“Thế thì tốt quá.” Người đàn ông bên kia cười đáp: “Không biết khi nào thì tiện cho cô Tố Cẩm, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện kỹ hơn?”

“12 giờ rưỡi trưa ngày mai, quán cà phê Hồng Tinh Đình đối diện trung tâm thương mại Thiên Phong được chứ?” Tô Cẩm nghĩ một chút rồi hỏi.

Mặc dù lần trước cô bị bắt cóc là sau khi rời khỏi quán cà phê kia, nhưng dù sao cũng chỉ là ngoài ý muốn, cô không đến mức một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

“Được, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại.” Người bên kia cười sảng khoái đồng ý.

“Được, vậy ngày mai gặp, Tần tiên sinh.” Tô Cẩm vui vẻ tạm biệt người bên kia rồi cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm dày chui vào trong phòng, độ sáng ban đầu đã bị giảm đi rất nhiều, trở nên hơi mờ mịt.

Người trên giường hơi động đậy, nhưng không hề bị ánh sáng quấy rầy mà chỉ trở mình, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại.

Một làn hương thơm từ dưới lầu bay lên, nghịch ngợm quấn quanh chóp mũi cô.

Lần này người trên giường động đậy, lại động đậy, sau đó một cánh tay trắng nõn vươn ra, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Tô Cẩm híp mắt nhìn màn hình, ừm, 8 giờ rưỡi.

Mùi hương lởn vởn quanh chóp mũi càng rõ hơn.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của cô nhắm rồi mở, lặp lại vài lần, cuối cùng ngáp 

một cái ngồi dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Rửa mặt qua cho tỉnh táo, cô mửa cửa ra đi xuống lầu.

“Má Từ, hôm nay má nấu gì thế, sáng sớm mà đã thơm đến mức khiến con……”

Hai chữ ‘tỉnh ngủ’ bị mắc trong cổ họng.

Đôi mắt phượng vốn còn đang nhập nhèm đột nhiên mở to, ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước.

Trong phòng bếp cạnh nhà ăn, người đàn ông dáng người cao thẳng, mặc áo sơ mi màu trắng và quần dài đen, thắt lưng đeo chiếc tạp dề ô vuông nửa người mà cô quen thuộc, nghe thấy tiếng cô, hắn hơi xoay người, đặt cái muôi xuống vẫy tay với cô.

“Chào buổi sáng.”

Ánh mặt trời chói chang hắt vào qua cửa sổ phòng bếp, vừa vặn có một tia lướt qua vai hắn, chiếu sáng ý cười dịu dàng trong đôi mắt đào hoa kia.

“Chào, chào buổi sáng.” Tô Cẩm ngơ ngác trả lời, suýt nữa tự cắn vào lưỡi.

Lục Hi tắt bếp, múc cháo từ trong nồi đặt lên bàn ăn, ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn đang ngây người nhìn mình, còn chưa định thần lại.

“Ừm.” Hắn đưa tay sờ cằm, ánh mắt dạo một vòng trên người cô gái trước mặt.

Có lẽ là vì vừa mới rời giường nên mái tóc dài của cô có hơi rối, trên gương mặt tinh xảo nhuốm chút ửng hồng, mắt phượng ngân ngấn nước, có một loại lười biếng mà ngày thường không hay thấy.

Trên người mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ, chỉ dài đến đùi, lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà và đôi chân thon dài, khi ánh mặt trời chiếu vào, cả người giống như đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

“Dáng người không tồi.” Lục Hi nhướng mày, đột nhiên nói.

A? Tô Cẩm nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn mình, đột nhiên phản ứng lại.

“Này!” Cô cắn răng khẽ mắng một tiếng, vội vàng giơ tay che lại ngực mình, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên. Ngước mắt trừng mắt một cái rồi xoay người lên lầu.

Mỹ nhân biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, Lục Hi hơi nhướng mi, lộ ra một ánh mắt vô tội.

Tô Cẩm xuống lầu lần nữa đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Cô gái ngồi đối diện hắn đã thay một chiếc áo sơ mi chiffon tay lỡ màu trắng, cúc áo cài đến nút trên cùng, chỗ cổ áo còn dùng một chiếc khăn lụa màu lam đậm thắt thành một cái nơ.

“Cháu đậu đỏ bo bo, còn không ăn sẽ nguội đó.” Lục Hi đẩy chiếc chén sứ đã gần nguội đến trước mặt cô gái, lại nhét cái thìa vào tay cô.

Tô Cẩm trừng mắt nhìn người đàn ông nghiêm trang này một lúc lâu, cuối cùng không thắng được sự hấp dẫn của mùi thơm, múc một thìa bỏ vào miệng.

Vị ngọt của đậu đỏ kết hợp với sự mềm dẻo của hạt bo bo tạo thành một hương vị tuyệt vời, rõ ràng chỉ là một chén cháo không khác gì bình thường, nhưng hương vị lại hơn bình thường rất nhiều.

Ăn từng miếng nhỏ hết chén cháo, Tô Cẩm lau miệng ngồi thẳng người hỏi: “Sao sáng sớm anh đã ở đây?”

“Cẩm Nhi không chào đón tôi sao?” Lục Hi đan hai tay đặt lên bàn, “Uổng công tôi lo em đói, sáng sớm chạy qua nấu cháo.” Nói rồi còn lắc đầu.

Rõ ràng là dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, nhưng Tô Cẩm lại có thể nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa quyến rũ kia có vài phần tủi thân.

Ăn của chùa phải quét lá đa.

Cô cúi đầu nhìn cái chén không trên bàn, lặng lẽ thở dài.

“Không phải không chào đón.” Tô Cẩm có chút cứng ngắc nói, nhanh chóng nhảy qua đề tài này, sau đó hỏi: “Mẹ tôi đâu? Cả Khê Duyệt và má Từ nữa?”

“Má Từ trong nhà có việc xin nghỉ rồi, bác gái đưa Khê Duyệt ra ngoài, trước khi đi đã giao em cho tôi.” Lục Hi cong môi trả lời.

Giao cho anh? Tô Cẩm chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu vô lực, đứng dậy cầm cái ly vòng qua người đàn ông đối diện đi đến máy lọc nước ở phía sau hắn rót cho mình một ly nước.

Lúc xoay người, làn váy phía dưới hình như bị thứ gì đó mắc vào, Tố Cẩm nghiêng người, tay trái vội vàng bắt lấy bả vai người trước mặt để ổn định thân mình, ly nước ấm trên tay phải lại trực tiếp đổ vào lưng hắn.

“Cẩm Nhi.” Cảm nhận được sự ướt át trên lưng, Lục Hi quay đầu lại nhìn cô gái hơi hé miệng phía sau, bất đắc dĩ cong môi.

“Em lại thiếu tôi một chiếc áo sơ mi nữa rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện