“Lục Hi……”
Tô Cẩm ghé vào mép giường, gọi tên người trước mặt hết lần này đến lần khác.
Tô Việt đứng ngoài cửa, khe khẽ thở dài.
Đã năm ngày trôi qua kể từ vụ tai nạn xe.
Tài xế gây tai nạn không chạy trốn mà đã gọi 120 kịp thời, đưa hai người vào bệnh viện.
Hắn nhận được điện thoại, vội vàng chạy tới, lúc đó hai người vẫn còn đang hôn mê, phía gây tai nạn là một chiếc xe tải, tài xế say rượu lái xe, cũng may đã dẫm chân phanh vào thời khắc cuối cùng trước khi va chạm, cho nên dù hai chiếc xe đâm vào nhau, nhưng tình hình cũng không quá nghiêm trọng.
Tô Cẩm được Lục Hi che chở trong ngực chỉ hơi hoảng sợ, còn Lục Hi vì nghiêng người nhào sang, đùi phải kẹt ở giữa, khiến xương chày bị gãy, sau lưng bị túi khí đè lên, mặc dù sau đó túi khí bị vỡ, nhưng lực va đập cũng đã giảm rất nhiều, cho nên phần lưng chỉ hơi trầy da.
Sau khi bác sĩ chẩn đoán, anh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới báo cho cha mẹ đang đi vắng, Khê Duyệt và người nhà họ Lục.
Vì khoảng cách nên Khê Duyệt là người đến đầu tiên, còn cha mẹ Tô gia và người Lục gia đêm khuya mới đến nơi.
Tô gia và Lục gia có lần đầu tiên gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Tô gia, Tô Trình Hải, Hàn Mộng, Tô Việt, Lâm Khê Duyệt.
Lục gia, Lục Bác An, Đổng Tuyết, Lục Cảnh.
Hai nhân vật chính trong vụ tai nạn đều không bị thương quá nghiêm trọng, dù Lục Hi cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng cũng may bộ phim truyền hình của hắn đã quay xong, phần chỉnh sửa biên tập hậu kỳ cũng không cần hắn tự ra tay, chỉ cần duyệt là được.
Sau khi nghe Tô Việt nói tình hình của hai người, hai bên gia đình đều thở phào nhẹ nhõm, ba người nhà họ Lục nhận lời mời ở lại nhà họ Tô của Tô Trình Hải.
Vốn dĩ người Tô gia còn lo lắng người Lục gia sẽ có ý kiến với Tô Cẩm vì Lục Hi đã liều mình bảo vệ Tô Cẩm, đặc biệt là vị mẹ chồng Đổng Tuyết này, không phải người ta nói mẹ chồng và con dâu là thiên địch sao? Nhưng sau khi nói chuyện một hồi lại phát hiện Đổng Tuyết ấn tượng rất tốt với bé con nhà mình. Theo lời bà: “Bé Tròn nhà ta có ánh mắt tinh tường, cô gái khiến hắn giữ gìn như vậy nhất định không tồi.”
Người Tô gia rất tán đồng với những lời này, ngoại trừ…… thái độ có chút vi diệu với cái tên Bé Tròn này.
Nhưng cảm giác vi diệu này sau khi nghe Đổng Tuyết gọi đại thiếu gia thanh dật lạnh lùng của Lục gia là “Bé Ngoan” liền hoàn toàn bay theo gió.
Chỉ có Tô Trình Hải lo xa nhíu mày, nghĩ sau này có cháu ngoại nhất định không thể nhường quyền đặt tên cho thông gia được.
Sự vụ của tập đoàn Thịnh Minh nặng nề, trợ lý ngày gọi điện ba lần thúc giục, nhưng Lục Cảnh vẫn quyết định chờ em trai tỉnh mới trở về.
Nhưng không ngờ, Lục Hi lại hôn mê năm ngày.
Ngay ngày hôm sau Tô Cẩm đã tỉnh.
Cô không nói gì cả, chỉ mặc bệnh phục canh giữ ở mép giường Lục Hi.
“Tiểu Cẩm.” Tô Việt gọi.
Tô Cẩm nghe thấy quay đầu lại, mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, chăm chú nhìn anh một lúc, ánh mắt mới hết mịt mờ.
“Tiểu Cẩm lại đây ăn cơm.” Tô Việt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Hôm nay anh mang canh bồ câu cho em này, là mẹ đích thân hầm đó.”
Anh đổ canh ra chén, đặt lên tủ đầu giường bên cạnh Tô Cẩm, nhét chiếc thìa sứ trắng vào tay Tô Cẩm.
Đầu ngón tay lạnh lẽo khiến Tô Cẩm hơi rùng mình, cô cúi đầu nhìn chiếc thìa trong tay, rồi lại nhìn chén canh bốc hơi nóng trên tủ đầu giường, ngây ngốc đưa tay múc một thìa cho vào miệng.
Nước canh thơm ngon chạm vào vị giác, ánh mắt đờ đẫn của cô sáng lên.
“Ngon ạ.”
Vì có canh nhuận họng nên giọng nói không còn khô khốc như vừa rồi mà mềm mại hơn vài phần.
Bỗng nhiên nghe thấy cô nói chuyện, đầu tiên Tô Việt ngẩn người, sau đó vẻ mặt có chút kích động.
“Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm,” anh giữ tay Tô Cẩm, “Em vừa mới nói chuyện sao? Em nói gì?”
“Ngon ạ.” Tô Cẩm khó hiểu nhìn hắn, nói lại một lần nữa, sau đó rút cánh tay bị hắn giữ ra, lại múc một thìa canh.
Cuối cùng bé con cũng chịu nói chuyện rồi sao, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với người khác ngoài Lục Hi đang nằm trên giường sao? Vẻ kích động trên mặt Tô Việt còn chưa kịp rút đi đã thấy Tô Cẩm thổi thổi thìa canh trên tay, sau đó đưa đến bên môi người nằm trên giường.
“Canh bồ câu mẹ hầm ngon lắm, cho anh ăn.” Giọng cô gái nhỏ mềm ấm hơi khàn khàn.
Canh bồ câu màu trắng ngà chảy xuống theo khóe môi người đàn ông, nhỏ xuống chiếc gối đầu trắng tinh.
Tô Cẩm lập tức khựng lại.
Đình trệ vài giây giống như tượng điêu khắc, chiếc thìa trắng rơi xuống giường rồi lăn xuống đất, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.
“Anh.” Tô Cẩm hơi quay đầu nhìn Tô Việt bên cạnh, “Sao anh ấy vẫn chưa tỉnh, sao Lục Hi vẫn chưa tỉnh lại?”
Mới chỉ mấy ngày mà cô gái đã gầy đi, mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh đen trên người càng tăng thêm vẻ yếu ớt. Vẻ hoang mang trong đôi mắt phượng xinh đẹp đã thay thế bằng sự tuyệt vọng trống rỗng.
Đúng vậy, sao Lục Hi vẫn chưa tỉnh lại? Rõ ràng bác sĩ đã nói cơ thể hắn đang trong quá trình hồi phục bình thường, các chỉ số đều rất bình thường, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.
Chưa nói đến Tô Cẩm bị đả kích mà ngay cả Tô gia, hai ngày nay bầu không khí cũng âm trầm rất nhiều.
“Tiểu Cẩm,” anh đau lòng đưa tay vuốt mái tóc dài của cô gái nhỏ, dịu dàng an ủi nói: “Cậu ta sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng.”
“Sao em có thể không lo.” Tô Cẩm hơi ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt.
“Ngày đầu tiên, em tự nói với bản thân, thuốc tê chưa hết tác dụng, cho nên anh ấy phải ngủ một lát. Ngày hôm sau, em tự nhủ, anh ấy bị thương nặng hơn em, cho nên phải ngủ lâu hơn một chút. Ngày thứ ba, em tự nhủ, thời gian qua anh ấy quá mệt mỏi, nhiều áp lực, cho nên phải ngủ thêm chút nữa. Ngày thứ tư, em tự nhủ, trước đó anh ấy mất máu nhiều, cho nên phải ngủ tiếp để bù lại. Nhưng anh à,” cô ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, đến lý do lừa gạt bản thân em cũng không tìm được nữa.”
“Anh nói cho em biết đi, anh nói thật cho em biết,” cô duỗi tay túm chặt lấy góc áo Tô Việt, “Rốt cuộc anh ấy bị sao vậy? Có phải…… có phải sẽ không tỉnh lại nữa không? Có phải…… người thực vật? Hay là……”
“Em nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Tô Việt có chút bất đắc dĩ ngắt lời cô, “Cô nhóc này, uổng công em học y, một tai nạn nhỏ như vậy sao có thể thành người thực vật chứ?”
“Đại não là nơi phức tạp nhất của cơ thể con người……” Tô Cẩm cắn môi, đôi mắt phượng hiện lên chút hi vọng, “Thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Tô Việt xoa đầu cô, thấp giọng an ủi: “Bác sĩ nói cơ thể hắn khôi phục rất khá, các chỉ số cũng đều bình thường, nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Thật sao?” Tô Cẩm chớp mắt, đôi mắt phượng lóng lánh sóng nước, ngấn lệ.
“Đương nhiên là thật rồi, muốn khóc thì khóc đi.” Tô Việt cong môi, dịu dàng nói: “Có anh ở đây.”
Sau khi Lục Hi xảy ra chuyện, bé con đã thật lâu không có cảm xúc kích động như vậy, bác sĩ nói, có thể phát ti3t ra là chuyện tốt.
“Còn lâu em mới khóc.” Tô Cẩm ngẩng đầu, cố nén nước mắt, “Bây giờ khóc anh ấy đâu có thấy, em phải chờ anh ấy tỉnh lại khóc cho anh ấy xem!”
“Khóc cho cậu ta xem, cậu ta sẽ đau lòng đấy.” Lâu rồi mới thấy lại nét bướng bỉnh của cô gái nhỏ, Tô Việt không nhịn được mỉm cười.
“Chính là muốn để anh ấy đau lòng.” Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau đi vết canh ở khóe môi Lục Hi, một lần nữa phục vào mép giường.
“Anh mau tỉnh lại đi, không phải nói muốn cưới em sao? Không phải nói muốn đồng cam cộng khổ vĩnh viễn không chia lìa sao?” Cô nhìn kỹ góc nghiêng thanh tuấn tái nhợt của người đàn ông, môi đỏ khẽ nói.
“Anh tỉnh lại, em sẽ bằng lòng yêu anh.”
Ngày đó, khi hắn ôm cô vào lòng bảo vệ, đầu óc cô trống rỗng, chưa kịp nghĩ gì đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, hắn đã nằm trên chiếc giường này, chân quấn băng vải, mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh đen giống như cô.
Cô gọi hắn, nhưng dù thế nào hắn cũng không chịu trả lời.
Đôi mắt đào hoa ngày thường đầy ý cười kia, ngay cả mí mắt cũng không chịu động đậy một chút.
Người đàn ông đã trêu chọc cô ngay từ lần gặp mặt đầu tiên này, người đàn ông thỉnh thoảng sẽ đỏ tai khi bị cô trêu ghẹo này, người đàn ông hứa nguyện một đời một kiếp với cô, cứ nằm trên giường như thế này, không chịu mở mắt nhìn cô một cái.
Khi thấy hắn mãi vẫn không tỉnh, cô lập tức hoảng sợ, đủ loại suy đoán lan tràn như cỏ dại hiện lên trong đầu, càng ngày càng nghiêm trọng.
Khoảnh khắc đó, cô mới hiểu ra, cái gì mà bảo vệ trái tim của mình, nếu tình cảm thật sự có thể kiểm soát được, tính toán được, vậy thế gian này lấy đâu ra nhiều si nam oán nữ đến thế.
Thật ra chỉ khác ở chỗ ai tự lừa chính bản thân mình nhiều hơn mà thôi.
Mà cô chính là kẻ quá tin tưởng vào lời nói dối của chính mình.
Thực tế thì sao? Khi lời nói dối bị vạch trần, cô mới biết được, thời khắc cô rung động đã quyết định sự trầm luân của cô.
Có lẽ, cô đến với thế giới này, vốn dĩ là vì hắn chăng? Có những thứ cho đến khi mất đi mới biết quý trọng, đạo lý đó, ai cũng hiểu, mà lại không hiểu.
Từ trước đến nay, cô không chịu đối mặt với bản thân, chẳng qua là vì lo lắng lòng người dễ thay đổi, muốn sau này có thể rút lui một cách toàn vẹn.
Bây giờ.
Đôi tay trắng nõn mềm mại nắm lấy bàn tay thon dài của người đàn ông.
Nếu anh sẵn sàng vì em mà trả giá bằng tính mạng, thì tại sao em không thể đánh cược với anh một lần chứ?
Thứ đặt cược là cả đời em, mà thời hạn, là cả đời anh.
Cho nên……
“Mau tỉnh lại đi.”
“Tiểu Cẩm!” Tô Việt bỗng nhiên vỗ vai cô, vội vàng gọi.
“Dạ?” Tô Cẩm ngẩng đầu.
“Mau xem!”
Tô Cẩm nhìn theo anh.
Người đàn ông trên giường bệnh hơi động đậy hàng mi mảnh dài, sau đó từ từ, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đào hoa quen thuộc, đôi mắt hơi nhếch lên, con ngươi đen đậm ở giữa rồi dần dần nhạt ra viền, cuối cùng quyện vào nhau tạo thành một sắc thái hòa hợp, trong đó tràn đầy ý cười nhàn nhạt, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của cô.
“Anh đi gọi bác sĩ.” Tô Việt xoay người đi ra ngoài.
“Cẩm Nhi…..”
Lục Hi khẽ gọi, vì đã lâu không nói chuyện nên giọng nói hơi khô khốc, “Em vừa mới, nói gì?”
Vừa mới? Tô Cẩm chớp mắt, “Mau tỉnh lại đi.”
“Không phải.” Hắn có chút cố sức lắc đầu, “Câu, câu trước đó.”
Câu trước đó?
Cô nhìn người đàn ông sắc mặt còn hơi tái nhợt trước mặt, nhớ lại những gì mình vừa nói, mặt đỏ ửng lên, không chút do dự nói: “Em yêu anh.”
Bỏ qua những tiếng nhắc nhở gần như điên cuồng vang lên trong đầu.
Lục Hi nở nụ cười nhẹ trên môi.
“Anh cũng yêu em.”
Tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn, lại dường như chứa đựng chấp niệm cả ngàn năm.
Những giọt nước mắt mà Tô Cẩm nhịn đã lâu đột nhiên rơi xuống.
Tô Cẩm ghé vào mép giường, gọi tên người trước mặt hết lần này đến lần khác.
Tô Việt đứng ngoài cửa, khe khẽ thở dài.
Đã năm ngày trôi qua kể từ vụ tai nạn xe.
Tài xế gây tai nạn không chạy trốn mà đã gọi 120 kịp thời, đưa hai người vào bệnh viện.
Hắn nhận được điện thoại, vội vàng chạy tới, lúc đó hai người vẫn còn đang hôn mê, phía gây tai nạn là một chiếc xe tải, tài xế say rượu lái xe, cũng may đã dẫm chân phanh vào thời khắc cuối cùng trước khi va chạm, cho nên dù hai chiếc xe đâm vào nhau, nhưng tình hình cũng không quá nghiêm trọng.
Tô Cẩm được Lục Hi che chở trong ngực chỉ hơi hoảng sợ, còn Lục Hi vì nghiêng người nhào sang, đùi phải kẹt ở giữa, khiến xương chày bị gãy, sau lưng bị túi khí đè lên, mặc dù sau đó túi khí bị vỡ, nhưng lực va đập cũng đã giảm rất nhiều, cho nên phần lưng chỉ hơi trầy da.
Sau khi bác sĩ chẩn đoán, anh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới báo cho cha mẹ đang đi vắng, Khê Duyệt và người nhà họ Lục.
Vì khoảng cách nên Khê Duyệt là người đến đầu tiên, còn cha mẹ Tô gia và người Lục gia đêm khuya mới đến nơi.
Tô gia và Lục gia có lần đầu tiên gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Tô gia, Tô Trình Hải, Hàn Mộng, Tô Việt, Lâm Khê Duyệt.
Lục gia, Lục Bác An, Đổng Tuyết, Lục Cảnh.
Hai nhân vật chính trong vụ tai nạn đều không bị thương quá nghiêm trọng, dù Lục Hi cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng cũng may bộ phim truyền hình của hắn đã quay xong, phần chỉnh sửa biên tập hậu kỳ cũng không cần hắn tự ra tay, chỉ cần duyệt là được.
Sau khi nghe Tô Việt nói tình hình của hai người, hai bên gia đình đều thở phào nhẹ nhõm, ba người nhà họ Lục nhận lời mời ở lại nhà họ Tô của Tô Trình Hải.
Vốn dĩ người Tô gia còn lo lắng người Lục gia sẽ có ý kiến với Tô Cẩm vì Lục Hi đã liều mình bảo vệ Tô Cẩm, đặc biệt là vị mẹ chồng Đổng Tuyết này, không phải người ta nói mẹ chồng và con dâu là thiên địch sao? Nhưng sau khi nói chuyện một hồi lại phát hiện Đổng Tuyết ấn tượng rất tốt với bé con nhà mình. Theo lời bà: “Bé Tròn nhà ta có ánh mắt tinh tường, cô gái khiến hắn giữ gìn như vậy nhất định không tồi.”
Người Tô gia rất tán đồng với những lời này, ngoại trừ…… thái độ có chút vi diệu với cái tên Bé Tròn này.
Nhưng cảm giác vi diệu này sau khi nghe Đổng Tuyết gọi đại thiếu gia thanh dật lạnh lùng của Lục gia là “Bé Ngoan” liền hoàn toàn bay theo gió.
Chỉ có Tô Trình Hải lo xa nhíu mày, nghĩ sau này có cháu ngoại nhất định không thể nhường quyền đặt tên cho thông gia được.
Sự vụ của tập đoàn Thịnh Minh nặng nề, trợ lý ngày gọi điện ba lần thúc giục, nhưng Lục Cảnh vẫn quyết định chờ em trai tỉnh mới trở về.
Nhưng không ngờ, Lục Hi lại hôn mê năm ngày.
Ngay ngày hôm sau Tô Cẩm đã tỉnh.
Cô không nói gì cả, chỉ mặc bệnh phục canh giữ ở mép giường Lục Hi.
“Tiểu Cẩm.” Tô Việt gọi.
Tô Cẩm nghe thấy quay đầu lại, mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, chăm chú nhìn anh một lúc, ánh mắt mới hết mịt mờ.
“Tiểu Cẩm lại đây ăn cơm.” Tô Việt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Hôm nay anh mang canh bồ câu cho em này, là mẹ đích thân hầm đó.”
Anh đổ canh ra chén, đặt lên tủ đầu giường bên cạnh Tô Cẩm, nhét chiếc thìa sứ trắng vào tay Tô Cẩm.
Đầu ngón tay lạnh lẽo khiến Tô Cẩm hơi rùng mình, cô cúi đầu nhìn chiếc thìa trong tay, rồi lại nhìn chén canh bốc hơi nóng trên tủ đầu giường, ngây ngốc đưa tay múc một thìa cho vào miệng.
Nước canh thơm ngon chạm vào vị giác, ánh mắt đờ đẫn của cô sáng lên.
“Ngon ạ.”
Vì có canh nhuận họng nên giọng nói không còn khô khốc như vừa rồi mà mềm mại hơn vài phần.
Bỗng nhiên nghe thấy cô nói chuyện, đầu tiên Tô Việt ngẩn người, sau đó vẻ mặt có chút kích động.
“Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm,” anh giữ tay Tô Cẩm, “Em vừa mới nói chuyện sao? Em nói gì?”
“Ngon ạ.” Tô Cẩm khó hiểu nhìn hắn, nói lại một lần nữa, sau đó rút cánh tay bị hắn giữ ra, lại múc một thìa canh.
Cuối cùng bé con cũng chịu nói chuyện rồi sao, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với người khác ngoài Lục Hi đang nằm trên giường sao? Vẻ kích động trên mặt Tô Việt còn chưa kịp rút đi đã thấy Tô Cẩm thổi thổi thìa canh trên tay, sau đó đưa đến bên môi người nằm trên giường.
“Canh bồ câu mẹ hầm ngon lắm, cho anh ăn.” Giọng cô gái nhỏ mềm ấm hơi khàn khàn.
Canh bồ câu màu trắng ngà chảy xuống theo khóe môi người đàn ông, nhỏ xuống chiếc gối đầu trắng tinh.
Tô Cẩm lập tức khựng lại.
Đình trệ vài giây giống như tượng điêu khắc, chiếc thìa trắng rơi xuống giường rồi lăn xuống đất, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.
“Anh.” Tô Cẩm hơi quay đầu nhìn Tô Việt bên cạnh, “Sao anh ấy vẫn chưa tỉnh, sao Lục Hi vẫn chưa tỉnh lại?”
Mới chỉ mấy ngày mà cô gái đã gầy đi, mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh đen trên người càng tăng thêm vẻ yếu ớt. Vẻ hoang mang trong đôi mắt phượng xinh đẹp đã thay thế bằng sự tuyệt vọng trống rỗng.
Đúng vậy, sao Lục Hi vẫn chưa tỉnh lại? Rõ ràng bác sĩ đã nói cơ thể hắn đang trong quá trình hồi phục bình thường, các chỉ số đều rất bình thường, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.
Chưa nói đến Tô Cẩm bị đả kích mà ngay cả Tô gia, hai ngày nay bầu không khí cũng âm trầm rất nhiều.
“Tiểu Cẩm,” anh đau lòng đưa tay vuốt mái tóc dài của cô gái nhỏ, dịu dàng an ủi nói: “Cậu ta sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng.”
“Sao em có thể không lo.” Tô Cẩm hơi ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt.
“Ngày đầu tiên, em tự nói với bản thân, thuốc tê chưa hết tác dụng, cho nên anh ấy phải ngủ một lát. Ngày hôm sau, em tự nhủ, anh ấy bị thương nặng hơn em, cho nên phải ngủ lâu hơn một chút. Ngày thứ ba, em tự nhủ, thời gian qua anh ấy quá mệt mỏi, nhiều áp lực, cho nên phải ngủ thêm chút nữa. Ngày thứ tư, em tự nhủ, trước đó anh ấy mất máu nhiều, cho nên phải ngủ tiếp để bù lại. Nhưng anh à,” cô ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, đến lý do lừa gạt bản thân em cũng không tìm được nữa.”
“Anh nói cho em biết đi, anh nói thật cho em biết,” cô duỗi tay túm chặt lấy góc áo Tô Việt, “Rốt cuộc anh ấy bị sao vậy? Có phải…… có phải sẽ không tỉnh lại nữa không? Có phải…… người thực vật? Hay là……”
“Em nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Tô Việt có chút bất đắc dĩ ngắt lời cô, “Cô nhóc này, uổng công em học y, một tai nạn nhỏ như vậy sao có thể thành người thực vật chứ?”
“Đại não là nơi phức tạp nhất của cơ thể con người……” Tô Cẩm cắn môi, đôi mắt phượng hiện lên chút hi vọng, “Thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Tô Việt xoa đầu cô, thấp giọng an ủi: “Bác sĩ nói cơ thể hắn khôi phục rất khá, các chỉ số cũng đều bình thường, nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Thật sao?” Tô Cẩm chớp mắt, đôi mắt phượng lóng lánh sóng nước, ngấn lệ.
“Đương nhiên là thật rồi, muốn khóc thì khóc đi.” Tô Việt cong môi, dịu dàng nói: “Có anh ở đây.”
Sau khi Lục Hi xảy ra chuyện, bé con đã thật lâu không có cảm xúc kích động như vậy, bác sĩ nói, có thể phát ti3t ra là chuyện tốt.
“Còn lâu em mới khóc.” Tô Cẩm ngẩng đầu, cố nén nước mắt, “Bây giờ khóc anh ấy đâu có thấy, em phải chờ anh ấy tỉnh lại khóc cho anh ấy xem!”
“Khóc cho cậu ta xem, cậu ta sẽ đau lòng đấy.” Lâu rồi mới thấy lại nét bướng bỉnh của cô gái nhỏ, Tô Việt không nhịn được mỉm cười.
“Chính là muốn để anh ấy đau lòng.” Tô Cẩm khẽ hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau đi vết canh ở khóe môi Lục Hi, một lần nữa phục vào mép giường.
“Anh mau tỉnh lại đi, không phải nói muốn cưới em sao? Không phải nói muốn đồng cam cộng khổ vĩnh viễn không chia lìa sao?” Cô nhìn kỹ góc nghiêng thanh tuấn tái nhợt của người đàn ông, môi đỏ khẽ nói.
“Anh tỉnh lại, em sẽ bằng lòng yêu anh.”
Ngày đó, khi hắn ôm cô vào lòng bảo vệ, đầu óc cô trống rỗng, chưa kịp nghĩ gì đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, hắn đã nằm trên chiếc giường này, chân quấn băng vải, mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh đen giống như cô.
Cô gọi hắn, nhưng dù thế nào hắn cũng không chịu trả lời.
Đôi mắt đào hoa ngày thường đầy ý cười kia, ngay cả mí mắt cũng không chịu động đậy một chút.
Người đàn ông đã trêu chọc cô ngay từ lần gặp mặt đầu tiên này, người đàn ông thỉnh thoảng sẽ đỏ tai khi bị cô trêu ghẹo này, người đàn ông hứa nguyện một đời một kiếp với cô, cứ nằm trên giường như thế này, không chịu mở mắt nhìn cô một cái.
Khi thấy hắn mãi vẫn không tỉnh, cô lập tức hoảng sợ, đủ loại suy đoán lan tràn như cỏ dại hiện lên trong đầu, càng ngày càng nghiêm trọng.
Khoảnh khắc đó, cô mới hiểu ra, cái gì mà bảo vệ trái tim của mình, nếu tình cảm thật sự có thể kiểm soát được, tính toán được, vậy thế gian này lấy đâu ra nhiều si nam oán nữ đến thế.
Thật ra chỉ khác ở chỗ ai tự lừa chính bản thân mình nhiều hơn mà thôi.
Mà cô chính là kẻ quá tin tưởng vào lời nói dối của chính mình.
Thực tế thì sao? Khi lời nói dối bị vạch trần, cô mới biết được, thời khắc cô rung động đã quyết định sự trầm luân của cô.
Có lẽ, cô đến với thế giới này, vốn dĩ là vì hắn chăng? Có những thứ cho đến khi mất đi mới biết quý trọng, đạo lý đó, ai cũng hiểu, mà lại không hiểu.
Từ trước đến nay, cô không chịu đối mặt với bản thân, chẳng qua là vì lo lắng lòng người dễ thay đổi, muốn sau này có thể rút lui một cách toàn vẹn.
Bây giờ.
Đôi tay trắng nõn mềm mại nắm lấy bàn tay thon dài của người đàn ông.
Nếu anh sẵn sàng vì em mà trả giá bằng tính mạng, thì tại sao em không thể đánh cược với anh một lần chứ?
Thứ đặt cược là cả đời em, mà thời hạn, là cả đời anh.
Cho nên……
“Mau tỉnh lại đi.”
“Tiểu Cẩm!” Tô Việt bỗng nhiên vỗ vai cô, vội vàng gọi.
“Dạ?” Tô Cẩm ngẩng đầu.
“Mau xem!”
Tô Cẩm nhìn theo anh.
Người đàn ông trên giường bệnh hơi động đậy hàng mi mảnh dài, sau đó từ từ, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt đào hoa quen thuộc, đôi mắt hơi nhếch lên, con ngươi đen đậm ở giữa rồi dần dần nhạt ra viền, cuối cùng quyện vào nhau tạo thành một sắc thái hòa hợp, trong đó tràn đầy ý cười nhàn nhạt, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của cô.
“Anh đi gọi bác sĩ.” Tô Việt xoay người đi ra ngoài.
“Cẩm Nhi…..”
Lục Hi khẽ gọi, vì đã lâu không nói chuyện nên giọng nói hơi khô khốc, “Em vừa mới, nói gì?”
Vừa mới? Tô Cẩm chớp mắt, “Mau tỉnh lại đi.”
“Không phải.” Hắn có chút cố sức lắc đầu, “Câu, câu trước đó.”
Câu trước đó?
Cô nhìn người đàn ông sắc mặt còn hơi tái nhợt trước mặt, nhớ lại những gì mình vừa nói, mặt đỏ ửng lên, không chút do dự nói: “Em yêu anh.”
Bỏ qua những tiếng nhắc nhở gần như điên cuồng vang lên trong đầu.
Lục Hi nở nụ cười nhẹ trên môi.
“Anh cũng yêu em.”
Tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn, lại dường như chứa đựng chấp niệm cả ngàn năm.
Những giọt nước mắt mà Tô Cẩm nhịn đã lâu đột nhiên rơi xuống.
Danh sách chương