Ngày thường Cố Ngôn Phong rất ít khi đăng tin lên Weibo, cũng gần như chưa bao giờ tham gia tiết mục văn nghệ nên mức chú ý không thể nào so sánh với các minh tinh lưu lượng được, nhưng fans của anh cũng có mấy ngàn vạn, có rất nhiều fans trung thành.

Vì thế Weibo này vừa được đăng lên, khu bình luận đã trực tiếp nổ tung.

[Đây là có ý gì? Công khai yêu đương sao? Không thể nào!!!]

[Chỉ là một bình luận mà thôi, đâu có chứng minh được cái gì?]

[Đây là vấn đề lớn đó được không? Thầy Cố rất ít khi phát Weibo, Weibo này lại có tính xác minh chính xác cao như vậy, mọi người không cần tự lừa mình dối người nữa, thầy Cố chính là đang yêu đương.]

[Thật ra thầy Cố cũng gần 30 tuổi rồi nhỉ? Yêu đương cũng là bình thường mà.]

[Cố Ngôn Phong còn chưa đến 30 tuổi sao? Tại sao tôi cảm thấy anh ấy quay phim lâu lắm rồi, chắc phải ba mươi mấy rồi chứ?]

[Thầy Cố chỉ là ra mắt sớm thôi, chứ thật ra tuổi của anh ấy không lớn. Tôi không phản đối thầy Cố yêu đương đâu, anh ấy thích là được rồi.]

[Nếu là thật thì xin chúc mừng.]

[Cô gái có thể đan được một chiếc khăn quàng cổ đẹp như vậy chắc chắn là sẽ dịu dàng lắm đây, cô ấy yêu thầy Cố lắm phải không? Tôi cảm thấy chính là như vậy!]

[Tại sao mấy người toàn đoán là con gái đan vậy? Tôi đoán đây là do thầy Cố tự tay đan [cười].]

[G, Y, F thì tôi biết nghĩa là gì rồi, vậy thì M là ám chỉ ai?]

[M? Chẳng lẽ là Mạnh Lan Quân*? Nghe nói gần đây cô ấy đóng chung với thầy Cố hai bộ phim lận, hơn nữa hai bộ đều là đóng người yêu của nhau, rất có khả năng nha.]

(*Phiên âm chữ Mạnh là Mèng.)

[Vãi chưởng! Là Mạnh Lan Quân thật sao? Cô Mạnh này cũng không tệ lắm, nhưng sao tôi cứ có cảm giác không xứng nhỉ, hu hu hu....]

[Đừng lôi Mạnh Lan Quân vào có được không? Tỷ tỷ xinh đẹp vừa mới phát Weibo phủ nhận rồi.]

[Bê nguyên Weibo của Mạnh Lan Quân sang đây: Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy.]

[Mặc kệ M là ai, dù sao cũng không phải Hàn Thư Ngọc là được rồi.]

[Ha ha ha, chỉ cần không phải là Hàn Thư Ngọc thì tôi đều chúc phúc hết.]

[Chính miệng Hàn Thư Ngọc đã nói cô ấy không bao giờ làm mấy chuyện đan áo dệt lông kiểu này rồi, vậy nên chắc chắn không phải.]

[Nói không chừng vì theo đuổi thầy Cố mà thay đổi bản thân, nguyện ý rửa ray dệt khăn quàng cổ thì sao? Dù sao cũng là tình yêu mà....]

[Những ai đoán là Hàn Thư Ngọc xin tỉnh lại đi, đã có khi nào thầy Cố đăng lên Weibo chuyện cá nhân chưa? Tại sao hôm nay lại phát? Còn không phải là vì Hàn Thư Ngọc mua hot search bám dính lấy khiến anh ấy chịu không nổi sao?]

[Diễn yêu đương có một lần thôi mà đã bám dính mấy người ta mười năm, thật sự quá ghê tởm, đổi người hút máu đi không được à?]

[Mấy năm nay thầy Cố vẫn luôn từ chối hợp tác với Hàn Thư Ngọc, đó chẳng lẽ còn chưa chứng tỏ được gì sao? Ủng hộ thầy Cố yêu đương, với ai cũng được, chỉ cần không phải là Hàn Thư Ngọc.]

[Tôi là fans CP nhiều năm như vậy rồi mà còn phải lật thuyền sao? Cố Ngôn Phong, anh đúng là đồ tra nam!]

[Tôi là fans của CP mưa gió đây.... Haizzz, mặc kệ, chỉ cần hai nhân vật chính chưa lên tiếng xác nhận yêu đương thì tôi vẫn tin rằng bọn họ sẽ ở bên nhau. CP mưa gió, vốn dĩ phải trải qua mưa gió mới có thể nhìn thấy được cầu vồng.]

[Aiya, thoát fans đây.]

[Dù tôi là fans CP nhưng tôi cũng hiểu, phim là phim, hiện thực là hiện thực, chúc mừng vậy.]

[Mấy người làm sao vậy? Chỉ một cái khăn quàng cổ thôi mà? Thầy Cố còn chưa lên tiếng, mấy người cứ như lâm phải đại dịch là muốn làm gì?]

.....

Bình luận khí thế ngất trời, Cố Ngôn Phong không đáp lại bất cứ thứ gì, thậm chí Weibo cũng không đăng nhập lại.

Anh không phải idol thần tượng, bình thường ít khi tham gia gameshow, không dựa vào các mối quan hệ để kiếm cơm nên cũng chẳng sợ công khai tình yêu. Chỉ là tình huống của anh và Khương Mịch có chút đặc thù, nếu bây giờ đột nhiên công khai, fans chắc chắn sẽ làm loạn. Cố Ngôn Phong muốn suy xét cho Khương Mịch, cũng suy nghĩ đến năng lực chấp nhận của fans nên sẽ không trực tiếp công khai ngay. Anh sẽ tuần tự thả thính từng bước một, chờ fans chậm rãi tiếp thu.

Khương Mịch lướt hết một vòng bình luận, phát hiện mọi người sau khi biết Cố Ngôn Phong yêu đương thì vẫn ổn, không phản ứng khoa trương giống như cô nghĩ.

Đương nhiên, với tiền đề là đối tượng của anh phải xứng với anh. Nếu mọi người biết M là cô, fans chắc chắn sẽ trở mặt, rút lại bình luận.

Nhưng bất kể nói như thế nào thì khi thấy Cố Ngôn Phong vả mặt Hàn Thư Ngọc, tâm trạng của Khương Mịch cũng khá hơn rất nhiều.

Cô còn đi đến Weibo của Mạnh Lan Quân xem thử, quả nhiên theo như lời bình luận nói, Mạnh Lan quân không chỉ phát Weibo mà còn đăng thêm nhãn dán biểu tình: Không liên quan đến tôi.jpg.

Dục vọng muốn sống cũng mạnh thật đấy.

Khương Mịch xem đến bật cười, sau đó lại đi xem hot search, #Mưa gió CP# và #Hình ảnh CP khó quên nhất# vẫn còn đó, nhưng nội dung các bình luận mới nhất đã hoàn toàn thay đổi, rất nhiều người mắng Hàn Thư Ngọc cọ nhiệt.

Khương Mịch xem rất vui vẻ, lúc này Tạ Hiểu Toàn lại gọi tới đây: "Mịch Mịch, cậu xem chưa? Có phải nam thần của tớ đẹp trai lắm không? Hàn Thư Ngọc bị giết trên hot search rồi, cười chết mất."

Khương Mịch cười hì hì nói: "Anh ấy đẹp trai hay không mà tớ lại không biết sao?"

Tạ Hiểu Toàn: "..... Đừng ném cẩu lương!"

Hai người cười đùa hàn huyên chuyện trên hot search thật lâu.

Khương Mịch bất chợt có loại cảm giác giống như cô và Cố Ngôn Phong đã yêu đương thật lâu, sau khi tắt điện thoại, cô tìm đống thẻ ưu điểm mình có ra, đặt hết lên bàn.

Thái độ của Cố Ngôn Phong dường như ngày càng ái muội, có lẽ... cô có thể lớn mật hơn một chút, bắt đầu hành động rồi.

Ngày mùng tám, cuối cùng Tạ Hiểu Toàn cũng trở về đoàn phim, còn mang theo một đống đồ ăn ngon cho Khương Mịch.

Hai người vừa ăn vừa buôn chuyện bát quái, đang ăn vui vẻ thì điện thoại Khương Mịch reo lên, là một anh trai shipper gọi tới, nói cô có hàng chuyển phát nhanh.

"Hay là thầy Cố lại muốn tặng bất ngờ cho cậu?" Tạ Hiểu Toàn vừa nghe Khương Mịch kể đến bất ngờ hôm 30 Tết, hiện tại trong đâu đều là bong bóng màu hồng bay bay.

"Chắc là không phải đâu." Khương Mịch cảm giác đây không giống cách làm của Cố Ngôn Phong, ngẫu nhiên bất ngờ một vài lần thì được, chứ ngày nào cũng thế thì... Trừ phi Cố Ngôn Phong không có việc gì để làm. Hơn nữa làm nhiều thì sẽ không bất ngờ vui vẻ nữa, Cố Ngôn Phong chắc chắn sẽ hiểu đạo lý này.

Tạ Hiểu Toàn vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình: "Thôi kệ, cứ đi xem rồi biết, đi đi đi đi, tớ đi với cậu, đừng ăn nữa mà."

Hai người đi đến cửa đoàn phim, anh trai shipper đã chờ ở đó.

Sau khi xác nhận tên tuổi, anh trai shipper đưa cho Khương Mịch một cái hộp nhỏ to bằng lòng bàn tay, còn đặc biệt dặn dò: "Bên trong là đồ dễ vỡ, cẩn thận đừng làm rơi nhé."

Khương Mịch không hiểu gì mà cầm lấy, thuận miệng hỏi một câu: "Là cái gì vậy?"

"Không biết." Anh trai shipper nghe xong thì nhìn hóa đơn: "Nơi gửi là cửa hàng Lanf Ngọc Khí... Chắc là ngọc rồi."

"Ngọc?" Khương Mịch thấp thỏm, là ai đưa ngọc cho cô vậy? Chẳng lẽ thật sự là Cố Ngôn Phong?

"Mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?" Tạ Hiểu Toàn đã chắc chắn là Cố Ngôn Phong nên có chút gấp gáp không chờ nổi, vội thúc giục.

Khương Mịch cũng tò mò, mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một hộp gỗ nhỏ được khắc xảo tinh mỹ, mặt trên in chữ "Lanf Ngọc Khí".

Lại mở hộp gỗ ra, một chiếc vòng tay dương chi bạch ngọc nằm ở bên trong, trông rất sáng, giả cả chắc cũng không tầm thường.

Dương chi bạch ngọc:

"Ôi, vòng này nhìn trông được đấy." Anh trai shipper còn chưa đi, thuận tiện nhìn thoáng qua: "Giá trị chắc cũng phải trên mấy vạn."

Ánh mắt anh ta nhìn Khương Mịch có chút biến hóa vi diệu.

Tạ Hiểu Toàn không chú ý tới những cái đó, cô chỉ hưng phấn chọc vào tay Khương Mịch, ánh mắt như muốn nói: Nam thần của tớ thật có tâm!

Khương Mịch nhìn chằm chằm vòng tay ngọc trong chốc lát, lắc đầu nói: "Không phải anh ấy đâu."

"Hả?" Tạ Hiểu Toàn sửng sốt: "Tại sao cậu lại biết?"

Khương Mịch không đáp lại cô ấy, nhìn kỹ hóa đơn chuyển phát nhanh, người gửi là cửa hàng "Lanf Ngọc Khí", phía trên có số máy bàn.

Khương Mịch nhìn dãy số đó, phát hiện đây là cửa hàng ở Hòa Xuyên, vừa hay cũng ở gần đoàn phim nên cô muốn tới đó xem thử.

"Làm sao cậu có thể xác định được là không phải thầy Cố đưa?" Tạ Hiểu Toàn đi cùng cô, trên đường đi vẫn rất khó hiểu: "Đừng nói là nhờ chữ viết nhé, hóa đơn chuyển phát nhanh là do nhân viên của cửa hàng điền."

"Cái vòng này tớ không đeo vừa, hơi rộng." Khương Mịch giơ tay ra: "Thầy Cố sẽ không hấp tấp chọn vòng như vậy."

Vẻ mặt Tạ Hiểu Toàn phức tạp: "Lại nhét cẩu lương nữa... Nếu không phải thì là ai đưa?"

Trong lòng Khương Mịch đã có ý tưởng, nhưng cô không nói ra: "Đi hỏi một chút là biết thôi."

"Lanf Ngọc Khí" là cửa hàng ngọc trang sức tư nhân, khi Khương Mịch cầm vòng tay đến hỏi, đúng là đồ của cửa hàng này bán ra. Chỉ là sau khi nhân viên cửa hàng miêu tả người mua ngọc thì đó không phải là người Khương Mịch quen biết.

Hơn nữa, người nọ dùng tiền mặt chi trả nên không để lại phương thức liên lạc.

Khương Mịch không hỏi thêm được được gì, đang định ra về thì bỗng nhiên chú ý thấy rất nhiều vòng ngọc trên quầy hàng đều là một cặp, cô lại quay trở lại hỏi: "Vòng ngọc này là một đôi ư?"

"Đúng vậy." Nhân viên cửa hàng nói.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, Khương Mịch quay đầu lại nhìn, có nhiều nhân viên cửa hàng đứng ngoài cửa nên cô không nhìn thấy gì hết.

Cô cũng không để ý, quay đầu tiếp tục hỏi: "Người mua vòng ngọc này mua một cái hay mua cả đôi vậy?"

Nhân viên cửa hàng: "Cả đôi."

Chân mày Khương Mịch cau lại: "Cô chắc chứ?"

"Đương nhiên là chắc rồi." Nhân viên cửa hàng dường như có chút không vui: "Cái này vừa mới bán ra hôm nay, trí nhớ của tôi cũng không kém đến mức ấy."

Khương Mịch không để ý đến thái độ của cô ấy: "Cái vòng còn lại cũng được gửi đi sao?"

"Xin lỗi, đây là thông tin của khách hàng." Nhân viên cửa hàng nói: "Chúng tôi có nghĩa vụ phải bảo mật thông tin cho khách, không thể tiết lộ được."

Tạ Hiểu Toàn nhíu mày, Khương Mịch lắc đầu, kéo cô ấy đi.

"Tớ cảm thấy thái độ nhân viên ở đây có vấn đề." Tạ Hiểu Toàn không vui nói: "Cho dù chúng ta không mua nhưng vòng ở trong tay cậu, cậu cũng được coi như khách hàng mà. Bày vẻ mặt đó cho ai xem vậy chứ?"

"Đừng so đo với mấy người đó nữa." Sắc mặt Khương Mịch cũng không tốt lắm: "Tớ biết là ai đưa rồi..."

Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên lại dừng lại, mắt nhìn sang bên cạnh.

Tạ Hiểu Toàn thấy kỳ lạ nên cũng nhìn theo, là mấy nhân viên cửa hàng đang xúm lại bàn tán sôi nổi.

".... Lại còn là vàng ròng nữa! Hòa thường bây giờ có nhiều tiền như vậy sao? Aiya, tôi bây giờ còn thua cả hòa thượng rồi."

"Cô tưởng hòa thượng bây giờ giống hòa thượng lúc trước sao? Người ta bây giờ còn có bằng đại học đấy.... Nhưng mà hòa thượng này là giả rồi, lừa tiền, nhậu nhẹt chơi gái, cờ bạc cái gì cũng có tất, nếu không thì lấy tiền đâu ra mua vàng?"

"Tôi nhìn cũng không thấy giống hòa thượng đứng đắn đâu, thật là không biết xấu hổ...."

Để ý thấy Khương Mịch đang nhìn qua đây, mấy nhân viên cửa hàng bèn xấu hổ ngậm miệng.

Ở sau lưng nói xấu khách hàng, lấy nhân viên đáng giá toàn bộ tập thể... Tạ Hiểu Toàn có ấn tượng không tốt với cửa hàng này, nhưng cô có ý thức tự giác của nghệ sĩ, không đi lên cãi nhau với người ta mà chỉ kéo Khương Mịch: "Nhìn kìa, có phải họ đang nói tới hòa thượng kia không?"

Khương Mịch trông thấy chỗ rẽ bên ngoài có một lão hòa thượng đang đứng, dáng vẻ phong trầm mệt mỏi.

Trùng hợp thật, cô đã từng gặp người này rồi.

"Đại sư." Khương Mịch đi tới, thoáng cất cao giọng, vừa hay có thể để nhân viên trong cửa hàng đều nghe thấy: "Tết đến, tại sao ngài không ở chùa Thanh Linh đợi mà lại cất công đến Hòa Xuyên thế này? Có chuyện gì quan trọng đáng giá để ngài đích thân tới đây sao? Những đồ đệ của ngài không đi thay được hả?"

Lần trước chuyện đoàn phim có quỷ nháo là có một nhân viên bản địa đề nghị đi đến chùa Thanh Linh tìm người hỗ trợ. Khi ấy nhân viên đó còn nói, đa số người địa phương ở Hòa Xuyên đều rất kính sợ chùa Thanh Linh.

Khương Mịch cũng không thích thái độ của nhân viên ở đây, nhớ tới lần trước Thập Nhất nói sư phụ của bọn họ không ở trong chùa nên cố ý cho lão hòa thượng danh phận này. Nói cách làm của cô trẻ con cũng được, dù sao có thể vả mặt đám nhân viên đó là cô thấy thoải mái rồi.

"Tiểu thí chủ, là cô à." Lão hòa thượng cũng còn nhớ rõ Khương Mịch, cười ha hả đi tới: "Lại gặp mặt rồi."

Xuân đến se lạnh, thời tiết âm u, dường như lão hòa thượng đã đi qua rất nhiều nơi nên gương mặt cùng chóp mũi đều đỏ rực, môi có chút nứt nẻ.

Khương Mịch đi sang cửa hàng đồ uống nóng bên cạnh mua cốc sữa đậu nành nóng cho hòa thượng: "Vâng, tại sao ngài lại ở đây? Có chuyện gì sao?"

"Đại sư." Không đợi lão hòa thượng trả lời, nhân viên cửa hàng Lanf Ngọc Khí đã chạy ra, mặt mũi tươi cười kính cẩn nói: "Vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra lại một lần, đúng là không có đồ vật mà ngài muốn."

Thái độ khác một trời một vực so với hồi nãy, xem ra những người này thật sự tôn kính chùa Thanh Linh.

Tạ Hiểu Toàn trợn mắt há mồm, lén dựng ngón tay cái với Khương Mịch.

Khương Mịch cũng không ngờ sẽ có hiệu quả tốt như vậy, chỉ thuận miệng hỏi: "Đại sư muốn tìm thứ gì?"

"Đại sư muốn tìm một cái vòng khóa màu vàng....." Nhân viên cửa hàng ngập ngừng, đem những lời định nói nuốt ngược trở về: "Cửa hàng chúng tôi là cửa hàng ngọc, vàng bạc cũng có nhưng không giống như tiệm vàng chuyên môn, hay là mọi người sang tiệm vàng bên cạnh hỏi thử xem?"

Khương Mịch cũng quay đầu hỏi lão hòa thượng: "Đại sư đã đến tiệm vàng hỏi thử chưa?"

"Hỏi rồi." Lão hòa thượng uống một ngụm sữa đậu nành, không nói nhiều.

Hiển nhiên là tiệm vàng cũng không có.

Không hiểu sao Khương Mịch lại có thiện cảm với lão hào thượng này, biết rõ mình không giúp được gì nhưng vẫn hỏi: "Đại sư, cái khóa vàng đó ngoại trừ được làm từ vàng ròng ra thì còn đặc điểm nào khác không?"

"Nó có hình quả quýt, còn khắc thêm chữ H nữa." Lão hòa thượng ngước mắt nhìn về phía Khương Mịch, trong mắt lóe lên tia sáng nhạt: "Tiểu thí chủ đã nhìn thấy nó bao giờ chưa?"

"Tôi ư?" Khương Mịch sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: "Chưa thấy, cái khóa đặc biệt như vậy, nếu thấy thì nhấn định tôi sẽ có ấn tượng."

Lão hòa thượng "à" một tiếng, còn định nói cái gì đó.

Nhưng Khương Mịch đã lên tiếng trước: "Lần trước đại sư cũng đi tìm cái khóa đó sao?"

Lão hòa thượng gật đầu.

"Xem ra ngài đã tìm rất lâu rồi." Khương Mịch có chút khó hiểu: "Là ngài bị lấy mất ạ?"

Lão hòa thượng hơi ngập ngừng: ".... Có thể coi là vậy."

"Món đồ có đặc điểm rõ ràng như vậy.... Nếu là tôi trộm, tôi sẽ không tùy tiện bán nó ra ngoài đâu." Khương Mịch suy đoán: "Nếu bắt buộc phải bán thì có lẽ tôi sẽ đi sửa lại hình dáng rồi mới bán. Tuy rằng không có giá trị như lúc ban đầu nhưng ít ra sẽ không dễ bị phát hiện."

Lão hòa thượng ngơ ngẩn nhìn cô vài giây, bỗng nhiên nhanh chân chạy biến.

Khương Mịch: "....."

Tình huống gì thế này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện