Edit + Beta: Ruby

- -----------------

Mùa đông càng ngày càng lạnh, Giang Tiểu Mãn cũng càng ngày càng lười biếng phải đi ra ngoài tản bộ, không có chuyện gì liền vùi ở trong Trường Nhạc cung chơi mèo, chơi cùng Vinh Đình.

Vinh Đình lúcnày để ngự trù làm khoai tây chiên cho hắn, còn làm trà sữa trân châu, hắn mỗi ngày liền một tay khoai chiên, một tay trà sữa, ngày tháng trải qua lại cực kỳ thoải mái.

Buổi chiều, phòng khách của Thái tử trong Trường Nhạc, một cái bàn sách lớn một bên Vinh Đình ngồi, một bên Giang Tiểu Mãn ngồi.

Vinh Đình đang ghi sổ sách, Giang Tiểu Mãn vừa ăn khoai chiên vừa nhìn mấy thoại bản viết quỷ quái, chân dưới bàn đè lên trên chân Vinh Đình vừa giẫm vừa giẫm, giẫm một cái chưa yên.

"Lại đang gây sự?" Vinh Đình nhíu mày.

"Đâu có gây sự." Giang Tiểu Mãn nghiêm túc nói, "Đây là đang giẫm sữa, con mèo nhỏ đều biết giẫm sữa."

(*) giẫm sữa:v



Vinh Đình cười khẽ: "Con mèo ngốc nhà ngươi."

Giang Tiểu Mãn lắc đầu lắc óc, tiếp tục giẫm.

Đạp một trận, chân mỏi, không đạp nữa, Giang Tiểu Mãn rồi lại ý thức được mình lúc này vận động đến quá ít, còn mỗi ngày ăn khoai chiên uống trà sữa, sớm muộn sẽ mập.

Hắn ngẩng đầu thấy Vinh Đình còn đang ghi sổ sách, nghĩ thầm người này mỗi ngày không phải học tập chính là làm việc, vẫn còn duy trì vóc người tiêu chuẩn của nam chính, nghĩ đến liền đến tức.

Vinh Đình ghi sổ sách được một đoạn, đứng dậy động động tay chân. Bỗng nhiên một bóng đen chợt lóe bên mắt hắn, lập tức trên đùi hắn thêm nặng, có đồ vật leo tới bò trên đùi hắn.

Vinh Đình cúi đầu, chỉ thấy Giang Tiểu Mãn dùng cả tay chân mà ở trên người hắn bò không ngừng.

"Làm gì?"

Giang Tiểu Mãn không nói, nỗ lực bò đến trên lưng Vinh Đình, lúc này mới thở dốc nói: "Leo núi."

Hắn nằm nhoài trên lưng Vinh Đình thở một hơi, lại bắt đầu di chuyển, nỗ lực từ sau lưng Vinh Đình bò đến trước mặt Vinh Đình. Vinh Đình bị hắn làm cho động cũng không được, không động cũng không xong, hai tay hư không che chở ở phía dưới chỉ sợ hắn té xuống.

Giang Tiểu Mãn giằng co một hồi lâu, thật vất vả mới mặt hướng Vinh Đình. Hai tay hắn víu tại trên cổ Vinh Đình, ngoài miệng niệm: "Muốn ôm!"

Vinh Đình hít vào một hơi, không nhịn được dùng sức ôm hắn. Giang Tiểu Mãn mắt thấy bị ôm vững, lại bắt đầu nhây, hai tay buông ra dùng sức mà động, cuối cùng còn cuộn tròn lên chân, đem mình co lại thành một đoàn, muốn Vinh Đình ôm hắn giống như ôm hắn.

Giang Tiểu Mãn đắc ý cười: "Nhìn ngươi quá lâu không vận động, cho ngươi vận động một chút."

Vinh Đình hài tử, cẩn thận từng li từng tí đem hắn ôm về trên giường, cuối cùng vẫn là không nhịn được hôn lên, hôn không đủ, liền tại trên gò má mềm mại của hắn khẽ cắn một cái.

"Ngươi đến cùng làm sao lớn lên, như thế cũng có thể làm nũng." Vinh Đình nặn mặt Giang Tiểu Mãn, "Có phải là thấy ai cũng muốn làm nũng?"

"Dĩ nhiên không phải, " Giang Tiểu Mãn vừa lăn một vòng, lăn tới trong lồng ngực Vinh Đình, "Là vì cho ngươi càng yêu thích ta mới như vậy."

Vinh Đình tim co rụt lại, nói không ra lời.

Trước kia là hắn miệng đầy lời cợt nhả, nói tới Giang Tiểu Mãn không có gì để nói, hiện tại toàn bộ trái ngược, chỉ cần Giang Tiểu Mãn "thả thính" cho hắn, đầu óc của hắn liền trống rỗng, một câu nói cũng không nói được.

Hai người tuy là cả ngày dính nhau, thế nhưng việc nên làm vẫn không có thiếu.

Ngoại trừ công trình đường nước ngầm nhất định phải tại thời điểm đầu xuân năm sau khởi công, Vinh Triết bên kia cũng xảy ra chút vấn đề. Vinh Triết không có kinh nghiệm làm việc, gặp vấn đề lại không dám hỏi mẹ hắn, chỉ sợ bị mẹ hắn mắng, cuối cùng vòng tới vòng lui, dĩ nhiên tìm đến Vinh Đình.

Vinh Đình vốn không muốn để ý Vinh Triết, nhưng nghe Vinh Triết gặp Giang Tiểu Mãn gọi trái một câu "Chị dâu" phải một cậu "Thái tử phi", làm cho Giang Tiểu Mãn không chịu được chỉ có thể chạy, liền lại vui vẻ.

Hắn gần đây vốn bị Giang Tiểu Mãn đối phó đến phục phục thiếp thiếp, thật vất vả đến một khắc tinh Giang Tiểu Mãn, cuối cùng cũng coi như có cảm giác hòa nhau một trận.

Vinh Đình vô cùng vui vẻ, lại không keo kiệt mà giúp Vinh Triết mấy lần.

Hoàng Đế nghe nói việc này, nghĩ đến huynh đệ hai người ở chung hòa thuận, long tâm đại duyệt. Ngược lại là Hoàng Hậu thật vất vả giành được cho nhi tử cơ hội lập công, lại bị Vinh Đình thêm vào một chân, tức giận đến nghiến răng, chỉ muốn tìm biện pháp đem Vinh Đình đá xuống vị trí Thái tử.

Chỉ là Vinh Đình cùng Giang Tiểu Mãn cùng nhau, không giống trong tiểu thuyết cùng Nam Cung Tuyết bình thường bên nhau, cả ngày theo Nam Cung Tuyết lượn khắp nơi, nếu không phải là xem ai không vừa mắt liền làm mất mặt người đó, gây thù hằn đầy đất. Vinh Đình cùng Giang Tiểu Mãn hết sức thành thật, mỗi ngày chính là nhốt tại Trường Nhạc cung nói chuyện yêu đương, ra ngoài làm việc còn có Giang Tiểu Mãn nắm giữ nội dung thỉnh thoảng nhắc nhở, càng là khiến Hoàng Hậu nắm không ra sai lầm.

Nhưng mà, từ trên người Vinh Đình tìm không ra lỗi, không có nghĩa là từ trên người Giang Tiểu Mãn tìm không ra lỗi.

Ngày ấy Vinh Đình cùng Giang Tiểu Mãn lại cùng đám người Thái Diễn nghị sự, lúc này Thái Diễn liền dẫn theo Vương Phúc vào cung.

Lần trước kia một chuyện trốn cung sau khi kết thúc, Giang Tiểu Mãn lại cùng gặp mặt Vương Phúc, đem lời nói Vinh Đình lúc trước lại cường điệu một hồi, nói là hắn thừa kế danh hào cùng pháp lực sư phụ của hắn, bây giờ chính là khách quý Hoàng Đế, để Vương Phúc chớ mà lắm miệng.

Vương Phúc ngốc thì ngốc, nhưng cũng là người đàng hoàng, Giang Tiểu Mãn nói chuyện như vậy, liền phát thệ dù như thế nào cũng sẽ không sẽ nói cái gì với người ngoài.

Sự tình qua gần một tháng, cũng không biến cố gì, Giang Tiểu Mãn cũng không lại đem việc này để ở trong lòng.

Ngày hôm đó thấy Vương Phúc, Giang Tiểu Mãn cùng Vương Phúc chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, nhưng không ngờ Vương Phúc lại nói: "A Mãn, còn thật cám ơn ngươi nha!"

"Làm sao vậy?" Giang Tiểu Mãn không rõ.

"Ngươi không phải cho người về thôn xem qua?" Vương Phúc vui vẻ nói, "Mấy ngày trước đây cha mẹ ta gởi thư lại, nói người trong cung đến trong thôn chúng ta một chuyến, hỏi tới ngươi, nói phải cho ngươi ở trong thôn xây toà tháp, còn nói phải xây cầu cho thôn chúng ta."

Giang Tiểu Mãn sững sờ, lúc nào có việc này? Vinh Đình sao? Mà Vinh Đình không đề cập tới việc này với hắn...

Giang Tiểu Mãn bất an hỏi: "Hỏi ta cái gì?"

"Hỏi ngươi sinh ở đâu, Lúc nào nhập môn hạ sư phụ ngươi." Vương Phúc thấy Giang Tiểu Mãn sắc mặt không đúng, lại nói, "Chuyện của ngươi ta cũng không nói với cha mẹ ta, cũng không biết người trong thôn đều đáp cái gì, không quan trọng lắm đi? Đều là người trong cung."

Giang Tiểu Mãn miễn cưỡng cười cười, nói tiếng "Không có chuyện gì", trong lòng lại biết chuyện xấu.

Trong cung này có những người khác hiểu được chuyện của hắn.

Vừa rõ ràng chuyện này, Giang Tiểu Mãn liền buồn bực mất tập trung, sau đó làm sao trở lại Trường Nhạc cung đều không biết.

Trở lại Trường Nhạc Cung, vừa không người ngoài, hắn liền lập tức lao đến trong lồng ngực Vinh Đình, muốn Vinh Đình ôm.

Vinh Đình phát hiện không đúng, hỏi: "Lại làm sao?"

Giang Tiểu Mãn oan oan ức ức mà đem sự tình nói ra, vội la lên: "Làm sao bây giờ, ta có phải thật phải bị mất đầu hay không?"

Vinh Đình nghe việc này nhưng là phản ứng không lớn, chỉ là gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cô hiểu rồi."

"Là ai biết?"

"Cô đoán là Hoàng Hậu đi."

"Bà ấy làm sao biết?"

"Có những người khác biết được, đây là chuyện sớm hay muộn, cô sớm dự liệu được sẽ có ngày đó." Vinh Đình nói "Ngươi sư phụ giả kia vốn là chính là tiên nhân giả, coi như lão che giấu được khá hơn nữa, vẫn phải là ăn uống ngủ nghỉ, luôn có thôn dân gặp qua lão cùng với A Mãn, chỉ cần có tâm đi thăm dò, cũng không có gì không tra được."

"Vậy phải làm thế nào?"

"Đừng nóng vội, việc này giao cho cô xử lý."

Giang Tiểu Mãn muốn hỏi Vinh Đình xử lý như thế nào, Vinh Đình rồi lại không nói.

Vinh Đình thấy Giang Tiểu Mãn gấp đến độ muốn rơi kim đậu đậu (*), than thở: "Thái tử phi chính là không tín nhiệm cô như thế."

(*) nước mắt

Vinh Đình thả ra Giang Tiểu Mãn, đi tới trước bàn.

Giang Tiểu Mãn ban đầu được hắn ôm, thấy hắn buông ra, còn tưởng rằng hắn không muốn ôm, liền nhanh chóng tới nắm tay áo của hắn không tha, lại thấy hắn từ trên bàn lấy ra mấy tờ giấy.

Hắn còn tưởng rằng đó là ký hoạch sách gì viết kế hoạch thần bí, định thần nhìn lại, nhưng là vài tờ bảng chữ mẫu, còn có vài bức tranh.

Những bảng chữ mẫu kia nói là bảng chữ mẫu nhưng lại không giống bảng chữ mẫu, trên một tờ giấy bất quá viết chín chữ, từng chữ lại cũng không phải ruột đặc, mà là chữ rỗng ruột, dùng mực vàng tô cái khuông.

Những tranh kia càng quái, một là vẽ hoa mai, hoa mai lại vừa không có tô màu, hiện ra một mảnh trống không, một tờ khác lại là vẽ mấy em bé mập rất ngốc nghếch.

"Đây là cái gì?"

"Cửu cửu tiêu hàn đồ." Vinh Đình ngồi ở trên ghế, ôm lấy Giang Tiểu Mãn, để Giang Tiểu Mãn ngồi ở trên đùi hắn. Hắn chỉ vào bảng chữ mẫu nói: "Đình tiền liễu rủ trân trọng chờ gió xuân, ngươi xem một chút, có phải là từng chữ cửu hoa (*)?"

(*) vẽ 9 nét

Giang Tiểu Mãn gật đầu, hết thảy chữ đều là cửu hoa, chữ phong kia là phồn thể, bởi vậy cũng là cửu hoa.

"Ngày đông lạnh giá, vì chịu đựng trời đông giá rét, mọi người thì sẽ từ đông chí ngày đó bắt đầu, mỗi ngày viết một bút. Đợi đến tám mươi mốt ngày viết xong, mùa đông liền đi, mùa xuân liền tới." Vinh Đình liền chỉ chỉ bức họa khác, "Hoa mai cũng vậy, có tám mươi mốt cánh hoa, mỗi ngày vẽ lên một mảnh; tứ hỉ oa này cũng vậy, ngươi mỗi ngày cho trên cái yếm tiểu oa oa vẽ cái vòng, tám mươi mốt cái vòng vẽ xong liền được."

Đây là Giang Tiểu Mãn lần đầu tiên biết vật này, chỉ cảm thấy thú vị. Hắn mò ra những chữ kia cùng bức tranh, ngẩng đầu hỏi Vinh Đình: "Những thứ này đều là ngươi làm?"

"Đây là đương nhiên, cô thấy ngươi mùa đông sợ lạnh, liền sớm vì ngươi làm xong tiêu hàn đồ, muốn cho ngươi giải sầu một chút." Vinh Đình nói "Nguyên nghĩ tại đông chí ngày đó lấy ra cho ngươi chơi, hôm nay liền dứt khoát trước tiên cho ngươi chơi."

"Ngươi thật là có thể vẽ... Thế nhưng này em bé mập thoạt nhìn thật ngốc nghếch nha!"

" Ngốc nghếch sao? Cô chiếu theo bộ dáng của ngươi vẽ, ngươi xem đây là biểu tình ngươi ngủ, đó là biểu tình ngươi ăn cơm, còn có cái này, thời điểm ngươi ở trên giường chơi xấu chính là dáng dấp này."

"Người què thối muốn chết sao?"

Giang Tiểu Mãn có thể cùng hắn cãi nhau, Vinh Đình nhếch miệng. Hắn liền nắm tay Giang Tiểu Mãn sờ mấy bức tranh, thấp giọng nói: "Tiểu tiên nhân, ngươi lúc trước đã nói coi như tính đi?"

"Nói cái gì? Nói sớm muộn muốn chỉnh sửa ngươi một lần sao? Vậy dĩ nhiên là chắc chắn."

Vinh Đình cười khẽ, nói rằng: "Ngươi đã nói không quản cô muốn đi đâu, đều sẽ theo cô đi, còn nhớ chứ?"

Giang Tiểu Mãn an tĩnh xuống, tiếp đó dùng sức gật gật đầu, nói rằng: "Vẫn là câu kia, ngươi ra làm sao đều tốt, ta đều tùy ngươi."

"Tốt lắm, " Vinh Đình nói "Cô cam đoan với ngươi, trước khi ngươi vẽ xong bức tranh, sự tình đều có thể hết thảy đều kết thúc."

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai xem tình hình cập nhật, không úp thì sáng thứ năm up.

Để Mãn Mãn tạo hình em bé mập cho mọi người nhảy mông vũ đi! Xoay lên!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện