Edit + Beta: Ruby

---------

Tình cảnh vô cùng lúng túng.

Mặt Giang Tiểu Mãn đầu tiên là bị Thái tử đột nhiên đứng lên dọa cho trắng, tiếp lại bị lời Vinh Triết nói cho làm đỏ.

Chân Thái tử đã tốt như vậy? Sẽ không phải ta thật có tiên thuật gì?

Chờ một chút... Hay là ta cùng Thái tử hữu duyên?

Có thể không đúng rồi, cái gì mà tam thế nhân duyên tất cả đều là ta nói lung tung, trong tiểu thuyết căn bản không có loại bố trí này!

Giang Tiểu Mãn đỏ cả mặt, tất cả mọi người nhìn bọn họ, hắn liếc nhìn Thái tử, chỉ thấy mặt liệt của Thái tử xưa nay cao lãnh lúc này cũng hồng thấu.

"Ngươi mau nghĩ biện pháp!" Giang Tiểu Mãn cắn răng thấp giọng nói.

"Ngươi mới nghĩ biện pháp!" Thái tử cũng cắn răng nghiến lợi thấp giọng trả lời hắn.

Làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?

Giang Tiểu Mãn không nghĩ tới Thái tử sẽ ở trong tay hắn đứng lên, mà Vinh Đình cũng không nghĩ tới mình sẽ ở loại trường hợp không hiểu ra sao hết bỗng nhiên đứng lên, hai người tất cả đều là không ứng phó kịp.

"Thái tử... Tiên nhân..." Lúc này Hoàng Đế mở miệng trước, Giang Tiểu Mãn cùng Thái tử cùng nhìn về phía hoàng đế, liền trông mong Hoàng Đế nhanh chóng thay bọn họ giải vây.

Hoàng Đế lắc đầu một cái, xem ra cũng không có dự liệu được sẽ có tình hình như thế xuất hiện. Ông nhìn về phía hai người cách đó không xa, than thở: "Trẫm đã đáp ứng tiên nhân, vô luận Thái tử muốn lấy ai làm vợ đều sẽ làm chủ hôn... Quái trẫm hồ đồ, khi đó cũng không biết tiên nhân có ý riêng."

Vinh Đình: "..."

Giang Tiểu Mãn: "???"

Giang Tiểu Mãn liều mạng lắc đầu, hắn nào có ý riêng gì, ý hắn một mực nghiêm túc là chỉ nữ chủ, cùng hắn một chút quan hệ cũng không có!

Hoàng Đế lại nói: "Quân vô hí ngôn, Thái tử nếu như muốn cùng tiên nhân kết hôn, vậy... được."

Hoàng Đế thở dài một hơi, tiếp đó hướng Thái tử lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ lại cùng ái hiền lành. Xem ra khỏe mạnh của nhi tử đối với ông mà nói so với cái gì đều không quan trọng hơn, coi như nhi tử muốn cùng một lão đầu tám mươi tuổi kết hôn cũng không liên quan.

Không được, Giang Tiểu Mãn mắt thấy phương hướng sự tình càng ngày càng phát triển kỳ quái, vội mở miệng nói: "Tất cả những thứ này tất cả đều là hiểu lầm! Bần đạo năm nay đều tám mươi, có thể nào cùng Thái tử kết hôn chứ?"

Mọi người gật đầu, đúng vậy, tiên nhân đều tám mươi, Thái tử ở trong mắt hắn bất quá là tuổi con tuổi cháu, hai người nếu như muốn thành thân, thực sự làm trái luân thường.

"Có quan hệ gì đâu? Tiên nhân thoạt nhìn bất quá mười tám." Vinh Triết bên cạnh bỗng nhiên lại nhảy ra một câu.

Giang Tiểu Mãn: "???"

Giang Tiểu Mãn thật muốn một châm đâm trên á huyệt Vinh Triết, Vinh Triết lại nói: "Huống chi có duyên phận cũng là tiên nhân tự mình nói, duyên phận tốt như vậy, làm sao có thể nói không muốn chứ? Nếu không hoàng huynh có thể phải khổ sở rồi, đúng không?"

(*) á huyệt: huyệt câm

Mọi người nhất thời vừa nhìn về phía Vinh Đình, lúc này trong ánh mắt mọi người của hết sức phức tạp, vừa có mong đợi, lại có hiếu kỳ, càng nhiều hơn chính là thái độ xem trò vui không chê chuyện lớn. Chẳng ai nghĩ tới, Thái tử què này tính cách quái lạ, thậm chí ngay cả người mình thích cũng không giống người thường như thế, lại là yêu thích một ông lão.

Bị loại ánh mắt trêu tức nhìn, Vinh Đình vẻ mặt đỏ lên cứng ngắt, một hồi lâu mới cắn răng nói: "... Cô gia không dự định lấy tiên nhân."

Giang Tiểu Mãn cùng Hoàng Đế nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người vây xem không khỏi thất vọng.

Vinh Triết cũng thở dài: "Xem ra hoàng huynh là xấu hổ."

Giang Tiểu Mãn cùng Vinh Đình đồng thời trừng mắt về phía Vinh Triết, Vinh Triết cảm nhận được hai đạo sát khí mãnh liệt, rốt cục ngậm miệng.

Tại trước mặt mọi người đàm luận những việc này, thực sự không thích hợp. Hoàng Đế sai mọi người đi, lại để cho Vinh Đình theo ông rời đi.

Nhưng mà Vinh Đình mới bước ra một bước, trên đùi tê rần, lúc này mới ý thức được trên chân mình còn cắm một cái châm. Vừa nãy tình cảnh quá mức hỗn loạn, hắn càng là tức giận lên não, còn quên mất cây châm kia.

Giang Tiểu Mãn lúc này cũng mới nhớ tới, vội hỏi: "Ngươi mau ngồi xuống, ta giúp ngươi đem châm ra!"

Một châm này câm đến ra cả máu, Thái tử hôm nay mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, bởi vậy phần máu kia hiện ra đặc biệt rõ ràng.

Giang Tiểu Mãn vừa nhìn thấy châm đâm đến sâu như vậy, nhất thời liền túng, tay đều có chút run.

"Châm tới ác như vậy, hiện tại cũng không dám xem, tiên nhân cũng thật thú vị." Vinh Đình lành lùng mà nói.

"Còn không là ngươi nhích tới nhích lui?" Giang Tiểu Mãn trừng, "Ngươi đạp ta ta còn chưa tính sổ với ngươi đây!"

"Ai đâm ta trước?"

"Muốn so ai trước sao?" Giang Tiểu Mãn chỉ một ngón tay vào bờ vai của chính mình,vết thương Trảm Tiên kiếm vẽ ra còn chưa khỏe toàn bộ đây.

Vinh Đình không nói, lạnh lùng nhìn Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn cũng dùng vẻ mặt giống như vậy nhìn hắn, không một chút nào chịu thua.

Cách đó không xa Hoàng Đế tuy rằng nghe không rõ đối thoại của hai người, mà xem động tác của hai người, trong lòng không khỏi lại bắt đầu lo lắng. Vinh Triết nói tới có thể không sai, Đình Nhi bất quá là xấu hổ, không dám ở trước mặt mọi người thừa nhận tâm ý của chính mình.

Nhìn xem, mọi người mới vừa đi, bây giờ sẽ bắt đầu đầu mày cuối mắt rồi.

Ài, này phải làm sao mới tốt? Con dâu tương lai của mình này nhưng mà so với tuổi tác mình đều càng lớn hơn mấy niên kỷ...

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ngắn a! Qua Qua tự mình đánh mình cho các người xem!

Vốn là muốn ngày mai cập nhật, thế nhưng còn chưa nghĩ ra kế tiếp làm sao, cho nên trước tiên đem lên một chương cuối cùng bù đắp!

Qua Qua chạy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện