Chuyển ngữ: Puny

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp.

Nguyên Tu mơ mơ màng màng đi ra từ phòng, bởi vì cả đêm say như chết, đầu anh có chút đau nhức.

Tại phòng khách câu lạc bộ, A Hoàng đang say sưa chạy bộ trên máy chạy bộ, Nhâm Tường đang xem tivi, mà Cố Chiết Phong cầm một quyển sách tiếng Anh đọc.

Trong tích tắc Nguyên Tu mở cửa phòng ra, bọn họ lập tức dừng động tác trên tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.

Bầu không khí quỷ dị.

Nguyên Tu đi xuống lầu, xoa xoa huyệt thái dương.

"Nhức đầu."

A Hoành từ máy chạy bộ xuống, cười nói: "Dĩ nhiên nhức đầu rồi, tối ngày hôm qua hắc..."

Nguyên Tu mới vừa ngồi vào ghế salon, hai người khác lập tức vây quanh anh: "Hắc hắc?"

Anh cau mày: "Cái gì hắc hắc?"

Nhâm Tường cười đểu: "Tối ngày hôm qua."

Cố Chiết Phong gấp rút thúc giục: "Tối hôm qua tối hôm qua!"

Nguyên Tu nhìn về phía A Hoành: "Tối hôm qua thế nào?"

"Wow đội trưởng cậu sẽ không có làm mà không nhận chứ." Nhâm Tường bày vẻ mặt khinh bỉ "Không nghĩ tới cậu là thứ người như vậy" nhìn anh.

Nguyên Tu lắc lắc đầu, trí nhớ có chút mơ hồ, anh nhìn về phía A Hoành: "Tối hôm qua thế nào?"

A Hoành đi tới: "Nói ra hù chết cậu."

"Cậu thử đi."

A Hoành hắng giọng một cái: "Tối hôm qua cậu nói ra hút điếu thuốc, tôi thấy cậu hút một giờ cũng không trở lại, liền đi ra tìm cậu, đi ngang qua hành lang của phòng riêng KTV, wow..."

Tim của Nguyên Tu xiết chặc.

"Tôi thấy, em gái Lục đè cậu xuống ghế salon điên cuồng hôn."

Điên cuồng hôn...

"Hôn miệng lại hôn mặt, hôn cổ, ở trên người cậu bạo gan, cậu híp mắt, hưởng thụ tưởng chừng như muốn bay lên, tựa như con chó."

Hai người khác ôm ngực, lớn tiếng kêu ôi chao ôi chao.

A Hoành nói tiếp: "Tay cậu, từ bên trong váy người ta đưa vào, sờ mông tròn của người ta mà dùng sức bóp, ôi ôi không được, cái hình ảnh kia, chỉ là ngẫm lại...cũng chịu không được."

Da đầu Nguyên Tu căng thẳng, cúi đầu kéo cổ áo mình xuống, nhìn bên trong một chút.

Trên nước da màu lúa mì, phảng phất một mảnh da đỏ ửng, tỏ rõ mức độ kịch liệt tối hôm qua. Gò má anh không tự chủ hồng lên.

"Sau đó tôi muốn đi, kết quả cậu cầm chai rượu trên bàn, đập tôi." A Hoành nói: "Hẳn là muốn tôi tách các cậu ra, sau đó tôi liền đi tới đem hai con ma men tách ra, lúc tách ra, em gái Lục còn nổi giận với tôi, còn đạp tôi."

Nhâm Tường nói: "Tôi làm sao cũng thấy... đội trưởng dùng chai bia đạp cậu ý nghĩa bảo cậu cút xa chừng nào tốt chừng nấy???"

Cố Chiết Phong bình tĩnh: "Cũng đúng."

Nguyên Tu nhắm mắt lại, một tay đè lên chân mày, trầm giọng nói: "Thật may."

A Hoành nói: "Tách ra còn tốt, cậu ngẫm xem, nếu cậu thật sự ở KTV cái loại chỗ này làm người ta cái kia, bị người hâm mộ thấy chụp hình post lên mạng, bao nhiêu fans khóc đến choáng váng trong nhà vệ sinh chứ, ông chồng quốc dân tốt đẹp mọi người nghĩ bị sụp đổ, danh tiếng cũng xấu."

Nhâm Tường nghĩ lại mà sợ nói: "Chủ yếu là không có đóng cửa."

Cố Chiết Phong bổ sung: "Đóng cũng vô ích, bên trên cửa đều lắp kính trong suốt, chính là để ngăn người ta đói khát trong phòng KTV riêng làm chuyện người lớn."

A Hoành tiếp tục nói: "Cho nên may mắn vì người phát hiện chuyện này sớm nhất là tôi."

Nguyên Tu nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn."

A Hoành là người tuổi tác lớn nhất ở câu lạc bộ X, chín chắn lại thận trọng, làm việc đáng tin cậy, là đồng đội có thể giao phó sau lưng, những năm này bọn họ sóng vai tác chiến, chỉ cần một cái ánh mắt một cái động tác, cũng có thể đoán được ý đối phương, phần ăn ý này hiếm thấy.

Tối hôm qua Nguyên Tu quăng chia bia kia, đó là đang cầu xin giúp đỡ. Thằng nhóc này không có ý chí tự mình đẩy cô ấy ra, còn nhờ đồng đội giúp đỡ.

Buổi sáng lúc tỉnh lại, Nguyên Tu thật sự không có nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, sau khi tới trưa, trí nhớ mới lần nữa chắp vá tổ hợp, càng nghĩ... càng làm sóng lòng dâng trào con mẹ nó.

Cô quá giỏi rồi.

Tối hôm qua khiến cho anh... Thật sự thiếu chút nữa muốn giao phó cho cô rồi.

Không thể suy nghĩ, không thể suy nghĩ nhiều, hít thở sâu, bình tĩnh.

Nhâm Tường chọc A Hoành, nhìn Nguyên Tu dưới tán cây ngoài nhà: "Đội trưởng ở bên ngoài hút thuốc cả một buổi trưa, không có sao chứ?"

A Hoành nói: "Sờ soạng mông đại cô nương người ta, cậu cảm thấy cậu ta có thể không sao ư?"

Cố Chiết Phong bổ sung: "Cô nương hay là phần tử nước Mỹ."

"Sờ thì sờ thôi." Nhâm Tường không thèm để ý chút nào nói: "Chẳng qua là kết giao, cái này có gì."

"X với cậu ta, trước mắt đang trong thời kỳ đi lên, rút dây động rừng." A Hoành nhìn về phía Nguyên Tu, mi tâm hơn cau lại: "Loại thời điểm này, đội trưởng chỉ sợ là không có tâm tư kết giao bạn gái."

Nguyên Tu đi tới đi lui dưới táng cây hai giờ, sau khi hút xong bảy tám điếu thuốc, rốt cuộc móc điện thoại ra.

***

Lúc Lục Mạn Mạn nhận được điện thoại của Nguyên Tu cô đang ở thư viện đọc sách, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, thân thể cô bị dọa sợ nhưng lại vô cùng phấn chấn.

Vội vả cầm điện thoại đi ra phòng tự học, đi tới trung tâm đại sảnh, cô nhận điện thoại:

"Nguyên Tu."

"Chuyện tối ngày hôm qua, tôi nghĩ rất lâu."

Anh đi thẳng vào vấn đề, một chút cũng không hàm hồ kéo dài.

"Hả?"

"Chuyện tôi đã làm sẽ không không thừa nhận." Giọng anh trầm, thái độ thành khẩn: "Cậu xem làm thế nào, sống chung thử xem hay là... trực tiếp quan hệ qua lại?"

"Chờ một chút..." Lục Mạn Mạn còn chưa phục hồi tinh thần: "Quan hệ qua lại cái gì, sao cậu đột nhiên nói với tôi như vậy?"

Nguyên Tu ngẩn người: "Không nhớ?"

Lục Mạn Mạn xoa xoa đầu: "Bây giờ còn có chút choáng váng, tối ngày hôm qua hình như uống quá nhiều, bạn đỡ tôi trở về phòng ngủ."

"Cho nên là...một chút cũng không nhớ?"

"Chúng ta xảy ra chuyện gì sao?"

Nguyên Tu hít thở sâu, vẫn là cho nhau biết sự thật: "Tôi thiếu chút nữa đem cậu, không phải, cậu thiếu chút nữa đem tôi..."

"Hả?"

Bên kia điện thoại lại là một hồi trầm mặc làm người ta hít thở khó khăn.

Hồi lâu, Nguyên Tu hỏi: "Cho nên cậu không thích tôi, đúng không?"

"A." Sắc mặt Lục Mạn Mạn hơi chuyển đỏ: "Cậu đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi loại chuyện tôi có thích cậu không này một chút chuẩn bị cũng không có..."

Loại chuyện này phải thừa nhận như thế nào.

Nguyên Tu cúi đầu đá văng đá vụn dưới chân: "Không có sao, coi như tôi chưa nói, không cần để trong lòng."

"Oh."

"Đúng rồi, nghe nói cậu bảo thi đấu đôi." Nguyên Tu dời đề tài: "Tìm được đồng đội rồi?"

"Chưa có đâu." Nghĩ tới việc này, Lục Mạn Mạn liền phiền muộn: "Vốn là có mấy cô gái đang do dự, kết quá bị đám người hội đoàn kia uy hiếp, bây giờ cũng không chịu dự thi."

"Tại sao nhất đinh phải là con gái." Nguyên Tu hỏi: "Theo lời con trai, hẳn sẽ có rất nhiều người vui lòng cùng M4 họp thành đội vào trận chung kết."

"Bọn họ không phải nói con gái đánh thi đấu không tốt sao, tôi sẽ đánh cho bọn họ xem." Lục Mạn Mạn không chịu thua nói: "Tôi dẫn con gái nhất định có thể cầm giải nhất."

"Hành động theo cảm tình." Nguyên Tu lẩm bẩm nói: "Luôn luôn nhớ mục đích của cậu, là tiến vào trận chung kết, để cho nhiều giám đốc chuyên nghiệp thấy cậu, để cho chính mình có cơ hội lựa chọn câu lạc bộ, mà không phải là mặc cho người khác lựa chọn. Bây giờ cậu cùng một đám nghiệp dư ngu xuẩn phân cao thấp, là đang lãng phí thời gian."

"Cậu nói tôi đánh đấu đôi, cũng là đang lãng phí thời gian sao?"

Nguyên Tu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Ừ."

"..."

Hồi lâu, Lục Mạn Mạn cứng rắn nói: "Tôi thừa nhận, đánh đấu đôi đúng là bởi vì xem thường, tôi muốn cái gì tôi rất rõ ràng, không cần cậu dạy tôi."

"Rất rõ ràng?" Anh giễu cợt: "Vậy tối hôm qua cậu khóc cái gì?"

Nghe vậy, hô hấp của Lục Mạn Mạn chợt căng thẳng: "Tôi chỉ là nhớ ba ba."

Nguyên Tu lẩm bẩm nhớ tới lời cô: "So với thất bại, đáng sợ hơn là không thấy được hy vọng, không thấy được phương hướng cần phải cố gắng."

"..." Lục Mạn Mạn cắn răng nói: "Cậu nhàm chán, không có việc gì sao thuộc câu này."

"Tôi cũng không muốn nhớ." Nguyên Tu tay chạm ngực một cái: "Không biết tại sao liền khắc cốt ghi tâm."

"Khắc cốt ghi tâm là ý gì?"

Nguyên Tu nhếch miệng, không trả lời cô, chỉ nói: "Không có phương hướng, không thấy được tương lai không có sao, tôi cho cậu tương lai. Đánh thi đấu đơn tỉnh thật tốt, giành được thành tích tốt nhất, tôi đi theo giám đốc nói chuyện, cậu tới X chúng tôi, không lo làm dự bị, trở thành đội viên chính thức."

Nguyên Tu nói xong không đợi cô đáp lại liền cúp điện thoại, gò má nóng nóng.

Lục Mạn Mạn đứng trước cửa sổ sát đất ở trung tâm đại sảnh thư viện, nhìn thao trường xa xa, xa hơn nữa, là rừng cây xanh biếc vô tận.

Không có phương hướng, không thấy được tương lai không có sao, tôi cho cậu tương lai...

Anh nói ra những lời chắc chắn như vậy, lòng Lục Mạn Mạn rung động không thôi.

Chẳng bao lâu sau khi anh nói với cô, tới X làm dự bị, cuối cùng có ngày Đông Sơn tái khởi, mà hôm nay, anh chính thức mời cô gia nhập X, không lo làm dự bị, làm đội viên chính thức.

Cái này chẳng lẽ là chuyện cô mong chờ sao, cô tâm tâm niệm niệm muốn gia nhập chiến đội chuyên nghiệp Trung Quốc, X đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Như vậy, cô còn do dự cái gì chứ? ***

Buổi chiều, Lục Mạn Mạn đi về phòng ngủ, lại thấy Hạ Thiên cầm tập từ đơn, mang tai nghe đứng ở hành lang ngoài phòng ngủ.

Trong phòng ngủ truyền tới tiếng phụ nữ tranh chấp.

"Các người coi tôi là cái gì, máy rút tiền sao?"

"Có người mẹ nói chuyện như vậy sao!"

"Vậy muốn tôi nói cái gì, Trình Thiên mua nhà là chuyện của nó, nó có ba có mẹ, liên quan gì tôi!"

....

Hạ Thiên làm một động tác tay với Lục Mạn Mạn, tỏ ý bảo cô không nên vào phòng.

Lục Mạn Mạn hiểu ý, đứng cạnh người cô ấy, thấp giọng hỏi: "Tình huống gì?"

Hạ Thiên nhìn phòng ngủ một chút, nhỏ giọng nói: "Mẹ Trình Ngộ tới."

Trong phòng đột nhiên truyền tới tiếng ly rơi bể, hai người bị dọa sợ vội vàng lui về sau mấy bước, chỉ nghe Trình Ngộ điên cuồng hô lớn: "Dựa vào cái gì muốn tôi cho nó tiền, dựa vào cái gì muốn lấy cho nó! Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, tốt đều là của nó, tôi trong mắt các người, căn bản cái gì cũng không phải!"

"Con có nửa điểm dáng vẻ của chị hay không, làm chị chính là phải nhường cho em trai! Nhà ai không phải như vậy, hả, em trai là trẻ con, con là con gái, con gái trưởng thành đều là của nhà người ta, chúng ta cho em trai con mua nhà, thì sai sao?"

"Các người muốn mua, mua đi, tôi ngăn sao?"

"Đây không phải là còn thiếu tiền sao, phải vay tiền, tiền lương của ta cùng ba con, còn quá chừng tiền vay, chúng ta suy nghĩ, nhà này mua cũng là cho con ở, con phải vì gia đình đưa chút sức."

"Hóa ra còn muốn cho tôi căn nhà này." Trình Ngộ cười lạnh một tiếng: "Nhà kia viết tên tôi sao?"

"Nhất định là viết tên em trai con." Mẹ cô ấy thản nhiên nói: "Tương lai con lập gia đình ở nhà người khác, như vậy sao được, căn nhà này nói cái gì cũng phải ghi tên em trai con, nó là con trai, tương lai có nhà ở mới kết hôn được."

"Tôi không có tiền." Trình Ngộ lãnh đạm nói: "Tôi vẫn còn đi học, theo lý thuyết hẳn là các người mỗi tháng phải cho tôi tiền sinh hoạt, hiện tại thì ngược lại ngửa tay với tôi, các người mở miệng không biết xấu hổ sao?"

"Nhiều năm chúng ta nuôi lớn mày như vậy, mày đã sớm trưởng thành, chẳng lẽ không nên phụng dưỡng chúng ta?"

"Phụng dưỡng các người không thành vấn đề, cái đó các người cũng muốn tôi phải cấp dưỡng cho con trai là ý gì?"

"Mày nói chuyện như vậy sao? Tiểu Thiên không phải em trai mày sao?"

"Tôi ngược lại ước gì nó không phải em trai tôi!"

Lúc mấy nữ sinh đi qua cửa phòng, nghe bên trong truyền tới tiếng tranh chấp, châu đầu ghé tai chỉ chỉ chỏ chỏ.

"Có gì để nhìn." Lục Mạn Mạn cứng rắn nói.

Các nữ sinh trên mặt mang nụ cười giễu cợt, rời đi.

Trong phòng truyền tới tiếng đồ rơi xuống đất đập bể, đi đôi với tiếng mẹ Trình Ngộ tức giận hô to: "Mày đừng than nghèo với ta, người nào không biết mày đi làm ở chỗ không sạch sẽ, có quan hệ với mấy ông chủ lớn, vài phút làm được mấy triệu, cho mày không ít thứ tốt đi, để cho mày cầm một chút đưa em trai mày mua nhà thì sao?"

"Tôi cái gì không sạch sẽ? Tôi bán rượu sạch thì làm sao không sạch sẽ, cho dù bồi người khác ăn cơm, tôi cũng chỉ lấy những gì tôi xứng đáng, hơn nữa, nếu không phải vì các người giống như quỷ hút máu quấn tôi, bà cho rằng tôi muốn đến nơi đó không hả?"

"Mày nhìn mày mua những thứ chai chai lọ lọ này, đây là bao nhiêu tiền, mày không cho em trai mày mua phòng, ta sẽ đập những thứ này của mày!"

Trong phòng lại lần nữa truyền tới tiếng thủy tinh rơi xuống đất, Lục Mạn Mạn cùng Hạ Thiên liếc mắt nhìn nhau, vội vàng vọt vào phòng.

"Dì xin bình tĩnh một chút."

"Không được đập đồ."

Trên bàn Trình Ngộ lộn xộn, trên đất đã bể không ít chai nước cùng kem dưỡng da. Mặt mẹ Trình Ngộ đỏ bừng, mắt dài mà nhỏ, môi nhọn mỏng, khuôn mặt đầy cay nghiệt.

Trình Ngộ ngồi bên cạnh bàn, ôm khuỷu tay, nói: "Nhưng mà bà cẩn thận một chút, đập đồ tôi cũng không là cái gì, đập đồ của bạn cùng phòng tôi, bà phải bồi thường giá gốc, đồ của bạn cùng phòng tôi đều là hàng nước Mỹ, bà làm cả đời cũng không đền nổi."

Lời vừa nói ra, mẹ của cô ấy lập tức dừng đập, lại chỉ mũi Trình Ngộ mắng mấy câu khinh khỉnh, rồi rời đi.

Ngoài cửa không ít nữ sinh vây xem, líu ríu thấp giọng thảo luận, đều là xem náo nhiệt.

Trình Ngộ mặt lạnh đi tới, dùng sức đóng cửa phòng.

"Ầm" một tiếng.

Phòng bỗng nhiên yên lặng lại, như chết lặng.

Hạ Thiên cùng Lục Mạn Mạn trao đổi ánh mắt, vội vàng ngồi xuống lục mấy cai chai trên mặt đất.

"Cái nước thần tiên này còn lại một nửa, còn có thể dùng, tìm một chai nhỏ chứa."

Hạ Thiên vội vàng chạy đến bàn mình: "Tôi có chai rỗng!"

"Phấn phủ có chút tiếc, toàn bộ nát, không sao, dù sao còn lại cũng không nhiều lắm."

"Chai dưỡng da này không hỏng, thật may thật may."

Hai cô gái không ngừng bận rộn thu nhặt cho Trình Ngộ, Trình Ngộ đã cầm cây chổi tới, quét toàn bộ mảnh tủy tinh cùng chai lọ đi.

Cô ấy mím chặc môi, không nói một lời.

Lục Mạn Mạn cùng Hạ Thiên đứng lên, suy nghĩ làm sao an ủi cô ấy, thế nhưng cô ấy lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không có chuyện gì, đã quen, các cậu mau kiểm tra đồ mình một chút, cẩn thận bà ấy mượn gió bẻ măng."

Hai người cũng không nhúc nhích, ngẩn người sững sờ nhìn Trình Ngộ.

"Chị Ngộ, nhà cậu có gặp khó khăn gì không." Lục Mạn Mạn chần chừ hỏi: "Nếu như có khó khăn, chúng tôi đều có thể hỗ trợ."

Hạ Thiên gật đầu liên tục.

"Ôi chao." Trình Ngộ khoát khoát tay: "Nhà tôi cứ có tình huống như vậy, cũng không phải không có gì ăn, dù sao cũng cho con của bọn họ, tôi ngược lại là người ngoài, không liên quan, bọn họ lấy tôi làm người ngoài, tôi cũng lười quan tâm bọn họ."

Lục Mạn Mạn cho tới bây giờ biết rõ, giữa người một nhà, lại cũng có phát sinh loại chuyện thân không thân khác nhau.

"Đúng rồi Mạn Mạn." Trình Ngộ đột nhiên quay đầu nhì cô: "Cuộc thi đấu đó, nếu như đoạt được giải nhất cả nước, tiền thưởng có phải nhiều hơn thi đấu cấp tỉnh không?"

Đôi lời tâm tình của editor: Chương này tội thay cho Nguyên Tu và Hạ Thiên quá:((
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện