Lục Mạn Mạn thì ra mắt mẫu hậu đại nhân, Trình Ngộ lại nghênh đón hai người cô ấy không muốn gặp nhất.

Vừa kết thúc huấn luyện về đến nhà, ngay cả hơi thở cũng chưa bình ổn, liền thấy cha mẹ cô ấy giống như Phật gia, đoan đoan chánh chánh ngồi trên ghế salon ở phòng khách.

Mẹ cầm bánh bích quy đậu phộng trong khay đãi khách lên, cất vào túi xách mình, hành động này làm cho dì Chu quản lý pha trà bên cạnh cũng xem thường hừ một tiếng.

Mà cha thì bưng chén trà, từng miếng từng miếng đánh giá trà Phổ Nhĩ nóng hổi, chậc chậc miệng, cười một tiếng với Cố Chiết Phong đang phục vụ chu đáo bên cạnh: “Tiểu tử, trà ngon, là mua ở đâu vậy.”

“Cha cháu đi Vân Nam công tác, bạn tặng, cháu vẫn còn hai gói, nếu chú thích, thì cháu cầm xuống cho chú.”

“Vậy không tốt lắm.” Khóe mắt cha cười đến cong lại, đuôi nếp nhăn run run: “Vậy thì cám ơn, thật là một đứa trẻ ngoan.”

“Không có gì ạ.”

Cố Chiết Phong đang muốn lên lầu, lại bị Trình Ngộ gọi lại: “Không cần cầm, Cố Chiết Phong anh trở về phòng.”

Mẹ mở miệng nói: “Tiểu tử có phần tâm này, con ngăn cái gì, cũng không phải là hỏi con muốn không.”

Cố Chiết Phong chần chừ, không biết như thế nào cho phải: “Cái kia… Anh vẫn là…”

“Chiết Phong, anh trở về phòng.”

Cố Chiết Phong không dám không nghe lời của Trình Ngộ, chỉ có thể lo lắng lên lầu, vài bước lại quay đầu nhìn bọn họ.

Đương nhiên A Hoành và Lục Mạn Mạn bọn họ càng không nên ở lại phòng khách, xô xô đẩy đẩy kiếm cớ chuẩn bị rời đi. Trong lòng Trình Ngộ không cảm thấy tư vị gì, cha mẹ mình tới, nhưng lại đuổi đồng đội mình đi thì coi là chuyện gì, vì vậy cô ấy nói với cha mẹ: “Hai người đi ra với tôi, có lời gì đi ra bên ngoài nói.”

Mẹ có chút không vui: “Nói ở chỗ này đi, có ăn có uống, bên ngoài phơi nắng lắm, nhiệt độ chênh lệch, nói chút đạo lý đi.”

“Oh, vậy hai người ngồi ở chỗ này, đuổi bạn bè của tôi ra ngoài, đây là nói đạo lý sao?”

Mẹ dịch dịch người, thoải mái ngồi trên ghế salon, rất là mất hứng lẩm bẩm: “Chúng ta cũng không bảo các bạn con đi ra ngoài.”

Lục Mạn Mạn liền vội vàng nói: “Không có sao, chúng con cũng có thể trở về phòng, sẽ không quấy rầy mọi người nói chuyện.”

Trong lòng Trình Ngộ cảm thấy không thoải mái, giọng kiên quyết nói: “Hai người nếu không đi ra cùng tôi, thì ngồi ở trên ghế salon một đêm đi, tôi sẽ không quản hai người.”

Cha mẹ hiểu rõ tính cách của Trình Ngộ, từ trước đến nay nói một thì không hai, thái độ kiên quyết như vậy, mà bọn họ lại là có chuyện muốn nhờ, đành phải theo cô ấy, đi ra ngoài.

Lúc rời đi trong miệng bà ấy vẫn còn nhỏ giọng dông dài: Ở trong căn nhà lớn như vậy, thật là cuộc sống tốt đẹp như tu hành đắc đạo mà.

Trình Ngộ đi thẳng về phía trước, dọc theo thảm cỏ xanh dành cho người đi bộ, đi ước chừng hai mươi phút, đi đến ven hồ Minh Dương, cái hồ này ở dưới chân núi, xanh biếc như gương sáng, cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ không người quấy rầy.

Trình Ngộ là người rất tự ái, cô không muốn để các đồng đội của mình biết quá nhiều chuyện nhà cô, cho nên có thể đi bao xa thì đi bao xa.

“Nói đi, lại tìm tôi làm gì?” Cô ấy ôm cùi chỏ đứng ở bờ hồ, lạnh lùng hỏi mẹ.

Mẹ ngượng ngùng cười một tiếng, lấy lòng nói: “Con bây giờ kiếm được nhiều tiền, cuộc sống rất tốt rồi.”

Trình Ngộ chán ghét cái bộ dạng này của bà ấy, dứt khoát quả quyết nói: “Có chuyện nói chuyện, không có việc gì thì tôi đi về.”

Hôm nay cả ngày huấn luyện, cô vô cùng mệt mỏi, căn bản không muốn tốn nước miếng với bọn họ.

Mẹ thấy con gái cũng là một đứa cứng đầu, nên dứt khoát nói thẳng: “Em trai con ở bên ngoài đánh nhau với người ta, đánh người ta vỡ lá lách, bây giờ đang ở bệnh viện, nhà đối phương có tiền có thế, nói muốn kiện em trai con, kiện nó đi ngồi tù, phải bồi thường một trăm ngàn tiền thuốc thang và tiền tổn thất tinh thần.”

Trình Ngộ: …

Qủa nhiên, đều biết không có việc gì thì không tới tìm, một lòng tới tìm cô chính là muốn tiền.

“Tôi không có tiền.” Cô nhàn nhạt nói: “Một trăm ngàn tệ không phải con số nhỏ.”

Lời giải thích không có tiền cũ rích này, cũng sắp được cô dùng đến nát rồi, mẹ dĩ nhiên sẽ không tin tưởng: “Con bây giờ ở trong căn nhà như thế, nghe Trình Thiên nói đánh một trận đấu được hơn một trăm nghìn mà, sao có thể không có tiền chứ.”

Qủa nhiên, quả nhiên lại là tên Trình Thiên kia.

Cha mẹ căn bản không hiểu thi đấu chuyên nghiệp gì cả, nếu như không phải là nghe Trình Thiên nói, hai người căn bản không thể biết cô đang làm gì, có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

“Một trận đấu hơn một trăm nghìn không phải tôi, là các bạn tôi.” Trình Ngộ nhẫn nại nói với bọn họ: “Tôi kiếm không được nhiều như vậy, nhưng mỗi một xu đều là thời gian sức lực tôi bỏ ra, tôi không thể nào dùng nó để thu dọn cục diện rối rắm của Trình Thiên đâu, như vậy các người có thể nghe hiểu không?”

Mẹ nghe vậy, đang muốn chỉ ngón tay về phía mũi cô mà mắng, nhưng cha lại đè bả vai bà ấy, ông ấy đốt điếu thuốc, hít một hơi, nhìn Trình Ngộ nhàn nhạt nói: “Trước đây là chúng ta không tốt, có chút nuông chiều Trình Thiên, mà con lại là đứa trẻ ngoan ngoãn luôn luôn khiến cho người đỡ lo, cho nên con sẽ cảm thấy chúng ta coi nhẹ con, không thương con, nhưng mà trên đời này nào có cha mẹ không thương con cái mình đâu.”

Trình Ngộ im lặng, cúi đầu nhìn giày thể thao cỏ ba lá màu trắng của mình, đá văng một cục đá vụn nhỏ.

Đứa trẻ ngoan ngoãn người ta đỡ lo, hoặc là được trông nom dạy dỗ lớn lên, hoặc là bị lạnh nhạt lớn lên. Hạ Thiên là loại phía trước, mà cô… là loại thứ hai.

Cô càng lúc càng nản lòng thoái chí: “Trình Thiên năm nay cũng mười tám tuổi, đánh người thì nên chịu trách nhiệm, nếu như hai người một mực gánh chịu cho nó, tương lai ai biết nó sẽ làm ra cái loại chuyện giết người phóng hỏa vô liêm sỉ gì.”

“Hừ, ta thấy mày là ước gì em trai mày vào trong cục cảnh sát thôi!” Mẹ quả thực không chịu được nữa, chỉ Trình Ngộ kích động nói: “Từ nhỏ mày và em trai mày đã bất hòa, chỉ mong nó chết mới phải.”

“Đúng vậy, tôi chính là ước gì nó chết mới phải.” Trình Ngộ cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi thật sự rất ghét nó, không, không phải ghét, tôi hận nó.”

“Qủa nhiên.” Mẹ kích động nói: “Khi còn bé mày tìm đồ ngáng chân nó làm hại nó té, có một lần thiếu chút nữa té gãy chân, còn có thả chuột chết gián hôi vào trong bát nó, nếu như không phải là tiểu Thiên lén lút nói cho chúng ta, chúng ta vẫn còn không biết gì, bị dáng vẻ ngụy trang hiền lành vô tội của mày lừa.”

“Thật sự là không có lương tâm.” Cha lắc đầu, thất vọng nói: “Chúng ta đối tốt với con, một chút con cũng không nhớ được, con như vậy thật giống như Bạch Nhãn Lang [1], thật sự không nên sinh con ra.”

[1] Bạch nhãn lang (白眼狼) là một danh từ chỉ những loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Đối mặt với sự tố cáo của bọn họ, Trình Ngộ không nói lời nào, gián chuột gì, té gãy chân gì, đều là âm mưu quỷ kế Trình Thiên tự làm giá họa cho cô, sau đó đi tố cáo với cha mẹ, hại cô bị đánh.

Nhưng mà Trình Ngộ không có thanh minh cho mình, vì cô có làm hay không thật ra không quan trọng, cha mẹ căn bản không quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm con trai mình có bị tủi thân hay không.

Cha nói thật sự không nên sinh cô ra, nếu như ngay cả cha mẹ ruột thịt cũng bắt đầu hối hận khi cô sinh ra trên thế giới này, thì sự tồn tại của cô đối với người khác mà nói, còn có thể có bao nhiêu giá trị chứ.

“Mau đi đi.” Khóe miệng cô vụt qua một nụ cười nhẹ nhàng: “Đừng đến tìm tôi, một xu tiền cũng không có, cho dù có, tôi cho chó ăn cũng sẽ không cho các người.”

Cha mẹ quả thật không ngờ rằng lòng dạ cô sẽ cứng như vậy, nếu đổi lại lúc trước, hai trăm tám trăm gì cứ quấy rầy một phen là có thể lấy được, bây giờ cô có tiền, thì chìa tay đòi tiền từ cô lại khó như vậy.

Sau khi cha mẹ hùng hùng hổ hổ rời đi, Trình Ngộ đột nhiên phá lên cười, cười đến ngả nghiêng, cười đến khóe mắt cũng chảy nước mắt.

Cho đến khi cô quay đầu lại, trông thấy Cố Chiết Phong đứng trên thảm cỏ xanh dưới tàng cây cách đó không xa, tay cậu đút trong túi, xa xa ngắm nhìn cô.

Nụ cười nơi khóe miệng cô trong phút chốc, theo gió rồi biến mất.

Mặt trời lặn ngay phía trên dãy núi sau lưng cậu, cậu ngược sáng, đôi mắt chôn trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt.

Trình Ngộ suy đoán dáng vẻ bây giờ của mình chắc chắc rất xấu xí, dữ tợn đến cực điểm.

Vừa không muốn bị người khác biết đến nhất, vừa đúng lại bị người thân thiết nhất thấy.

Tiểu tử chắc chắn đã bị dọa sợ.

Để cho cô suy nghĩ một chút, mới vừa nói cái gì, cô hình như có nói lời bảo em trai mình đi chết…

Bất kể là người đàn ông gì, e rằng cũng rất khó chấp nhận bạn gái mình lòng dạ độc ác mất hết tính người [2], thà trơ mắt nhìn em trai ruột ngồi tù cũng không chịu ra tay tương trợ.

[2] Mất hết tính người (六亲不认): Nguyên văn là Lục thân bất nhận, lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.

Cố Chiết Phong là dạng con trai lớn lên trong gia đình thuần khiết, bạn gái của cậu hẳn phải giống như nữ nhân vật chính trong phim thần tượng thanh xuân vậy, ngây thơ lạc quan cuộc đời yên ổn, cô gái như thế mới xứng đôi với cậu.

Về phần cô… thật sự không phải là người tốt.

“Tiểu tử, ngốc sao?”

Trong lòng cô vắng lặng, dứt khoát nói ra: “Đứng bao lâu rồi?”

Cố Chiết Phong chần chừ, nói úp mở: “Vừa mới đến, vẫn luôn…”

“Đều nghe thấy được?”

Cố Chiết Phong do dự, gật đầu một cái.

Cô suy đoán Cố Chiết Phong là có chút không chịu được bộ dạng mới nãy của cô, nên mới để lộ nét mặt bi thương như vậy.

Cố Chiết Phong thích cô, là người quyến rũ lại tự tin trước đây, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng tỏa ra hơi thở phụ nữ trưởng thành tao nhã, chứ không phải người điên trước mặt hiện tại.

“Cái kia…mau trở về thôi.”

Không biết tại sao, vừa nãy đối mặt với cha mẹ mở hết hỏa lực thì không có chút cảm giác khó chịu nào, nhưng bây giờ đối mặt với Cố Chiết Phong, ở nơi nào đó trong lòng cô, lại đau từng cơn từng cơn.

Cố Chiết Phong cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi nghe lời rời đi.

Trong cái chớp mắt cậu xoay người, cổ họng của Trình Ngộ giống như nghẹn thứ gì đó, ánh mắt chua xót khổ sở, một giọt nước mắt rớt xuống bị cô cố chấp dùng ống tay áo ra sức lau đi.

Khóc cái gì mà khóc, cô mới không khóc, cha mẹ cũng không phải là chưa thấy qua cái bộ dạng đức hạnh kia, về phần Cố Chiết Phong…

Thiếu niên khiêm tốn được thế gia thư hương nuôi lớn lên, thấy được loại tình cảnh chuyện nhà xé bức [3] này, thì sụp đổ là chuyện sớm hay muộn thôi, hai người khi chung một chỗ không thể nào mãi mãi bày ra một mặt vẻ vang cho đối phương xem.

[3] Xé bức (撕逼): Tiếng anh là catfight, nghĩa là mạt sát, chửi rủa đối phương (thường dành cho phụ nữ).

Bây giờ để cho cậu thấy sớm, chia tay cũng sớm, đối với hai người đều tốt.

Trình Ngộ dùng sức lau sạch nước mắt, bước từng bước nặng ngàn cân chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ mới đi vài bước lại có một luồng sức lực to lớn từ sau lưng, trực tiếp kéo cô ngã lăn quay xuống cỏ xanh ven đường.

Đỉnh đầu là tiếng thở dốc dồn dập của đàn ông, hơi nóng ướt át vỗ lên ót cô, trong lồng ngực, trái tim đập điên cuồng…

Là Cố Chiết Phong, cậu nhào tới ôm chặt cô, kết quả hai người cùng ngã trên cỏ, cái mông ngã xuống đất đau đến mức cô phải mắng người.

Tên quỷ con.

Qủy con Cố Chiết Phong nhào lên người cô, ôm cô thật chặt, tựa hồ như phải làm cô nhập vào cơ thể mình vậy. Cái này căn bản không thể gọi là ôm, cậu là đang dùng sức mạnh toàn thân, ấn cô tan vào máu thịt của mình.

“Em đừng đuổi anh đi.” Cậu vùi mặt vào sâu trong tóc Trình Ngộ, dùng sức hít thở: “Em yêu đừng đuổi anh đi, đừng một mình.”

Một tiếng gọi “Em yêu” này, triệt để làm trái tim sắt thép của Trình Ngộ mềm nhũn.

Nửa đời trước xem là phụ nữ gì chứ, một người bôn ba, một người gánh vác toàn bộ gánh nặng của gia đình, cho dù phong cách ăn mặc có gọn gàng nữa thì sao chứ, cô đâu được xem là phụ nữ.

Thật sự… mấy phút này, khi Cố Chiết Phong chôn mình ở ngực cô, cô mới cảm giác mình thật sự trở thành phụ nữ, trở thành người phụ nữ được cậu dùng sinh mệnh che chở và thương yêu.

Còn cầu gì nữa [4], Cố Chiết Phong.

[4] Còn cầu gì nữa: Nguyên văn là Phu phục hà cầu (夫复何求), Ý muốn nói đã có được điều mình muốn, thì không còn điều gì đáng để theo đuổi, mong muốn nữa.

Cố Chiết Phong ôm để Trình Ngộ lên đùi mình, hai người ngồi bên bờ hồ, cậu mau chóng liếm lớp trang điểm trên mặt cô. Giờ phút này tràn ngập tình cảm dịu dàng mà dồn lên người cô, dịu dàng lại thương xót, hôm mỗi một tấc da thịt ở cổ cô, hết sức động tình.

“Chiết Phong, anh phải giúp em làm một chuyện.”

“Ừ.”

Núi đao biển lửa, cậu cũng giúp cô.

“Anh phải cho em mượn ít tiền.”

Cố Chiết Phong: “Ừ.”

Qua mấy giây.

Cố Chiết Phong: “Ừ???”

***

Đêm đó trăng non treo cao, hẻm nhỏ đen kịt lại ẩm ướt, Cố Chiết Phong nhìn xung quanh, trong cống ngầm trước mặt có tiếng chuột chút chít, một con nhảy lên trước mặt cậu.

Cố Chiết Phong bị dọa sợ thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, ôm chặt cánh tay của Trình Ngộ.

“Em yêu đây là chỗ nào vậy?” Cậu nhìn mấy căn nhà đen kịt xung quanh, một luồng mùi mốc meo bốc lên, cách đó không xa có một cửa sổ phát ra ánh sáng nhạt mờ mờ ảo ảo.

“Chỗ này là nhà của em.”

“Oh.”

Mấy phút sau, Cố Chiết Phong đứng thẳng người, sau đó dắt tay cô.

Qua hẻm nhỏ, tầm mắt trống trải, phía trước có một căn hộ bốn tầng, Trình Ngộ dẫn Cố Chiết Phong lên lầu về nhà.

Người một nhà còn đang vây quanh bàn ăn cơm, em trai Trình Thiên quấn dải băng màu trắng trên đầu, hẳn là do đánh nhau với người ta, mẹ gắp một miếng đùi gà bỏ vào trong chén Trình Thiên, yêu thương nói: “Ăn nhiều một chút, miệng vết thương mau lành.”

Trình Thiên rất khinh thường bỉu môi: “Hai người nếu hỏi mượn chị ta lấy được tiền, vết thương của con đương sẽ mau lành.”

“Ngày mai mẹ lại đi, nhất định có thể lấy được tiền.”

Trình Ngộ đẩy cửa nhà khép hờ ra, trầm giọng nói: “Ngày mai không cần tới tìm tôi, tối nay chúng ta giải quyết chuyện này một lần.”

Cha mẹ không ngờ tới lúc này cô sẽ tới, ngẩn người: “Giải… giải quyết cái gì?”

Trình Ngộ lấy từ trong túi ra hai xấp bì thư màu gỗ thô, đặc biệt dày: “Một trăm năm mươi ngàn.”

Cha nhìn bì thư thật dày kia, trợn tròn mắt: “Một, một trăn năm mươi ngàn!”

Đời này cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy.

Mẹ phản ứng rất nhanh, trên mặt lập tức tràn đầy vui vẻ: “Tiểu Ngộ còn chưa ăn cơm đi, mau tới cùng nhau ăn cơm.”

Bà vừa nói liền muốn lấy bì thư đi, nhưng không ngờ Trình Ngộ lại đè bì thư lại, đồng thời lấy từ trong túi một phần văn kiện: “Tiền có thể lấy đi, nhưng mà các người phải ký cái này.”

Mẹ nhận văn kiện, đó là một bản văn kiện thoát ly khỏi thân phận quan hệ ruột thịt, Trình Ngộ đã ký tên ở phía trên.

Một tiếng sau, Trình Ngộ và Cố Chiết Phong lên đường đi về nhà, toàn thân cô mệt lả, tay còn hơi run rẩy.

Cha cô vốn kiên quyết không đồng ý ký tên, mẹ lại khóc thiên thưởng địa [5] mắng cô không lương tâm, một trăm năm mươi ngàn kia quả thật không phải là con số nhỏ, cộng thêm Trình Thiên đánh người bây giờ lại vội cần dùng tiền, quả thật không thể làm gì, chỉ có thể ký tên.

[5] Khóc thiên thưởng địa (哭天抢地): là một thành ngữ, chỉ miệng miệng hô hướng lên trời, đầu đụng xuống đất lớn tiếng kêu khóc. Hình dung thương tâm cực độ.

Ký tên, cắt đứt quan hệ, sau này Trình Ngộ ở phương diện pháp luật, không có bất kỳ nghĩa vụ nào với bọn họ. Một trăm năm mươi ngàn, kết thúc công ơn nuôi dưỡng hai mươi năm.

“Anh thấy đấy, đây chính nhà của em, ba mẹ của em.” Ánh mắt Trình Ngộ đau thương, nhìn về phía Cố Chiết Phong: “Em bây giờ không có nhà.”

Không có nhà, cũng không có tiền tích góp.

Ánh mắt của cô như kim châm Cố Chiết Phong, cậu nắm tay cô thật chặt, cũng không biết nên nói gì cho phải, dường như tất cả sự an ủi, vào lúc này đều có phần cứng nhắc.

Cố Chiết Phong suy nghĩ một lát, đột nhiên có chủ kiến hay, vì vậy nghiêm túc nói với cô: “Em hỏi mượn anh một trăm ngàn, không cần trả.”

Trình Ngộ: …

Thật biết an ủi người mà.

“Em đi theo anh, đều không cần trả, sau này anh chính là người nhà của em, giữa người nhà không nói mượn, cũng không có trả.”

Đêm đó ánh trăng sáng trong, giống như tròng mắt sáng ngời của thiếu niên ấy.

Người nhà, Trình Ngộ nửa đời khốn cùng, tìm tìm kiếm kiếm, không là vì hai chữ này sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện