Chuyển ngữ: Puny

Cậu trai ném cho Hạ Thiên một cục giấy nhỏ, tim Nhâm Tường lại xiết chặt càng căng thẳng, chỉ thấy Hạ Thiên cầm cục giấy mở ra, ngay sau đó lấy một cục tẩy nhỏ từ túi bút mình ra đưa tới.

Cậu trai nhận lấy cục tẩy, cọ cọ dấu bút chì trên bản nháp.

Hóa ra là muợn cục tẩy.

Nhâm Tường yên lòng, ngả người ra sau, cũng không làm bộ đọc sách nữa, mà là khoanh tay, ngắm nhìn bóng lưng Hạ Thiên ở hàng trước, nhớ đến mỗi một chi tiết đêm đó.

Toàn bộ đêm đó, đều thể hiện trong đầu anh lặp đi lặp lại, đó là động lực tinh thần giúp anh ra sức giữ vững trong một tháng không gặp Tiểu Hạ Thiên, cũng là món ăn tinh thần hỗ trợ anh chống đỡ hơn nửa năm thủ thân như ngọc.

Lúc cậu trai mắt kính trả cục tẩy, lại bổ sung thêm một tờ giấy.

Hạ Thiên nhìn tờ giấy, nghiêng đầu nói với cậu ta: "Không có gì."

Nét mặt cậu trai mắt kính tràn đầy gió xuân, cười đến xán lạn.

Chân mày của Nhâm Tường cau lại, nhưng vẫn kiềm nén tính khí, không biến sắc, may mà cậu trai này coi như biết điều, cũng không có quầy rầy cô nữa.

Vào năm giờ chiều, tiếng chuông tan học vang lên. Bạn học trong phòng tự học rối rít rời đi, Hạ Thiên cũng thu dọn đồ đạc trên bàn, sửa sang lại túi sách chuẩn bị đứng dậy, lúc này cậu trai mắt kia kia lại đột nhiên nói: "Cậu là Hạ Thiên học viện máy tính sao?"

"Hả?"

"Xin chào, tôi tên Tiễn Tư Kỳ, cậu đã giành giải nhất trong Cuộc thi lập trình kịch bản trò chơi tuần trước, tôi đã xem qua tác phẩm của cậu, ý tưởng rất tốt, cái đó... Cậu có thời gian rãnh không, tôi muốn cùng cậu thảo luận nghiên cứu về một số chi tiết kịch bản."

Bởi vì khẩn trương, tốc độ nói của Tiễn Tư Kỳ rất nhanh, có thể là đã chuẩn bị trước, học thuộc lời thoại rất lâu.

Hạ Thiên phản ứng ngay lập tức, nói: "Oh, thế à, nhưng mà bây giờ tôi rất đói, phải đi ăn cơm tối."

Cô vẫn luôn nói thẳng.

"Cái kia... Tôi mời cậu ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, cậu cảm thấy thế nào?"

Hạ Thiên lắc đầu: "Chúng ta không quen, cậu không cần mời tôi, nhưng mà chúng ta cùng đến nhà ăn ăn cơm, sau đó sẽ thảo luận, như vậy có được không."

Trong mắt cậu trai tỏa ra ánh sáng, lúc đang muốn gật đầu, Nhâm Tường lại nhảy lên một cái, cánh tay chống bàn trở mình qua, nắm lấy cổ áo của Tiễn Tư Kỳ, nhấc cả người cậu ta lên.

Hung thần ác sát [1].

[1] Hung thần ác sát (凶神恶煞): Là một thành ngữ dùng trong phép ẩn dụ để đề cập đến những người hung ác tàn bạo.

"Bốn mắt, lần đầu tiên tán gái à, lấy cớ vụng về như vậy, tôi cũng thay cậu khó xử!"

Trong lời nói của anh tuy mang theo ngữ điệu hài hước, nhưng sắc mặt lại lạnh đến sắp đóng băng.

Hạ Thiên bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người, không nghĩ tới Nhâm Tường lại đột nhiên bay ra, làm cái gì, anh từ chỗ nào chui ra? "Mau buông tay!" Cô vội vàng kéo anh: "Buông người ta ra, thật không có lễ nghi."

Bởi vì cuống cuồng, gương mặt cô đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập đi rất nhiều.

Vì Hạ Thiên, Nhâm Tường rốt cuộc vẫn phải ném Tiễn Tư Kỳ ra.

"Bốn mắt, tôi cảnh cáo cậu, cách xa cô ấy chút, nếu không anh đây để cho cậu biết mặt tối của xã hội."

Tiễn Tư Kỳ vịn bàn đứng vững, sửa sang lại cổ áo mình, tựa như còn chút không cam lòng, tức giận lầu bầu: "Nơi...nơi này là trường học, anh muốn như thế nào!"

"Tôi muốn thế nào à, có muốn thử một chút hay không!" Nhâm Tường nói xong vén tay áo tiến lên, lại bị Hạ Thiên nắm lấy.

"Anh không được như vậy!" Cô quát lớn: "Không được không lễ độ như vậy!"

Bộ dáng nghiêm nghị nhíu mày của cô, ngược lại hù dọa Nhâm Tường, anh hô hấp dồn dập, dường như vô cùng áp chế cơn tức, quay đầu chỉ Tiễn Tư Kỳ nói: "Hôm nay tiểu tử cậu vận khí tốt, tôi không so đo với cậu, mau cút!"

Tiễn Tư Kỳ chật vật lui về phía sau mấy bước, tiếc hận biết muộn đụng ngã mấy cái bàn học, vội vã chạy ra cửa phòng học.

Đợi sau khi cậu ta rời đi, Hạ Thiên nâng bàn học lên, Nhâm Tường vội vàng tới phụ một tay, vì vậy cô mang cái túi da nhỏ màu đen lên, xoay người rời đi.

"Này."

Nhâm Tường đuổi theo, kéo cổ tay cô: "Tiểu Hạ Thiên."

Hạ Thiên hất tay của anh ra, trong lòng còn nộ khí, không muốn để ý anh.

Nhâm Tường nắm chặt dải ren tay áo của cô, nhượng bổ khẩn cầu nói: "Sáng sớm hôm nay chuẩn bị tới trường học gặp em, thì gần đến giờ ra cửa mẹ lại tới, thật vất vả chiều mới chạy ra được, buổi tối giám đốc lại muốn mở hội nghị, lúc này anh có thời gian, em đừng giận anh, có được không."

Hạ Thiên bỗng dừng bước chân.

Bận bịu như vậy, còn nhẫn nại chờ cô, cũng không biết đã đợi bao lâu.

Hạ Thiên vừa tức vừa gấp, tăng nhanh nhịp bước chân, đi mấy bước lại phát hiện người sau lưng không có theo kịp, cô quay đầu lại, thấy Nhâm Tương đứng tại chỗ, xa xa nhìn cô.

"Anh..."

Câu nói tiếp theo bị mắc kẹt trong cổ họng, cô cắn môi dưới một cái, không biết như thế nào cho phải.

"Anh lại chọc em mất hứng."

Nhâm Tường vô cùng buồn: "Xin lỗi, vừa về liền gây rắc rối, anh thật là ngu xuẩn, em đừng chê anh phiền, anh chỉ tới đây nhìn em một chút, nhìn được sẽ thỏa mãn."

Thấy anh lẻ loi ở chỗ đó, dáng vẻ đáng thương, trong lòng Hạ Thiên không đành lòng, nhưng vẫn còn nói: "Nhìn rồi, anh còn không đi."

"Liền đi." Nhâm Tường quyến luyến không thôi nhìn cô, muốn đi, nhưng làm sao cũng không dịch chuyển bước chân được.

"Còn không đi?"

"Đi đi đi."

Nhâm Tương quyết định, vạn phần gian nan xoay người, nhưng cứ một bước lại quay đầu nhiều lần.

Lần cuối cùng quyết tâm không quay đầu nhìn lại, anh tăng nhanh nhịp bước đi tới đầu bậc thang, vùi đầu lộc cộc xuống lầu, lúc đi qua chỗ cua lại phát hiện, cô gái thực ra vẫn đi theo sau lưng anh.

Trong mắt anh giống như có ngạc nhiên mừng rỡ.

"Ăn cơm rồi?" Hạ Thiên tức giận hỏi.

"Chưa... chưa có đâu."

Cô tăng nhanh nhịp bước đi tới trước mặt anh, giả bộ thờ ơ nói: "Đến căn tin cùng ăn cơm."

Nhâm Tường sững sờ.

Hạ Thiên tức giận: "Em sắp đói hôn mê rồi, anh còn mè nheo nữa em cũng không chờ anh."

"Tới!"

Dưới khẩu trang màu đen, khóe miệng Nhâm Tường treo nụ cười, đi đường khóe miệng cũng cong, vẫn vui vẻ không dứt.

Hạ Thiên gọi một đĩa khoai tây cải xanh với cơm, ăn rất khỏe, cả đĩa của Nhâm Tường đều là thịt, thịt xào, thịt bò om, còn có thịt bầm muối, béo ngậy nóng hổi.

"Ăn ít như vậy, giảm cân sao."

Nhâm Tường vội vàng gắp thịt xào trong chén mình đến trong khay của Hạ Thiên: "Em phải ăn thịt đi, không ăn thịt làm sao có sức lực học tập."

"Đừng, đừng đừng, dầu mỡ chết!"

"Được rồi được rồi." Nhâm Tường lại đem miếng thịt từ trong khay thức ăn của cô lần nữa trở về chén mình, nhưng kết quả là...

Cả khay lộn xộn.

Anh thầm mắng mình vụng về, tại sao ở trước mặt Tiểu Hạ Thiên, luôn luôn bị mất phong độ, hoàn toàn không tàn khốc, hoàn toàn không giống Nhâm Tường.

"Không ăn không ăn, đi đi đi, anh Tường mời em ăn bữa tiệc hải sản lớn!" Nhâm Tường kéo cổ tay Hạ Thiên, nhưng mà Hạ Thiên bất động, một người tức giận một người buồn bã.

Trái tim Nhâm Tường đập mạnh: "Vậy anh gọi phần thức ăn khác cho em được không."

Hạ Thiên nhặt đũa lên, gắp thức ăn ăn cơm, không để ý tới anh.

Nhâm Tường lại lặng lẽ gắp đùi gà lên, muốn đưa tới khay của Hạ Thiên, Hạ Thiên lấy ra, cách xa anh.

Nhâm Tường buông đùi gà xuống, khẽ thở dài một tiếng, tự mình lùa cơm, mấy phút sau, Hạ Thiên đưa đũa tới, gắp một miếng thịt bò nhỏ từ trong khay anh.

Nhâm Tường được khích lệ gấp bội, vội vàng lựa toàn bộ thịt bò ra, bỏ vào ngăn khay, đưa tới trước mặt Hạ Thiên, biểu lộ ánh mắt mong đợi của Bé Cưng, bộ dáng lấy lòng lè lưỡi.

Hạ Thiên liếc anh một cái, lại gắp một miếng thịt: "Anh cũng ăn cơm thật ngon."

"Ừ."

Hạ Thiên không nói lời nào, Nhâm Tường đương nhiên cũng không dám nói gì thêm nữa, hai người yên lặng ăn cơm xong, Nhâm Tường vội vàng đưa khăn giấy qua, một tờ giấy vuông vức, được gấp cẩn thận.

Hạ Thiên cầm khăn giấy lau miệng, lại thu dọn khay thức ăn, đi ra căn tin, hỏi anh: "Ăn no chưa?"

Nhâm Tường gật đầu liên tục: "No rồi no rồi."

"Anh mới nãy cũng không có ăn cái gì."

Nhâm Tường cúi đầu cười: "Nhìn em ăn cơm, anh cũng không cảm thấy đói bụng, đúng rồi đúng rồi, cái này có phải chính là một người ăn no cả nhà chẳng đói trong truyền thuyết không?"

Hạ Thiên dừng một chút, không trả lời, trong lòng tự nhủ ai cùng cả nhà anh... Cô sau khi cơm nước xong, thường sẽ đi dạo trong thao trường, nhưng bây giờ sau lưng dẫn theo một người hầu nhỏ Nhâm Tường, cả đường đi thỉnh thoảng sẽ có bạn học đi qua, nghiêng đầu liếc nhìn hai người.

Một người cao một mét rưỡi, chênh lệch chiều cao phổ biến nhất, đặc biệt gây chú ý.

"Hành vi mới nãy của anh thật không tốt." Hạ Thiên nói: "Đặc biệt không lễ độ."

"Em gái của tôi ơi, em có thể đừng nhẹ dạ không, tên bốn mắt kia nhất định là muốn sáo lộ em, muốn theo đuổi em, thảo luận thi đấu cái gì, đều là gạt người, đừng bị lừa."

Hạ Thiên đẩy mắt kính vừa dày vừa nặng, xoay người lại nói với anh: "Em biết, em lại không ngốc."

"Biết rõ em còn..."

Nhìn gương mặt đỏ bừng của Hạ Thiên, Nhâm Tường nuốt câu nói tiếp theo xuống.

Đúng vậy, có nam sinh theo đuổi cô, cho dù biết, thì cô sao phải lựa chọn từ chối chứ, cô độc thân, lại ngoan ngoãn như vậy đáng yêu như vậy, nhất định là có rất nhiều rất nhiều con trai sẵn lòng theo đuổi cô.

Hai người trầm mặc, đi dạo quanh thao trường hai vòng, Nhâm Tường kìm nén rất lâu, mới lên tiếng: "Cho dù là tìm bạn trai, cũng phải tìm người ra dáng chứ, đừng để bọn đầu trâu mặt ngựa biết nói bùi tai một chút lừa gạt dẫn đi, mắt nhìn sáng lên một chút, biết không."

"Cái gì gọi là ra dáng?"

"Chính là..." Anh suy nghĩ một chút, nói: "Chính là đẹp trai hơn anh có khí chất hơn anh, càng quan tâm em đối tốt với em hơn anh... Nhưng mà người như vậy thì cả thế giới có lẽ khó mà tìm ra người thứ hai, lại tiếp tục tìm kiếm, không được tùy tiện nói yêu đương với người khác biết không?"

Hạ Thiên:...

Thời gian của anh hình như không hề dài.

"Đúng rồi đúng rồi, tên bốn mắt kia nói trò chơi gì của em được giải nhất, chúc mừng em, em cũng không nói cho anh, anh đáng lẽ nên chúc mừng em trước tiên."

"Cám ơn anh, không cần đâu."

"Là trò chơi gì vậy có muốn anh chơi cùng em không, ừm, lúc em nhàn rỗi, có thể chơi với nhau, thả lỏng một chút."

"Không phải chơi trò chơi, là cuộc thi lập trình kịch bản trò chơi, lập trình..."

"Oh."

Thật là nhạt nhẽo mà, chung sống với cô gái có IQ cao thành tích tốt, Nhâm Tường cảm giác sáo lộ của mình trên cơ bản đều không dùng được, không thể để cho cô cảm thấy mình là người thường không học thức được.

"Anh biết, chính là viết mã có đúng không, mô hình hóa trò chơi có đúng không?" Anh đã thấy bộ dạng Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ nằm trước máy vi tính cộc cộc viết bài tập về nhà: "Mấy cái PUBG kia à, Kiếm 3 à, cũng dựa vào những mã này của các em, một miếng gạch ngói xây cả thế giới."

Cách lớp tròng kính thủy tinh thật dày, Hạ Thiên nước đầu nhìn anh: "Là như vậy."

Trên mặt Nhâm Tường lại lộ ra nụ cười, tự giác đến gần cô hơn nhiều, tay đặt trên bả vai cô, cùng cô tản bộ.

Cô hình như, không có kháng cự.

Trong lòng Nhâm Tường đã nắm chắc.

"Thật ra thì, đầu óc anh cũng không ngốc, khi còn bé người thân trong nhà còn nói anh là thiên tài đấy, chính là không thể nào yêu thích việc học được, từ nhỏ chỉ thích cầm súng bắn nước, cứ đánh đánh giết giết cả đại viện, bị đòn không ít."

Tất cả sự chú ý Hạ Thiên đều đặt trên vị trí bả vai trái, cánh tay Nhâm Tường tùy ý khoác tới, cô một hồi đỏ mặt tim đập rộn lên.

"Anh bây giờ cũng rất tốt." Cô không biết trả lời thể nào, đành phải nói: "Nghe chị Trình nói lúc đi dã huấn, biểu hiện của anh rất tốt, mấy lần cứu cô ấy, còn xách túi xách hành lý cho cô ấy."

Ô hô, trong lòng Nhâm Tường kêu lên một tiếng vui mừng rạo rực, Trình Ngộ tiểu tỷ tỷ thật sự là khuê mật tốt, thật đúng là ở bên cạnh Hạ Thiên nói tốt cho anh.

"Anh Tường vẫn luôn là một đống Tường tốt như vậy, không phải...một đống người tốt như vậy, không đúng không đúng, một người tốt như vậy."

...

Ngu ngốc, nói cũng không nói đúng là sao!

Hạ Thiên cúi đầu cười khúc khích.

Vào buổi tối ngày đầu hè, trên sân bóng rổ các thiếu niên mặc sức mồ hôi thanh xuân nhỏ giọt.

Cô gái trước mặt anh, mắt ngọc mày ngài, mặt đỏ ửng.

Vì vậy Nhâm Tường không kiểm soát được mình, cúi đầu hôn lên gò má bên trái của cô.

Hạ Thiên đột nhiên ngửi được một cơn gió hè, một cơn gió hè anh mang tới. Cô lập tức mở to hai mắt, choáng váng.

Nụ hôn kia, lướt qua liền dừng lại, cô còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận, anh đã vội vàng lùi lại.

Nhâm Tường không ngờ lại đỏ mặt, xấu hổ, anh không dám nhìn ánh mắt của cô, vì vậy xoay người chạy, chạy xa, rồi quay đầu lại hướng phía cô hô to: "Nhớ lời anh, đừng tìm bạn trai."

Hạ Thiên sờ gò má bên trái mình, trong lòng ngòn ngọt, vì vậy cô cũng hướng phía anh hô to: "Dựa vào cái gì!"

"Chỉ dựa vào... trên thế giới này không có người đàn ông nào yêu em hơn anh!"

Đôi lời tâm tình của editor: Hai bạn trẻ Thiên Tường này cũng ngọt ngào quá mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện