“Tiết Khải?” Tô Cẩm nhìn danh sách chốt mà Lục Hi đưa, ngẩng đầu hỏi.

Tiết Khải là một trong những người phỏng vấn nam hai Mục Thành, nói thế nào nhỉ, người này mặc dù không có khuyết điểm gì, nhưng cũng không phải xuất sắc nhất, còn có mấy người tương tự anh ta, đều là những ứng cử viên mà hai người đã lựa chọn ngày hôm qua, không ngờ cuối cùng Lục Hi lại chọn hắn.

“Ừ.” Lục Hi gật đầu, “Theo trực giác, hắn sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho chúng ta.”

“‘Niềm vui bất ngờ?” Tô Cẩm nhướng mày, từ chối cho ý kiến với câu trả lời của Lục Hi, nhưng dù sao cũng là một trong số ứng viên mà bọn họ cùng nhau chọn ra nên chọn hắn cũng không có gì sai.

Như vậy, ba diễn viên chính đã được quyết định.

Nữ chính Đồng Dao, do Mộ Thanh đóng vai, nam chính Trình Viễn, do Bạch Hạo Tề đóng vai, nam hai Mục Thành, do Tiết Khải đóng vai.

Trong đó, chỉ có nữ chính Mộ Thanh là nghệ sĩ của Thịnh Minh, nhưng cũng không phải từ chi nhánh Thâm Hải, mà là người mới ký hợp đồng của trụ sở chính.

Các vai diễn đã được quyết định, Tần An liền trả lời từng người lúc trước đến thử vai.

Quân An Studio.

Một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi ngồi dựa vào sô pha, mắt ưng híp lại, gương mặt điển trai đầy vẻ u ám.

“Quân An.” Một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu hạt dẻ đi giày cao gót từ ngoài cửa bước vào, nhìn trợ lý đang đứng một bên bó tay không biết làm sao rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Cậu xem,” cô đưa tay chỉ vào chồng tài liệu trước mặt, bình tĩnh nhã nhặn nói, “Nhiều kịch bản như vậy, trong đó không thiếu kịch bản cho đạo diễn nổi tiếng trong nước gửi tới, còn có một số đã sớm thành lập đoàn phim, chỉ cần cậu đồng ý, thậm chí còn không cần thử vai mà có thể diễn nam chính ngay lập tức.”

Người đàn ông hơi hơi quay đầu.

Cô thấy thế cũng không nói gì nữa, chỉ chậm rãi mở từng tập kịch bản bày ra trên bàn trà.

Trác Quân An nhìn một bàn đầy kịch bản, nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng.

“Chị Thẩm, tôi hiểu ý chị.” Hắn hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy, bực bội kéo cà vạt màu xanh biển trên cổ, “Tôi không thiếu kịch bản, cũng không thiếu tiền, chỉ là tôi nuốt không trôi cục tức này.”

“Không phải chỉ là một vai diễn thôi sao?” Thẩm Na nhíu mày, “Cậu là người một tay tôi dẫn dắt, cũng không phải mấy năm nay chưa từng thử vai thất bại, thử nghĩ xem từ một diễn viên nhỏ tuyến 18 đi đến vị trí thị đế ngày hôm nay, đâu phải lúc nào cậu cũng thuận buồm xuôi gió, vượt qua bao gian khổ, tôi vẫn luôn cảm thấy cậu là một người rất có chừng mực. Chẳng lẽ một chiếc cúp Bạch Ngọc lan đã khiến cậu kiêu ngạo không đúng mực rồi sao?”

Nói đến cuối cùng, đã ngầm trở nên nghiêm khắc.

“Chị Thẩm, chị đừng vội nóng giận, tôi không có ý đó.” Trác Quân An lắc đầu, “Nếu hôm nay người loại tôi là đạo diễn Lục, tôi tuyệt đối sẽ không hai lời mà nghĩ lại xem mình làm chưa tốt chỗ nào để không thể lọt vào mắt anh ta. Nhưng……”

“Là sao?” Thẩm Na nhíu mày chặt hơn, gương mặt trang điểm tỉ mỉ có chút nghi hoặc, “Người casting không phải đạo diễn Lục sao? Hắn chính là tiểu thiếu gia của Thịnh Minh, cho dù là nhà làm phim cũng không dám khoa tay múa chân múa chân với hắn mới đúng chứ?”

“Không phải nhà làm phim.” Trác Quân An khẽ lắc đầu, nhớ lại lúc phỏng vấn, ánh mắt hiện lên vẻ căm giận, “Là một người phụ nữ.”

“Lúc phỏng vấn, tôi có thể cảm giác được đạo diễn Lục khá hài lòng với biểu hiện của tôi. Hơn nữa trong người thử vai Trình Viễn, tôi cũng coi như là người có địa vị cao nhất trong giới, lúc trước tôi còn nghĩ thử vai chỉ là hình thức, tôi đã nắm chắc vai diễn này.”

“Sau đó lúc đi ra tôi thoáng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn lắc đầu.” Trác Quân An khẽ hừ một tiếng, “Trước đó tôi còn chưa phát hiện, nhưng khi nhìn thấy kết quả thử vai được gửi đến, tôi mới nhớ ra, lúc đó khẩu hình của Lục đạo diễn đúng là hai chữ ‘thế nào’.”

Trước đây hắn đã từng học khẩu ngữ một thời gian để đóng phim, mặc dù chỉ học được một chút, nhưng câu nói đơn giản thế này vẫn có thể đoán được.

“Phụ nữ?” Thẩm Na hơi cúi đầu, suy nghĩ rồi hỏi: “Trông thế nào?”

“Trông thế nào?” Trác Quân An hơi nheo mắt, môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ.

“Xinh đẹp.”

Xinh đẹp? Thẩm Na sửng sốt, đây cũng là trả lời à, phụ nữ xinh đẹp nhiều như vậy, ai biết người phụ nữ đó là ai? “Tóc đen như thác nước, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt phượng……”

Mắt phượng…… Xinh đẹp…… Phụ nữ…… Ánh mắt Thẩm Na sáng lên, lấy điện thoại ra tìm kiếm trong album.

Từng bức ảnh lướt qua, rồi một gương mặt tinh xảo xuất hiện trên màn hình.

“Là cô ấy sao?” Thẩm Na giơ điện thoại ra trước mặt Trác Quân An.

Cô gái trong ảnh mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng rất bình thường, mặc dù dung sắc còn chút non nớt nhưng đã toát lên vẻ khuynh thành.

“Là cô ta.” Trác Quân An gật đầu khẳng định.

Nhan sắc tuyệt trần như vậy, cho dù là trong giới giải trí coi trọng vẻ ngoài này cũng hiếm thấy.

“Cô ta là Tô Cẩm.” Thẩm Na trầm giọng nói.

“Tô Cẩm?” Trác Quân An sửng sốt, “Đại tiểu thư ôm sai nhà họ Tô?”

“Ừ.” Thẩm Na gật đầu, “Đại tiểu thư của Tô thị, vị hôn thê của đạo diễn Lục.”

Trác Quân An cũng hơi gật đầu, cái tên Tô Cẩm này, đương nhiên hắn cũng từng nghe qua, đối với những người phải tiếp xúc trong giới quyền quý ở Thâm Hải thì hắn luôn lựa chọn có thể tránh càng xa càng tốt, nếu không tránh được thì kính trọng, chỉ là vị đại tiểu thư nhà họ Tô này trước giờ chưa từng tham gia vào chuyện trong giới giải trí, đối với bọn họ có thể nói là nước sông không phạm nước giếng, cho nên nhất thời hắn đã không nhận ra, cũng không nghĩ đến cô.

Nhưng nghĩ đến một người phụ nữ hoàn toàn không hiểu gì về đóng phim như vậy chính miệng phủ nhận mình, nỗi buồn bực trong lòng hắn lại sôi lên.

“Tôi đâu có đắc tội cô đại tiểu thư này!” Hắn không khỏi nhíu mày.

“Ai mà biết được sao vị này lại đột nhiên không vừa mắt cậu chứ?” Thẩm Na cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể khuyên giải, “Quân An, đừng nghĩ nữa, cho dù là vị đại tiểu thư này hay là đạo diễn Lục  ――”

“―― thì chúng ta đều không thể dây vào được.”

Trác Quân An hơi cụp mắt, đưa tay lấy một phần kịch bản từ trên bàn đọc.

Vài ngày nháy mắt trôi qua.

Lễ khai máy《 Hoa hướng dương 》 được tổ chức ở khán phòng nhỏ của đại học Thâm Hải.

Hai phần ba nội dung bộ phim này diễn ra ở trường đại học, Tần An đã thương lượng chuyện thuê địa điểm với đại học Thâm Hải thành công dưới sự chỉ dẫn của Lục Hi.

Sau buổi lễ, Lục Hi và một số diễn viên chính bị các phóng viên bao vây, có điều vì lần này các diễn viên được chọn đều không quá nổi tiếng nên các phóng viên hầu như đều chỉ nhằm vào Lục Hi.

“Đạo diễn Lục, lần này tuyển chọn diễn viên có phải anh cố ý bỏ qua một số diễn viên đang nổi không?”

“Đạo diễn Lục, sao đột nhiên anh lại muốn chuyển thể bộ 《 Hoa hướng dương 》 này?”

“Đạo diễn Lục, anh chuyển từ phim điện ảnh sang phim truyền hình, là vì không có lòng tin làm được một bộ phim hay hơn 《 Rung động 》sao?”

Giữa những câu hỏi hỗn loạn, một giọng nói rõ ràng lọt vào tai.

“Đạo diễn Lục, nghe nói thị đế Bạch Ngọc Lan – Trác Quân An có tham gia thử vai nam chính, không có sai sót gì nhưng lại bị vị hôn thê của anh – tiểu thư Tô Cẩm gạt bỏ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện