Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Thịnh Hạ, cô gái tóc xoăn đưa quyển sổ tay tới trước mặt Hạ Chí Thâm, trên đó viết to hai chữ “Nhâm Tường”, rồng bay phượng múa.

“Dượng nhỏ, lúc này dượng có thể yên tâm, lễ tân của khách sạn nói đêm qua căn phòng trống không, không có ai ở đó.” Lục Tuyết Nam cười híp mắt nói: “Mặc dù trước đây anh chàng này rất phóng túng, nhưng mà xem ra anh ta rất yêu Hạ Thiên, khoảng thời gian này con thấy anh ta ở trường, tìm Hạ Thiên khắp nơi, giống như bệnh tâm thần vậy.”

Hạ Chí Thâm cầm cây bút máy trong tay, thờ ơ gõ lên quyển sổ, bình tĩnh hỏi: “Cháu cảm thấy cậu ta xứng với em gái Hạ Thiên của cháu không?”

“Xứng hay không cháu không thể nói.” Lục Tuyết Nam nhún nhún vai: “Dù sao cháu không ủng hộ cũng không phản đối, quá khứ của người đàn ông này quá đen, cháu không tẩy trắng anh ta, dĩ nhiên nếu như tiểu Hạ Thiên thật sự kiên trì muốn ở bên anh ta, thì người chị này, vẫn phải đứng về phía em ấy.”

“Hừ, nói nhiều như vậy, vẫn là bao che cho em cháu.”

Lục Tuyết Nam cười hì hì: “Cháu không bao che Hạ Thiên, chẳng lẽ đứng về phía những trưởng bối cổ lỗ sĩ này sao, để cho tiểu Hạ Thiên một thân một mình, quá đáng thương rồi. Hơn nữa, dượng còn có mưu kế tính toán hát một tuồng kịch ‘Bốn bài kiểm tra thần thánh’, đầu tiên là cám dỗ tiền bạc, lại tới cám dỗ mỹ sắc, một vòng móc một vòng, đều gây khó khăn nhưng tiểu tử kia cũng có thể hold được.”

“Muốn kết hôn với Hạ Thiên bảo bối nhà chúng ta, nào có dễ dàng như vậy.” Hạ Chí Thâm nói: “Tiền bạc, mỹ sắc, quyền lực… những thứ này khiến cho người trẻ tuổi dễ mất phương hướng nhất, nếu như không thể khống chế, tương lai có thể đi sai đường.”

“Cũng đúng, suy cho cùng cưới tiểu Hạ Thiên, chẳng phải tương đương với cưới tập đoàn Thịnh Hạ sao, làm con rể của Hạ gia phải tốt, nhưng làm người thừa kế của Thịnh Hạ cũng phải vậy.” Lục Tuyết Nam cười hì hì nói: “Dượng nhỏ, tiểu tử kia xem như qua được thử thách rồi sao?”

“Qua được thử thách?” Hạ Chí Thâm cười: “Cái này đã là gì, chín chín tám mươi mốt khó khăn, một cái tàn khốc cuối cùng còn chưa tới đâu.”

Lục Tuyết Nam đỡ trán: “Oh my god, cháu đột nhiên bắt đầu thông cảm với tên kia.”

Hạ Chí Tâm hút sâu một hơi thuốc, chậm rãi nói: “Được rồi, đi đưa một bức thư cho dượng, bảo tiểu tử này tối mai chờ dượng ở phòng trà Phong Tư.”

Lục Tuyết Nam lẩm bẩm, “Dượng nhỏ cần gì phải đích thân đi gặp cậu ta chứ, để cậu ta tới thẳng công ty gặp dượng không phải là được à.”

“Nếu để dì nhỏ của cháu biết dượng âm thầm gặp mặt cậu ta, dượng nhỏ và em gái Hạ Thiên của cháu, đều xong.”

***

Được cha vợ hẹn gặp mặt, Nhâm Tường ăn mặc ra bộ dạng mặt người dạ thú, tràn đầy sức sống, đến phòng trà trước giờ hẹn.

Phong cách của phòng trà theo kiểu Hồng Kông tao nhã, môi trường yên tĩnh, cho dù là thời gian bữa tối, khách cũng không xem là quá nhiều, thực sự là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Sau khi Hạ Chí Thâm tan làm liền đi thẳng tới phòng trà, mặc bộ âu phục gọn gàng vừa vặn màu xám tro mắc tiền, khí chất nổi bật, sau khi ngồi xuống liền gọi thẳng phục vụ chọn món ăn, không có nói lời thừa hoặc chào hỏi, tác phong của một vị boss trang nghiêm sấm rền gió cuốn.

Nhâm Tường lúc này đã căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, lắp ba lắp bắp nói: “Ông chủ Hạ… Hạ, Hạ tổng… Hạ tiên sinh khỏe.”

Từ tai nghe truyền đến tiếng thở dài của Cố Chiết Phong: “Chó ngốc, gọi là chú Hạ.”

“Chú Hạ khỏe.” Nhâm Tường vụng về suýt nữa làm đổ ly cà phê trên bàn.

“Không cần căng thẳng, thả lỏng, hôm nay hẹn cháu ra ngoài ăn nhẹ, tùy ý trò chuyện chút.”

“Vâng.”

Nhâm Tường dùng dao nĩa trộn cơm và thịt bò trong đĩa của mình, ngước mắt quan sát Hạ Chí Thâm.

Thật sự là phẩm chất dựa vào ăn mặc mà, trước đó ông ấy mặt cái áo sơ mi màu vàng trung niên, không có gì khác nhà chủ thầu, hôm nay mặc âu phục mắc tiền, nhìn qua chính là dáng vẻ của doanh nhân thành đạt, thay đổi hoàn toàn.

“Tiểu tử, chú xin lỗi cậu, trước đó đã sắp xếp dò xét cậu, thật sự không lễ độ.”

Biết không lễ độ mà còn làm, lời xin lỗi này nói giống như chưa nói vậy.

“Ừm, không có gì ạ.” Nhâm Tường ngoãn ngoãn nói.

“Chúng ta ăn cơm trước, có lời gì, cơm nước xong rồi nói sau.”

Bữa cơm này Nhâm Tường ăn không biết vị, tựa như tù nhân đang chờ đợi chuẩn bị tử hình, vô cùng căng thẳng, trong lòng chạy qua vô số suy nghĩ, mỗi một loại đều không phải kết quả tốt gì, nhưng mà nội tâm của anh lại mong đợi một chút đom đóm hy vọng.

“Chú, Hạ Thiên có khỏe không?”

Sau khi giãy giụa đủ kiểu, anh rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng nói: “Cháu… cháu không liên lạc được với em ấy.”

“Con bé trở về nhà, trở về nhà chuyên tâm chuẩn bị hai tháng sau thi GRE.”

“Ồ, không sao thì tốt.” Nhâm Tường thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu tử, chú cũng không vòng vo với cậu.” Hạ Chí Thâm bỏ dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Nhâm Tường: “Gia đình chúng tôi, còn có mẹ của Hạ Thiên, không thể nào tiếp nhận cậu làm con rể của chúng tôi, cái này cậu cũng đã biết đi.”

Nhâm Tường: …

Anh không phản bác được, Cố Chiết Phong cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ nói: “Không biến sắc, bình tĩnh theo dõi biến hóa.”

Nhâm Tường thật đúng là không thể bình tĩnh được.

“Chú Thâm, cháu…”

“Không cần giải thích, trước hết nghe chú nói.” Hạ Chí Thâm khoát khoát tay: “Chuyện trước kia đã qua không đề cập nữa, Hạ Thiên nhà chúng tôi từ nhỏ bị mẹ con bé quản thúc nghiêm khắc, tính tình con bé hướng tới tự do, muốn vùng ra thoát khỏi trói buộc. Ở bên cậu, chú tin con bé thật sự cảm thấy vui vẻ.”

Cổ họng của Nhâm Tường như bị mắc cục xương, như ngồi bàn chông.

“Đêm hôm đó, Hạ Thiên khóc lóc cầu xin chú cho hai đứa gặp mặt một lần.” Hạ Chí Thâm bưng ly nước chanh lên uống một ngụm: “Chú làm cha, nhất là không nỡ để con gái chú khóc, nhưng mà có biện pháp gì chứ, có lúc làm cha mẹ, một khi mềm lòng, thì tiền đồ của con cái rất có thể bị trì hoãn.”

“Chú…”

“Chú tới không phải là nói chuyện làm ăn với cậu, cũng không phải nói điều kiện với cậu.” Hạ Chí Thâm buông ly nước xuống, nói với Nhâm Tường: “Cậu thông qua các loại thử thách của chú, chú có thể để cho cậu gặp mặt Hạ Thiên.”

Trong đôi mắt của Nhâm Tường sáng lên: “Cảm… cảm ơn chú!”

“Nhưng mà…”

Qủa nhiên là còn có nhưng mà…

“Cậu phải đồng ý với chú, sau khi gặp mặt, từ đây cậu phải cắt đứt quan hệ với con bé, không liên lạc nữa.”

Dao nĩa trong tay Nhâm Tường đột nhiên rơi xuống, đánh vào đĩa sứ, tạo nên tiếng động trong trẻo.

“Chuyện chia tay, cậu phải nói ra, tóm lại nhất định phải để cho con bé từ bỏ ý định.”

Trái tim của Nhâm Tường chết lặng, đầu ong ong: “Nếu… nếu như cháu từ chối thì sao.”

“Từ chối à.” Hạ Chí Thâm nói: “Bây giờ Hạ Thiên vô cùng bài xích GRE, cuộc thi này con bé đã chuẩn bị hơn nửa năm, dựa vào thành tích của con bé, có thể vào trường Ivy League một cách an toàn, bây giờ con bé lại từ chối đọc sách ôn tập, lòng chỉ nghĩ làm sao chạy ra khỏi cửa nhà gặp riêng cậu, nếu như cậu không thể kìm chế dập tắt cái suy nghĩ này của con bé, khiến cho con bé hoàn toàn từ bỏ ý định, con bé sẽ không ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn đi thi.”

Trong tai nghe truyền đến giọng của Cố Chiết Phong: “Mẹ, không hổ là người làm ăn, da mặt thật là dày, yêu cầu vô lý như vậy lại có thể nói lẽ thẳng khí hùng như vậy.”

Hai tay của Nhâm Tường bắt đầu run run: “Cô ấy vốn không… không muốn xuất ngoại du học, cô ấy…”

“Chú biết.” Hạ Chí Thâm bình tĩnh nói: “Chuyện con bé không muốn làm còn rất nhiều, nhưng làm phụ huynh, có thể nghe theo con bé hết sao? Chẳng lẽ con bé muốn bỏ trốn theo cậu, chúng tôi cũng nghe theo sao?”

Nhâm Tường: …

“Cậu muốn thấy tiền đồ của con bé bị hủy trong chốc lát, tương lai làm một người bình thường, cùng cậu kết hôn, khi tình cảm mãnh liệt hao mòn gần như không còn, hai người vì chuyện sinh hoạt vụn vặt, la hét ầm ĩ đi qua một đời sao. Hay hi vọng con bé trở thành Mark Zuckerberg thứ hai, nỗ lực vì sự tiến bộ của nhân loại, thậm chí có thể lưu danh sử sách.”

Trong tai nghe truyền đến tiếng cười ma tính của Cố Chiết Phong: “Bán hàng đa cấp sao, quá biết tẩy não luôn, còn có…Zuckerberg quỷ gì, ha ha ha ha thật xin lỗi em không nên cười.”

Trong lòng phiền não, Nhâm Tường tháo tai nghe ra, anh ôm đầu, vô cùng đau khổ.

Trước khi đi, Hạ Chí Thâm đưa cho Nhâm Tường một tấm danh thiếp: “Suy nghĩ thật kỹ, nghĩ thông suốt thì liên lạc với chú.”

***

Trong suốt một tuần, Nhâm Tường hoàn toàn sa vào thế giới rượu cồn ăn chơi xa hoa, cả người tê dại, làm dịu đau khổ trong lòng.

Cũng may là khoảng thời gian này vừa mới kết thúc cuộc thi đấu thế giới, toàn chiến đội đang trong kỳ nghỉ phép, Nguyên Tu trở về trường chuyên tâm chuẩn bị thi, nếu không thì Nhâm Tường cũng không thể có tình trạng đi được ba bước đã gục, còn không cho đội trưởng nhà anh xách anh đến trụ sở chính của câu lạc bộ, cởi quần áo ra treo lên dùng hình phạt roi để thị chúng.

Qúa suy sụp rồi.

Buổi tối, Nhâm Tường uống say, khóc nháo thế nào cũng phải kéo Lý Ngân Hách và Cố Chiết Phong, cùng anh uống rượu.

Ba người đàn ông ngồi trong vườn hoa sân sau, nâng ly cạn chén, Bé Cưng đứng trong nhà chó bên cạnh, nghiêng đầu nhìn bọn họ, sủa gâu gâu.

“Chiết Phong, cậu nói, trên đời này có thuốc hối hận hay không.” Nhâm Tường mặt say rượu đỏ ửng, ngồi phịch lên cái ghế bên cạnh: “Anh thật sự hối hận, thật sự hối hận… Nếu như trước kia anh không làm nhiều chuyện hoang đường, chuyện vô liêm sỉ như vậy, thì mẹ vợ của anh, cha vợ đại nhân của anh, sẽ còn ghét bỏ anh sao? Một tiểu tử thật tốt, bọn họ sẽ ghét bỏ anh sao!”

Cố Chiết Phong và Lý Ngân Hách đồng thời gật đầu: “Không phải anh em chế giễu cậu, cậu đừng đánh giá quá cao mình, cho dù không có những chuyện hư hỏng đã qua kia, thì cậu sao xứng được với cô gái Hạ Thiên.”

“Sao lại không xứng, sao lại không xứng! Ai quy định thiên tài thì nhất định phải tìm thiên tài để sánh đôi chứ. Nhà giàu, nhà giàu thì giỏi lằm à, vậy nhà tôi… ba tôi còn là thủ trưởng đấy, tôi với cô ấy ở bên nhau, chúng tôi chính là tiền quyền cấu kết, chúng tôi…”

Một tay của Cố Chiết Phong bịt miệng anh: “Mẹ của tôi ơi, đầu óc ngu đần quá!”

Nhà của Nhâm Tường có bối cảnh quân đội mọi người đều biết, nhưng mà anh chưa bao giờ lấy chuyện trong nhà mình nói chuyện, thậm chí cũng chưa từng nhắc đến, mặc dù bình thường nhìn tùy tiện, nhưng trong thực tế suy nghĩ vẫn đủ sâu, làm người cũng khá khiêm tốn, thế cho nên kỳ thật có rất nhiều người không hề biết gia thế của anh.

Trẻ em có bối cảnh càng phức tạp, trông càng bình thường, ở cái khu thủ đô này, thật đúng là không dám tùy ý coi thường người nào.

Lý Ngân Hách khoanh tay, giống như đang xem xiếc vậy, thảnh thảnh thơi thơi nhìn Nhâm Tường kêu la khóc lóc.

“Cho nên cậu rốt cuộc đã suy nghĩ kĩ chưa, có muốn chia tay không.”

“Chia cái rắm, tôi mới không đi.” Nhâm Tường nghiêm mặt: “Nếu tôi nói chia tay, Hạ Thiên bảo bối nhà chúng tôi không chừng sẽ khóc thành cái bộ dạng gì chứ, nghĩ tới lòng tôi cũng đau…”

Anh xốc bình rượu ngửa đầu uống hơn nữa, thở hồng hộc: “Tôi đã đồng ý với cô ấy, đời này tôi sẽ đối tốt với cô ấy, đời này tôi sẽ yêu cô ấy, sẽ không phải là một cuộc sống hôn nhân đáng sợ giống như lời Hạ Chí Thâm nói, tôi sẽ khiến cho mỗi ngày của cô ấy trôi qua đều như một công chúa nhỏ.”

“Ngây thơ lại đáng yêu.” Cố Chiết Phong lắc đầu thở dài: “Hạ Thiên cũng không phải là công chúa nhỏ.”

Hạ Thiên không phải công chúa nhỏ, Hạ Thiên là nữ vương đại nhân, cô ấy không cần Nhâm Tường hiến dâng tình yêu, cô ấy chỉ cần Nhâm Tường ngoan ngoãn nghe lời, làm một người nội trợ hiền đức xinh đẹp như hoa.

Đáng tiếc tên ngu ngốc này nhìn không hiểu, Cố Chiết Phong cũng thay anh sốt ruột.

“Này, không phải trước kia nói, vị cha vợ chủ thầu kia của cậu đang thử thách cậu sao?” Lý Ngân Hách đột nhiên mở miệng: “Có thể đây cũng là một cái thử thách?”

Cố Chiết Phong suy nghĩ một lát, nhìn về phía Lý Ngân Hách: “Chỉ số thông minh của anh đột nhiên lên rồi.”

Vẻ mặt được khen của Lý Ngân Hách rất đáng ghét: “Má chỉ số thông minh của ông đây vẫn rất cao đấy.”

Nhâm Tường xoa xoa khóe mắt, hỏi: “Thử, thử nghiệm cái gì.”

Lý Ngân Hách xích lại gần anh: “Cậu nghĩ đi, nếu thật sự muốn ép cậu chia tay với Hạ Thiên, thì ông ấy cần gì phải hao tốn tâm cơ thiết kế ván cờ trước mặt, tới dò xét nhân phẩm của cậu chứ.”

Có chút đạo lý.

Nhâm Tường gật đầu một cái: “Sau đó thì sao, tôi nên làm gì?”

“Cái vấn đề này có hơi khó, có lẽ là thử thách cậu có thể lấy đại cục làm trọng, vì tương lai của Hạ Thiên, vứt bỏ nữ nhi tình trường [1], cái bài thơ kia, đọc sao nhỉ?”

[1] Nữ nhi tình trường (儿女情长): quyến luyến chuyện tình cảm trai gái.

Cố Chiết Phong tiếp lời: “Chỉ cần là chân tình dài lâu, hà tất phải sớm tối bên nhau [2].”

[2] Nguyên văn là Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ (两情若是久长时 又岂在朝朝暮暮): hai câu cuối trong bài Thước kiều tiên của Tần Quán đời Tống.

“Đúng vậy! Hà tất phải sớm tối bên nhau!” Lý Ngân Hách vỗ đùi một cái: “Ông ấy muốn cậu chia thì cậu chia! Trước tiên phải qua được cửa ái cuối cùng này của cha vợ đã, không chừng hai người còn có thể có một tương lai xa vời.”

Nhâm Tường bị hù đến sửng sờ: “Vậy… vậy tôi phải… chia tay sao?”

“Chia!” Cố Chiết Phong nói: “Phải chia!”

“Được, vậy thì chia!”

***

Lần nữa gặp được người trong lòng, là vào hoàng hôn của hai ngày sau.

Phương Thành Thục ra nước ngoài nói chuyện làm ăn, Hạ Chí Thâm mạo hiểm cả tính mạng mở cửa sau cho tiểu nha đầu, để cho cô đi gặp Nhâm Tường.

Đương nhiên, Nhâm Tường đồng ý với ông, gặp mặt Hạ Thiên sẽ nói rõ ràng, giải quyết dứt khoát đoạn tình cảm này, đối với hai người đều tốt.

Hạ Thiên trang điểm nhẹ, nhưng vẫn không giấu được vẻ mặt tiều tùy. Nhâm Tường cũng chuẩn bị cho mình thật tốt, ở nhà thay quần áo hai tiếng, thế nhưng những bộ quần áo lèo loẹt kia, bây giờ nhìn thế nào, cũng không vừa mắt nổi. Cuối cùng anh chỉ mặc một cái áo sơ mi màu hồng nhạt đơn giản với quần đen, bình thường đi đến nơi hẹn.

Quán cà phê tử đằng xanh ngát, mùi hương thoang thoảng yên tĩnh, hai người ngồi đối mặt nhau, mấy tháng không gặp, tựa như cách mấy thế kỷ xa xôi vậy. Trong lúc nhất thời, đều không biết nói gì cho phải.

Hạ Thiên đặt ly cà phê ấm áp xuống, chậm ra duỗi tay tới, kéo kéo ngón trỏ của Nhâm Tường.

Nhâm Tường ngẩng đầu, đón lấy đôi mắt đen nhánh của cô.

“Anh Nhâm Tường, ngày đó anh ở sân bay đợi em bao lâu?”

Cô lại gọi là anh Nhâm Tường, dường như đã trôi qua mấy đời, Nhâm Tường cố nén chua xót trong lòng, dỗ dành nói: “Không đợi lâu, đoán em chắc không tới được, cho nên đứng một lát rồi trở về nhà.”

Ở bên ngoài quán cà phê, Cố Chiết Phong tháo tai nghe xuống thấp giọng nói với Lý Ngân Hách: “Anh ấy ở bên đường, đợi cả đêm, cuối cùng khóc trở về.”

Quán cà phê là một nơi rất đè nén cảm xúc, Hạ Thiên cũng biết, ba nhất định sẽ cử người trông chừng cô, ngón tay mềm mại nắm chặt ngón trỏ to thô của Nhâm Tường, dùng lực rất lớn.

Động tác này truyền đạt sự nhớ nhung tràn đầy của cô đối với Nhâm Tường, còn hơn cả ôm, còn hơn cả hôn môi.

“Anh Nhâm Tường, anh nhớ em không?” Giọng cô khàn khàn.

Còn cần phải nói sao, Nhâm Tường nghĩ đến thôi ruột gan cũng sắp đứt từng khúc rồi, nhưng khi thấy đôi mắt âm u của cô, lời yêu thương bên miệng trước đây, giờ phút này lại như nghẹn ở cổ họng.

Lòng anh dồn ép gánh nặng lớn, cái gì anh cũng không nói được.

Hạ Thiên nói khẽ với Nhâm Tường: “Mẹ em chắc chắn đã gửi tin nhắn cho anh, dùng điện thoại của em, bất kể bà ấy gửi cái gì, anh phải biết đó không phải là em, em sẽ không chia tay với anh, cho dù trời sập xuống, em cũng sẽ không chia tay với anh.”

Bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của cô siết chặt đầu ngón tay thô của anh.

Cho dù trời sập xuống, em cũng sẽ không chia tay với anh.

Trái tim Nhâm Tường bị dày vò, mỗi một lần hít thở đều đau xé rách, thật đau.

“Hạ Thiên, em nghe anh nói…”

Nghe anh nói, nói cái gì, nói chia tay, nói tốt cho em, chúng ta không thích hợp, hay là.. anh không yêu em nữa? Anh cái gì cũng không nói được.

Cố Chiết Phong và Lý Ngân Hách chia sẻ tai nghe, hết sức chuyên chú lắng nghe âm thanh truyền từ tai nghe.

“Nói thật, cậu cảm thấy Nhâm Tường có thể nói không?” Lý Ngân Hách hỏi Cố Chiết Phong.

Cố Chiết Phong suy nghĩ một chút: “Không biết.”

“Anh cảm thấy sẽ.” Lý Ngân Hách lấy trong túi ra một xấp tiền mặt: “Tới đánh cược, đánh cược hai trăm.”

“Cmn, có lương tâm không hả, đây chính là anh em ruột thịt của tôi.”

“Đùa một chút mà.”

Cố Chiết Phong lấy mười tấm Mao gia gia ra, hạ thấp giọng: “Đã kích thích như vậy, thì đến chơi lớn!”

Lý Ngân Hách:…

Anh em ruột thịt đâu?

***

“Hạ Thiên à.” Cổ họng của Nhâm Tường giống như đổ chì: “Chúng ta…”

“Anh Nhâm Tường, đợi lát nữa em đi vào phòng vệ sinh trước, sau đó từ cửa sau rời khỏi, anh ngồi một lát, rồi tranh thủ thời gian đuổi theo, chúng ta chuồn đi.”

Nhâm Tường nhìn chiếc xe Audi màu đen ngoài cửa sổ, anh biết Hạ Chí Thâm đang ngồi trên chiếc xe đó.

“Chuồn đi?”

“Vâng!” Hạ Thiên gật đầu một cái, sít gần đến tai anh, hơi cám dỗ, thấp giọng nói: “Anh không nhớ em sao, nhưng em lại rất nhớ anh, tối nay, em muốn ở bên anh.”

Da đầu Nhâm Tường bùng nổ, ngay tại lúc Hạ Thiên đứng dậy rời đi, anh đột nhiên kéo cổ tay mảnh khảnh của cô lại, giọng khàn khàn khó nhịn:

“Hạ Thiên, chúng ta chia tay đi.”

***

Tại góc cua, Lý Ngân Hách hưng phấn hô to với Cố Chiết Phong: “Ha ha ha, đưa tiền! Đưa tiền!”

Cố Chiết Phong vô cùng không tình nguyện mà rút tiền, lẩm bẩm: “Người ta muốn lên giường với anh, anh lại muốn chia tay với người ta, đầu óc bị gì vậy.”

“Đây mới là đàn ông kiên cường.” Lý Ngân Hách cười ha hả nói: “Đừng lề mề, mau đưa tiền.”

Cố Chiết Phong không thể không đưa, nhưng mà thật sự không phản kháng sao? Không khoa học, trong thi đấu Nhâm Tường thích nhất là làm một chiêu đánh bất ngờ, đánh úp, chẳng lẽ lần này, anh thật sự muốn chủ động từ bỏ?

Cố Chiết Phong đeo tai nghe lên, chuẩn bị nghe tiếp.

“Hạ Thiên, chúng ta chia tay đi.”

Má ơi tựa như bộ phim thần tượng cẩu huyết, một giây sau khi Nhâm Tường nói xong câu này, vành mắt của cô gái nhỏ liền đỏ lên, tiếp theo cô gái bắt đầu thút thít, bão tố nước mắt đã nổi lên trong hốc mắt.

“Em không! Em không chia tay!” Cô đứt quãng nói hai chữ: “Em không!”

Nhâm Tường không chịu nổi, ôm cô vào lồng ngực, luôn miệng trấn an: “Này này, anh Tường nói lộn xộn, không chia tay không chia tay! Đừng khóc mà! Ngàn vạn lần đừng khóc.”

Hạ Thiên nín khóc, sau đó ôm lấy eo của anh, dùng sức béo: “Sau này anh mà nói hai chữ này nữa, em sẽ rất tức giận.”

“Không nói, không bao giờ nói nữa.”

Hạ Thiên không khóc, nhưng Nhâm Tường sắp khóc.

Người đàn ông nào sợ vợ cũng nghìn bài một điệu, nhưng người đàn ông sợ đến như vậy cũng là một trong một vạn người.

Bên ngoài quán cà phê, Cố Chiết Phong hớn hở vui mừng: “Đưa tiền đưa tiền đưa tiền!”

“A xi ba [3].” Lý Ngân Hách bỉu môi một cái, vô cùng không tình nguyện móc tiền.

[3] Phiên âm từ WTF của từ “아씨발” trong tiếng Hàn

Mấy phút sau, Nhâm Tường nắm tay Hạ Thiên chạy ra quán cà phê, ở hướng phía bọn họ đi tới, Lý Ngân Hách lập tức nghênh đón, kéo mở cửa chiếc BMW 520 bên đường ra.

“Ông đây thật là tìm họa mà, chó độc thân đến quan tâm chuyện yêu đương của người ta.” Lý Ngân Hách khởi động động cơ, rất khó chịu nói: “Đi khách sạn à?”

“Tường chó quyết định.” Hạ Thiên ngồi phía sau ôm eo Nhâm Tường không chịu buông tay, dính bên người anh nũng nịu, vô cùng vui vẻ.

Nhâm Tường trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: “Đến sân bay.”

Lý Ngân Hách: “Sân bay?”

Hạ Thiên: “Sân bay?”

Chỉ có Cố Chiết Phong, bày tỏ hiểu ý cười một tiếng.

Qủa nhiên, Nhâm Tường còn có tuyệt chiêu phản kháng cuối cùng hì hì hì.

Lý Ngân Hách không hiểu hỏi: “Đến sân bay làm gì?”

Nhâm Tường không trả lời anh ta, chỉ hỏi Hạ Thiên: “Có mang theo thẻ căn cước không?”

Hạ Thiên lấy thẻ căn cước từ trong túi xách ra: “Mang theo, vốn tưởng là ngủ với anh.”

Lý Ngân Hách: “Khụ khụ.”

Cố Chiết Phong: “Khụ khụ.”

“Sặc thì uống nước.” Nhâm Tường thay đổi khí thế quả quyết cầm điện thoại bắt đầu đặt vé máy bay: “Hạ Thiên muốn đi đâu?”

Hạ Thiên lộ vẻ mừng rỡ: “Tường chó muốn dẫn em đi du lịch sao?”

“Coi như là du lịch đi.” Nhâm Tường nhìn về phía cô: “Em muốn về lúc nào, chúng ta sẽ về lúc đấy, không muốn về, cũng hoàn toàn ojbk.”

Lúc này ánh mắt hưng phấn của Hạ Thiên cũng sắp bốc lửa: “Thật không?! Chúng ta thật sự sẽ chạy trốn sao? Anh thật sự không phải đang đùa giỡn ngày cá tháng tư với em chứ?”

Cố Chiết Phong nhìn bộ dạng kích động này của Hạ Thiên, lòng nói nha đầu này thật đúng là bị kiềm chế quá lâu đột nhiên được thả ra nên cái gì cũng không quản không để ý, loại chuyện bỏ trốn này, còn có thể xem là trò chơi, hoàn toàn mất não rồi sao?

“Này, Tường chó, đầu óc anh có phải bị lún rồi không.” Cố Chiết Phong nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Anh muốn bắt cóc Hạ Thiên bỏ trốn, em không đồng ý một trăm phần trăm, anh làm con nít ranh sao, Hạ Thiên không thi GRE sao? Cả bằng tốt nghiệp cũng không cần sao?”

Cô ấy thế nhưng lại là bạn tốt của cậu đấy.

“Không thi, không cần!” Hạ Thiên rất sợ Nhâm Tường đổi ý, cô ôm chặt cánh tay anh: “Em cái gì cũng không muốn, anh dẫn em đi, em muốn đi, em muốn ở chung một chỗ với anh!”

Cố Chiết Phong còn muốn lên tiếng ngăn cản, Nhâm Tường lại nói: “Anh không phải nhất thời kích động, tối hôm qua đã suy nghĩ rất lâu, cha mẹ cô ấy không thể chấp nhận anh, gia đình cô ấy cũng sẽ không chấp nhận anh, bây giờ bày ra trước mắt anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chia tay, hoặc là dẫn cô ấy đi.”

Đương nhiên, Nhâm Tường lựa chọn cái sau.

“Tường ngu đần.”

Cố Chiết Phong hoàn toàn không muốn nói bất kỳ lời gì với anh, thật sự là ngu xuẩn, trước đây còn cảm thấy anh là người đàn ông bình tĩnh đứng thứ hai trong chiến đội ngoại trừ đội trưởng, nhưng xem ra thật sự là ăn dưa của người khác thì không sao, đến phiên mình, lại không lý trí như vậy.

“Các người có thể đừng cãi nhau không.” Lý Ngân Hách vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu: “Phía sau có xe đang đuổi theo chúng ta.”

Mọi người vội vàng quay đầu, đúng như dự đoán, chiếc Audi màu đen kia theo sát phía sau, đi dọc theo đuổi theo bọn họ, thế nào cũng không cắt đuôi được.

“Đó là cấp dưới của ba em.” Hạ Thiên lật đật nói: “Bọn họ đuổi tới rồi.”

“Hàn viên, có thể cắt đuôi không?”

Ánh mắt của Lý Ngân Hách tập trung vào phía trước, cười lạnh một tiếng: “Nói đùa, oppa Lý của cậu trước kia ở Hàn Quốc được gọi là tay đua xe bị vòng thi đấu người thật trì hoãn.”

Cố Chiết Phong: “Anh lại tự dát vàng lên mặt mình, nếu quả thật có loại danh hiệu này, đã sớm bị anh lấy ra nói không dưới trăm lần.”

Lý Ngân Hách: “Tiểu tử thối, tay lái ở trong tay tôi, có thể đừng có ánh mắt như vậy không, tôi giúp anh em cậu, cậu lại diss tôi?”

Cố Chiết Phong hừ hừ mấy tiếng không nói.

“Ngồi vững các vị!” Lý Ngân Hách đạp cần ga, thân xe đột nhiên nghiêng về trước, bắt đầu lượn quanh trên con đường.

Từ kính chiếu hậu có thể thấy được, chiếc Audi kia hiển nhiên cũng bắt đầu tăng tốc độ đuổi theo.

Lý Ngân Hách hừ lạnh một tiếng, chạy thẳng xe lên cây cầu vượt có nhiều xe cộ.

Bởi vì đường bị những chiếc xe khác chiếm, lúc này chiếc Audi rất khó mà đuổi kịp BMW 520, chỉ vài phút đã bị cắt đuôi một đoạn lớn.

Lý Ngân Hách rẽ trái vào giao lộ phía trước, lái xe vào đường một chiều, khi đi ngang qua chiếc xe Audi bị chặn ở trên cầu vượt, anh ta vô cùng khiêu khích hạ cửa kính xe xuống, chỉ ngón tay cái xuống với tài xế xe Audi, vẻ mặt cười khoe khoang không kiềm chế được.

Nhâm Tường nói: “Này, khách khí chút đi.”

Lý Ngân Hách quay đầu: “Không phải chứ, vợ cũng không có, cậu còn nói giúp ông ấy.”

Cố Chiết Phong nói: “Cha vợ của anh ta vĩnh viễn là cha vợ của anh ta.”

Lý Ngân Hách đi chậm lại, không xác định hỏi: “Cho nên chúng ta thật sự đến sân bay à?”

Hạ Thiên cầm điện thoại giơ lên: “Vé của em cũng đã mua xong, bốn giờ sau, bay thẳng đến Lệ Giang, em từ lâu đã muốn đến Lệ Giang, anh Nhâm Tường, chúng ta đến Lệ Giang được không?”

Nhầm Tường hào phóng đồng ý: “Được, vậy thì đi Lệ Giang, ở đó mười ngày, coi như hưởng tuần trăng mặt trước!”

Cố Chiết Phong: …

Thật sự là một đám người có đầu óc không bình thường, cho nên rốt cuộc cậu đi theo để làm gì.

***

Trước khi lên máy bay, Cố Chiết Phong liên tục lén lấy vé máy bay trong tay Nhâm Tường: “Bây giờ đưa Hạ Thiên trở về, khóc lóc quỳ gối cầu xin cha vợ anh tha thứ, nói không chừng còn có thể chuyển biến. Lần này anh mà đi, thì thật con mẹ nó không còn đường rút lui, đến lúc đó người ta báo cảnh sát nói anh lừa gạt thiếu nữ, suy nghĩ đến sau này đi, trên người có loại lịch sử đen tối này, anh còn muốn thi đấu không.”

Nói đến thi đấu, sự hào hứng đang dâng cao của Nhâm Tường đột nhiên giảm xuống, đúng vậy, nếu anh thật sự đi như vậy, sự nghiệp của anh đều sẽ sụp đổ, đây chính là giấc mơ giữ vững từ thuở thiếu niên, là ánh sáng bình minh đánh đổ bóng tối.

Đồng đội của anh đều là những chiến hữu sóng vai cùng anh, ngay cả bây giờ, bọn họ cũng đứng về phía anh.

Thật sự, đều không cần sao?

Bàn tay mềm mại nhỏ bé nắm chặt ngón trỏ của anh, Nhâm Tường cúi đầu, cô gái trước mặt ngước mắt nhìn anh, sâu thẳm trong đôi mắt mang theo chút thấp thỏm bất an, sợ anh đột nhiên thay đổi chủ ý.

Mẹ, trước đây anh cũng như vậy, Hạ Thiên không chút do dự kiên quyết đi theo anh, trên đời nào có thuốc hối hận, nhưng những điều hối hận không kịp cũng vĩnh viễn không thể nào thay đổi.

Người khác không cho Nhâm Tường cơ hội ăn năn, nhưng Hạ Thiên lại cho anh cơ hội.

Cơ hội duy nhất sống lại.

Nhâm Tường nắm tay Hạ Thiên, chưa bao giờ nghiêm túc và trịnh trọng như bây giờ: “Bắt đầu từ hôm nay, em mới là giấc mộng của anh.”

Anh nắm chặt tay cô, xoay người dứt khoát kiên quyết đi vào cửa kiểm tra an ninh.

***

Ngoài sân bay, Hạ Chí Thâm và chị họ của Hạ Thiên Lục Tuyết Nam bước xuống xe Audi.

“Dượng nhỏ, kỹ thuật lái xe của người tài xế này của dượng quá kém rồi, như vậy cũng làm mất dấu người.”

Nếu như không phải là Tuyết Nam cô thông minh, đoán được tiểu tử thối Nhâm Tường kia vì vợ mà không biết xấu hổ lại càng không muốn sống, rất có thể gạt Hạ Thiên chạy trốn, nên mới gấp rúc đuổi theo đến sân bay, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.

Lục Tuyết Nam nhìn Hạ Chí Thâm: “Dượng nhỏ, bây giờ chúng ta xuất hiện bắt tiểu Hạ Thiên về sao?”

Bên trong nhà ga sân bay, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất, Hạ Chí Thâm nhìn Nhâm Tường, trên mặt tiểu tử đầy vẻ xoắn xuýt, dường như còn chưa ra quyết định có muốn rời đi hay không.

“Chờ một chút.” Hạ Chí Thâm nói: “Không vội vào.”

“Đợi lát nữa, bọn họ thật sự vào cửa kiểm tra an ninh, thì không dễ bắt người đâu.” Lục Tuyết Nam có chút nóng nảy, nhưng mà Hạ Chi Thâm trông vẫn rất bình tĩnh.

Lục Tuyết Nam nhíu mày: “Dượng nhỏ, đây không phải là cửa ải cuối cùng trong ‘Chín chín tám mươi mốt khó khăn’ của dượng chứ??”

Hạ Chí Thâm không trả lời, ông nhìn con gái nhỏ của mình, con gái nhỏ giờ phút này si mê nhìn người đàn ông bên cạnh, giữa hàng lông mày còn mang theo vẻ lo lắng.

Là quyết tâm muốn cùng với người đàn ông này rời đi, không cần mẹ, cũng không cần ba sao?

Hạ Chí Thâm lắc đầu, hay con bé cảm thấy, kiếp nạn lớn đến đâu, đều có ba gánh vác giúp cô, cho nên mới dám không kiêng dè tùy hứng làm bậy như vậy.

“Dượng nhỏ, bọn họ vào cửa kiểm tra an ninh rồi!” Lục Tuyết Nam vội vàng nói: “Thật sự muốn đi rồi, cháu có đuổi theo hay không đây.”

Hạ Chí Thâm hạ thấp giọng nói: “Đuổi theo đưa em gái Hạ Thiên của cháu về, nhưng có thể đuổi theo đưa trái tim con bé về sao, chẳng lẽ còn phải cột trói dẫn về, giam giữ cả đời sao?”

Lục Tuyết Nam rất khó hiểu: “Ý của dượng nhỏ là…”

Hạ Chí Thâm nhìn bóng lưng của hai người nắm tay nhau, kiên quyết rời đi, lẩm bẩm nói: “Chín chín tám mươi mốt khó khăn, bây giờ mới bắt đầu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện