Chuyển ngữ: Puny

Trong vài giây, suy nghĩ của Nguyên Tu trống rỗng.

Trong một khoảng thời gian dài trầm mặc, đầu óc của anh bắt đầu hoạt động lại với tốc độ cao.

Sau khi tiểu nha đầu chọc trái tim mình, thành khẩn nói "Chỗ này sẽ khó chịu" xong, thuận tay cầm mở một túi bánh bích quy nhỏ bên cạnh bàn.

Kéo một cái, xé ra.

Nhấp vào màn hình video, rộp rộp rộp rộp, cô vừa ăn bánh bích quy, vừa xem video, ăn xong bánh bích quy nhỏ, lại tìm được một bao bánh Oreo, trong ngăn kéo của anh.

Thành viên chiến đội bình thường không được ăn quà vặt, một khi phát hiện đều phải bị đội trưởng tịch thu. Cho nên Nguyên Tu cũng bắt đầu hoài nghi, cô là thật sự đói bụng nên mới đến bên anh kiếm ăn.

Nguyên Tu cầm bánh bích quy Oreo lên, ném vào thùng rác.

"Đói bụng thì tôi cho cậu xuống dưới ăn, đừng ăn những thứ này."

Lục Mạn Mạn nắm lấy góc áo của anh: "Không đói bụng, tới cùng xem trận đấu này."

Cô dịch người, dành ra một vị trí nhỏ trên cái ghế cho Nguyên Tu ngồi.

Nửa mông của anh đều không đặt xuống, dứt khoát xách ghế dựa qua ngồi, nói: "Thật sự muốn đồng cam cộng khổ với tôi?"

Lục Mạn Mạn nhìn kỹ ghi chép tẩu vị đồ đội Sư Hổ của Nguyên Tu, cùng với thói quen dùng súng của mỗi người đội viên, chi chít, viết mấy trang giấy.

Với tư cách đội trưởng, đương nhiên sẽ đảm đương nhiều hơn, áp lực của ban quản trị và sự lo sợ bất an của các đội viên, trĩu nặng đè lên vai của anh, mà anh vẫn còn muốn ra vẻ thoải mái mà cổ vũ tất cả mọi người.

"Có thể thắng."

Ít nhất không thể trước trận đấu, liền nhận thua.

Lục Mạn Mạn vỗ vỗ cánh tay Nguyên Tu, thoải mái cười nói: "Tôi cũng không ngủ được, cùng nhau xem trận đấu đi."

"Ừ."

Màn đêm yên tĩnh, đèn cũng tắt, chỉ còn lại ánh sáng nhạt từ màn hình máy tính tản ra, vì không để làm ồn đến người khác, hai người mỗi người đeo một bên tai nghe, trong tai nghe tiếng súng tựa như tiếng pháo nổ.

Trong máy tính là video thu thập trận đấu đội Sư Hổ khiêu chiến các chiến đội Trung Quốc khoảng thời gian này.

Lục Mạn Mạn thỉnh thoảng tạm dừng hình ảnh, cùng Nguyên Tu chia bước phân tích chiến thuật của bọn họ, Nguyên Tu thì cầm bút màu đen trung tính, chăm chăm chỉ chỉ mà ghi chép lời của cô lên giấy.

Thấm thoát, đêm càng trở nên dày đặc.

Một đoạn video kết thúc, Lục Mạn Mạn ngáp một cái, đang muốn vươn vai, thì phát hiện đầu của Nguyên Tu không biết từ lúc nào, đã đặt lên bả vai của cô.

Nặng trịch.

Nhất định là sắp xếp quá nhiều.

Lục Mạn Mạn dừng lại động tác vươn vai, dè dặt để vai ngang, cho anh ngủ thoải mái một chút.

Cô lại xem nửa trận đấu, Nguyên Tu mới lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy..."

Ồ, không có ngủ à.

Lục Mạn Mạn dời tầm mắt qua một bên, thấy anh tựa vào bả vai cô, đôi mắt hẹp dài lại mở to, ngắm nhìn màn hình máy tính.

Không ngủ còn dựa vào cô, hại cô không dám làm bất cứ một cử động nhỏ nào, vai cũng mỏi.

Lục Mạn Mạn đang muốn đẩy Nguyên Tu ra, lại nghe anh nói: "Tôi cảm thấy..."

Anh cảm thấy cái gì có thể nói một hơi không.

Nguyên Tu hít thở sâu, giọng nói trầm thấp và khàn khàn chưa từng có: "Thật ra thì nói ra sợ cậu chê cười, lần này tôi thật sự không có nắm chắc."

Vô luận anh cố gắng ở trước mặt mọi người bình tĩnh như thế nào, có tự tin thế nào, cho tới các đội viên đều tin anh có thể dẫn đội đánh thắng trận đấu, thế nhưng khi rơi vào mắt Lục Mạn Mạn, rơi vào trong mắt W, thật ra thì rất rõ ràng.

Trước mắt mà nói, dựa vào thực lực của X, là không đủ đánh bại đội Sư Hổ.

Cho dù là trước đây W dẫn đội Queen, cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhất định sẽ đánh thắng đội quân tinh nhuệ thực lực mạnh của đội Sư Hổ.

Cho nên anh cũng không miễn cưỡng chống giữ, trong màn đêm tĩnh lặng này, tựa vào vai cô, thổ lộ thật lòng với cô.

Anh... thật ra thì không có nắm chắc, thi đấu có thể sẽ thua.

Nhưng dù vậy, anh vẫn kiên trì muốn đánh, đây là chuyện không thể lùi bước.

"Nguyên Tu à, cậu ngàn vạn lần không cần phải sợ."

"Ừ." Giọng điệu anh nặng nề, tựa như sắp sa vào giấc ngủ ngon.

"Tôi không nói lời rằng nhất định phải thắng như thế, cho dù là tôi, cũng vĩnh viễn không nói ra mình nhất định sẽ thắng, chỉ cần luôn luôn nhớ, chúng ta là đội viên chuyên nghiệp, trong thi đấu đánh vô cùng chăm chỉ, như vậy là đủ rồi."

Ánh sáng nhạt của màn hình máy tính làm nổi bật đường nét dịu dàng của Nguyên Tu, khóe miệng anh cong lên, chợt thấy an lòng.

***

Rạng sáng ba giờ, Lục Mạn Mạn từ phòng Nguyên Tu len lén chạy ra ngoài, Nguyên Tu đưa cô tới cửa, trong bóng tối, anh dường như còn đưa tay sờ đầu cô một cái.

Đợi sau khi hai người đi, cách đó không xa, bụng Cố Chiết Phong vang lên mấy tiếng ực ực.

Cậu ngơ ngác đứng ở cuối hành lang, thật giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện bụng mình đau phải đi.

Hai phút sau, cửa phòng Nhâm Tường bị người ta mở ra, chó sữa nhỏ trực tiếp nhảy lên giường lớn của anh, nắm chặt cổ áo anh, liều mạng lay: "Teddy! Teddy Teddy!"

Nhâm Tường ôm lấy Cố Chiết Phong, thì thầm trong miệng: "Hạ Thiên à."

"A a a!"

Nhâm Tường bị cậu lay tỉnh, mơ hồ thấy mặt Cố Chiết Phong, anh thật muốn đánh người: "Cmn! Tại sao là cậu! Tại sao là cậu chứ! Cậu trả Hạ Thiên cho tôi!"

Cố Chiết Phong mặt đầy kinh hoàng: "Em vừa mới... vừa mới thấy..."

"Cậu thấy quỷ rồi?" Nhâm Tường một cước đạp cậu ta xuống.

"Em thấy..."

Đầu óc Cố Chiết Phong ong ong, lời làm thế nào cũng không thể nói ra miệng được.

Lúc này, bụng lại kêu rột rột một tiếng, ngay sau đó cậu thả nhẹ một cái rắm, vài giây sau, Nhâm Tường lập tức bịt mũi, vén ra giường lên dùng sức vẫy: "Cmn! Cmn Cmn!"

"Thật xin lỗi, anh Tường!" Cố Chiết Phong ôm bụng, chạy trối chết, một hơi vọt vào phòng vệ sinh.

Sau lưng truyền tới tiếng mắng chửi của Nhâm Tường: "Bệnh thần kinh! Bệnh thần kinh mà!"

Cố Chiết Phong ngay cả đèn cũng không kịp mở, ngồi trên bồn cầu, đợi bụng ọt ọt xong, cậu ôm đầu, sa vào trong suy tư trầm lắng.

Không thể nào tưởng tượng, vào giờ phút này trong đầu nhỏ của cậu, là bốn bề sóng dậy như thế nào.

Ngồi trên bồn cầu, trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cậu dứt khoát đưa ra một quyết định khó khăn.

Cậu muốn thay đội trưởng bảo vệ bí mật này, tuyệt đối không thể để cho người thứ hai biết, đây là phương thức có đi có lại của cậu.

Đội trưởng dẫn cậu vào chiến đội X, mở ra cuộc đời chuyên nghiệp của cậu, thậm chí tay nắm tay dạy cậu đánh thi đấu như thế nào, giống như đại ca vậy, có câu nói huynh trưởng như cha... Hả? Không đúng.

Má, M4 kia chẳng phải là muốn làm mẹ cậu sao?! Không không không, phải nghĩ thoáng ra một chút, sinh sản là bản năng dục vọng của loài người, có thể hai người chẳng quả là nhất thời xung động, ừ, nhất định là như vậy, cậu muốn giúp đội trưởng giữ bí mật này, nhưng cũng tuyệt đối không thể để cho hai người này không chút kiêng kỵ mà tiếp nữa.

Cố Chiết Phong gật đầu một cái, đồng thời đưa tay lấy cuộn giấy bên tay xuống.

***

Mấy ngày đó, các đội viên xem tất cả hình ảnh tài liệu của đội Sư Hổ đoạn thời gian gần đây đến mấy lần, nhưng không cách nào mò được sáo lộ của bọn họ.

Bởi vì bọn họ, căn bản không có sáo lộ.

Loại kiếu chiến thi đấu PK này cũng giống như đấu nhóm một trăm người, trong một trăm người đó có đội viên chuyên nghiệp tự nguyện tham gia, cũng có tuyển thủ nghiệp dư, đối với đội viên chuyên nghiệp mà nói, chỉ là vì muốn lấy điểm tích lũy đầu người, còn tuyển thủ nghiệp dư thì là vì rèn luyện chính mình.

Đội Sư Hổ trong mỗi trận đấu đều cầm điểm tích lũy cao nhất, đồng thời đánh bại chiến đội được khiêu chiến trở thành quán quân.

Chiến đội bị khiêu chiến, một số có thể sống đến cuối cùng gặp lại đội Sư Hổ ở vòng quyết chiến, một số... thậm chí ngay cả vòng quyết chiến cũng không tiến vào được, toàn đội bị tiêu diệt.

Mỗi cuộc đấu đội Sư Hổ dùng chiến thuật không giống nhau, cho nên căn bản không cách nào có thể thông qua xem video là có thể tìm ra đối sách ứng biến, có lẽ cũng chính bởi vì loại chiến lược hay thay đổi như vậy, mới khiến cho chiến đội thi đấu người thật Trung Quốc ứng phó không kịp.

Người Trung Quốc rất thích tìm quy luật, nghiên cứu sáo lộ, giống như mỗi chiến đội đều có một lối đánh độc đáo đặc sắc, thậm chí đặc điểm của từng thành viên trong đội cũng rất rõ ràng, ví dụ như Cố Chiết Phong, cậu ta chỉ thích núp mình ở phía sau công trình kiến trúc mà ngồi chờ.

Loại đặc điểm này, rất dễ dàng bị người ta lợi dụng.

Mà lần này không thể tìm ra chút quy luật nào của đội Sư Hổ, mỗi trận đấu đều sử dụng chiến thuật không giống nhau, gần như có thể nói là không có chiến thuật. Cái này là muốn cho các chiến đội muốn thông qua video mà tìm nhược điểm của bọn họ, tay không mà về.

Xem video cũng không phải hoàn toàn không giúp ích, ít nhất thì có thể biết phong cách của mỗi đội viên cùng xếp hạng mạnh yếu.

Ví dụ như Jimmy, tốc độ nhanh phản ứng mạnh, nhưng mà kỹ thuật bắn hơi kém một chút, Lawrence Lee là một tay thiện xạ mạnh, nhưng sức chịu đựng lại kém, không thích hợp chạy đường dài, nếu như vòng quyết chiến cuối cùng thu hẹp lại cách anh ta khá xa, thì đối với anh ta mà nói thì đặc biệt bất lợi.

Khoảng thời gian này, chiến đội W và chiến đội X gần như không ngày không đêm cùng nhau huấn luyện, đội Sư Hổ chỉ đích danh khiêu chiến tên của năm thành viên chiến đội X, Lục Mạn Mạn mặc dù không thể gia nhập với bọn họ, nhưng mà trong lúc huấn luyện sẽ vô ý chỉ điểm.

Một tuần lễ, chung quy vẫn quá ngắn.

Trận đấu vào thứ sau đúng hạn tới.

Trên Internet, fans hâm mộ phát sốt với trận đấu lần này nên áp lực hy vọng cực lớn, hy vọng chiến đội X có thể rửa nhục trước đây, vì vòng thi đấu Trung Quốc mà xoay chuyển mặt mũi.

"Chiến đội X nhất định có thể đánh bại đội Sư Hổ!"

"Tôi xem kết quả."

"Có Tu Tu, không có vấn đề gì, yên tâm yên tâm."

"Trước đó phỏng vấn, không phải các đội viên đã nói nhất định có thể thắng sao?"

"Không nói thắng, chẳng lẽ nói thua sao? Xin có chút đầu óc một chút, thực lực cách xa như vậy, đội Sư Hổ người ta là đội hàng đầu ở Mỹ, nếu như X có thể đánh thắng bọn họ, X có thể đánh thắng cuộc thi thế giới giành được giải nhất rồi. Tự biết mình một chút đi, mạnh nhất vòng thi đấu Trung Quốc là đủ rồi, đừng đi ra ngoài làm mất thể diện."

"Lầu trên thổi phòng đội Mỹ đạp đội nước nhà như vậy, dứt khoát lăn đến Mỹ đi, có muốn xem người ta hay không!"

"Xin lỗi, là một fans thi đấu người thật, không thổi không đạp, ai mạnh tôi hâm mộ, không xem theo sắc tộc."

...

Mặc dù Dương Trầm bảo mọi người trong khoảng thời gian này đều không cần lên mạng, sợ ảnh hưởng đến tâm tình chuẩn bị thi đấu. Nhưng các đội viên vẫn không nhịn được, ở trong nhà vệ sinh hoặc là trước khi ngủ, vẫn lướt Weibo.

Ai có thể nhịn được mà không xem chứ, những bình trên mạng kia giống như thủy triều dâng trào, cổ vũ chiếm đa số, phân tích cũng có, dĩ nhiên người theo chủ nghĩa bi quan cũng rất nhiều, nói tóm lại, khen chê không đồng nhất.

Hai ngày trước thi đấu, Nguyên Tu thống nhất thu điện thoại của mọi người.

Khi anh xách túi mỏng trong suốt, đi tới bên cạnh mọi người, A Hoành ngược lại là không chút do dự mà giao điện thoại ra, Cố Chiết Phong xoắn xuýt một chút, rồi cũng giao điện thoại ra.

Nhưng ý kiến của Nhâm Tường hơi lớn: "Cái này không được, tôi còn phải nhận tin nhắn cổ vũ của Hạ Thiên yên mến."

Trình Ngộ xem thường anh: "Đã nhiều ngày như vậy, cậu ấy có gửi tin cho cậu không."

"Lập tức sẽ đến, nhân dân cả nước đều biết chúng ta muốn đánh thi đấu!"

"Hứ, cậu ấy ngay cả W là ai cũng không biết, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ quan tâm chuyện đội Sư Hổ ở bờ bên kia Thái Bình Dương đến càn quét vòng thi đấu Trung Quốc sao?"

Nhâm Tường thở dài một tiếng, vẫn là giao nộp điện thoại, giống như bị tổn thượng cực lớn, ủ rủ cúi đầu đi bên cạnh.

Qủa nhiên là cô không quan tâm đến thi đấu người thật một chút nào. Cho nên cho dù anh có mạnh hơn nữa, nhân khí cao hơn nữa, cầm được nhiều cúp hơn nữa, thì đối với cô mà nói, cũng không có nửa phần sức hấp dẫn.

Nguyên Tu xách túi đến trước mặt Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn chần chừ chốc lát, nói: "Tôi cũng phải nộp sao?"

Nguyên Tu nhướng mày: "Đối xử như nhau."

Lục Mạn Mạn nhìn điện thoại một chút: "Cái kia... Hôm nay tôi còn chưa đăng nhập vào game mobile, tôi cũng đã liên tục đăng nhập đến ngày thứ 9, chỉ cần đăng nhập lập tức có thể có bộ đồ váy đỏ tuyệt đẹp."

"Tôi giúp cậu đăng nhập."

"Hừ được!" Cố Chiết Phong không vui: "Đội trưởng! Trên điện thoại em có mười tám trò chơi đều đăng nhập mỗi ngày, một cái cũng không thể cắt ngang."

"Cút."

Cố Chiết Phong:...

***

Buổi chiều thứ sáu, trận đấu sắp bắt đầu. Các khán giả đều đã kiểm vé vào sân.

Phòng xem trận đấu được mở ở bên ngoài doanh khu thi đấu, có thể chưa trăm người ngồi, xếp hàng giống như trong rạp phim, chính giữa màn hình lớn sẽ phát sóng trực tiếp tình hình trận đấu quay từ máy bay không người lái, vùng kịch chiến cũng sẽ thông qua máy ảnh lỗ kim [1] đeo trên người mỗi tuyển thủ truyền tới, mà chiếu tình hình trận đấu một cách nguyên vẹn phong phú.

[1] Máy ảnh lỗ kim (Pinhole camera): là một thiết bị chụp ảnh đơn giản không có ống kính, thay vào đó, một lỗ kim với một khẩu độ nhỏ duy nhất - chính là nơi tiếp nhận hình ảnh - được tạo ra trên một mặt của hộp kín.

Mà buổi trao giải sau khi trận đấu kết thúc, cũng sẽ được tổ chức ở phòng xem, fans hâm mộ có thể chính mắt thấy được thần tượng của mình, cho nên mỗi trận đấu chuyên nghiệp quan trọng, có thể nói là vé rất khó để có, vào một tuần trước khi cuộc thi đấu bắt đầu, đều phải tranh giành, sau đó trên mạng còn xuất hiện các loại đầu cơ giá vé cao.

Mà vé lần này của X và đội Sư Hổ, giá gốc là chín trăm, trên mạng đã bị bọn đầu cơ xào đến sáu ngàn một vé.

Có thể thấy được trận đấu này đã thu hút nhiều sự chú ý cỡ nào, vào một giờ trước khi trận đấu bắt đầu, lưu lượng truy cập của nền tảng phát sóng trực tiếp đã đạt mức cao kỷ lục.

Fans hâm mộ của các chiến đội trước đây, tầm mắt bây giờ đều chú ý tới trận đấu này.

Chiến đội X đảm đương vinh dự của cả vòng thi đấu chuyên nghiệp Trung Quốc.

Trong khu vực chờ của tuyển thủ, Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ đang đấm bóp cơ cho đội viên nhà mình.

Nguyên Tu nằm ngang trên đệm, Lục Mạn Mạn trực tiếp bước tới ngồi bên hông anh, đấm bả vai và bắp cánh tay anh, vang bụp bụp.

"Thả lỏng, coi như là một trận đấu bình thường thôi, giống như các trận đấu trước đây vậy, không có khác nhau."

"Chỉ là đối thủ quá mạnh mẽ."

Lục Mạn Mạn đập sau ót anh một cái, trừng mắt nói: "Mạnh cái gì mà mạnh, còn không phải là bị Queen nghiền ép giẫm ở dưới chân hai năm liên tiếp sao! Đừng sợ!"

Nguyên Tu xoay người lại phản kích, một tay cầm cổ tay cô, một tay khác nắm cằm cô, cùng cô đối đáp: "Nha đầu thối, đôi mắt nào của cậu thấy tôi sợ!"

Lục Mạn Mạn từ bên người anh đứng lên, cởi giày, nhấc chân muốn đạp anh, lại bị anh nắm chân.

"Đừng làm rộn, yên lặng ngồi cùng tôi một lát."

Lục Mạn Mạn tức giận lầu bầu mấy tiếng, nắm bả vai Nguyên Tu, nghiêng người mang giày.

Nguyên Tu cầm giày nhỏ bên cạnh, thuận tiện ngồi xổm người xuống cột giây giày cho cô.

"Không biết lòng tốt của người ta, tôi chính là muốn cho cậu không căng thẳng, chỉ một trận đấu mà thôi, không có gì lớn."

Nguyên Tu cúi đầu nhìn về phía cô: "Người nào đó còn khẩn trương hơn tôi."

Lục Mạn Mạn đúng là có chút sợ hại, cô hít sâu, tự an ủi mình: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, thắng thua không quan trọng, hãy hưởng thụ quá trình thi đấu."

Nguyên Tu kéo vai cô, trầm giọng nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không thua."

Đôi lời của editor: Đánh úp nè:))) Vì tui thấy tình hình bão táp chuyển qua chiều hướng khác rồi nên quay lại đánh úp mọi người nè.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện