Trời phật phù hộ, anh Hậu đợt đó không bị gì nghiêm trọng cả. Bác sĩ bảo chỉ dị ứng chút thôi, tra thuốc một hai ngày là khỏi. Chị Hà lòng như trút được gánh nặng lớn, vừa khoác áo cho chồng vừa thở phào nhẹ nhõm.
Chị Vân tiện thể gọi điện báo cho ba yên tâm. Ông Hải mừng mừng tủi tủi, dặn con dâu nể mặt mình đừng chấp bà xã. Chị cũng cười cười cho qua, quả thật không vì ba Hải chắc không bao giờ chị bước chân về cái nhà đó nữa.
Bệnh viện hôm nay đông nên bác Đăng phải để ô tô bên kia đường, lấy được xe rồi thì hai ông ngồi ghế trên, hai bà ngồi ghế dưới, được một lát vợ bác không kiềm được liền bóng gió.
-“Chị tưởng chú khác, ai ngờ giờ cũng hót chẳng kém gì anh trai nhỉ? Xểnh ra một cái là có người mong kẻ nhớ.”
Anh Hậu xem qua điện thoại, vì hiểu bà xã rất tôn trọng sự riêng tư của mình nên phì cười hỏi lại.
-“A, bác nghe máy phải không? Cô ấy có bảo gì không ạ?”
-“Có gì thì đợi đêm đến chú tâm tình với người ta chứ tôi làm sao mà biết được?”
-“Ặc, bác nghiêm trọng hoá thế? Bạn bè thôi mà…”
Chị Hà bấu tay chị dâu ý bảo thôi, vậy mà bác Vân nhất định hỏi tới cùng.
-“Bạn giống bạn của anh Đăng hả?”
-“Ôi dào, bác thật, em đâu phải phải đại gia, thẻ có cái nào thì vợ cầm hết rồi lấy đâu mà đú đởn.”
-“Gớm tin đàn ông các người có mà đổ thóc giống ra mà ăn. Tài khoản ngân hàng của ông Đăng tháng nào tôi chả quản, thế mà cứ thi thoảng lại có em gái tới báo mang bầu mới kinh hồn chứ. Ngẫm em cũng thấy mình tài hoa đấy, MÌNH Ạ.”
Nhân vật bị mỉa mai chẳng thể yên lặng được nữa, đành phải cười xuề xoà nịnh bà xã.
-“Thôi mà, đàn ông thỉnh thoảng cho chơi bời tý chứ. Nhưng mà kể cũng lạ, anh thề bao nhiêu năm rồi chưa tìm được con ranh nào thay thế được vị trí của vợ cả. Đó vợ thấy đấy, dài nhất là em My My, được có hai tháng rưỡi. Anh cũng đã làm cam kết khi nào bé Khôi đủ hai mươi sẽ chuyển toàn bộ bất động sản cho con rồi mình còn muốn gì nữa?”
-“Ông dám không à?”
-“Rồi rồi…sợ vợ…sợ vợ lắm…anh núp váy vợ, được chưa?”
Nhiều lúc chị không hiểu được suy nghĩ của bác Vân, anh Đăng ngoại tình công khai như vậy mà bác vẫn có thể nín nhịn, mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Chị ấy có lần từng tâm sự, nào có phải hạnh phúc sung sướng gì đâu, nhưng mà còn cả một cái gia tài đang làm ăn được, tách ra cũng lằng nhằng biết bao nhiêu giấy tờ thủ tục.
Rồi thì phận đàn bà ở cái xã hội này khổ lắm, được bao nhiêu người phụ nữ tái giá mà hạnh phúc trọn vẹn? Quan trọng là bé Khôi, cha trốn theo gái mẹ chạy cùng trai, thằng nhỏ suy nghĩ rồi nó còn buồn như nào nữa.
Đặt mình làm bác Vân, Hà hoàn toàn thông cảm. Nhưng trộm nghĩ một ngày nào đó rơi vào hoàn cảnh đó, chị sợ chị không đủ kiên cường mà tiếp tục sống với người chồng như vậy.
Anh Hậu vì dị ứng mắt nên xin nghỉ phép một ngày. Lâu lắm rồi mới có lại cái cảm giác đợi vợ đi làm về, thú thật nghe tiếng cửa cạch trong lòng cũng thấy hơi rộn ràng.
-“Mình dạy xong sớm vậy à? Anh tưởng sáng nay ba tiết chứ?”
-“Đúng là ba tiết nhưng sốt ruột mình ở nhà nên em nhờ chị Tâm trông lớp hộ.”
Ông xã nghe vợ giải thích thì bật cười.
-“Tưởng anh là trẻ con chắc mà phải về trông?”
Mặt chị Hà đỏ bừng, phản ứng của vợ khiến anh nhớ tới người đó. Cô ấy khá giống anh, nóng nảy và cực hiếu thắng. Nếu như bị anh trêu một câu thì kiểu gì cô cũng sẽ tìm cách trả đũa mười câu mới chịu.
Trò chuyện với những người như vậy quả thật rất thú vị. Đằng này bà xã lại hoàn toàn trái ngược, ít khi dám tranh luận với chồng, cùng lắm là ngượng ngượng rồi bảo em đâu có thế.
Nếu thấy anh hơi giận giận một chút, lập tức chị sẽ nhu mì hỏi han, cần thiết sẽ nhận chị sai. Đó là lý do gia đình chẳng bao giờ xảy ra tranh chấp.
Các chú trong công ty hôm đó có thắc mắc vì sao sếp khó tính mà đối xử với sếp bà lại hiền như vậy? Thực tình đơn giản thôi, sống cùng một người luôn chiều chuộng, cung phụng và nghe lời mình, gọi dạ bảo vâng thì sao nỡ nặng lời? Chỉ là, đôi lúc cảm thấy cuộc sống có hơi đơn điệu. Người ấy nhiều lần từng hỏi, đã bao giờ anh muốn cho mình một lối thoát? Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, không chỉ bởi vì ba già cố chấp, con yêu thơ dại, mà điều quan trọng nhất là bà xã.
Có lẽ giữa họ tình yêu là thứ gì đó quá xa xỉ, nhưng nếu rời bỏ mái nhà này, lòng anh chắc chắn sẽ day dứt không yên.
Anh thương chị.
Thương cái người bên anh từ thủa nghèo nàn.
Thương cái người đợi anh về nhà khi hoàng hôn buông xuống.
Thương cái người mỗi lần anh ốm đều vội vã bỏ tiết trở về, hết gọt hoa quả rồi lại pha sữa xay sinh tố.
-“Mình nghỉ ngơi rồi ăn chút nho với xoài nhé, trưa thích món gì em nấu.”
Giọng chị dịu dàng làm anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung, đưa bừa một đáp án cho bà xã.
-“Tự nhiên thèm đồ nếp vợ ạ.”
-“Vâng…nhưng mà sợ hơi nóng…mắt chồng lại đang dị ứng…đợi em gọi hỏi đã…”
Nói rồi chị liền bấm số, được sự đồng ý của bác sĩ mới quay sang ông xã tươi cười.
-“May quá được ạ, cô Nguyệt cho bó lá khúc trồng ở quê đó, để em đồ xôi nhé.”
Nhiều lúc anh cũng thắc mắc, cớ sao trên đời lại có người dễ thoả mãn đến vậy? Hến ăn ba bát, Sò không tè dầm, anh về sớm hơn bình thường năm phút…chỉ toàn những điều nhỏ nhặt thôi cũng có thể khiến chị vui vẻ rất lâu.
Đặc biệt vợ anh còn không có thói quen la cà dạo phố, thời gian rảnh rỗi của chị chủ yếu loanh quanh ở nhà, hết dọn dẹp thì ra nghịch nghịch ngoài ban công. Không gian chỗ đó cũng chẳng gọi là rộng rãi thênh thang, vậy mà chị kê cái giá mấy tầng, trồng linh tinh đủ loại rau, từ khóm tía tô, hành lá tới cà xanh cà tím.
Chưa kể trong gậm tủ còn có mấy hộp giá sạch.
-“Hay thỉnh thoảng năng đi chơi với hội bác Vân hoặc mấy cô ở trường đi mình ạ. Anh sợ thế giới của vợ đơn giản quá…”
Chồng không ngồi xem tivi mà theo mình vào bếp, lại còn hỏi han lo lắng, có bà vợ chợt thấy ấm áp, liền vờ vịt nhại giọng con gái út bi bô.
-“Sim bồ i dơ bét.”
Hôm đó anh Hậu ngồi nặn bánh khúc cùng vợ, chị làm tròn đẹp gọn gàng bao nhiêu thì của anh méo mó xộc xêch bấy nhiêu, không những thế bột biếc dây ra tay nhoe nhoét hết cả. Nhìn ông xã thở dài chán nản, bà xã hiền dịu bảo.
-“Thực ra mình rất là tuyệt vời rồi, có những người còn chẳng bao giờ vào bếp.”
Anh Hậu nghe thấy mát cả lòng cả dạ, quyết tâm nhặt cái khác nặn cho ra hồn, cũng muốn thể hiện với vợ rằng mình tuyệt vời thực sự, việc gì cũng có thể làm.
Đàn ông mà, ai chả sĩ diện và thích ngọt bùi.
Chị Hà là cô giáo nên càng tâm lý, không bao giờ khen thừa thãi nhưng rất biết nói những câu mang tính chất động viên.
Nhớ hồi cách đây mấy năm, anh lần đầu tiên thăng tiến trong công việc, được quản lý cả dự án game lớn đó. Tiếc là không gặp thời nên thất bại, hồi ấy mọi người đều khinh thường anh, ông Hải dặn lần sau làm việc phải cẩn thận hơn, đến ngay cả anh trai cũng nói trách nhiệm lớn là do chú.
Chỉ có mỗi về nhà vợ vừa tẩm quất vừa nhỏ nhẹ tâm sự.
-“Mình đã cố gắng hết sức rồi thì không việc gì phải buồn cả, tất cả là duyên số hết thôi. Trong mắt em mình luôn là người chồng giỏi giang nhất.”
Đôi khi cả thế giới vứt bỏ bạn, nhưng chỉ cần một người thôi, một người tin tưởng bạn thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Câu nói ấy, đến nay anh vẫn còn nhớ như in, nghĩ lại thấy sống mũi cay cay.
Xúc động quá, đột nhiên có ông chồng không kiềm được quay sang khẽ nhá vào má bà xã, có chị vợ xao xuyến bối rối đến mức làm rơi cả rổ gạo nếp.
Khổ thật, già khắm khú tới nơi rồi mà cứ như trẻ con lớp một ấy.
Chồng bật cười, vợ rồi cũng cười, hai vợ chồng họ cùng nhìn nhau cười.