Cà phê còn nóng.
Sau khi kết thúc công việc, bỗng nhiên Quyền Thiên Sóc mới phát hiện cà phê trong tay còn tỏa ra hơi nóng, chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thế nhưng anh lập tức phát hiện trên sô pha phía trước có người ngồi, người đó không phải ai khác, là "Tình nhân" của anh.
Cô luôn ở chỗ này sao? Anh nghĩ cô sớm đã đi rồi, dù sao người quen biết anh đều biết anh là người cuồng công việc, với lại rất kỵ bị người khác quấy rầy, một khi vùi đầu vào công việc sẽ trở nên lục thân không nhận( người thân cũng không nhận ra, dù cho chỉ là một tiếng đinh, cũng đủ để cho anh biến thành Godzilla, vì vậy cho đến bây giờ không ai dám quấy rầy anh làm việc, mà cô sao lại còn ở đây?
Không những như thế, cô còn đeo tai nghe, ngồi nhàn nhã ở trên sô pha của anh, đối với laptop nhỏ màu trắng trên bàn thủy tinh, trong nháy mắt làm ra nhiều vẻ mặt khác nhau, hơn nữa đôi môi hồng trơn bóng nhỏ nhắn còn mở ra thầm đọc lời kịch.
Khi đối mặt với anh, cô luôn luôn sợ hãi lo lắng như vậy, nhưng giờ phút này, xem ra cô lại rất vui vẻ.
Có lẽ tnhìn thấy tiết mục nào đó buồn cười thú vị, cô cười lên một tiếng phốc, nhưng mà trước khi phát ra càng nhiều âm thanh, cô rất nhanh đã lấy tay lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, bắt buộc bản thân im lặng, mặc dù như thế, nhưng ngay sau đó một trận cười tập kích không báo trước thì cô không ngăn chặn được nằm sấp lên trên sô pha, vùi mặt vào cái gối ôm tơ tằm màu đen mà anh hay ôm, bả vai run rẩy không tiếng động cười điên cuồng.
Giống như đã quên sự tồn tại của anh, sau khi cười xong, cô ôm sát gối ôm quay đầu chậm rãi, tiếp tục xem, bởi vì kiềm chế hết sức nên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng đỏ lên rất nhiều, bởi vì nghiêng người nằm sấp nên cơ thể thân thể mềm mại lại không cẩn thận kéo dài ra đường cong uyển chuyển, bất ngờ dưỡng đủ mắt của anh.
Nhìn cô mền mại yếu đuối, không nghĩ tới dáng người lại rất nóng bỏng, xem ra, anh đúng là chọn đúng người rồi!
Một ngụm uống hết cà phê, anh cố ý đứng dậy đến bên cạnh sô pha, mà cô, rất nhanh liền đã phát hiện.
"Quyền, Quyền tiên sinh!" Cô giống như chó bị người ta giẫm phải cái đuôi, một tiếng bùm vang lên. " Ngài, việc của ngài đã xong rồi hả?" Cô hồi hộp hỏi.
Anh nhíu mày, không có trả lời, chính là bất ngờ xách laptop nhỏ của cô lên, tò mò muốn biết rốt cuộc cô đang nhìn cái gì.
"Hả!" Cô thấp giọng gọi một tiếng, cũng đã không kịp giấu bằng chứng.
"Phi mê " Thì ra tuồng kịch làm cho cô ôm bụng cười to, chính là kịch tình yêu trinh thám mà năm trước mà anh viết.
Cho dù đã quen với việc bị người khác thổi phòng, nhưng tận mắt thấy có người bởi vì tuồng kịch của anh mà lộ ra nụ cười, vẫn là làm hắn cảm thấy kiêu ngạo.
"Thấy hay sao?" Anh giống như nhìn cô, cố ý hỏi.
Cô xoắn vạt áo, tuy rằng khẩn trương, nhưng lại trung thực gật đầu.
"Hay." Ngừng một lát, cô vụng trộm nhìn anh một cái, có chút do dự, có chút thẹn thùng bổ sung: " Đây là kịch mà tôi thích nhất."
Đó cũng là vở kịch mà anh hài lòng nhất, xem ra anh có được một khán giả biết thưởng thức.
Trên khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc mỉm cười, anh thả lại laptop lên trên bàn.
"Ngồi." Anh chỉ ghế sô pha phía sau cô, còn bản thân thì trở lại phía sau bàn học, cầm lấy di động gọi điện thoại.
Biết được tính cách nói một là một của anh, lúc này cô cũng không dám do dự nữa, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, chính là cô tuy rằng tuân theo uy nghiêm của anh, nhưng lại không quản lý được ánh mắt của bản thân, tò mò nhìn theo anh chạy.
Chẳng lẽ anh lại nghĩ đến cái gì, cho nên tính tiếp tục công việc sao?
Nhưng mà.... Nhưng mà bây giờ sắp bảy giờ, chẳng lẽ anh không cần nghỉ ngơi sao?
Không xong, nếu anh quyết định tiếp tục làm việc, cô làm sao cho anh thấy được mục đích đến đây? Ngày kia là ngày hẹn của bọn họ, hiện tại nếu không nói, cô sẽ không có cơ hội.
Cắn môi dưới, Vưu Vịnh Kỳ không khỏi có chút nóng nảy, muốn đứng dậy nói chuyện với anh, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, thẳng đến khi anh gác điện thoại xuống, theo tiềm thức cầm lấy tách cà phê —
"Hả, cho hỏi là ngài vẫn muốn thêm một tách cà phê sao?" Cô nhất cổ tác khí( phải giữ vững tinh thần cho tới khi hoàn thành mục tiêu), mặc kệ anh có ba bảy hay là hai mươi mốt lời nói ( coi trời bằng vung) thì cô vẫn hỏi, sau đó vô cùng khẩn trương liếm môi khô khốc. "Á....Nếu ngài muốn uống, tôi lập đi xuống giúp ngài pha thêm một tách, sau đó...... Á, có thể mời ngài bỏ ra một chút thời gian hay không, tôi có việc muốn nói với ngài."
Anh liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra khát vọng che dấu nỗi bất an của cô.
Vẻ mặt của cô giống ngày đó, khi cô hắt cà phê lên người anh —— không, phải nói là giống ngày đó, lúc anh muốn cô làm tình nhân của anh thì vẻ mặt khủng hoảng và tuyệt vọng.
Con mắt đen híp lại, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén giống như đuổi bắt con mồi bỏ chạy.
"Cô muốn đổi ý, không làm tình nhân của tôi phải không?" Anh hỏi theo trực giác.
Trả lời của cô là thở dốc lợi hại vì kinh ngạc.
Anh đã đoán đúng!
Mục đích của cô gái nhỏ này thực sự là như vậy, tuy rằng nhìn cô là bộ dáng dễ ức hiếp—— trên thực tế, đích thực cô rất dễ ức hiếp, không nghĩ tới cô lại có can đảm tìm tới cửa, nhưng đáng tiếc việc anh đã quyết định, sẽ không có ai được phép thay đổi, cô cũng không ngoại lệ.
"Cô có thể từ chối tôi, nhưng cô có nghĩ đến cô làm vậy, chẳng khác nào đắc tội tôi hay không?" Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại tràn ngập nguy hiểm.
Cô lại hút một ngụm khí, lập tức sợ tới choáng váng.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý đắc tội ngài, nhưng, nhưng đó là không đúng....." Cho dù là chuyện tình nhân hay việc tuyển chọn, cô đều không có khả năng gánh vác được.
"Không đúng?" Anh hừ lạnh một tiếng." Chỉ cần là chuyện tôi quyết định, chính là đúng!" Khí thế của anh xâm phạm nhân đạo, cả người khí phách uy nghiêm, làm cô kinh sợ đến không thể hô hấp.
"Nhưng, nhưng là —— "
"Không có nhưng là. "
"Nhưng là tôi muốn ——"
"Câm miệng!"
Anh trừng mắt cô, tận mắt thấy cô ngoan ngoãn ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn.
Dễ bảo của cô lập tức lấy lòng anh, nhưng anh đắc ý không lâu, nháy mắt tiếp theo, khi cô đáng thương nắm chặt vạt áo, lộ ra bộ dạng sắp khóc thì không hiểu tại sao ở sâu trong lòng của anh hiện lên cảm giác tội lỗi, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, miệng anh đã làm ra phan ứng nhanh hơn đầu óc của anh.
"Mặc dù làm tình nhân, nhưng tôi sẽ không thật sự chạm vào cô." Sau khi giải thích xong, anh liền hối hận.
Bản tính của anh là bá đạo, duy ngã độc tôn( chỉ một mà không có hai), trừ bỏ người thân, anh chưa bao giờ có thói quen giải thích nguyên nhân với người khác, nhưng mà anh lại vì cô mà giải thích nguyên nhân sự việc, thật sự là gặp quỷ!
"Hả?"
"Đây chẳng qua là diễn kịch." Anh vốn không quản được cái miệng của mình.
Cô mở to con mắt, vẻ mặt đau buồn nhanh chóng rút lui, trở nên hoang mang tột độ và có chút hiếu kỳ.
"Vì sao? " Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cô do dự một lúc, mới dám nhỏ giọng hỏi, vẫn không hiểu ý tứ của anh.
Anh thấp giọng rủa một tiếng, khó chịu nói ra nhiều câu.
"Ba mẹ tôi bức tôi kết hôn, cho nên cô sắm vai tình nhân của tôi, nghĩ biện pháp làm họ bỏ ý định đó." Anh nói rất nhanh, giọng điệu hung dữ không giống giải thích, ngược lại giống đe dọa, nhưng mà Vưu Vịnh Kỳ lại không cảm thấy sợ hãi, trái lại, cô cao hứng suýt nữa thì khóc.
Thật tốt quá! Thì ra anh muốn cô làm "Tình nhân trên danh nghĩa", mà không phải thật sự muốn bức cô " Hy sinh bản thân", trở thành tình nhân thật sự, nói cách khác, chỉ cần cô có thể thành công giúp anh thoát hôn, thì có thể cùng anh vẫy tay chào tạm biệt, cả đời không qua lại với nhau?
Nghĩ vậy, cô khó nén hưng phấn, đôi môi phấn hồng nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười, nhưng anh lại quét mắt nhìn chằm chằm, cô liền sợ tới mức lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Phù phù, không thể sơ suất, không thể sơ suất.
Tuy rằng nguy cơ lớn nhất trước mắt đã giải trừ, nhưng cô còn phải cùng anh ở chung một thời gian, trong mấy ngày này, cô phải cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được, nếu không chọc giận anh, cô đừng mong có ngày tốt để sống, hơn nữa trừ lần đó ra, cô còn phải đối mặt với một vấn đề lớn!
Anh là người siêu cấp nổi tiếng, nếu cô thật sự phải diễn ân ái với anh , ắt phải sẽ bị người khác hiểu lầm, tiện thể truyền ra lời đồn đãi vô căn cứ, đến lúc đó cô không chỉ một thân tanh, mà còn có khả năng thân bại danh liệt.
Cho dù chỉ là diễn kịch, loại trả giá này vẫn rất là cao, cô thật sự không nắm chắc cô mình có thể nhận hết thảy,nhưng chuyện cho tới bây giờ cô đâm đầu theo lao, thân bất do kỷ.
"Vì..... Vì sao khăng khăng muốn chọn tôi?" Không phải Diêu Ty càng thích hợp hơn sao? Cô rất muốn hỏi như vậy, nhưng lại không có can đảm.
Thực ra hai người bọn họ vốn là một đôi, dù diễn trò, xác định chắc chắn là có vẻ ăn ý, cho dù Diêu tiểu thư công tác bận rộn, không thể phối hợp diễn xuất, nhưng tin đồn tình cảm của anh không chỉ với một mình Diêu tiểu thư đâu!
Tin đồn của anh với nữ minh tinh, ai ai cũng đều là đại mỹ nhân số một số hai của giới diễn nghệ, tùy tiện chọn một người, tuyệt đối đều mạnh hơn cô gấp mấy trăm lần, nhưng anh lại kéo người ngoài nghề như cô đây xuống nước?
Anh nhếch miệng, cho cô đáp án chân thật nhất ——
"Bởi vì cô thoạt nhìn dễ khi dễ"
"Hả?" Cô bị đả kích lớn mở to mắt nhìn, không thể tin được anh lại nói như vậy.
Cô......cô dễ khi dễ chỗ nào? Cô chính là không giỏi tranh luận cùng người khác mà thôi, hơn nữa cô cũng không có đáp ứng anh bất cứ chuyện gì, từ đầu tới cuối rõ ràng đều là anh bá đạo không nói lý lẽ.
"Nếu như cô đã hiểu rõ nguyên nhân của sự việc, bắt đầu từ ngày mai, một khi tan làm thì lập tức xuống tìm tôi báo danh." Ăn ý thì cần phải có thời gian luyện tập, mà thời gian là thứ anh thiếu nhất.
Nếu cô làm tình nhân của anh thì phải hiểu rõ từng thói quen, hứng thú, sở thích, trừ việc này ra, cô còn phải học dáng vẻ lẳng lơ nên có của tình nhân, anh cũng không muốn người khác nhìn ra chỗ sơ hở, dẫn đến liên lụy toàn bộ kế hoạch thoát hôn.
"Ngày mai? Nhưng tối mai tôi có việc." Cái miệng nhỏ nhắn của cô cong xuống, tuy rằng oan ức, cũng không dám phàn nàn.
"Chủ nhật cũng không ngoại lệ." Anh lại làm lơ, tiện thể cả ngày nghỉ của cô cũng hẹn trước.
Tham vọng của đàn ông này vốn không cần ngày nghỉ, nên cô là tình nhân thì đừng mong có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Mắt thấy công việc còn một chút, chuyện nên xử lý cũng đã làm xong, anh nhếch môi, vớ lấy điện thoại, ví da và chìa khóa xe trên bàn, đi trước một đoạn ra khỏi phòng sách.
"Đi ăn bữa cơm với tôi, một lát tôi sẽ đưa cô trở về." Anh ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo cô nhanh chóng đuổi theo.
"Hả? Nhưng mà tôi còn có một việc muốn --" không xong, việc tuyển chọn còn chưa có hỏi nữa.
" Động tác nhanh!"
" Vâng!" Cô có thói quen nghe lời, dưới sự thúc giục của anh, tuyệt đối không dám chậm trễ.
Ba chân bốn cẳng nhét laptop vào trong túi, cô giống như cô dâu nhỏ nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, nhưng anh lại chân dài, sải một bước, cô chạy hai bước mới đuổi kịp, hơn nữa không có chuyên tâm, cô phân tâm một cái, thế nhưng giẫm phải hụt bậc thang, mắt thấy sẽ ngã xuống cầu thang --
" Đáng chết, cô muốn ngã gãy cổ sao?" Anh khẩn cấp kéo lại thân thể mất hồn của cô, đồng thời chửi ầm lên.
Mặt cô trắng bệch, bất thình lình bị cái ngoài ý muốn này làm cô sợ tới mức cổ họng siết chặt, một lúc sau, mới phát ra âm thanh.
ực xin lỗi, không phải tôi cố ý."
Anh đương nhiên biết cô không cố ý, ngay cả đi đường cô còn có thể té nhào, nên ngã cầu thang cũng không có gì là lạ.
Vì ngăn chặn cô lại tiếp diễn tình huống như vậy, anh dứt khoát một phen đoạt lấy laptop của cô, một tay siết chặt cổ tay của cô, giống như đỡ người già đi, mang theo cô đi xuống thang lầu, khó có được anh săn sóc, Vưu Vịnh Kỳ lập tức bị dọa sợ.
Trong nháy mắt, cô thế mà lại hoài nghi người đàn ông trước mắt hẳn không phải là Quyền Thiên Sóc.
Quyền Thiên Sóc chân chính phải là duy ngã độc tôn, lạnh lùng bá đạo, làm sao có thể sẽ có hành động dịu dàng như vậy?
"Đi!" Anh như có con mắt mở to ở sau lưng, liền lập tức phát hiện sự phân tâm của cô. Cô gái nhỏ này ngã một lần không đủ sao, còn muốn thêm tiếp một lần nữa sao?
Anh quay đầu trừng mắt cô, toàn thân cô run lên, lập tức phục tùng mệnh lệnh, rập khuôn đuổi kịp bước chân của anh, nhưng mới đi được vài bước, cô lại phát hiện một chuyện có thật làm người khác giật mình --
Bước chân của anh chuyển nên chậm rãi ư!
Anh là đang phối hợp với cô sao?!
Cô ngạc nhiên nháy mắt nghi ngờ, nhịn không được lại lén nhìn anh vài lần, nghi ngờ tất cả đều là lỗi của chính mình.
Vừa ra khỏi biệt thự, anh liền lập tức buông cô ra, còn thay cô mở cửa xe, bỏ laptop vào chỗ ngồi phía sau. Không dự đoán được anh lại thân sĩ như vậy, thẳng đến khi xe bắt đầu chạy, cô vẫn nhịn không được muốn lén lút xác định, anh có thật sự là Quyền Thiên Sóc hay không --
"Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn." Hai tay Quyền Thiên Sóc nắm tay lái, nhìn về phía trước.
"Á!" Vưu Vịnh Kỳ hoảng sợ.
"Còn có, muốn nói cái gì thì nói, tôi ghét nhất người khác có chuyện gạt tôi." Từ rất sớm, anh liền phát hiện sự nhìn lén của cô, cô gái nhỏ này dọc đường vài lần muốn nói rồi lại thôi, nhiều lần mở miệng nhưng từ đầu đến cuối lại không phát ra một chút âm thanh, bộ dáng ấp a ấp úng kia, làm cho người nhìn bực dọc.
"Tôi không, không muốn nói gì.... " Cô thiếu tự tin thu hồi ánh mắt.
Không có mới là lạ.
Anh một tiếng hừ lạnh, khuôn mặt tuấn tú cố tình nghiêm túc, sử dụng thủ đoạn uy hiếp.
"Tôi chỉ đếm đến ba, cô tốt nhất có chuyện nói mau, có rắm mau thả, nếu không... "
Cô gái nhỏ này điểm tốt ở chỗ lá gan nhỏ, bất quá xấu cũng ở điểm xấu này, mỗi lần nói chuyện luôn lề mề, cho dù là người thông thái tu dưỡng tốt đến đâu, cũng bị cô chọc giận, nếu đợi cô nói không bằng anh tự mình mở miệng hỏi trước.
"À...... Là, là về chuyện nhân vật nữ chính của phim hoạt hình ! " Cô bị dọa tới run lên, liền tranh thủ nói ra thắc mắc. "Bởi vì tất cả mọi người nói tôi chưa vào phòng ghi âm, rất kì lạ là tôi lại được nhận vai vào nhân vật nữ chính, cho nên tôi muốn hỏi kết quả lần tuyển chọn này có phải bị lỗi....... À, có phải bị lỗi hay không?"
Cô kín đáo hỏi, không dám nói rõ là anh làm sai, cho dù cô không nói rõ, anh lại nghe ra ý ở ngoài lời nói của cô.
Bình thường chỉ có người không được chọn mới mới có thể nghi ngờ cuộc tuyển chọn bất công, không nghĩ tới cô là người trúng tuyển chẳng những không vui, ngược lại còn bị người ta nắm mũi dẫn đi, thật là ngu ngốc!
"Ai nói tuyển chọn cần phải vào phòng ghi âm?" Anh hừ lạnh khinh thường.
"Ồ?" Cô hoảng hốt.
"Kịch bản là tôi viết, tôi muốn nhân vật cho ai đảm nhận đều là thuộc quyền tự do của tôi, cho dù chưa đi đến phòng ghi âm thì sao!" Anh không ai bì được, đối với để ý của cô, chỉ cảm thấy ngu ngốc.
Toàn bộ người trong công ty đều hiểu được tính tình của anh, hiểu rõ tác phong làm việc của anh, cho dù có người chạy tới bên ngoài công ty kêu gào kháng nghị,cũng không làm thay đổi kết quả tuyển chọn, chỉ có thể bị anh liệt vào danh sách đen, từ nay về sau càng mất đi nhiều cơ hội.
"Hả? Nhưng là như vậy... Như vậy không công bằng." Ba chữ không công bằng kia, cô nói rất nhỏ.
Anh lập tức cười khẩy, vì cô thật ngây thơ.
" Thế giới này vốn không có công bằng, cái gọi là tuyển chọn, cũng không phải vì chứng minh công bằng mà ra, mà là vì tìm được người tài tốt nhất, một người có thực lực thật sự, cho dù không có tham gia tuyển chọn, cũng khó trốn mắt thần của Bá Nhạc*, người không có thực lực nhưng lại tự cao tự đại, mới có thể giống chó điên cắn loạn." Thừa dịp đèn đỏ, anh hứng thú quay đầu nhìn cô. "Tôi muốn là ngựa tốt, mà không phải là chó điên, cô tốt nhất hiểu điều này."
*Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Lời của anh thật là làm cô thụ sủng nhược kinh.
Á..... Lời của anh ý tứ là, cô có thực lực kia sao? Nhưng, nhưng cô là người mới ?
"Cô có thể không tin chính mình, nhưng không cho phép hoài nghi tôi." Anh lập tức liền nhìn ra do dự của cô."Cô, chính là người tôi muốn." Anh nghiêm túc nói, giọng điệu nói chuyện rung động hơn lời thề của người khác.
Vưu Vịnh Kỳ hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây người nhìn anh, sau đó không hiểu sao đỏ mặt.
Nếu nói là trong lòng của cô còn hoài nghi cái gì, thì cũng toàn bộ thua ở khí phách cả người của anh.
Anh chính là người như vậy, thân là thần trong giới diễn nghệ, cho dù hôm nay anh đổi trắng thay đen, con nai kia là ngựa, nghi ngờ người của anh, ngược lại thành ngu ngốc.
Vốn lồng tiếng là chuyên môn của cô, chỉ cần cô chịu xuất ra chút bản lãnh, hẳn là sẽ không để cho người khác quá thất vọng mới phải, nhưng với vai tình nhân, cô có chút lo lắng.
Tuy rằng anh muốn cô tin tưởng anh, nhưng rốt cuộc nên làm như thế nào, mới giống tình nhân đây?
Sau khi kết thúc công việc, bỗng nhiên Quyền Thiên Sóc mới phát hiện cà phê trong tay còn tỏa ra hơi nóng, chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thế nhưng anh lập tức phát hiện trên sô pha phía trước có người ngồi, người đó không phải ai khác, là "Tình nhân" của anh.
Cô luôn ở chỗ này sao? Anh nghĩ cô sớm đã đi rồi, dù sao người quen biết anh đều biết anh là người cuồng công việc, với lại rất kỵ bị người khác quấy rầy, một khi vùi đầu vào công việc sẽ trở nên lục thân không nhận( người thân cũng không nhận ra, dù cho chỉ là một tiếng đinh, cũng đủ để cho anh biến thành Godzilla, vì vậy cho đến bây giờ không ai dám quấy rầy anh làm việc, mà cô sao lại còn ở đây?
Không những như thế, cô còn đeo tai nghe, ngồi nhàn nhã ở trên sô pha của anh, đối với laptop nhỏ màu trắng trên bàn thủy tinh, trong nháy mắt làm ra nhiều vẻ mặt khác nhau, hơn nữa đôi môi hồng trơn bóng nhỏ nhắn còn mở ra thầm đọc lời kịch.
Khi đối mặt với anh, cô luôn luôn sợ hãi lo lắng như vậy, nhưng giờ phút này, xem ra cô lại rất vui vẻ.
Có lẽ tnhìn thấy tiết mục nào đó buồn cười thú vị, cô cười lên một tiếng phốc, nhưng mà trước khi phát ra càng nhiều âm thanh, cô rất nhanh đã lấy tay lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, bắt buộc bản thân im lặng, mặc dù như thế, nhưng ngay sau đó một trận cười tập kích không báo trước thì cô không ngăn chặn được nằm sấp lên trên sô pha, vùi mặt vào cái gối ôm tơ tằm màu đen mà anh hay ôm, bả vai run rẩy không tiếng động cười điên cuồng.
Giống như đã quên sự tồn tại của anh, sau khi cười xong, cô ôm sát gối ôm quay đầu chậm rãi, tiếp tục xem, bởi vì kiềm chế hết sức nên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng đỏ lên rất nhiều, bởi vì nghiêng người nằm sấp nên cơ thể thân thể mềm mại lại không cẩn thận kéo dài ra đường cong uyển chuyển, bất ngờ dưỡng đủ mắt của anh.
Nhìn cô mền mại yếu đuối, không nghĩ tới dáng người lại rất nóng bỏng, xem ra, anh đúng là chọn đúng người rồi!
Một ngụm uống hết cà phê, anh cố ý đứng dậy đến bên cạnh sô pha, mà cô, rất nhanh liền đã phát hiện.
"Quyền, Quyền tiên sinh!" Cô giống như chó bị người ta giẫm phải cái đuôi, một tiếng bùm vang lên. " Ngài, việc của ngài đã xong rồi hả?" Cô hồi hộp hỏi.
Anh nhíu mày, không có trả lời, chính là bất ngờ xách laptop nhỏ của cô lên, tò mò muốn biết rốt cuộc cô đang nhìn cái gì.
"Hả!" Cô thấp giọng gọi một tiếng, cũng đã không kịp giấu bằng chứng.
"Phi mê " Thì ra tuồng kịch làm cho cô ôm bụng cười to, chính là kịch tình yêu trinh thám mà năm trước mà anh viết.
Cho dù đã quen với việc bị người khác thổi phòng, nhưng tận mắt thấy có người bởi vì tuồng kịch của anh mà lộ ra nụ cười, vẫn là làm hắn cảm thấy kiêu ngạo.
"Thấy hay sao?" Anh giống như nhìn cô, cố ý hỏi.
Cô xoắn vạt áo, tuy rằng khẩn trương, nhưng lại trung thực gật đầu.
"Hay." Ngừng một lát, cô vụng trộm nhìn anh một cái, có chút do dự, có chút thẹn thùng bổ sung: " Đây là kịch mà tôi thích nhất."
Đó cũng là vở kịch mà anh hài lòng nhất, xem ra anh có được một khán giả biết thưởng thức.
Trên khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc mỉm cười, anh thả lại laptop lên trên bàn.
"Ngồi." Anh chỉ ghế sô pha phía sau cô, còn bản thân thì trở lại phía sau bàn học, cầm lấy di động gọi điện thoại.
Biết được tính cách nói một là một của anh, lúc này cô cũng không dám do dự nữa, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, chính là cô tuy rằng tuân theo uy nghiêm của anh, nhưng lại không quản lý được ánh mắt của bản thân, tò mò nhìn theo anh chạy.
Chẳng lẽ anh lại nghĩ đến cái gì, cho nên tính tiếp tục công việc sao?
Nhưng mà.... Nhưng mà bây giờ sắp bảy giờ, chẳng lẽ anh không cần nghỉ ngơi sao?
Không xong, nếu anh quyết định tiếp tục làm việc, cô làm sao cho anh thấy được mục đích đến đây? Ngày kia là ngày hẹn của bọn họ, hiện tại nếu không nói, cô sẽ không có cơ hội.
Cắn môi dưới, Vưu Vịnh Kỳ không khỏi có chút nóng nảy, muốn đứng dậy nói chuyện với anh, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, thẳng đến khi anh gác điện thoại xuống, theo tiềm thức cầm lấy tách cà phê —
"Hả, cho hỏi là ngài vẫn muốn thêm một tách cà phê sao?" Cô nhất cổ tác khí( phải giữ vững tinh thần cho tới khi hoàn thành mục tiêu), mặc kệ anh có ba bảy hay là hai mươi mốt lời nói ( coi trời bằng vung) thì cô vẫn hỏi, sau đó vô cùng khẩn trương liếm môi khô khốc. "Á....Nếu ngài muốn uống, tôi lập đi xuống giúp ngài pha thêm một tách, sau đó...... Á, có thể mời ngài bỏ ra một chút thời gian hay không, tôi có việc muốn nói với ngài."
Anh liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra khát vọng che dấu nỗi bất an của cô.
Vẻ mặt của cô giống ngày đó, khi cô hắt cà phê lên người anh —— không, phải nói là giống ngày đó, lúc anh muốn cô làm tình nhân của anh thì vẻ mặt khủng hoảng và tuyệt vọng.
Con mắt đen híp lại, anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén giống như đuổi bắt con mồi bỏ chạy.
"Cô muốn đổi ý, không làm tình nhân của tôi phải không?" Anh hỏi theo trực giác.
Trả lời của cô là thở dốc lợi hại vì kinh ngạc.
Anh đã đoán đúng!
Mục đích của cô gái nhỏ này thực sự là như vậy, tuy rằng nhìn cô là bộ dáng dễ ức hiếp—— trên thực tế, đích thực cô rất dễ ức hiếp, không nghĩ tới cô lại có can đảm tìm tới cửa, nhưng đáng tiếc việc anh đã quyết định, sẽ không có ai được phép thay đổi, cô cũng không ngoại lệ.
"Cô có thể từ chối tôi, nhưng cô có nghĩ đến cô làm vậy, chẳng khác nào đắc tội tôi hay không?" Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại tràn ngập nguy hiểm.
Cô lại hút một ngụm khí, lập tức sợ tới choáng váng.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý đắc tội ngài, nhưng, nhưng đó là không đúng....." Cho dù là chuyện tình nhân hay việc tuyển chọn, cô đều không có khả năng gánh vác được.
"Không đúng?" Anh hừ lạnh một tiếng." Chỉ cần là chuyện tôi quyết định, chính là đúng!" Khí thế của anh xâm phạm nhân đạo, cả người khí phách uy nghiêm, làm cô kinh sợ đến không thể hô hấp.
"Nhưng, nhưng là —— "
"Không có nhưng là. "
"Nhưng là tôi muốn ——"
"Câm miệng!"
Anh trừng mắt cô, tận mắt thấy cô ngoan ngoãn ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn.
Dễ bảo của cô lập tức lấy lòng anh, nhưng anh đắc ý không lâu, nháy mắt tiếp theo, khi cô đáng thương nắm chặt vạt áo, lộ ra bộ dạng sắp khóc thì không hiểu tại sao ở sâu trong lòng của anh hiện lên cảm giác tội lỗi, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, miệng anh đã làm ra phan ứng nhanh hơn đầu óc của anh.
"Mặc dù làm tình nhân, nhưng tôi sẽ không thật sự chạm vào cô." Sau khi giải thích xong, anh liền hối hận.
Bản tính của anh là bá đạo, duy ngã độc tôn( chỉ một mà không có hai), trừ bỏ người thân, anh chưa bao giờ có thói quen giải thích nguyên nhân với người khác, nhưng mà anh lại vì cô mà giải thích nguyên nhân sự việc, thật sự là gặp quỷ!
"Hả?"
"Đây chẳng qua là diễn kịch." Anh vốn không quản được cái miệng của mình.
Cô mở to con mắt, vẻ mặt đau buồn nhanh chóng rút lui, trở nên hoang mang tột độ và có chút hiếu kỳ.
"Vì sao? " Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cô do dự một lúc, mới dám nhỏ giọng hỏi, vẫn không hiểu ý tứ của anh.
Anh thấp giọng rủa một tiếng, khó chịu nói ra nhiều câu.
"Ba mẹ tôi bức tôi kết hôn, cho nên cô sắm vai tình nhân của tôi, nghĩ biện pháp làm họ bỏ ý định đó." Anh nói rất nhanh, giọng điệu hung dữ không giống giải thích, ngược lại giống đe dọa, nhưng mà Vưu Vịnh Kỳ lại không cảm thấy sợ hãi, trái lại, cô cao hứng suýt nữa thì khóc.
Thật tốt quá! Thì ra anh muốn cô làm "Tình nhân trên danh nghĩa", mà không phải thật sự muốn bức cô " Hy sinh bản thân", trở thành tình nhân thật sự, nói cách khác, chỉ cần cô có thể thành công giúp anh thoát hôn, thì có thể cùng anh vẫy tay chào tạm biệt, cả đời không qua lại với nhau?
Nghĩ vậy, cô khó nén hưng phấn, đôi môi phấn hồng nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười, nhưng anh lại quét mắt nhìn chằm chằm, cô liền sợ tới mức lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Phù phù, không thể sơ suất, không thể sơ suất.
Tuy rằng nguy cơ lớn nhất trước mắt đã giải trừ, nhưng cô còn phải cùng anh ở chung một thời gian, trong mấy ngày này, cô phải cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được, nếu không chọc giận anh, cô đừng mong có ngày tốt để sống, hơn nữa trừ lần đó ra, cô còn phải đối mặt với một vấn đề lớn!
Anh là người siêu cấp nổi tiếng, nếu cô thật sự phải diễn ân ái với anh , ắt phải sẽ bị người khác hiểu lầm, tiện thể truyền ra lời đồn đãi vô căn cứ, đến lúc đó cô không chỉ một thân tanh, mà còn có khả năng thân bại danh liệt.
Cho dù chỉ là diễn kịch, loại trả giá này vẫn rất là cao, cô thật sự không nắm chắc cô mình có thể nhận hết thảy,nhưng chuyện cho tới bây giờ cô đâm đầu theo lao, thân bất do kỷ.
"Vì..... Vì sao khăng khăng muốn chọn tôi?" Không phải Diêu Ty càng thích hợp hơn sao? Cô rất muốn hỏi như vậy, nhưng lại không có can đảm.
Thực ra hai người bọn họ vốn là một đôi, dù diễn trò, xác định chắc chắn là có vẻ ăn ý, cho dù Diêu tiểu thư công tác bận rộn, không thể phối hợp diễn xuất, nhưng tin đồn tình cảm của anh không chỉ với một mình Diêu tiểu thư đâu!
Tin đồn của anh với nữ minh tinh, ai ai cũng đều là đại mỹ nhân số một số hai của giới diễn nghệ, tùy tiện chọn một người, tuyệt đối đều mạnh hơn cô gấp mấy trăm lần, nhưng anh lại kéo người ngoài nghề như cô đây xuống nước?
Anh nhếch miệng, cho cô đáp án chân thật nhất ——
"Bởi vì cô thoạt nhìn dễ khi dễ"
"Hả?" Cô bị đả kích lớn mở to mắt nhìn, không thể tin được anh lại nói như vậy.
Cô......cô dễ khi dễ chỗ nào? Cô chính là không giỏi tranh luận cùng người khác mà thôi, hơn nữa cô cũng không có đáp ứng anh bất cứ chuyện gì, từ đầu tới cuối rõ ràng đều là anh bá đạo không nói lý lẽ.
"Nếu như cô đã hiểu rõ nguyên nhân của sự việc, bắt đầu từ ngày mai, một khi tan làm thì lập tức xuống tìm tôi báo danh." Ăn ý thì cần phải có thời gian luyện tập, mà thời gian là thứ anh thiếu nhất.
Nếu cô làm tình nhân của anh thì phải hiểu rõ từng thói quen, hứng thú, sở thích, trừ việc này ra, cô còn phải học dáng vẻ lẳng lơ nên có của tình nhân, anh cũng không muốn người khác nhìn ra chỗ sơ hở, dẫn đến liên lụy toàn bộ kế hoạch thoát hôn.
"Ngày mai? Nhưng tối mai tôi có việc." Cái miệng nhỏ nhắn của cô cong xuống, tuy rằng oan ức, cũng không dám phàn nàn.
"Chủ nhật cũng không ngoại lệ." Anh lại làm lơ, tiện thể cả ngày nghỉ của cô cũng hẹn trước.
Tham vọng của đàn ông này vốn không cần ngày nghỉ, nên cô là tình nhân thì đừng mong có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Mắt thấy công việc còn một chút, chuyện nên xử lý cũng đã làm xong, anh nhếch môi, vớ lấy điện thoại, ví da và chìa khóa xe trên bàn, đi trước một đoạn ra khỏi phòng sách.
"Đi ăn bữa cơm với tôi, một lát tôi sẽ đưa cô trở về." Anh ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo cô nhanh chóng đuổi theo.
"Hả? Nhưng mà tôi còn có một việc muốn --" không xong, việc tuyển chọn còn chưa có hỏi nữa.
" Động tác nhanh!"
" Vâng!" Cô có thói quen nghe lời, dưới sự thúc giục của anh, tuyệt đối không dám chậm trễ.
Ba chân bốn cẳng nhét laptop vào trong túi, cô giống như cô dâu nhỏ nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, nhưng anh lại chân dài, sải một bước, cô chạy hai bước mới đuổi kịp, hơn nữa không có chuyên tâm, cô phân tâm một cái, thế nhưng giẫm phải hụt bậc thang, mắt thấy sẽ ngã xuống cầu thang --
" Đáng chết, cô muốn ngã gãy cổ sao?" Anh khẩn cấp kéo lại thân thể mất hồn của cô, đồng thời chửi ầm lên.
Mặt cô trắng bệch, bất thình lình bị cái ngoài ý muốn này làm cô sợ tới mức cổ họng siết chặt, một lúc sau, mới phát ra âm thanh.
ực xin lỗi, không phải tôi cố ý."
Anh đương nhiên biết cô không cố ý, ngay cả đi đường cô còn có thể té nhào, nên ngã cầu thang cũng không có gì là lạ.
Vì ngăn chặn cô lại tiếp diễn tình huống như vậy, anh dứt khoát một phen đoạt lấy laptop của cô, một tay siết chặt cổ tay của cô, giống như đỡ người già đi, mang theo cô đi xuống thang lầu, khó có được anh săn sóc, Vưu Vịnh Kỳ lập tức bị dọa sợ.
Trong nháy mắt, cô thế mà lại hoài nghi người đàn ông trước mắt hẳn không phải là Quyền Thiên Sóc.
Quyền Thiên Sóc chân chính phải là duy ngã độc tôn, lạnh lùng bá đạo, làm sao có thể sẽ có hành động dịu dàng như vậy?
"Đi!" Anh như có con mắt mở to ở sau lưng, liền lập tức phát hiện sự phân tâm của cô. Cô gái nhỏ này ngã một lần không đủ sao, còn muốn thêm tiếp một lần nữa sao?
Anh quay đầu trừng mắt cô, toàn thân cô run lên, lập tức phục tùng mệnh lệnh, rập khuôn đuổi kịp bước chân của anh, nhưng mới đi được vài bước, cô lại phát hiện một chuyện có thật làm người khác giật mình --
Bước chân của anh chuyển nên chậm rãi ư!
Anh là đang phối hợp với cô sao?!
Cô ngạc nhiên nháy mắt nghi ngờ, nhịn không được lại lén nhìn anh vài lần, nghi ngờ tất cả đều là lỗi của chính mình.
Vừa ra khỏi biệt thự, anh liền lập tức buông cô ra, còn thay cô mở cửa xe, bỏ laptop vào chỗ ngồi phía sau. Không dự đoán được anh lại thân sĩ như vậy, thẳng đến khi xe bắt đầu chạy, cô vẫn nhịn không được muốn lén lút xác định, anh có thật sự là Quyền Thiên Sóc hay không --
"Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn." Hai tay Quyền Thiên Sóc nắm tay lái, nhìn về phía trước.
"Á!" Vưu Vịnh Kỳ hoảng sợ.
"Còn có, muốn nói cái gì thì nói, tôi ghét nhất người khác có chuyện gạt tôi." Từ rất sớm, anh liền phát hiện sự nhìn lén của cô, cô gái nhỏ này dọc đường vài lần muốn nói rồi lại thôi, nhiều lần mở miệng nhưng từ đầu đến cuối lại không phát ra một chút âm thanh, bộ dáng ấp a ấp úng kia, làm cho người nhìn bực dọc.
"Tôi không, không muốn nói gì.... " Cô thiếu tự tin thu hồi ánh mắt.
Không có mới là lạ.
Anh một tiếng hừ lạnh, khuôn mặt tuấn tú cố tình nghiêm túc, sử dụng thủ đoạn uy hiếp.
"Tôi chỉ đếm đến ba, cô tốt nhất có chuyện nói mau, có rắm mau thả, nếu không... "
Cô gái nhỏ này điểm tốt ở chỗ lá gan nhỏ, bất quá xấu cũng ở điểm xấu này, mỗi lần nói chuyện luôn lề mề, cho dù là người thông thái tu dưỡng tốt đến đâu, cũng bị cô chọc giận, nếu đợi cô nói không bằng anh tự mình mở miệng hỏi trước.
"À...... Là, là về chuyện nhân vật nữ chính của phim hoạt hình ! " Cô bị dọa tới run lên, liền tranh thủ nói ra thắc mắc. "Bởi vì tất cả mọi người nói tôi chưa vào phòng ghi âm, rất kì lạ là tôi lại được nhận vai vào nhân vật nữ chính, cho nên tôi muốn hỏi kết quả lần tuyển chọn này có phải bị lỗi....... À, có phải bị lỗi hay không?"
Cô kín đáo hỏi, không dám nói rõ là anh làm sai, cho dù cô không nói rõ, anh lại nghe ra ý ở ngoài lời nói của cô.
Bình thường chỉ có người không được chọn mới mới có thể nghi ngờ cuộc tuyển chọn bất công, không nghĩ tới cô là người trúng tuyển chẳng những không vui, ngược lại còn bị người ta nắm mũi dẫn đi, thật là ngu ngốc!
"Ai nói tuyển chọn cần phải vào phòng ghi âm?" Anh hừ lạnh khinh thường.
"Ồ?" Cô hoảng hốt.
"Kịch bản là tôi viết, tôi muốn nhân vật cho ai đảm nhận đều là thuộc quyền tự do của tôi, cho dù chưa đi đến phòng ghi âm thì sao!" Anh không ai bì được, đối với để ý của cô, chỉ cảm thấy ngu ngốc.
Toàn bộ người trong công ty đều hiểu được tính tình của anh, hiểu rõ tác phong làm việc của anh, cho dù có người chạy tới bên ngoài công ty kêu gào kháng nghị,cũng không làm thay đổi kết quả tuyển chọn, chỉ có thể bị anh liệt vào danh sách đen, từ nay về sau càng mất đi nhiều cơ hội.
"Hả? Nhưng là như vậy... Như vậy không công bằng." Ba chữ không công bằng kia, cô nói rất nhỏ.
Anh lập tức cười khẩy, vì cô thật ngây thơ.
" Thế giới này vốn không có công bằng, cái gọi là tuyển chọn, cũng không phải vì chứng minh công bằng mà ra, mà là vì tìm được người tài tốt nhất, một người có thực lực thật sự, cho dù không có tham gia tuyển chọn, cũng khó trốn mắt thần của Bá Nhạc*, người không có thực lực nhưng lại tự cao tự đại, mới có thể giống chó điên cắn loạn." Thừa dịp đèn đỏ, anh hứng thú quay đầu nhìn cô. "Tôi muốn là ngựa tốt, mà không phải là chó điên, cô tốt nhất hiểu điều này."
*Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Lời của anh thật là làm cô thụ sủng nhược kinh.
Á..... Lời của anh ý tứ là, cô có thực lực kia sao? Nhưng, nhưng cô là người mới ?
"Cô có thể không tin chính mình, nhưng không cho phép hoài nghi tôi." Anh lập tức liền nhìn ra do dự của cô."Cô, chính là người tôi muốn." Anh nghiêm túc nói, giọng điệu nói chuyện rung động hơn lời thề của người khác.
Vưu Vịnh Kỳ hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây người nhìn anh, sau đó không hiểu sao đỏ mặt.
Nếu nói là trong lòng của cô còn hoài nghi cái gì, thì cũng toàn bộ thua ở khí phách cả người của anh.
Anh chính là người như vậy, thân là thần trong giới diễn nghệ, cho dù hôm nay anh đổi trắng thay đen, con nai kia là ngựa, nghi ngờ người của anh, ngược lại thành ngu ngốc.
Vốn lồng tiếng là chuyên môn của cô, chỉ cần cô chịu xuất ra chút bản lãnh, hẳn là sẽ không để cho người khác quá thất vọng mới phải, nhưng với vai tình nhân, cô có chút lo lắng.
Tuy rằng anh muốn cô tin tưởng anh, nhưng rốt cuộc nên làm như thế nào, mới giống tình nhân đây?
Danh sách chương