Chuyển ngữ: Puny

Trong cuộc họp tuyên dương, Lục Mạn Mạn được như nguyện lấy được điểm tích lũy gấp đôi. Trong trận đấu cô tổng cộng đánh hạ mười chín đầu người, mỗi một đầu người tính một trăm phần trăm, chính là 1900 điểm. Mà bảo vệ con tin thuận lợi sống sót, điểm tích lũy tăng gấp ba, tổng cộng 5700 điểm.

Tính luôn cả 4100 điểm cô kiếm được ở CRLC, trước mắt thì điểm tích lũy chuyên nghiệp của Lục Mạn Mạn, tổng cộng có 9800.

Điểm tích lũy cao nhất trong vòng thi đấu người thật Trung Quốc hiện tại là 363600, Nguyên Tu.

Số điểm này của anh, cách xa tuyển thủ át chủ bài của những chiến đội khác, hạng nhì Hứa Thành, điểm tích lũy chỉ 249000.

Nguyên Tu hoàn toàn xứng đáng là No.1 của thi đấu người thật Trung Quốc.

Lục Mạn Mạn cầm lấy huy chương, ngước mắt nhìn Nguyên Tu trong đám người, dưới mũ quân đội, tròng mắt đen nhánh của anh tựa như ao đầm sâu yên ả không sóng lớn.

Lục Mạn Mạn nâng cằm lên hướng phía anh, sau đó tay giơ qua đỉnh đầu, tay làm hai cây kéo dính nhau.

W

Mới nhìn giống như hai cái tai thỏ, còn có chút đáng yêu.

Mọi người cho là cô bán moe, nhưng mà chỉ có Nguyên Tu hiểu ý cô, anh đã từng hướng phía cô giơ tay ra hiệu X, vào giờ phút này, M4 đang phát động khiêu chiến với anh, cô muốn khiêu chiến điểm tích lũy cao nhất của anh, lay động vị trí thần đàn no.1 của anh.

Sợ hãi ư.

Tuyệt đối không, anh cảm thấy hết sức kích thích.

Tới đi, chờ em.

Làm người ta vui mừng chính là, thành viên chiến đội của Lục Mạn Mạn, mấy người Hứa Thành An Ngạn kiên trì tới vòng quyết chiến, cũng được nhận điểm tích lũy gấp đôi.

Đây là sự tán thưởng ngoài quy định của các huấn luyện viên đối với bọn họ.

Không ít tuyển thủ biểu hiện xuất sắc được khen ngợi, điểm tích lũy trên cơ sở ban đầu, hoặc nhiều hoặc ít đều có tăng lên. Hai con tin xuất sắc Nguyên Tu và Cố Chiết Phong, mỗi người đều nhận được số điểm không thấp.

Sau khi giải tán, Trì Lục ngập ngừng đứng ở đường chạy vòng quanh bãi tập, luôn liếc trộm Lục Mạn Mạn, tựa như có lời muốn nói với cô.

Hành vi bắn lén ở sau lưng định giết đồng đội của Trì Lục, một mình đi cướp con tin, tuy nói thi đấu là thi đấu, không ảnh hưởng đến mối quan hệ lui tới trong cuộc sống thực, nhưng mà Lục Mạn Mạn vẫn không thể chịu đựng được loại chuyện đội viên nhà mình trở mặt.

Cô không để ý tới Trì Lục, tay đút trong túi cất bước rời đi, Trì Lục xoắn xuýt hết lần này đến lần khác, ngay lúc cô đi qua sát bên người, rốt cuộc gọi cô lại: "M4, chúc mừng."

"Cám ơn."

"Tôi thật sự không nghĩ đến, cô sẽ thắng."

Thật sự quá ngoài dự đoán của mọi người, không chỉ là cô ấy, hôm nay M4 đoạt cúp, đã phá vỡ mắt kính của mọi người, ngay cả huấn luyện viên Lưu, khi biết người thắng cuối cùng chính là M4 luôn đối đầu với ông lại luôn khiến cho anh tức giận, anh thật sự lờ mờ.

Càng không nói đến những người khác.

Lục Mạn Mạn nhàn nhạt mà xùy một tiếng, không có lời nào muốn nói.

"Tôi có thể vào chiến đội làm dự bị, là nhờ vào quan hệ, chiến đội không có con gái, cũng không thu nhận con gái, tôi trở thành khác loài, dĩ nhiên toàn bộ hoàn cảnh lớn là như thế." Trì Lục nói lải nhải, vẫn giải thích: "Dù sao thì nhìn dưới góc độ của nhà đầu tư, thì giữ tôi bồi dưỡng trong chiến đội, chính là dưỡng người không liên quan, tôi cho tới bây giờ không có cơ hội được ra sân."

Lục Mạn Mạn rốt cuộc quay đầu nhìn về phía cô, có thể nhờ vào quan hệ để vào chiến đội, bối cảnh gia đình cô ấy cũng không đơn giản, nhưng mà Lục Mạn Mạn không hề quan tâm cái này.

"Mỗi một lần tôi có thể nắm được cơ hội thể hiện bản thân, vì thắng lợi bất kể bất cứ giá nào, chẳng qua là hy vọng người khác chú ý tới tôi, thấy biểu hiện của tôi."

"Cho nên cô vẫn luôn ẩn náu trong đội, ban ngày dưới con mắt của mọi người cô không có cách nào ra tay, nên nhân thời cơ tôi và Nguyên Tu ở một mình, giết tôi, dẫn con tin đi, độc chiếm điểm tích lũy, để cho tất cả mọi người thấy biểu hiện xuất sắc của cô, tán thành cô, đây chính là kế hoạch của cô?"

"Ừ."

"Ngây thơ." Lục Mạn Mạn không chút lưu tình nói: "Cô dựa vào cái gì cho rằng, chiến đấu một mình có thể dễ dàng hơn đoàn đội hợp tác."

Trì Lục lại lắc đầu: "Tôi không tin đoàn đội hợp tác."

"Là bọn họ căn bản không cho cô cơ hội." Lục Mạn Mạn nói: "Cuộc thi đấu này không phải thi đấu một người, là thi đấu một nhó,, cầm lấy vinh quang cũng không thuộc về một người."

"Nhưng cuối cùng chỉ có một người sống sót thôi." Trì Lục bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt mang theo sự ngưỡng mộ vô cùng: "Cái tôi mong muốn, cô đã lấy được, phần vinh quang này chỉ thuộc về một mình M4 cô, lúc này cô nói với tôi về đoàn đội hợp tác?"

"Cô nghĩ như vậy sao?" Lục Mạn Mạn cười nhạt: "Trong cuộc thi, Nguyên Tu, Hứa Thành, An Ngạn, thậm chí là Lý Ngân Hách vẫn luôn không ưa tôi, là công sức mỗi một người bọn họ bỏ ra, đẩy tôi đến vị trí quán quân, vinh quang của tôi vĩnh viễn thuộc về đoàn đội tôi."

"Trung Quốc có câu nói, gọi là Đạo bất đồng bất tương vi mưu [1]." Trì Lục vẫn giữ vững quan điểm của mình như cũ: "Tôi sẽ cho cô biết, cho dù tôi chỉ có một mình, cũng có thể đánh ra mảnh trời của mình như thường, sớm muộn, tôi sẽ để cho tất cả mọi người đều biết đến tên tôi!"

[1] Đạo bất đồng bất tương vi mưu (道不同,不相为谋): Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, chương Vệ linh Công, nghĩa là không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.

"Chúc cô thành công, hy vọng ngày hôm đó gặp lại trên chiến trường, cô sẽ không để cho tôi quá thất vọng."

Lục Mạn Mạn nói xong quay người rời đi.

Sau lưng truyền tới tiếng của Trì Lục: "Một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại cô!"

Sau khi nói chuyện với cô ấy, Lục Mạn Mạn đứng một mình ở hành lang trầm tư một lúc lâu, rất kỳ quái, cô chính là người như vậy, rõ ràng trước đó ghét cô ấy như vậy, ghét cô ấy thả bọ chét lên người mình, sau lưng lại bắn lén.

Nhưng mà bây giờ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ, Trì Lục cuối cùng cũng chỉ là muốn tranh đoạt cho bản thân, nếu như Lục Mạn Mạn cũng đứng trong tình cảnh của cô ấy, một cô gái yêu thi đấu người thật, dựa vào quan hệ với nhà đầu tư tiến vào chiến đội chuyên nghiệp trở thành người dự bị, lại vĩnh viễn chỉ có thể là một người ngồi không ăn lương hoặc là bình hoa trang trí, không có cơ hội được ra sân, cô sẽ làm gì, chẳng lẽ không giống như cô ấy, đi tranh giành chém giết? Thật đúng là không biết mình sẽ lựa chọn thế nào.

Sáng sớm ngày mai phải khởi hành rời khỏi doanh khu, buổi chiều Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ ở khu nhà tập thể thu dọn hành lý mình, lúc này có một cô gái đẩy các cô ra cửa phòng.

Lục Mạn Mạn nhận ra cô ấy, là Bạch Sắc phụ ở bếp sau, hai cô thường xuyên nửa đêm đói bụng, chạy đến bếp sau tìm Bạch Sắc, tiểu tỷ tỷ người đẹp tâm thiện, luôn len lén tiếp tế cho hai quỹ chết đói, thường xuyên qua lại, trở thành bạn.

Trình Ngộ vẫy vẫy tay với cô ấy, Bạch Sắc đi tới ngồi ở mép giường, nói với Lục Mạn Mạn: "Ngày mai tôi có thể đi nhờ xe các cô về nội thành không."

Lục Mạn Mạn kinh ngạc hỏi: "Cô là phải đi rồi sao?"

Bạch Sắc gật đầu một cái: "Ừ, vốn cũng là nhà để tôi đến bên này thể nghiệm công việc sau khi tốt nghiệp, rèn luyện một chút, cách đây một thời gian người nhà thúc giục bảo tôi mau đi về."

Trình Ngộ cười híp mắt tiến tới gần, bát quái hỏi: "Là phải đi về coi mắt sao?"

Bạch Sắc biết các cô nghe được đoạn đối thoại của cô và huấn luyện viên Lưu, vì vậy không hề che giấu mà gật đầu một cái: "Ừ."

"Nhưng mà cô không phải.... thích huấn luyện viên Lưu sao?" Lục Mạn Mạn nhanh mồm nhanh miệng: "Huấn luyện viên Lưu rất rõ ràng là cũng thích cô mà, coi cái gì mắt cái gì, cái này không được."

Tất cả người đóng quân trên núi này đều là một đám đàn ông binh sĩ, Bạch Sắc ở chỗ này không có bạn bè gì, đến trò chuyện với Trình Ngộ Lục Mạn Mạn, một bụng tâm sự thiếu nữ, dứt khoát nói thẳng với các cô: ""Tôi đối với anh ấy có hảo cảm, nhưng mà... không thể nào được."

"Tại sao?"

"Các cô có thể không biết, bọn họ là lực lượng vũ trang rừng của thủ đô, thuộc về binh chủng rừng phòng hộ, bọn họ cũng không phải kết thúc huấn luyện đội viên xong thì có thể trở về."

Trình Ngộ mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "A, cô nói các giáo quan huấn luyện ở đây, đều là bộ đội bảo vệ rừng?"

Đúng như tên gọi, bộ đội bảo vệ rừng là lực lượng vũ trang chịu trách nhiệm phòng chống cháy và chữa cháy rừng, chức trách chính là tuần tra rừng, kiểm soát nhân viên vào núi bất hợp pháp, kiểm tra giám sát các loại khai thác rừng, có lúc có phần tử phạm tội trốn vào trong rừng núi, bọn họ nhận được mệnh lệnh của cấp trên, cũng phải thực thi bắt giữ.

Bạch Sắc bất đắc dĩ nói: "Thời gian ở bên này làm thực tập anh ấy rất chiếu cố tôi, nhưng mà mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý tôi với anh ấy, tuổi của anh ấy lớn hơn tôi, còn phải làm bộ đội rất nhiều năm..."

Từ trong những câu nói ngắn gọn của Bạch Sắc, Trình Ngộ đại khái cũng đoán được gia đình Bạch Sắc chắc chắn không đơn giản, nếu không một cô gái, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện tới vùng núi quân đội làm thể nghiệm cuộc sống, gia đình hơn phân nửa là có bối cảnh quân đội, muốn để con gái được nâng niu từ bé tới rèn luyện một chút.

"Tôi cảm thấy, nếu cô thật sự thích huấn luyện viên Lưu, có thể chống lại nhà." Lời của Lục Mạn Mạn nói còn chưa hết, Trình Ngộ đã kéo kéo cô.

Nha đầu nước Mỹ này là không biết quan niệm dòng dõi của Trung Quốc từ xưa tới nay ăn sâu bén rễ bao nhiêu, kéo dài đến hiện đại, tuy nói xem trọng tự do yêu đương, nhưng mà càng đi lên tầng lớp thượng lưu, thường càng không phải chủ định của chính mình.

Lúc này, cô gái xuất thân từ nhà bình thường là cô ngược lại càng có nhiều tự do lựa chọn cơ hội hơn.

"Chúng tôi không phát sinh cái gì, tôi cũng không biết trong lòng anh ấy nghĩ như thế nào." Bạch Sắc thở dài một tiếng: "Cũng có thể là tôi tự mình đa tình rồi, không nghĩ nữa, ngày mai tôi và các cô cùng đi."

Lục Mạn Mạn đành phải nói: "Chuyện đi nhờ xe, buổi tối tôi giúp cô nói với người giám sát của chúng tôi một chút, hẳn không có vấn đề."

Sau khi Bạch Sắc rời đi, Lục Mạn Mạn khó hiểu hỏi Trình Ngộ: "Thích một người, chẳng lẽ không phải là một chuyện rất đơn giản sao, trực tiếp lấy dũng khí đi hỏi anh ta không phải tốt sao, cô ấy quấn quít cái gì chứ?"

"Nha đầu ngốc." Trình Ngộ đi tới nắm bả vai Lục Mạn Mạn: "Nếu cậu thật sự thích ai, nhất định sẽ để ý đến cảm nhận của anh ta hơn, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân Bạch Sắc không nói cảm xúc của mình với huấn luyện viên Lưu."

Lục Mạn Mạn lại cố chấp nói: "Nếu như tôi thích ai, tôi trước tiên sẽ để cho anh ấy biết, nếu như anh ấy thích tôi, thì có liều mạng, tôi cũng muốn ở chung một chỗ với anh ấy, nếu như anh ấy không thích tôi, tôi liền..."

Trình ngộ cười hỏi ngược lại: "Cậu sẽ làm gì."

Trong đầu Lục Mạn Mạn ma xui quỷ khiến lại xuất hiện nụ cười rạng rỡ hình bán nguyệt của một người, trong lòng nhói một cái.

"Nếu như anh ấy không thích tôi... Tôi sẽ trốn đi khóc lớn một trận, cũng không gặp lại anh ấy nữa!"

Trình Ngộ nhìn bộ dạng tức giận của cô, ngược lại giống như là bị tổn thương nặng.

Đối với tình cảm, cô xưa nay yêu ghét rõ ràng, gặp bạn trai cũ phản bội, cô với anh ta cắt đứt sạch sẻ, tuyệt đối sẽ không vương vấn không dứt, cho dù đau lòng, cũng sẽ không để cho bất kỳ ai biết.

Tất cả chuyện sau khi cô và Kiều Tinh Dã chia tay, người khác luôn nói thật ra W không thích anh ta như thế. Cho dù đeo khẩu trang, cũng có thể nhìn ra cô cười đến vui vẻ như vậy, vẫn cùng Arco đi ra ngoài chơi trò chơi điện tử, không tim không phổi, chỗ nào giống bộ dáng mới vừa chia tay.

Không ai biết đêm hôm đó, cô một mình đứng bên lề đường khóc đến khó chịu, không dám về nhà sợ ba ba nhìn thấy, lại không biết đi nơi nào, bỏ khẩu trang xuống cô cũng chỉ là Lục Mạn Mạn, không có ai biết cô, cô chỉ là cô gái thất tình bình thường, vì bạn trai phản bội mà khóc chảy nước mắt nước mũi.

Nhưng W vĩnh viễn sẽ không khóc.

***

Buổi tối có một cuộc liên hoan đêm, là các giáo quan tổ chức, tiễn các đội viên, vẽ một cái chấm tròn trọn vẹn cho thời gian ba mươi ngày huấn luyện.

Chính giữa bãi tập đặt chậu than lớn, lửa trại bên trong cháy hừng hực, rọi sáng nửa bầu trời núi rừng, các đội viên tùy ý ngồi trên cỏ, mỗi người nói chuyện phiếm ngắm sao.

Sao sáng trong núi phủ đầy bầu trời, gió đêm đầu mùa hè ấm áp dịu dàng.

Doanh khu đã rất lâu không tràn ngập tiếng cười nói như vậy, tối nay là đêm thả lỏng nhất một tháng nay.

Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ nắm tay chạy xuống nhà tập thể, đi tới bãi tập, Nhâm Tường vẫy vẫy tay với các cô: "Các chị, bên này."

"Gọi chị cái gì, không biết xấu hổ." Trình Ngộ dùng chân đá đá anh ta: "Bên cạnh di chuyển di chuyển."

Nhâm Tường để vị trí cho cô: "Gọi chị là cách gọi kính trọng, tên thân mật, biệt danh! Nếu là người bình thường tôi còn không thường gọi đâu."

"Teddy, nghe nói khi cậu còn bé cũng đi ra từ lò bộ đội, nhà dạy dỗ rất nghiêm khắc, sao miệng lưỡi lại trơn tru như thế, một chút cũng không đứng đắn nghiêm túc." Trình Ngộ nhìn huấn luyện viên Lưu xụ mặt đứng cách đó không xa ở bên bãi tập: "Nhìn người ta đi, tùy tiện đứng đó, cũng có thể đứng ra khí khái anh hùng nam tử hán."

Nguyên Tu thờ ơ nói: "Cũng là bởi vì khi còn bé thiên tính bị kiềm chế quá lâu, dẫn đến khi được thả ra, bắt đầu điên cuồng cắn trả."

Cố Chiết Phong bổ sung: "Hành vi không khống chế được, tinh thần thất thường, dục vọng sinh sôi đặc biệt dồi dào."

Nhâm Tường đánh lên đầu Cố Chiết Phong, ý vị sâu xa nói: "Khăn quàng đỏ, cậu giả bộ lanh trí cái gì, hả? Biểu hiện khát khao dồi dào như vậy, không biết là biểu hiện cho ai xem đây."

Cố Chiết Phong chỉ một thoáng đỏ mặt, ôm chặc cánh tay Nguyên Tu, vội vàng tố cáo: "Đội trưởng! Anh nhìn anh ấy!"

Nguyên Tu nghiêng đầu nhìn về Cố Chiết Phong: "Tôi cũng muốn biết, Chiết Phong thiếu niên bình thường lười biếng ngoại trừ ăn ra chính là chơi game đối với thế giới này hoàn toàn không dậy nên bất kỳ hứng thú nào, vào lúc này giả bộ lanh trí cho ai xem."

"A a a!" Cố Chiết Phong đỏ mặt đến cả cổ, buông Nguyên Tu ra: "Em hận các người!"

Vẫn là Trình Ngộ ngồi vào chỗ bên cạnh cậu, vô cùng thương yêu mà vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: "Cho tôi xem được hay không được."

Cố Chiết Phong mở to hai mắt, toàn thân cứng ngắc tựa như xác khô, một cử động nhỏ cũng không dám.

"Người đã bao lớn rồi, còn ăn hiếp người bạn nhỏ." Tình thương người mẹ của Trình Ngộ ngập tràn, nghiễm nhiên coi Cố Chiết Phong thành em trai ruột của mình mà phối hợp, càng muốn giúp cậu nói chuyện: "Chính Teddy Tường cậu trêu chọc em gái khắp nơi, lại không cho phép Chiết Phong chúng ta hài hước một lần, trên đời này nào có đạo lý như vậy, còn cậu nữa, Nguyên Tu."

Nguyên Tu nhướng mày, cảm giác giống như chọc tới người không nên dây vào rồi, đây là muốn giúp Cố Chiết Phong oán giận từng người mà.

Trình Ngộ nhìn anh, lại nhìn Lục Mạn Mạn vô cùng tự giác vừa qua liền ngoan ngoãn ngồi bên người anh, giả cười nói: "Nguyên Tu, khuê nữ hoa cúc [2] đội trưởng nhà chúng tôi, còn là nhập khẩu, cậu đây vừa ôm lại ôm, tôi cũng nhìn thấy nhiều lần rồi, tương lai lại không phụ trách với người ta, nói được sao."

[2] Từ hoa cúc (黄花) này mọi người để qua chương tiếp theo rồi sẽ biết nhé. Đảm bảo có chuyện hài =))

Đôi lời tâm tình của editor: Thay vì đăng 1 lần nhiều chương rồi sau đó phải đợi mấy ngày mới có chương tiếp theo, thì quà của mọi người sẽ là mỗi ngày 1 chương, hoặc 2 chương =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện