Chuyển ngữ: Puny

Mấy ngày tiếp theo, Lục Mạn Mạn kiên định thực hiện chính sách không tắm thì không ôm với Nguyên Tu "biến thái", giữ khoảng cách nhất định với anh.

Dĩ nhiên không thật sự chê anh, nếu quan hệ của hai người đã rõ ràng, vậy thì càng phải dè dặt, không thể để cho các đồng đội phát hiện giữa bọn họ đã không đơn thuần là "Cách mạng tình bạn" nữa.

Dĩ nhiên, cô cũng không chú ý tới những mánh khóe nhỏ mà Cố Chiết Phong vì bảo vệ bí mật của cô, còn có ánh mắt cơ trí của Nhâm Tường và Trình Ngộ thỉnh thoảng nở nụ cười yêu thương của người dì.

Người Trung Quốc rất phức tạp, Lục Mạn Mạn tạm thời còn chưa có hiểu.

Vào một buổi chiều nóng bức nào đó, giáo sư đứng trước bảng đen mà miễn cưỡng mà giảng bài, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, trên sàn nhà xuất hiện mấy vệt sáng ngay ngắn.

Trình Ngộ hiếm khi đến lớp đi học, ngồi ở hàng sau ngủ ngon lành, Hạ Thiên cũng hiếm khi không ngồi hàng thứ nhất, mà ôm sách đi tới bên người cô, thấp giọng hỏi: "Hôm nay câu lạc bộ nghỉ sao?"

Trình Ngộ ngáp một cái, miễn cưỡng nói: "Điện thoại của Nhâm Tường là 18324080987, chỉ cần là cậu gọi tới, tôi đảm bảo cậu ta mỗi ngày đều nghỉ."

Hô hấp của Hạ Thiên tắc nghẽn, đỏ mặt nói: "Tôi không... không tìm anh ấy."

Trình Ngộ bỉu môi, ngẩng đầu lên ghét bỏ nói: "Còn có thể miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo sao?"

Hạ Thiên tức giận nhíu mày, chuyên tâm học, không để ý tới cô.

Thật là xấu xa mà.

Trình Ngộ biết đức tính của Hạ Thiên là gì, gặp phải chuyện tình cảm, cô ấy sẽ bị động giống pho tượng trước học viện, bao nhiêu người đẩy cũng bất động. Lúc trước thêm WeChat của Chu Diễn, còn gian nan hơn đi qua Hỏa Diễm Sơn, có thể tưởng tượng được, đối với Nhâm Tường cũng như vậy.

Vì vậy vào lúc tan học, Trình Ngộ bấm điện thoại cho Nhâm Tường, sau đó đưa tới bên tai của Hạ Thiên đang làm bài tập.

"Bà nương cục cằn à, làm gì vậy!"

Từ lần trận đấu khiêu chiến Trình Ngộ bỏ lỡ ba cuộc điện thoại của Hạ Thiên, khiến cho Nhâm Tường hoàn toàn không biết Hạ Thiên cũng tới xem anh thi đấu, vì vậy Nhâm Tường liền hận chết Trình Ngộ, cả ngày tranh cãi với cô, từ gọi là chị vợ biến thành bà tám.

Dĩ nhiên Trình Ngộ càng không khách khí, cô không thắng được thì liền động thủ, đánh anh tới gào khóc.

Thấy cô không nói, Nhâm Tường không nhịn được nói: "Anh Tường của cậu đang bận, có việc nói mau!"

Hạ Thiên hít sâu: "Vậy, anh cứ bận đi."

Cô luống cuống tay chân nhấn loạn tắt máy.

Trình Ngộ nhướng mày: "Dữ với cậu?"

Hạ Thiên gật đầu: "Rất dữ."

Vì vậy Nhâm Tường thực hiện liên hoàn call đoạt mệnh, điện thoại đặt trước mặt Trình Ngộ và Hạ Thiên, cả một tiết học, mở chế độ im lặng, không có nghe máy.

Đến khi tan lớp, Trình Ngộ mới chậm rãi nghe điện thoại.

"Cái đó, thật xin lỗi, anh không biết là em, cục cưng, thật xin lỗi thật xin lỗi, nói một vạn lần thật xin lỗi!"

Trình Ngộ cười nói: "Ai là cục cưng của cậu, buồn nôn không?"

"A chết tiệt!" Nhâm Tường hô to: "Hạ Thiên đâu, Hạ Thiên nhà tôi đâu?!"

"Cậu ấy à, đi rồi." Trình Ngộ nhìn Hạ Thiên bên cạnh: "Cậu ấy nói, bị cậu hung dữ rất khó chịu, bảo cậu đừng tìm cậu ấy, các cậu có kiếp này không có kiếp sau, đi mà quý trọng đi."

Hạ Thiên cuống quít tới cướp điện thoại, Trình Ngộ không cho cô ấy.

"Tôi không phải cố ý, làm cái gì, ai biết điện thoại của cậu lại là cô ấy gọi, này, cô ấy ở ngay bên cạnh đi, cậu để cho cô ấy nghe điện thoại đi."

Điện thoại rốt cuộc bị Hạ Thiên đoạt mất: "Alô, là em."

"Bảo bối anh sai rồi!"

"Anh đừng gọi em là bảo bối."

"Ừ, tất cả đều nghe em, đúng rồi em tìm anh, có chuyện gì?"

"Không có việc gì, không phải em tìm anh..." Hạ Thiên nhìn về phía Trình Ngộ, cô bất đắc dĩ gục xuống bàn, quay bút bi, đảo đôi mắt to.

Cô rốt cuộc nói: "Chỉ hỏi anh gần đây thế nào."

"Anh...không tốt chút nào."

"A, làm sao vậy?"

"Anh nhớ em, mỗi phút mỗi giây, lúc ngủ trong đầu đều là em, em đã đào rỗng thân thể anh, đào rỗng linh hồn anh, anh bắt đầu trở nên không phải Nhâm Tường, không phải chính mình, nhưng mà anh thật không khống chế được nhớ em."

Hạ Thiên đỏ mặt, nhíu mày chặc: "Anh đừng nói như vậy, lời nịnh hót như thế, em không thích."

Trình Ngộ nhìn tay cô ấy đều đã run rẩy, trái tim nói không thích mới là lạ đó, cô ấy không phải thích nghe những lời yêu thương ngọt ngấy của Nhâm Tường sao.

"Lời anh nói đều là thật lòng, em không thích anh cũng phải nói, nếu không anh sẽ chết đấy."

Tiếng ống nghe nghe rất to, Trình Ngộ thật là muốn nôn, cô vẫy vẫy tay với Hạ Thiên: "Cậu nói chuyện từ từ, tôi đi ra ngoài hóng mát một chút."

Hạ Thiên gật đầu, lại hỏi Nhâm Tường: "Cái kia... vậy làm sao bây giờ?"

"Nếu như có thể gặp mặt, anh có thể sẽ khá hơn một chút."

"Gặp mặt... anh không phải bận rộn nhiều việc sao?"

"A, anh không vội!" Nhâm Tường vội vàng ra khỏi sân bắn, tháo kính bảo hộ màu xám tro xuống, hết sức cố gắng kiềm chế hơi thở dồn dập, giữ vững bình tĩnh: "Một chút cũng không bận!"

"Buổi tối gặp ở cổng trường, bảy giờ, như thế nào?"

"Được!"

***

Trình Ngộ đi dạo quanh tòa dạy học, bên hàng lang thỉnh thoảng có nữ sinh ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ đi qua. Hiện nay trường học có nhiều nữ thiếu nam, tỷ lệ trai gái đạt tới cục diện 3:7 thảm thiết.

Nhưng mà dù vậy, con trai FA vẫn không tìm được bạn gái như cũ, có nhiều cậu trai vào trường đại học nhiều nữ thiếu nam, thì tự cho rằng đã tiến vào thiên đường, hưởng thụ trăm hoa vây quanh, loại chuyện này, có thể sẽ chỉ ở trong mộng mới xảy ra.

Nếu như cậu trai đó không ưu tú, cho dù nhiều nữ xung quanh thì sao, vẫn làm cẩu độc thân vạn năm, không ai quan tâm, cho dù tung lưới rộng khắp, cũng chỉ phải đối mặt với tình huống xấu hổ khi bị từ chối hết lần này đến lần khác.

Dĩ nhiên, nếu như là con trai ưu tú, vậy thì đừng bàn những thứ khác.

"Chiết Phong, cậu có thể ký tên giúp tôi không?"

"Thật là hiếm khi thấy cậu đến đi học."

"Người ta cố ý chọn giờ học chuyên ngành của cậu, nhưng mà một lần cũng không gặp được, mặc kệ mặc kệ, cậu phải đền bù tổn thất cho người ta."

"Trận đấu với đội Sư Hổ kia, cậu đánh rất tốt, một loạt động tác cuối kia, đập gương đó, đẹp trai đến khóc."

"Tôi có thể chụp chung với cậu không?"

Trình Ngộ ở trước cửa phòng học đa năng, thì dừng lại, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Cố Chiết Phong mặc áo phông phim hoạt hình màu xanh da trời, ngồi hàng giữa bên cạnh cửa sổ, mấy cô gái vây quanh cậu, hỏi lung tung này kia.

Các cô gái xinh đẹp còn tự tin, ngay cả khi ở bên những thần tượng họ thích, họ sẽ không thẹn thùng mất tự nhiên, nhưng cũng có khả năng nguyên nhân là Cố Chiết Phong quả thực quá nội tâm.

Diễm phúc lớn sao.

Trình Ngộ nghĩ trong lòng như vậy, Cố Chiết Phong đúng là xứng đáng làm tuyển thủ thi đấu nhân khí cao trong hai năm qua, lưu lượng xứng đáng làm tiểu thịt tươi, có rất nhiều cô gái cùng tuổi và bác gái hâm mộ cậu.

Cô cất bước đi, nhưng lại nghe được tiếng các cô gái líu ríu.

"Ồ, cậu sao không nói chuyện?"

"Rất nóng sao, cậu đều đổ mồ hôi rồi."

"Tôi có khăn giấy, cậu muốn khăn giấy không? Hì hì, hay là muốn tôi giúp cậu lau mồ hôi."

Cô gái to gan rút khăn giấy mùi trà xanh hình trái tim ra, cười híp mắt muốn lên phía trước giúp Cố Chiết Phong lau mồ hôi, Cố Chiết Phong lập tức đứng lên, lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa ngay cả bàn cũng lật.

Cậu phản ứng kịch liệt như vậy, khiến cho mấy cô gái xung quanh sững sốt một chút, rồi lập tức phát ra một trận cười như chuông bạc.

"Cậu ấy thật là đáng yêu."

"Mặt đỏ rần rồi."

"Hóa ra mắc cỡ như vậy sao."

Trình Ngộ hiện tại không nhìn nổi nữa, đi tới bên cạnh Cố Chiết Phong, nói với các cô gái: "Xin lỗi, cậu ta trong khoảng thời gian này trạng thái không được tốt, các cô cũng biết, trận đấu kia... đừng làm phiền cậu ấy."

Cô kéo cổ tay của Cố Chiết Phong, xoay người muốn đi, các cô gái này rất không vui, thật vất vả mới có thể gặp được thần tượng trong phòng học, tên cũng chưa ký, sao có thể để cho chạy dễ dàng.

"Cô là ai, bạn gái cậu ấy sao?"

Trình Ngộ nhàn nhạt nói: "Không phải."

"Không phải bạn gái, thì cô dựa vào cái gì thay cậu ấy làm chủ."

"Cậu ấy có đi hay không, mắc mớ gì tới cô?"

"Đúng vậy, quản cũng rộng thật, anh Chiết Phong cũng không nói chuyện, cô liền lôi kéo người ta đi, làm gì chứ đây là..."

Đối xử với chị em cùng giới với mình, các cô gái này đã hòan toàn mất hết vẻ đáng yêu và trang nhã trước mặt thần tượng, từng cái miệng anh đào nhỏ nhắn trở nên cay nghiệt rất nhiều.

Trình Ngộ nhìn về phía Cố Chiết Phong: "Quàng khăn đỏ, muốn đi không?"

Cố Chiết Phong gật đầu liên tục, Trình Ngộ lạnh lùng nói với các cô ấy: "Thấy chưa?"

Các cô gái bỉu môi, nhìn Trình Ngộ, trên mặt tràn ngập chán ghét, Trình Ngộ không để ý tới các cô ấy, kéo Cố Chiết Phong rời đi.

"Cô ấy là ai, phách lối như vậy."

"Oh, là Trình Ngộ cách xa chín mươi dặm mà, nữ làm trong quán bar, trước kia còn có xe sang lái đến dưới ký túc đón cô ấy đấy, nổi danh như vậy mà các cậu cũng không biết."

"Ồ ~ thật buồn nôn, vừa rẻ rúng vừa bán mình."

Trình Ngộ đang kéo thì đột nhiên Cố Chiết Phong lại không nhúc nhích, cô kinh ngạc quay đầu, thấy gò má Cố Chiết Phong vốn đang ửng đỏ, giờ đã lạnh chìm xuống.

Trình Ngộ cảm thấy tình trạng của cậu không đúng, lại kéo tay áo của cậu một cái, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, nhíu chặc mày.

"Chiết Phong, đi."

Cố Chiết Phong đột nhiên xoay người, hùng hổ đi tới chỗ các cô ấy.

"Oh, anh Chiết Phong trở lại rồi."

"Hì hì, anh ký tên cho em."

Các cô gái đưa vở tới trước mặt cậu, đôi mắt ti hí mong chờ nhìn cậu.

Cố Chiết Phong thật sự khó hiểu, các cô gái này mới nãy còn nói lời độc ác như vậy, sao có thể trong nháy mắt trở mặt, lộ ra cái vẻ mặt tựa như thiên thần, con gái đều giỏi thay đổi như vậy sao?

Cố Chiết Phong nhận lấy quyển vở của cô gái, đầu ngón tay khép chúng lại, đặt ở bên cạnh bàn, cắn răng muốn nói lời độc ác, để cho các cô ấy nói xin lỗi với cô.

"Anh Chiết Phong..." Các cô gái không rõ nên nhìn cậu.

Cố Chiết Phong đang muốn mở miệng, Trình Ngộ liền kéo cậu qua: "Không muốn nói, thì đừng nói, theo tôi đi."

Cô kéo dắt cậu, ép buộc lôi kéo cậu ra khỏi phòng học, Cố Chiết Phong không muốn đi, cậu muốn lấy lại công đạo vì cô.

Lúc ở cửa, Cố Chiết Phong thò tay dùng sức móc vào khe cửa, cố chấp muốn ở lại.

Trình Ngộ quay đầu nhìn một đám con gái không phục kia, thấp giọng nói với Cố Chiết Phong bướng bỉnh: "Các cô ấy là fans hâm mộ của cậu."

Vĩnh viễn không được mắng fans hâm mộ đã tiêu phí vì mình, đây là một đại quy tắc của làm thần tượng.

Cố Chiết Phong lại ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên quay đầu, hướng về phía mấy cô gái kia rống lên: "Nói xin lỗi!"

Giọng cậu vang dội, như muốn trút bỏ sức mạnh và sự tức giận đã tích góp yên lặng trong khoảng thời gian này, hoàn toàn bộc phát, cho tới bạn học ở cuối hàng lang, cũng xoay đầu lại nhìn cậu.

Trình Ngộ sững sờ nhìn Cố Chiết Phong, tựa như không hề quen biết cậu, tên tiểu tử này, sức bật còn rất mạnh.

Mấy cô gái kia bị cậu đột nhiên gầm thét hù dọa, thần tượng tức giận như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy, cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng mà các cô ấy vẫn đi tới, rối rít nói với Trình Ngộ: "Thật xin lỗi."

"Không có sao."

Trình Ngộ không muốn nán lại một phút nào nữa, kéo Cố Chiết Phong rời khỏi tòa giảng đường, Cố Chiết Phong có lái xe tới, đậu bên bồn hoa dưới lầu.

Ban đầu là Trình Ngộ kéo Cố Chiết Phong, nhưng mà không biết từ lúc nào, cậu lại cầm tay cô, biến thành tư thế chủ động.

Dưới tòa giảng đường, Trình Ngộ lúng túng giãy ra, mang theo một chút giọng điệu trách cứ: "Cậu vừa nãy quá xúc động, cái loại người đó có thể cả đời cũng chỉ gặp mặt một lần, ai cần các cô ấy xin lỗi."

Đúng đúng đúng, cô nói gì cũng đúng.

Đầu óc của Cố Chiết Phong cũng loạn lên, cô nói gì trả lời cái gì.

Trình Ngộ thấy bộ dáng đáng thương này của cậu, trong lòng không nỡ, vỗ vỗ bả vai cậu: "Được rồi, không có sao."

Cố Chiết Phong mở cửa xe, muốn mời cô đi vào: "Về nhà."

"Tôi lát nữa còn có lớp."

Cố Chiết Phong nhìn giờ trên đồng hồ, vô tình vạch trần: "Đã sắp tan học rồi."

Được rồi.

"Cậu đi về trước đi, hoặc đổi chỗ tự học đi." Trình Ngộ khoát khoát tay với cậu: "Tôi đi đây, đúng rồi, đừng để cho các cô ấy quấn lấy, chụp ảnh chung gì đấy, phải biết từ chối, không muốn chính là không muốn, đừng kìm nén giống như kẻ ngốc."

"Trình Ngộ." Cậu gọi cô, lần đầu tiên gọi thẳng họ tên như vậy.

"Còn có việc?"

Cố Chiết Phong đi tới trước mặt cô, cậu cao hơn cô một cái đầu, đứng ở bên cạnh cô rất có cảm giác bị áp bức.

Trình Ngộ ngẩng đầu lên, cười cười: "Thế nào, nghiêm túc như vậy."

Vẻ mặt của Cố Chiết Phong căng cứng, mi tâm nhíu chặt, giống như nín một hơi, không biết đang suy nghĩ gì.

"Có gì thì nói đi."

Cậu vẫn trầm mặc như trước.

Gió hè khẽ lướt nhẹ qua mặt hồ, sóng lăn tăn bập bềnh, cây liễu lả lướt rủ cành.

Bốn giờ năm mươi, chuông tan học vừa vặn vang lên.

Vì vậy Cố Chiết Phong cúi đầu hôn gò má của Trình Ngộ.

"Chụt" một cái.

Nụ cười trên mặt Trình Ngộ cứng lại, tay cứng đờ dừng lại giữa không trung.

Đôi lời tâm tình của editor: Dạo này 3 đôi đôi nào cũng tiến triển, cục Phong Phong của tui đã tấn công rồi, biết học hỏi theo Tu Tu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện