Cuối cùng cũng đến ngày thi cuối học kỳ, tất cả những học sinh đều trở nên căng thẳng và lo lắng. Chỉ còn một môn cuối cùng nữa mà thôi.

- Thế nào…thế nào rồi ….bà ( ông ) làm bài được không? – Giọng oang oang của mấy đứa con trai con gái hỏi ầm ĩ.

- Chỉ có thể nói một câu :” Đã cố gắng hết sức, nhưng rất tiếc ….bệnh nhân không qua khỏi , à quên bài thi quá khó nên ….” – Bảo Duy làm vẻ mặt trầm trọng đáp.

- Thôi đi mày, làm được thì làm, không được thì thôi, đừng có làm cái bộ mặt như đưa đám thế – Sơn Hải lo lắng cho bạn nhưng vẫn mắng.

- Haha…yên tâm đi, dù sao, năm nay tao không đội sổ là được. Chủ yếu là thằng Phong kìa, nằm trong top 30, không biết nó có làm nổi không? – Bảo Duy nhăn răng cười làm như thi cử chẳng có gì đáng ngại với cậu, dù thi rớt vẫn không hề gì.

Lâm Phong cũng vừa ra khỏi phòng thi của mình, Bảo Duy và Sơn Hải lập tức kéo đến bên cậu lo lắng hỏi:
- Sao rồi…thi tốt không? – Bảo Duy nuốt nước bọt cái ực nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lâm Phong lo lắng.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt căng thẳng của hai đứa bạn thì phì cười rồi giơ hai ngón tay làm biểu tượng chiến thắng giơ ra trước mặt hai đứa bạn, hớn hở cười đắc chí. Mấy bài thi cậu đều làm rất tốt, tuy có thể điểm không cao, nhưng có thể nói là không tệ chút nào.
- Đi ăn mừng thôi – Sơn Hải vui vẻ reo lên.

Lâm Phong quay đầu nhìn về phía phòng thi của Ngân hằng muốn cùng cô đi ăn mừng kết thúc kì thi, đã thấy Ngân Hằng đứng dựa tường trước cửa phòng thi như chờ đợi ai đó. Vừa định bước đến thì thấy Ngân Hằng đã bước đi, Lâm Phong chợt khựng lại. Người Ngân Hằng chờ chính là Minh Nhật, cả hai cùng sóng đôi đi, vừa đi vừa trao đổi đáp án, Minh Nhật thỉnh thoảng nghiêng đầu sáp lại gần nhìn tờ giấy ghi đáp án của Ngân Hằng.

Lâm Phong trầm mặc buồn bã, nụ cười đắc ý khi làm bài thi tốt cũng biến mất, không còn hứng thú gì cả. Bảo Duy thấy vậy liền vỗ vai bạn mình bảo:

- Mặc kệ đi, tụi mình đi ăn mừng trước cái đã.

*******
- Để mình nấu cho, mấy hôm nay bạn vừa học bài vừa chăm sóc bà, chắc là mệt lắm. Ngủ chút đi – Ngân Hằng giành việc nấu cơm với Minh Nhật.

Mấy ngày gần đây, bà nội Minh Nhật bỗng trở bệnh nặng, đôi mắt vốn mù lòa, càng khiến bà khó khăn di chuyển. Minh Nhật không yên tâm khi bỏ mặc bà nội già yếu bệnh tật ở nhà nên không đi ôn thi, xin nghỉ ở nhà, vừa chăm sóc bà, vừa ôn thi. Vất vả vô cùng.

Ngân Hằng cũng vừa mới biết chuyện nên quyết định đến giúp Minh Nhật chăm sóc cho bà, dù gì Minh Nhật cũng là con trai, không chu đáo cẩn thận như là con gái. Huống hố thời gian họ tạm trú ở đây, được bà cháu Minh Nhật chăm sóc, cô cũng muốn nhân cơ hội báo đáp tấm lòng của họ.


Sau khi giúp bà Minh Nhật lau người, ăn cháo xong xuôi, Ngân Hằng chào ra về, nhưng rồi ngoảnh đầu lại nhìn Minh Nhật dặn dò cẩn thận:

- Mình nấu cháo để sẵn trên bếp, đến chiều bạn hâm cháo lại cho bà ăn. Mình cũng nấu sẵn cơm cho bạn rồi. Bạn ăn cơm đi, đừng có bỏ đói bản thân nữa, dạo gần đây bạn ốm lắm.

Minh Nhật đột nhiên choàng tay ôm lấy cô khiến Ngân Hằng chết sững:

- Một chút thôi, chỉ một chút thôi ….

Giọng Minh Nhật đầy sự mệt mỏi và khẩn cầu khiến Ngân Hằng không thể từ chối, cô đứng im mặc cho Minh Nhật ôm mình, đầu cậu đặt lên vai cô, mắt nhắm ghiền lại khiến Ngân Hằng có chút thương xót.

Cô hiểu Minh Nhật vất vả như thế nào để vừa chăm sóc bà, vừa làm việc nhà, vừa lo thi cử. Một người con trai phải chịu đựng nhiều thứ đến thế, nếu không có nghị lực thì chắc chắn là đã gục ngã từ lâu rồi. Trong lòng cô tràn ngập sự thương cảm.

Gió lay động nhẹ khiến những lá cây đưng đưa, ánh nắng nhàn nhạt màu ảm đạm. Phía xa xa, đôi mắt màu hổ phách nhìn vào cảnh tưởng bên trong cửa sổ chầm chậm quay lưng bước đi.
***********

- Cốc…cốc …cốc …

Ngân Quỳnh ra mở cửa, cô cười yếu ớt gọi:

- Chị.

- Em làm bài thi tốt không? – Ngân Hằng mĩm cười quan tâm hỏi Ngân Quỳnh.

- Cũng không tệ lắm, cũng may chị dạy em làm nếu không chắc là khó qua, năm nay môn hóa, môn lý khó hiểu quá – Ngân Quỳnh cười ngượng đáp, mặt nhăn nhó ra vẻ khổ sở.

- Đậu là được rồi. Năm sau cố gắng hơn nữa là được – Ngân Hằng cười trước bộ dạng của Ngân Quỳnh – Năm sau, hai chị em mình cùng học bài chung.


- Thật hả chị ? – Ngân Quỳnh hớn hở reo lên – Có chị dạy em, em hy vọng có thể thi đậu đại học.

Nói xong, Ngân Quỳnh kéo tay Ngân hằng vào trong phòng vui vẻ nói tiếp:

- Chị, mẹ nói với em, mẹ sẽ thay đổi, mẹ rất vui khi chị tha thứ, bỏ qua lỗi ẹ. Ba không li dị với mẹ nữa, em vui lắm. Chị em cám ơn chị rất nhiều. Gia đình chúng ta từ nay về sau sẽ thật hạnh phúc phải không chị.

Ngân Hằng ngượng cười nhìn sự hạnh phúc của Ngân Quỳnh rồi khã gật đầu. Vì muốn Ngân Quỳnh hồi phục tâm trạng mà bà Kim Lương đã nói dối, bà không nói cho Ngân Quỳnh biết Ngân Hằng chỉ cho bà ta thêm thời gian là một năm mà thôi. Ngân Hằng cũng không nói để tránh Ngân Quỳnh đau buồn.

Nhìn thấy Ngân Quỳnh có sức sống trở lại, thi cữ cũng có vẻ ổn thỏa, cô thấy quyết định cho bà Kim Lương thêm một năm nữa có lẽ là quyết định đúng.

- Chị …Bạn Minh Nhật lớp chị ấy …chị có thích bạn ấy không? – Ngân Quỳnh đột nhiên nhìn Ngân Hằng ấp úng hỏi. Ngân Hằng đưa mắt nhìn Ngân Quỳnh, mặt Ngân Quỳnh lập tức đỏ bừng vội vàng giải thích:

- Em thấy hai người dường như rất thân nhau. Cho nên tò mò muốn hỏi vậy thôi, chị đừng giận nha.

Ngân hằng cười khẽ:

- Em làm như chị nhỏ mọn lắm không bằng. Hiện tại chị vẫn chưa nghĩ đến việc yêu đương ….chị với bạn ấy chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi.

Ngân Quỳnh khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút vui mừng nhẹ nhỏm hỏi tiếp:

- Vậy chị biết bạn ấy có bạn gái chưa không? Hay bạn ấy có thích ai không?

Ngân Hằng hơi bất ngờ khi thấy Ngân Quỳnh đột nhiên quan tâm tới Minh Nhật, cô hơi nghiêng mặt nhìn gương mặt đỏ bừng của Ngân Quỳnh, cắn nhẹ môi cuối cùng quyết định trả lời:
- Chị cũng không biết nữa.

Đáp xong, Ngân Hằng đứng dậy định bỏ đi về phòng.


- Chị, hình như em thích bạn ấy mất rồi.
***********

Minh Nhật vốn bản tính trầm lặng, không thích thể hiện ra bên ngoài. Tuy đối xử với các bạn rất tốt, nhưng vẫn là lạnh lùng xa cách, nhưng với cô thì lại khác.

Đối với cô, Minh Nhật không ngại trải lòng, bộc lộ điểm yếu, không ngại đem hết tâm sự ra kể với cô. Lúc đầu cô nghĩ bởi vì , Minh Nhật cảm nhận được sự giống nhau về nội tâm của hai người nên mới có thể dễ dàng nói ra. Nhưng không ngờ là Minh Nhật lại tỏ tình với cô.

Sau khi ôm chầm cô một lúc thật lâu, Minh Nhật đột nhiên hôn lên môi cô khiến cô sửng sốt vô cùng, vội vàng đẩy cậu ra, cô tức giận nhìn Minh Nhật hỏi:

- Bạn làm gì vậy.

- Mình thích bạn …- Minh Nhật trầm giọng đáp, rồi đôi mắt cậu đầy sự bi thương bắt đầu kể – Mẹ mình đã lỡ tin và yêu một người đàn ông có vợ. Cuối cùng bà có thai, nhưng sau đó bà phát hiện hiện, hóa ra người đàn ông đó không yêu bà, ông ta chỉ xem bà như một công cụ đẻ con cho ông ấy mà thôi, vợ của ông ta cũng đã có thai, vậy là đứa con như mình bị vứt bỏ. Haha ….bạn xem, đứa trẻ như mình được tạo ra như vậy đó.

Ngân Hằng hoàn toàn bất ngờ, cô không ngờ Minh Nhật lại có hoàn cảnh đáng thương đến như vậy. Cô cảm thấy đau lòng thay cho cậu, nước mắt muốn trào ra, thương cảm vô cùng. Cô đưa mắt nhìn Minh Nhật và kinh hoàng khi thấy nước mắt Minh Nhật rơi. Minh Nhật vẫn luôn mạnh mẽ, luôn độc lập, vậy mà giờ lại khóc. Giây phút cậu rơi nước mắt , trái tim Ngân Hằng thắt lại.

- Người ba hiện tại của mình là một người rất tốt và cũng rất ngốc. Ông tình nguyện cưu mang mẹ con mình, giấu cả người mẹ khó tính để cưới một người đàn bà mang thai với người khác về làm vợ. Cuối cùng cũng bị người ta hại phải đi tù, mình chở thành con trai tội phạm, chịu sự xỉ nhục và xa lánh của mọi người – Minh Nhật đau khổ kể.

- Đừng kể nữa ….- Ngân hằng không cầm lòng được chạy đến ôm lấy Minh Nhật an ủi.

- Mình đã nghĩ, khép chặt trái tim lại để không giống như mẹ mình, không bao giờ xem trọng chữ tình. Nhưng mình đã gặp bạn… bạn đã xuất hiện …là bạn ..bạn đã mở cửa trái tim mình.

Ngân Hằng nhắm mắt lắc đầu không muốn nhớ cảnh tượng buổi trưa ngày hôm nay nữa. Cô thở dài mệt mỏi.
Tình cảm của Minh Nhật, không phải cô không cảm nhận được, nhưng mà ….

Ngân Hằng đưa mắt nhìn chiếc điện thoại màu hồng vẫn nằm yên trên bàn, có chút mong đợi. Cô đã đem chiếc điện thoại sữa lại, gần như nguyên vẹn. Lúc cô dem điện thoại đặt trên bàn học, Lâm Phong tưởng cô trả lại cho cậu nên xịu mắt xuống ảo não nói:

- Mình đã quăng bỏ rồi. Bạn còn đem đến đây làm gì. Bỏ đi.

- Sao lại bỏ, bạn đã nói là tặng ình rồi mà . Nó giờ là của mình, mình rất thích nó, mình không bỏ đâu dù gì mình cũng không có điện thoại, dùng nó xài sẽ tiện hơn – Ngân Hằng chớp mắt nhìn Lâm Phong, miệng nữa cười nữa không đáp.

- Bạn thích nó …bạn thích nó – Lâm Phong mừng ra mặt, hớn hở gật gật đầu nói – Bạn nói đúng, xài diện thoại rất tiện, rất tiện lợi.


- Đừng vui mừng, mình dùng nó để quản lí bạn. Sau khi mình về nhất định phải cố gắng học bài , không được đi – Ngân hằng vui vẻ trêu.

- Không thành vấn đề, bạn cứ việc quản lí mình – Lâm Phong cười rạng rỡ đáp.

Ngân Hằng cũng bật cười vui vẻ, bốn ánh mắt nhìn nhau âu yếm, niềm vui nhỏ nhoi bên cạnh nhau hy vọng mãi không tắt.

Ngân Hằng bật chiếc điện thoại lên, vẫn chỉ có màn hình nền, không hề có tin nhắn hay điện thoại nhỡ nào. Ngày nào Lâm Phong cũng gọi điện hay nhắn tin cho cô. Vừa ra khỏi phòng thi, cậu đã gọi điện thoại cho cô ngay lập tức. Hôm nay lại chẳng thấy Lâm Phong gọi, cô nóng lòng muốn biết tin tức nhưng vì ở bên cạnh Minh Nhật nên ngại không gọi điện, sau đó những lời thổ lộ trong đau khổ của Minh Nhật khiến tâm tư cô rối loạn mà quên mất. Ngân Hằng lo lắng không biết có phải Lâm Phong làm bài không được nên buồn bã hay không.

Cô siết chặt điện thoại quyết định gọi cho cậu, đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Lâm Phong, bài nhạc chờ “ Đợi em trong nhung nhớ “ vang lên:

“ Thổn thức trong đêm một bóng hình.
Anh đứng đợi em trong đêm vắng.
Sao trời dìu dịu hóa thành gương mặt em.
Ánh trăng sáng trong đêm tối không bằng ánh sáng của mắt em
Sự dịu dàng của đêm tối không bằng giọng nói của em.
Sự lạnh lẽo của gió cũng không thể làm tan hơi ấm của em.
Giờ em đang ở đâu?
Có biết anh đang đợi em.
Đêm tối cô đơn và lạnh lẽo.
Bao trùm lấy anh bằng nỗi nhớ.
Hãy đến bên anh trao vòng tay ấm áp.
Xoa dịu trái tim đang thổn thức nhớ nhung.”

Bài hát nhạc chờ kết thúc, vẫn không thấy Lâm Phong bắt máy, Ngân Hằng thở dài buông máy.

Thi xong, mọi người được nghỉ đến hết tuần, Ngân hằng vẫn không thấy Lâm Phong gọi điện, cô gọi đến nhà, chỉ nghe bảo cậu đã đi chơi. Ngân Hằng đành chờ đợi đến khi đi học lại.

Nhưng sáng thứ hai, cả trường xôn xao lên khi Lâm Phong tay trong tay với một cô bạn xinh xắn lớp kế bên vẫn thường bám theo cậu.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 32


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện