Gương mặt thanh tuấn của người đàn ông phóng đại trước mắt cô, Tô Cẩm gần như nhắm mắt lại theo phản xạ.

Nụ hôn dịu dàng, thành kính nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt vừa mới nhắm lại của cô, bên trái trước rồi đến bên phải, sau đó dường như hắn tỉnh táo lại ngẩng đầu lên, cô mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, không rõ là biểu cảm gì, nhưng thời gian như ngưng lại vào khoảnh khắc đó.

“Xin chào, Black Forest Chocolate Mousse của hai người.”

Giọng nữ nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí như đang đình trệ, Lục Hi ngẩn người, sau đó ngước mắt cười nói: “Cảm ơn.”

Nhân viên đưa bánh đến hơi đỏ mặt rời đi.

Tô Cẩm cũng phản ứng lại, gương mặt đột nhiên đỏ ửng, thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến Chocolate mousse mà cô thích nhất, hoảng loạn cầm lấy túi xách bên cạnh bàn, thấp giọng nói một câu “Tôi còn có việc, đi trước.” rồi đứng thẳng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Lục Hi nhìn bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng đi xa khi mà hắn chưa kịp phản ứng, hơi há miệng, có chút dở khóc dở cười.

Thật ra ngay khoảnh khắc hôn lên đôi mắt kia hắn đã tỉnh táo lại, chỉ là tên đã lên dây không thể không bắn.

Trong nháy mắt đó, hắn đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của cô, thẹn thùng, kinh ngạc, giả vờ bình tĩnh, thuận theo tự nhiên, thậm chí là tức giận, sợ hãi, cũng nghĩ tới rất nhiều cách ứng phó, nhưng chỉ duy nhất không ngờ, cô gái nhỏ này thế mà lại trực tiếp chạy trối chết.

Không sai, từ lúc đầu ngơ ngác, sau đó đến hoảng loạn, cuối cùng rõ ràng là bước đi nhanh hơn, chạy trối chết……

Hiển nhiên cô gái nhỏ không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, cho nên mới bỏ trốn, Lục Hi ngửa mặt dựa vào lưng ghế, đưa tay che mắt, bỗng nhiên cong môi nở nụ cười.

Nói như vậy, ít nhất chứng minh cô gái trong lòng hắn không tức giận cũng không sợ hãi.

Nhưng cơm trưa cũng chưa ăn…… Bây giờ nếu hắn gọi cô tới ăn cơm chắc chắn cô sẽ không chịu, nhưng dì Phó không có ở biệt thự, bác gái hẳn là buổi tối mới về……

Nghĩ như vậy, hắn vẫy tay với người phục vụ đang đứng ở quầy, nhờ cô đóng gói chiếc bánh kem trên bàn rồi mang theo rời khỏi quán cà phê.

Đến khi ôm gối ngồi trên sô pha trong nhà mình, Tô Cẩm cũng có chút ngây ngốc.

Rõ ràng là hắn làm chuyện xấu, vì sao cô lại là người chạy trối chết? Đến giờ má cô vẫn còn nóng bừng, nghĩ đến đây, cô lại thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay không có ai ở nhà.

Cô chớp mắt, đứng dậy đi ra cửa thay dép lê, sau đó lại quay lại sô pha ngồi ngây ngốc.

Người đàn ông này thật sự thích cô, mặc dù không biết tình cảm đó có thể kéo dài bao lâu, nhưng ít nhất hiện tại là thật.

Còn cô thì sao?

Cô đưa tay đặt lên vị trí trái tim, nơi đó đang truyền đến những nhịp đập có chút rối loạn, và cả nụ hôn vừa dịu dàng vừa thành kính kia.

“Đing đoong ――” Tiếng chuông cửa trong trẻo khiến Tô Cẩm đang ngẩn ngơ giật mình, cô đứng dậy đi ra cửa.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Lục Hi.

Cô cắn môi, không mở cửa.

Lục Hi đứng ngoài cửa ấn chuông hai lần, thấy không có ai mở cửa, hắn cong môi lắc đầu, cô bé này, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, cũng may trước khi vào cửa hắn đã xác nhận với bảo vệ ở cửa là cô đã về.

Cúi người đặt mấy chiếc túi trong tay xuống cạnh cửa, sau đó quay người rời đi.

Bỏ cuộc dễ dàng vậy sao? Tô Cẩm nhìn người đã biến mất khỏi màn hình, nhướng mày mở cửa ra.

Người trong tưởng tượng cũng không có đột nhiên nhảy ra từ một góc nào đó một cách ấu trĩ, nhưng khi cúi đầu lại vừa lúc nhìn thấy mấy túi đồ ăn được đặt ở cạnh cửa.

Trong nhà ăn, Tô Cẩm hơi dựa vào bàn, trước mặt bày mấy hộp cơm trong suốt, đều là những món cô thích, một ly nước ép chanh tươi, bên cạnh còn có một chiếc bánh Black Forest Mousse.

Mặt sau của hóa đơn có một dòng chữ rồng bay phượng múa được viết bằng bút ký màu đen.

Tự thêm mật ong vào nước chanh, ăn cơm trước rồi mới được ăn bánh kem, ngoan.

Cặp mắt đào hoa đầy ý cười kia như hiện ra trước mắt, ngữ khí dụ dỗ như vậy…… Đôi má vừa mới hạ nhiệt của Tô Cẩm lại nóng bừng lên.

Thôi vậy, bây giờ cô còn là Tô Cẩm Nhi nữa, mà là Tô Cẩm. Cô có người nhà, có bạn bè, có hậu thuẫn đủ để cô dựa dẫm, như vậy, buông lỏng bản thân một lần thì có sao?

Buông lỏng bản thân, nghiêm túc, chân thành mà thích một ai đó, đón nhận tình yêu của một ai đó.

Lục Hi quay về biệt thự cách vách mà không biết cô gái nhà mình đã có nhiều suy nghĩ trong lòng như vậy, ăn xong liền vào thẳng thư phòng.

Màn hình máy tính hiện lên một vài hình ảnh, người ngồi trước máy tính khẽ nhíu mày.

Xem từ tư liệu mà hắn có được thì mặc dù Triệu Văn Tắc là tên háo sắc, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc. Thế thì chuyện hôm nay……

Lục Hi hơi ngửa đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn.

Nếu hôm nay người đi cùng Cẩm Nhi không phải hắn thì sau khi Triệu Văn Tắc gây sự như vậy, chắc chắn sẽ bị đồn thổi, đến lúc đó tin đồn thất thiệt tràn lan, nếu Lục gia và Tô gia chỉ là quan hệ liên hôn thương nghiệp bình thường thì chắc chắn hắn sẽ có khúc mắc với Cẩm Nhi, loại chuyện liên quan đến mặt mũi này đối với những gia tộc như bọn họ mà nói, có khi hủy hôn cũng không phải không thể.

Hủy hôn……

Lục Hi đột nhiên mở mắt, những chi tiết trong đầu dần lắp ráp lại.

Lúc trước hắn vẫn luôn không hiểu, từ trước đến nay Triệu gia và Tô gia không thù không oán, tại sao Triệu Văn Hoa lại muốn ra tay với Cẩm Nhi. Hắn còn từng đoán có phải do hắn (Triệu Văn Hóa) bị mất mặt trong tiệc sinh nhật ngày đó nên mới ghi hận trong lòng không. Nhưng thân là người thừa kế mà Triệu thị dày công bồi dưỡng, sao Triệu Văn Hoa có thể bất trị như vậy? Hơn nữa, cho dù muốn trả thù thì mục tiêu cũng nên là hắn, chứ không phải là người từ đầu đến cuối chỉ là khán giả như Tô Cẩm.

Bây giờ…… Hắn cười lắc đầu, e rằng mục đích của Triệu Văn Hoa vốn dĩ không phải muốn hại Cẩm Nhi, mà là làm anh hùng cứu mỹ nhân, mượn chuyện này liên hôn với Tô gia.

Anh em nhà họ Triệu, hắn ngồi thẳng người, đóng và nén tập tin trên máy tính, kéo vào hòm thư nhấn gửi đi, sau đó gọi một số điện thoại.

“Alo.” Giọng nam ôn hòa vang lên trong điện thoại.

“Anh, anh xem email mà em gửi chưa?” Lục Hi hỏi.

“Đang xem.” Trong văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Minh, người đàn ông sắc mặt thanh lãnh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay kéo chuột xuống dưới, vài phút sau, hắn bỗng nhiên cong môi hỏi: “Triệu gia này chọc em thế nào vậy?”

“Mấy năm nay có vài người phát triển quá nhanh, nhiều tâm tư, luôn mơ ước những thứ không thuộc về mình.” Lục Hi khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Anh, giao cho anh hết đó, anh thạo chuyện thương trường, có điều em muốn một nửa Triệu thị.”

“Em muốn một nửa Triệu thị làm gì?” Lục Cảnh có chút khó hiểu nhướng mày, “Trước đây bảo em tới Thịnh Minh em còn không chịu.”

Nói gì mà không hiểu chuyện kinh doanh, kỳ thật không có ai biết rõ tài năng thiên phú cùng sự nhạy bén với kinh doanh của em trai nhà mình hơn hắn.

“Hối lộ ba vợ tương lai thôi.” Lục Hi cong môi, không hề cảm thấy lý do này có gì không ổn.

“Được.” Lục Cảnh có chút bất đắc dĩ thở dài, cúp điện thoại.

Người ta đều nói con gái gả chồng như bát nước đổ đi, sao đến nhà bọn họ lại ngược lại?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện