Trình Ngộ trước khi ra ngoài đã gọi điện thoại cho Cố Chiết Phong, bên kia điện thoại ồn ào, hỗn tạp các loại nhạc cụ kim loại cùng tiếng cười trai gái.

"Cố Chiết Phong, cậu ở chỗ nào."

"Sao?"

"Tôi nói, cậu ở chỗ nào?"

"Tôi ở Cầu Thất Hòa."

Trình Ngộ biết Cầu Thất Hòa, con phố bar nổi tiếng, cô trước kia đã từng làm việc ở đó, biết rõ chỗ đó tốt xấu lẫn lộn.

"Chỗ nào của Cầu Thất Hòa."

"Chỗ trước kia chị làm việc."

Trình Ngộ ra tiểu khu chặn một chiếc taxi, chạy thẳng tới Cầu Thất Hòa.

Lúc hoàng hôn buông xuống đã có một trận mưa, bây giờ mưa đã tạnh, không khí được gọt giũa, có gió mát quất vào mặt, không khí trên đường phố hòa quyện với mùi mưa.

Con đường ướt sũng, phản quang đèn đường.

Đẩy cửa xe ra, giày cao gót của Trình Ngộ liền đạp phải vũng nước.

Không rãnh quan tâm đến, cô tăng nhanh nhịp bước đi tới con phố quán bar Cầu Thất Hòa, trong lòng tính toán xem sau khi tìm được Cố Chiết Phong, phải dạy dỗ cậu ta một lần.

Gây chuyện vào cục cảnh sát trước kia, bị cấm thi đấu cũng là chính bản thân cậu làm, bây giờ đêm lại không về ngủ còn ngâm rượu.

Tên tiểu tử này có thể để cho người khác bớt tâm tư được không.

Ở bên trên con đường bar dành cho người đi bộ treo đèn neon sặc sỡ, mấy chữ neon âm u "Con đường quán bar Cầu Thất Hòa", yếu ớt lóe lên, đem đến cho người ta loại cảm giác mơ màng buồn ngủ chán nản.

Trình Ngộ đi tới quán bar mình từng làm, tìm một vòng đại sảnh huyên náo, nhưng không thấy bóng người của Cố Chiết Phong.

Bên quầy bar, tiểu ca pha rượu mặc áo sơ mi hoa nhận ra Trình Ngộ, chào hỏi với cô: "Chị à, hôm nay sao lại rãnh rỗi tới chơi vậy?"

"Hỏi cậu một chút, có thấy một tiểu tử đẹp trai không."

"Chỗ này khắp nơi đều là tiểu tử đẹp trai, chị nhìn trúng người nào?"

"Cậu ấm nghèo túng, Cố Chiết Phong, cậu có lẽ biết cậu ta."

"Cố Chiết Phong?" Tiểu ca pha rượu cười một tiếng: "Đùa gì thế, loại thần tượng cấp bậc minh tinh đó sao có thể tới chỗ này?"

Thần tượng minh tinh? Cậu ta hẳn là một cậu nhóc hư hỏng gây chuyện mà.

Trình Ngộ cau mày: "Nếu như thấy cậu ta, thì gọi điện thoại cho tôi."

"Được, gọi điện thoại cho chị." Tiểu ca pha rượu cũng không để ý, gần như không hề tin có thể thấy Cố Chiết Phong ở chỗ này.

Trình Ngộ đi ra quán bar, đứng ở giao lộ gió lạnh gọi điện thoại cho Cố Chiết Phong.

Sân sau quán bar truyền tới tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Trình Ngộ để điện thoại xuống, men theo chuông điện thoại, cô ở cây cầu nhỏ sân sau tìm được Cố Chiết Phong, Cố Chiết Phong ngồi bên ghế mây đung đưa, đung đưa xích đu, trong tay cầm một ly sữa chuối.

Nước chảy róc rách bên bờ sông, thiếu niên sắc mặt tái nhợt, môi đỏ thắm, đang nhai nhai ống hút ly sữa, bên xích đu có một con mèo xám tro xấu xí ngồi, Cố Chiết Phong đưa tay vuốt ve đầu con mèo, mèo vô cùng thân thiết tựa vào cọ cọ chân cậu.

Đây là Cố Chiết Phong cô quen thuộc.

Thiếu niên khiêm tốn, Cố Chiết Phong.

Điện thoại vẫn vang lên, Cố Chiết Phong đợi thật lâu, mới chậm rãi nghe điện thoại: "Ừm."

Trình Ngộ đứng bên hàng rào tre, thấy cậu làm dáng như vậy, vì vậy có ý muốn trêu chọc cậu một chút.

"Ở đâu vậy, tôi không thấy cậu?"

"Bên ngoài." Cố Chiết Phong suy nghĩ một chút, nhấn mạnh: "Cùng cô gái khác ở một chỗ, chuẩn bị đi khách sạn rồi."

Cậu vừa nói vừa đưa điện thoại đến bên người con mèo, con mèo meo meo một tiếng.

"Bạn gái mèo của tôi."

Trình Ngộ thiếu chút nữa cười phun ra ngoài, nhóc này, bản tính chắc chắn vô cùng đùa nghịch!

Cô cố nén không để cho Cố Chiết Phong nghe ra tiếng cười trong giọng nói, nói: "Ơ, có con gái, còn đi khách sạn à."

Cố Chiết Phong hừ hừ nói: "Phải, tôi cũng có rất nhiều người thích."

Cô không thích cậu, là tổn thất của cô.

Dù sức chưa đủ, nhưng Cố Chiết Phong vẫn cứng rắn gắng gượng nói: "Tôi bây giờ cực kỳ bận, tôi phải đi tắm."

Mặt cậu đều đỏ ửng lên.

Trình Ngộ rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng bên hàng rào tre bên cạnh cất tiếng cười to.

Khi nghe được chuỗi âm thanh quen thuộc, Cố Chiết Phong quay đầu lại, toàn thân cứng ngắc, như bị sét đánh.

"Chị..."

Trình Ngộ đi tới bên cạnh Cố Chiết Phong ngồi xuống, đung đưa xích đu, cười không thở được: "Mẹ ơi, cậu và con gái đi khách sạn, cậu còn phải tắm?"

Cô vỗ vỗ mèo hoang bên chân: "Đây là bạn gái mèo của cậu?"

Vành tai của Cố Chiết Phong đã sắp nhỏ máu: "Chị đừng tưởng rằng tôi không dám."

Trình Ngộ là nhịn không được, đưa tay vỗ sau ót của cậu: "Tiểu tử thối, tôi đánh cược cậu không dám."

Vừa vặn lúc này, bên cạnh hàng rào tre có mấy cô gái ăn mặc thời thượng nóng bỏng thì thầm với nhau nhìn Cố Chiết Phong, dường như nhận ra cậu, nhưng lại không xác định.

"Đi đi." Trình Ngộ khẽ cười: "Đi trêu chọc tiểu tỷ tỷ bên kia một chút, tôi sẽ xem cậu là đàn ông."

Cố Chiết Phong bỗng nhiên đứng lên, quyết chí tiến tới chỗ các cô ấy.

Trình Ngộ ôm tay, cười tủm tỉm xem náo nhiệt.

"Là Cố Chiết Phong sao?" Các cô gái rất phấn khởi: "Cậu giống hệt anh ấy, chính là cậu rồi!"

Môi cậu đóng mở, xoắn xuýt thật lâu rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, nói một tiếng "Không phải", rồi nhắm mắt ngồi về bên người Trình Ngộ.

Cô nhướng mày: "Cậu xem, Chiết Phong thiếu niên vẫn là Chiết Phong thiếu niên, cậu bản chất không sữa được."

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách cậu thuần lương, không biến thành Teddy được.

"Còn muốn đi trêu chọc con gái sao?"

Thấy cậu không cam lòng như vậy, Trình Ngộ nói: "Muốn đi thì đi đi, nếu không cậu sẽ không bỏ cuộc."

Cô vẫn là dùng giọng điệu đại tỷ tỷ nói chuyện với cậu.

Cố Chiết Phong ôm đầu suy tư một lát, rồi ngẩng đầu trịnh trọng hỏi cô: "Có một thứ chị có muốn không?"

"Hả?"

"Đưa tay."

Trình Ngộ đưa tay ra.

Cố Chiết Phong không nói lời nào cầm tay cô, kéo cô đi ra sau vườn hoa, dọc theo hẻm nhỏ ướt sũng, một đường đi về phía trước.

Cậu nắm chặt tay cô, hoàn toàn không để ý cô đang giãy giụa.

Bàn tay cậu rộng lớn, nắm bàn tay mảnh khảnh của cô thật chặt trong lòng bàn tay, dưới lớp da mềm mại, là máu nóng của thiếu niên cuồn cuộn chảy.

"Cố Chiết Phong, đi đâu đó."

"Chính chị nói, đánh cược tôi không dám cùng con gái đến khách sạn."

Trình Ngộ còn chưa kịp phản ứng, cậu nghiêng đầu nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: "Chị cũng coi là con gái, tôi dẫn chị đến khách sạn."

Trình Ngộ ngẩn người, dừng bước lại: "Đừng làm rộn."

"Phải như thế nào chị mới có thể thích tôi."

"Tôi rất thích cậu, cậu so với Teddy thành viên Hàn đáng yêu hơn nhiều." Cô nhấn mạnh: "Nhưng không phải cái loại thích đó."

Không phải cái loại thích mà cậu muốn.

"..."

Thấy cậu yên lặng, Trình Ngộ còn nói: "Cậu biết rõ việc này mà miễn cưỡng thì không đến được."

Cố Chiết Phong vẫn không nói, cô liền đưa tay vỗ vai cậu một cái.

Thật sự là một đứa trẻ khiến cho người ta bận tâm, vẻ mặt bi thương như vậy cho dù ai nhìn cũng sẽ không đành lòng mà.

"Tôi có thể ôm chị một cái hay không." Cổ họng cậu khó khăn phát ra một tiếng khẩn cầu này: "Chỉ ôm lần này."

Trình Ngộ thở dài, nhìn chằm chằm cậu một hồi, tiểu tử đỏ mặt, ánh mắt thẳng thắn chân thành, không có chút dáng vẻ của đàn ông dung tục.

Cô vẫn chủ động giang hai cánh tay, đi tới cho cậu một cái ôm nhẹ, vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng trấn an: "Được rồi được rồi, không sao, cậu sẽ gặp cô gái càng đáng yêu thích hợp với cậu hơn."

Cố Chiết Phong dùng sức ôm lấy cô, giống như muốn đem cô khảm vào thân thể mình vậy.

Ôm có chút chặt.

"Tôi thật sự rất thích chị." Cậu vùi mặt vào sâu trong tóc cô, buồn bực nói: "Mỗi đêm giấc mơ của tôi đều là chị."

Cậu nhóc to xác xúc động nói lời tỏ tình trúc trắc, nói cho một cô gái đã có tư tưởng của bà dì nghe như vậy, thật đúng là...

Có chút không chịu nổi.

Nói không có động tâm là không thể nào, nhất là bây giờ hai người còn ôm nhau, lúc đàn ông xúc động, khắp người đều là mùi hooc môn kích động.

Trình Ngộ thiếu chút nữa thì bất tỉnh luôn rồi.

"Được rồi, cứ như vậy đi." Cô kịp thời phanh lại, buông Cố Chiết Phong: "Sau này cũng đừng nói lời như vậy nữa, cậu nếu còn như vậy tôi sẽ..."

"Sẽ như thế nào."

"Tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu."

"..."

"Trở về thôi." Cố Chiết Phong chủ động nói: "Không được giới thiệu bạn gái cho tôi."

"Vậy cậu phải ngoan một chút, đừng nói mấy lời kỳ quái với tôi nữa."

Cố Chiết Phong ngoan ngoãn gật đầu một cái: "Vậy chị hãy coi tôi là em trai đi."

Trình Ngộ đồng ý: "Được."

Hai người sóng vai đi trên con đường ướt sũng sau cơn mưa, bây giờ đã gần tới nửa đêm, trên đường không có người đi đường.

Trình Ngộ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: "Mặc dù tôi xem cậu là em trai, nhưng mà cậu cũng không cần dắt tôi đi."

"Không, là chị dắt tôi." Cậu mặt dày mày dạn, còn đặc biệt gọi một tiếng: "Chị."

Cô cúi đầu nhìn cậu nắm tay cô, hạ thấp giọng: "Buông ra."

Cố Chiết Phong lắc đầu, chân thành nói: "Đường trợt, tôi sẽ té."

Té em gái cậu!

Trở lại biệt thự thì đã là nửa đêm, các đội viên cũng đều đi ngủ, Trình Ngộ tùy ý cởi giày đi vào nhà, tìm nước uống bốn phía: "Khát chết chị rồi."

Nhưng khi cô cầm ly nước đi ra từ phòng bếp, lại phát hiện Cố Chiết Phong nửa ngồi, dùng khăn tay từng chút từng chút một lau chùi sạch sẽ chút bùn trên giày cao gót màu đỏ của cô.

Giống như vô số lần xế chiều sau khi huấn luyện xong, lúc cậu dùng khăn tay nhẹ nhàng lau chùi súng bắn tỉa yêu quý của cậu, cũng nghiêm túc và chuyên chú như nhau.

Một giây kia, cảm giác trong lòng cô rất khó nói. Các loại an tâm này, lại là cái cô đã tìm rất lâu...

Cảm giác gia đình.

***

Chân chính trả thù, là dùng thực lực đè đối thủ xuống đất tàn nhẫn mà nghiền ép.

Cố Chiết Phong rốt cuộc cũng hiểu, sau chuyện xảy ra bất ngờ đó, đội trưởng không cho phép bọn họ đi tìm đội Sư Hổi gây phiền toán, mà là đem toàn bộ tinh lực chuyên tâm huấn luyện.

Chỉ có chân chính dùng thực lực đánh bại đối thủ, mới tính là trả thù vẻ vang, đi phát tiết nhất thời, sẽ không có ai vì cậu khen ngợi vỗ tay.

Trận đấu với đội Sư Hổ sẽ được tổ chức vào cuối tuần tới, hai người Lý Ngân Hách và Cố Chiết Phong bởi vì gây chuyện mà bị cấm thi đấu, Trình Ngộ và Lục Mạn Mạn thay cho vị trí hai người bọn họ, cùng Nhâm Tường Nguyên Tu A Hoành hợp thành một đội năm người, cùng chung tiếp đón kẻ địch.

Trận đấu lần này, các đội viên không dám buông lỏng cảnh giác chút nào, có kinh nghiệm lần trước cùng đội Sư Hổ, bây giờ phương hướng huấn luyện của bọn họ rõ ràng hơn rất nhiều, cũng càng có tính nhắm vào hơn.

Đương nhiên, cường độ cũng lớn hơn.

Trận đấu lần này lòng Trình Ngộ không có chắc, tuy rằng trở về từ khóa huấn luyện dã chiến, bất kể là thể nắng hay tư chất kỹ thuật bắn, cô đều tăng lên không ít, cộng thêm thiên phú quả là không tệ, lại chăm chỉ hơn người khác, gần như có thể nói là đuổi kịp không ít đội viên chuyên nghiệp khác, nhưng mà đối thủ lần này mạnh như vậy, cô rất sợ sẽ kéo chân sau của đoàn đội.

Lục Mạn Mạn bảo cô ấy yên tâm, cứ coi như là trận chơi đùa, thắng thua thật ra không quan trọng, luyện một chút.

Trận trước cũng là vì quá quan tâm thắng thua, dẫn đến phần sau Nguyên Tu thuyền lật trong mương [1], ngay cả người ta mò tới sau lưng mình cũng không phát hiện.

[1] Thuyền lật trong mương (阴沟翻了船): Thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

Lần này, Lục Mạn Mạn đặt mục tiêu không phải là thắng, mà là để cho mỗi người đánh tốt vị trí của mình, coi như là một trận huấn luyện, hết sức cố gắng mà phát huy, có thể tới mức độ nào, thì tới mức độ ấy.

Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu trước khi huấn luyện, đều đi trên con đường tuyển thủ toàn năng, trận đấu này, Lục Mạn Mạn thay thế vị trí của Cố Chiết Phong, đảm nhận tay súng bắn tỉa, Nguyên Tu vẫn là dẫn đội thu phát chủ lực, Trình Ngộ đánh dã, Nhâm Tường và A Hoành phụ trợ.

Trận đấu này, tâm tình của các đội viên đều xảy ra thay đổi rất lớn, có câu nói chân trần sợ gì mang giày, dù sao bọn họ đều đã thua một lần, không còn sợ thua.

Chỉ cần không sợ thua, lo lắng trong trận đấu sẽ ít đi. Các đội viên hết sức cố gắng tự do phát huy, không khẩn trương, tâm tình bình thản lại buông lỏng.

Khi bắt đầu trò chơi, chiến đội X và đội Sư Hổ liền không hẹn mà gặp ở bìa rừng.

Đội Sư Hổ bốn người, đội X năm người.

Một trận bắn nhau kịch liệt, Lục Mạn Mạn dẫn đầu nổ phát súng vào đầu phụ trợ của đội Sư Hổ Paul, giành thắng lợi đầu tiên.

Fans hâm mộ và người xem trước mục bình luận trực tiếp đã chấn động.

Rất tuyệt, có thể giành thắng lợi trong lần đầu đánh, hơn nữa còn là giết thành viên đội Sư Hổ, bất kể cuối trận đấu có thể thắng hay không, thì ít nhất biểu hiện của M4 rất xuất sắc.

Đội Sư Hổ cũng khiếp sợ, không nghĩ tới chiến đội X vừa mở trận đã đánh mạnh như vậy, dĩ nhiên cũng vì bọn họ quá mức khinh địch, cộng thêm đoạn thời gian gần đây ở Trung Quốc du lịch khắp nơi, xao lãng huấn luyện, lượng vận động không sánh kịp cho nên động tác không quen tay.

Nhưng mà cái này không có gì, chỉ là tổn thất một phụ trợ mà thôi, còn có thể khiến cho đội X lật trời sao.

Đội Sư Hổ không có ý định hiếu chiếu, vì vậy vội vàng rút lui, bây giờ việc cấp bách là thu thập vật tư võ trang cho mình.

Bắt đầu trận đấu này đã đánh rất đẹp, nên sự hăng hái của các đội viên càng tăng lên gấp bội. Lục Mạn Mạn phát hiện Lawrence không có trong đội ngủ, thì biết đại khái chiến lược của đội Sư Hổ, tại lúc sắp bước vào vòng quyết chiến, cô cũng thoát ra khỏi đội ngũ.

Vốn là A Hoành không quá yên tâm khi Lục Mạn Mạn một mình rời đi, mặc dù cô thay thế Cố Chiết Phong, nhất định phải một mình phụ trách một phía, nhưng dẫu sao cô vẫn chỉ là người mới.

Vì vậy A Hoành xung phong nhận việc: "Nếu không tôi yểm hộ M4?"

Nguyên Tu nói: "Cậu làm tốt chuyện của mình, cô ấy không cần người yểm hộ."

"Sao?"

Đội trưởng có lòng tin với cô ấy như vậy sao? Tất cả nghi ngờ của A Hoành, đều vào nửa tiếng sau, đồng hồ thông báo: Thành viên Lawrence của đội Sư Hổ bị loại.

Tan thành mây khói!

M4 lại bắn chết Lawrence! Cô làm sao làm được!

Sau khi Lục Mạn Mạn thoát khỏi đội, núp ở đằng sau một pháo đài phòng thủ nhỏ, phát hiện Lawrence mai phục ở trong căn phòng nhỏ phía đối diện.

Pháo đài với nhà, điểm thấp với điểm cao, chỗ của Lục Mạn Mạn hoàn toàn không thuận lợi.

Cô cầm 98K, hướng phía anh ta bắn một phát súng. Đương nhiên không có trúng mục tiêu, súng chỉ là bắn lên khung cửa sổ, lưu lại dấu bụi.

Một phát này, tất cả mọi người đều cho là Lục Mạn Mạn bắn trật, còn vì cô mà nắm cổ tay thở dài.

Như vậy chẳng phải bại lộ sao?

Nhưng mà chỉ có lòng hai người biết rõ, một người là Cố Chiết Phong trước màn hình, một người khác chính là Lawrence núp ở sau cửa sổ.

Một phát này căn bẳn là Lục Mạn Mạn cố ý bắn trật, cô là học Lawrence lúc trước đối chiến với Cố Chiết Phong, một phát đầu cảnh cáo đối thủ.

Gậy ông đập lưng ông.

Căn bản không quan tâm đối phương có chút cảnh giác nào hay không. Thậm chí một phát này, cô chính là muốn để cho anh ta cảnh giác, để cho anh ta biết, trốn không thoát đâu.

Cô dựa vào cái gì dám phách lối như vậy?

Đôi lời tâm tình của editor: Đoạn đầu truyện từ cách Trình Ngộ miêu tả cảnh bé Phong lau giày và lau súng, tui đã mừng rớt nước mắt. Đại tỷ đã sắp nhận ra, sắp bị cảm hóa rồi. ~~~ Đoạn sau truyện, mọi người đoán xem đội nào thắng xem nào??
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện