Edit + Beta: Ruby

- ----------------

Ngày hôm sau Vinh Đình đúng lúc không cần vào triều sớm, liền ở trong Thông Thiên tháp cùng Giang Tiểu Mãn ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh.

Giang Tiểu Mãn sau khi ngủ đủ có tinh thần đuổi Vinh Đình đi ra ngoài, không biết làm sao Vinh Đình cũng tinh thần sung mãn, rất có kiên nhẫn cùng Giang Tiểu Mãn lề mề.

Giang Tiểu Mãn đuổi hắn, hắn liền xuống giường chạy hết một vòng trong Thông Thiên tháp.

"Cô vẫn là lần đầu tiên đi vào thông Thiên tháp." Vinh Đình nhìn quán triệt toàn bộ Thông Thiên tháp trắng loáng, mà lực chú ý rất nhanh liền bị hấp dẫn trên mấy đạo cụ thượng vàng hạ cám của Giang Tiểu Mãn.

"Đây là cái gì vậy?" Vinh Đình cầm lấy nồi nhỏ đun sữa bò của Giang Tiểu Mãn.

"Đó là lò luyện đan bần đạo dùng luyện đan, thả xuống!"

" Cái này?" Vinh Đình giơ lên hộp cơ quan Giang Tiểu Mãn dùng làm ảo thuật, thử muốn loay hoay.

"Không cho chạm vào cái kia!" Giang Tiểu Mãn liền vội vàng đem hộp cơ quan đoạt lấy.

Giang Tiểu Mãn sợ nhất mình lộ chuyện, Vinh Đình vừa cầm lấy cái gì, hắn lại liền nhanh chóng đoạt lấy. Cố tình người Vinh Đình cao, tay cũng dài, Giang Tiểu Mãn cướp không lại hắn.

" Đây cũng là đồ chơi gì?" Vinh Đình cầm gậy đùa mèo của Giang Tiểu Mãn giơ giơ lên.

" Đồ chơi gậy để đùa mèo!" Giang Tiểu Mãn muốn cướp, Vinh Đình liền run lên run lên mà đem gậy đùa mèo lúc ẩn lúc hiện, không cho hắn lấy.

Vinh Đình xem bộ dáng Giang Tiểu Mãn đuổi theo gậy đùa mèo nhảy nhảy nhót nhót, không nhịn được cười nói: "Đã hiểu, thật là đồ tốt."

Giang Tiểu Mãn đoạt một hồi, không giành được không ngừng, còn giành đến thở không ra hơi. Cuối cùng hắn bỏ cuộc, liếc mắt một cái trừng Vinh Đình, thở hổn hển đến ngồi vào một cạnh.

Giang Tiểu Mãn không chơi nữa, Vinh Đình vẫn còn múa múa hai lần muốn đùa Giang Tiểu Mãn. Mãi cho đến Giang Tiểu Mãn xoay người, nụ cười trên mặt Vinh Đình mới trong nháy mắt biến mất.

Hắn thấy bóng lưng Giang Tiểu Mãn không ngừng thở dốc, không khỏi mặt đầy vẻ ưu lo.

Tiểu tiên nhân của hắn có phải thật sự lớn tuổi hay không? Mỗi lần chỉ cần hơi hơi trêu đùa, tiểu tiên nhân liền thở hồng hộc, đỏ cả mặt.

Hắn cũng không dám làm thêm gì nhiều hơn, chỉ sợ lập tức quá mức kích thích, tiểu tiên nhân của hắn một hơi không kịp thở, tại chỗ phi thăng.

Hắn im lặng thở dài, chỉ cảm thấy con đường phía trước dài đằng đẵng.

Một bên khác, Giang Tiểu Mãn sau khi xuyên qua lượng vận động giảm bớt, mỗi ngày cuộc sống sung sướng, thể lực trên diện rộng trượt xuống, đồng thời lại da dẻ trắng, da mặt mỏng, một chút động tĩnh liền đỏ mặt vẫn còn không biết mình bị tưởng thành lão đầu lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, hắn tiện tay lật lên tấu chương Vinh Đình mang đến, nhìn xem gần đây trong triều đình đều xảy ra chuyện gì.

《 Thần trộm ngang ngược: Thái tử què thật là bá đạo》 là một quyển tiểu thuyết chăm chú nói chuyện yêu đương, bởi vậy chính trị gia quốc làm bối cảnh, hiện ra thập phần hòa bình, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, duy nhất trận náo động kia chính là phụ trách làm Thái tử bại liệt.

Giang Tiểu Mãn đem sổ xếp đại khái lật ra, chỉ cảm thấy không có việc lớn gì, đều đang nói những chính sách tương quan quản lý dân sinh. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong tấu chương kẹp thứ gì, mở ra vừa nhìn, phát hiện bên trong lại là kẹp một quyển thoại bản.

Giang Tiểu Mãn:?

《 phong nguyệt tiên nhân 》? Giang Tiểu Mãn nghi hoặc mà mở ra.

Sau một phút.

Giang Tiểu Mãn dùng sức đem thoại bản đóng lại, đỏ mặt quát lên: "Đây rốt cuộc là món đồ quỷ quái gì vậy!"

Vinh Đình còn đang lo lắng vấn đề sức khỏe của Giang Tiểu Mãn, bị quát một cái mới phục hồi tinh thần lại. Hắn thấy mặt Giang Tiểu Mãn đỏ lên, trên tay giơ quyển thoại bản kia, hết sức kích động.

" Đây đây đây, đây là cái thứ vớ va vớ vẩn gì!" Trong thoại bản viết chính là Vương gia tiền triều cùng tiên nhân, mà vừa nhìn liền biết viết chính là hắn cùng Vinh Đình. Đây là Giang Tiểu Mãn lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, cả người đều muốn bùng nổ.

Cái gì thời điểm hai người kết hôn kiệu lớn 8 người khiêng, hồng trang 10 dặm! Cái gì hai người uống chén rượu giao bôi! Quả thực hoàn toàn là nói bậy!

"Đừng kích động!" Vinh Đình nhanh chóng tiến lên đem quyển thoại bản kia cầm về, chỉ sợ Giang Tiểu Mãn bệnh tim phát.

"Ngươi làm sao có thể xem thứ này!"

"Thứ đồ vật nào?"

Đồng nhân bản của chúng ta!

Giang Tiểu Mãn cảm thấy chuyện này thực sự quá mức hoang đường, hắn chưa từng nghĩ tới mình cư nhiên còn có đồng nhân bản. Hắn khó có thể mở miệng, cuối cùng chỉ có thể nói: "Ngươi nói ngươi đang phê tấu chương, nguyên lai đều đang xem thoại bản!"

"Cô cũng không luôn luôn xem thoại bản, chỉ là tình cờ xem hai cái, tiêu khiển tư niệm trong lòng."

"Sau này không cho xem!"

" Ngươi không cho phép cô xem thoại bản, vậy cô sau này lúc nhớ ngươi sẽ phải trực tiếp đi tìm ngươi."

"Vậy cũng không cho nhớ!"

"Này cũng không cho kia cũng không cho, tiên nhân vì sao lại bá đạo như thế?"

"Ta chính là bá đạo như vậy!"

"Ai." Vinh Đình thở dài, "Thôi, liền theo ý ngươi đi."

Giang Tiểu Mãn đang nghĩ ngợi người què thối này ngày hôm nay làm sao dễ nói chuyện như vậy, liền nghe Vinh Đình lại nói: "Nếu không phải cô từ lâu quyết định, sau này làm người để vợ quản nghiêm, mọi việc đều nghe Thái tử phi dặn dò, cô lại như thế nào bằng lòng theo ý ngươi?"

"Ai muốn làm Thái tử phi của ngươi! Không cho nói bừa!"

"Được, đều nghe tiên nhân, lời nói của tiên nhân cô tuyệt không cãi lời."

Giang Tiểu Mãn cảm thấy mình sắp bị người này tức chết rồi, nói thế nào đều nói không lại Vinh Đình.

Giang Tiểu Mãn dưới thế tiến công của Vinh Đình liên tục bại lui, cuối cùng chỉ có thể bảo Vinh Đình cút.

Sau giờ ngọ, Dần tướng quân bên chân Giang Tiểu Mãn lay lay, Giang Tiểu Mãn biết nó là nhàm chán, muốn tìm meo meo đi chơi. Giang Tiểu Mãn thực sự không muốn chạy đến Trường Nhạc cung, mà sợ Dần tướng quân cô đơn, lại nghĩ mình trốn tiếp cũng không phải biện pháp, cuối cùng vẫn là ôm Dần tướng quân đi đến Trường Nhạc cung.

Trong Trường Nhạc cung, Vinh Đình đi vắng.

"Meo meo?" Giang Tiểu Mãn tiến vào Trường Nhạc cung thành thục như tiến vào nhà mình, hắn ôm Dần tướng quân tìm meo meo khắp nơi, nhưng không thấy meo meo ở đâu.

Lung lay một vòng, Giang Tiểu Mãn cuối cùng ở trong thư phòng tìm thấy meo meo, nhưng cùng một chỗ với meo meo còn có Khương Khả. Thời điểm Giang Tiểu Mãn đẩy cửa ra, Khương Khả đang ôm meo meo, đang nắm móng vuốt nhỏ của meo meo.

Giang Tiểu Mãn sững sờ, Khương Khả cũng là sững sờ, ai cũng không nói chuyện.

Thư phòng Vinh Đình bình thường là không cho người ngoài tiến vào, Giang Tiểu Mãn tại đây nhìn thấy Khương Khả, trong lúc nhất thời có loại tư vị không nói được. Mà Khương Khả lại trước tiên nói: "Bệ hạ tạm thời truyền điện hạ đến nghị sự, thần ở đây chờ điện hạ trở về."

"Ồ." Giang Tiểu Mãn gật gật đầu, cũng không biết nên nói cái gì.

Chính lúc này, meo meo phát hiện Giang Tiểu Mãn, "meo" một tiếng liền tránh thoát từ trong lồng ngực Khương Khả chạy đến Giang Tiểu Mãn. Giang Tiểu Mãn đem meo meo ôm lấy, trong tay ôm hai con mèo, nói với Khương Khả: "Bần đạo dẫn chúng nó ra ngoài chơi một hồi."

"Vâng." Khương Khả gật đầu.

Giang Tiểu Mãn rời thư phòng, tại hậu viện Trường Nhạc cung tìm một chỗ, thả hai con mèo chơi đùa, mình ngồi ở một bên cạnh xem.

Vừa nãy bầu không khí trong thư phòng thực sự là quái dị không nói ra được, Giang Tiểu Mãn bình thường không phải là tính cách lạnh nhạt với người khác, nhưng nhìn thấy Khương Khả lại vẫn không biết nên nói cái gì. Hắn suy nghĩ một chút, có thể là bởi vì Khương Khả chung quy dùng một loại ánh mắt rất điêu gian nhìn hắn.

Hắn bị ánh mắt Khương Khả nhìn đến sợ nổi da gà, cố tình Khương Khả lại là thư đồng của Vinh Đình, hai người thỉnh thoảng liền sẽ gặp mặt. Rõ ràng đã gặp mặt mấy lần, mà lạichưa từng nói mấy câu, điều này làm cho hắn căn bản không biết Khương Khả đang suy nghĩ gì.

Khương Khả sẽ không phải thích Vinh Đình chứ... Giang Tiểu Mãn nghĩ như vậy, cảm thấy biểu hiện kỳ quái của Khương Khả tựa hồ cũng có thể được giải thích.

Chỉ là nghĩ như vậy, trong lòng hắn kia cỗ tư vị không nói rõ liền càng cường liệt hơn.

Hắn cũng không rõ ràng cỗ buồn bực của mình đây là từ đâu đến, đang phiền, lúc ngẩng đầu bỗng nhiên thấy Khương Khả núp trong bóng tối, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt thập phần vặn vẹo.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Khương Khả là dùng mặt thỏ xinh đẹp nhìn Mãn Mãn (thỏ đẹp. jpg)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện